Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đầu óc Daisy chạy mấy vòng mới thấu hiểu triệt để mấy câu nói của anh. Cô rất tức giận, càng hoảng sợ hơn, theo phản xạ có điều kiện mà ra sức đóng cửa lại.
Nhưng Ngôn Tố phản ứng rất nhanh, lắc mạnh người rồi đi vào nhà.
Daisy giận đến phát run, nhào tới lấy điện thoại: “Tôi sẽ báo cảnh sát!”
Hai tay Ngôn Tố đút trong túi, sâu kín nhìn cô: “À, vậy thì để cho Kelly ngồi tù đi!”
Daisy lập tức cứng đờ.
Ngôn Tố nói: “Cô không muốn làm liên lụy đến Tề Mặc, không muốn cậu ta bị oan, cho nên cô gọi cho cậu ta để vạch trần thi thể, sau đó lúc cho lời khai cũng cố hết sức đứng về phía cậu ta. Ngay cả cậu ta cô cũng không muốn làm hại thì huống chi là người giúp cô xử lý thi thể Kelly?”
Cả người Daisy chấn động, hoảng sợ mở to hai mắt, nhưng cứng cổ không chịu hối lỗi. Tại sao anh ta biết giống như anh ta đứng xem toàn bộ quá trình vậy?
Cô vẫn không lên tiếng, gắt gao chịu đựng.
Ngôn Tố đi đến trước mặt cô, đưa điện thoại của mình cho cô nhìn: “Đây là thứ mà nhân viên pháp chứng phát hiện trên cánh quạt.”
Trên lớp bụi rất dày bất ngờ có một dấu tay.
“Quần áo và dây thừng không dễ lưu lại dấu vân tay, những chỗ khác thì lúc hai người dọn dẹp cũng sẽ chú ý. Chỉ có lúc buộc dây thừng lên quạt trần. không thấy được chóp cánh quạt nên dễ dàng bỏ qua. Mà đây là dấu tay của một người đàn ông, cậu ta là đàn ông, đương nhiên sẽ không để cô leo cao như vậy để buộc dây thừng. Đúng không Daisy, cậu ta rất chú ý đến cô.”
Daisy gắt gao nhìn chằm chằm màn hình di động, cắn răng, đôi mắt ngấn nước.
Ngôn Tố lấy lại điện thoại: “Bây giờ Kelly đã bị mời đến đồn cảnh sát rồi. Có bằng chứng này, cho dù không phải là tội tử hình thì cậu ta cũng phải ngồi tù vài chục năm.”
Nghe xong câu này, rốt cuộc Daisy cũng không chịu nổi nữa, thống khổ mà nhắm mắt. Nước mắt cô giống như trân châu đứt dây, từng viên rơi xuống: “Anna là do tôi giết, không liên quan đến Kelly. Cậu ấy không phải là đồng lõa, thậm chí cậu ấy còn không có mặt ở hiện trường. Cậu ấy chỉ coi tôi là bạn, cậu ấy rất coi trọng nghĩa khí. Là tôi hại cậu ấy, là do tôi không tốt.”
Ngôn Tố đứng một bên, không nói gì.
Anh đến đây chuyến này chính là vì anh vô cùng rõ ràng, với sự lương thiện của Daisy thì sẽ không để Kelly chịu tội thay cho cô ấy.
Daisy mệt mỏi ngồi trên sofa, không ngừng nghẹn ngào: “Anna hẹn gặp tôi lúc 5 giờ, vừa lúc tôi ở quảng trường gần đó nên đến hơi sớm. Kết quả trong vườn hoa của trường không ngờ nhìn thấy Anna bỏ thuốc vào trong chai Coca. Tôi thực sự không biết chai Coca đó là cho tôi.
Chúng tôi nói về Lola đã chết, nói về bạn bè rất lâu trước kia, có lẽ do áp lực trong lòng chúng tôi quá lớn, tôi và cô ấy cãi nhau một trận. Cũng không biết cô ấy lấy từ đâu ra một sợi dây thừng, chúng tôi đánh nhau. Cuối cùng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc tôi tỉnh táo lại thì cô ấy đã nằm dưới đất không còn thở nữa rồi.
