Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen
  3. Chương 39
Trước /152 Sau

Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen

Chương 39

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Newyork là thành phố lớn nhất và là thương cảng lớn nhất nước Mĩ, nó không chỉ là trung tâm tài chính của Mỹ, mà còn là một trong những trung tâm tài chính của toàn thế giới. Nơi này bốn mùa rõ ràng, mùa hè cũng thường xuất hiện thời tiết 30 độ, ẩm thấp nóng bức.

"Tiểu thư, lão gia mới vừa truyền tin tức đến, bảo ngài mọi sự cẩn thận."

Vừa xuống máy bay, Lan đã nhận được tin tức của Tần lão gia, Tần Mặc gật đầu một cái, ở đây cũng là địa phương thuộc quyền của ba, nhưng cô như cũ không dám phớt lờ.

Phong Thần thấy Lan thì thì thầm thầm bên tai Tần Mặc, hình như cũng đoán được mấy phần, cầm bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay nhỏ bé này hơi lạnh, mùa hè nóng bức có vẻ đặc biệt không hài hòa.

Ra khỏi sân bay, sớm đã có mấy chiếc xe chờ, Lâm Tử Khanh Lâm Tử Dương đi theo phía sau đám người Phong Thần, thấy Phong Thần chẳng kiêng dè dắt tay Tần Mặc, cô không ngồi yên.

"Tử Dương..."

Cô khẽ gọi Lâm Tử Dương một tiếng, cậu ta gật đầu một cái, đẩy Lâm Tử Khanh sang bên người Phong Thần, "Phong đại ca, anh có thể ôm chị em lên trước được không? Em hình như có đồ quên cầm."

"Ừ, tốt."

Phong Thần cười trả lời, để Lan che chở Tần Mặc lên xe trước, sau đó tùy tiện bế Lâm Tử Khanh lên, nhẹ nhàng ôm vào bên trong xe.

"Thần, bác sĩ nói, chân của em có thể sẽ không tốt lắm."

Sắc mặt Lâm Tử Khanh ảm đạm, kể từ sau khi chia tay với Phong Thần, cô phát hiện mình không cách nào quên được anh, lui tới với những con cháu nhà giàu kia, không phải quần áo lụa là, thì chính là hai đời tổ tông, hoàn toàn không thể so sánh với Phong Thần.

Lần này trong nhà có tính để cho cô trở về nước kết thân với gia đình có quyền thế trong nước, lần đầu tiên cô làm trái ý nguyện của cha mẹ, một mình đi Hawai, cố gắng buông lỏng, không ngờ lại gặp Phong Thần.

Có lẽ đây chính là ông trời cho cô thêm một cơ hội nữa, tám năm trước, cô vứt bỏ Phong Thần, tám năm sau, cô nhất định phải nắm chặt cơ hội này!

"Đừng như vậy, Tử Khanh, hiện tại y học phát triển, chỉ cần em phối hợp thật tốt, nhất định sẽ có cơ hội phục hồi như cũ."

Phong Thần có một chút đau lòng, dù sao bọn họ đã từng là người yêu, Lâm Tử Khanh vẫn luôn là người kiêu ngạo, nay nói cho cô biết, cả đời phải ngồi lên xe lăn, hẳn là tổn thương tự ái của cô!

Lâm Tử Khanh vốn thuộc kiểu mỹ nhân yếu đuối, nhiều năm như vậy, bên cạnh Phong Thần luôn vô tình hay cố ý đi theo kiểu người phụ nữ này, hình như là lựa chọn trong tiềm thức, những người thùy mị như nước kia, người phụ nữ như chim nhỏ nép vào người kia, là người mà anh thích nhất.

Hiện tại, đối mặt đôi mắt đẫm lệ yêu kiều của cô, Phong Thần không hạ được quyết tâm ném cô một mình ở trên xe.

"Phong đại ca, anh an ủi chị ấy một chút đi, những năm này chị ấy... Thậm chí không quên được anh..."

Lâm Tử Dương chẳng biết lúc nào đã tới bên ngoài xe, cậu cũng muốn chị gái được vui vẻ, hôm nay khi gặp lại Phong Thần, có thể nói giúp đỡ chị đúng lúc.

"Tử Dương, đừng nói ah... chị có thể sẽ trở thành phế nhân..."

"Đi về trước rồi hãy nói!"

