Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 317
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 317

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trên đường, Lâm Côn nhắm mắt lại cẩn thận cân nhắc, Sở Tĩnh Dao và một người đàn ông đi tới Uyên Ương Hí Thủy, anh tin tưởng Sở Tĩnh Dao tuyệt đối sẽ không tùy tiện cùng một người đàn ông ra vào những nơi như vậy. Theo bác tài xế xe taxi miêu tả, lúc đó Sở Tĩnh Dao mang theo một máy tính bảng, theo suy luận bình thường thì xách máy tính bảng, một là vì giải trí, hai là vì công việc, nhưng nói là công việc thì tại sao phải đến Uyên Ương Hí Thủy?

Nghĩ tới đây, Lâm Côn lập tức lại hỏi bác tài xế đã đón Sở Tĩnh Dao và người đàn ông kia ở đâu, người tài xế xe taxi nói cho Lâm Côn là đón ở khách sạn lớn năm sao tại trung tâm thành phố, trong lòng Lâm Côn lập tức bừng tỉnh. Vậy thì rõ rồi, lúc đó Sở Tĩnh Dao nhất định là đi nhà hàng nói chuyện công việc với người đàn ông kia, sau đó vì công việc cho nên mới đến Uyên Ương Hí Thủy. Uyên Ương Hí Thủy là thiên đường của đàn ông, dẫn một người đàn ông đi thì tự nhiên sẽ chọn nơi này đầu tiên, tuy nói chi phí ở Uyên Ương Hí Thủy tương đối cao, nhưng đối với người không thiếu tiền như Sở Tĩnh Dao thì căn bản không tính là cái gì.

Suy nghĩ thông suốt điều này, Lâm Côn lại hỏi bác tài xế xe taxi về dáng vẻ của người đàn ông kia, bác tài xế xe taxi ấp úng nói không rõ, cho dù bác tài xế xe taxi không có nói rõ nhưng Lâm Côn cũng có thể tưởng tượng được. Lúc đó bác tài xế xe taxi này khẳng định bị Sở Tĩnh Dao thu hút đi, cho nên bỏ quên người đàn ông bên cạnh cô, đây là chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn được, đổi lại là người đàn ông khác cũng vậy thôi.

Lâm Côn lập tức gọi điện thoại cho ông chủ Vương, lần trước anh đã xem trong điện thoại di động của Sở Tĩnh Dao nên nhớ được, anh tính có chuyện gì cũng tiện liên hệ, bây giờ lại thật sự phải dùng tới.

Có thể ông chủ Vương đang ngủ nên nghe giọng nói có phần mơ mơ màng màng, giọng của Lâm Côn bình tĩnh nhưng lại có lực uy hiếp rất lớn: “Ông chủ Vương, tôi là Lâm Côn ông xã của Sở Tĩnh Dao, vợ tôi đã xảy chuyện rồi, bây giờ ông lập tức tỉnh táo cho tôi, nếu như vợ tôi có chuyện gì xảy ra, sau khi tôi trở lại thành phố Trung Cảng, chuyện đầu tiên tôi làm là ném ông ra khỏi cửa sổ công ty của các người đấy!”

Công ty của ông chủ Vương không cao, nhưng dù thế nào cũng là mười mấy tầng, nếu thật sự bị ném từ trên lầu xuống, nhất định là phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa chết còn rất khó coi, sẽ bị rơi thành một đống thịt nát.

Ông chủ Vương lập tức lại tỉnh táo, cũng không biết có phải bị Lâm Côn hù dọa hay là nghe Sở Tĩnh Dao gặp chuyện thì khẩn trương nói. “Sao vậy, Tĩnh Dao xảy ra chuyện gì, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lâm Côn nói: “Bây giờ anh trả lời vấn đề của tôi đã, đáng lẽ hôm nay vợ tôi phải về thành phố Trung Cảng, có phải anh giao cho cô ấy nhiệm vụ gì mới hay không?”

Ông chủ Vương thành thật nói: “Đúng, thành phố Vô Đồng bên kia lại có một người khách mới nên tôi lại bảo Tĩnh Dao ở thêm hai ngày, nhưng tôi thật sự không nghĩ tới Tĩnh Dao sẽ xảy ra chuyện, Tĩnh Dao cô ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Lâm Côn vẫn không trả lời mà hỏi tới: “Nói rõ ràng về người khách của anh cho tôi biết, ngay lập tức!”

