Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bạn Trai Phá Sản Của Tôi
  3. Chương 49-50
Trước /40 Sau

Bạn Trai Phá Sản Của Tôi

Chương 49-50

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 49

“Chúng tôi còn có việc, đi trước đây. Tiểu Triệu, phải bảo trọng đấy.”

Trần tổng thương tiếc vỗ vỗ vai của Triệu Thần Hi, sau đó xoay người rời đi cùng Trương tổng.

“Chú Trần, chú Trương…”

Triệu Thần Hi há miệng nhưng chẳng thể nói nên lời.

“Tiểu Triệu còn quá trẻ, không hiểu biết rõ về chuyện của công ty. Sao có thể là người phù hợp để quản lý công ty đây?”

“Đáng tiếc cho lão Triệu.”

“Lúc mới vừa tốt nghiệp, Triệu tổng toàn tâm toàn ý muốn Tiểu Triệu tiếp quản công ty, còn đặc biệt sắp xếp sẵn chức vụ, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ vì cậu ta, lúc đó cậu ta đang ở đâu chứ?”

Tiếng bàn tán xì xầm lọt vào trong tai giống như một lưỡi đao vô hình đầy sắc bén, lẳng lặng đâm sâu vào trong lòng ông ta.

Một tiếng “Đinh” cắt ngang tiếng bàn tán.

Thang máy đã đến, hai người Trần tổng và Triệu tổng cùng bước vào trong thang máy.

Nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại, Triệu Thần Hi mệt mỏi dựa vào bên tường, nản chí nói: “Luật sư Giang, xin lỗi, tất cả đều là lỗi sai của tôi. Nếu như tôi đồng ý với anh sớm một chút thì nói không chừng có thể thuyết phục được bọn họ…”

“Bây giờ không phải là lúc để nản chí.” Giang Yến Từ cắt lời, vẻ mặt có chút nghiêm nghị: “Hơn nữa cũng là do tôi có sơ sót.”

Anh và Diệp Tri Chi đều nhất trí ngầm thỏa thuận với hai người bạn cũ của Triệu Văn Tuấn rằng sẽ bỏ phiếu cho Triệu Thần Hi và phải luôn luôn chú ý đến thái độ của ba người thành viên hội đồng quản trị ở phe trung lập.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng bạn cũ của Trần Văn Tuấn, Ngô Bảo Thành lại quay lưng phản bội.

Hai thành viên hội đồng quản trị bị nắm thóp nên cũng bỏ phiếu cho Triệu Thần Hi, nhưng sợ rằng điều này cũng đã nằm trong kế hoạch của Ngô Bảo Thành rồi. Nếu không thì sẽ không có chuyện hai người chủ động từ chức như thế.

Triệu Thần Hi cụp mắt xuống, mờ mịt nói: “Công ty của bố, có phải sẽ không giữ được nữa hay không?”

Giang Yến Từ nói: “Nếu tôi nói với cậu rằng chuyện này còn chưa phải là kết thúc thì sao?”

Triệu Thần Hi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh: “Nhưng không phải hội đồng quản trị đã kết thúc rồi sao?”

“Hội đồng quản trị kết thúc không có nghĩa là tất cả đã kết thúc. Tổng cổ phiếu mà cậu và mẹ cậu nắm trong tay lúc này đang chiếm ưu thế trong đám cổ đông của bút máy Thi Thần.” Giang Yến Từ nhìn cậu ta, nói: “Chỉ dựa vào điều này thôi cũng đủ để làm rất nhiều chuyện rồi.”

Anh dừng lại, hỏi: “Vậy nên tiếp theo, cậu dự định lựa chọn thế nào? Bỏ cuộc hay muốn tiếp tục?”

Triệu Thần Hi rơi vào trầm tư, một lát sau, cậu ta nhắm hai mắt lại, giọng điệu rất kiên định, nói: “Tôi muốn thử sức lần nữa!”

“Được, có những lời này của cậu là đủ rồi.”

Giang Yến Từ chuyển đề tài câu chuyện: “Nhưng mà thái độ vừa rồi của Triệu tổng với Trương tổng, cậu cũng đã thấy rồi đấy.”

Cậu ta chần chừ gật đầu.

