Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động
  3. Chương 16-20
Trước /41 Sau

Bác Sĩ Kiều, Xin Đừng Manh Động

Chương 16-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 16: Sớm nở, sớm tàn

Sau cuộc gọi của Kiều Dương, Hà Mật Khuê dọn dẹp bàn làm việc, vận động nhẹ rồi chuẩn bị tắm rửa đi ăn tối. Thật ra không cần ai nhắc, cô cũng không dám lơ là việc ăn uống ngủ nghỉ như trước đây vì sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.

Và cũng tuy rằng thêm một lần đầu không có kinh nghiệm, nhưng khi có con rồi ý thức tự chăm sóc bản thân của Hà Mật Khuê liền nâng cao lên đáng kể cho dù cô không để ý đến.

Vì dự định ngày mai sẽ chuyển qua nhà sống cùng bố mẹ Kiều Dương nên Hà Mật Khuê không mua đồ ăn mới dự trữ, lúc kiểm tra tủ lạnh phát hiện chỉ còn lại một ít rau xanh. Sợ ăn mỳ sẽ không đủ chất cho con, Hà Mật Khuê nghĩ qua nghĩ lại một lúc, cuối cùng quyết định ra ngoài mua cháo dinh dưỡng cho bữa tối.

Hà Mật Khuê về phòng lấy áo khoác mặc thêm vào, sau đó đi bộ xuống khu vực gần nhà tìm đồ ăn bán nấu sẵn.

Tản bộ chừng mười phút Hà Mật Khuê cũng tìm được quán cháo, tuy chỉ là một quán ăn bình dân nhưng khách ra vào lại vô cùng đông, khách xếp hàng đợi mua dài cả một đoạn hơn chục người.

Đứng vào hàng đợi, từ xa Hà Mật Khuê đã ngửi thấy mùi cháo thơm phức theo gió bay đến, bỗng nhiên cô lại nhớ đến món cháo Kiều Dương tự tay nấu cho cô, không quá ngon nhưng lại rất dễ ăn.

Chính ngay lúc này, cô vô thức nghĩ về phản ứng của Kiều Dương khi biết được cả hai có con. Liệu anh sẽ trở thành một người đàn ông ấm áp chăm sóc vợ con từng chút một, hay vẫn sẽ là một bác sĩ Kiều bận rộn dành thời gian ở bệnh viện nhiều hơn thời gian ở nhà.

Đợi gần hai mươi phút cũng gần đến lượt, phía trước Hà Mật Khuê là một đôi tình nhân chụm đầu vào nhau lướt điện thoại.

Hà Mật Khuê vốn không muốn nghe trộm cuộc nói chuyện của người khác, nhưng giọng nói của cô gái đứng trước lại truyền rõ từng chữ vào tai cô.

Cô gái chỉ tay vào màn hình điện thoại, giọng điệu có chút nuối tiếc: “Cháu trai út của Kiều gia cũng có bạn gái rồi, thật tiếc quá.”

Chàng trai bất mãn hỏi lại: “Tiếc cái gì chứ?”

“Thì đàn ông tốt đều trở thành hoa có chủ.” Cô gái dõng dạc đáp, ý tứ so sánh bạn trai nhà người ta và bạn trai nhà mình càng rõ rệt: “Anh quên em từng kể cho anh nghe rồi sao? Cách đây không lâu em thăm bạn ở bệnh viện anh ấy làm việc, tình cờ gặp bên ngoài, người đã đẹp trai lại còn thân thiện, không phải lúc nào cũng mặt mày khó ở như anh đâu.”

Nghe xong lời ám chỉ oán than của bạn gái, chàng trai không chút tức giận, ngược lại còn cười lạnh khinh thường.

Anh ta không thèm tranh cãi tiếp tục lướt điện thoại, bỗng nhiên vờ nhấn đầu bạn gái vào màn hình, nghiêm túc răn đe: “Đây, mở mắt cho to vào nhìn bác sĩ Kiều đẹp trai thân thiện của em đây. Loại công tử thiếu gia như anh ta nhìn sơ qua cũng biết, tử tế đến đâu cũng đưa nhau vào khách sạn trước mới tính tới chuyện giữ mối quan hệ về sau.”

Giữa lồng ngực của Hà Mật Khuê đột ngột co thắt, hai bên tai ù đi không nghe rõ lời nào nữa. Cô vẫn tự lừa dối bản thân vừa nghe nhầm, vội mở điện thoại kiểm tra tin tức, bất an đến mức hai tay run lên cầm cập.

Ngay khi vừa mở trình duyệt web, ở trang chủ nằm chễm chệ những dòng giật tít gắn kèm với hai chữ Kiều Dương, bài viết nóng hổi chỉ vừa mới đăng tải cách đây vài phút ngắn ngủi.