Tôi rất sợ, vội vàng chạy đi. Nhưng cảnh sát nhất định sẽ bắt được tôi, tôi sợ đến mức không biết nên làm gì, liền gọi cho Kelly. Kelly nói cho dù tự thú thì cũng nhất định sẽ ngồi tù.
Cậu ấy nói tính cách tôi quá yếu đuối, vào tù nhất định sẽ bị người ta ăn hiếp. Cậu ấy liền muốn đến giúp tôi dọn dẹp hiện trường, ngụy trang thành một vụ thắt cổ. Do tôi không có động cơ giết người, cảnh sát sẽ không nghi ngờ tôi. Như vậy thì có thể trở thành vụ án chưa giải quyết giống như hai năm trước.”
Ngôn Tố im lặng nghe xong, không có biểu cảm gì mà nói tiếp: “Kế tiếp, hai người quay lại hiện trường, đem cô ấy qua phòng học thứ hai.”
“Đúng thế. Phòng học thứ nhất không có rèm cửa sổ, Kelly sợ bị người khác nhìn thấy. Kết quả đi qua phòng học thứ hai lại phát hiện có rất nhiều nước đá khô, còn có nước. Kelly nói quá tốt rồi, thứ này có thể làm lạnh thi thể, làm lẫn lộn thời gian tử vong. Cậu ấy còn nói,”
Daisy đỡ trán, đôi môi không ngừng run lên, “Nói nhất định là Anna chuẩn bị để giết tôi.”
Nói đến đây, thanh âm cô run rẩy không thành hình, “Nhưng tôi thực sự không biết tại sao. Tôi chỉ từng nói với cô ấy, tôi có thể sẽ tự…”
Cô che miệng lại, không nói nữa.
Ngôn Tố không nói gì nhìn cô, không truy hỏi.
Daisy tự biết lỡ lời, vội vàng đổi chủ đề, nhìn Ngôn Tố: “Làm sao anh nhìn ra được? Tại sao nhìn ra được là tôi giết cô ấy?”
“Cô Daisy,” Ngôn Tố lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt sâu như màn đêm, ngữ điệu bình thường nhưng lộ ra một vẻ thương tiếc rất nhạt, “Mặc dù tôi không muốn nói câu này, nhưng sự lương thiện của cô đã phản bội cô.”
Daisy mờ mịt không hiểu.
Ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào từ cửa sổ, nhuộm một tầng ánh sáng vàng nhạt trên áo khoác màu đen của Ngôn Tố:
“Sau khi Anna chết, cô chải tóc cho cô ấy, xếp quần áo cho cô ấy. Lúc tôi nghi ngờ Tề Mặc, cô giải thích cho cậu ta, trong lúc nóng lòng nói câu mà mình cũng không ngờ tới ‘Không phải Tề Mặc, tôi khẳng định không phải là cậu ấy, nhất định không phải’. Ánh mắt cô lúc đó vô cùng chắc chắn. Nhưng tinh thần cậu ta đã xảy ra vấn đề, cô khẳng định từ đâu chứ?”
Daisy giật mình, cúi đầu, cười yếu ớt: “Anna thích làm đẹp, tôi không muốn để cô ấy lộn xộn. Tề Mặc nhát gan, tôi sợ hù cậu ấy.”
Ngôn Tố lặng lẽ nói: “Cho nên cô Daisy, cô là một hung thủ quá tệ. Trong tình huống cô không để lại chứng cứ mà còn để tôi bắt được cô.”
“Đúng vậy,” cô cười gượng, lắc đầu, “Tôi không thích hợp làm tội phạm giết người, không thích hợp.”
Ngôn Tố nói: “Chính vì như vậy, tôi mới một mình đến khuyên cô tự thú. Hơn nữa tôi vô cùng tình nguyện giúp cô chứng minh với cảnh sát rằng Anna có ý đồ giết hại cô. Dây thừng, nước đá khô là do cô ấy chuẩn bị.”
