Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Người kế tiếp, ai lên trước?”
Ngôn Tố nói xong nhưng không ai trả lời.
Qua một hồi anh hỏi han Kelly một cách ngắn gọn lại sắc bén vừa rồi, mọi người đều im lặng mà khẩn trương, không ai sẵn lòng càng không ai dám trả lời.
Ánh mắt Ngôn Tố chậm rãi lướt qua trên mặt họ, ngón tay anh từ từ gõ quyển sổ, phát ra từng tiếng vỗ rất nhỏ. Chân Ái rất rõ ràng, lúc anh suy nghĩ đều luôn bất động, không có thói quen cử động ngón tay.
Âm thanh của anh là gõ cho đám học sinh đối diện nghe.
Chân Ái lơ đãng cong môi. Cô thật muốn biết anh còn bao nhiêu cách lặng lẽ tạo áp lực, hoặc tiềm ẩn, hoặc mạnh mẽ.
Ánh mắt Ngôn Tố rơi trên người Daisy trước.
Anh nhìn cô ấy, gần như ra lệnh: “Lặp lại một lần nữa nội dung trong bản ghi chép của cô.”
Daisy vô thức ngồi thẳng người: “Buổi chiều tôi luôn ở nhà viết báo cáo thực tập, lúc hơn 5 giờ rửa mặt trang điểm, 7 giờ ra ngoài tham gia party của bạn bè, mãi cho đến lúc gọi cho Tề Mặc mới phát hiện đã xảy ra chuyện.”
“Chứng cứ vắng mặt rất hoàn hảo.” Ngón trỏ của Ngôn Tố gõ nhẹ tấm bìa cứng của quyển sổ, trong đôi mắt màu nâu nhạt hàm chứa sự thấu hiểu và cương quyết, rõ ràng Daisy không chịu nổi cái nhìn chăm chú của anh, mới một giây đã cúi đầu.
“Tôi chỉ muốn hỏi cô là…” Anh dừng một chút, giọng nói hơi lạnh lùng, “Lời cô nói và nội dung trong bản ghi chép giống nhau như đúc, hình thức câu, ngữ pháp, từ đơn. Daisy, cô đang học thuộc lòng sao?”
Từ trước đến nay anh chính là như vậy. Bề ngoài nhìn khôn khéo vô hại, thực ra ngang ngược kiêu ngạo. Một câu nói, một ánh mắt là có thể áp bức tâm lý người khác thành tro bụi.
Cả người Daisy run lên, giật nhẹ khóe môi: “Vì chuyện khá đơn giản, không xảy ra chuyện gì đặc biệt nên nhớ rất rõ.”
Ngôn Tố không hỏi đến cùng: “Hãy giải thích lý do tại sao cô đeo khăn quàng cổ và găng tay ren.”
Daisy vội vàng lấy xuống, để lộ ra trên cổ và bàn tay có vết trầy xước nhẹ: “Tìm mượn của một người bạn. Tôi đang tụ tập thì bị người khác xô đẩy té nhào một cái, có thể tìm người chứng minh.”
Ngôn Tố gật đầu, lại nói: “Bộ quần áo này của cô rất mới.”
Daisy điều chỉnh tư thế ngồi một chút, cười cười: “Vì tham gia party nên mua đồ mới.”
Ngôn Tố không nhìn Daisy, ngược lại liếc nhìn Tony: “Trong bản ghi chép, cậu nói phải chuẩn bị cho bài kiểm tra tâm lý học, cho nên vẫn ôn tập trong thư viện cộng đồng.”
Tony thản nhiên gật đầu: “Thư viện hẳn là có người thấy tôi.”
“Con người sẽ có trí nhớ sai lệch đối với người lạ, thấy cậu không có nghĩa là bất cứ lúc nào cậu cũng ở đó.” Ngôn Tố hoàn toàn bỏ qua lời này của anh ta, nói một cách sắc bén, “Theo tôi được biết, đi từ thư viện đến đây chỉ mất 5 phút.”
Tony sững sốt, thu lại giọng nói ung dung trước đó: “Đúng là rất gần, nhưng tôi nước đến chân mới nhảy, mỗi phút đều rất quý giá nên sẽ không đến đây.”
Ngôn Tố im lặng một vài phút, ánh mắt lóe lên vào tay Tony: “Ngón tay cậu có vết cắt.”