Nếu là trước đây, những bài báo nhắc về Kiều Dương là ca tụng, khen ngợi về công việc y đức cao cả của anh thì giờ đây, thứ lọt vào mắt Hà Mật Khuê là dòng chữ mang đầy mùi vị cay đắng.

[Tứ thiếu của Kiều gia - Kiều Dương bị bắt gặp hẹn hò lãng mạn và về cùng khách sạn với bạn gái nóng bỏng.]

Hà Mật Khuê nhấn vào bài viết, những hình ảnh lúc Kiều Dương ngồi ở quán cafe cùng một cô gái và cùng cô gái ấy bước vào chung một khách sạn đều bị chụp lại.

Xem xong những hình ảnh đính kèm trong bài báo, đầu óc Hà Mật Khuê liền ong ong lên vô cùng khó chịu. Đến tận giờ phút này, chính bản thân Hà Mật Khuê phải thừa nhận, cô chưa từng hiểu con người thật của Kiều Dương ra sao.

Hà Mật Khuê tựa như mất một nửa linh hồn, mua được cháo trong tình trạng tâm trí trống rỗng. Cô không muốn nghi ngờ Kiều Dương, nhưng cô cũng không cách nào tin tưởng anh tuyệt đối.

Đứng ở vỉa hè chờ đèn xanh qua đường, Hà Mật Khuê chỉ còn có thể nghĩ đến Hà Tố Như. Cô muốn dùng một chút tỉnh táo sót lại để xác nhận tất cả chỉ là hiểu lầm, hoặc tốt nhất người trong ảnh đó không phải là Kiều Dương.

Nếu gọi thẳng cho Kiều Dương phải nghe anh nói dối chi bằng gọi cho Hà Tố Như, ít ra cô em họ này sẽ không nhẫn tâm giương mắt nhìn chị gái mình bị người khác làm tổn thương.

Ngay khi Hà Tố Như vừa bắt máy, Hà Mật Khuê không đợi được vội hỏi: “Như à, em biết Kiều Dương đang ở đâu không?”

Hà Tố Như ở bên kia chưa hay biết sự tình, thành thật đáp: “Em nghe Vĩ Hào nói tối nay bác sĩ Kiều có hẹn với bạn, hình như anh ấy ra ngoài từ hai tiếng trước rồi. Chị không liên lạc được với anh ấy sao? Có cần em nhờ Vĩ Hào tìm giúp không?”

Tim trong ngực trái Hà Mật Khuê tức khắc đập lệch vài nhịp, cảnh tượng trước mắt chợt mờ nhoè đi, không rõ vì nước mắt che lấp hay do lý trí dẫn dắt rơi vào tuyệt vọng.

Hà Mật Khuê thất thần đứng như trời trồng, bên tai dần xuất hiện những lời bàn tán của những người đợi đèn qua đường, chủ đề bàn luận đều chỉ xoay quanh Kiều Dương và cô gái cùng anh hẹn hò vào khách sạn kia.

Đèn tín hiệu chuyển lượt không biết bao nhiêu lần, dòng người thay đổi từng đợt, Hà Mật Khuê vẫn chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.

Giữa lúc mơ hồ trong thực tại, tiếng la hét xung quanh Hà Mật Khuê bỗng nhiên vang ầm lên. Khoảnh khắc cô theo phản xạ xoay đầu về hướng ánh sáng chiếu vào mình, chớp mắt đầu xe hơi đã đâm thẳng vào người cô.

Chương 17: Có bắt đầu, sẽ có kết thúc (1)

Nghe xong điện thoại của Hà Mật Khuê, Hà Tố Như vẫn nghĩ do cô không liên lạc với Kiều Dương được nên tìm cô nàng.

Đinh ninh chị mình nhớ anh rể, Hà Tố Như lại làm bà mối hăng hái đi tìm Kiều Dương giúp Hà Mật Khuê. Gọi cho Vĩ Hào, nghe anh ta nói đang ở trong quán cafe sách của khách sạn, Hà Tố Như vội xỏ dép chạy ào xuống dưới.

Vào tới khu cafe sách, Hà Tố Như nắm bắt được vị trí Kiều Dương và Vĩ Hào đang ngồi, cô nàng nhanh chân đi tới ngồi xuống cùng bàn, thấp giọng hỏi Kiều Dương: “Chị em vừa mới gọi tìm anh.”

Kiều Dương có chút giật mình, vội kiểm tra điện thoại nhưng không thấy cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào của Hà Mật Khuê.

Đoán chừng Hà Mật Khuê đang nhớ mình nhưng ngại gọi trước, Kiều Dương chủ động bấm gọi cho cô, kết quả đều là thuê bao không liên lạc được.

Song song với lúc Kiều Dương đang bận rộn tìm cách liên lạc với Hà Mật Khuê, Hà Tố Như ngẩng đầu đã bắt gặp một cô gái ngồi đối diện. Cô gái mỉm cười gật đầu chào, Hà Tố Như cũng theo lẽ lịch sự mỉm cười gật đầu chào lại.

