Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị
  3. Chương 154: Không Hiểu Thấu
Trước /180 Sau

Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 154: Không Hiểu Thấu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đề cử quyền sách 'Bắt đầu từ trên đường cứu người' đọc giả có thể đi xem

Chương 170: Đàn hát

Sau khi Cổ Dục chậm rãi tiếp thu được kinh nghiệm, hắn câu lên được cũng càng lúc các nhiều.

Bốn người ra tay, không bao lâu là đã câu được hơn trăm con, thùng chứa đều muốn không chứa nổi. Tiếp đó 4 người cùng nhau xách theo thùng trước tiên đi đến ruộng lúa nhà Lưu Phi Phi, đem một thùng ếch xanh này ném hết ếch vào trong ruộng. Tiếp đó thì một lần nữa đi đến hồ nước, ruộng thứ hai chính là của nhà Phùng Thư Nhân. Sau đó thì đến ruộng nhà Cổ Tú Tú, cuối cùng mới đến ruộng nhà ông nội Hai của Cổ Dục, cứ như vậy đến giữa trưa thì coi như xong.

Buổi trưa cả bọn quay về nhà Cổ Dục, Cổ Dục cũng bắt đầu đi làm cơm trưa.

Có thể là do hôm nay câu ếch xanh, mặc dù hắn không có ăn ếch xanh, thế nhưng ăn ếch rừng thì không thành vấn đề. Hơn nữa, nguyên nhân chủ yếu nhất chính là ếch rừng trong cái lu lớn đang bắt đầu sinh sôi.

Đúng vậy! Vấn đề làm khó Đinh Quang trong việc nuôi dưỡng ếch rừng, ở trong nước giếng của Cổ Dục lập tức liền được giải quyết dễ dàng. Hiện tại đã có không ít trứng non ở trong nước, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ muốn từ trứng hóa nòng nọc nhỏ. Điều này càng khiến Cổ Dục muốn ăn cũng không có gì phải tiếc.

Một món ếch rừng, một món thịt sườn non kho tàu, một món tôm xào tỏi, một món cua xào tránh gió, một món rau xanh xào, một món rau trộn, một bát canh hàu lớn, tất cả là năm món ăn một món canh. Sau khi làm cơm xong và dọn ra bàn, không cần phải gọi mọi người đã bắt đầu ăn.

Ăn xong cơm trưa, Cổ Dục nằm trên ghế nằm phơi nắng ở hậu viện. Thời gian rảnh rỗi như thế này là hắn thích nhất. Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi ở bên ao cá để trông cá, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi thì ở bên cạnh Cổ Dục chạy tới chạy lui. Có lúc thì mấy cô bé đi xem vườn rau của Cổ Dục, thỉnh thoảng đi lầu hai xem cá của Cổ Dục, cũng chạy sang ao cá để xem mấy con cá lớn. Đôi khi thì đi tìm Vua Núi để chơi, thỉnh thoảng đi xem Bạo Quân một chút, đôi khi lại ngồi xổm ở dưới cây nhìn Vua Bầu Trời…

Không thể không nói, trong nhà Cổ Dục đối với trẻ con quả thật không thiếu đồ chơi. Cũng không thể trách được hai cô nhóc vì sao đối với nhà Cổ Dục lại quyến luyến không muốn về.

Mà Phùng Thư Nhân sáng hôm nay cũng mở ra một đoạn thời gian livestream, dù sao câu ếch xanh cũng có nhiều người ưa thích. Thế nhưng livestream một chút thì xem như xong, nói gì đi nữa thì cứ xem mãi cảnh này thì cũng rất nhàm chán. Tiếp đó mãi cho đến khi đến nhà Cổ Dục ăn cơm cô mới mở ra livestream một lần nữa, lần này chủ yếu là vì những khán giả thèm ăn kia, lần này đúng là rất hấp dẫn người xem.

Bây giờ cơm đã ăn xong, cô lại bắt đầu livestream ở trong nhà Cổ Dục. Kỳ thực đối cô và mấy người bạn làm livestream của cô mà nói, nhà Cổ Dục vẫn luôn là một cái gì đó rất thần bí.

Khi từ lầu hai đi xuống, bất ngờ thấy được ở trong góc có một cây guitar, kỳ thực cũng không phải là cô phát hiện. Mà là một khán giả tinh mắt phát hiện, khi thấy được cây guitar này mọi người đều như ngẩn ra.

