Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 307
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 307

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Gã thanh niên nằm bò trên đất đó quá thâm độc, hơn nữa còn có âm mưu từ trước, gã ta cố ý nằm giả chết trên đất, đợi sau khi Lâm Côn tới sẽ nhân cơ hội anh không phòng bị để tấn công bất ngờ. Con dao găm trong tay lạnh lẽo rợn người, con dao găm với lưỡi dao sáng quắc lạnh lẽo như tuyết vẽ một đường trong không khí đâm về phía Lâm Côn.

Đòn tấn công bất ngờ này nhanh như chớp, Lâm Côn cũng có đôi chút trở tay không kịp, khi thấy con dao găm sắc lạnh mang theo sát khí cuồn cuộn chuẩn bị đâm vào cổ họng anh, thì đột nhiên tay anh động đậy.

Nếu thay vào là người bình thường, đối mặt với đòn tấn công bất ngờ này, mười phần có tới tám chín phần là sẽ bỏ mạng, cái tên trẻ tuổi đang vung dao lên kia cũng là một kẻ hung ác có nghề, nếu không tuyệt đối sẽ không ác độc tới độ một đòn tấn công nhắm thẳng vào cổ Lâm Côn như thế.

Khuôn mặt tên côn đồ nhăn nhó dữ tợn và lộ ra vẻ lạnh lẽo như con dao tên này cầm trong tay, trong đôi mắt hằn lên ánh sáng ngọn lửa nóng rực, trong mắt của tên này, người đang đứng lúc này, Lâm Côn, đã là một người chết.

Chỉ đáng tiếc, người gã ta gặp không phải người thường, mà từng là vua sói của Mạc Bắc, một cái kỹ xảo nho nhỏ này của anh ta, đừng nói tới tính mạng của chỉ huy Lâm, muốn làm cho chỉ huy Lâm trầy da cũng còn chẳng có cửa.

Tay Lâm Côn đột nhiên động đậy, hai ngón tay dựng đứng lên, kẹp luôn lưỡi dao găm lạnh lẽo vào hai ngón tay, tốc độ của hai ngón tay anh thật sự cũng nhanh tới cực hạn, gần như tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng trước chuyện xảy ra, thì đã nghe một tiếng keng giòn tan vang lên, con dao găm u ám lạnh lẽo bị giữ cứng ngắc trong không khí, tính đến lúc đó, mũi nhọn của con dao chỉ cách cổ Lâm Côn chưa tới 0.1mm.

Khiếp sợ...

Kinh hãi...

Ngạc nhiên...

Không thể tưởng tượng nổi...

Ba tên côn đồ tép riu, gồm cả tên vung dao lên trong đó, đều ngây người, cô gái ngồi cuộn tròn mơ màng trên đất cũng mơ hồ nhìn nhận được tình hình đang diễn ra trước mắt. Trong mắt cô, sự kinh ngạc hiện lên rõ nét.

Nhưng cảnh khiến người ta kinh sợ còn ở phía sau, Lâm Côn vung tay lên về phía con dao găm, nụ cười quỷ mị gian tà nhìn tên lưu manh trẻ tuổi, hai ngón tay đột nhiên dùng lực một cái, một tiếng rắc giòn tan vang lên, tiếp sau đó là tiếng lanh canh, dưới sự chứng kiến của mọi người, con dao găm đã bị bẻ làm hai đoạn.

Đây...

Hình như cảnh này chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp thì phải, thiếu chút nữa làm cái cằm đang xệ xuống vì ngạc nhiên kinh sợ của ba tên lưu manh trẻ tuổi phải rớt xuống đất, còn nét mặt của tên cầm dao lại càng thêm kinh ngạc sợ hãi. Từ đầu tưới cuối, tên này là người nhìn rõ cả quá trình xảy ra, từ khi Lâm Côn đưa tay lên kẹp lấy lưỡi dao, cho tới khi kẹp gãy đôi...