Đang yên đang lành, Vĩ Hào đột nhiên thốt lên một tiếng hoảng hốt, vẻ mặt trở nên trầm trọng thu hút toàn bộ sự chú ý của những người ngồi cùng bàn.

Hai mắt Vĩ Hào trừng lớn, không nói không rằng đưa điện thoại qua cho Kiều Dương tự xem.

Hà Tố Như bị phản ứng của Vĩ Hào làm cho hiếu kỳ nên cũng lén đưa đầu nhìn. Thấy dòng báo giật tít cùng hình ảnh trên màn hình, Hà Tố Như nhìn qua cô gái đối diện, rồi lại nhìn xuống điện thoại xác nhận.

Khẳng định người trước mặt là người trong ảnh, Hà Tố Như nổi máu vừa định mắng Gia Hân là hồ ly tinh thì điện thoại trong túi đổ chuông.

Hà Tố Như tạm nuốt cơn giận vào trong, nhìn thấy người gọi đến là đồng nghiệp tại bệnh viện nhưng đang tức giận không tập trung, lơ đễnh mà nghe máy: “Alo, em nghe đây.”

Bên kia là một giọng nữ trẻ có hơi gấp gáp, biết Hà Tố Như đang ở thành phố khác liền trực tiếp hỏi vào vấn đề: “Chị của em còn người nhà ở đây không?”

“Chị của em?” Hà Tố Như lơ mơ chưa kịp định hình, nhưng chỉ mất vài giây ngắn ngủi, cô nàng lập tức bật dậy khỏi chỗ, dần mất bình tĩnh hỏi lại: “Chị của em làm sao?”

Không chỉ Hà Tố Như, ngay cả Kiều Dương lẫn Vĩ Hào đều đồng loạt đứng dậy, căng thẳng dõi theo Hà Tố Như.

Cùng lúc đó, đến lượt điện thoại Kiều Dương đổ chuông. Anh vừa bắt máy, bên kia đã truyền đến giọng nói khẩn trương: “Bác sĩ Kiều, cô Hà Mật Khuê bị một người đàn ông say rượu đâm phải trong khi đứng chờ đèn tín hiệu trên vỉa hè, hiện cô ấy vừa được đưa vào phòng cấp cứu...”

Lần đầu tiên Kiều Dương có cảm giác mình sắp ngã khuỵu chỉ vì một cuộc gọi. Toàn thân anh trong phút chốc như thể không còn chút sức lực để trụ vững.

Mà ở bên cạnh, Hà Tố Như nghe được tin báo từ bệnh viện liền sụp đổ, Vĩ Hào không rõ tình hình cụ thể nên không dám tùy tiện nói nhiều, trước mắt chỉ biết đỡ lấy cô nàng trấn an.

Mua vé máy bay chuyến gần nhất, trở về tới bệnh viện cũng đã gần ba giờ sáng. Kiều Dương vừa xuất hiện từ ngoài cửa chính, y tá trực ca thấy anh từ xa liền nhanh chóng báo khu vực và phòng nằm của Hà Mật Khuê cho anh biết.

Ở trước phòng bệnh, mẹ Kiều Dương ngồi thất thần gục đầu, bố anh nghe điện thoại đi qua đi lại không yên.

Kiều Dương nhanh chân chạy đến, bao nhiêu hoảng loạn hiện rõ trên mặt, gấp gáp hỏi: “Cô ấy sao rồi mẹ?”

Mẹ Kiều Dương ngẩng đầu lên, thở dài một hơi não nề rồi mới đáp: “Con bé bị gãy thân xương đùi trái, va chạm mạnh cho nên... đứa bé không giữ được.”

Kiều Dương sững người bất động, trong mắt dâng lên màng nước, cảm giác duy nhất có thể cảm nhận là trái tim bị bóp nghẹn, đau đến mức muốn vỡ tung ra ngay tức khắc.

Dù chưa nhìn thấy, nhưng Kiều Dương có thể tưởng tượng ra được Hà Mật Khuê đã mong ngóng đến cỡ nào để đợi anh về, tự thông báo với anh về đứa bé cả hai trông chờ đã xuất hiện.

Vậy mà, anh còn chưa kịp tận tai nghe cô nói thì đứa bé ấy đã không còn nữa, ngay cả chính bản thân cô cũng bị thương.

Bố Kiều Dương nghe điện thoại xong quay lại, không vòng vo trực tiếp nói thẳng vào vấn đề: “Thủ phạm gây tai nạn đang tạm giam tại đồn, còn vụ lên báo lúc tối của con là thế nào?”