Phong Thần vẫn còn nhớ tình xưa với Lâm Tử Khanh, thấy cô mất tinh thần như thế, một tia thương tiếc tự nhiên sinh ra.

Tần Mặc thấy Phong Thần chậm chạp không lên xe, vừa định xuống xe xem xét, cửa xe liền mở ra, người tới cũng không phải Phong Thần. Cô bắt đầu lo lắng, trên mặt không biến sắc, tròng mắt sâu tựa như vực sâu không nhìn thấy đáy.

"Xin lỗi, em gái nhỏ, Phong đại ca và chị gái anh có lời muốn nói, dù sao bọn họ cũng đã từng là một đôi tình nhân người người hâm mộ..."

"Anh cũng nói là đã từng, chuyện quá khứ nếu như đã qua, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nói nhiều lời vô ích, tiết kiệm nước miếng đi!"

Đôi mắt Tần Mặc nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn từng cảnh vật vụt qua nhanh chóng bỏ lại phía sau, trong mắt không gợn sóng, dường như chính là đang nói phong cảnh.

Lâm Tử Dương sửng sốt, Tần Mặc quay đầu, đôi mắt chống lại cậu không mang theo bất cứ tia cảm tình nào, làm cậu trong nháy mắt cảm thấy giá rét thấu xương.

Cậu ta rất nhanh ổn định tâm trạng, trong lòng âm thầm ảo não, đối phương cũng chỉ là một tiểu nha đầu, có gì phải sợ! Thế nhưng trong nháy mắt, cậu thật sự cảm thấy có một cỗ khí lạnh âm u đến gần cậu, làm như tới từ vực sâu địa ngục, giống như câu hồn phách của con người làm người ta không rét mà run.

Lan ngồi ở vị trí tài xế, khóe miệng phác ra đường cong khinh thường, muốn chiếm tiện nghi tiểu thư nhà tôi, nên trở về luyện tám trăm năm nữa đi!

Hai chiếc xe một trước một sau, không nhanh không chậm đi về phía trước, không bao lâu liền đến nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm không thể so với phòng ốc hoa lệ trong nhà Phong Thần, khắp nơi đều tràn đầy nét riêng mộc mạc của Trung Quốc, cũng chỉ có hai người giúp việc, phòng ốc mặc dù không lớn, nhưng lại hết sức sảng khoái.

Khi Phong Thần ôm Lâm Tử Khanh xuống xe, tròng mắt Tần Mặc lóe lên một cái, giấu tất cả cảm xúc ở trong lòng.

Vẻ mặt của anh rất dịu dàng, mang theo ân cần đối với người trong ngực, đó là sự dịu dàng đối với người yêu mới có sao? Cô không biết đáp án, chẳng qua là cảm thấy tim bị đâm một nhát, dẫn tới lay động rất nhỏ.

Sau khi ôm Lâm Tử Khanh vào phòng, Phong Thần định rời đi, nhưng cô lại kéo tay của anh, cặp mắt lóe ra ánh sáng dao động, "Thần, em rất sợ, mặc dù yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng... Anh có thể giúp em cùng nhau làm vật lý trị liệu được không?"

Phong Thần có chút khó xử, anh tới là mang Tần Mặc đi nghỉ hè, không thể nào thời thời khắc khắc ở bên cạnh Lâm Tử Khanh, nhưng nhìn hai mắt cô lấp lánh nước, hình như một giây kế tiếp nước mắt sẽ rơi xuống, anh lại không đành lòng.

"Yên tâm đi, anh giúp em, sẽ khá hơn."

Lâm Tử Khanh nín khóc mà cười, ngoan ngoãn vùi đầu vào trong ngực Phong Thần, vui vẻ nghĩ tới, trong lòng của anh vẫn có cô, nếu không làm sao sẽ đồng ý cùng cô làm vật lý trị liệu đây?

Chỉ cần thời gian hai người bọn họ ở chung nhiều hơn, để Phong Thần tìm về ký ức vui vẻ ban đầu khi ở cùng cô, bọn họ nhất định sẽ gương vỡ lại lành.

Mà Phong Thần thì có chút bất đắc dĩ, nghĩ tới, nên giải thích như thế nào với Tần Mặc, tiểu nha đầu kia có lẽ lại muốn lên cơn.

Quảng cáo
Trước /152 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành

Copyright © 2022 - MTruyện.net