Anh nói: “Muốn tiếp quản công ty thì ít nhất phải lấy ra chút thành tích có thể thuyết phục bọn họ, cậu hiểu không?”

Triệu Thần Hi hít một hơi thật sâu: “Tôi hiểu rồi.”

“Bây giờ tôi có thể làm những gì?” Cậu ta hỏi tiếp.

Anh đáp: “Sức khỏe của bà Triệu không được tốt. Tạm thời cậu không nên nói chuyện này cho bà ấy nghe. Còn bên phía bà Triệu, tôi sẽ nhờ người đi trấn an bà ấy.”

“Còn nữa, tôi cần cậu đi làm một việc.”

Anh nhìn về phía Diệp Tri Chi rồi nói.

Diệp Tri Chi gật đầu, cô lấy ra tập văn kiện trong túi đựng tài liệu.

Giang Yến Từ đưa cho Triệu Thần Hi.

Cậu ta nhận lấy văn kiện rồi lật ra nhìn, nhất thời thấy sửng sốt: “Những thứ này là?”

Giang Yến Từ giao cho cậu ta một văn kiện, trông cứ như một phần danh sách, trên đó còn có địa chỉ cụ thể và số điện thoại liên lạc nữa.

“Những cái này là danh sách, tất cả đều là bạn bè và đối tác của bố cậu.” Anh nói: “Cậu dựa theo danh sách này để liên hệ với bọn họ để củng cố lại quan hệ.”

“Tôi?” Triệu Thần Hi hơi kinh ngạc.

Giang Yến Từ khẳng định: “Không sai, chính là cậu.”

Anh nhận lấy ánh mắt của đối phương rồi nói tiếp: “Còn những chuyện khác, tôi sẽ nghĩ cách giải quyết.”

Triệu Thần Hi nhìn danh sách trên tay mình, trịnh trọng nói: “Được, tôi hiểu rồi.”

Ba người tách nhau ra ở bên ngoài cửa lớn của công ty bút máy Thi Thần.

Trên đường trước khi đi đến bãi đậu xe, tâm trạng của Diệp Tri Chi rất nặng nề, cô nói: “Con người Ngô Bảo Thành đó quả thật không đơn giản.”

“Nếu đơn giản thì ông ta có thể ngồi lên vị trí như hiện tại sao?” Giọng nói của Giang Yến Từ rất hờ hững: “Nhưng mà cũng không thể không nhắc đến Từ Hải Yến ở sau lưng ông ta để bày mưu tính kế giúp.”

Diệp Tri Chi như nhớ tới cái gì đó, cô có chút khó hiểu, bèn hỏi: “Nhưng mà anh bảo Triệu Thần Hi đi liên hệ với đối tác trước đây của bố cậu ta, anh đang muốn làm gì vậy?”

Anh đút một tay vào túi, mặt không biểu cảm nói: “Để cậu ta cảm nhận sự tàn nhẫn của xã hội này một chút.”

Diệp Tri Chi nghe vậy bèn nhíu mày, cô không khỏi quay đầu lại: “Này, Giang par, anh có thể nghiêm chỉnh một chút không, đây là chuyện rất nghiêm túc đấy.”

Giang Yến Từ quay đầu, hỏi ngược lại cô: “Chẳng lẽ bây giờ tôi không nghiêm túc sao?”

Diệp Tri Chi dừng bước, cô hơi lưỡng lự nói: “Anh… Bây giờ anh không cảm thấy khó chịu sao?”

“Thật sự rất khó chịu.”

Giang Yến Từ nhíu mày: “Tôi không có bạn gái này, luật sư Diệp không an ủi tôi một chút sao?”

“Anh còn đùa!”

Diệp Tri Chi không nhịn được mà vươn tay, bóp gò má của anh: “Đã lúc này rồi mà anh còn có tâm trạng đùa giỡn nữa!”

Gần đây là trung tâm thương mại sầm uất, gần đến buổi trưa, người đi trên đường cũng bắt đầu đông đúc hơn.

Tư thế của hai người vô cùng thân mật, người qua đường xung quanh nhao nhao đưa mắt nhìn sang.