Tuy so với các anh, mức độ nổi tiếng của Kiều Dương không “hot” bằng, nhưng việc săm soi đời tư người Kiều gia, nhất là người có tiếng nghiêm chỉnh mẫu mực như anh lại là điều để người khác có lý do tranh luận.

Vấn đề gì còn có thể từ tốn nghĩ cách giải quyết, riêng đối với vấn đề tình cảm cá nhân, nhất là liên quan đến việc ảnh hưởng trực tiếp đến gia đình, vợ con, muốn Kiều Dương ôn hoà như mọi khi là chuyện bất khả thi.

Huống chi, thông tin lan truyền trên báo là sai lệch, nếu chẳng may Hà Mật Khuê xem được rồi nghĩ lung tung, lúc đó hậu quả không thể gói gọn trong hai chữ rắc rối.

Lòng dạ Kiều Dương rối bời, nghĩ thế nào nói thế ấy: “Vụ lên báo đó chỉ là hiểu lầm, con sẽ tự đính chính. Còn tên gây án đó, con cũng sẽ tự xử lý.”

Bố Kiều Dương không có ý phản đối, riêng mẹ anh lại nghiêm khắc cảnh cáo: “Chuyện này phải làm cho ra lẽ, lấy lại công bằng cho Mật Khuê. Nếu con giống như anh trai con từng làm chị dâu con đau khổ, mẹ tuyệt đối sẽ không tiếp tay cho anh em con một lần nào nữa đâu!”

Chương 18: Có bắt đầu, sẽ có kết thúc (2)

Sau khi tiễn bố mẹ về, chỉ còn lại một mình Kiều Dương ở lại cùng Hà Mật Khuê. Nhìn gương mặt xuất hiện những vết trầy cùng chân trái nẹp khung cố định xương, lòng dạ anh vừa có cảm giác đau nhói lại vừa khó chịu.

Kiều Dương nhớ rất rõ, nhiều lần anh tan ca muộn đến nhà làm phiền Hà Mật Khuê, cô vẫn mỉm cười chào đón anh hệt như một cô vợ nhỏ đợi chồng đi làm về.

Vậy mà anh chỉ vừa mới đi công tác xa ngày đầu, những chuyện không đâu liên tục xảy đến, khắc nghiệt đến mức cướp cả nụ cười chào đón của cô dành cho anh.

Ngồi cạnh giường, Kiều Dương lẳng lặng đưa mắt nhìn Hà Mật Khuê. Anh thật sự không dám tưởng tượng, khi cô biết đứa bé cả hai mong chờ chưa kịp có hình dạng đã phải biến mất, phản ứng của cô sẽ suy sụp như thế nào.

Nếu Kiều Dương đau đến chín, Hà Mật Khuê chắc chắn đau đến mười. Cô vừa phải chịu nỗi đau thể xác lại vừa phải chịu nỗi đau tinh thần, vậy mà anh không thể cùng cô san sẻ.

Đấu tranh tư tưởng giữa đạo đức nghề nghiệp và công bằng cho vợ con một hồi lâu, Kiều Dương cuối cùng cũng đưa ra được quyết định.

Anh chợt đứng dậy bước đến ngồi xuống mép giường, khẽ cúi người hôn lên trán Hà Mật Khuê. Cùng lúc, dòng lệ ở đuôi mắt anh rơi xuống tóc cô, giọng nói trầm khàn khẽ vang lên giữa không gian tĩnh mịch.

“Bé ngoan ngủ ngon, anh đi lấy lại công bằng cho em.”

Ở phía thành phố bên kia, Hà Tố Như không mua được vé gần nhất, cũng không đủ chi phí để bỏ ra số tiền đắt gấp mấy lần mua lại vé cận sát giờ bay của hành khách khác như Kiều Dương, thế nên phải đợi đến gần sáu giờ sáng hôm sau mới có chuyến bay trở về.

Lúc Hà Tố Như đến bệnh viện thì ánh mặt trời bên ngoài đã lên cao, từ ngoài nhìn vào đã bắt gặp dáng vẻ trầm lặng của Hà Mật Khuê, cô ngồi im trên giường, thả hồn ra ngoài cửa sổ.

Trước lúc vào trong gặp Hà Mật Khuê, Hà Tố Như quay ra quầy chính, lấy thông tin từ nữ y tá trực khu: “Bác sĩ phụ trách theo dõi điều trị cho chị em là ai vậy chị?”

Nữ y tá ngoài ba mươi với vẻ ngoài trưởng thành dày dặn kinh nghiệm, nghe Hà Tố Như hỏi, cô ta kiểm tra thông tin trên máy tính xong mới lên tiếng đáp: “Ban đầu là bác sĩ Lý, sau đó đã chuyển qua cho bác sĩ Kiều.”

“Bác sĩ Kiều?” Nhắc đến Hà Tố Như mới sực nhớ đến Kiều Dương, khi nãy không thấy anh trong phòng Hà Mật Khuê, cô nàng cũng đang muốn tìm anh để hỏi rõ về vụ trên báo ồn ào tối qua.

