Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Archimedes Thân Yêu
  3. Chương 43
Trước /120 Sau

Archimedes Thân Yêu

Chương 43

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chân Ái ngồi trên xe, hỏi: “Anh nghi ngờ Daisy?”

Ngôn Tố “Ừ” một tiếng, khởi động xe: “Xếp quần áo, giấu áo lót giấu ở tận cùng bên trong, đây là hành động vô cùng nữ tính. Hãy tin tôi, đàn ông sẽ không cảm thấy áo lót của phụ nữ lộ ra ngoài là một chuyện xấu như thế nào. Chỉ có phụ nữ mới cảm thấy xấu hổ vì để lộ áo lót.”

Chân Ái ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ, phát hiện anh nói rất có lý. Cô nhìn từ góc độ của phụ nữ thì không có vấn đề, nhưng từ góc độ của đàn ông, giấu áo lót ở tận cùng bên trong chính là làm việc thừa.

Chỉ là cái câu “Hãy tin tôi” trong lời của anh là có ý gì. Khụ khụ, cái người có EQ ngu ngốc này…

Chân Ái nhịn không được, khẽ cười ra tiếng.

Ngôn Tố liếc nhìn cô từ trong kính chiếu hậu, khó hiểu: “Cười cái gì?”

Chân Ái cũng không che giấu, sảng khoái trả lời: “Là cười anh cũng không thấy ngại mà phân tích vấn đề từ góc độ ám chỉ giới tính nam, EQ ngu ngốc của anh.”

Trong mắt Ngôn Tố xẹt qua một tia kinh ngạc: “Cô càng không có logic hơn tôi tưởng tượng. Tôi lạnh nhạt với người khác (bao gồm phụ nữ) là một loại hành vi và thái độ. Điều này không hề đại diện trong não tôi không có sinh lý nam và kiến thức thông thường thuộc phương diện tâm lý.”

Chân Ái che tai, nhanh chóng lắc đầu: “Logic logic, anh chỉ biết nói mấy cái này. Anh là một nhà logic học dài dòng, không nghe không nghe.”

Ngôn Tố đang lái xe, đương nhiên không thể kề sát tai cô như lần trước. Anh không thể làm gì cô, lại bất mãn trong lòng, thở phì phì: “Phụ nữ thực sự là một sinh vật không có logic. Hừ, nhà logic học vô cùng bài xích phụ nữ.”

Chân Ái thầm cười trong lòng tính khí trẻ con của anh, nhưng cũng dừng lại, tiếp tục phân tích vụ án: “Tôi còn chú ý tới, vết thương trên cổ Anna rất cẩu thả. Nếu là đàn ông, sức lực rất lớn, sẽ không đến mức để cho Anna phản kháng ra nhiều vết thương như vậy. Nhưng trên tay Kelly lại có khu vực bị tổn thương do giá rét, bây giờ suy nghĩ một chút thì chỉ có nước đá khô mới có thể làm lạnh cóng ra loại vết thương này. Đây cũng là nguyên nhân tại sao trong cầu thang người nhân viên quản lý kia không mở được bật lửa.

Kelly chắc chắn đã tham gia vào việc xử lý thi thể, nhưng có phải cậu ta đồng lõa giết người không? Không có khả năng lắm. Nếu cậu ta cùng giết người với Daisy, như vậy thì hai người họ có thể dễ dàng khống chế Anna, sẽ không có nhiều dấu vết giãy giụa như vậy.”

Ngôn Tố vốn định bổ sung một chút gì đó, nhưng thoáng nhìn trong gương, lúc cô nói cao hứng, bóng đêm bao la ngoài cửa sổ xen lẫn ánh đèn đường chảy xuôi trên gương mặt trắng nõn của cô, đôi mắt đen nhánh của cô chứa đầy những ánh sao.

Lời anh muốn nói liền ngưng ở bên miệng.

Chân Ái nói đến hưng phấn bừng bừng, đang nói giữa chừng liền chuyển: “Nhưng cho dù là như vậy thì cũng không thể xác định trong quá trình giết người có mấy người ở đó. Có mặt không có nghĩa là có tham gia. Lỡ như Kelly đứng bên cạnh nhìn? Hoặc là Tony và Tề Mặc đều ở một bên nhìn, không nhúng tay vào thì sao? Giống như là quan sát một bữa tiệc giết người?”