Nhận thấy ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng, cô nhanh chóng thu tay về, sửa lại tư thế của mình, hơi đỏ mặt nói: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Giang Yến Từ dịu dàng xoa đầu cô; “Bây giờ có cảm thấy tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”

Diệp Tri Chi lấy tay sờ vào chỗ anh đã xoa rồi lườm anh một cái, không nói chuyện gì thêm.

Dọc đường đi, cả hai người cũng không nói gì nữa.

Lúc trở về công ty luật gần đó, Giang Yến Từ đỗ xe ở ven đường.

Diệp Tri Chi cởi dây an toàn ra, cô đang định xuống xe nhưng lại thấy anh không hề động đậy chút nào.

“Anh không xuống xe sao?” Cô có hơi nghi hoặc.

“Em lên trước đi.” Anh nói: “Tôi còn muốn ra ngoài làm chút chuyện.”

“Được.” Diệp Tri Chi cũng không nghĩ gì nhiều, cô mở cửa xuống xe.

Giang Yến Từ nhìn cô bước vào văn phòng qua cửa sổ xe, lúc này anh mới lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Trần Dương.

“Hiện giờ tập đoàn có thể điều động bao nhiêu tiền quỹ?”

Trần Dương hỏi: “Giang tổng, ngài thật sự muốn làm thế sao?”

Anh ta dừng lại, giọng nói lưỡng lự: “Bây giờ việc công khai thân phận không có lợi cho bản thân ngài lẫn tập đoàn.”

Giang Yến Từ rất bình tĩnh đáp: “Chuẩn bị sẵn sàng trước đi. Nếu không thể nghĩ ra cách nào khác để giải quyết thì chỉ có thể làm như vậy thôi.”

Buổi tối lúc trở lại nhà trọ, Diệp Tri Chi ôm laptop ngồi trên ghế salon ở phòng khách.

Ban đầu cô định xử lý email công việc một chút nhưng không biết tại sao, cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình laptop rồi bắt đầu thất thần.

Tâm trạng xử lý công việc cũng chẳng còn.

Trì Trì cũng nhìn ra tâm trạng không tốt của cô, nó nhảy lên salon rồi đến bên cạnh, cà cà vào tay của cô.

“Meo.”

Diệp Tri Chi hoàn hồn, cô cúi đầu nhìn về phía Trì Trì rồi xoa xoa đầu nó.

Trì Trì trở mình, trực tiếp nằm trên đùi của cô rồi thích thú híp mắt một cái.

“Muốn ăn quýt không?”

Giang Yến Từ đưa quả quýt đã lột vỏ sang.

Diệp Tri Chi nhận lấy quả quýt, nói một tiếng cảm ơn: “Cảm ơn.”

Nhìn thấy anh ngồi xuống, cô lại hỏi tiếp: “Không cho phép nói đùa, nói nghiêm túc vào. Bên bút máy Thi Thần đó, anh định xử lý như thế nào?”

Động tác của anh hơi ngừng lại: “Chỉ có thể dùng cách khác.”

“Cách khác à…”

Diệp Tri Chi bẻ một múi quýt ra: “Còn nữa, hội đồng quản trị đã có hai người từ chức rồi.”

“Bây giờ bà Triệu vẫn là cổ đông lớn nhất của bút máy Thi Thần. Không phải chúng ta có thể nhờ bà ấy triệu tập họp cổ đông để thêm ba thành viên hội đồng quản trị mới vào sao? Sau đó nghĩ cách tổ chức họp hội đồng quản trị để chọn ra CEO lần nữa.”

“Điều 100, khoản 3 của “Luật công ty” quy định, những cổ đông một mình nắm giữ hoặc có tổng cổ phần của công ty cao hơn 10% thì có thể triệu tập họp cổ đông tạm thời.”

Giang Yến Từ không đồng ý: “Coi như có thể triệu tập họp cổ đông, gia tăng thành viên hội đồng quản trị mới thì cũng chưa chắc giành được quyền phát biểu.”

“Thời gian triệu tập họp cổ đông khá dài, quy trình phức tạp. Có lẽ khi đó, dây chuyền sản xuất bút máy cao cấp đã bị Ngô Bảo Thành dừng lại rồi.”

Cô nói: “Coi như chỉ có 1% xác suất thì chúng ta cũng nên thử xem sao.”