Chân Ái nhìn sang, trên đầu ngón trỏ của Tony quả thực có một vết cắt nhỏ, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện được. Tony cúi đầu nhìn, bừng tĩnh: “À, bị dao rọc giấy quẹt một cái, không sao đâu, không cần dùng băng keo cá nhân.”
Ngôn Tố không hỏi nữa, mâu quang chuyển về phía bên kia: “Tề Mặc, đến lượt câu.”
Tề Mặc bị điểm danh, sững sờ ngẩng đầu.
Chân Ái nhìn sang, lúc này mới phát hiện trong mấy sinh viên thì vẻ mặt kì lạ nhất thuộc về Tề Mặc. Cậu ta không xem là rất bình tĩnh, cũng không tính là rất căng thẳng, vẻ mặt cực kì cứng nhắc, giống như là không kiểm soát được bản thân.
Chân Ái suy tư mấy phút mới hiểu được, hoặc là cậu ta thực sự uống thuốc, bây giờ vẫn còn chịu tác dụng của thuốc; hoặc là cậu ta rất giỏi ngụy trang.
Nhưng cô tin, Ngôn Tố nhất định sẽ phân biệt được.
Ngôn Tố hỏi: “Trong bản ghi chép nói, cả buổi chiều hôm nay cậu đều gặp bác sĩ tâm lý, sau đó về nhà ăn cơm tối?”
“Đúng thế.”
“Sau đó thì sao?”
Tề Mặc tránh ánh mắt của anh, ngơ ngác nhìn chằm chằm sàn nhà: “Tôi uống thuốc rồi mới ra ngoài, dọc đường gặp Tony, cậu ta đang uống cà phê ở Starbucks, nói buổi tối không đi gặp Anna được. Tôi cũng không muốn đi nên về nhà ngủ. Tôi cũng không biết tại sao lại tỉnh lại ở đây.”
Ngôn Tố nhìn cậu ta chằm chằm, mâu quang sâu thẳm: “Nhưng trong bản ghi chép nói, sau khi uống thuốc cậu đi ra ngoài ăn tối, dọc đường cảm thấy khó chịu, sau khi đến trường trung học thì bắt đầu hoa mắt choáng váng đầu.”
Ánh mắt Tề Mặc vừa thẳng vừa trống rỗng, nhìn Ngôn Tố chằm chằm, giọng nói yếu ớt nhưng rất chuyên tâm: “À, vậy là tôi nhớ lầm.”
Ánh mắt vừa âm u vừa sợ hãi như người bệnh tâm thần này nhìn khiến người ta sợ hãi.
Nhưng vẻ mặt Ngôn Tố lạnh nhạt như nước, thật bình tĩnh mà nhìn thẳng vào mắt Tề Mặc. Hai người nhìn nhau đủ mười giây, anh mới thản nhiên dời đi ánh mắt, nhìn về phía Tony.
Người sau hiểu ý Ngôn Tố, nhìn Tề Mặc, chần chừ rất lâu, nói: “Tề Mặc với tôi là… là gặp nhau tối hôm qua. Hôm nay không hề gặp.”
Ý cậu ta là… tinh thần Tề Mặc có vấn đề nghiêm trọng?
Ánh mắt trống rỗng của Tề Mặc dời đến Tony, bị cậu ta phủ định lời khai, cậu không hoảng hốt một chút nào, ngược lại nói rất nghiêm túc: “À, tôi lại nhớ lầm rồi.”
Sau khi cậu ta chuyên tâm lại cứng nhắc mà nói xong, trong phòng lặng ngắt như tờ.
Không hề mở cửa sổ, cũng không có gió nhưng lại rất âm u.
Gần như trong đầu mọi người đều đang nghĩ một vấn đề - bộ dạng này của Tề Mặc đã không phải là chướng ngại tâm lý bình thường nữa. Cậu ta điên rồi?
Chân Ái nhíu mày khó hiểu.
Làm sao có thể?
Trước hôm nay, có lẽ cậu ta có bệnh tâm lý, nhưng chắc chắn không nghiêm trọng đến mức biểu hiện ra ngoài như lúc này. Nếu bệnh cậu ta thực sự nghiêm trọng như vậy thì nhất định bác sĩ tâm lý của cậu ta sẽ không cho qua.
Chân Ái nhìn Tề Mặc chằm chằm, rất hi vọng có thể từ chi tiết nào đó của cậu ta đoán được cậu ta là thật hay là giả vờ. Nhưng cô không có ánh mắt như Ngôn Tố, nhìn rất lâu cũng chỉ cảm thấy, mỗi cử động của cậu ta ở khắp nơi đều lộ ra vẻ không bình thường và kì lạ.
