Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Archimedes Thân Yêu
  3. Chương 2
Trước /120 Sau

Archimedes Thân Yêu

Chương 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mặc dù rất nhiều lần thấy giọng điệu chỉ một cái liếc mắt là nhìn thấu mà người khác như rơi vào trong sương mù này của cậu ta. Mặc dù rất nhiều lần khi cậu ta nói “rất rõ ràng” hận không thể bóp chết cậu ta. Nhưng cũng rất nhiều lần như vậy, Âu Văn rất muốn biết sao Ngôn Tố nhìn ra được.

Âu Văn dựa vào bên cạnh đàn, dùng tay làm dấu mời.

Ngôn Tố đẩy xe lăn về phía sau, hai chân thon dài bắt chéo gác gọn gàng lên băng ghế.

Ánh sáng từ cửa sổ thủy tinh màu trong con ngươi màu trà ánh lên một màu xanh lam nhàn nhạt, phối với ngũ quan lập thể như người phương Tây khiến anh tựa như một hoàng tử đến từ thời Trung cổ.

“Cậu giới thiệu hoàn cảnh cô ấy cho tôi, cũng giống với bản lý lịch này. Đại học Sorrel Fraser, nghiên cứu sinh ngành tin tức và truyền thông đại chúng. Nhưng tình hình thực tế là…”

“Trời lạnh thế này mà không đeo găng tay, là vì găng tay sẽ làm giảm độ nhạy cảm của ngón tay, khi xuất hiện tình huống sẽ trở tay không kịp.

Nhiệt độ trong nhà rất cao, khăn choàng của cô ấy ôm sát cổ nên sẽ toát mồ hôi. Không cởi áo khoác ngoài không cởi khăn choàng, là vì sẽ phải đi bất cứ lúc nào, cô ấy không có cảm giác an toàn.

Ống quần không bó. Cô ấy không mang boot. Bên ngoài tuyết rơi vẫn còn rất lạnh, mặc quần rộng thùng thình là vì ống quần có giấu đồ, nhìn khái quát thì là một khẩu súng. Sinh viên phải mang theo súng? Sẽ không. Hơn nữa ở châu Á, việc xin cấp giấy phép sử dụng súng vô cùng khó khăn. Nếu như cô ấy là đối tượng bảo vệ trọng yếu thì lại là vấn đề khác.

Từ trung tâm thành phố đến đây mất hơn một giờ lái xe, trên áo khoác ngoài của cô ấy lại không có nếp gấp do dây an toàn tạo ra, cô ấy không thắt dây.

Người lái xe không thắt dây an toàn, là vì đặc công khi đi làm nhiệm vụ phải giữ tốc độ phản ứng nhanh nhất, thắt dây an toàn sẽ mất thời gian còn có thể bị kèm chặt. Cô ấy không thắt dây là do các cậu dậy, vẫn lo lắng tình huống đột phát. Chứng rối loạn hoang tưởng mức độ nhẹ là phản ứng rất phổ biến với nhân chứng lúc mới hoán đổi thân phận. Thấy rằng một năm cô ấy học ở SFU vẫn cảnh giác như vậy, kết luận những gì cô ấy đã trải qua phức tạp hơn so với những nhân chứng bình thường.

Cho nên tôi hướng đến những suy đoán phức tạp.”

“Lúc cô ấy đi vào lướt nhanh sách trên kệ một lần, lúc thấy bảng thi đấu giải bóng đá châu Âu, cơ thể có thả lỏng một chút. Lúc ánh mắt lướt qua sách tin tức truyền thông, tôn giáo, máy tính, hải dương quân sự và những loại sách khác thì không như vậy, không hề dừng lại.

Vừa thấy khu vực dược sinh học tế bào, ánh mắt cô ấy dừng lại trên năm giây, tay phải vô thức gõ vài cái lên phong bì. Cô ấy không chỉ đang nhìn mà còn đang nhớ tên sách. Đây là một trong những thói quen tiếp thu và bổ sung kiến thức chuyên môn.

Tay phải đặt trên tay trái, không phải là người thuận tay trái.

Nhưng lúc đưa đồ cho tôi, sau đó cầm sách cũng dùng tay trái, là vì cổ tay phải có vết sẹo từ kiềm điện rất nông. Vết thương lúc trước hẳn là rất sâu.