“Không đơn giản như vậy.” Anh nhìn cô một cái: “Hiện tại Ngô Bảo Thành đang giữ chức CEO, sợ rằng bước tiếp theo chính là gia tăng vốn đăng ký hoặc là chấp nhận đầu tư và tài trợ để giảm cổ phần trong tay của bà Triệu và Triệu Thần Hi xuống.”

Diệp Tri Chi cảm thấy rất bất ngờ.

Cô đang muốn nói gì đó nhưng lại chợt nhớ tới chuyện khác: “Được rồi, vậy “biện pháp cuối cùng” mà anh nói lần trước là gì?”

Giang Yến Từ đứng lên nói: “Bây giờ chưa phải là lúc kết thúc.”

Cô nhận ra giọng điệu của anh không đúng cho lắm, ánh mắt dừng trên người anh.

Lúc cô đang muốn nói tiếp thì điện thoại di động ở bên cạnh đổ chuông.

Cô vô thức cúi đầu, phát hiện ra Trì Trì đang giẫm lên điện thoại của mình.

Điện thoại di động không khóa nên nó đã vô tình chạm vào danh bạ trên màn hình điện thoại, đồng thời bấm gọi luôn.

Trì Trì rút chân đang giẫm lên đó về, là cuộc gọi đến Diệp Tri Lễ. Cô nhanh chóng bấm tắt máy.

Nhưng vừa mới tắt máy vài giây thì Diệp Tri Lễ lại gọi điện thoại sang.

Diệp Tri Chi nhanh chóng bắt máy: “Anh hai.”

“Tiểu Chi, em mới vừa gọi điện cho anh sao?” Giọng nói của Diệp Tri Lễ truyền đến.

Cô cúi đầu nhìn con mèo con tỏ vẻ vô tội ở bên cạnh, có chút bất đắc dĩ nói: “Không có, là Trì Trì, nó giẫm lên điện thoại di động của em nên mới vô tình gọi cho anh.”

Người bên kia điện thoại trầm mặc vài giây, Diệp Tri Lễ hỏi: “Trì Trì có ở bên cạnh em không?”

Cô nói: “Ừ, đúng vậy, nó…”

Bỗng nhiên Giang Yến Từ cúi xuống ôm lấy Trì Trì rồi xoay người đi đến phòng tắm.

Cô nghi ngờ nói: “Này, Giang Yến Từ, anh mang Trì Trì đi đâu đấy?”

Anh dừng bước, quay đầu lại nói: “Bây giờ không còn sớm nữa, sắp đến giờ ngủ của Trì Trì rồi, tôi phải dẫn nó đi tắm.”

Ơ?

Không phải hôm qua mới dẫn nó đến bệnh viện thú ý tắm xong rồi sao?

“Tiểu Chi?”

Cô hoàn hồn lại: “Xin lỗi, anh hai, vừa nãy…”

“Không sao.”

Diệp Tri Lễ nói: “Anh không quấy rầy em nữa, chăm sóc bản thân và Trì Trì thật tốt. Cuối tuần rảnh rỗi thì cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”

Trong lòng Diệp Tri Chi cảm thấy rất kỳ lạ nhưng cô vẫn đáp: “Được.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, cô cúp điện thoại.

Cô đặt điện thoại di động xuống rồi ngẩng đầu lên. Tiếp đó cô thấy Giang Yến Từ, nhưng Trì Trì thì không thấy đâu.

“Trì Trì đâu?” Cô vô thức hỏi một câu.

Anh nói: “Ở trong phòng tắm, tôi quay lại lấy khăn cho nó.”

Cô đặt điện thoại di động xuống rồi đứng dậy đi đến phòng tắm, sau đó phát hiện cửa phòng tắm đã bị đóng chặt,

Cô mở cửa, thấy Trì Trì đang bị nhốt trong chỗ bị ngăn cách bởi thủy tinh. Nó cào móng vuốt lên cái cửa trông vô cùng đáng thương, cứ meo meo về phía cánh cửa mãi.

Diệp Tri Chi vội vã tiến đến, cô kéo cánh cửa ngăn cách rồi thả Trì Trì ra ngoài.

