Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Archimedes Thân Yêu
  3. Chương 113
Trước /120 Sau

Archimedes Thân Yêu

Chương 113

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mùa đông năm nay, thành phố N. Y. T tuyết rơi rất nhiều. Núi rừng hoàn toàn trắng xóa, giống như tấm chăn nhung dày trời cao rải xuống.

Sau khi tuyết ngừng, ánh trăng rất sáng, sáng ngời phủ lên mặt đất. Bầu trời sao xanh đen, rừng cây yên tĩnh, lâu đài màu trắng dưới màn trời ửng lên một tầng ánh sáng xanh xám nhạt.

Thời gian qua đi hai năm, vẫn có người dân N. Y. T. và khách du lịch bị thu hút đến từ khắp nơi tặng quà thăm hỏi và khích lệ, bãi cỏ dưới tàng cây chất đầy bong bóng, thiệp và hoa tươi.

Hoa có màu sắc tươi sáng, đa số đã sớm khô héo.

Mọi người tặng quà bày tỏ sự kính trọng và lòng biết ơn của họ với người anh hùng. Ai cũng không thể ngờ tên “biến thái” rõ ràng mang tiếng xấu trong một đêm đó, thực ra đã chuẩn bị hi sinh mạng sống và danh dự của bản thân, phá hủy câu lạc bộ Holy Gold cứu ba mươi chin cô gái ra.

Người đàn ông về nhà vào đêm khuya rõ ràng không hề quan tâm những thứ này, va-li đầy gió bụi lăn trên vỏ bong bóng xì hơi, trên đó viết “S. A. YAN, A GREAT MAN!”

Trong nhà không để đèn, tối đen như mực, người hầu gái Trung Quốc mới tới rất tiết kiệm.

Giờ này, chắc là cô ấy đã nghỉ ngơi.

Ngôn Tố đi lên bậc thềm lớn ở phòng khách, thuận tay kéo ngăn bàn ra, ném một xấp hóa đơn vào, xen lẫn cùng với một ngăn kéo vé máy bay, vé tàu, vé xe nhiều màu sắc, rất nhanh bị nhốt vào bóng tối.

Cuối hành lang, ánh trăng xuyên qua kính màu, trong thư viện nửa sáng nửa tối, tựa như ngâm trong sữa, yên lặng và tràn đầy thư hương.

Ngôn Tố không bật đèn, tự ý đi tới bên đàn dương cầm, lấy một quyển Atlas khu vực hành chính các quốc gia trên thế giới thật dày từ trên giá. Anh lật bản đồ hành chính của một số nước Trung Đông Á như Uzbekistan, Mông Cổ ra, đánh dấu từng thành phố trấn nhỏ thôn xóm đã đi qua.

Lần này anh rời nhà năm tháng, chỗ đi qua dùng hai tiếng mới chú giải đầy đủ.

Hơi lạnh bên ngoài nhà trên người dần rút đi, bông tuyết trên áo khoác đã sớm tan, thấm ra dấu vết ẩm ướt loang lổ.

Ngôn Tố ngồi trên xe lăn, cúi người trên đàn dương cầm đánh dấu xong bút cuối cùng, trong đầu chợt hiện ra một hình ảnh xa lạ, dường như khi đó sắc trời rực rỡ, có người đi tới từ bên kia đàn dương cầm, nhẹ giọng nói: “Xin chào, tôi tìm ngài Ngôn Tố.”

Hình như lần đầu tiên anh nghe được câu này, giọng cô gái, nhẹ nhàng chậm rãi rất êm tai.

Ngôn Tố cầm bút, trong lòng run lên, khẩn trương lại hơi thấp thỏm, cơ thể từ từ nghiêng ra sau, ánh mắt vòng qua đàn dương dầm, nhưng trong tầm mắt trừ ánh trăng ra chỉ có trống rỗng.

Vẫn không thấy được cô.

Trái tim anh rơi xuống từng chút một, gương mặt tuấn tú trắng ngần vẫn lạnh nhạt trầm tĩnh. Có chút tiếc nuối, nhưng không bi thương bao nhiêu.

Tinh tế suy nghĩ, gần đây dường như luôn nghe được thanh âm của cô gái đó, luôn có ảo ảnh mơ hồ mới thoáng qua trước mắt anh, nhưng giống như sương mù không bắt được.

Ngôn Tố ghi chép xong mọi thứ, để bút xuống lên lầu nghỉ, lúc đi qua cầu thang, vẹt con Isaac vỗ cánh kêu: “Vulva! Vulva!”

Bước chân đột ngột dừng lại.

Trong nháy mắt, giống như xuyên qua không gian thời gian, rất nhiều hình ảnh xa lạ lại hết sức quen thuộc chen lấn một mạch gào thét qua trước mắt anh. Cô gái đó lại xuất hiện.

Lần này mang theo nhiều cảm xúc hơn, anh khẩn trương tinh tế nhớ lại, lờ mờ nhớ tới mùi hương trong tóc cô, tiếng cười nhẹ nhàng của cô, bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, đôi môi dịu dàng của cô.

