Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một đêm ngủ ngon, Tề Xảo đã khôi phục bình thường đạm cười giúp Trần Thần mặc ngoại sam, không cẩn thận đụng phải miệng vết thương bị cua cắp ngày hôm qua, ngón tay run lên.
“Làm sao vậy?” Trần Thần phát giác động tác nhỏ bé kia, mày khẽ nhíu.
“Không có việc gì!” Tề Xảo đem tay trái bị thương thả xuống, lắc đầu cười.
“Để ta xem nào.” Trần Thần lo lắng, nghiêm túc nói.
Tề Xảo chớp mắt, thấy bộ dáng Trần Thần kiên định bất động, đành thỏa hiệp giơ tay trái lên.
Trần Thần một phát bắt được, vuốt mở lòng bàn tay, nhìn miệng vết thương hình tam giác ở ngón giữa. Vết thương đã bắt đầu khép miệng, chỉ hơi sưng đỏ. Trần Thần nhíu mày.
“Sao lại bị thương?”
Tề Xảo nháy mắt mấy cái, cuối cùng vẫn thành thật khai báo, “Ngày hôm qua làm cua bất cẩn bị cua cắp. Bất quá, vết thương rất nhỏ, không đau, sẽ mau khỏi thôi!”
Trần Thần nhíu mày, thầm trách mình quá sơ ý, hôm nay mới phát hiện.
“Về sau đừng làm nữa! Nếu muốn ăn kêu trù sư nấu là được! Đừng tự mình làm, tránh bị thương!”
Tề Xảo hai má hồng hồng, dưới ánh mắt nghiêm túc cùng đau lòng của Trần Thần, ngoan ngoãn gật đầu.
“Thế ta dặn đại trù sư làm thêm mấy món nhé! Ngươi không thích ăn à? Hôm nay ta tiếp tục làm được không?”
Trần Thần bật cười. Quả nhiên, nam nhân ngốc manh này chỉ nghĩ đến anh! Nhớ tới trước kia có bạn học vì bạn gái mà lên núi đao xuống biển lửa mà không oán giận câu nào, lúc ấy anh còn cảm thấy khó hiểu. Hiện giờ, nếu là vì A Xảo, anh nghĩ anh cũng sẽ nguyện ý.
Đem ngón tay bị thương đặt lên môi, nhẹ nhàng mân mê hôn lên vết thương.
“Thích thì làm, nhưng đừng để bị thương, ta sẽ đau lòng!”
Tề Xảo vốn là cổ nhân hay thẹn thùng da mặt mỏng, bị Trần Thần đến từ hiện đại trắng trợn “đau lòng”, nào còn nhịn được, đã sớm vùi đầu vào ngực, lỗ tai hồng hồng. Rõ ràng… Hôm qua mới… Mới quyết định kết giao gì đó, hôm nay như thế nào liền…
Nhìn đối phương chỉ để lộ cái ót, Trần Thần nở nụ cười. Tiểu nam nhân nhà anh mặt mỏng, có lẽ, anh nên giúp y thay đổi nhỉ?! Trần Thần cười xấu xa nghĩ.
Nhếch miệng, ý định muốn chòng ghẹo con nhà lành của Trần Thần bị tiếng gõ cửa làm gián đoạn.
“Lão gia, thiếu phu nhân, nước rửa mặt đã chuẩn bị tốt.”
Trần Thần thở dài, bất đắc dĩ buông Tề Xảo ra.
“Vào đi.”
Hai tiểu thị hầu cung kính đi vào, để chậu xuống xong đứng ở cạnh cửa.
Trần Thần kéo Tề Xảo còn đang đỏ mặt, cười nói: “Cùng nhau rửa mặt đi!”
Trần Thần thành thật tát nước lên mặt, cầm lấy khăn mặt Tề Xảo đưa tới, lau sạch. Ngẩng đầu nhìn Tề Xảo bên cạnh cũng đã tẩy rửa xong xuôi, lại tiếc nuối thờ dài.
Hai tiểu thị hầu lần thứ hai cung kính bưng chậu nước lui xuống.
Trần Thần và Tề Xảo ngồi vào bàn, lại có hai tiểu tư nhanh nhẹn bưng điểm tâm.
Bất đồng so với bữa cơm an tĩnh trong dĩ vãng chính là, Trần Thần trong vai “bạn trai” phải nói là ân cần hết mức, gắp đồ ăn này, rót nước này, săn sóc cực kì.
Tề Xảo vài lần đỏ mặt ngăn cản đều bị Trần Thần bỏ qua, chỉ có thể trong tiếng cười ái muội từ bốn phía ngọt ngào ăn xong điểm tâm sáng.
