Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 302
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 302

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vợ chồng Dư Tông Hoa lần đầu tiên tới nhà Lâm Côn chơi, cùng với Lâm Côn, Lâm Lâm và bốn người bạn nhiệt tình, hai người đi xem một vòng từ trên lầu xuống dưới lầu, Dư Tông Hoa và Vương Lan cứ khen không tiếc lời. Căn phòng trang trí quá tuyệt vời, đồ đạc bày trong nhà cũng rất được chú ý, trong sự xa hoa toát lên vẻ thanh cao, không kiểu giàu có khoe khoang, cũng không quá cao quý không với tới, nhưng luôn cho người ta cảm giác thư thái như đứng trong bầu trời xanh mây trắng.

“Côn Tử, thật không ngờ cháu lại thành công như thế!” Đôi mắt Dư Tông Hoa không giấu nổi ngọn lửa cháy rực, theo như ông được biết, Lâm Côn chỉ vừa mới xuất ngũ vài tháng gần đây, mới vài tháng mà đã ở trong một biệt thự lớn sang trọng thế này, thành tựu này không phải thứ mà một người bình thường có thể có được.

Lâm Côn toét miệng cười, nói: “Chú Dư, chú nói quá rồi, nhà này thật sự không phải của cháu.”

“Vậy là?”

Lâm Côn cười nói: “Là của vợ cháu.”

“Vợ cháu?” Dư Tông Hoa và Vương Lan cùng kinh ngạc nhìn Lâm Côn, mất cả nửa ngày bọn họ mới tỉnh ra, trong bốn người phụ nữ ở đây, ai là vợ của Côn Tử nhỉ?

Dư Tông Hoa và Vương Lan quay ra nhìn bốn người đẹp bên cạnh, Thẩm Hàm Tân và Chương Tiểu Nhã thì nhìn còn nhỏ quá, chắc chắn không phải là vợ của Côn Tử rồi, còn lại Lục Đình và Tần Tuyết, hai người này tuổi tác thì nhìn lớn hơn chút, nếu vợ của Lâm Côn thì còn có khả năng là hai người này, nhưng trực giác cho họ biết rằng hai người đó không phải.

Lâm Côn nhìn ra được hai vợ chồng Dư Tông Hoa đang nghĩ gì, cười nói: “Chú Dư, thím Dư, vợ của cháu đi công tác rồi.”

Lúc này Dư Tông Hoa đột nhiên tỉnh ra, lại kéo Lâm Côn sang một bên trầm trầm nói: “Côn Tử, cháu làm thế này là không đúng đâu, vợ cháu vừa đi công tác, mà cháu đã mời tới nhà bao nhiêu là cô gái thế này, cháu không sợ...”

Lâm Côn cười nói: “Chú Dư, chú hiểu lầm rồi. Đây, chú nhìn cô kia, cô ấy tên là Tần Tuyết, là chị em tốt của vợ cháu, vợ cháu đi công tác, lo cháu ở nhà không chăm sóc được cho con trai nên mới kêu chị em tốt của cô ấy qua giúp đỡ; Cô kia là Chương Tiểu Nhã, đó là một đứa nhóc chẳng hiểu chuyện gì cả đâu; còn kia là Thẩm Hàm Tân, là một người bạn nhỏ mà cháu mới quen, cùng sống trong khu này, còn cái người nhìn nho nhã kia là Lục Đình, là người mà cấp trên cử tới đây để bảo vệ cho Chương Tiểu Nhã.”

“Ồ?” Dư Tông Hoa tò mò.

“Chú Dư.” Lâm Côn cười nói: “Cô nhóc Chương Tiểu Nhã đó không đơn giản đâu, là cô chủ nhỏ của nhà họ Chương ở thành phố Yến Kinh, Lục Đình được Cục an ninh quốc gia cử tới bảo vệ cô ấy.”

“Nhà họ Chương ở Yến Kinh!”Dư Tông Hoa không giấu nổi vẻ kinh ngạc trong đôi mắt, là một nhân viên nằm trong thể chế của quốc gia, đương nhiên ông biết rõ về một vài những nhà cầm quyền chính trị lớn của Trung Quốc. Nhà họ Chương ở Yến Kinh trông coi mảng khoa học kỹ thuật, trong tay bọn họ ngoài rất nhiều những nhân tài nghiên cứu phát triển quân sự kỹ thuật cao ra, còn nắm trong tay đại quyền của mấy công xưởng sản xuất quân dụng của Trung Quốc. Còn ông già nhà họ Chương là một tay kỳ quái, cho dù trong tay quyền cao chức trọng, nắm giữ cả một đống tài nguyên, nhưng luôn sống cuộc sống kham khổ mộc mạc nên được gọi là ông già khiêm tốn nhất trong thành phố Yến Kinh.