Chẳng lẽ cái tên nuôi cá, làm đồ ăn cực kỳ ngon, sức chiến đấu mạnh mẽ và đẹp trai này lại còn biết đàn guitar sao? Nghĩ tới đây, không chỉ có những người đang xem livestream mà ngay cả Phùng Thư Nhân cũng rất hiếu kỳ, cô lập tức cầm lên cây guitar nhanh chóng đi xuống dưới lầu.

“Chú Dục, chú Dục! Chú còn biết gảy guitar nữa sao?” đi tới trước mặt Cổ Dục, lúc này hắn đang nửa tỉnh nửa mê, Phùng Thư Nhân tò mò hỏi.

“Ặc! Có biết một chút.” nghe Phùng Thư Nhân nói vậy, Cổ Dục vẫn còn chưa tỉnh ngủ, khẽ liếc mắt nhìn thấy cây guitar trong tay cô rồi nhỏ giọng đáp.

Cây guitar này là do lúc trước hắn rút được kỹ năng bậc thầy guitar, tiện tay ở trên mạng mua nó. Thế nhưng căn cứ theo tính cách của hắn, ‘không ốm mà rên’ đích thực đây không phải là thứ hắn mong muốn. Cho nên sau khi mua về, gảy qua vài ngày liền ném ở nơi đó không hề đụng tới nữa. Không nghĩ, hôm nay lại bị Phùng Thư Nhân lôi ra.

“Vậy chú Dục, chú đánh một bài đi! Nghe Cổ Dục nói vậy, Phùng Thư Nhân ở bên cạnh đôi mắt như bắn ra tia lửa lập tức nói. Mà đang ở bên kia đang chơi nghe được giọng nói của Phùng Thư Nhân, Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi cũng vui vẻ chạy đến, rồi đưa ra cặp mắt tò mò nhìn Cổ Dục.

Ở bên kia ao cá, Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi cũng tò mò đi tới cửa ra vào.

Nhận thấy ánh mắt của các cô, điều này cũng làm cho lòng hư vinh của Cổ Dục được thỏa mãn rất lớn. Hắn bây giờ cũng muốn biểu diễn một chút, thế là lập tức ngồi ngay ngắn rồi nhận lấy túi guitar, đem cây guitar trong túi lây ra ngoài.

Khi thấy cây guitar này, người bên cạnh Cổ Dục cũng không có phản ứng. Bởi vì các cô cũng không biết, thế nhưng bên trong phòng livestream có một ít người hiểu biết guitar lại sôi trào trò chuyện.

“Đây là...... Taylor?”

“Đúng vậy! Không thể sai, đây là guitar Taylor của Brazil làm từ gỗ hoa hồng (+)

(+)gỗ hoa hồng có tên khoa học là Rhodamnia dumetorum, là một loài thuộc họ đào. Nó thường được dùng làm đồ nội thất cao cấp ngoài trời, vì có vân gỗ đồng đều, chống ăn mòn, chống được sâu mọt.

“Hẳn đây là bản số lượng có hạn.”

“Mặc dù không biết rõ các người đang nói cái gì, nhưng cái guitar này giá cũng không rẻ nhỉ?”

“Tôi thấy ở chỗ nào đó từng rao bán, đại khái thì 270 ngàn tệ. Thế nhưng theo tôi thấy cây guitar này có lẽ còn tốt hơn, quý hơn!”

“Hít hà, kinh khủng vậy sao? Bây giờ làm ruộng đều cần guitar thế này à?”

Nhìn xem mọi người nhắn tin không ngừng trong livestream, không ít người đều ngây ngẩn. Cái vị chú Dục này có vẻ như là người lắm tiền, còn trẻ, đẹp trai lại có tiền như vậy. Hơn nữa là một người trưởng thành, tại sao lại muốn ở nông thôn nuôi cá? Bọn họ thật sự không thể hiểu.

Thế nhưng không cần bọn họ hiểu, bởi vì lúc này Cổ Dục đã điều chỉnh tốt âm thanh. Một đoạn giai điệu cùng ca từ chưa từng xuất hiện trên thế giới này đang tiến vào trong đầu của hắn, tiếp đó hắn nhẹ nhàng đàn hát…

Quảng cáo
Trước /180 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Kiếp Này Vẫn Mãi Yêu Em

Copyright © 2022 - MTruyện.net