Cơ thể mảnh mai run lẩy bẩy của cô, trần trụi ngồi trong lòng anh, cái cổ trắng nõn, mái tóc đen xõa tung, ngước nhìn bầu trời sao sáng chói, rên rỉ đầy bi thương nhu hòa: “A Tố à…”

Linh hồn anh rung động, cảm giác bị điện giật kì diệu và xa lạ lan khắp toàn thân.

Cả người Ngôn Tố cứng đờ, anh ngừng thở chờ cô cúi đầu, muốn nhìn rõ hình dáng của cô gái này. Nhưng đột nhiên trong lúc đó, tất cả hình ảnh giống như dòng nước chảy xiết bỗng chốc tràn đi, anh vội vàng muốn bắt lấy, nhưng lại biến mất hoàn toàn sạch sẽ.

Vô ích.

Anh gãi đầu, nôn nóng và bất an hiếm thấy.

Không đúng, cô gái này nhất định từng tồn tại, nhất định từng tồn tại trong sinh mạng của anh.

Nhưng, không nhớ nổi, thực sự không nhớ nổi.

Lần thứ vô số, anh lục khắp lâu đài một cách lộn xộn lại không hề có cách thức một lần, vẫn không có bất kì thứ gì liên quan đến cô gái. Cô biến mất hoàn toàn sạch sẽ, không để lại một chút dấu vết, giống như từ trước đến nay chưa từng xuất hiện, giống như anh chỉ mơ một giấc mơ.

Duy nhất chỉ có căn phòng gác mái để các loại gấu bông, diều giấy, trứng màu, nhưng anh không có bất kì ấn tượng gì với những thứ kì quái đó, không hiểu sao với tính cách của mình có thể mua mấy món đồ chơi nhỏ này.

Lý trí nói cho anh biết, có lẽ thực sự không có người này, nếu không tại sao cô biến mất, tại sao cô không mang những món đồ ở đây đi. Nhưng hình ảnh quanh quẩn trong lòng không xua đi được là thế nào?

Trong cầu thang nửa sáng nửa tối, anh đỡ tay vịn, đứng thẳng người lên, bóng lưng thẳng tắp và se lạnh, vắng vẻ và mờ mịt không nói ra được.

“Ai…” Anh cúi đầu, đôi mắt dưới mái tóc hoàn toàn hoang vắng, chỉ lẩm bẩm gọi một tiếng, ngực đau buốt như dao khoét, giống như bị ai đó móc sống một khúc xương sườn.

“Ai…”

Rốt cuộc là rất nhiều năm trước, hay thời gian qua đi không bao lâu?

Bóng người hư ảo lại không xác định rõ trong đầu, đến tột cùng là gì?

Tuy trí nhớ mơ hồ, nhưng anh cho rằng, có một cô gái tên là Ai.

Trí nhớ một hai năm trước khi bệnh nặng rất không rõ ràng. Anh nhớ cuối hè đầu thu, anh đã đi đến địa ngục lửa; khi tỉnh lại, đã gần cuối mùa xuân năm thứ hai, anh nằm trong viện điều dưỡng dành cho người thực vật.

Đêm đông dài đằng đẵng, anh từ đầu đến cuối ngủ say, trong mơ luôn có một cô gái, gò má đẫm nước mắt, kề vào lòng bàn tay anh: “A Tố, nếu anh chết, em sẽ sợ hãi sống tiếp.”

“A Tố, mẹ em nói, đời người chính là không có được những gì mình muốn. Từ trước đến nay em không muốn bất kì thứ gì, em chỉ muốn anh. Em chính là muốn anh, làm sao bây giờ?”

Trên lông mi dài đen nhánh của cô đều là nước mắt. Cô nghiêng đầu bên lòng bàn tay anh, anh rất cố gắng, nhưng lúc nào cũng không nhìn thấy mặt cô.

Tỉnh lại cũng không thấy được, mọi thứ liên quan đến cô giống như một giấc mơ, mờ nhạt và mơ hồ, bất kể anh cố gắng thế nào cũng không nhớ nổi.

Anh hỏi người bên cạnh, không có ai biết.

Anh tốn mấy tháng, cuối cùng nhớ lại anh từng thường xuyên kêu một chữ: “Ai.”

Tâm tình bình thản của anh dần dần bị một loại cảm xúc gọi là “bất an” thay thế.

Vừa làm trị liệu phục hồi chức năng đau đớn và khô khan mỗi ngày, vừa nghĩ cách tìm từng người quen, mẹ, Eva, Rheid…

“Có phải tôi biết một cô gái tên là Ai không? Cô ấy là tình yêu chân thành của tôi.”

Nhưng từng người đều rất nghi hoặc, trả lời: “Ai? Bên cạnh cậu chưa từng có người này.”

Anh bị chặn trở lại, đau khổ suy nghĩ rất lâu, mang theo chi tiết vụn vặt tới hỏi: “Có phải con từng dẫn cô ấy tham gia hôn lễ của Spencer không?”