Suy nghĩ này khiến Chân Ái tê cả da đầu. Cô nâng má, giọng nói thấp một chút: “Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán, không có bằng chứng. Cho nên mới nói vụ án này rối như mớ bòng bong, có quá nhiều khả năng.” Sau đó cô cúi đầu làm thanh âm càng nhỏ hơn, “Nhưng tôi hi vọng không phải như vậy.”

Mọi người đứng xem người khác giết người? Một câu nói rất đơn giản, nhưng rất dễ dàng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của đạo đức và lương tri loài người.

Cũng không biết Ngôn Tố có nghe được lời lẩm bẩm cô đơn cuối cùng của Chân Ái hay không, vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn con đường tối đen phía trước, yên lặng một vài phút, chỉ nói ngắn gọn: “Tôi rất tán thưởng mạch suy nghĩ chặt chẽ cẩn thận của cô… Mặc dù chỉ là chợt lóe lên trong đầu.”

Nói chuyện vẫn đáng bị đánh đòn như vậy, nhưng không cản trở Chân Ái cảm nhận được sự tán thành và khích lệ của anh, một chút cảm xúc sa sút vừa rồi lập tức bị quét sạch, cô lại nhìn anh: “Vậy anh định xử lý vụ án này như thế nào?”

Ngôn Tố nói: “Để cô ấy tự nói.”

Chân Ái không hiểu, người ta lại không phải là kẻ ngu.

Ngôn Tố liếc điện thoại di động: “Chờ chuyện mà tôi nhờ nhân viên pháp y có kết quả thì sẽ có cách khiến cô ấy mở miệng.”

Chân Ái còn muốn hỏi gì đó, nhưng đột nhiên không nhịn được khẽ ngáp một cái. Nhìn đồng hồ đeo tay thì đã là một ngày mới rồi.

Ngôn Tố liếc cô: “Buồn ngủ sao?”

Chân Ái lắc đầu, nụ cười trong ánh mắt lất phất như sương: “Không có, tinh thần tôi còn rất tốt cơ. Đúng rồi, tối nay anh sẽ thức để nghiên cứu lời nhắn trên lưng Anna sao? Dù sao tôi cũng không muốn ngủ, để tôi giúp anh nhé!”

Cô nói chuyện còn mang theo sự ngọng nghịu sau khi ngáp, lầm bầm lầu bầu. Ngôn Tố cười hiểu ý, cong cong môi, lấy di động trong túi ra đưa cho cô:

“Hãy giải mã nó đi, nhóc thám tử!”

Giọng nói nhẹ nhàng của Ngôn Tố nói ra từ “nhóc thám tử”, trong buồng xe chật hẹp lộ ra một sự mê hoặc và mờ ám vô hình. Tim Chân Ái ngừng đập một nhịp, nghe theo nhận lấy di động trong tay anh.

Di động màu đen còn mang theo nhiệt độ cơ thể của anh, rất ấm, ấm thẳng đến trong lòng. Mở màn hình, hình nền cũng toàn màu đen, đen đến sạch sẽ, không hề có tạp chất.

Đơn thuần lại xa lánh, huyền bí lại cao quý, giống như anh.

Tâm trạng Chân Ái tốt lên một cách vô thức, tìm được thư mục hình ảnh mở ra, chỉ có một tấm hình, chính là lời nhắn lại trên lưng Anna. Nhưng trong khoảnh khắc phóng to hình, cô đột nhiên mở to hai mắt, nụ cười chưa toàn toàn nâng lên trong nháy mắt biến mất.

Sao lại là câu này?

Cô cúi đầu rất thấp, không nhúc nhích nhìn màn hình di động chằm chằm, đến tận lúc ánh sáng màn hình từ từ mờ đi, cô mới hồi phục tinh thần, cảm xúc trong lòng đã sớm yên tĩnh lại, từ từ lạnh cả người.