Lâm Côn chịu tiết lộ cho ông tin tức quan trọng như vậy chứng tỏ anh thật sự coi ông như là bậc cha chú của mình, trong lòng của Dư Tông Hoa cảm thấy cảm động, sau khi lấy lại tinh thần thì quay lại chủ đề chính, hỏi: “Côn Tử, vợ của cháu thì sao?”

Lâm Côn cười nói: “Vợ của cháu tên là Sở Tĩnh Dao, là con gái duy nhất của Sở Tướng Quốc, chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Thiên Sở.”

“Sở Tướng Quốc!” Rõ ràng, cái tên này gây ra cho Dư Tông Hoa một sự kinh ngạc không nhỏ, nhưng cái ông kinh ngạc không phải là thân phận của Sở Tướng Quốc, ở địa phận toàn tỉnh Liêu Cương này, đến chủ tịch tỉnh ông còn không coi ra gì chứ đứng nói là một nhà doanh nghiệp. Có điều ông lại rất khâm phục con người Sở Tướng Quốc, điều ông kinh ngạc chính là, dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được Lâm Côn lại là con rể của Sở Tướng Quốc, cũng chẳng trách mà lại ở trong ngôi biệt thự cao cấp như vậy, ở tỉnh Liêu Cương, chỉ cần thứ có thể dùng tiền để mua thì không có thứ gì mà Sở Tướng Quốc không mua được.

Dư Tông Hoa cười nửa đùa nửa thật nói: “Côn Tử, đến con gái của Sở Tướng Quốc mà cháu cũng theo đuổi được thế này, chú có nghe nói, con gái Sở Tướng Quốc có tư chất xinh đẹp từ khi sinh ra, là một người đẹp hoàn mỹ, cháu thật sự phải truyền kinh nghiệm cho Chí Kiên đấy, phải giúp thằng em này của cháu, chú cũng có thể sớm được ôm cháu trai của chú chứ!”

Lâm Côn cười nói: “Chú Dư, chú thật sự không biết sao, Chí Kiên trước giờ không thiếu phụ nữ đâu ạ, nếu cậu ấy muốn tìm ai đó để sinh con cho mình, thì đó là chuyện đơn giản chỉ mất vài phút, là do bản thân cậu ấy không muốn tìm thôi.”

Dư Tông Hoa cố ý nghiêm mặt nói: “Cái này chú không quan tâm, chú kệ đấy, giờ chú giao nhiệm vụ cho cháu, cháu phải đảm bảo hoàn thành, nếu không cháu có lỗi với sự kỳ vọng của chú, cháu coi làm sao thì làm đi.”

Lâm Côn cười khổ sở: “Chú Dư, chúng ta đừng thế được không.”

Dư Tông Hoa bày ra bộ mặt cậy già hiếp trẻ, cười khà khà nói: “Không có cách nào khác, ai bảo chú là chú Dư của cháu, nếu cháu không giúp chú việc này, vậy thì tức là không thật lòng coi chú là chú của cháu rồi.”

Còn có thể nói gì đây, Lâm Côn chỉ còn cách cười khổ sở nói: “Được rồi chú Dư, cháu nhận cháu thua rồi, việc của Chí Kiên cứ giao cho cháu đi.”

Dư Tông Hoa cười ha ha nói: “Được, vậy còn được!”

Sau khi nói chuyện một lúc với Vương Lan, ba người Lục Đình, Chương Tiểu Nhã và Thẩm Hàm Tân rời đi, Sở Tĩnh Dao không có nhà, nên Tần Tuyết gánh vai trò nữ chủ nhân. Cô biết Dư Tông Hoa, đối với việc Lâm Côn có thể mời vợ chồng Dư Tông Hoa tới nhà, nói thật là cô cảm thấy rất bất ngờ, nhưng nếu suy nghĩ theo góc độ khác, Lâm Côn trước kia là vua sói của quân khu Mạc Bắc, nếu biết Bí thư đảng ủy của tỉnh thì cũng chẳng phải việc gì kỳ lạ cả.

Chủ yếu Tần Tuyết nói chuyện phiếm với Vương Lan, rồi đi cùng Vương Lan một vòng quanh khu dân cư, một vòng bãi biển, ở Thẩm Dương không có biển, nên khi giẫm lên bãi cát mịn màng của bờ biển, nhìn ngắm cảnh biển đẹp vô bờ bến, khuôn mặt Vương Lan tràn ngập nụ cười.