Nghĩ tới tin tức xem được trên báo, Hà Tố Như không nhịn được hừ lạnh một hơi, quay lại hỏi thêm nữ y tá trực quầy: “Bác sĩ Kiều đâu rồi chị? Sao em không thấy anh ấy?”

Nữ y tá nghĩ ngợi nhớ lại, xác định cụ thể mới trả lời: “Lúc bác sĩ Kiều về ở trong phòng bệnh của chị em, nhưng rạng sáng đã rời đi rồi. Trước lúc đi anh ấy cũng có dặn người canh chừng, có điều thái độ bác sĩ Kiều kỳ lạ lắm, nét mặt có hơi... không giống bình thường.”

Hà Tố Như mang nỗi nghi hoặc trở về phòng bệnh của Hà Mật Khuê. Cô nàng đi một mạch đến gần ngồi cạnh cô, bất an dò hỏi: “Chị ổn không? Hay là em báo bố mẹ một tiếng?”

“Đừng.” Giọng nói của Hà Mật Khuê yếu ớt đi hẳn, cô tựa lưng vào đầu giường, mái tóc dài thẳng xõa càng khiến vẻ ngoài thêm phần thê lương.

Trước đề nghị của Hà Tố Như, Hà Mật Khuê chưa nghĩ đã vội từ chối: “Chú thím lớn tuổi rồi, chị không muốn hai người họ phải khổ tâm vì chị nữa đâu.”

“Nhưng...” Hà Tố Như muốn phản bác, nhưng nhìn gương mặt kiên quyết của Hà Mật Khuê, cô nàng liền không dám cãi nữa.

Tạm gác chuyện trong nhà sang một bên, Hà Tố Như quay lại vấn đề chính: “Chị gặp bác sĩ Kiều chưa? Tối qua vừa nhận được tin chị gặp tai nạn, anh ấy đã vội trở về.”

Vừa nhắc đến Kiều Dương, mi mắt Hà Mật Khuê lập tức rũ xuống như một hành động tránh né. Tuy chưa hỏi, nhưng Hà Tố Như khẳng định Hà Mật Khuê đã xem bài báo tối qua.

Đối với Hà Tố Như giờ đây kẹt giữa chẳng chút dễ chịu, cô nàng vừa muốn tin tưởng Kiều Dương nhưng lại vừa sợ làm Hà Mật Khuê buồn.

Lưỡng lự một hồi lâu, Hà Tố Như mang những gì mình biết ra nói: “Chị, em tin bác sĩ Kiều không phải loại đàn ông tùy hứng như vậy đâu. Tối qua chị vừa gọi cho em xong, em đi tìm anh ấy thì đúng là anh ấy có ngồi cùng cô gái đó trong cafe sách của khách sạn, nhưng còn có Vĩ Hào và những người khác xung quanh nữa.”

Nghe đến đây, trong ánh mắt của Hà Mật Khuê nhen nhóm cháy lên tia hy vọng, nhưng chỉ trong chốc lát lại vụt tắt hoàn toàn.

Cứ cho là Kiều Dương và cô gái đó không có gì với nhau, nhưng ông trời đã hết lần này đến lần khác đưa đến những thử thách buộc Hà Mật Khuê và Kiều Dương phải tách nhau ra.

Giờ đây, kể cả khi Hà Mật Khuê cố bám víu lấy Kiều Dương, chưa chắc ông trời đã dễ dàng cho cô được toại nguyện.

Giây phút biết đứa bé trong bụng mình không còn nữa, Hà Mật Khuê cũng đã tự hiểu ra rằng, đoạn duyên giữa cô và Kiều Dương đã đến lúc phải kết thúc.

Chương 19: Chạy không thoát

Bỗng nhiên, âm thanh mở cửa cắt ngang khoảng lặng giữa Hà Mật Khuê và Hà Tố Như.

Từ ngoài bước vào, Kiều Dương mặc sơ mi đen đóng thùng, phần ống tay xắn lên một đoạn, size áo vừa vặn với tỷ lệ cơ thể người. Ống quần tây thẳng tắp ôm gọn phô cặp chân dài, từng một bước đi lại toát ra vẻ quyến rũ bí hiểm khác hoàn toàn với vẻ thư sinh như mọi khi.

Ngay cả Hà Tố Như cũng bị dáng vẻ mới này của Kiều Dương mê hoặc đến nỗi không ngậm miệng được. Riêng Hà Mật Khuê lại có linh cảm bất an không đúng, kể cả một ánh mắt lướt qua của anh cũng đủ để cô nhận ra sự kỳ lạ.

Kiều Dương bước vào phòng, lướt mắt qua Hà Tố Như một cái, không cần nói gì thì cô nàng như bị thôi miên vội bật dậy khỏi chỗ, tìm cớ về nhà thu xếp đồ đạc cho Hà Mật Khuê để tránh mặt.