“Làm sao vậy, nhóc thám tử?” Ngôn Tố hỏi cô.

Chân Ái không có hứng thú mà bĩu môi: “Một câu này có thể nhìn ra cái gì chứ?” Mâu quang cô tối sầm, nhưng giọng nói cố làm ra vẻ ung dung, “Hừ, nghe có vẻ giống như một bức thư tình thấp kém lại điên cuồng.”

Ngôn Tố sững sốt, thư tình? Thấp kém lại điên cuồng?

Anh chuyển con ngươi nhìn cô, nhưng Chân Ái đã cúi đầu không thấy rõ biểu cảm.

Cô thò người qua bỏ điện thoại vào trong túi áo của anh. Túi áo khoác kiểu nam rất sâu, cổ tay mảnh khảnh của cô đút vào, cánh tay nhỏ bé xuống một nửa mới chạm được đáy.

Cảm nhận trong túi rất an toàn, nhiệt độ làm ấm lòng. Trong lòng cô hơi lưu luyến, nhưng cuối cùng ngoan ngoãn cất xong điện thoại, lưu luyến không rời mà rút tay về.

“Ôi, buồn ngủ quá.” Cô lẩm bẩm dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu về phía cửa sổ, nhắm mắt lại, “Tôi ngủ trước, đến thì gọi tôi.”

Ngôn Tố: …

Mới vừa rồi là ai hưng phấn bừng bừng nói muốn giúp anh giải mã, còn khoe khoang khoác lác nói sẽ thức đêm? Chưa tới nửa phút đã muốn ngủ? Phụ nữ thực sự là một loài động vật không lý tính lại dễ dàng thay đổi.

Tên nhóc lừa đảo!

Ngôn Tố trầm mặc mắng cô, cũng tức tối liếc cô một cái, đáy lòng lại lặng lẽ im ắng. Cô nghiêng đầu ra phía ngoài, từ góc độ của anh không thấy được khuôn mặt cô, nhưng có thể thấy được lỗ tai nhỏ trắng và sáng cùng cái cổ nhẵn mịn như ngọc của cô. Xương quai xanh mảnh khảnh do nghiêng đầu mà lộ ra vô cùng xinh đẹp và rõ rang.

Trái tim Ngôn Tố không khỏi lỡ một nhịp, chậm rãi hồi phục tinh thần, nghĩ thầm, ngủ thì ngủ đi, đến nơi lại kêu cô.

Ban đêm yên tĩnh không người, anh chuyên tâm và trầm mặc lái xe, cô lặng lẽ ngủ yên. Thực ra cũng không tệ.

Một lúc sau, Chân Ái từ từ mở mắt, con ngươi đen nhánh lại yên lặng, nhìn bóng đêm vô biên ngoài cửa sổ, giọng nói lười biếng vô cùng không phù hợp với vẻ mặt lạnh nhạt của cô: “Vốn lên kế hoạch đi ra ngoài chơi, đợi hôn lễ kết thúc mới về. Thôi, vẫn còn rất nhiều việc, ngày mai tôi sẽ về trước.”

Ngôn Tố hơi trở tay không kịp, nhưng cũng có thể hiểu được.

Cô không phải là một học sinh bình thường, cô còn có rất nhiều việc của mình, cho nên anh không giữ lại: “Ừ, được. Đợi tôi làm xong vụ án này, về N. Y. T. sẽ lại liên lạc với cô.”

Chân Ái lẳng lặng nhìn chằm chằm bóng đêm, lại chậm rãi nhắm mắt.

Về đến nhà phát hiện Âu Văn cũng ở đó, vẫn còn chưa ngủ.

Chân Ái có vẻ rất buồn ngủ, nói ngày mai phải dậy sớm để rời khỏi New York, liền vội vàng lên lầu.

Âu Văn vẫn nhìn Chân Ái lên lầu rồi mới hơi mệt mỏi ngồi xuống cái ghế chân cao:

“Chạy một vòng lớn nhưng không tìm ra được một thông tin có ích nào. Trời ạ, tôi thực sự không ngờ độ bảo mật hồ sơ của Chân Ái cao như vậy. Tốn rất nhiều công sức lại không điều tra ra được cái gì cả.”