Rất có thể lúc cậu ta ra ngoài một mình vẫn còn rất tốt, vậy rốt cuộc là chuyện gì đã khiến cậu ta thoáng cái biến thành cái dạng đức hạnh dọa người này?
Hỏi đến chỗ cậu ta trở nên rất chật vật lại khó giải quyết.
Nhưng Ngôn Tố không hề lo lắng, bất ngờ nói: “Chúng ta dựa vào bản ghi chép đi. Tề Mặc, cậu thả lỏng một chút, nhìn tôi nói.” Anh đang dùng ám thị tâm lý với cậu ta, “Trên đường cậu đến chỗ hẹn cảm thấy khó chịu, tại sao không tìm bác sĩ?”
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Tề Mặt rũ con ngươi, cúi đầu nói: “Tôi gọi điện cho Anna, nhưng cậu ấy không nhận. Lúc đó tôi đã sắp đến trường, tôi sợ tôi không tìm được đường về nhà, muốn bảo cô ấy dẫn tôi đi.”
“Sau đó cậu gặp được Anna không?”
“Tôi đi nhầm đường, không nhìn thấy cậu ấy. Hình như tôi đã về nhà, chăn và giường trắng, tôi đã ngủ.” Cậu ta nói, cúi đầu thấp hơn.
Người xung quanh đã hoàn toàn nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì.
Ngôn Tố vẫn giống như đang nói chuyện với người bình thường: “Tại sao cậu gọi cho Daisy?”
“Tôi gặp ác mộng, muốn tìm Daisy nói chuyện.” Tề Mặc che mắt, thanh âm nghẹn ngào, “Chỉ có Daisy bằng lòng nói chuyện với tôi, không giống như người khác chỉ mắng tôi nhát gan.”
Daisy ở bên cạnh lo lắng nhìn Tề Mặc, viền mắt ẩm ướt, gần như cầu xin mà nhìn Ngôn Tố: “Đừng hỏi nữa, tinh thần cậu ấy không tốt. Bình thường cậu ấy không phải như vậy, cũng không biết tại sao cậu ấy lại đột nhiên chuyển biến xấu.”
“Anh đang nghi ngờ cậu ấy sao?” Daisy rất đau khổ, “Không phải cậu ấy, nhất định không phải là cậu ấy. Cậu ấy rất nhát gan, cậu ấy sẽ không giết người.”
Ngôn Tố thản nhiên, không hề có mùi vị tình người: “Nhát gan không phải là lý do loại trừ nghi phạm.”
Ngay cả Chân Ái cũng bị sự lạnh lẽo cứng rắn và không nể tình đột ngột của anh hù, huống chi là Daisy. Sắc mặt cô ấy trắng bệch, ngơ ngẩn nhìn Ngôn Tố, nói:
“Tôi đã gọi lại cho cậu ấy. Tôi khẳng định không phải là cậu ấy. Lúc cậu ấy nói chuyện với tôi rất không tỉnh táo, người như vậy có lẽ sẽ lỡ tay giết người, nhưng sẽ không mưu tính sâu xa mà treo người khác lên. Cậu ấy thực sự rất rối loạn, không có năng lực giết người. Cậu ấy kêu rất thảm thiết trong điện thoại, cậu ấy đã thực sự sợ hãi.”
Cô nói gần như sắp khóc, “Không phải là cậu ấy, thực sự không phải là cậu ấy.”
Đôi mắt Ngôn Tố đen như đầm nước sâu, nhìn Daisy chằm chằm: “Từ đầu đến cuối tôi chưa hề kết luận rằng cậu ta là hung thủ.”
Cô lại ngơ ngẩn.
Nhưng anh nhìn về phía Tề Mặc, bất thình lình nói một câu, “Cậu gặp ác mộng gì? Nhìn thấy hung thủ giết chết Anna?”
Mọi người ngây người, Chân Ái cũng kinh ngạc.
Tề Mặc đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ trấn tĩnh trong nháy mắt rồi lại lập tức trống rỗng mù mịt. Hình như cậu ta đang nhớ lại cái gì đó, biểu cảm trên mặt biến hóa dữ dội, chợt thống khổ mà vùi đầu: “Không có, không phải tôi, không phải tôi.”
Cậu nắm chặt đầu mình, ra sức đánh, vừa bi thương mà la to, tình hình hơi mất kiểm soát. Một vài cảnh sát lập tức đi lên khống chế Tề Mặc.