Nhìn “bạn gái” nhà mình đỏ mặt ngoan ngoãn ăn đồ mình đút, Trần Thần cảm thấy dị thường thỏa mãn. Tâm tình vô cùng tốt nên so với ngày thường ăn nhiều hơn một chén cháo cùng một ổ bánh mỳ. Đương nhiên, anh cũng cố gắng hống Tề Xảo ăn thêm nửa chén.
Dùng bữa xong, Trần Thần hung hăng hôn lên khuôn mặt hồng hồng đang cười của Tề Xảo một cái, mới bất đắc dĩ lưu luyến không rời ly khai. Anh không muốn đi! Anh muốn bồi “bạn gái”! ~~o(>_<)o~~
Bất quá, nghĩ lại nghĩ, anh bây giờ là vì tương lai của “lão bà” mà kiếm tiến, vì “nhà” của bọn họ mà phấn đấu…
“Rống~~~~~” Lửa nhiệt huyết hừng hực bùng cháy trong mắt và trong lòng Trần Thần!
Trần Thần nắm chặt đấm tay, âm thầm quyết định, anh nhất định phải phấn đấu kiếm thật nhiều tiền mới được, không thể để “vợ” đói bụng a! Về phần bồi “vợ” thì… cố gắng gấp bội làm xong việc, sớm trở về là được!
Trần Thần suy nghĩ cẩn thận, thay đổi dáng vẻ chậm chạp vừa rồi, sải bước dài tiến về phía trước.
Phụ tử Kiều quản gia chờ trước cổng, khi nhìn thấy Trần Thần, đập vào mắt là bộ dáng ý chí chiến đấu sục sôi của anh, liếc nhau, không nói lời nào.
“Đi thôi, Kiều quản gia, Vân Thâm!”
Phụ tử Kiều quản gia khả nghi dịch sang hai bên, tựa hồ muốn tránh xa hỏa diễm nào đó, diện vô biểu tình đi theo Trần Thần ra ngoài.
Tề Xảo tiễn Trần Thần rồi lưu lại trong phòng, dưới con mắt ái muội của nhóm người hầu, miễn cưỡng ra vẻ ta đây, cố gắng làm bộ lạnh lùng, khoát tay để bọn họ lui xuống. Sau đó bản thân lại chạy vội tới bên giường, nhảy lên trùm chăn kín mít… Y không còn mặt mũi gặp người nữa!
Ngay lúc Tề Xảo đang bối rồi thẹn thùng, nghe được tin tức Tề cha dưới ánh mắt thúc giục của Tề lão gia tử đi đến phòng Tề Xảo.
Mở cửa thấy trong phòng không có ai, Tề cha kì quái, nhưng vẫn tiến vào trong, kết quả liền thấy nhi tử nhà mình bọc chăn như con sâu nhích tới nhích lui, xì một tiếng cười ầm lên.
“Ha ha ha ha~~~~~ A Xảo a, sao tính trẻ con vậy a! Lớn già đầu rồi còn trốn trong chăn! Ha ha ha~~~~~”
Người trong chăn cứng ngắc, sau đó mãnh liệt ngồi dậy, kéo chăn, cố gắng nhét ra sau lưng, ý đồ để Tề cha không nhìn thấy.
“Cha… Sao cha lại tới đây?” Tề Xảo động tác sau lưng không ngừng, ánh mắt đảo loạn, hỏi.
“Ha ha ha~~~~ Ta đây không phải nghe nói buổi sáng hình như xảy ra ‘sự tình’ gì, nên mới qua đây xem!” Còn cố tình nhấn mạnh hai chữ “sự tình”.
Bị chỉ điểm Tề Xảo lập tức hiểu ra, mặt “oanh” liền đỏ…
Miệng đóng đóng mở mở nửa ngày mới hộc ra vài từ, “Cha… Cha à!”
Thấy đứa nhỏ nhà mình mặt đỏ bừng sắp thẹn quá thành giận, Tề cha thôi không đùa nữa, “Tốt lắm, tốt lắm, cha không nói.”
Ngồi xuống bên cạnh Tề Xảo, vuốt nhẹ mái tóc rối loạn của Tề Xảo, sau đó cẩn thận quan sát đứa nhỏ nhà mình.
“Cha…” Dưới ánh nhìn chăm chú của cha, Tề Xảo có chút bất an.
“Làm sao vậy? Con có chỗ nào không ổn à?” Cao thấp đánh giá chính mình, trừ bỏ quần áo hơi xộc xệch còn lại vẫn bình thường. Vươn tay sờ mặt, cũng không có thêm cái gì mà?!
Tề cha cầm lấy tay Tề Xảo, xoa xoa mu bàn tay rồi nắm trong lòng, nở nụ cười.
“Cha chưa từng nhìn qua con vui vẻ đến vậy, giống trẻ con quá!” Nói xong, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve hai má Tề Xảo.