Mẹ và Annie lắc đầu: “Không đúng, con tới một mình. Không tin, đưa danh sách khách mời cho con, con đi hỏi từng người.”

Anh thực sự gõ cửa hỏi từng người, nhưng không ai biết Ai là ai. Bằng lái, thẻ điện thoại cũng không tra được.

Ngôn Tố suy nghĩ rất khổ cực.

Chấn động não và bị thương nặng thường xuyên đã phá hủy bộ phận trí nhớ của anh. Anh không nhớ ra được chuyện giữa họ, không nhớ ra được thanh âm của cô, không nhớ ra được tướng mạo của cô, thậm chí không nhớ ra được tên của cô.

Chỉ có một loại tình cảm triền miên nhưng kiên định: Cô gái mơ hồ này là tình yêu chân thành của anh.

Cho đến một ngày, anh phát hiện một hàng chữ nhỏ xa lạ và xinh xắn trên đầu giường căn phòng bên cạnh, “souviens-toi que je t'attends” Anh phải nhớ em đang chờ anh.

Ngôn Tố không biết hàng chữ đó là sau vụ án cướp ngân hàng, lúc Chân Ái an dưỡng ở nhà anh, dần dần phát hiện tình cảm dành cho anh, không chỗ có thể nói, mới không nhịn được dùng bút máy không có mực vạch ở đầu giường.

Mà Chân Ái lại càng không biết, vì một câu như vậy của cô, từ đó anh bước lên hành trình phiêu bạc, đi khắp thế giới, đi tìm kiếm tình yêu nơi đáy lòng anh.

Trí nhớ mơ hồ, anh lại kiên định từ đầu đến cuối.

Thế giới đã lừa dối anh, vì vậy, anh không nhắc đến tên đó với bất kì người nào bên cạnh nữa, chỉ là có một ngày, trầm mặc kéo hành lý rời đi, không tạm biệt bất kì người nào.

Thực ra anh cũng không biết đi đâu tìm, bởi vì trong cuộc sống của anh, mọi thứ liên quan đến cô đều bị xóa bỏ.

Không có bất kì manh mối nào.

Ngôn Tố thỉnh thoảng dừng lại, cũng sẽ cười nhạo mình nằm mơ liền trở nên không có lý trí chút nào.

Nhưng anh giống như đang tuân theo bản năng của anh.

Anh mơ hồ nhớ được, anh đã từng hứa với ai đó: Nếu không thấy em, anh sẽ lật khắp thế giới tìm ra em, dù cho phiêu bạc cả đời.

Sẽ không có người biết, anh đi mỗi bước có bao nhiêu khó khăn.

Nhớ cô từng nói tiếng Trung, liền đi khắp Trung Quốc, xem hết một lần ảnh của tất cả những người có tên có âm tiết Ai trong hệ thống dân số, tuy anh vẫn không nhớ nổi tướng mạo của cô, nhưng anh cho rằng nếu nhìn thấy cô, anh sẽ nhận ra.

Nhiều người như vậy không có tin tức, thế là anh trèo non lội suối đi tìm người ở lậu, còn cần cù hơn cảnh sát kiểm tra hộ khẩu.

Nhớ cô từng nói tiếng Pháp, liền đi đến Pháp…

Trên Trái đất có bảy tỉ người, anh chỉ tìm một người.

Dần dần, khoảng cách từ ngày Chân Ái biến mất, hai mùa đông trôi qua.

#

Đêm đầu tiên trở về gần như không chợp mắt.

Sáng hôm sau, Ngôn Tố ngồi trên xe lăn nhắm mắt nghỉ ngơi, Eva tới.

Anh mơ hồ nghe được tiếng bước chân của cô ấy, nhưng không mở mắt.

Cho dù toàn thế giới đều nói chắc như đinh đóng cột rằng không có một cô gái tên Ai, cho dù toàn thế giới đều không tìm được dấu vết cô để lại, cho dù bản thân Ngôn Tố cũng không nhớ nổi dáng vẻ của cô, anh vẫn kiên định như vậy đơn thuần như vậy bảo vệ cô gái mơ hồ đó trong lòng, bất kể thế nào cũng không vứt bỏ cô.

Thế cho nên anh cho rằng Eva lừa anh, thế nên không để ý tới.

Eva đến gần nhìn anh một cái. Cơ thể vốn không tốt, lại gầy, một mình im lặng không lên tiếng quanh năm cô độc phiêu bạc bên ngoài, vất vả và đau đớn trong đó đoán chừng chỉ có một mình anh biết.

Nhưng ngay cả như vậy, dáng vẻ anh nhắm mắt nghỉ ngơi vẫn lạnh nhạt bình thản như cũ, gương mặt thanh tú nhàn hạ yên tĩnh như lúc ban đầu, không mang theo sương gió, không nhiễm thế tục.

