Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Archimedes Thân Yêu
  3. Chương 77
Trước /120 Sau

Archimedes Thân Yêu

Chương 77

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tiếng súng rất xa, ở một tòa thành phụ nào đó phía tây.

Rất trong trẻo, giống như đang tuyên bố, trò chơi quy mô nhỏ kết thúc, bắt đầu cuộc tàn sát súng thật đạn thật.

Ngôn Tố và Chân Ái đều tự suy đoán, lại lẳng lặng trong thời gian rất dài, không nói chuyện.

Chân Ái cảm thấy người đàn ông trong lòng cô lạnh xuống. Cô biết, anh muốn đi ra ngoài.

Sự đau đớn của bản thân và sự an toàn của cô kiềm chế anh lâu như vậy, anh vẫn không thể ngồi đây đợi những người bên ngoài chết từng người một. Cô biết sớm muộn gì cũng không ngăn được anh, vô thức ôm chặt bờ vai rộng của anh, đổi chủ đề: “Người chết sẽ là ai?”

“Luật sư.” Ngôn Tố siết chặt tay cô, thanh âm hơi thấp.

Chân Ái cố gắng xoa dịu sự phiền muộn của anh, lôi kéo sự chú ý: “Chẳng lẽ anh ta là kẻ phản bội còn lại mà tổ chức định dọn sạch?”

Anh mơ hồ “Ừ” một tiếng, không còn phản ứng khác.

Cô liền biết uổng công.

Đối với người đàn ông thẳng thắn này mà nói, bản thân tìm cách giết người tức là ác, không phải vì người bị hại là người xấu mà trở thành chính đáng. Sinh mạng vốn không thể cướp đoạt, cũng sẽ không vì hắn là người xấu mà giảm nhẹ nửa phần.

Cô trầm mặc, lại hỏi: “Anh biết ai là cảnh sát không?”

Ngôn Tô nâng mắt: “Tác giả.”

Trong lòng sớm đã nổi lên ý nghĩ khác, anh đi tìm Arthur, ngăn sát thủ tổ chức cử tới, để lại thời gian cho tác giả dẫn giáo viên mầm non, Chân Ái và những người sống sót rời khỏi. Ít nhất để cho phụ nữ rời khỏi hòn đảo này trước.

“Làm sao anh nhìn ra được?”

“Còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, anh làm thế nào nhìn ra anh ta là tác giả không?”

Đương nhiên Chân Ái còn nhớ: “Anh nói xương cổ xương sống thắt lưng của anh ta không tốt, mang máy tính xách tay bên người, không giỏi giao tiếp, quần áo còn lôi thôi.”

“Không ngờ em còn nhớ rõ.” Khóe môi Ngôn Tố uốn cong, chắc chắn rất vui.

Anh giải thích: “Con người đều có kiêu hãnh và lòng tự trọng, đặc biệt đàn ông càng như vậy. Cho nên nhìn từ góc độ tâm lý xã hội và quan hệ cá nhân, xương cổ xương sống thắt lưng của anh ta không tốt, đây là yếu thế cơ thể. Trong trường hợp xã giao, anh ta sẽ phải cố sức che giấu, biểu hiện ra dáng vẻ khỏe mạnh chứ không phải là thường xuyên nắn bóp, nói cho toàn thế giới: Anh xem, xương cổ tôi không tốt.”

Anh nói: “Hãy tin anh, sự kiêu ngạo của đàn ông trẻ tuổi chắc chắn sẽ không để cho anh ta lộ ra mặt yếu thế trước mặt người ngoài.”

Tại sao câu này giống như đang nói Ngôn Tố bây giờ?

Chân Ái đau lòng, nhưng trên mặt là vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ phối hợp: “Nói như vậy, anh ta suy đoán ra đặc trưng nổi bật của nghề tác giả, sau đó dựa theo những thứ này để nhập vai, nhưng quên suy xét đến nhân tố tâm lý.”

Cô nhìn anh, “A Tố, anh quá lợi hại.”