Tề Xảo ngây ngẩn cả người.
“Con cho tới bây giờ đều rất hiểu chuyện, lúc nhỏ đã như người lớn vậy, chuyện gì cũng tự mình làm, chẳng chịu làm nũng. Sau này lớn lên lại càng tự mình chịu đựng mọi chuyện. Cha nhìn con trong mắt, đau lòng nhưng cũng không có cách nào. Hiện giờ tốt rồi, rốt cuộc có thể nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ chân thật của con, cha an tâm rồi!”
Nhìn cha hai mắt hàm lệ tràn đầy vui mưng, Tề Xảo cảm thấy mình thật bất hiếu, từ trước tới giờ luôn để cha lo lắng.
“Cha, người yên tâm! Hài nhi tốt lắm! Cha không cần lo lắng cho hài nhi đâu!” Vành mắt hoen đỏ, nhào vào ngực cha.
Tề cha xoa xoa khóe mắt, cười an ủi, vươn tay ôm lấy hài tử ngốc trong ngực, “A Xảo ngốc của cha, chỉ cần con vui vẻ, cha nào còn lo lắng chi! Chỉ cần con hạnh phúc là tốt rồi!”
“Cha!” Tề Xảo khóc. Y thật sự rất hạnh phúc khi được cha yêu thương như vậy.
“Tốt lắm tốt lắm, đừng khóc! A Thần mà nhìn thấy, lại trách ta đây làm cha còn khi dễ phu lang của nó!” Nói xong còn vỗ vỗ Tề Xảo.
Tề Xảo ngồi dậy, lau nước mắt, nín khóc mỉm cười, “Cha xấu xa quá đi!”
“Ô ô~~ Này đúng là ca nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi a! Nhanh như vậy đã ghét bỏ cha rồi!” Tề cha khóe mắt còn vương nước, nhưng vẫn trêu chọc Tề Xảo.
Tề Xảo vươn tay giúp cha lau lệ, cười nói “Là do cha cứ đùa A Xảo!”
“Ha ha ha~~~ Tề cha cười rất vui vẻ, “Con nha! Thôi nghỉ ngơi đi, cha đi xem phụ thân con.”
“Vâng.”
Tề Xảo tiễn cha ra tới cửa, nhìn thân ảnh cha tiêu thất mới quay vào phòng. Ngồi trước gương, nhìn gương đồng phản chiếu bóng dáng mơ hồ của mình, nở nụ cười.
Tề Xảo a Tề Xảo, ngươi thật sự rất may mắn! Có phụ thân thương ngươi yêu người, có cha sủng nịch nuông chiều ngươi, ngươi nha, thật sự rất hạnh phúc! Hiện giờ có thêm Trần Thần thành thân với ngươi. Ông trời đối xử với ngươi không tệ a! Về sau không thể lại khiến bọn họ lo lắng!
Thời điểm Tề Xảo quyết tâm không để người nhà vì mình mà phải bận tâm nữa, Tề cha đã về tới phòng mình. Mới vừa vào cửa, liền thấy Tề lão gia tử vui vẻ chạy ra nghênh đón.
“Thế nào? Thế nào?” Tề lão gia tử thực sốt ruột.
Tề cha liếc lão nhân nhà mình một cái, bình tĩnh tiêu sái ngồi xuống bàn, chuẩn bị châm trà.
Tề lão gia tử vui vẻ theo sát, vội tiếp nhận ấm, ân cần rót trà, trưng khuôn mặt già nua cười nịnh nọt.
“Cha đứa nhỏ a, mau nói cho lão nhân đi! Rốt cuộc sao rồi?”
Tề cha nhận lấy chén trà, thong thả nhấm nháp. Uống được nửa chén, mới giương mắt nhìn Tề lão gia. Thấy lão nhân nhà mình giống như con kiến bò trên chảo nóng, quyết định không đùa lão.
“Tốt lắm!”
Tề lão gia tử chớp chớp cặp mắt đầy nếp nhăn, không hiểu.
Tề cha cũng không quản ông, thẳng thắn cười.
“Đứa bé A Thần kia tốt lắm! Quả nhiên là vì A Xảo nhà ta xuống núi! Về sau ta an tâm rồi!”
Tề lão gia tử vẫn chưa hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến cái nhìn của ông về Trần Thần.
“Đương nhiên! Đứa bé Trần Thần chính ta tự mình chọn lựa, làm sao có thể thua kém! Ngươi còn coi thường lão nhân gia nhà ngươi không!” Nói xong, dương dương tự đắc hếch cằm.
Tề cha chán nản liếc nhìn ông, khinh thường.
Tề lão gia tử bị người khinh bỉ còn không tự biết, vẫn như cũ vênh váo khen ngợi bản thân.