“S. A., sau khi cơ thể cậu tốt lên đều không bồi dưỡng theo lời dặn của bác sĩ, cứ chạy bên ngoài, tiếp tục như thế sẽ không tốt cho cơ thể.” Eva khuyên anh, nói xong hơi thổn thức.

Ngôn Tố bị thương nặng bị quyết định là người thực vật, nằm mấy tháng cơ quan bắp thịt gần suy thoái mới tỉnh lại.

Mà tỉnh lại mới là bắt đầu của cơn ác mộng, vết thương khắp nơi trên người đều bùng nổ, còn có nghiện ma túy nghiêm trọng, bác sĩ cho rằng dù anh tỉnh lại cũng không chịu đựng nổi, sẽ bị đánh sụp. Nhưng anh lại đứng lên trong vòng ba tháng, ngay cả bác sĩ cũng giật mình về sức chịu đựng và nghị lực.

Eva biết, anh hạ quyết tâm muốn đi tìm Chân Ái, cho nên mới cố gắng như vậy.

Lời cô ấy mới vừa nói, Ngôn Tố không đáp lại.

Eva biết anh cố chấp, cũng không khuyên nữa, lấy ống thủy tinh và giấy thử trong túi ra: “Mẹ cậu bảo tôi tới, kiểm tra một chút gần đây cậu có hút thuốc phiện không.”

Ngôn Tố mở mắt, không nói tiếng nào lấy đồ trong tay cô ấy sang, bỏ giấy thử vào miệng ngậm một chút, rất nhanh bỏ vào trong ống thủy tinh trả lại cô ấy.

Eva nhìn ống thủy tinh nhỏ trong suốt: “Ừ, không có.”

Cô ấy lại hoảng hốt, nhớ tới khoảng thời gian anh cai thuốc đó có bao nhiêu thê thảm, khi đó trên người còn có đau ốm khác, quả thực là một người tàn phế vô cùng thê thảm, mỗi ngày đều sống trong địa ngục.

Lúc đầu bác sĩ cân nhắc đến vết thương nặng và đau đớn khác trên người anh, đề nghị dùng morphine, chờ khỏi bệnh sẽ cai thuốc.

Ngôn Tố không chịu, bị trói không ngày không đêm, người đàn ông cao to như vậy cuộn tròn lại, run rẩy, nôn mửa, thậm chí ngất xỉu.

Ai có thể nghĩ đến, anh trầm mặc và quật cường chịu đựng được. Bây giờ, anh sống rất tốt trước mặt mọi người.

Phần lớn người nghiện ma túy sẽ tái phát, bởi vì ý chí không đủ. Eva bỏ ống thủy tinh lại vào trong túi, bỗng cười một tiếng, cô ấy suýt nữa đã quên anh là Ngôn Tố.

“Không có chuyện gì tôi đi trước.” Eva xoay người rời khỏi, chưa được mấy bước lại quay đầu lại, “Lần sau cậu đi đâu? Sẽ không phải lại chỉ đợi hai, ba ngày rồi đi liền chứ?”

Không ai trả lời.

Eva nhịn một chút, bước nhanh trở lại: “Này, S. A. Yan! Cậu…” Cô ấy nhìn thấy tai phải của anh, hơi sửng sốt.

Ngôn Tố mở mắt, đôi mắt vẫn trong veo, không mang theo tình cảm: “Có chuyện gì sao?”

Cơn tức của Eva lập tức bị dập tắt, hỏi: “Cậu lại quên đeo máy trợ thính?”

“Không phải quên.” Mà là cố tình không đeo.

“Tại sao?”

“Không muốn nghe.” Anh đã nghỉ ngơi đủ, đứng lên đi đến giá sách lấy sách đọc.

Eva nhìn bóng lưng anh, hơi buồn: “S. A., cậu hãy sống cuộc đời của mình thật tốt, đừng đi tìm cái người không tồn tại kia nữa.”

“Cho dù toàn thế giới nói không có người này, tôi cũng biết cô ấy tồn tại. Tôi chỉ,” anh xoa xoa trán, dường như mệt mỏi, lộ ra một chút lực bất tòng tâm, “Chỉ rất muốn biết, cô ấy rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.”

“Nếu cả đời cậu cũng không tìm được thì sao?”

“Đối với người duy nhất cả đời tôi từng yêu, đương nhiên tôi phải cho cô ấy sự trọng đãi cao nhất một người đàn ông dành cho phụ nữ.”

“Trọng đãi gì?”

Ngôn Tố không quay đầu, ngữ điệu lãnh đạm: “Cô ấy còn sống, tôi dùng cả đời tìm kiếm cô ấy; cô ấy chết, tôi dùng cả đời khắc ghi cô ấy trong lòng.”

Eva chấn động, vành mắt hơi ướt, ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng nháy mắt xua đi sương mù: “Cả đời dài như vậy, cậu sẽ gặp được…”

Ngôn Tố đoán được cô ấy sắp nói gì, không khách sáo cắt ngang: “Tình yêu của tôi, không có quan hệ với thời gian.”