“Cảm ơn anh.” Daisy vô cùng xấu hổ mà che mặt, “Đừng nói tôi lương thiện, tôi đã không phải nữa rồi. Tôi đã biến thành ma quỷ. Ông trời ơi, lúc đi khỏi đó, tôi nhìn thấy gương mặt tôi trong gương, rất xa lạ, rất đáng sợ. Tôi thấy mình đáng sợ giống như ma quỷ vậy.”
Ngôn Tố thu mày: “Tấm gương cô nói là ở phòng học thứ mấy?”
“Phòng thứ hai.”
Ngôn Tố không nói tấm gương trong phòng học thứ hai đã vỡ thành một đống vụn. Lúc Daisy chạy đến hiện trường thì cảnh sát đã phong tỏa, cho nên cô ấy không biết.
Mà bây giờ anh cũng không muốn giải thích, trầm mặc một lúc, hỏi: “Trong túi của Anna thiếu một lọ sơn móng tay, có phải cô và Kelly lấy đi không?”
Daisy hoàn toàn mù mịt: “Sơn móng tay nào? Có lẽ cô ấy không mang theo chăng. Làm sao anh biết cô ấy mang theo bên mình?”
Ngôn Tố vẫn không giải thích, tiếp tục hỏi: “Sau khi cô chạy ra ngoài, cô và Kelly cùng quay lại lúc nào?”
Daisy cố gắng nhớ lại: “Tâm trạng tôi rất rối loạn, thẳng đến gần 6 giờ. Nhớ đến Kelly sắp đi gặp Anna, nhất định sẽ phát hiện nên lúc đó mới nói cho cậu ấy biết sự thật. Lúc quay lại cách lúc xảy ra chuyện phải một tiếng. Sau khi trở lại dọn dẹp hiện trường mất một khoảng thời gian, sau đó thì trời sắp tối rồi. Tôi sợ Anna lạnh nên tắt quạt trần rồi lập tức chạy.”
Vậy ai mở đèn và quạt trần?
Tinh thần Tề Mặc xảy ra vấn đề là vào khoảng thời gian nào?
Ngôn Tố rũ mắt suy nghĩ một vài phút, lại nói: “Không nói cái này nữa, tôi đến đây còn có một chuyện, Sindy Lin Lâm Tinh.”
Daisy chợt ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cảnh giác: “Anh đã xem hiểu lời nhắn lại kia rồi?”
“Cô sợ tôi nói suông sao?” Ngôn Tố cười cười, trong giọng nói pha lẫn một chút vẻ khinh thường, “Đó là câu đề tặng của một bức thư tình, là bức thư Lâm Tinh lúc học trung học viết cho Parker, sau đó đến tay Lola. Bức thư tình đó chỉ có mấy người các cô biết. Mà sau khi cô ấy chết, các cô thấy câu đó đều sợ hãi. Tại sao?’
Daisy cúi đầu, siết chặt ngón tay, không lên tiếng.
Ngôn Tố tiếp tục: “Ba năm trước, Lâm Tinh chết do lên cơn hen suyễn, chỗ cô ấy chết chính là phòng học Anna treo cổ. À không, chính là phòng học mà Anna định giết cô và treo cô lên. Việc này lại là tại sao?”
Nghe nói thế, ngược lại Daisy bình tĩnh hơn, cười lạnh một tiếng: “Ôi, cô ấy cũng không biết xấu hổ mà giết tôi ở đó sao? Cô ấy có tư cách gì?”
“Tại sao không có tư cách?” Ngôn Tố rất nhanh bắt được sự lạnh lẽo trong lời nói của cô, “Bởi vì cái chết của Lâm Tinh không phải là ngoài ý muốn mà là do các cô tạo thành?”
Daisy há miệng, mới vừa muốn nói gì đó nhưng lại nhịn được. Cô thực sự rất muốn nói ra tội ác và bí mật chôn giấu trong lòng nhiều năm kia. Nhưng cô không thể, giống như mọi người nói, cô không thể phá hủy tương lai của mọi người.
Cô trầm giọng, từng câu từng chữ giống như đang thuyết phục bản thân: “Việc đó là ngoài ý muốn, không có bất kì quan hệ gì với vụ án hiện tại.”
Ngôn Tố im lặng nhìn cô một lúc, ngữ điệu lạnh lẽo: “Thật là ngu xuẩn.”