Lúc này, ngoài cửa truyền tới một thanh âm nổi giận đùng đùng: “Các anh làm cái gì vậy?”
Chân Ái và mọi người đồng thời quay đầu, lập tức sửng sốt.
Gặp ma sao?
Harry Parker?
Gió đêm thổi vào từ bên ngoài, mái tóc vàng của anh ta nhe nanh múa vuốt, đôi mắt màu xanh giống như bầu trời đêm tối, gương mặt trắng ngần, môi đỏ tươi, thật giống như một con quỷ hút máu có sắc đẹp tuyệt trần chạy đến từ trong màn đêm.
Chân Ái kinh ngạc một lúc, rất nhanh hồi phục tinh thần. Vẻ ngoài của anh ta thực sự rất giống Parker, nhưng tuổi tác rõ ràng lớn hơn một chút, cho dù bây giờ so với Tề Mặc Kelly thì anh ta cũng chín chắn hơn.
Không cần suy nghĩ cũng biết đây là…
“Một đứa con trai khác của nhà Parker, Harvey.” Ngôn Tố không biết từ lúc nào đã di chuyển đến bên cạnh Chân Ái, có vẻ như rất thân thiết mà hạ thấp giọng giải thích cho cô.
Chân Ái “Ồ” một tiếng, trong lòng chợt muốn cười: “Anh không nói tôi cũng đoán được.”
Ngôn Tố mất hứng:
“Nhưng vẻ mặt cô vừa nhìn chính là thấy ma, tôi lo cô bị dọa.”
Chân Ái nghiền ngẫm mấy phút, chẳng lẽ hàm ý của anh ta là: Hừ, tôi quan tâm cô mà cô lại không cảm kích.
Trong đầu dạo một vòng, suy nghĩ một chút cũng không thể nào.
Chân Ái rất an nhàn mà vẫy vẫy tay: “Làm sao tôi bị hù được? Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật trung thành. Anh nghĩ nhiều rồi.”
Lại còn nói anh nghĩ nhiều…
Ngôn Tố không vui mà nhìn cô, một lát sau thu lại tất cả biểu cảm, bình tĩnh nhìn về phía Harvey Parker.
Rất rõ ràng, Harvey là bác sĩ tâm lý của Tề Mặc. Anh ta còn chưa đến gần, ánh mắt không lương thiện đã lướt qua Ngôn Tố một lần, người sau thản nhiên như không. Không khó tưởng tượng, trong lòng Harvey, Ngôn Tố chính là tên khốn kiếp không tìm ra hung thủ giết em trai anh ta còn nói em trai anh ta tự sát.
Anh ta nhanh chóng trấn an Tề Mặc, đồng thời nói với cảnh sát muốn dẫn cậu ta đi, cảnh sát Jones đồng ý, điều kiện là phải báo cho bố mẹ Tề Mặc biết. Đối với chuyện này, Harvey không có ý kiến.
Nghĩ đến việc có thể trong lòng anh ta nuôi dưỡng sự căm phẫn đối với Ngôn Tố, Chân Ái không nhịn được mà quan sát anh ta hơn mấy lần. Anh ta cũng có một khuôn mặt đẹp trai giống như học sinh trung học Harry Parker năm đó. Nhưng mà ảnh chụp của Harry trong hồ sơ là một chàng trai rực rỡ như ánh mặt trời, còn cái người chín chắn thận trọng hiện tại, thực chất bên trong lại lộ ra chút lạnh lùng.
Lúc này, mấy học sinh còn lại nói phải về nhà. Cảnh sát Jones dùng ánh mắt hỏi ý kiến Ngôn Tố, Ngôn Tố gật đầu thì Jones cũng liền đồng ý.
Ngôn Tố nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp rạng sáng, trong đầu không khỏi xẹt qua một ý nghĩ, Chân Ái mệt rồi nhỉ? Mới vừa muốn gọi cô về nhà, nhưng phát hiện có vẻ như cô bé kia lại nhìn Harvey một cách thân mật…
Ngôn Tố lại mất hứng, lần này là thật.
Đầu anh nhanh chóng bắt đầu hoạt động chương trình, thậm chí còn nhanh hơn so với việc suy luận vừa rồi, phân tích phân tích!!!
Tại sao cô ấy nhìn Harvey? Biết anh ta? Cảm thấy anh ta đẹp trai? Thanh âm anh ta dễ nghe? Thích nghề của anh ta?