“Ngay cả thuốc phiện cậu cũng có thể cai, một người…”

“Tình yêu của tôi không phải thói quen, cai không hết, cũng không muốn cai. Nó cũng không phải thích ứng thỏa hiệp theo thời gian.” Anh rũ mắt, mỉm cười, nhưng có nỗi bi thương không nói ra được, “Tôi không nhớ được cô ấy, nhưng tôi nhớ tôi rất yêu cô ấy. Dường như, yêu cô ấy hơn toàn thế giới yêu cô ấy.”

“Tôi nhớ tâm tình đó, tâm tình quý trọng cô ấy đó, tâm tình đau lòng vì cô ấy đó, còn nhớ tôi muốn vì cô ấy mà vứt bỏ tất cả.” Anh khẽ nhếch khóe môi, trong lòng lại đau đến tê tâm liệt phế, rất nhẹ rất chậm, giống như đang kể giấc mơ anh cất kĩ,

“Tôi không nhớ cô ấy, nhưng tôi nhớ cô ấy rất đặc biệt rất xinh đẹp; nhớ ngay từ đầu, tôi hiểu cô ấy, cô ấy hiểu tôi; nhớ cô ấy là cô gái duy nhất trên đời có thể khiến tôi đau lòng, cô ấy cứ yên lặng như vậy, tôi cũng sẽ đau lòng. Người yêu cuộc đời này của tôi, đã gặp được, không muốn gặp nữa.”

Eva á khẩu không trả lời được, cô ấy chợt rất muốn biết, nếu Chân Ái ở một góc nào đó trên thế giới, biết một câu đùa giỡn cô khắc xuống khiến Ngôn Tố cả một đời đều phiêu bạc, đều đang tìm kiếm, khiến anh cho cô sự trọng đãi cao nhất một người đàn ông có thể cho phụ nữ, cô có thể cảm động lại đau lòng đến rơi lệ không?

Bi ai là, Chân Ái không thể biết.

Ngôn Tố cũng không quan tâm, anh không nhớ được tướng mạo của Chân Ái, thậm chí không nhớ được tên cô.

Đột nhiên Eva phát hiện, Ngôn Tố giống như một cụ già mắc bệnh Alzheimer, bàn tay tiều tụy nắm thật chặt người anh không rõ nhưng không chịu dứt bỏ, đến chết kéo vào mộ cũng không buông tay.

Rõ ràng không hề nhớ rõ mọi thứ liên quan đến Chân Ái, lại bướng bỉnh, đơn thuần, cố chấp, kiêu ngạo, trầm mặc, quật cường giữ vững cô gái mơ hồ và tình yêu rõ ràng trong lòng anh.

Eva hít sâu một hơi, khôi phục tâm trạng: “Cậu từ từ tìm đi, tôi đi trước.”

Ngôn Tố không phản ứng, qua mấy giây quay đầu nhìn bóng lưng Eva, trong đầu lại chợt hiện ra hình ảnh kia.

Hình ảnh đó anh từng nghĩ vô số lần, cho nên dần dần quen thuộc.

Hình như là đầu mùa xuân, có một con đường rợp bóng cây nhú mầm, cô gái tên Ai mang giày ống nhỏ đi phía trước, chân kiền tinh tế, bàn tay nhỏ bé đặt sau áo khoác trắng. Cô khe khẽ lắc đầu, thanh âm vui vẻ như chuông trong gió: “La la la, tôi không nghe; la la la, tôi không nghe.”

Bầu trời khi đó rất cao, rất xanh, cô rất khoan khoái, tâm trạng rất tốt, nhưng không quay đầu lại.

Cảnh tượng giống vậy còn có thêm con đường rợp bóng cây tươi tốt, cô nghiêng đầu nhìn hoa ven đường, nhỏ giọng ngượng ngùng hỏi: “Vậy anh hiểu tôi không?”

“Không hiểu… Nhưng, muốn hiểu.” Anh cúi đầu nhìn cô, giống như sắp nhìn thấy, lại chỉ thoáng thấy gò má xấu hổ đến đỏ bừng của cô. Gió thổi mái tóc dài của cô, cô vui vẻ bước nhanh về phía trước.

Vẫn là chắp tay sau lưng, sải bước đi, dáng vẻ kiêu ngạo lại tự tin.

Ngôn Tố nhớ lại rất nhiều lần, nhưng cô từ đầu đến cuối không quay đầu.

Mà anh, luôn không nhớ nổi dáng vẻ cô thế nào.

Anh bỗng hốt hoảng và gấp gáp, giống như hộp kí ức trân quý của anh bị ai đó trộm đi, anh lại không cướp lại được.

Dường như trong hộp của anh vốn có rất nhiều tấm ảnh xinh đẹp, nhưng gió lốc ập tới, kí ức của anh bay đầy trời, anh sợ hãi lại vội vàng bắt lấy, cả người đầy mồ hôi, trong lòng hoảng hốt, nhưng không có cách nào xoay chuyển kết cục ảnh bị gió thổi phân tán.