Daisy sững sờ, giật mình nhìn anh. Anh lại có thể mắng cô, quá không lịch sự rồi.
Ngôn Tố đâu quản những cái này. Anh lạnh mặt, mở màn hình một lần nữa, đưa ra tấm hình chụp chữ viết bằng máu trên lưng Anna: “Câu này là do cô và Kelly khắc lên người cô ấy?”
“Đương nhiên không phải.” Daisy thiếu chút nữa giậm chân.
“Vậy cô cho rằng là ai khắc? Cô còn khẳng định vụ án này không có quan hệ với cái chết của Lâm Tinh?” Ngôn Tố không để ý đến vẻ mặt từ từ trắng bệch của Daisy, nói càng lúc càng nhanh,
“Bật đèn, để quạt quay, khắc chữ trên lưng nạn nhân, hắn vô cùng khinh bỉ và ghét bỏ mạng sống của Anna. Hắn đang đe dọa các cô, hắn muốn trả thù cho Lâm Tinh. Daisy Avril, cô động não một chút cho tôi, suy nghĩ thật kĩ. Không nói ra chuyện này thì trong các cô sẽ còn có người chết!”
Cuối cùng nóng nảy mà bổ sung một câu: “Đừng trách tôi không giỏi giao tiếp, loài người quá ngu xuẩn, trao đổi với các người quả là phí thời gian.”
Daisy kinh ngạc rất lâu, còn bị câu cuối cùng của anh đả kích.
Cô chán nản mà sụp bả vai, gục đầu ủ rũ:
“Lâm Tinh là một cô gái châu Á rất điển hình, học giỏi rất chịu khó, truyền thống lại dịu dàng. Lúc đó có rất nhiều bạn nam thích cô ấy, nhưng rất nhiều bạn nữ không thích cô ấy. Lúc đầu tôi rất thân với cô ấy, nhưng bạn bè của Lola và Anna đều cô lập cô ấy. Nếu như tôi tiếp tục làm bạn với cô ấy thì tôi cũng sẽ bị cô lập.”
Ngôn Tố nhếch mày: “Ha, thật là cầu tiến!”
Nói xong, lưng anh không khỏi cứng đờ, chột dạ mà lùi về sau nhìn một chút. Tất nhiên Chân Ái không có ở đây, đương nhiên sẽ không thúc anh vì giọng nói châm chọc của anh.
Daisy bị một câu nói của anh làm ặt đỏ tới mang tai, áy náy mà cúi thấp đầu.
“Anh không biết lúc học trung học bị bạn bè cô lập ở ngoài là một chuyện đáng sợ lại cô đơn đến dường nào đâu. Tôi… Tóm lại, về sau lúc bọn Lola trêu chọc ức hiếp cô ấy, tôi đã không nói gì cả. Nhưng bọn họ còn tung tin đồn nhảm nói cô ấy quan hệ bậy bạ rồi phá thai. Sau đó mọi người không thích cô ấy nữa.”
Ngôn Tố tĩnh mịch: “Học sinh trung học thật là một sinh vật nhàm chán!”
Lời này giống như anh chưa hề trải qua thời trung học vậy…
Daisy hít sâu một hơi, ngửa đầu ngơ ngác nhìn trần nhà: “Nhưng rất kì lạ, Parker không ghét Lâm Tinh. Bọn Lola bắt nạt Lâm Tinh, cậu ấy còn giúp cô ấy một lần.
Có một ngày Lola nói với chúng tôi, cô ấy phát hiện Lâm Tinh thích Parker. Mọi người cảm thấy nực cười. Kelly còn nói chắc chắn cô ấy cho rằng mình là cô bé lọ lem.