Cô quay đầu, nhìn thấy Giang Yến Từ ở phía sau đang đến: “Giang Yến Từ, không phải anh bảo tắm cho Trì Trì sao? Sao lại nhốt nó ở bên trong?”

Anh cúi đầu, nhìn Trì Trì đang tức giận với anh, mặt không đổi sắc nói: “Nó không chịu tắm, còn hung dữ với tôi.”

Trì Trì cứ như càng thêm tức giận: “Meo meo meo meo!”

“Nhìn xem, chính là như vậy.”

Diệp Tri Chi: “…”

Chương 50

Diệp Tri Chi vừa thấy hơi bất lực vừa buồn cười.

Cô thở dài: “Tôi biết hôm nay tâm trạng của anh không được tốt nhưng cũng không được bắt nạt Trì Trì.”

“Tôi không bắt nạt nó.” Giang Yến Từ chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa khăn mặt đang cầm trong tay đến gần Trì Trì: “Chỉ muốn lau người giúp nó thôi.”

Trì Trì nhanh nhẹn tránh né khỏi tay của anh, nó đi đến cà cà vào chân của Diệp Tri Chi rồi kêu meo meo thật to với cô.

Cô khom lưng ôm lấy nó, sau đó đưa mắt nhìn về phía Giang Yến Từ, giọng nói có chút hả hê: “Luật sư Giang, cái này, anh không chỉ không có bạn gái mà đến cả con trai cũng chẳng có.”

Anh nhíu mày: “Coi là như vậy đi, nhưng dù sao trước đây chúng ta vẫn có quan hệ nhận nuôi. Thế nên nó vẫn là con trai của chúng ta như trước.”

Chúng ta.

Không biết có phải ảo giác hay không, dường như anh đang đặc biệt nhấn mạnh hai chữ này.

Không hiểu sao Diệp Tri Chi cảm thấy mặt mình nóng lên, cô nhanh chóng xoay người.

“Tôi về phòng trước.”

Đi mấy bước, cô lại dừng lại.

“Được rồi, anh đừng buồn quá, tôi sẽ giúp anh.” Cô đưa lưng về phía anh, thấp giọng nói: “Chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết chuyện này.”

Nói xong câu này, cô ôm Trì Trì ra khỏi phòng tắm, sau đó lấy laptop trên bàn trà rồi nhanh chóng lên lầu.

Giang Yến Từ đi theo bước chân của cô, anh ngước mắt nhìn lên lầu, thấp giọng nỉ non.

“Tôi không có buồn, đồ ngốc.”

Diệp Tri Chi ôm đồ lên phòng ở trên lầu hai rồi đóng cửa lại.

“Meo meo.”

Trì Trì ở trong ngực cô nhảy lên giường rồi kêu to với cô, cứ như đang lên án hành vi của Giang Yến Từ vậy.

Diệp Tri Chi đặt máy laptop trên bàn rồi ngồi xuống giường: “Được rồi, đừng tức giận ba của con. Hôm nay tâm trạng anh ấy không được tốt.” Cô sờ cái đầu nhỏ của Trì Trì rồi đến móng vuốt của nó, thấp giọng nói: “Hôm nay anh ấy thua một vụ làm ăn, bạn gái cũng mất rồi, con nên thông cảm một chút.”

“Meo.” Tiếng kêu của Trì Trì nhỏ dần, nó ủ rũ cúi đầu, ngay cả lỗ tai cũng cụp xuống.

“Đừng nóng giận, ngày mai mẹ mua đồ hộp thật ngon cho con.”

Sau khi dỗ dành Trì Trì xong, cô thay và giặt sạch quần áo rồi đi vào phòng vệ sinh.

Quả thực hôm nay cô cũng thấy rất mệt mỏi nên lần này tắm hơi lâu.

Sau một tiếng cô mới đi ra khỏi phòng tắm, cô phát hiện chân sau của Trì Trì đang đứng trên ghế của mình, còn móng vuốt nhỏ thì đang cào loạn trên bàn phím laptop.

Cũng giống như đúc tình cảnh lần trước.

Cô vội vàng đi đến: “Trì Trì, không được nghịch laptop của mẹ.”

“Meo.”