Ngôn Tố nâng mày: “Hôm nay em đã nói rất nhiều lần.”

Chân Ái không quên nghiêm túc trêu chọc: “Không, ý của em là, lần này anh lại nhìn vấn đề từ góc độ quan hệ cá nhân. Thật hiếm thấy!”

Ngôn Tố: “…”

“Nhưng mà, cho dù như vậy, làm sao anh khẳng định anh ta là cảnh sát?”

“Áo của anh ta không có túi ngực, nhưng nhiều lần anh ta làm xong ghi chép đều để bản ghi chép lên ngực theo thói quen, đây là động tác quán tính của cảnh sát. Trên du thuyền, anh ta tỏ ra không giỏi giao tiếp; nhưng trong lâu đài, anh ta lúc nào cũng lộ ra vẻ tìm người đầu tiên, cảm thông, tư thế khuyên can, đây là bản tính và lương tâm của người làm cảnh sát.”

Chân Ái tâm phục khẩu phục, còn muốn hỏi tiếp.

Ngôn Tố chợt dừng lại, dường như lần này, anh rất không có thời gian, không có tâm tư thỏa mãn sự tò mò không ngừng nghỉ của cô nữa.

“Ai, anh đoán trước khi tác giả lên đảo đã báo cảnh sát. Cảnh sát sẽ đến ngay lập tức, nhưng xem chừng người của tổ chức muốn giết người ở đây trước. Chúng ta lên thuyền rời khỏi đi.”

“Được.” Cô lập tức đứng dậy, khom người đỡ anh.

Anh ghì tay cô: “Chúng ta dẫn những người khác đi cùng.”

Chân Ái che giấu đi tiếng lộp bộp trong lòng: “Ừ, chúng ta đi tìm mọi người.”

“Anh đi tìm, em ở lại.” Ngôn Tố đứng thẳng lên, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhìn xuống cô.

Trong phòng một mảnh yên lặng, trong mấy giây, hai người đều không nói.

Anh nhìn gương mặt yên tĩnh và tinh tế của cô, giơ tay lên an ủi, thấp giọng nói: “Chờ anh, anh trở lại rất nhanh.”

Chân Ái đã sớm nhìn ra suy nghĩ của anh, trong lòng đau đớn, nhưng không vạch trần cũng không phản bác, nhỏ giọng hỏi: “Chờ anh ở đây?”

“Đến phòng anh. Người khác sẽ không cho rằng em ở đó.”

Chân Ái không nói, anh thật sẽ dùng tư duy theo quán tính của con người. Nếu anh thực sự xảy ra chuyện, người khác cũng sẽ không nghĩ đến việc ngay từ đầu cô đợi trong căn phòng trống anh chưa từng ở, ít nhất có thể đợi đến bốn mươi, năm mươi phút sau cảnh sát lên bờ lục soát lâu đài.

Bất cứ lúc nào, anh cũng tính toán tốt cho cô.

Cô không muốn ngăn cản anh đi làm chuyện anh muốn làm, cũng không muốn tùy hứng khăng khăng đi cùng, tạo thành gánh nặng trong lòng anh.

Lúc anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan đau khổ trong lòng, cô mới không nên tủi thân lại lo lắng nói: Đừng đi, để em đi cùng anh, cho dù thế nào, em cũng muốn ở cùng anh.

Cô không muốn nói những lời này.

Cho nên, cô không từ chối, ngẩng đầu mỉm cười: “Được.”

Ngôn Tố không nói lời nào, ngón tay cái vuốt nhẹ gương mặt mềm mại của cô.

Anh đã biết ý nghĩ của họ là phù hợp nhất. Anh thực sự thích cá tính như thế của cô. Lúc tình cảm nồng nàn, dịu dàng ỷ lại; lúc gặp chuyện, sạch sẽ gọn gàng. Tình yêu không có bất kì gánh nặng.