Mọi người muốn đùa cợt cô ấy nên đã giấu Parker, lấy danh nghĩa cậu ấy hẹn cô ấy đến công viên giải trí, còn lừa cô ấy dùng phấn K. Chúng tôi chỉ muốn cô ấy bị mất mặt, hại cô ấy ngủ một đêm ở công viên giải trí sau đó cười nhạo cô ấy, để cô ấy thấy mình mơ mộng hão huyền đến cỡ nào. Không ngờ hôm đó cô ấy bị một người đàn ông không rõ…”
Daisy lấy tay đỡ trán, “Nhưng vẫn chưa kết thúc. Có lẽ mọi người không muốn thừa nhận trò đùa dai kia trở thành phạm tội, cho nên chúng tôi đều nói Lâm Tinh đang gạt người khác, nói đêm đó không xảy ra cái gì cả, là cô ấy giả vờ là người bị hại.
Sau đó có một ngày, đột nhiên Lâm Tinh đến bày tỏ với Parker, còn viết thư tình cho cậu ấy. Trong thư nói cô ấy rất nhớ đêm đầu tiên cùng với Parker. Lá thư đó bị Lola đọc lên trong câu lạc bộ squash. Parker rất tức giận, nói cậu ấy hoàn toàn không chạm đến Lâm Tinh. Nhưng Lâm Tinh khăng khăng đêm đó Parker hãm hiếp cô ấy. Bọn Kelly thấy Lâm Tinh vu khống Parker đều rất căm tức, nói cô ấy đang mơ giấc mơ công chúa. Lola và Anna nói rất gay gắt, mắng chửi cô ấy không biết xấu hổ.
Lúc mọi người đang chỉ trích cô ấy, đột nhiên sắc mặt cô ấy trắng bệch ngã xuống đất, túm lấy ngực rất đáng sợ. Cô ấy nói thuốc hen suyễn của cô ấy ở trong túi. Nhưng… không biết mọi người là thế nào nữa. Lola nói cô ấy giả bộ.”
“Chúng tôi thực sự điên rồi. Cô ấy duỗi tay bò dưới đất, nhưng chúng tôi cười nhạo cô ấy diễn kịch, lấy lọ thuốc nhỏ kia đá qua đá lại như đá một quả bóng,” Daisy nghẹn ngào che mặt, khóc nức nở đầy cay đắng, “Cho đến sau đó, đột nhiên cô ấy thực sự không còn thở nữa…”
“Ông trời ơi, cho đến bây giờ tôi cũng không dám tin. Chúng tôi không phải là người hung hãn tàn bạo, nhưng tại sao trong khoảnh khắc đó chúng tôi đều biến thành ma quỷ.”
Ngôn Tố im lặng không nói, một nguyên lý tâm lý xã hội rất đơn giản, nhưng bây giờ anh không muốn nói gì cả. Anh chợt nhớ tới câu nói “Cô ấy giết người, mọi người đứng xem, tôi không hi vọng là như vậy” của Chân Ái.
Daisy nhớ đến chuyện cũ, khóc nức nở rất lâu. Cuối cùng lấy lại bình tĩnh, vụ án hiện tại còn khiến cô đau đầu:
“Khắc chữ trên lưng Anna, tôi thực sự nghĩ không ra ai sẽ làm như vậy. Tề Mặc không thể, Tony cũng không thể, Harvey? Chắc chắn anh ấy biết điều gì đó từ chỗ Tề Mặc, nhưng anh ấy là một người tốt giống như Harry, anh ấy cũng không thể. Trời ạ, rốt cuộc là ai?”
Ngôn Tố tĩnh mịch nhìn cô: “Tôi đã hỏi xong chuyện muốn hỏi.” Sau đó chậm rãi đút hai tay vào túi, tỏ vẻ tạm biệt.
Daisy hơi sửng sốt, trên mặt còn vệt nước mắt. Cô vội vàng đứng dậy, ngay ngắn cúi người chào: “Cảm ơn anh, đợi tôi sửa sang mình một chút rồi tôi sẽ đi tự thú.”
Ngôn Tố hơi gật đầu: “Ừ.” Dứt lời, thẳng lưng đi ra ngoài.
Sau khi ngồi trên xe, Ngôn Tố rất hài lòng với biểu hiện của mình. Daisy có thể đi tự thú là kết quả tốt nhất đối với cô ấy. Người lương thiện phạm sai lầm, chỉ có sau khi không lẩn tránh và ngay thẳng thì mới có thể buông bỏ được gánh nặng, tiếp tục lương thiện.