Trì Trì lập tức nhảy ra, nằm xuống bên cạnh chiếc laptop, nó ngoẹo cái đầu trông cực kỳ vô tội, vẻ mặt cứ như kiểu “Con không biết gì hết.”

Diệp Tri Chi tiến lên phía trước, cô nhìn vào màn hình laptop. Giao diện màn hình là trang bìa lúc cô mở ra ở phòng khách… văn bản công việc mà cô đang định xử lý nốt.

May là nội dung tài liệu vẫn còn đó.

Nhưng ở cuối đoạn văn bản, có một đống cụm từ chẳng liên quan nào xuất hiện: Cặn bã cặn bã cặn bã cặn bã gào gào gào gào đánh đánh đánh đánh đánh cặn bã cặn bã cặn bã cặn bã cặn bã gào gào cặn bã cặn bã nổ cặn bã cặn bã cặn bã cặn bã gào gào cặn bã cặn bã…

Mỗi một chữ trên đó cứ như đang lên án Giang Yến Từ vậy.

Diệp Tri Chi vô ý thức nhìn về phía Trì Trì.

“Meo meo~” Trì Trì trở mình, đưa cái đầu vào tay cô rồi cọ cọ.

Quên đi, mèo con thì có thể có ý đồ xấu gì chứ.

Cô xoa xoa đầu của Trì Trì rồi tắt laptop và đèn, sau đó nằm dài trên giường.

Cô kéo chăn, vừa nhắm mắt lại là thấy buồn ngủ nhưng không hiểu sao, những chuyện xảy ra ngày hôm nay cứ như một bộ phim điện ảnh vậy, nó chiếu lại mọi thứ trong đầu cô, càng chiếu lại, ý thức của cô càng rõ ràng hơn.

Những suy nghĩ hỗn loạn ở trong đầu, dòng suy nghĩ của cô không ngừng xuất hiện…

Vụ của bút máy Thi Thần, còn có phương án giải quyết nào khác không đây?

Liệu có chuyện gì đó mà bọn họ đã bỏ qua không?

Liệu có còn cơ hội cứu vãn không?

Trình tự mà Ngô Bảo Thành đã làm có trái với quy định không? Hình như là không, mọi thứ đều dựa theo quy trình chuẩn mực. Bọn họ cũng đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ là không đoán được lòng người mà thôi…

Nhưng mà thực sự không còn gì khác nữa sao?

Cô lăn qua lăn lại trên chiếc giường, từ đầu đến cuối không cách nào đi vào giấc ngủ được.

Không được, nên dừng lại thôi… không thể như vậy nữa, ngày mai cô còn phải đi làm.

Diệp Tri Chi phiền muộn trở mình, cô lấy điện thoại di động ở đầu giường, bấm giữ màn hình rồi nhìn thoáng qua.

Đã gần mười hai giờ rồi.

Cô thở hắt ra.

Nhưng mà Diệp Tri Chi vẫn không ngủ được, cô vén chăn rời khỏi giường rồi bật đèn bàn lên. Cô mở điều lệ của công ty bút máy Thi Thần lên rồi bắt đầu xem.

Hậu quả của việc thức đêm được thể hiện rất rõ vào ngày hôm sau.

Lúc đi thang máy lên lầu, Diệp Tri Chi cứ liên tục ngáp vài cái.

Giang Yến Từ nhìn về phía cô, hỏi: “Ngày hôm qua ngủ không ngon sao?’

Cô gật đầu: “Hôm qua ngủ hơi khuya.”

Anh nói: “Hình như mấy ngày này tôi không bảo em tăng ca mà?”

Cô giải thích: “Không phải, hôm qua tôi ngủ không được nên xem qua điều lệ của công ty bút máy Thi Thần lần nữa.”

“Vậy em nhìn ra được gì không?” Giang Yến Từ nhíu mày.

Diệp Tri Chi có hơi nản chí: “Tôi đã xem đi xem lại nhiều lần nhưng không tìm ra lỗ hổng nào cả.”

“Đương nhiên rồi.” Anh thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: “Tôi đã soạn điều lệ của bút máy Thi Thần mà, em không thể quen thuộc hơn tôi được.”

Diệp Tri Chi ngẩn người ra, cảm thấy có chút bất ngờ.