Buổi trưa, Lâm Côn lái xe chở vợ chồng Dư Tông Hoa với Tần Tuyết cùng cả Lâm Lâm tới nhà hàng Bắc Quốc Viên nổi tiếng của thành phố Trung Cảng, lấy một phòng cao cấp, rồi bốn người lớn và một đứa trẻ, thêm cả Hải Đông Thanh nhỏ nữa.

Sau khi ngồi xuống, Dư Tông Hoa cười nói: “Cháu trai, lần sau không được phép đến nhưng nơi cao cấp như thế này, tùy tiện ăn ở đâu đó là được rồi.”

Lâm Côn cười nói: “Vậy không được đâu, người làm cháu đây phải chăm sóc thật tốt cho chú thím chứ.”

Dư Tông Hoa nói: “Côn Tử, cháu nói vậy là sai, chăm sóc tốt hay không nó không liên quan tới việc ăn ở đâu.”

Lâm Côn cười nói: “Có liên chứ, ở đây có những món đặc biệt mà những nhà hàng khác chưa chắc đã có, hơn nữa đồ ăn ở đây nấu rất chuẩn vị, nhất là món ăn bản địa của thành phố Trung Cảng, ở Bắc Quốc Viên này rất chuyên nghiệp.”

Dư Tông Hoa cười chỉ vào Lâm Côn, nói: “Cháu đó cháu đó, dù thế nào lần sau không được đến đây nữa, chọn đại một nơi nào đó để ăn là được rồi, chú và thím không phải người ngoài, khách khí cái gì không biết chứ.”

Lâm Côn nhếch miệng cười nói: “Cháu biết rồi, chú Dư.”

Qua đoạn đối thoại giữa Lâm Côn và Dư Tông Hoa, Tần Tuyết càng cảm thấy kinh ngạc, cô tò mò không biết mối quan hệ giữa Lâm Côn và Dư Tông Hoa rốt cuộc là thân thiết tới cỡ nào. Cho dù trước đây Lâm Côn có thân phận gì, nhưng có thể thân thiết với Bí thư đảng ủy tỉnh Liêu Cương đến mức này thì thật sự không thể không khiến người khác phải kinh ngạc. Có bao nhiêu người cả ngày tìm đủ mọi cách để tiếp cận được với Dư Tông Hoa, nhưng đến cuối cùng đều quay trở lại bằng hai bàn tay trắng, nhưng Lâm Côn lại giống hệt như là cháu ruột của Dư Tông Hoa vậy.

Một bàn đồ ăn phong phú được bày lên, Lâm Côn theo lệ thường gọi cho Hải Đông Thanh nhỏ một phần thịt bò, ngoài ra còn thêm một phần hải sâm, nhóc con này ăn ngon lành, một đĩa thịt bò và hải sâm chẳng mấy chốc đã hết sạch.

Dư Tông Hoa nhìn Hải Đông Thanh nhỏ cười nói: “Côn Tử, sau này nó sẽ rất giỏi đấy, cháu phải chịu khó bồi dưỡng huấn luyện nó nhé.”

Lâm Côn cười nói: “Chú Dư, nhóc con này khác với những con chim ưng khác, chỉ số thông minh của nó cao hơn nhiều so với các con chim ưng bình thường, nó có thể nghe hiểu lời cháu nói, cơ bản thì không cần huấn luyện gì cả.”

“Ồ?” Dư Tông Hoa có chút không tin lắm.

Lâm Côn gọi con chim ưng nhỏ: “Hồng Diệp, nghe hiểu lời tao nói thì gật đầu, để cho Bí thư Dư mở mang tầm mắt chút.”

Hải Đông Thanh nhỏ ngẩng đầu lên nhìn Lâm Côn, rồi lại quay sang nhìn Dư Tông Hoa, cái đầu bé khẽ gật hai cái.

Dư Tông Hoa kinh ngạc nói: “Nó thật sự có thể nghe hiểu được?”

Lâm Côn cười nói: “Nếu không làm sao có thể nói là con chim ưng số một, trăm năm khó gặp một lần chứ. Có được Hồng Diệp thực sự là sự chiếu cố của ông trời đối với Lâm Côn cháu.”

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Côn không lập tức đưa vợ chồng Dư Tông Hoa về nhà mà đưa bọn họ tới khu nam thành phố, tuy rằng vợ chồng Dư Tông Hoa không nói, nhưng trong lòng Lâm Côn cũng biết ít nhiều. Lần này bọn họ tới đây là để giúp đỡ anh, ngoài ra cũng muốn tới đây xem thử hướng phát triển của anh, để lên sẵn dự tính sau này cho Dư Chí Kiên, không thể nói là vợ chồng Dư Tông Hoa quá cẩn thận, vì việc này có liên quan tới con ruột của mình, nên bọn họ không thể không cẩn thận.