Ngôn Tố cầm áo khoác, trong lòng có điều suy nghĩ; Chân Ái nhận lấy từ tay anh, giúp anh mặc áo. Áo khoác cắt gọn vừa vặn trượt một cái lên thân, cô sửa cổ áo giúp anh, lại phất nếp nhăn trên vai một cái, làm thẳng vải lót.

Ánh mắt anh từ đầu đến cuối phủ trên gương mặt bình yên của cô, cuối cùng, nặng nề nắm tay cô, hơi khó khăn: “Ai, xin lỗi, anh…”

“Em biết.” Cô ngẩng đầu, cười nhìn anh, “A Tố, chúng ta đều rất rõ ràng, anh không phải là loại người vì tình cảm riêng mà không quan tâm đến mạng sống của người khác. Anh cũng không phải người có thể mặc kệ làm như không thấy đối với việc tàn sát. Nhìn thanh cao kiêu ngạo, thực ra thích xen vào chuyện của người khác.” Cô xì một tiếng, lại không nhịn được cười, “Nhưng chính anh như vậy, em cảm thấy rất tốt.”

Nếu không phải anh xen vào chuyện của người khác, ngày đó Giang Tâm chết, anh cũng sẽ không tự mình chạy đến trường cô. Vậy thì họ sau đó có lẽ cũng sẽ không cùng xuất hiện. Làm sao giống bây giờ, phát triển ra nhiều câu chuyện như vậy?

Chân Ái bình tĩnh nhìn anh: “A Tố, em không cho rằng tình yêu nam nữ là toàn bộ cuộc sống, cũng không hi vọng vì chúng ta ở cùng nhau mà trái lại ràng buộc anh, khiến anh vứt bỏ những suy nghĩ và tình cảm quan trọng khác trong lòng. Cho nên, anh yên tâm đi làm chuyện anh muốn làm đi.”

Cô khẩy lòng bàn tay anh một cái, “Anh không cần lo cho em, em sẽ thật tốt.”

Ngôn Tố cúi người, nhẹ nhàng đặt trên trán cô, cánh mũi đụng chóp mũi cô, chậm rãi vuốt ve. Đôi mắt cô đen nhánh, rất sạch sẽ, liếc nhìn đến đáy lòng.

Anh không biết, trong mắt cô, đôi mắt anh có thuần túy và thành kính như tâm hồn anh lúc này hay không: “Ai, cả đời này anh chỉ từng hôn một cô gái, anh muốn dẫn cô ấy về nhà, sau đó, cả đời còn lại đều ở cùng nhau.”

Đây là một lời hứa chất phác.

Sự chua xót lan ra trong đôi mắt cô, nhưng cố chấp mở to, nhếch miệng cười: “Em thông qua rồi!”

Anh cũng cười, dắt cô.

Đi ra ngoài, trên hành lang vắng vẻ, cửa phòng đóng chặt, không có một bóng người.

Ngôn Tố nắm tay Chân Ái, rất chặt, trên đường bước chân vững vàng đưa cô đến phòng anh. Vào phòng khóa cửa lại, nhìn một vòng, không có sự khác thường.

Lúc này anh mới lùi đến cửa, đỡ vai cô, ngàn lời trong mắt giống như sinh ly tử biệt, cuối cùng chỉ có một câu: “Cô gái tốt dũng cảm, thay anh bảo vệ chính mình.”

Lòng Chân Ái đau xót, nụ cười vẫn rực rỡ như cũ, ung dung hỏi vặn lại: “Em làm sao có chuyện?”

Ngôn Tố nhìn cô thật sâu, cuối cùng xoay người rời khỏi.

Cơ thể anh vẫn còn đang đau đớn, gò má lúc quay đầu trắng bệch như vậy. Trong lòng Chân Ái lại lộp bộp lần nữa.

“A Tố.” Cô vịn cửa, nhẹ giọng gọi anh.

Anh quay đầu lại, gương mặt anh tuấn như tranh.

Cô cho anh một nụ cười thật tươi: “Em chờ anh!”