Tiếp sau đó, Lâm Côn trở tay tát một cái thật mạnh vào tên côn đồ, chỉ nghe một tiếng ‘Bốp’ vang lên, không cần phải nói cũng biết lực của cái tát đó mạnh cỡ nào, chỉ nghe cái tên lưu manh đó bị đánh kêu đau ôi ối liên miệng, đầu chúi nhào xuống đất. Anh ta lập tức lồm cồm bò dậy, thì một cú đạp của Lâm Côn đã lao tới, đá thẳng một cú vào lưng tên này, tên côn đồ này kêu lên một tiếng thảm thiết, phun ra một ngụm máu tươi, mắt tối sầm, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.

Lâm Côn hận nhất ghét nhất chính là những tên đàn ông bắt nạt phụ nữ, một tên đàn ông to lớn, làm gì không làm lại đi bắt nạt đàn bà con gái, lại còn con mẹ nó ba đứa cùng tới, cái loại này gặp bao nhiêu đứa anh xử đẹp bấy nhiêu đứa.

Hai tên lưu manh còn lại lúc này mới tỉnh lại, khi thấy đồng bọn bị đánh nằm ngã lăn ra, hai người này không nói không rằng vung nắm đấm lên lao về phía Lâm Côn. Những tiếng gào thét khiến người khác run sợ vang lên, nhìn cái khí thế này, có vẻ như hận không thể một quyền đập cho Lâm Côn lao thẳng vào vũng bùn.

Hai tên côn đồ một bên trái một bên phải, bao vây gọng kìm về phía Lâm Côn, bọn họ tự cho rằng đòn tấn công của mình rất có khí thế, nhưng trong mắt của Lâm Côn, chẳng khác gì một vở kịch đang diễn trên sân khấu cả, toàn là những động tác võ thuật có tính tượng trưng đẹp mắt thôi.

Chỉ thấy Lâm Côn tùy tiện giơ chân lên đá một cái, tốc độ của cú đá thì không cần nói cũng biết nhanh cỡ nào, nhưng cũng rất chuẩn xác, nhắm đúng vào đũng quần của một tên lưu manh, vào thời khắc mu bàn chân anh chạm vào đũng quần, lực của chân lại tăng thêm, chỉ nghe một tiếng ‘Á’ thảm thiết vang lên, kêu như điên dại, giống như con heo bị giết trong lò mổ vậy, người tên này cong như con tôm, hai tay ôm lấy chỗ đang nhô lên ở nơi đũng quần.

Tên lưu manh còn lại thấy thế nhưng không dừng tấn công, nắm đấm của anh ta vung lên dữ dội lao thẳng về phía gáy của Lâm Côn, cú đấm này chuẩn bị đập trúng ót của Lâm Côn, khuôn mặt tên lưu manh vừa dữ tợn vừa hung bạo lại còn đỏ bừng. Nhưng khi anh ta sắp đánh trúng đến nơi, thì cái ót đang sờ sờ trước mặt tự nhiên biến mất, nắm đấm đấm vào trong không khí, cả người tên này mất đi trọng tâm, ngã dúi dụi về phía trước, đồng thời lúc đó một cú đá cực mạnh lao tới, giúp cho anh ta ngã lăn mấy vòng trên đất.

Uỳnh uỳnh...

Á!!!

Tên côn đồ nằm bò ra trên mặt đất, từng cơn đau lan tới nhói lên như thể cơ thể bị nứt toác ra, anh ta cũng muốn bò dậy, nhưng làm gì còn tí sức lực nào để mà bò dậy nổi, cắn răng cắn lợi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc đó ánh mắt của Lâm Côn nhìn xuống, ánh mắt trêu tức chọc ghẹo, nụ cười gian ác quỷ mị hiện ra trên khuôn mặt anh.

Cuối cùng tên lưu manh tép riu này cũng hiểu, tối nay mình đã gặp phải gai nhọn cỡ nào, sớm biết như thế vừa rồi chạy là đúng rồi, giờ thì coi như xong đời rồi, muốn chạy cũng không chạy nổi, chỉ có thể để mặc cho kẻ khác làm thịt thôi.

“Đại... Đại ca...” Tên lưu manh nằm bò trên đất bắt đầu lanh trí động đậy cầu khẩn Lâm Côn, “Chúng ta trước đây không thù gần đây không oán, anh giơ cao xin hãy đánh khẽ ner tình nhẹ tay, xin anh tha cho tụi em.”