Đến khi được trả lại không gian riêng cho hai người, Kiều Dương vừa nhấc chân muốn đến gần Hà Mật Khuê, cô đã lạnh nhạt quay mặt đi, thẳng thắng đề nghị: “Bác sĩ Kiều, lãng phí thời gian cho nhau như vậy là quá đủ rồi, chúng ta nên dừng lại thôi.”

Mặc cho Hà Mật Khuê có ý tránh né, Kiều Dương vẫn chậm rãi tiến gần đến, nhẹ nhàng hỏi: “Có phải em vì bài viết trên báo tối qua nên mới muốn dừng lại?”

Hà Mật Khuê vẫn thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cảnh bầu trời trong xanh lại chẳng dễ chịu chút nào.

Nén cảm xúc thật sự vào trong đáy lòng, Hà Mật Khuê để lộ ra nụ cười chua xót: “Tôi và anh đã cùng cố gắng như thế nào, nhưng thứ nhận được cuối cùng vẫn là con số không.”

Hai viền mắt Hà Mật Khuê cay xè, chỉ cần nghĩ đến những chuyện đã qua, lòng cô lại đau đến mức không tả nỗi.

Cô cùng Kiều Dương kiên nhẫn ở bên nhau, nhưng vừa phát hiện ra sự tồn tại của đứa bé liên kết giữa cả hai thì cũng là lúc dấu chấm hết xuất hiện.

Hụt hẫng, tuyệt vọng, đau đớn từ tinh thần đến thể xác khiến Hà Mật Khuê không còn dám nghĩ đến việc tiếp tục ở bên cạnh Kiều Dương, hay kể cả việc trở thành một người mẹ đơn thân.

Nếu như ngày đó cô không có những suy nghĩ bồng bột, nếu như ngày đó cô không hành động nông nổi, thì có lẽ giờ đây cái giá cô phải trả không đắt bằng việc mất đi đứa con của chính mình.

“Chúng ta cãi duyên trời, không thắng được số phận.”

Hà Mật Khuê vừa chớp nhẹ mi, bao nhiêu nước mắt kìm nén lập tức tuôn trào.

Cô muốn quay lại như trước đây, vô tư vô nghĩ. Không cần phải lo chuyện làm dâu sinh cháu cho người khác, không cần mang tương tư gửi gắm cho bất kỳ ai, càng không cần sợ người đầu ấp tay gối thay lòng đổi dạ.

Kiều Dương đứng một bên, dõi theo Hà Mật Khuê khóc trong uất nghẹn. Anh chầm chậm đến bên cô, nhưng cái nắm tay còn chưa kịp chạm đã bị cô lạnh lùng xua đuổi.

“Xem như tôi cầu xin anh, hãy cứ xem như giữa chúng ta chưa từng xảy ra chuyện gì. Tôi thật sự rất mệt mỏi, tôi càng không đủ vị tha và hiểu chuyện cho sự bận rộn cùng các mối quan hệ của anh.”

Dứt lời, Hà Mật Khuê phũ phàng quay mặt đi, tuyệt tình tuyên bố: “Đứa bé mất rồi, giữa chúng ta cũng chẳng còn liên quan đến nhau.”

Dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng giọng nói của Hà Mật Khuê lại nghẹn ngào khó giấu.

Ngay khi Hà Mật Khuê vừa định nhích người nằm xuống tránh mặt, Kiều Dương bất ngờ nhào đến ép sát cô vào thành giường.

Hà Mật Khuê giật thót mình giương mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Dưong trong căng thẳng. Đối diện với cô là đôi mắt sâu hút chứa những tâm tư bí ẩn, khác hẳn với ánh mắt trầm ổn dịu dàng như thường lệ của Kiều Dương.

Kiều Dương không nói gì, chỉ im lặng quan sát mắt mũi đỏ ửng vì khóc của Hà Mật Khuê, nét mặt của cô vừa đau đớn mệt mỏi, lại tựa như vừa tức giận oán trách anh.

Đấu mắt một lúc lâu, Kiều Dương đương nhiên là người chịu thua trước. Anh giơ tay lau nước mắt trên mặt Hà Mật Khuê, nhẹ giọng an ủi: “Con cái là trời ban, nhưng dâu nhà họ Kiều là cướp lấy.”

Ấn đường của Hà Mật Khuê hơi cau lại khó hiểu, còn chưa kịp thông suốt câu nói vừa rồi, Kiều Dương đã tiếp lời: “Em muốn khóc thì cứ khóc, muốn tức giận thì tức giận, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Anh chưa từng lừa dối em, chỉ là đứa bé ấy không có duyên với chúng ta.”