Từ lông mày đến dưới mắt mặc dù có thoa phấn, nhưng nhìn kĩ có vết sạm đen. Trừ quần áo của phụ nữ Trung Đông, tôi nghĩ không ra cái gì khác có thể lưu lại dấu vết quanh mắt như vậy. Vả lại lúc cô ấy thấy kệ sách có dừng lại một chút chỗ kinh QUR'AN tiếng Ả Rập. Cái này chứng thực suy nghĩ của tôi.”

“Lại là tay cô ấy, có mùi bột talc và dầu sáp ong y tế. Người thường xuyên khử trùng tay phải bảo vệ da tránh mất nước sẽ dùng dầu sáp ong, người làm công việc nhạy mang bao tay cao su phải dùng bột talc. Bác sĩ ngoại khoa? Cần 12 năm học chuyên ngành, cô ấy tối đa 23 tuổi.

Kết hợp với suy nghĩ trước, cô ấy là người nghiên cứu điều chế thuốc trong phòng thí nghiệm, theo hướng sinh học và tế bào. Mùi trên tay rất nồng, không phải thói quen lau chùi. Kết luận, cô ấy không phải đến từ trường học mà là đến từ phòng thí nghiệm.”

“Bên cạnh cậu đột nhiên xuất hiện sinh viên nữ mà tôi không nhận ra. Cậu rất quan tâm đến an toàn của cô ấy, cái này đủ để giải thích vấn đề.”

Ngôn Tố lấy ra tờ đầu tiên của bản lý lịch, nghiêng về phía ánh sáng, trên tờ giấy trắng hiện lên một vết trong suốt.

“Trước khi in, cô ấy từng viết gì đó trên tờ giấy này. Sinh viên học truyền thông đại chúng khi ghi số điện thoại sẽ dùng mã Morse?”

“Về phần thông tin bố mẹ cô ấy, là tôi nhìn vẻ mặt của cậu. Sau khi xác định cô ấy là đối tượng bảo vệ nhân chứng mới nghĩ tới.”

“Cô ấy vẫn còn làm các thí nghiệm liên quan, chứng tỏ cô ấy nắm giữ kiến thức và kĩ thuật nồng cốt trong lĩnh vực này. Nhưng trong lĩnh vực nghiên cứu sinh học và dược lý học(*), thiên tài không nói, điều quan trọng là kinh nghiệm tích lũy. Cô ấy còn trẻ như vậy nên chỉ có thể là truyền thừa từ bố mẹ. Từ nhỏ đi theo bố mẹ sinh hoạt ở phòng thí nghiệm, tự mình cũng bắt đầu nghiên cứu phương diện này. Ngoài ra còn có điểm quan trọng nhất,”

(*) Dược lý học hay dược học (pharmacology) là môn khoa học nghiên cứu về tương tác (hoặc nguyên lý tác động) của thuốc lên cơ thể sống.

Ngón tay Ngôn Tố chỉ vào tờ lý lịch,

“Sinh nhật cô ấy là 29 tháng 2, hôm nay. Bây giờ là 1 giờ rưỡi chiều, cô ấy hẳn là chưa ăn trưa. Sinh nhật là giả, nhưng bố mẹ đều mất là thật.

Trung Đông, vợ chồng nhà khoa học nắm giữ kiến thức nồng cốt, con gái trẻ tuổi, tiếp nhận kế hoạch bảo vệ nhân chứng. Sự việc rất có thể là, bố mẹ phản bội tổ chức bị người sát hại, trước khi chết đem tất cả bí mật giao cho con gái. Con gái lấy cái này đổi lấy kế hoạch bảo vệ nhân chứng.”

Trong phòng sách mênh mông im lặng không một tiếng động, trên mặt Âu Văn kinh ngạc viết bốn chữ “há miệng ngạc nhiên.”(*)

(*) 叹为观止: Thán vi quan chỉ: than thở vì không được xem nữa | há miệng ngạc nhiên; tranh nhau mà xem; không ngừng khen ngợi

“Tất nhiên, còn có những khả năng khác.” Ngôn Tố mặt đen thui nhìn anh ta chằm chằm, “Ví dụ như trước đây cô ấy đi Trung Đông, làm công việc bán dầu sáp ong trong khách sạn, nhiều thú vui sau giờ làm, thích xem bóng đá, thích tìm tòi học mật mã, thích sinh học dược lý học. Cá tính phản nghịch, không thắt dây an toàn, mang súng giả dọa người. Đồng thời vốn có ảo tưởng bị hãm hại rất mạnh… Mâu thuẫn không?