Giọng nói của Lâm Côn không lớn, nhưng rất cứng rắn, khiến ông chủ Vương bị dọa cho run rẩy, liên tục nói được, sau khi cúp điện thoại khoảng chừng 5 phút thì ông chủ Vương lại gửi tin tức tỉ mỉ qua. Phía trên có số điện thoại và cách thức liên lạc của ông chủ công ty cùng địa điểm.

Lâm Côn lập tức dựa theo số điện thoại gọi tới cho tổng giám đốc họ Lư, tổng giám đốc Lư này cũng đang ngủ, khi nhận được điện thoại của Lâm Côn ông ta không nhịn được hỏi: “Ai vậy, khuya thế này còn gọi điện thoại làm gì?”

Giọng điệu của Lâm Côn bình tĩnh lại nghiêm khắc nói: “Anh họ Lư, nhà ở khu XX tiểu khu XX lầu XX tòa số 3, tầng 10 nhà số 1, bây giờ tôi cho anh một cơ hội. Tôi hỏi anh trả lời, nếu như anh không hợp tác, năm phút sau tôi sẽ xuất hiện ở nhà anh, ném anh từ trên lầu xuống, tôi tuyệt đối sẽ không nói đùa đâu!”

Ông chủ Lư nghe vậy thì nhíu mày lập tức tỉnh táo, nghe nói như vậy ông ta không thể không sợ, giọng điệu ông ta bình tĩnh lại u oán nói: “Nói đi, anh muốn hỏi cái gì.”

“Tối hôm nay anh phái ai đi nói chuyện công việc với Sở Tĩnh Dao.”

Ông chủ Lư hoàn toàn không do dự, nói: “Thư ký của tôi Trương Nghệ Uy.”

“Cảm ơn đã hợp tác, chúc ngủ ngon.” Lâm Côn cúp điện thoại, xe taxi cuối cùng dừng lại ở cửa lớn bên ngoài Uyên Ương Hí Thủy, lúc này đã là nửa đêm về sáng, trước cửa Uyên Ương Hí Thủy vẫn rất náo nhiệt, có thể thấy được ở đây kinh doanh tốt thế nào, cũng có thể thấy những kẻ có tiền ở thành phố Vô Đồng thật sự rất nhiều.

Lâm Côn cũng móc ra một trăm tệ đưa cho tài xế xe taxi, cũng nói không cần trả lại, trên mặt tài xế xe taxi không hề vui mừng mà kinh sợ nhìn Lâm Côn. Vừa rồi Lâm Côn ở trên xe gọi điện thoại, anh ta nghe thấy rõ ràng, không nghĩ tới một người đàn ông nhìn qua rất bình thường như vậy lại mạnh mẽ thế, hơn nữa cô gái đẹp kia lại có thể gặp chuyện không may. Cho dù từ đầu tới cuối Lâm Côn cũng không nói đã xảy ra chuyện gì, nhưng căn cứ vào phản ứng của anh lại thấy được, chuyện này cũng không nhỏ.

Chờ sau khi Lâm Côn đi vào cửa lớn của hội sở, bác tài xế xe taxi mới đột nhiên kịp phản ứng, mẹ kiếp đồng hồ tính tiền lên tới một trăm lẻ ba tệ, người này lại còn rất hào phóng bỏ lại một trăm tệ nói không cần trả lại, trả... Trả em gái cậu à!

Lâm Côn đi vào cửa lớn của hội sở thì lập tức lại có người đi lên đón, trong Uyên Ương Hí Thủy này có rất nhiều người đón tiếp, mỗi người khách tới đều sẽ có người lên đón tiếp.

“Thưa ngài, xin hỏi ngài có dự định gì chưa?” Cô gái dịu dàng lễ phép hỏi, đôi mắt chớp chớp đầy dụ dỗ.