Trong con ngươi trong suốt của Hà Mật Khuê lập tức dâng lên màng nước khi nghe Kiều Dương nói. Chớp mắt, đôi môi tê rần của cô đã bị đôi môi nồng ấm của anh phủ lên.

Nụ hôn mang theo sự chân thành của Kiều Dương bị Hà Mật Khuê biến thành nụ hôn phớt lờ khi cố ý tránh đi. Chính sự ngọt ngào của Kiều Dương mang đến đã làm Hà Mật Khuê như kẻ mụ mị, từng ngày lại càng lún sâu.

Hiện tại, Hà Mật Khuê đã suy nghĩ thông suốt, cô không muốn tiếp tục cuộc sống của hiện tại, bởi có quá nhiều cảm xúc và thử thách. Cô muốn quay lại trước đây, làm một người tự do tự tại, tự kiếm tiền tự hưởng thụ, sẽ không vì ai mà rơi nước mắt.

Chương 20: “Món tráng miệng” đặc biệt

Đến mười giờ rưỡi, Hà Mật Khuê được chuyển lên phòng dành riêng cho người Kiều gia. Mặc cho cô tìm mọi cớ cự tuyệt sự đãi ngộ do Kiều Dương mang đến, nhưng anh vẫn trơ trơ ra vờ không nghe không thấy.

Trong phòng bệnh tiện nghi chẳng khác phòng khách sạn, ngay cả giường nằm cũng là loại giường đôi lót nệm cao su đàn hồi. Hà Mật Khuê giờ đây sống giữa sung sướng nhưng chẳng chút tự nguyện, ngược lại chỉ thêm bức rức khó chịu.

Ngồi ở đầu giường, dõi mắt theo Kiều Dương lượn qua lượn lại trước mặt, Hà Mật Khuê vừa không thoải mái vừa không tự nhiên.

Kiều Dương rót đồ ăn trong ấm giữ nhiệt nhỏ ra chén, mang đến cho Hà Mật Khuê. Rõ ràng thấy biểu cảm nhăn nhó không tình nguyện của cô, anh vẫn cố chấp không chịu hiểu.

Ngồi xuống mép giường cạnh Hà Mật Khuê, Kiều Dương tỉ mỉ khuấy chén đồ ăn đang bốc khói trong tay, từ tốn giải thích: “Súp gân hầm với tổ yến, anh xay nhuyễn hết rồi, rất dễ nuốt.”

“Không đói.” Hà Mật Khuê không nghĩ đã dứt khoát từ chối.

Kiều Dương không chút nổi giận, thái độ trái lại có phần tự cao, nhẹ nhàng buông lời đe dọa: “Được, anh ký giấy cho em nằm viện hai tháng.”

“Anh...” Hà Mật Khuê tức muốn phát khóc nhưng không cãi được, đành cắn răng cắn lợi cầm lấy chén súp ăn trong miễn cưỡng.

Trốn viện đương nhiên không thể, chuyển viện hay xuất viện phải có bác sĩ chính đồng ý, mà bác sĩ chính lại là Kiều Dương. Phản ánh lên giám đốc bệnh viện đổi bác sĩ chắc chắn cũng không được duyệt, Hà Mật Khuê bước vào lãnh địa của anh rồi muốn chạy cũng không có cơ hội.

Đợi Hà Mật Khuê uống hết chén súp, Kiều Dương cất chén rỗng sang một bên, sau đó lại nhét vào tay cô tờ báo mới nhất của ngày.

Hà Mật Khuê tuy khó hiểu nhưng vẫn cầm lên xem, ngay ở trang đầu đã có dòng chữ lớn màu đỏ [Tứ thiếu của Kiều gia Kiều Dương đính chính tin đồn nam nữ, đồng thời xác nhận đã có vợ chưa cưới].

Kiều Dương vừa lấy khăn ướt lau miệng cho Hà Mật Khuê, vừa dõi mắt theo cô đang chăm chú đọc báo.

“Vợ chưa cưới của tôi là hoạ sĩ mạng, sở hữu vẻ ngoài đáng yêu cùng với trái tim nhân hậu đã khiến tôi tương tư khó phai...”

Hà Mật Khuê đọc lên thành tiếng, sau đó quay sang Kiều Dương, cười lạnh một tiếng mỉa mai: “Chúc mừng anh, tôi thật sự không biết vợ chưa cưới của anh có vẻ ngoài đáng yêu và có trái tim nhân hậu.”

Kiều Dương dựa sát người vào Hà Mật Khuê, bị cô chất vấn anh chỉ nhếch môi cười, còn tỏ ra bất đắc dĩ đáp: “Chẳng lẽ anh phải công khai với mọi người là anh bị em chuốc rượu đưa lên giường lấy “giống” nên mới có ấn tượng khó phai?”