Tại sao cô ấy không nhìn anh? … #¥&*%¥ (Phân tích lý tính xuất hiện trở ngại)… Không cảm thấy anh đẹp trai? Không cho rằng thanh âm anh dễ nghe? Không thích nghề của anh?
Không! Thể! Nào! Anh là giỏi nhất! Không có người đàn ông nào giỏi hơn anh!
Ngôn Tố hài lòng và máy móc cười cười, đầu tiếp tục nghĩ –
Ừm, điểm xuất phát của vấn đề này hình như không đúng…
Tại sao anh hi vọng cô ấy nhìn anh? Tại sao anh không muốn cô ấy nhìn người đàn ông khác? Tại sao anh phải giống như chứng minh cho cô rằng mình là tốt nhất?
Giống như con công đực xòe đuôi, giống như vẹt đực phủ thêm lông có màu sắc rực rỡ, giống như… Sau khi lặng lẽ liệt kê ra trong đầu mấy ngàn loại hành động phô bày và trình diễn của động vật giống đực…
Cái này không khoa học!
Anh thông minh hơn công vẹt bla bla!
Anh còn đang suy nghĩ, Chân Ái đến đẩy anh: “Này!”
Ngôn Tố lập tức hồi phục tinh thần, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Chân Ái: … “Anh làm sao vậy?”
Ngôn Tố ngẩn người, rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường, có hình có dạng hỏi: “Thế nào?”
“À.” Chân Ái không để ý đến vẻ mặt không bình thường trong chốc lát của anh, chỉ chỉ người chuẩn bị rời đi, “Anh cứ để họ đi như vậy?”
“Nếu không thì sao?” Ngôn Tố bước ra ngoài, đi mấy bước lại dừng lại, quay đầu: “Quên nói cho các cậu biết. Hung thủ đã dùng băng khô để làm lạnh thi thể, cho nên chứng cứ vắng mặt của tất cả các cậu không có hiệu lực!”
Mấy học sinh chuẩn bị rời đi ở trong phòng đều kinh ngạc đến ngây người.
Ngôn Tố không quan tâm, đi thẳng ra ngoài, đến hành lang mới tiếp tục nói chuyện với Chân Ái: “Chỉ có thể thả họ đi trước. Dụng cụ gây án đều ở hiện trường, không có đồ bị tiêu hủy. Nạn nhân và hung thủ rất có thể không chảy máu, hơn nữa hiện trường đã được dọn dẹp, rất khó tìm được chứng cứ mang tính quyết định. Quá sớm để xác định nghi phạm, chỉ có thể rơi vào ngõ cụt.”
Chân Ái cảm thấy đáng tiếc, nhưng cô cũng có thể hiểu. Trên thi thể của Anna không có bất kì dấu vết gì của người khác lưu lại, cho dù nhân viên pháp y tìm được vụn da, dấu giầy, dấu vân tay ở phòng học thứ nhất thì cũng không thể coi đó là chứng cứ quan trọng để định tội. Bắt được nghi phạm, nếu hắn một mực không thừa nhận thì cảnh sát cũng không có bất kì cách nào.
Lúc đi qua phòng học thứ nhất, Ngôn Tố dừng một chút. Trong phòng học tối om, nhân viên pháp y đang cầm các loại dụng cụ phát huỳnh quang thăm dò chứng cứ.
Ngôn Tố gõ cửa một cái, hỏi một cảnh sát ở gần đó: “Làm phiền một chút, xin hỏi trong phòng này có dấu vết giống như thức uống bị đổ không?”
Người cảnh sát này còn chưa kịp trả lời, bên trong có người lên tiếng: “Dưới đất có đồ uống có ga, nhưng không có cách nào xác định loại cụ thể.”
Ngôn Tố ra ngoài, rẽ xuống cầu thang.
Con ngươi Chân Ái di chuyển, cùng đi ra: “Này, tại sao anh hỏi như vậy? Chẳng lẽ có quan hệ với thuốc ngủ trong túi của Anna?”
Ngôn Tố “Ừ” một tiếng: “Chỉ là suy nghĩ thôi. Dựa vào tình hình hiện tại, có rất nhiều khả năng nhưng vẫn không thể rút ra một kết luận. Điều duy nhất có thể xác định là Anna hẹn một người đàn ông ở đây. Nhưng hắn có quan hệ với vụ án hay không thì không chắc.”