“Tôi tìm anh Trương, Trương Nghệ Uy.” Lâm Côn mỉm cười nói, anh kết luận Trương Nghệ Uy khẳng định còn chưa rời khỏi hội sở này, người này bình thường căn bản sẽ không dám tới hội sở, thật vất vả mới tới một lần, đổi lại bất cứ người nào cũng sẽ không dễ dàng rời đi.

“Mong ngài chờ một lát, tôi sẽ giúp ngài kiểm tra.” Nhân viên phục vụ cầm máy tỉnh bảng trong tay kiểm tra, sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói với Lâm Côn: “Thưa ngài, quả thật có một vị khách là Trương Nghệ Uy, mời ngài đi theo tôi.”

Nhân viên phục vụ dẫn theo Lâm Côn lên đến lầu hai, chỉ vào một căn phòng nhỏ trước mặt nói: “Là ở nơi này.”

Lâm Côn mỉm cười với nhân viên phục vụ nói lời cảm ơn rồi đi tới trước phòng gõ cửa, bên trong lập tức truyền tới một hét rất lớn có vẻ không kiên nhẫn: “Ai làm phiền chuyện tốt của bố mày thế?”

Lâm Côn cũng lười nói chuyện, sau khi xác định người này ở bên trong, anh giơ một chân đạp cửa bật ra, trên chiếc giường nước trong phòng, Trương Nghệ Uy đang trần truồng đại chiến với hai người đẹp, Lâm Côn đột nhiên xông tới, lập tức dọa cho hai cô gái này giật mình hét lên.

“Không muốn chết thì tất cả im miệng lại cho tôi.” Lâm Côn thâm trầm nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hai cô gái trần truồng kia, hai người đều bị dọa đưa tay bịt miệng lăn sang một bên.

Trương Nghệ Uy cũng giật mình há hốc mồm, run lẩy bẩy phun ra hơi rượu nhìn Lâm Côn hỏi: “Anh... Anh làm gì vậy, dọa... Dọa... Dọa hai bảo bối của tôi sợ rồi có biết không?” Nói xong, anh ta rướn cổ hét về phía cửa: “Bảo vệ... Bảo vệ!”

Lâm Côn đá ngược chân đóng cửa lại, trực tiếp lao tới trước giường, không nói thêm một lời anh đã nắm tóc của Trương Nghệ Uy tát tới hai cái, trực tiếp đánh cho Trương Nghệ Uy choáng váng.

“Nói, Sở Tĩnh Dao tại sao xảy ra chuyện?” Lâm Côn lạnh lùng hỏi.

“Sở... Sở... Tôi làm sao biết ai là Sở Tĩnh Dao chứ? Anh có bệnh sao, lại đánh tôi một lần nữa thử xem!” Trương Nghệ Uy có hơi rượu lại kêu loạn, Lâm Côn hoàn toàn không để ý lại tát thêm hai cái, trực tiếp đánh bay hai cái răng ra ngoài.

Trương Nghệ Uy đau tới mức liên tục kêu lên thảm thiết, một tay Lâm Côn bóp ở trên cổ của anh ta, “Tôi sẽ cho anh một cơ hội, nói, Sở Tĩnh Dao rốt cuộc tại sao xảy ra chuyện, nếu như anh không nói ra, tôi lập tức bẻ gãy cổ của anh.”

Trương Nghệ Uy bị bóp cổ tới mức ho khan, cũng không biết là bị nghẹn hay do bị đánh mà mặt anh ta đỏ bừng, đầy tủi thân nói: “Sở Tĩnh Dao là ai chứ? Tôi thật sự không biết mà, anh trai bảo tôi nói tôi cũng biết gì đâu mà nói!”

Lâm Côn nói: “Cô gái đã dẫn anh tới đây tối nay.”

Trương Nghệ Uy lập tức bừng tỉnh, nói: “Anh nói là cô Sở à...”

Bốp!!!

Lâm Côn lại một tát đánh xuống, đánh cho Trương Nghệ Uy tủi thân cũng sắp khóc rồi, “Anh trai à, anh làm gì lại cứ đánh tôi chứ?”

Lâm Côn lạnh như băng nói: “Nói nhảm nữa tôi lập tức bẻ gãy cổ của anh!”