Anh hơi sững sờ, tiếp đó nở nụ cười, giơ tay lên vẫy vẫy với cô, lại rời đi. Anh không nói cho cô biết, tiếng súng kia là có người đang kêu gọi. Phía trước là một hồi âm mưu, nhưng anh không thể không đi.

Chân Ái mỉm cười đến lúc nhìn anh biến mất ở ngã rẽ mới thu nét mặt, đóng cửa lại. Nửa giây sau mở cửa đi ra ngoài, đi đến phòng mình, lục quần áo thay ra lúc trước, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc tiêm.

Đây là thứ cô lấy từ trong phòng thí nghiệm ở tòa thành số 7.

Cô gõ bình thủy tinh nhỏ đâu vào đó, cầm ống tiêm hút đầy, tiêm vào cổ tay phải. Đẩy ống kim pít-tông xuống một chút, sắc mặt cô yên lặng như nước.

Ý nghĩ của Ngôn Tố, cô rất rõ.

Nói cái gì mà muốn dẫn mọi người cùng đi, thực ra là mọi người cùng đi, anh ở lại.

Ngôn Tố nhất định đi tìm tác giả, để anh ta dẫn những người khác rời khỏi, một mình anh đối phó.

Nhưng nếu là người của tổ chức, cô không muốn ngồi chờ ở đây.

Làm xong mọi thứ, Chân Ái đi ra ngoài. Đi chưa được mấy bước, nghe thấy một tiếng “chíu” vô cùng nhẹ truyền đến từ một phòng nào đó, thính lực cô tốt, là tiếng súng giảm thanh.

Vừa rồi là tiếng súng công khai, lần này là giảm thanh… Chuyện gì xảy ra?

Một tia dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Chân Ái, đi đến trước cánh cửa kia, khẽ gõ một cái. Cô muốn nghiệm chứng suy đoán của cô có chính xác hay không.

Một lúc lâu sau, cửa phòng cọt kẹt một tiếng mở ra, luật sư đứng ở cửa, lộ ra nửa gương mặt, ánh mắt sợ hãi nhìn cô chằm chằm như âm hồn.

Lòng Chân Ái chợt nguội lạnh, luật sư ở đây, vậy thanh âm vừa vang lên vừa rồi kia là…

Cô muốn lập tức đuổi theo Ngôn Tố, nhưng luật sư trước mặt, đôi mắt tan rã, lộ ra nửa gương mặt xám xanh rất đáng sợ.

Cô khẽ đẩy cửa một cái.

Nửa gương mặt kia của luật sư lộ rõ ra, hốc mắt trống rỗng, máu tươi chảy xuống từ trong hốc mắt trống rỗng phủ đầy mặt.

Động tác mở cửa đụng vào cơ thể luật sư, anh ta ngã thẳng xuống.

Anh ta đã chết, ngay vừa rồi.

Nói như vậy, trong phòng…

Đầu ngón tay Chân Ái hơi dùng sức, cửa chậm rãi mở ra, một họng súng đen ngòm nhắm ngay mắt cô.

Phía sau họng súng, diễn viên xinh đẹp trang điểm đậm cười yêu kiều nhìn cô.

Cuối cùng lại tìm được không tốn chút sức lực!

Chân Ái nghênh đón họng súng đi vào, bình tĩnh như thường quay lại đóng cửa.

Diễn viên không thể tin được: “Cô không sợ tôi?”

Chân Ái bước qua thi thể luật sư, đi về phía bên cửa sổ: “Tại sao phải sợ cô?”

“Tôi có súng!”

“Tiếc là cô không dám giết tôi.”

Diễn viên nén giận.

Ấn tượng của cô ta với Chân Ái vẫn dừng lại ở chút câu kia, người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối đi theo bên cạnh nhà logic học.

Cô ta giơ súng, Chân Ái lại đưa lưng về phía cô ta, đi tới kéo rèm, sắc trời trắng trút vào như mở cống. Cơn bão đã ngừng, hơn sáu giờ sáng, tầng mây dày đặc che phủ bầu trời xanh.