Chân Ái nhíu mày suy nghĩ một giây, lập tức hiểu ra: “Đúng vậy, nếu như Anna hẹn người khác, đến bây giờ Anna vẫn chưa xuất hiện thì di động sớm đã phải nhận được cuộc gọi rồi.”
Cô không khỏi thầm than anh suy nghĩ đâu ra đó, lại hỏi: “Vậy trong đầu anh có bắt đầu khôi phục vụ án này không?”
Ngôn Tố cười nhạt trong bóng tối: “Đương nhiên.”
“Là ai thế?” Chân Ái nhỏ giọng tò mò.
Ngôn Tố cười ra một tiếng rất nhẹ: “Tôi có mười mấy kế hoạch khôi phục, cô đều muốn nghe?”
Chân Ái thất thểu xuống cầu thang, rất kinh ngạc: “Nhiều như vậy?”
Ngôn Tố nói: “Không đến khoảnh khắc cuối cùng, tất cả các khả năng nhỏ bé đều có thể có cơ hội trở mình.”
Chỉ có một chùm ánh sáng trong cầu thang tối đen, Chân Ái nghe được sự cương quyết và chặt chẽ cẩn thận trong lời nói của anh. Cô hài lòng nở nụ cười, nhưng vẫn nhảy đến truy hỏi: “Vậy anh nói cái có khả năng lớn nhất cho tôi nghe trước… A…”
Dưới chân đạp hụt một cái, cô liền trượt xuống bậc thang, lúc sắp mất trọng lượng lại bỗng rơi vào một vòng ngực vững chãi. Ánh sáng đèn pin cầm tay bay lượn hỗn loạn trong cầu thang, anh bắt được cô, hơi thở lạnh và thuần khiết phà vào mặt, rất an toàn, còn đôi bàn tay mạnh mẽ và ấm áp kia nắm… ngực của cô…
Chân Ái chớp chớp mắt, trong bóng tối yên tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn im lặng nóng lên, vụt biến thành một trái cà chua nhỏ.
Sau khi Ngôn Tố nắm chặt lấy cô, cũng nghi ngờ. Ơ? Sao thứ nắm trong lòng bàn tay mềm nhũn? Dựa vào bản tính tò mò và tìm tòi đối với vật thể không rõ ràng, anh vô thức thắt chặt lòng bàn tay, nắm nắm, mềm mềm nhũn nhũn.
Đây là… cái… gì… thế…
Anh đình trệ trong nháy mắt.
Trong bóng tối, anh bình tĩnh lại trầm mặc nuốt nuốt cổ họng, bàn tay nắm ngực Chân Ái hoàn toàn cứng ngắc. Sau một giây, gần như là lấy ra từng đốt ngón tay, thu về từng chút một, ngoan ngoãn bỏ vào trong túi áo khoác.
Giống như đang chứng tỏ, khụ, tôi không hề làm cái gì cả.
Trong cầu thang tối đen, đủ năm giây, hai người đều tự đứng ngay ngắn, không nhúc nhích.
Chân Ái phản ứng trước, tiếp tục đi xuống một cách cẩn thận, làm ra vẻ vô tình nói: “Ừ, cái có khả năng lớn nhất là…”
“À, cô muốn nghe sao? Tôi nói cho cô nhé.” Anh đuổi kịp bước chân của cô, vô cùng phối hợp.
“Thuốc trong túi của Anna không phải là do hung thủ để lại, ngược lại có thể là cô ấy định cho người khác uống. 5 vé xem trận đấu bóng rổ hủy 3 vé, không phải những người khác không đi mà là cô ấy đoán trước được xảy ra chuyện gì đó người khác không đi được. Ngoài ra, trong 5 người này chỉ có nhà Anna là nhà máy khai hóa, cô ấy rất thuận tiện lấy được băng khô.”
Bộ óc Chân Ái xoay mấy vòng: “Ý anh là Anna vốn chuẩn bị để giết người?”
“Ừ. Vừa mới bắt đầu nghe thời gian cô ấy hẹn người khác đã cảm thấy kì lạ, có chuyện gì không thể nói cùng nhau mà phải một tiếng gặp một người?”
Chân Ái truy hỏi: “Vậy cô ấy muốn giết ai?”
Ngôn Tố cong cong khóe môi: “Lấy sức của cô ấy, trong mấy người này, cô ấy có thể giết ai?”
Chân Ái ngẩn ra, suy nghĩ lại một chút thứ tự Anna hẹn mọi người…
Chẳng lẽ giết người lần này là tự vệ?