Đã bị gió thổi đi hết, những tấm lác đác còn lại bị nước mưa làm ướt, toàn bộ hình ảnh mơ hồ.

Nhưng cho dù là “tấm ảnh” kí ức còn sót lại, anh cũng cẩn thận đặt chúng vào trong hộp “Ai”, quý trọng ôm vào lòng.

Ngôn Tố đứng trước giá sách, nhắm mắt, dần dần bình tĩnh lại, xoay người đi đến nhà bếp lấy nước uống.

Cầm ly nước vừa quay đầu lại, ánh mắt vô tình lướt qua bả vai vô cùng trống trải của mình, suy nghĩ chợt dao động, bỗng nhớ tới có phải buổi tối mùa hè không? Anh từng cõng một cô gái say rượu?

Ngày đó, ánh sáng trên đường mờ tối, gió đêm say đắm, anh nhìn thấy vết sẹo rất sâu trên cổ tay cô.

Ngôn Tố cầm ly nước, hơi nhíu mày. Làm sao cô ấy có thể bị thương nặng như vậy?

Cô dựa trên bả vai anh, ngoẹo đầu tự lẩm bẩm, hơi thở của cô vừa nóng vừa nhột.

Anh rất cẩn thận quay đầu lại nhìn. Hai năm qua, lần đầu tiên trong trí nhớ gương mặt của cô trở nên gần như vậy. Tim anh đập như đánh trống, nhìn thấy da trên trán cô rất trắng, sáng bóng như ngọc, còn mang theo vẻ ửng đỏ do say rượu.

Muốn xuống chút nữa, góc độ bị chặn lại, vẫn không thấy rõ.

Trái tim anh mất khống chế đập hỗn loạn, gấp gáp quay đầu muốn nhìn rõ, cuối cùng cầm cái ly không xoay vòng tại chỗ, nhưng phía sau không có gì cả.

Sắc mặt Ngôn Tố dần yên lặng và bình thản, trái tim tựa như rơi xuống từ trên cao.

Anh nhớ đi từ lâu đài ra ngoài, cô chắp tay sau lưng đi trước mặt anh, nhưng cô không quay người, bóng lưng rất mơ hồ;

Anh nhớ cô mang giày đi tuyết tản bộ cùng anh, nhưng tuyết trắng đến chói mắt, gương mặt trắng nõn của cô tan vào trong ánh sáng biến ảo, không thấy rõ;

Anh nhớ từng cõng cô say rượu, trong trí nhớ anh thấy được tay cô, quay đầu nhìn cô nghiêng đầu dựa trên vai anh, vẫn không thấy chính diện;

Anh còn nhớ trong bồn tắm ở nơi nào đó không biết, cả người cô lạnh như băng cứng ngắc nằm trong lòng anh, anh gắt gao ôm cô ngâm trong nước nóng. Cô tỉnh lại, anh hung hăng kề sát gò má lạnh lẽo của cô, vẫn không thấy được cô;

Ngôn Tố ngưng mày thật sâu, cố hết sức suy nghĩ, nhưng tất cả hình ảnh đụng vào nhau, vỡ tan.

Anh cầm cái ly không, yên lặng đứng bên cạnh bàn cẩm thạch, trầm mặc.

Một lúc, để ly xuống rời khỏi.

#

Một đêm trước khi lên đường, Ngôn Tố theo thói quen mất ngủ, ở trong thư viện chọn sách đọc, lúc lấy sách ra kéo theo một quyển truyện Archimedes ngã xuống đất, có một lá thư màu trắng rơi ra từ trong trang sách.

Có lẽ thời gian quá lâu, mực đóng dấu niêm phong đỏ đã phai màu, chưa từng mở ra.

Ngôn Tố không có ấn tượng với lá thư này, nhưng trên bì thư viết “Ai”, mà trên mực đóng dấu đóng “S. A. Yan”. Anh sửng sốt một chút, cô gái tên Ai đó, sự tồn tại của cô rốt cuộc sắp có chứng cứ rồi.

Anh lập tức mở thư ra, là chữ viết của anh, ánh trăng phản chiếu trong mắt anh một mảnh hoang vắng lạnh lẽo.

“Ai, vốn định chờ vụ án ảo tưởng tình dục kết thúc, sẽ ôm tâm ý nghiêm túc và thành khẩn xin lỗi em, đồng thời nói cho em biết ngọn nguồn liên quan đến sự kiện anh che giấu. Nhưng chuyện đột phát biến hóa, anh biết Âu Văn giấu em ở đâu, anh sẽ lập tức đi gặp em, nhưng thời gian hai bên nói chuyện đã không kịp, chỉ có thể dùng thư sám hối với em. Hi vọng lúc em thấy bức thư này đừng sợ hãi, tuy anh đi đến chỗ nguy hiểm, nhưng anh nhất định sẽ quay về bên cạnh em.