Kết luận tôi rút ra chính là sự việc có tính nghiêm trọng kia.”

Trong lúc lơ đãng anh ta liền lộ ra vẻ tự phụ, “Vẻ mặt của cậu nói cho tôi biết đáp án. Cảm ơn!”

Mặt Âu Văn tối đen.

Ngôn Tố còn không mặn không nhạt thêm một câu: “Nên mới nói, nét mặt phong phú, hại nhiều hơn lợi.”

Âu Văn chán nản, bạn bè từ nhỏ cùng nhau lớn lên chẳng lẽ còn phải bày ra vẻ mặt pocker(*)?

(*)Poker face: mặt lạnh như tiền

Ngôn Tố đứng lên, đem quyển sách màu trắng kia để lên kệ sách trên tường.

Âu Văn cúi đầu đặt ngón tay trên phím đàn, không thành âm: “Quả thật trước đây không lâu cô ấy có đi Trung Đông. Có điều, cậu nói sai một chút rồi.”

Ngôn Tố quay người nhìn anh ta.

“Kế hoạch bảo vệ nhân chứng của cô ấy không phải bắt đầu một năm trước, mà là từ năm năm trước.” Âu Văn hít một hơi thật sâu, “Những đặc công bảo vệ trước đây của cô ấy đều hi sinh vì nhiệm vụ.”

Ngôn Tố lẳng lặng nhìn anh ta hồi lâu, thanh âm trầm xuống: “Owen!”

“Ừ?”

“Cho cậu một lời khuyên.”

Âu Văn lắng tai nghe.

“Cẩn thận đừng chết!”

“…”

Ngôn Tố nói xong, thu dọn giấy tờ ở trên chiếc đàn. Âu Văn nhìn tấm thẻ Chân Ái mang tới, hỏi: “Cậu không định xem một chút sao?”

“Có dịp thì sẽ xem.” Ngôn Tố thờ ơ đem tấm thẻ bỏ vào phong bì, anh ta không có quá nhiều hứng thú.

Âu Văn lại gần cầm bản lý lịch của Chân Ái, trước khi lên trung học ở Trung Quốc, sau khi lên đại học ở Mỹ, vô cùng thật thà đơn giản. Anh ta khẽ nghiêng tờ giấy, theo ánh sáng, quả nhiên thấy trên giấy có dấu vết.

Mặc dù kí hiệu có khác nhau, nhưng không hề nghi ngờ đó là mã Morse.

/****-/-**. . *. . *-**. . **-*/****-/-***. . *. . -*/****-/*-. . --*. . **-. . ***. . -/****-/*----. . *****. . -----/****-/**---. . *****. . -----/****-/-----. . ****-.

Ghi lại vào điện thoại, tên một người một dãy số.

“Rất rõ ràng.” Âu Văn không tự chủ nói ra: “Delf Ben Agust, 150-250-0441-2! A, chẳng lẽ là số di động Trung Quốc?”

Rất rõ ràng?

Ngôn Tố dừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng hướng về tờ giấy trong tay Âu Văn, góc độ này cũng có thể thấy rõ dãy dấu kia. Một chuỗi các kí hiệu chuyển động thật nhanh trong đầu, anh bình tĩnh nhìn Âu Văn: “Đây không phải là tên người và số điện thoại, mà là đe dọa giết người.”

Sắc mặt Âu Văn trắng bệch, nói: “Mặc dù có một vài nhân chứng không tôn trọng mạng sống sẽ cố ý giết người, nhưng Ai cô ấy sẽ không như vậy…”

Ngôn Tố cắt ngang lời anh ta: “Cô ấy viết chữ dùng tay trái hay tay phải?”

“Tay phải.”

“Tay phải cô ấy bị thương, không đủ sức, sao viết được chữ để lại dấu hằn sâu ở trang dưới như vậy?” Ngôn Tố thu mày, “Chuỗi mật mã này không phải cô ấy viết.”

“A, là tôi sơ ý,” Anh ta giống như tức giận lại giống như cười, có chút tức giận bản thân, “Lấy tính cảnh giác của cô ấy, nếu quả thật là cô ấy viết thì làm sao lưu lại dấu vết?”

