Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ba Nghìn Kiếm Giới (Bản Dịch
  3. Chương 667: Âm mưu chia rẽ
Trước /70 Sau

Ba Nghìn Kiếm Giới (Bản Dịch

Chương 667: Âm mưu chia rẽ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Phàn Vân Hề tự nói tiếp chính mình: “Tần tiểu thư gả đến Thiết Vệ cốc chẳng khác nào dâng dê vào miệng cọp, môn phái của chúng ta có thể bảo đảm Thủ Kiếm thành bình an, mong thành chủ suy nghĩ kỹ.”

Câu này nói xong, đám người Phàn Vân Hề cũng không có mạnh mẽ xông vào phủ đệ, mà là trở về đường cũ, giống như trận giết chóc tối nay trước nay chưa xảy ra vậy.

Phương hướng phát triển tình hình càng ngày càng khó phân biệt, nhưng Tô Dạ vẫn có thể dự đoán được trước phần lớn diễn biến, Tô Dạ ngược lại rất kinh ngạc bởi vì lý do những môn phái này muốn thâu tóm Thủ Kiếm thành lại không phải là vì Tuyệt Thế Hảo Kiếm.

Thủ Kiếm thành đã có ít nhất 500 năm lịch sử ở đây, sợ rằng một môn phái có thể so sánh lịch sử lâu đời hơn với Thủ Kiếm thành ở Thế Giới Tiểu Thiên chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Tô Dạ thử dùng “Dự Cảm” để biết được đáp án này, một vài đoạn hình ảnh không hoàn chỉnh xuất hiện ở trong đầu Tô Dạ, sau đó Tô Dạ tự mình xâu chuỗi lại.

Hắn cuối cùng cũng biết nguyên do!

Kiếm trận!

Thủ Kiếm thành nhiều nhất cũng chỉ có ba trăm Kiếm Tu, mà vị thành chủ Hóa Tinh cảnh vẫn có thể đứng vũng gót chân ở Thế Giới Tiểu Thiên này đều là nhờ vào kiếm trận.

Mà Tô Dạ là Kiếm Tu, đương nhiên biết chỗ thần kỳ của kiếm trận, Thủ Kiếm thành đại khái có hơn ba mươi Kiếm Tu Ngưng Dịch cảnh, nếu như dùng Tam Tài Quy Nguyên Trận để hoán đổi thì đồng nghĩa với việc có mười mấy tu sĩ Hóa Tinh cảnh, mà nếu những Thôn Khí cảnh còn lại dùng Lưỡng Nghi Trận hoán đổi, vậy chẳng khác nào có hơn một trăm tu sĩ Ngưng Dịch cảnh!

Đương nhiên sức mạnh cũng không phải đơn giản là đếm trên đầu người như vậy, dù sao thì chiến lực của Thủ Kiếm thành cũng không thể khinh thường, nhưng nhược điểm của Kiếm Tu rất rõ ràng, bởi vì cảnh giới tu vi bọn họ thấp kém, hầu như không có chiêu tốt để đơn đả độc đấu, Thủ Kiếm thành giữ lại không ít công pháp và kiếm phổ, nhưng nếu không có tiền bối cảnh giới cao thâm chỉ bảo, tự bọn họ lần mò tu luyện cũng chẳng có kết quả khả quan gì lắm.

Cho nên Kiếm Tu ở Thủ Kiếm thành càng ngày càng suy thoái, tuy rằng còn có hơn ba trăm người kiên quyết đứng vững ở chỗ này, chẳng qua bởi vì nơi này có huyết mạch ràng buộc, về phần tiền nhân di chí, bọn họ đã sớm dần dần quên mất, thậm chí ngay cả bọn họ cũng không tin trên thế giới này có Tuyệt Thế Hảo Kiếm.

Nếu quả thật có thanh kiếm này, vậy thì tại sao không trực tiếp cho một Kiếm Tu nào đó sử dụng, mà phải đau khổ tìm kiếm người thích hợp trong hư vô mờ mịt?