Viết bức thư này không hề đại diện cho việc anh không có lòng tin quay về, mà là nội dung trong thư quá quan trọng, em nhất định phải biết sự thật, bất luận anh chết hay sống cũng không cách nào ngăn cản.

Ai, iPod Chace để lại cho em thực ra có tám cái, trừ bảy màu sắc nhìn như hoàn mỹ ra, còn có màu bạc. Anh cho rằng bị CIA lấy đi, các loại dấu hiệu (em có hứng thú sau này sẽ thảo luận với em) khiến anh nghi ngờ Chace đã để lại tin tức liên quan đến mẹ em. Rất có thể mẹ em hoàn toàn không phải nhà khoa học hoàn toàn tà ác không phân biệt được phải trái trong tưởng tượng của em, bà ấy rất có thể có lương tri hơn em tưởng tượng.

Ai, sau này đừng vì mẹ mà khóc mà tự ti, mẹ em là người yêu em.

Các điểm trên anh đã lấy được khẳng định trong lúc giằng co với Annie. Đây cũng là chỗ anh phải sám hối với em. Xin lỗi em, sau khi về từ Silverland anh đã tìm Annie nói chuyện, nhưng anh không kịp thời nói cho em biết.

Lại nói tiếp, trong cuộc nói chuyện với Annie, có một điểm khiến anh bất ngờ.

Annie rất có lý khi nói nếu Chân Ái không phục vụ cho CIA, không có thuốc giải sẽ khiến tổ chức khủng bố càng ngông cuồng hơn, thế giới sẽ rất nguy hiểm.

Lúc đó không biết anh nghĩ như thế nào, trả lời một câu ‘Screw the whole world’ Phá tung toàn thế giới.

Annie kinh ngạc, chính anh càng khiếp sợ. Anh cho rằng anh đã phá vỡ giá trị quan trước sau như một của mình vì em, anh cảm thấy hoang mang sâu sắc. Nhưng rất nhanh, anh phát hiện, không hề có. Bởi vì chính nghĩa thuần túy không cho phép lừa gạt và giả dối, không cho phép ép buộc và uy hiếp. Anh cho rằng hành vi của anh rất đúng đắn.

Có người hi sinh mình vì đại chúng, việc này đáng ca tụng; nhưng vì đại chúng hi sinh người khác, cho dù là hàng tỉ ‘đại chúng’ đối mặt một ‘người khác’, đó cũng là chính nghĩa giả miễn cưỡng.

Đương nhiên, anh rất xấu hổ vì đã nói lời không văn minh, anh đảm bảo đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng.

Anh nói, ‘Chân Ái rất lương thiện, cũng rất có trách nhiệm hơn so với tưởng tượng của các người. Cho dù các người không dùng đạo đức ép cô ấy, cô ấy cũng làm chuyện cô ấy phải làm. Nhưng nếu cô ấy không muốn, tôi cũng ủng hộ cô ấy.’

Annie nói rất nhanh, ‘Cậu có thể nói sự thật cho cô ấy biết, nếu cô ấy bằng lòng tiếp tục, rất tốt; nhưng nếu cô ấy muốn rời khỏi chúng tôi, không phục vụ cho chúng tôi nữa, đối với một người không cho chúng tôi sử dụng, lại có nhiều kĩ thuật mũi nhọn như vậy, cậu nói kết cục của cô ấy là gì? Cậu có thể cứu cô ấy từ trong tay chính phủ và quốc gia? Cậu cho rằng tự do quan trọng hơn mạng sống, cho nên S. A., cậu muốn thay cô ấy lựa chọn tự do vứt bỏ mạng sống sao?’

Khoảnh khắc đó, anh á khẩu không trả lời được. Anh trước sau như một coi thường thế lực, nhưng khi đó anh vô cùng căm ghét bản thân không thể bảo vệ em thật tốt. Lý trí bảo anh rất rõ ràng, một mình anh căn bản không có cách nào chiến đấu với hai tầng thế lực chính phủ và S. P. A.

Thực ra anh muốn nói, nếu em bằng lòng ở lại, anh cùng em trải qua cuộc sống không thấy ánh sáng nữa; nếu em không bằng lòng, anh cũng cùng em phiêu bạc chân trời. Nhưng anh không biết nếu lúc tình huống em không bằng lòng xuất hiện, chúng ta nên rời khỏi an toàn thế nào.

Ai, sinh mạng của anh, tự do của em, anh sẽ chọn cái sau, nghĩa vô phản cố;

Nhưng nếu như là, sinh mạng của em, tự do của em, anh chỉ có thể để em sống. Sinh mạng của em, quan trọng hơn tất cả.

Sau khi về từ chỗ Annie, anh không hề thoải mái. Anh biết chuyện mẹ em là bao nhiêu gánh nặng và hổ thẹn trong lòng em, anh biết nó ép em đến mức không ngẩng đầu lên được.

Không có ai hiểu rõ em hơn anh, cho nên không có ai đau lòng cho em hơn anh.