Ngôn Tố ngước mắt nhìn Âu Văn: “Cô ấy có một người bạn cùng phòng biết mã Morse, các cậu không điều tra qua người bên cạnh cô ấy sao?”

Phản ứng đầu tiên của Âu Văn không phải là truy đến cùng mà vội vàng gọi cho Chân Ái. Không ai trả lời nên chuyển qua hộp thư thoại.

Anh ta lập tức đi ra ngoài.

“Bây giờ cậu phải cầu nguyện lời đe dọa này không phải gửi cho cô ấy.” Giọng Ngôn Tố thản nhiên, mắt thấy Âu Văn hơi bớt căng thẳng, anh ta lại thêm một câu mờ mịt, “Khả năng không lớn.”

“…”

Điện thoại Chân Ái để chế độ im lặng, khi vào thư viện trường lấy ra mới phát hiện mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Trả lời điện thoại Âu Văn, bên kia thở phào một hơi, sau khi hỏi một đống vấn đề còn nói anh ta và Ngôn Tố đến ngay lập tức để tìm hiểu tình hình. Lúc cúp điện thoại còn nghe Âu Văn rất thất vọng lẩm bẩm với ai đó một câu, nói cái gì mà phải ngay lập tức hủy bỏ báo cáo xác định vị trí.

Đầu bên kia một âm thanh hờ hững trả lời Âu Văn: “Nếu chết thì đã chết sớm rồi.”

Chân Ái quay lại kí túc xá để đợi. Gần sập tối, khắp sân trường là sinh viên lái xe về nhà hoặc hẹn hò, tuyết trắng trên mặt đất đầy bóng hình người.

Chân Ái đứng cạnh một người tuyết thấp mập, một lúc đã thấy Ngôn Tố từ mùa đông trắng xóa đi tới.

Phản ứng đầu tiên là kinh ngạc.

Anh ta không ngồi xe lăn, chân rất tốt lại còn rất dài.

Lúc ngồi xe lăn thì đỉnh đầu không thấp, bây giờ xem ra càng cao càng gầy, áo khoác ngoài dài màu đen, khăn choàng màu xám tro, thân hình cao lớn thẳng tắp, khiêm tốn nhưng gặp qua là không thể quên, làm mê mẩn giống như quý ông Anh quốc trong phim.

Chân Ái thấy anh ta đến gần, lịch sự cười một cái, không khí thở ra ngưng tụ thành một màn hơi màu trắng, rất nhanh bị gió thổi đi. Dường như Ngôn Tố không có chuẩn bị cho nụ cười của cô, vẻ mặt không sinh động càng thêm cứng, giống như bị gió làm đông lại; duy chỉ có đôi mắt màu trà tĩnh mịch tựa như thủy tinh nhuộm ánh mặt trời trong giáo đường.

Hai tay Chân Ái đút trong túi áo khoác ngoài, chờ lâu khiến cô lạnh đến mức giậm chân, nụ cười cũng phát run, tìm chuyện để nói: “Âu Văn lái xe chở anh tới?”

Không cần nghi ngờ câu này là lời vô nghĩa, vô nghĩa giống như việc hỏi thời tiết ăn cơm ngon không, nhưng là cách chào hỏi tốt.

Nhưng rõ ràng Ngôn Tố không tiếp nhận giá trị của câunày.

Anh ta im lặng nhìn cô, đôi mắt nhạt dưới sắc tuyết càng thêm nhạt, câu trả lời của anh ta là: “Một con chim lớn tha tôi tới.” Nguyên văn là: “I hitchhiked a giant bird."

Không rõ là hài hước nhạt nhẽo kiểu Mỹ điển hình, hay châm biếm câu hỏi nhạt nhẽo.

Chân Ái cho là gần cái thứ hai hơn.

Khó nói tiếp, rất lâu cô không nói, hơn nửa ngày mới đổi chủ đề: “Owen đi đậu xe sao? Ở đây chờ anh ấy?”

“Đi vào trong chờ đi.” Anh ta bước bước dài, đi về hướng kí túc xá, cũng không biết trong đầu đang nghĩ cái gì, đột nhiên nói một câu, “Gió lạnh sẽ làm suy yếu tuyến phòng bị của con người.”