Song những phiền não này đã sớm bị bọn họ vứt ra sau đầu, bởi vì hiện tại, giải quyết các rắc rối trước mắt mới là quan trọng, Tần Uyển Du xuất giá giống như thả con tép, bắt con tôm, giống như thể chất Bán Linh không quan trọng bằng việc Tần Uyển Du gả đến Thủ Kiếm môn.

Nói tới đây lại không thể không nhắc tới kiếm trận, kiếm trận là độc thiên đến hậu, nhưng mà trận pháp cũng không phải của một mình Kiếm Tu độc chiếm, nói ví dụ thì giống như phù văn trận.

Tất cả các môn phái chỉ cần thấy được chỗ thần kỳ của kiếm trận, bọn họ chắc chắn sẽ mơ ước có nó, đặc biệt là môn phái tu luyện cận chiến, bởi vì ngay cả tu sĩ Thôn Khí cảnh cũng đều có thể phối hợp sử dụng kiếm trận.

Nếu bọn họ có thể dựa theo kiếm trận mà sửa thành trận pháp thích hợp với chính mình, vậy thì thực lực của môn phái tăng lên cũng không phải là nhỏ, thậm chí có khả năng còn là rất lớn, hoàn toàn nghiền ép các môn phái khác, trở thành bá chủ chí cao vô thượng ở Thế Giới Tiểu Thiên!

Thật ra nếu chỉ vẻn vẹn là dựa theo kiếm trận mà cải tiến một chút thì cũng không có gì, nhưng đằng này mấy môn phái đó lại muốn độc chiếm kiếm trận, cho nên nhất định phải kiểm soát toàn bộ Thủ Kiếm thành ở trong tay, một miếng thịt mỡ như vậy khó có thể hưởng một mình, cũng chỉ có thể bị chia cắt.

Mà lại có không ít môn phái muốn chia cắt bọn họ, bên trong đó đương nhiên có phe đồng minh và đối thủ, mà Thiết Vệ cốc của Trang Trọng kia chính là một thế lực đứng đầu, còn một cái khác chính là môn phái sau lưng đám người Phàn Vân Hề.

Cho dù đám tiểu bối dò xét thế nào, cũng không thể thay đổi được quyết định đã đề ra, hơn nữa Tần Uyển Du một ngày chưa gả đi, là đại biểu các môn phái khác vẫn còn cơ hội, mà kể cả đã được gả ra ngoài thì cũng không thay đổi được gì, vốn dĩ thứ bọn họ coi trọng chính là thể chất Bán Linh và Thủ Kiếm thành, ai thèm quan tâm Tần Uyển Du trong sạch hay không?

Tô Dạ một lần nữa trở lại khách điếm, lúc này mặt trời đã lên cao, nhưng mà Tô Dạ có chút mệt mỏi, hơn nữa vết thương còn chưa có khôi phục hoàn toàn, tiện tay bố trí một cái phù văn trận, sau đó nằm ở trên giường mơ màng đi vào giấc ngủ.

Mãi đến buổi trưa Tô Dạ mới tỉnh lại, đây cũng là lần thứ ba tiểu nhị gõ nhẹ vào cửa, lúc này đây, đầu tiên là hắn bưng tới một thau đồng đựng đầy nước, sau khi chờ Tô Dạ rửa mặt xong xuôi lại bưng đồ ăn đi lên, chẳng qua đồ ăn hôm nay tinh xảo hơn so với hôm qua nhiều.

“Đóng cửa lại đi.”

Tiểu nhị đáp: “Vâng, chúc công tử dùng bữa thoải mái!”

“Ta có vài việc muốn hỏi ngươi.”

Tiểu nhị ngẩn ra, sau đó lại bước vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại, khiêm tốn cười nói: “Công tử có gì muốn biết thì cứ việc hỏi, nếu ta biết thì nhất định sẽ không gian dối.”

“Ngươi cũng là Kiếm Tu của Thủ Kiếm thành sao?” Tô Dạ có thể cảm nhận được tiểu nhị này đang ở Thôn Khí cảnh trung kỳ, chỉ tiếc tuổi đã hơn hai mươi, hơn nữa cả người không nhìn ra bất luận dấu vết tập võ nào.

Quảng cáo
Trước /70 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thứ Tôi Cần Là Cuộc Sống Giản Đơn

Copyright © 2022 - MTruyện.net