Chuyện này luôn giày vò anh, anh dần biết rõ,

Mặc dù anh yêu em, nhưng tình yêu không phải lý do. Anh không thể lấy tên tình yêu tự ý quyết định cho em.

Là anh quá độc tài, chỉ vì anh không thể gánh vác mạo hiểm mất em, nên lừa gạt em. Anh cho rằng sinh mạng của em quan trọng hơn tất cả, nhưng còn em, em sẽ nói ‘Không tự do, chi bằng chết.’

Anh biết, suy nghĩ từ tâm tình của em, em thà chết cũng không muốn mang những gánh nặng tình cảm và đạo đức này. Mà anh, nhất định phải cho em tự do.

Cho dù phần tự do này có thể trả giá bằng mạng sống của em, anh cũng nhất định phải giao quyền lựa chọn cho chính em.

Anh đã ý thức được sai lầm, vừa muốn nói cho em biết, lại vừa nghĩ cách giải quyết.

Một ngày nào đó rốt cuộc sáng tỏ thông suốt, có nhớ ngày đó anh nói với em, che giấu danh tính, phá hủy gương mặt bây giờ cũng không tệ không?

Khi đó, anh đã quyết định.

Chính vì đã buông xuống gánh nặng lớn nhất trong lòng, anh mới có thể tâm vô tạp niệm, thuần túy và chân thành cầu hôn em.

Ai, ở trên chính là lời sám hối của anh với em, anh vô cùng hổ thẹn, hướng về em bày tỏ một trăm ngàn phần xin lỗi. Xin em tha thứ.

Ở đây, ký kết văn tự đảm bảo: Cả đời không giấu giếm em nữa.

S. A. YAN.”

Hai phần tiếng Trung – Anh, ký tên đóng dấu.

Ngôn Tố cầm bức thư, đứng dưới ánh trăng màu, gương mặt yên lặng và bình thản hết sức đau đớn.

Bức thư với nội dung này…

Đúng thế, Ai chính là tình yêu chân thành cuộc đời này của anh!

Nhưng đến tột cùng cô là ai, ở đâu? Tại sao vẫn không nhớ nổi!

Dần dần, ngón tay anh run rẩy, thấp thoáng nhớ tới cái gì đó. Dường như ở trong hang động dưới đất, anh ôm chặt cô gái trong ánh lửa rơi xuống đất, lúc đó, trong lòng anh chỉ có một niềm tin:

“Ai, sống sót! Nhất định phải, sống sót!”

Anh ghì chặt đầu cô vào lòng, xúc cảm ôm cô còn rõ ràng như vậy, nhưng lúc cô ngẩng đầu, con ngươi và ý thức của anh lại tan rã. Thế giới của anh trở nên tối tăm, anh vẫn không nhìn thấy cô!

Tay Ngôn Tố bắt đầu run lẩy bẩy, sự tìm kiếm và cố chấp không mục đích hai năm qua, đến gần như vậy nhưng vẫn không có kết quả.

Trong lòng anh, hoàn toàn hoang vắng, giống như cánh đồng mọc đầy cỏ dại mùa thu, trong chốc lát xông lên bi ai và vắng lặng vô tận như đục khoét xương cốt. Đau lòng đến tê tâm liệt phế, đang nhớ nhung.

Nhưng ngay cả bản thân anh rốt cuộc đang nhớ nhung ai cũng không biết!

Giấy viết thư và bì thư run lên xào xạt, chợt có một mảnh giấy trắng bay ra, rơi trên đàn dương cầm trắng tinh.

Nhặt lên, là mặt sau của giấy in, trên mặt giấy bóng loáng có mấy dòng chữ:

“Ai, anh rất thích, nỗ lực theo đuổi mặt trời ấm áp của em; anh rất thích, sự khát khao hướng về quang minh của em; anh rất thích, tâm tình gắng sức sống tiếp của em.

Anh rất thích cả con người, cả trái tim em.”

Anh chậm rãi lật giấy in lại.

Ánh trăng sáng tỏ khoác tấm vải hoa văn màu mỏng, dịu dàng rơi trên tấm ảnh kia ----

Dưới ánh nắng hè rực rỡ, anh cong môi, nụ cười nơi khóe môi ấm áp và tùy ý; cô gái trong lòng đội mũ thạc sĩ, cầm bó hoa, gò má ửng đỏ kề dưới cằm anh đầy thân mật. Cô xinh đẹp như thiên thần, cười tươi như hoa.

Cười tươi như hoa…

Trong đêm trăng hơi lay động đó, Ngôn Tố với sắc mặt tuấn tú lẻ loi một mình, trong mắt đầy bi thương.

Tôi nhớ, tôi biết một cô gái tên Chân Ái, cô ấy là tình yêu chân thành của tôi.

Tôi nhớ, tôi đã hứa với cô ấy, nhất định sẽ tìm được cô ấy; lật khắp toàn thế giới, cũng sẽ tìm được cô ấy.

...HOÀN CHÍNH VĂN...

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bạn Cùng Giường Trái Tính

Copyright © 2022 - MTruyện.net