Diễn viên híp mắt quan sát Chân Ái, vẻ đẹp hiếm thấy nhìn từ sau lưng cũng khiến người khác suy nghĩ vẩn vơ.

Cô thay một cái áo khoác nỉ màu trắng và quần jean kiểu mài, sạch sẽ lại mát mẻ. Gió biển thổi vào, áo khoác kề sát người lưu lại đường cong mảnh khảnh bên eo. Nhìn qua rất yếu đuối. Đây chính là điều các đàn ông thích?

Trừ vẻ ngoài của cô ra, chỉ e sự đơn thuần yếu đuối của cô càng dễ dàng gợi lên ham muốn chiếm hữu của đàn ông hơn, cho nên ngài A mới thương yêu có thừa sự quyến luyến không quên đối với cô ta?

Hoặc là, ngoài mặt cô thanh khiết trang nhã, nhưng trên giường ngài A thì hành vi phóng đãng?

Diễn viên khinh bỉ trong lòng, súng ngắn chuyển một cái, thu lại: “Cô nhìn ra tôi là người của tổ chức?”

“Ừ.” Chân Ái xoay người dựa vào cửa sổ, liếc nhìn luật sư dưới đất một cái, “Tiếng súng vừa rồi kia, người nào chết?”

Diễn viên không thích kiểu tra hỏi như ra lệnh của cô, nhưng cũng không dám bắt cô làm gì, con ngươi xoay chuyển, “Tác giả, tôi giết anh ta.”

Chân Ái liếc mắt liền nhìn thấu: “Cô sẽ không, Arthur đã giao cho cô không được giết cảnh sát.”

Sắc mặt diễn viên cứng lại: “Làm sao cô biết?” Lần đầu tiên nghe người khác gọi thẳng tên ngài A, cô ta không quen.

“Đây là nhà của tôi, hắn không muốn cảnh sát đến phong tỏa nơi này.” Chân Ái thật yên lặng, không hề cảm thấy vinh hạnh.

Nhưng tâm lý ganh ghét bẩm sinh của diễn viên xem lời này như một sự khoe khoang, rên một tiếng quái gở: “Tiểu thư C, cô thật đúng là hiểu rõ ngài ấy.”

Nhiều năm không nghe tên gọi này, Chân Ái bừng tĩnh, cách mấy giây mới hỏi: “Cô tên gì?”

“Thera.”

“Đây là biệt hiệu của cô?

Cấp bậc trong tổ chức nghiêm ngặt, ngoại trừ biệt hiệu số đếm không hết ra, còn có đủ loại biệt hiệu địa lý, thực vật, thiên văn, danh từ riêng, vân vân, đương nhiên cao nhất là biệt hiệu chữ cái tiếng Anh và biệt hiệu chữ cái Hy Lạp.

Chân Ái nghe tên cô ta, đương nhiên nghĩ thành tên cổ điển Thera của đảo Santorini, cho rằng cô ta là thành viên dùng địa điểm làm biệt hiệu.

Thera không vui: “Biệt hiệu của tôi là chữ cái Hy Lạp Tau.” Cấp bậc cao hơn cô nghĩ.

Chân Ái: “Tôi đã nói, biệt hiệu tiếng Anh T là một người phụ nữ Thái Lan tên Tanya.”

Thera không phục: “Tôi cũng dựa vào sự nỗ lực của chính mình, từng bước một leo lên vị trí hôm nay.”

“Cố gắng lên.”

Sắc mặt Thera cứng đờ, nhưng Chân Ái không để ý, dựa vào cửa sổ xoay lưng về phía ánh sáng. Gò má trắng hồng, tỏa ra ánh huỳnh quang trong suốt giống như viên ngọc hiếm có trên đời; đôi mắt đen như mực, rất sâu rất yên tĩnh, có thể hớp hồn. Không thể không nói, cô đẹp đến mức khiến phụ nữ cũng không nhịn được nhìn nhiều hơn mấy lần.

Thera không vui: “Đương nhiên tôi không giống tiểu thư C, là niềm ước ao của tất cả phụ nữ trong tổ chức.”