Ngôn Tố đứng cạnh tủ đựng chén pha cà phê, nghe nói thế, anh khẽ nâng mắt, nhớ tới lần trước kêu bạn ở CIA điều tra chuyện “đứa con của ác ma.”

Trong chốc lát, anh lại rũ mắt, tiếp tục hết lòng mà phân chia tỉ lệ nước và cà phê, ngữ khí nhạt nhẽo: “Âu Văn, nếu ở trên điều tra ngược đến hành động của cậu… Cậu đã nghĩ đến hậu quả chưa?”

Âu Văn trầm mặc, đương nhiên anh đã nghĩ đến hậu quả.

Nhưng dòng chữ đỏ trên gương trong kí túc xá của Giang Tâm giày vò lòng anh. Dù sao anh vẫn lo lắng có phải đã có người tìm được tung tích của Chân Ái rồi không. Mấy năm ngắn ngủi thay nhiều đặc công như vậy, dù cho đối phương thần thông quảng đại thế nào đi nữa thì tốc độ tìm người cũng quá nhanh, thật giống như trên người Chân Ái lắp dụng cụ theo dõi gì vậy.

Nhưng đây chỉ là lo lắng của Âu Văn, anh không muốn nói ra khiến Ngôn Tố hay Chân Ái bất an, cho nên chuyển đề tài: “Hồ sơ của Chân Ái trống không. Nhưng tôi vẫn tìm được một chút chuyện liên quan đến cô ấy qua tin tức của mấy đặc công trước.”

Tay Ngôn Tố dừng một chút, nín thở nghe.

Âu Văn đỡ trán: “Tôi vậy mà không biết cô ấy có một người anh trai.”

Ngôn Tố tĩnh mịch bắt đầu pha cà phê… Tôi đã sớm biết rồi. Này, bình thường hai người không trao đổi sao…

Chỉ có điều… Ngôn Tố thờ ơ hỏi: “Anh trai cô ấy ở đâu?” Anh nhớ đến mật mã và ngôi nhà kẹo mà cô nói, “Để tôi đoán một chút, anh trai cô ấy bị giam ở một chỗ thần bí nào đó, chịu mọi hành hạ?”

“Tôi không chắc lắm.” Âu Văn xoa xoa mắt, “Chỉ biết chuyện của anh trai kích động rất lớn đến cô ấy nên cô ấy mới trốn khỏi tổ chức.”

Ngôn Tố dựa vào bên cạnh cái bàn bằng đá cẩm thạch, cầm một ly nước, chậm rãi uống.

Cà phê trong ấm phát ra tiếng ồ ồ rất nhỏ.

Âu Văn buồn rầu mà xoa xoa tóc: “Tôi điều tra được Chân Ái từng có liên quan đến một tổ chức gọi là SPA - Socialpath Association (Tổ chức phản xã hội), nhưng tôi tìm hết trên internet và tài liệu bằng văn bản lại hoàn toàn không có một tổ chức khổng lồ như vậy, ngược lại có mấy liên minh nhỏ không ra thể thống gì.”

Tay cầm ly thủy tinh của Ngôn Tố dừng lại, SPA? Anh cũng từng cho rằng đây là một tổ chức không tồn tại.

Cà phê đã sôi sùng sục, tỏa ra một mùi thơm tinh khiết mờ nhạt.

“Đi ngủ đi, ngày mai cậu còn phải đưa Chân Ái về nữa.” Ngôn Tố xoay người đổ cà phê.

Âu Văn lắc lắc bả vai đứng dậy, đi mấy bước lại quay lại: “Cậu phải tăng ca?”

“Ừ.” Hơi cà phê lượn lờ, che đi gương mặt khó lường của anh.

#

Chân Ái mặc một bộ quần áo trắng ngồi trong phòng thí nghiệm quan sát kính hiển vi. Tối qua cô không ngủ được, ban ngày dậy quá sớm, nhưng cô đã sớm quen nên cũng không đến mức tinh thần không tốt. Trên đường về, cô còn nhận được một tin nhắn của Ngôn Tố, nói nhờ có gợi ý của cô mà anh phát hiện còn có người chết đầu tiên Sindy Lin. Lúc nhận tin nhắn, cô hơi hoảng hốt, gợi ý? Câu kia thực sự là thư tình sao?