Lâm Côn cười lắc lắc đầu, cũng không nói gì, đi tới phía sau của tên lưu manh, nhấc chân lên giẫm vào đũng quần tên này, tiếng giày đạp rít lên, khi hạ xuống nghe ‘Rắc rắc’, những tiếng nho nhỏ vang lên, tiếng này giống như kiểu đã đạp vỡ cái gì đó, đồng thời với đó là tiếng thét thảm thiết, trong màn đêm thăm thẳm như một con dao găm mang theo vô số đau đớn đâm thẳng vào bầu trời đêm.

Trong khoảnh khắc, ba tên lưu manh nằm như tử thi trên mặt đất, trong đó có hai kẻ nghiêm trọng hơn cả, sùi bọt mép ra ngoài, sau ngày hôm nay ba người bọn họ chim bay trứng vỡ, sau này chẳng thể nào nhăm nhe vào con gái nhà người ta nữa rồi.

Lâm Côn đi tới bức tường, đỡ cô gái đang ngồi co quắp dưới đất lên, trước khi đánh ba tên côn đồ nhãi nhép kia thì anh đã nhận ra cô gái này chính là Mẫn Tiểu Ưu, là người mà Kim Khải khóc lóc kêu gào nhờ anh tìm.

Mẫn Tiểu Ưu vừa cảm kích vừa sợ hãi nhìn Lâm Côn, không biết người đàn ông trước mặt mình đây là người tốt hay người xấu, vừa thoát khỏi miệng cọp nếu lại rơi vào hang sói thì thôi thảm rồi, Lâm Côn khẽ mỉm cười với Mẫn Tiểu Ưu nói: “Tôi biết cô, cô Mẫn.”

Mẫn Tiểu Ưu đầy nghi hoặc, mím mím môi hai cái, yếu ớt nói: “Anh... Anh là ai?”

Lâm Côn mỉm cười: “Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi sẽ không làm hại cô, hơn nữa còn đưa cô đi gặp một người.”

Mẫn Tiểu Ưu càng nghi hoặc hơn, yếu ớt hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”

Lâm Côn mỉm cười, không trả lời cô, vác cô lên vai, giống như thổ phỉ ngày xưa cướp phụ nữ, nghênh ngang đi về phía lỗ bị đục thủng trên tường.

Sau khi đặt Mẫn Tiểu Ưu vào ghế sau xe, Lâm Côn cũng ngồi vào chiếc Jetta cũ, lấy di động ra gọi cho Kim Khải, mãi lâu sau đầu dây bên kia mới có người nghe máy, tiếng Kim Khải khóc sướt mướt vang lên.

“Sao thế, anh Khải.” Lâm Côn cười hỏi, trong lòng thì rõ như gương, tên này chắc lại đang đau lòng vì không tìm thấy Mẫn Tiểu Ưu đây mà, hơn nữa chắc chắn đã uống không ít rượu rồi, lúc này chắc lại đang vật vã ở đâu rồi.

“Cậu đừng có mà cười nhạo tôi nữa, hiện giờ tôi đau muốn chết, cậu có tí đồng cảm nào được không?” Kim Khải khóc lóc oán giận trong điện thoại, xong rồi lại ực ực uống hai ngụm rượu.

“Chẳng phải chỉ là một người phụ nữ sao, có đáng không?” Khóe mắt Lâm Côn cố ý nhìn vào Mẫn Tiểu Ưu đang ngồi phía sau qua kính chiếu hậu, cố ý nói: “Phụ nữ trên đời này nhiều vô kể, vì một người phụ nữ mà làm cho mình thành ra bộ dạng như thế này, anh còn là cậu chủ nhỏ nhà họ Kim nữa sao?”

Mẫn Tiểu Ưu ngồi phía sau giật mình.

“Cái gì mà có đáng không chứ, cậu không biết trong lòng tôi đang khổ sở thế nào đâu, trước đây không biết trân trọng, giờ mất thật rồi, mới hiểu ra hóa ra cô ấy quan trọng với tôi đến thế. Nếu để tôi tìm lại được cô ấy, tôi nhất định sẽ đối đãi với cô ấy bằng con tim chân thật 100%, sẽ yêu cô ấy, cho cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này.”