Cô cứ như nghĩ ra điều gì đó nên ghé sát vào, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cái này có tính là tự lấy đá đập chân mình không?”

Giang Yến Từ liếc cô một cái: “Không cho em tăng ca vài ngày nên em quên luôn tôi là cấp trên của em sao? Luật sư Diệp?”

“Đương nhiên tôi không có.” Cô không khách khí chút nào, phản kích lại: “Nhưng còn anh, còn nhớ rõ ước định của chúng ta chứ? Anh mau nghĩ cách tìm bạn gái về lại đi, Giang par.”

Anh khẽ cười, giương mắt nhìn về chữ số trên màn hình LED.

“Vậy tối nay nhớ ở lại tăng ca.”

“Không được đâu, chiều nay tôi muốn đến công ty của anh hai, anh ấy đã hẹn tôi ăn tối rồi.” Cô thẳng thắn nói: “Bây giờ anh hai cũng là khách hàng quan trọng của chúng ta, đi ăn với khách hàng để duy trì quan hệ, đây cũng là công việc.”

Cô nhìn về phía Giang Yến Từ, cứ như cố ý hỏi: “Tôi nói đúng không, Giang par?”

Anh nhướng mày: “Ừ, em nói đúng.”

“Vậy nên lúc tan làm hôm nay anh không cần chờ tôi về đâu.” Cô nở nụ cười chiến thắng.

Anh trầm mặc vài giây: “Tôi biết rồi, buổi tối em nhớ chú ý an toàn.”

Anh lại rũ mi mắt xuống, giọng nói rất nhạt: “Nhưng mà không có bạn gái nên tôi không thể làm gì khác ngoài việc một mình tăng ca.”

“Này, anh không có bạn gái là vấn đề của tôi sao…”

Cô có chút bất mãn kháng nghị.

Nhưng còn chưa kịp dứt lời thì một tiếng “Đinh” vang lên, thang máy đến rồi.

Ra khỏi thang máy, Diệp Tri Chi ngẩng đầu một cái thì thấy Từ Hải Yến đang nói chuyện với nhân viên lễ tân.

Bên kia vừa mới nói chuyện xong, Từ Hải Yến xoay người đụng phải cả hai.

Diệp Tri Chi dừng bước, cô thay đổi tầm nhìn của mình nhưng lại thấy nó quá rõ ràng nên bèn nhanh chóng nói: “Luật sư Từ, buổi sáng tốt lành.”

“Chào buổi sáng.”

Hình như tâm trạng của Từ Hải Yến rất tốt nên cũng không để ý đến chút chuyện nhỏ này, còn gật đầu cười với cô nữa.

Cô ta nhìn Giang Yến Từ, mỉm cười hỏi: “Luật sư Giang, bây giờ cậu có thời gian rảnh để nói chuyện chút không?”

Giang Yến Từ lạnh nhạt đáp: “Luật sư Từ lại muốn nói gì với tôi?”

“Chúng ta vào phòng làm việc rồi hẵng nói nhỉ?” Từ Hải Yến đề nghị.

Giang Yến Từ hỏi: “Chuyện luật sư Từ sắp nói có liên quan đến vụ kiện sao? Còn phải bảo mật nữa?”

Từ Hải Yến ngừng lại: “Đều không phải, thật ra cũng không phải chuyện quan trọng gì.”

Anh nói: “Vậy trực tiếp nói ở đây đi.”

“Được, nếu luật sư Giang không ngại thì tôi nói thẳng ở đây.” Từ Hải Yến nhíu mày, vẻ mặt mang theo ý cười: “Ngày hôm qua, giám đốc Ngô của bút máy Thi Thần khiếu nại với tôi, nói những hành động gần đây của cậu đã khiến bọn họ gặp nhiều phiền toái nên muốn khiếu nại cậu.”

Cô ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Cũng may, dù sao giám đốc Ngô cũng cho tôi mặt mũi nên bảo tôi ngăn việc này lại giúp cậu. Nhưng mà tôi hy vọng cậu có thể tự mình nói xin lỗi giám đốc Ngô. Dù sao bút máy Thi Thần cũng là khách hàng lớn của chúng ta.”