Việc nghiên cứu huyết thanh chống độc Anti-HNT-DL đã thu được tiến triển, một nhóm chuột trắng nhỏ đã sống qua 24 tiếng, chỉ là tình trạng chết vẫn rất thê thảm.

Chân Ái mơ hồ cảm thấy, việc nghiên cứu về nhóm virus này chẳng mấy chốc sẽ thấy được bình minh. Cô phấn khởi lại mất mát, xúc động qua đi là sự mênh mông mờ mịt không xua đi được.

Dường như cuộc đời cô vẫn luôn là như vậy. Một loại lại một loại virus, một quãng lại một quãng nghiên cứu, không có bờ bến và điểm cuối cùng, cho đến khi cô chết. Cái gì cô cũng không biết, chỉ biết nghiên cứu, đây cũng là giá trị tồn tại duy nhất của cô.

À, nghĩ như vậy, cơ quan bảo vệ cô hiện nay thực ra cũng giống như tổ chức cô lớn lên trước kia, đều lợi dụng cô mà thôi.

Tay Chân Ái run lên. Cô lại có thể lơ đãng trong lúc làm việc.

Cô ngẩn người, từ từ đứng dậy đi ra ngoài uống nước.

Ryan cũng mặc một chiếc áo khoác trong phòng thí nghiệm màu trắng bận rộn, thấy Chân Ái liền toét miệng cười: “Ai, tôi cảm thấy thí nghiệm của cô sắp thành công rồi. Chờ việc nghiên cứu này kết thúc, cô có thể xin nghỉ phép, đi ra ngoài chơi với bạn bè người thân.”

Chân Ái không bình tĩnh nổi, nghỉ phép?

Cô nhớ mẹ đã nói, nghỉ ngơi sẽ khiến con người lười biếng, khiến con người không kiên định, chỉ có người yếu ớt mới cần nghỉ ngơi.

Nhiều năm như vậy, nghỉ ngơi thực sự hình như chỉ có mấy ngày gần đây, đi lễ hội âm nhạc, tham gia hôn lễ với Ngôn Tố ở New York. Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi này, trong đầu cô không tràn ngập đủ loại virus, số liệu huyết thanh kháng thể.

Kết quả ngày đầu tiên quay lại làm việc đã lơ đãng, không tập trung tư tưởng.

Xem ra mẹ đã nói đúng. Nghỉ ngơi sẽ làm cho ý chí của cô không kiên định.

Vả lại cô cũng không có người thân bạn bè cùng chơi với cô.

“Tùy thôi, tôi cũng không có chỗ đặc biệt muốn đi.” Chân Ái mỉm cười quay đi, ánh mắt lướt qua ly nước của Ryan, thấy trên mặt có khắc tên viết tắt của Ryan, RA.

Mới đầu Chân Ái không để ý, đi về trước mấy bước, nhưng trong đầu đột nhiên hiện lên một tia sáng, cô chợt giật mình.

Những người đã chết trong vụ án này, Sindy Lin (Lâm Tinh), Lola Roberts, Harry Parker, Anna Hope.

Viết tắt chữ cái đầu tiên tên của bọn họ sẽ không trùng hợp như vậy chứ?

Vậy rốt cuộc là…

#

Cả đêm Daisy ngủ không được, đến tận lúc trời sáng mới hơi buồn ngủ, sau khi gặp ác mộng tỉnh lại đã là buổi chiều. Cô nhìn căn phòng đầy ánh sáng mặt trời, nhớ đến vốn là năm người còn sống hẹn đi xem một trận đấu bóng rổ.

Trong một đêm mọi thứ đã thay đổi.

Có lẽ đã thay đổi ngay từ rất nhiều năm trước rồi chăng?