Chân Ái hơi thu con ngươi, không hiểu lời cô ta.

Thera cười, nhưng ánh mắt lại lạnh: “Nói thật, ngoại trừ bề ngoài này ra, không nhìn ra cô có bản lĩnh gì. Trong mắt tôi, cô kì thực rất vô dụng. Hừ, chúng tôi vào sinh ra tử chen vị trí, nhưng mãi mãi không đến được địa vị cao của cô. Hết cách rồi, không tốt số bằng cô, có sự yêu mến của ngài A là có thể ngồi tít trên cao.”

Thera là thành viên đến từ bên ngoài nên không hề biết Chân Ái thực ra lợi hại bao nhiêu.

Chân Ái tĩnh mịch, không tiếp lời, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hắn, đến rồi sao?”

“Không có.”

Chân Ái quay đầu lại, chất vấn: “Tại sao người mẫu chết thảm như vậy?” Ngôn Tố thương cô nên không nói, nhưng cô đoán được, cái chết thảm của người mẫu không thoát được quan hệ với cô.

Thera lại nhíu mày, cô ta thực sự chán ghét sự tự tin bất thình lình của cô gái này, nhìn qua giống như một cô công chúa điêu ngoa độc chiếm sự cưng chiều của đàn ông muốn làm gì thì làm. Dựa vào cái gì mà cô cho rằng cái chết thảm của người mẫu là ngài A trút giận cho cô?

Thera xoay con ngươi: “Trước khi tôi đến, ngài A ra lệnh, ai muốn làm hại cô thì hãy dùng cách giống như vậy để trả thù.”

Quả là một lý do đầy thuyết phục.

Nhưng Chân Ái không hề tin, lúc người mẫu chết cô nhận ra sự khác thường, mà phản ứng của Ngôn Tố càng khiến cô khẳng định hơn, sát thủ trong tổ chức không chỉ có một, người kia rất có thể là Arthur.

Cô nhíu mày, cúi đầu lẩm bẩm: “Không cần nói dối, tôi biết Arthur ở đây. Tôi cảm giác được, hắn ở một góc không nhìn thấy nào đó nhìn tôi chằm chằm.”

Thera cười hừ một tiếng: “Cô có cảm ứng với ngài ấy?”

Chân Ái không để ý đến lời mỉa mai của cô ta, khẽ giật giật ngón tay, thuốc tiêm vào bắt đầu có tác dụng, cô không cần thiết tán gẫu với cô ta nữa.

“Phát súng vừa rồi kia thực ra không giết chết người phải không?”

“Tiểu thư C thật thông minh.” Thera nhướng mày, nổi lên tâm tư cay nghiệt, cô ta muốn nhìn gương mặt lãnh đạm bình tĩnh của Chân Ái lộ ra dù chỉ một chút cảm xúc hoảng hốt, liền khiêu khích: “Tiếng súng đó là bạn của tôi dụ anh ta ra ngoài để giết anh ta.”

Chân Ái yên lặng, ngược sáng, không thấy rõ vẻ mặt.

Thera tưởng đã chọc giận được cô, cười cợt: “Tiểu thư C, muốn đi cứu người đàn ông thích cô đó không?” Ngón tay cô ta chuyển một cái, súng lượn vòng, “Nhiệm vụ của tôi là buộc cô rời khỏi, cô muốn đi thì phải vượt qua cửa của tôi trước.”

Chân Ái vẫn không nói.

Thera nghiêng đầu, cắn đôi môi đỏ mộng, cười đến quyến rũ: “Thật đáng tiếc mà, người đàn ông tốt như vậy, tôi nhìn cũng động lòng.” Đôi mắt tô mascara lấp lóe, “Nhà logic học thích cô cái gì? Xem ra cũng là khó qua ải mỹ nhân.”

Chân Ái không muốn nghe lời nói điên cuồng của cô ta nữa, ngắt lời: “Cô lại nói dối rồi. Anh ấy sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng. Muốn giết anh ấy sẽ không đợi đến bây giờ.” Cô khẳng định, “Kế hoạch của Arthur, không phải là giết anh ấy.”