Trong điện thoại, Kim Khải lớn tiếng khóc to hối hận, Lâm Côn cố ý mở chế độ loa ngoài, những gì Kim Khải nói, Mẫn Tiểu Ưu đã nghe rõ cả, khuôn mặt cô bình thản, nhưng ánh mắt lại ngây dại đi.

Kim Khải lại nói tiếp: “Người anh em, hiện giờ anh cậu mỗi ngày đều xem ảnh của cô ấy không biết bao nhiêu lần, mỗi ngày đều nói với Tiểu Ưu trong ảnh rằng anh yêu em, mỗi ngày đều thề là sẽ tìm thấy cô ấy, mỗi ngày...”

Mẫn Tiểu Ưu ngồi bất lực phía ghế sau đột nhiên cố gắng để có thể lên tiếng, gần như dùng toàn bộ sức lực để kêu lên: “Anh Khải!”

Cũng vào khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô đột nhiên ngấn lệ, nước mắt trào ra không kiềm chế được, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô, nước mắt để lại hai hàng dài trên má.

Phía bên kia điện thoại, giọng của Kim Khải đột nhiên ngưng lại, phải mất cả năm giây sau, mới có âm thanh vang lên, “Người anh em, vừa... vừa rồi là giọng của ai? Cậu nói với tôi đi, đó... Đó có phải là Tiểu Ưu không?”

Lâm Côn cười nói vào di động: “Nói cho tôi biết địa chỉ của anh, tôi đưa cô ấy qua cho anh.”

Kim Khải lập tức gấp rút nói địa chỉ cho Lâm Côn, Lâm Côn cười để điện thoại trước mặt Mẫn Tiểu Ưu rồi đạp chân ga, chiếc Jetta cũ lao đi, ánh sáng của đèn xe tạo thành những vệt dài trong đêm.

Lúc này Kim Khải đang ở biệt thự ven biển, tòa biệt thự này là nơi ở bên ngoài của mình anh ta, bình thường ít khi tới đây, chỉ thỉnh thoảng dắt các cô gái tới đây chơi thôi. Kim Nguyên Tông gia giáo rất nghiêm, bình thường Kim Khải đều phải về nhà, nếu anh dám ba ngày liên tiếp không về nhà thì Kim Nguyên Tông dám đánh cho mông anh nở hoa luôn.

Trước tới giờ biệt thự luôn được dọn gọn gàng sạch sẽ, cứ cách vài ngày sẽ có người tới quét dọn, nhưng mới chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, mà cả tòa biệt thụ đã bị Kim Khải bày ra như một bãi rác. Đâu đâu cũng là rác, bình rượu vứt lăn lóc khắp nơi, Kim Khải nằm vật ra giữa bãi rác, dùng một sự sa sút tinh thần không lời nói nào có thể diễn tả được để thuyết minh cho sự khổ sở, cho tâm trạng rối bời của anh lúc này.

Chuông cửa vang lên, đôi mắt u ám của Kim Khải vụt sáng, vứt bình rượu trong tay đi, chạy tới cửa, khi mở cửa, cả người anh lập tức sững ra, Lâm Côn đang đỡ một người đứng trước mặt anh, điều này khiến cho anh nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, rốt cuộc là đang làm gì đây?

“Còn ngẩn ra đó sao?” Lâm Côn cười nói: “Còn không mau tránh ra, tôi tìm Tiểu Ưu của anh về rồi đây.”

Lúc này Kim Khải mới sực tỉnh, vội vàng tránh sang một bên, Lâm Côn sải bước vào trong biệt thự, nhìn khung cảnh bừa bộn ngổn ngang trong biệt thự, anh phải xuýt xoa: “Tôi nói nghe này anh Khải, anh thế này cũng thật giỏi đấy!”

Kim Khải không thèm trả lời anh, vội vàng cướp lấy Mẫn Tiểu Ưu từ trong tay Lâm Côn, khi nhìn rõ đây thật sự là Mẫn Tiểu Ưu, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn ra từ hốc mắt anh ta: “Tiểu, Tiểu Ưu...”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bí Mật Của Đông Chí

Copyright © 2022 - MTruyện.net