Giang Yến Từ lạnh lùng nhìn cô ta: “Xin lỗi? Xin hỏi luật sư Từ, tôi đã làm điều gì trái với quy tắc hành nghề luật sư, trái với với pháp luật chưa? Chẳng qua tôi chỉ làm việc dựa trên quy tắc mà thôi.”

Từ Hải Yến nói: “Nhưng giám đốc Ngô cảm thấy như vậy, khách hàng không hài lòng, người xui xẻo chính là chúng ta. Coi như cậu không muốn thì sau này chú ý một chút, đừng nhúng tay vào chuyện của khách hàng. Nếu không bị truyền ra ngoài thì không tốt đối với danh tiếng của công ty luật chúng ta.”

Giang Yến Từ lạnh lùng nói: “Luật sư Từ cảm thấy bây giờ giám đốc Ngô là CEO của bút máy Thi Thần nên cô muốn làm theo tất cả lời ông ta nói sao?”

Từ Hải Yến nhướng mày: “Dù sao đó cũng là khách hàng…”

Giang Yến Từ lại hỏi tiếp: “Nói như vậy thì dù ai là khách hàng đi chăng nữa thì luật sư Từ đều sẽ nghe theo người đó?”

Cô ta dừng lại rồi đáp: “Có thể nói như vậy.”

“Nếu giám đốc Ngô không còn là CEO của bút máy Thi Thần nữa thì sao?” Giang Yến Từ hỏi: “Nếu như sau đó, người cần phải nói xin lỗi là luật sư Từ thì luật sư Từ đều sẽ làm theo sao?”

Từ Hải Yến nhìn anh chằm chằm rồi bỗng nhiên nở nụ cười châm chọc.

“Vậy thì tôi sẽ đợi.”

Cô ta nhẹ nhàng nói một câu rồi lướt qua bọn họ, trở về phòng làm việc của mình.

Giang Yến Từ thu hồi tầm mắt, anh không nói một lời nào đi về hướng khác.

Diệp Tri Chi vội vàng đuổi theo bước đi của anh, nhưng cả một đường đi cô đều không nói gì.

Lúc trở lại phòng làm việc, tâm trạng của hai người đều không quá tốt.

Thẩm Đình Chi bưng ly cà phê đi ngang qua bọn họ rồi lại lùi về mấy bước để đánh giá vẻ mặt của hai người này: “Này, hôm nay hai người thế này là sao đây? Hôm qua cãi nhau à?”

Anh ta dừng lại rồi nói ra khả năng khác: “Hay là vụ hôm qua bị thua luật sư Từ?”

Diệp Tri Chi vô thức liếc nhìn anh ta, kinh ngạc hỏi: “Luật sư Thẩm, sao anh biết?”

Hội đồng quản trị của bút máy Thi Thần ngày hôm qua chỉ có ba người Từ Hải Yến bọn họ, sao chưa đến một ngày mà ngay cả Thẩm Đình Chi cũng biết rồi?

Thẩm Đình Chi nhấp một ngụm cà phê, hờ hững nói: “Đã truyền khắp nơi trong công ty luật rồi, nói Giang par của chúng ta suýt làm mất khách hàng bút máy Thi Thần này rồi, là luật sư Từ đã bảo vệ được khách hàng lớn này.”

“Ai truyền nó vậy? Không phải như vậy là đổi trắng thay đen sao?” Cô lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Thẩm Đình Chi không trả lời: “Tôi thấy thực tập sinh mà luật sư Từ dẫn dắt đó cũng không đơn giản chút nào, chậc, công ty luật này đúng là ngọa hổ tàng long mà.”

Diệp Tri Chi đang suy nghĩ về lời nói của Thẩm Đình Chi thì lại nghe anh ta nói tiếp: “Tôi đã nói từ sớm rồi, nếu như tìm tôi hỗ trợ thì cũng sẽ không thua khó coi như vậy.”

“Ý của luật sư Thẩm là nếu tìm anh hỗ trợ thì sẽ được thất bại một cách đẹp đẽ hơn hay sao?” Giang Yến Từ bất chợt lên tiếng.

Thẩm Đình Chi bị sặc: “Khụ khụ khụ!”

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoa Rung

Copyright © 2022 - MTruyện.net