Nếu như cứu vớt được một phần trái tim lầm lỡ của cô ấy, vậy chuyến đi này của anh không coi là tốn công vô ích.
Còn phải tiếp tục công việc kế tiếp. Sơn móng tay biến mất, tấm gương bị vỡ, Tề Mặc, Harvey hay Tony? Mọi thứ phải đợi nhân viên pháp chứng ghép lại những mảnh gương kia.
Có lẽ đến khoảnh khắc cuối cùng, mọi chuyện còn có thể có khả năng chuyển biến tốt.
Phía trước gặp đèn đỏ, Ngôn Tố chạy chậm lại, vô thức sờ điện thoại một cái. Từ trước đến nay anh không ỷ lại vào thiết bị điện tử, nhưng giờ phút này anh đột nhiên rất muốn gọi cho Chân Ái.
Anh rất tò mò cô đang làm gì.
Nhưng nghĩ lại, suy nghĩ một chút, nếu cô ấy thực sự đang làm việc thì chắc là không mang theo di động đâu.
Anh hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa xe. Cảm giác trống trải giống như bầu trời xanh này thực sự là… xa lạ lại vô nghĩa.
Còn đang nghĩ, di động rung lên. Lấy ra, là cảnh sát Jones gửi đến, tấm gương đã được ghép lại.
Giống như anh dự đoán, trên gương có dấu vết sơn móng tay.
Sau tấm hình, Jones gửi đến một dòng chữ: “Mất đi mục tiêu.”
Ngôn Tố cầm di động, ngưng mày suy nghĩ mấy phút, trong đầu đột nhiên lướt qua một ý nghĩ.
Đèn xanh sáng.
Anh nhanh chóng đánh tay lái, xe soạt trượt một đoạn, lập tức lao về hướng ngược lại.
Một tay Ngôn Tố nắm tay lái, một tay gọi thông điện thoại của Jones: “Lập tức điều cảnh sát tìm Daisy. Có người muốn giết cô ấy!”
#
Daisy chìm trong nước, từ miệng và mũi nhả ra một chút bong bóng khí. Nước trong bồn rửa mặt cuồn cuộn ào ạt. Cô cần không khí, phổi bị kìm nén đến mức sắp nổ tung, ngay cả đầu óc cũng không rõ ràng.
Không khí!
Cô đột nhiên ngẩng đầu, nhìn gương mặt ướt sũng và kìm nén đến đỏ bừng của cô trong gương. Đây là cảm giác ngạt thở sao, vô cùng lo lắng đến mức khiến người ta phát điên muốn chết sao?
Cô hít sâu một vài hơi, cầm khăn lau khô mặt.
Mới vệ sinh cá nhân xong thì bên ngoài tiếng chuông cửa lại vang lên. Ngôn Tố quay lại sao?
Daisy không nhìn lỗ nhỏ trên cửa, trực tiếp mở cửa ra, thấy gương mặt trắng ngần kia, cô ngay lập tức sửng sốt. Đây là…
Đôi mắt của cô gái trước mặt đen như mực, sâu như đầm nước. Cô nhìn Daisy, khóe môi đỏ thẫm hơi cong lên, một nụ cười yên lặng: “Tôi đưa cô đến một chỗ.”
Daisy cảnh giác nhìn cô, không có ý để cho cô vào: “Ngôn Tố đã đi rồi.”
Cô hơi sửng sốt, ngay lập tức lấy lại vẻ vắng lặng: “Tôi đến để tìm cô. Nhưng trước đó, tôi yêu cầu cô giải thích một chút cho tôi, câu cuối cùng trong bức thư tình của Lâm Tinh là có ý gì.”
Daisy nhíu mày. Cô ấy thực sự quá bất lịch sự, còn bất lịch sự hơn cái tên không biết giao tiếp Ngôn Tố kia: “Dựa vào cái gì?”
Vài tiếng máy móc va chạm sắc nhọn và rõ ràng, Daisy vừa cúi đầu, trong nháy mắt hơi lạnh dâng trào từ lòng bàn chân, cô lập tức cứng đờ.
Ngón tay Chân Ái khẽ động, đạn trong băng đạn được đẩy lên nòng súng.