“Anh...” Hà Mật Khuê chột dạ thốt lên, thẹn quá hóa giận trả tờ báo lại cho Kiều Dương, thuận tay đẩy anh ra xa người mình: “Anh đi làm đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Anh cũng muốn được nghỉ ngơi, cả đêm qua tới giờ vẫn chưa được chợp mắt.”

Kiều Dương ném phăng tờ báo đi, giúp Hà Mật Khuê nằm xuống xong cũng thản nhiên nằm bên cạnh ôm ấp mặc cho cô đẩy ra phản kháng.

Chưa bao giờ Hà Mật Khuê lại cảm thấy sợ hãi sự quan tâm của Kiều Dương như hiện tại. Tựa như, ngày trước cô cố chạy theo chỉ mong nhận được một chút sự chú ý của anh thì giờ đây, cô chẳng cần làm gì cả, thậm chí có ghét bỏ thì anh vẫn dành toàn bộ sự chú ý lên cô.

Bàn tay nam tính của Kiều Dương dù to lớn khi vỗ trên bụng Hà Mật Khuê vẫn cực kỳ dịu dàng, giống như một hành động vỗ về cho cô cảm giác an toàn.

Nằm trăn trở trong vòng tay anh một lúc, Hà Mật Khuê từ từ thiếp đi. Thời khắc giao nhau giữa cơn mơ và chút tỉnh táo còn sót lại, dường như cô cảm nhận được bên má mình có ai đó hôn lên.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, lúc Hà Mật Khuê giật mình tỉnh dậy thì đồng hồ đã gần hai giờ trưa, chỗ đệm bên cạnh cũng sớm không còn hơi ấm.

Hà Mật Khuê vừa mới lồm chồm ngồi dậy, cửa phòng bất ngờ bị xông vào. Cô ngơ ngác dõi theo sắc mặt tái xanh của Hà Tố Như, trong lòng lập tức mách bảo có chuyện không hay.

Hà Tố Như đóng cửa trong vội vàng, chạy vội đến cạnh Hà Mật Khuê. Với khoảng cách gần, cô không những thấy rõ được sự sợ hãi trên mặt Hà Tố Như, thậm chí còn thấy được cơ thể cô nàng dù kìm nén vẫn đang run lên.

Hà Mật Khuê vươn tay kéo Hà Tố Như ngồi xuống gần mình, lo lắng hỏi: “Em sao vậy? Trúng gió hay chỗ nào không khoẻ?”

“Ch... Chị... chị...”

Hà Tố Như run rẩy siết chặt bàn tay đang nắm của Hà Mật Khuê, trạng thái hoảng loạn như bay nửa linh hồn vẫn phải cố gắng truyền đạt lại chuyện quan trọng.

“Khi nãy... khi nãy bên dưới phòng cấp cứu có cuộc họp khẩn, tên hung thủ hại chị...”

Sắc mặt Hà Tố Như tái nhợt đi từng chút khiến Hà Mật Khuê cũng thấp thỏm theo. Nhắc đến hung thủ gây tai nạn cho Hà Mật Khuê, suy nghĩ thiện ác lại hình thành hai phe đối lập trong đầu cô.

“Chị...” Hà Tố Như nhìn thẳng vào Hà Mật Khuê, hít sâu mấy lần mới có can đảm nói ra: “Tên hung thủ hại chị vào cấp cứu trong tình trạng bị rút hết gân tay gân chân...”

Hà Mật Khuê kinh hãi điếng người, bất chợt nhớ đến món súp gân hầm tổ yến của Kiều Dương, cơn buồn nôn lập tức cuộn trào trong cổ họng.

Hà Tố Như hít thở nặng nhọc để lấy bình tĩnh, cố giữ giọng dễ nghe nhất để kể lại: “Bây giờ bên dưới đang thảo luận cách cứu chữa. Nhưng mà, em nghe phong phanh được, vết thương trên cơ thể người đàn ông đó bị rạch có chủ đích, không phải cắt tùy tiện nên khả năng sẽ không cứu được...”

Ngừng vài giây lấy hơi, Hà Tố Như tiếp tục kể đến chuyện quan trọng khác: “Chưa hết đâu, em nghe Vĩ Hào ở thành phố bên kia báo, tòa soạn đưa tin bác sĩ Kiều vào khách sạn cùng cô gái lạ bị bốc cháy lúc rạng sáng. Đáng nói, trong tòa soạn lúc đó chỉ có một người đàn ông, lúc cứu ra được thì hai tay anh ta đã bị... thiêu...”

Biểu tình của Hà Mật Khuê càng lúc càng sa sầm. Hà Tố Như dù sợ vẫn phải kể hết cái kết: “Người trong tòa soạn nói, người đàn ông gặp nạn đó là người đã chụp hình và đưa tin về bác sĩ Kiều...”

Quảng cáo
Trước /41 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Chứng Nghiện Mèo Của Vua Pharaoh

Copyright © 2022 - MTruyện.net