Thera híp mắt lại, cho rằng nhận thức của mình với Chân Ái cần phải thay đổi, cô quả thực có chỗ không giống, rất thông minh, quá thông minh; rất yên lặng, quá yên lặng.

“Ồ, cô cho rằng kế hoạch của ngài A là gì?”

Chân Ái học điều Ngôn Tố dạy cô, quan sát nét mặt Thera:

“Kế hoạch là, cô đóng giả nhân vật diễn viên có thật đang bị giam ở một chỗ nào đó chúng tôi không biết trong tòa lâu đài này. Cô sẽ giết diễn viên thật, dời thi thể cô ta ra ngoài, để cảnh sát tưởng rằng ‘cô’ đã chết. Sau đó bắt cóc tôi rời khỏi hòn đảo này. Vốn chỉ là thanh trừng, bây giờ, vì để không giữ lại nhân chứng và người tình nghi dư thừa, ngay cả quản gia và người hầu gái vô tội các người cũng phải giết chết.”

Mặt Thera không biểu lộ cảm xúc gì, nuốt cổ họng một cái.

Chân Ái liền biết nói đúng, lòng nhất thời lạnh một nửa, “Đến lúc đó, ngoại trừ tác giả là cảnh sát, tất cả mọi người còn lại, diễn viên, người hầu gái, giáo viên mầm non, quản gia, luật sư, võ sĩ quyền anh, bác sĩ, tay đua, người dẫn chương trình đều chết hết… Tôi biến mất, người còn sống ngoại trừ cảnh sát ra thì chỉ còn lại Ngôn Tố.

Cho nên, hung thủ là Ngôn Tố.”

Thera nghe cô nói xong, nhếch miệng cười, vỗ tay cho cô: “Khâm phục.” Cô ta đi trong phòng, giọng nói buông tuồng lại hấp dẫn:

“Chúng ta suy nghĩ một chút nhé, anh S. A. từng là người bạn tốt nhất của Alex, thành viên cao cấp Chace trong tổ chức S. P. A. S. A. sớm đã biết, anh ta và Chace, hai thiên tài cùng nhau đánh cắp một tỉ tiền tiết kiệm và tiền mặt từ ngân hàng trung ương, vội vã chuyển tiền cướp được đi.

Chính vì S. A. lấy được nhiều tin tức trong nội bộ cảnh sát, ngầm báo cho Chace, người sau mới có thể trốn thoát thần không biết quỷ không hay. Chỉ tiếc Chace không tin S. A., ngược lại nhờ người khác giúp giấu tiền đi. Thế là S. A. dùng bom nổ chết Chace. Nhưng trước khi chết Chace nguyền rủa anh ta, nói có người biết quá khứ bẩn thỉu của anh ta. Cho nên qua nhiều năm như vậy, anh ta vẫn luôn tìm tung tích số tiền một tỉ và đám người kia.

Rốt cuộc, anh ta tìm được người giúp Chace giấu tiền năm đó, đi cùng họ đến hòn đảo này. Nhưng anh ta không tìm được tiền, mà những người này cũng nhận ra anh ta là người trộm tiền cùng Chace.

S. A. sợ tội ác bị vạch trần nên đã giết chết tất cả mọi người.”

Thera đi xa, không cẩn thận đạp phải thi thể luật sư, tùy ý đá một cái, “Người ở đây đều do anh ta giết, kể cả luật sư, kể cả diễn viên thực sự, cũng chính là tôi trong mắt người khác.”

Cô ta quay đầu nhìn Chân Ái, cười: “Tiểu thư C, kết cục ngài A chuẩn bị cho nhà logic học, cô cũng hài lòng chứ? Đúng rồi, ngài A bảo tôi hỏi cô, có cảm thấy chuyện ngài ấy làm cho cô rất lãng mạn không?”

Quảng cáo
Trước /120 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bình Minh Thật Đẹp Khi Có Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net