Tề cha mặc kệ lão, ngồi ngẫm chuyện Trần Thần cùng Tề Xảo. Suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy không thể để lão gia tử nhàn nhã như vậy, muốn lão giúp đỡ một tay, vì thế liền đánh gãy lão.
“Lão nhân, đừng huyên thuyên nữa, cùng ta bàn bạc chuyện A Xảo với A Thần đi!”
“Chuyện gì?” Tề lão gia tử nghe lời, ngồi xuống.
“Ngươi nói xem, về sau hai đứa nhỏ sẽ thế nào?”
“Tiếp quản Tề gia thôi. Sản nghiệp nhà chúng ta rất lớn, để lại cho hai đứa, bọn nó sẽ không phải lo đói nữa!”
Tề cha trừng mắt nhìn Tề lão gia tử một cái, “Vô nghĩa! Tề gia không để cho chúng nó thì cho ai? Ta là muốn hỏi vấn đề giữa hai đứa!”
Tề lão gia tử nháy mắt, “Ai?”
Tề cha lườm ông, “Hai đứa còn chưa viên phòng đâu! Tôn tử sợ phải chờ lâu lắm mới được ẵm a! Còn có, A Thần nói muốn ‘kết giao’ gì đó? Ngươi hiểu ý nó là gì không?”
Vẫn là Tề lão gia tử kiến thức rộng rãi, nghĩ ra đáp án, “Chiếu theo tình huống hai ngày tới của bọn nhỏ xem sao, phải chú ý bồi dưỡng tình cảm giữa chúng.”
“Bồi dưỡng tình cảm!” Tề cha có chút kinh ngạc, “Thế ta đây đến khi nào mới được bế tôn tử a!”
“Ai nha~~~ Ngươi gấp cái gì! Trong mắt của ta, hai đứa nó đã thành vợ chồng son rồi, sẽ sớm thôi!”
Tề cha ngẫm lại thấy cũng đúng. Tôn tử nhất định là trốn không thoát. Trước để bọn nhỏ bồi dưỡng tình cảm, đây là chuyện tốt! Bồi dưỡng tốt, về sau A Thần nhất định sẽ thương A Xảo. Cho dù A Thần có tái giá, A Xảo cũng không phải chịu ủy khuất. Nghĩ đến việc thú thị lang, Tề cha lại lo lắng.
“Lão nhân, ngươi thấy A Thần sẽ lấy thị lang không?”
Tề lão gia tử dừng lại, thở dài, “A Thần là đứa bé không đơn giản, rất có bản lĩnh! Bộ dạng lại sáng sủa tuấn lãng, được nhiều ca nhi thích cũng không lạ. Về phần thị lang… Gia nhi mà, cưới vài người là chuyện bình thường. Chỉ cần A Xảo nhà ta không phải chịu ủy khuất là được! Đừng nghĩ nhiều như vậy!”
Tề cha ngẫm lại thấy cũng có lý. Gia nhi nào mà chẳng tam phu tứ lang! Cho dù lão gia tử thương ông nhất không phải cũng thú tiểu thị tòng hồi môn của ông đấy thôi! Tuy sau đó người kia mất, Tề lão gia tử cũng không thú thêm ai, chỉ giữ lại mỗi mình sống cùng. Người như vậy rất hiếm gặp, xem như là một vị si tình rồi, sao có thể bắt A Thần không được cưới thị lang! Đứa bé kia rất có bản lĩnh! Diện mạo đứa nhỏ nhà mình, bản thân ông cũng rõ ràng, muốn trói chặt Trần Thần là không có khả năng. Tề cha thở dài, hy vọng A Thần có thể bớt thú vài người.
====================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: E hèm~~~ *đẩy kính mắt* Mèo Lười trịnh trọng tuyên bố
Truyện này ấm áp ngọt ngào vô hạn, lúc đọc xin chuẩn bị sẵn một chiếc khăn tay
Khi bị kích thích xin hãy cắn khăn…
Khi sinh ra cảm xúc hâm mộ ghen tỵ, xin hãy cắn khăn…
Khi đến đoạn phun máu xin dùng chiếc khăn tay bé nhỏ bịt mũi…
Khi chảy nước miếng xin dùng khăn tay lau…
…
…
Mèo Lười nằm tính sơ qua, đọc bộ này xong Mèo Lười sẽ thu được một sọt đầy khăn tay luôn…
Cảm ơn mọi người ủng hộ!
Mà, 1 Hào Quân người đang nơi nao?! Mèo Lười lâu lắm rồi không thấy người! Mèo Lười rất nhớ người! Xin đừng một đi không trở lại! Mèo Lười sẽ tịch mịch lắm! ~~o(>_<)o~~