Chân Ái nhìn trời, tư duy của người này nhảy quá nhanh, cô vắt hết óc cũng không sao tiếp thu được lời này.

Vừa vào trong, anh ta dừng lại không hề báo trước, khiến Chân Ái suýt chút nữa đụng vào lưng anh ta, vội vàng dừng lại.

Ngôn Tố nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sạch giống như tuyết bên ngoài: “Owen nói lúc cô thấy danh thiếp của tôi, nói tôi nhìn như là người khiêm tốn nhưng thực ra trong lòng vô cùng kiêu ngạo?”

Chân Ái dừng lại còn chưa kịp lùi ra sau. Cô cách anh ta rất gần, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh anh tuấn, không khỏi cảm thấy một luồng áp lực vô hình.

Mặc dù xấu hổ nhưng cô vẫn thừa nhận: “Phải.”

“Kiêu căng, ngạo mạn,” anh ta chầm chậm nhẹ nhàng lặp lại một lần, “Mặc dù bản thân tôi rất thích hai từ này, nhưng chắc là cô không đồng ý.” Nói xong đi tiếp về phía trước.

Chân Ái thản nhiên nói: “Không tính là không đồng ý, chẳng qua là cảm thấy khiêm tốn bao giờ cũng tốt.”

Anh ta thẳng lưng đi lên lầu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước:

“Tôi không đồng ý có vài người lấy khiêm tốn liệt vào nhóm đạo đức tốt. Đối với nhà logic học mà nói, tất cả mọi việc ứng với cái gì thì chính là cái đó, giống như đánh giá thấp và thổi phồng tài năng của bản thân, đều là đi ngược lại chân lý.”

Chân Ái ngẩn ra, phản xạ có điều kiện nói: “«Người thông ngôn Hy Lạp» của Sherlock Holmes.”

“Sherlock Holmes?” Anh ta nhẹ nâng mày, ánh mắt trong veo lóe lên một tia hứng thú khó nắm bắt, nhưng giây kế tiếp, lời nói ra vẫn khiếm khuyết như cũ, “Rõ ràng nhìn sai rồi.”

Chân Ái không buồn không giận cũng không quan tâm. Lại qua một lúc lâu, nói: “Âu Văn có nói lát nữa dẫn tôi đi ăn bữa cơm mừng sinh nhật. Anh cũng đi chứ?”

Anh ta thản nhiên trả lời: “Cuộc hành trình giải mã thần kì biến thành bữa cơm sinh nhật ấm áp. Cái từ ấm áp này rất thích hợp với tôi, perfect!”

Chân Ái bật cười, cô chưa từng thấy người có thể đem lời trái với ý mình nói đến trình độ này, giống như một đứa trẻ xấu xa khó tính.

Ngôn Tố nhận ra cô đang cười, vẻ mặt rõ ràng nghiêm lại, trong đầu bật ra một chuỗi phân tích.

Nụ cười của cô không hợp lý.

Logic học giải thích không được; góc độ phân tích hành vi cũng nhìn không ra bất kì ẩn ý gì.

Rõ ràng không buồn cười, tại sao cô lại cười?

Việc không hợp logic khiến anh ta cảm thấy hơi không thoải mái.

Chân Ái vòng qua hành lang: “Tôi coi như câu này của anh là chúc mừng sinh nhật.”

Anh ta im lặng một lúc, ngay ngắn trả lời: “Sinh nhật vui vẻ!”

Đi tới mở khóa cửa, cô còn quay đầu nhìn anh ta: “Âu Văn nói anh nhìn thấy mật mã uy hiếp giết người trên bản lý lịch của tôi, có thể giải thích một chút không, tôi đối với mật mã rất có hưng…”

Lời còn chưa dứt, cánh cửa tự động mở ra, mùi máu tanh nồng đậm xông vào mũi.

Tay Chân Ái run lên, sau đó có dự cảm bất thường, chậm rãi đẩy cửa ra, chỉ thấy bạn cùng phòng Giang Tâm đang nằm trong một vũng máu ghê rợn, trên cổ có một vết cắt kinh người, khắp nơi đều là máu.

Ngôn Tố vòng qua cô, vẻ mặt như cũ đi vào, “Đoán chừng cô không thể ăn bữa cơm tối nay rồi.”

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Huề Thủ Hi Thủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net