Đầu tiên Lâm Côn đưa hai vợ chồng tới Bách Phượng Môn, buổi sáng Bách Phượng Môn không kinh doanh, nhưng cửa luôn mở, chiếc Jetta cũ của Lâm Côn dừng lại, lập tức có đàn em chạy tới mở cửa, đồng thời đồng loạt kêu lên với Lâm Côn: “Chào anh Lâm!”

Lâm Côn cười gật đầu với đám đàn em rồi bước đi trước dẫn đường, vợ chồng Dư Tông Hoa cùng với Tần Tuyết và Lâm Lâm đi theo phía sau, thêm cả hai cậu đàn em cũng đi theo sau chốt, khí thế này chính là khí thế của người anh hai quản lý trong Bách Phượng Môn ấy mà.

Ban ngày, cửa sổ của Bách Phượng Môn đều mở hết màn che ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào bên trong, trong phòng mở điều hòa, một sảnh lớn tới thế, một vài người đang làm công tác chuẩn bị cho công việc kinh doanh tối nay, ngoài ra còn có một vài đàn em chuyên phụ trách an ninh thì ngồi tụm lại với nhau. Cũng có người đánh bài, cũng có người đang nằm khoác lác, có người lại nằm ngủ trên ghế sofa... Khung cảnh này nhìn thì có vẻ lộn xộn, có điều các hộp đêm chỗ nào chẳng như vậy, không có gì lạ cả.

Khi thấy Lâm Côn tới, dù là đang làm gì, tất cả đều đứng thẳng dậy, ánh mắt kính phục nhìn về phía Lâm Côn, tiếng này nối tiếp tiếng kia nói: “Chào anh Côn.” Đây hoàn toàn không phải là kiểu chào hình thức, Bách Phượng Môn đã trải qua ra nhiều những hiểm nguy, nhưng cuối cùng đều được Lâm Côn giải quyết, bình ổn mọi cơn sóng to gió lớn, chính vì thế địa vị của anh hai trong lòng đám anh em tăng vọt, mọi người đều kính phục anh từ tận đáy lòng.

Tất cả mọi người đều đứng dậy, duy chỉ có một người duy nhất vẫn nằm ngáy khò khò trên ghế sofa, tiếng ngáy này nối tiếp tiếng ngáy kia như sấm rền. Lúc này, một cô gái nhỏ thân hình bốc lửa khuôn mặt xinh đẹp chạy tới trước mặt anh ta, véo vào bắp đùi anh ta, khiến con người đó đau quá ai da một tiếng ngồi bật dậy.

“Việc gì vậy?!” Long Đại Tương không hiểu tình hình ra sao hét toáng lên, đầu tiên người anh ta nhìn thấy không phải Lâm Côn mà là Nguyễn Thiến đang đứng cạnh anh, khuôn mặt rất ấm ức nói: “Thiến Thiến, sao em lại nhéo anh, đau chết mất.”

Nguyễn Thiến liếc mắt ra hiệu cho Long Đại Tương, len lén nhìn về phía Lâm Côn, Long Đại Tương lúc này mới nhìn thấy Lâm Côn, nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Anh Côn, anh tới lúc nào thế?”

Lâm Côn cười nói: “Cậu nhanh qua đây để anh giới thiệu.”

Long Đại Tương lao như tên bắn tới, khi nhìn thấy Dư Tông Hoa thì hơi kinh ngạc, anh ta không nói thẳng ra thân phận của Dư Tông Hoa mà thay vào đó nói bằng một cách khác, “Chú, cháu biết chú, chú là cha của Dư Chí Kiên đúng không!”

Hồi còn trẻ Dư Tông Hoa hay xuất hiện trước ống kính, từ sau khi rút về ở tuyến hai thì mấy cái màn ảnh ống kính đó ông ít khi xuất hiện, bởi thế trong mắt các anh em ở đây có người cảm thấy Dư Tông Hoa nhìn rất quen, nhưng tạm thời không nhớ được ra thân phận của ông. Nhưng khi nghe Long Đại Tương nhắc đến họ ‘Dư’, thì những người đàn em vốn có ít ấn tượng trong lòng lập tức hiểu ra, trên mặt của từng người đều là kinh ngạc không thốt ra lời. Có lẽ bọn họ có nằm mơ cũng không thể nào tưởng tượng ra được cả, không ngờ lại có thể gặp được cán bộ lớn của tỉnh trong một khoảng cách gần tới vậy, thật là hiếm có!

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Chân Long Kiếm

Copyright © 2022 - MTruyện.net