Cô ngẩn người nhìn gương soi, đột nhiên chuông cửa vang lên. Cô sợ hết hồn, kinh ngạc cả buổi mới đi tới bên cạnh kính trên cửa nhìn ra ngoài. Người đến khiến cô bất ngờ.

Cô sửa lại tóc một chút, mở cửa ra, ngẩng đầu nhìn bóng người cao cao gầy gầy đối diện: “Làm sao… anh,” cô không được tự nhiên xoa xoa tay, “Anh đến làm gì?”

Ngôn Tố vẫn mặc một chiếc áo khoác, cổ áo màu đen rắn rỏi thẳng đứng, làm tôn lên vẻ đẹp tĩnh mịch lại lạnh nhạt trên khuôn mặt trắng ngần của anh.

Anh rũ mắt nhìn cô, rất không khách sáo: “Biết rõ còn hỏi. Cô Daisy, tôi đã nói, mặc kệ cô làm ra vẻ giỏi như thế nào thì tôi cũng nhìn ra được cô có nói dối hay không.”

Sắc mặt Daisy trắng bệch, nhưng ngược lại yên lặng: “Ồ? Nhưng tôi thực sự không rõ anh đến làm gì. Anh đến tra hỏi? Anh có quyền hạn này sao? Tôi muốn tìm luật…”

“Tôi không phải là cảnh sát,” Ngôn Tố cứng nhắc mà ngắt lời cô, “Hơn nữa cô rất rõ ràng, tôi đến tìm cô là vì cô là hung… nghi phạm đầu tiên giết hại Anna.”

Cơ thể Daisy chấn động, kinh ngạc nhìn Ngôn Tố chằm chằm. Tay cô nắm khung cửa, nắm trắng bệch, đấu tranh trong lòng rất lâu, nhưng nói ra là: “Anh Ngôn Tố, anh không biết anh nói chuyện rất tổn thương người khác, rất quá đáng sao?

Ngôn Tố sửng sốt, gương mặt thanh tú từ từ yên lặng, nghĩ thầm, nếu Chân Ái ở đây thì bây giờ nhất định sẽ trừng anh.

Anh cân nhắc một lúc, cảm thấy cần phải cố gắng bày tỏ sự thân thiện một chút.

Cho nên, anh ho nhẹ một tiếng, nói không nhanh không chậm: “Cô Daisy, tôi tới tìm cô là bởi vì dựa vào phán đoán khắp mọi mặt, suy luận lý trí của tôi phát hiện ra, cô có khả năng rất lớn là nguyên nhân thúc đẩy bầu không khí không có cách nào đến được phổi của Anna, gây ra tắt nghẽn đường thở, cacbon điôxít bị giữ lại trong cơ thể, các cơ quan toàn thân thiếu ôxy, cản trở việc thay thế tế bào, cuối cùng tim ngừng đập.”

Anh thở một hơi: “Để không làm tổn thương người khác, tôi đã dùng một cách khá uyển chuyển.” Giọng nói còn hơi hơi tự đắc, giống như lời anh nói đã thực sự đưa đến tác dụng uyển chuyển và trấn an lòng người.

Daisy đã ngớ người, không thể tin nhìn Ngôn Tố giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Ngôn Tố hơi nhíu mày. Vẻ mặt cô ấy rõ ràng không có dấu hiệu thả lỏng, chẳng lẽ thử nghiệm có thiện ý vừa rồi của mình đã thất bại?

Trong lòng anh thoáng qua một tia thất bại rất nhạt, sau đó bất mãn. Phụ nữ thực sự là khó có thể tưởng tượng, vẫn là Chân Ái giỏi nhất, chỉ có đầu óc thông minh của cô ấy mới có thể hiểu anh.

Ồ, cô ấy rất thông minh, tại sao anh luôn luôn không phát hiện?

Nhưng bây giờ chuyện đó không phải là trọng điểm.

Anh thu lại suy nghĩ, lạnh nhạt nhìn Daisy, giải thích: “À, mọi người đều biết tôi không giỏi giao tiếp.”

Cuối cùng bổ sung: “Mặc dù vậy, tôi đến để khuyên cô tự thú, sử dụng ngôn ngữ.”

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thánh Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net