Trương Nghệ Uy thành thật nói: “Tôi không biết cô Sở gặp chuyện gì, cô ấy trả tiền xong thì đi luôn.”

Lâm Côn nói: “Thật sao?”

Trương Nghệ Uy vừa khóc vừa nói: “Anh trai, anh cũng đánh tôi thành bộ dạng này rồi thì tôi còn dám nói dối nữa sao?”

Lâm Côn nói: “Cô ấy rời đi lúc mấy giờ.”

Trương Nghệ Uy đảo tròng mắt suy nghĩ một chút nói: “Khoảng mười giờ, thời gian cụ thể thì tôi không biết.”

Lâm Côn ném Trương Nghệ Uy lại trên giường nước rồi đi về phía ngoài cửa, khi đi tới trong hành lang thì anh vừa vặn gặp được một nhân viên phục vụ, Lâm Côn trực tiếp cản người phục vụ này lại nói: “Dẫn tôi đi gặp giám đốc của các anh.”

Người nhân viên phục vụ này nghi ngờ nhìn Lâm Côn, Lâm Côn lập tức nghiêm mặt thúc giục: “Ngay lập tức!”

Nhân viên phục vụ bị dọa cho run rẩy, người có thể tới chỗ này giải trí đều không phải là người bình thường, cô chỉ một nhân viên phục vụ nho nhỏ tất nhiên không dám đắc tội nên vội lấy ra bộ đàm nói: “Giám đốc, giám đốc, có khách muốn gặp anh.”

“Ừ, dẫn anh ta lên.” Người giám đốc này trả lời rất nhanh.

Nhân viên phục vụ dẫn theo Lâm Côn lên lầu sáu, cô dừng lại ở bên ngoài một văn phòng, gõ cửa nói: “Giám đốc, tôi dẫn theo khách đến rồi.”

“Mời vào.” Bên trong truyền tới giọng nói hơi khàn khàn của một người đàn ông.

Nhân viên phục vụ thay Lâm Côn mở cửa, Lâm Côn đi nhanh vào trong, nhân viên phục vụ lại lặng lẽ đóng cửa lại.

Người giám đốc này hơn ba mươi tuổi, đầu trọc sáng bóng, cánh tay để trần, trên hai vai đều có hình xăm, trên cổ còn đeo vòng vàng lớn to bằng ngón tay cái, toàn thân lộ ra dáng vẻ của lưu manh.

“Anh tìm tôi sao?” Giám đốc hội sở hỏi, đồng thời quan sát Lâm Côn từ trên xuống dưới, bộ dạng coi như không tệ, ăn mặc cũng rất tốt, chẳng qua là khí thế trên người có hơi lưu manh, vừa nhìn đã biết không có ý tốt.

“Nhờ cậy một việc.” Sắc mặt Lâm Côn bình tĩnh nói: “Tôi muốn xem camera ở cửa hội sở các anh.”

“A...” Giám đốc hội sở cười lạnh hỏi ngược: “Anh bạn, anh thật đúng là giỏi, anh cố ý tới gây chuyện sao?”

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi muốn xem camera, camera ở cửa hội sở của các người từ chín giờ rưỡi đến mười giờ rưỡi.”

Giám đốc hội sở lạnh lùng quan sát Lâm Côn, khinh thường nói: “Tôi nói với anh này, hàng năm có rất nhiều người tới chỗ chúng tôi giở trò nhưng không một người nào có kết cục tốt, thức thời thì nhanh chóng cút ra ngoài cho tôi. Tôi sẽ xem như chuyện ngày hôm nay chưa từng xảy ra, nếu không thì anh đừng trách tôi không khách khí với anh, tới lúc đó có hối hận cũng không kịp đâu.”

Tối hôm nay Lâm Côn tuyệt đối là nóng nảy, cái này cũng không thể trách anh được, người đàn ông nào có vợ bị người ta bắt cóc mà không nóng nảy chứ? Chỉ thấy anh đi tới trước mặt giám đốc hội sở, không để cho giám đốc hội sở kịp phản ứng thì anh đã giơ tay tát qua, có âm thanh lạnh thấu xương vang lên…

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Qua Nhà Tớ Làm Bài Tập Đi

Copyright © 2022 - MTruyện.net