Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 320
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 320

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Buôn bán ở trên con đường này, có thể nói trình độ đều không khác nhau lắm, đều thuộc về loại người thấy tiền sáng mắt, vừa nhìn thấy Lâm Côn hào phóng lấy ra hai trăm tệ, người phụ nữ kia lập tức vui vẻ, đôi mắt đầy nếp nhăn chớp chớp, nói với âm Côn: “Anh chàng đẹp trai, vậy anh muốn làm gì? Chẳng lẽ là coi trọng bà chị này sao?”

Người đàn ông bên cạnh hình như căn bản không quan tâm tới người phụ nữ mình, bàn tay chỉ lo loay hoay ở dưới váy, cũng không biết là bị làm cho sướng hay sao mà bà ta cố ý rên rỉ một tiếng.

Nói thật, Lâm Côn có kích động muốn nôn, dáng vẻ bà ta khi còn trẻ chắc không tệ, nhưng bây giờ cũng hoa tàn ít bướm, đừng nói đến năm đó xinh đẹp động lòng người, dù năm đó có đẹp thế nào, cũng không chống lại được năm tháng trôi đi.

Một cô gái có thể già, cũng có thể xấu, nhưng đi ra khoe khoang lẳng lơ lại không được. Lâm Côn thật sự bội phục người đàn ông bên cạnh, loại hàng này mà anh cũng không khiếp sợ, ngược lại còn ở nơi đó chơi say sưa.

“Không cần nói nhiều, tôi chỉ hỏi cô một vấn đề, cô cứ theo tình hình thực tế trả lời, đây chỉ là một nửa giá.” Lâm Côn nói, ngón tay gõ một cái lên tờ tiền đỏ, động tác rất tiêu sái.

“Ái chà, anh đẹp trai ra tay rộng rãi như thế, được rồi, muốn hỏi gì cứ hỏi, cho dù ngày kinh nguyệt của tôi là ngày nào, anh cũng có thể hỏi được.” Người phụ nữ này lúc còn trẻ khẳng định không phải là người tốt lành gì, bằng không cũng không thể dâm đãng như vậy, bình thường hơn năm mươi tuổi chắc là ở nhà ôm cháu, nhưng bà ta lại mở nhà trọ ở nơi nghèo nàn này, qua lại với người đàn ông còn nhỏ hơn mình hai mươi tuổi.

Lâm Côn lười nói nhiều, hỏi: “Buổi tối nay cô có thấy một người đàn ông dẫn một cô gái tới ở trọ không? Người đàn ông còng lưng, dáng vẻ rất đáng khinh, nữ thì rất cao rất đẹp.”

Bà ta lắc đầu, không quên trêu nói: “Anh chàng đẹp trai, sẽ không phải là vợ bỏ theo trai chứ?”

Lâm Côn không để ý tới bà ta lại móc ra hai trăm tệ đập xuống trên quầy bar, lạnh lùng nói: “Nếu như bà nói dối, tôi sẽ hủy đi cái nhà trọ này.” Nói xong anh xoay người đi ra ngoài cửa, bà ta mỉm cười trêu ghẹo sau lưng Lâm Côn nói: “Anh chàng đẹp trai, vợ theo trai cũng không sao, chị đây có thể giúp mà.”

Bà ta vừa nói vừa đắc ý đếm tiền, người đàn ông bên cạnh còn đang lặng lẽ chơi dưới váy của bà ta, sau khi đếm xong tiền, kiểm tra mỗi tờ là thật, bà ta cầm tiền thở phì phò đập xuống đầu của người đàn ông một cái, nổi giận mắng: “Đồ đần thối nhà anh, làm gì cũng không được làm ở đó, đó là hoa cúc, anh lại không thể nhẹ nhàng, muốn tàn hoa cúc của bà đây à!”

Người đàn ông nhếch miệng cười, dáng vẻ rất khờ khạo, tuy nhiên trong đôi mắt lại đầy vẻ phóng túng, vừa nhìn là biết tinh trùng lên óc quá độ, dẫn đến chỉ số thông minh cũng không bình thường.

Lâm Côn đi vào nhà trọ thứ ba, ở đây cũng có một người phụ nữ ngồi trông, lúc này là một người tương đối bình thường, khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ cũng bình thường, tuy nhiên khí chất lại rất thân thuộc, tóc ngắn áo choàng, trên mặt trang điểm kỹ, môi hồng trông rất gợi cảm.

Bị hai người phụ nữ xấu xí trước đó ảnh hưởng, vừa so sánh thì Lâm Côn cảm thấy người phụ nữ trước mắt này quả thực chính là quốc sắc thiên hương, anh khẽ mỉm cười rất hiền hòa.

Bình thường mở nhà trọ ở dọc đường cao tốc như vậy, bình thường đều gặp phải mấy lái xe có chút lỗ mãng, khó có được đàn ông đẹp trai như vậy tiến vào nên cô gái sau quầy bar cũng nhìn Lâm Côn mỉm cười.

Lâm Côn đi tới trước quầy bar, không đợi người phụ nữ này mở miệng thì anh đã đập hai trăm tệ chuẩn bị trước lên trên quầy bar, nói: “Người đẹp, tôi muốn hỏi thăm một tin tức, cô nói thật, còn có hai trăm tệ cho cô.”

“Có chuyện tốt như vậy sao?” Người phụ nữ mỉm cười và nói.

“Tối hôm nay có một người đàn ông dẫn một phụ nữ tới trọ, đàn ông lưng còng nhìn qua rất đáng khinh, nữ thì rất cao, da rất trắng, bộ dạng hết sức xinh đẹp, liếc mắt lại có thể làm cho người ta nhớ kỹ.”

Người phụ nữ mỉm cười trêu ghẹo nói: “Anh là nói tôi sao?”

Lâm Côn mỉm cười, nói: “Người đẹp, tôi không có thời gian nói đùa.”

Người phụ nữ kia mỉm cười nói: “Dáng vẻ anh đẹp trai như vậy mà một chút hài hước cũng không có. Chưa từng nhìn thấy hai người anh nói.”

“Cảm ơn.” Lâm Côn lại móc ra hai trăm tệ đặt ở trên quầy bar, xoay người về phía cửa của nhà trọ, anh mới bước một chân ra khỏi cửa thì phía sau đã truyền đến giọng của người phụ nữ: “Tôi sẽ để ý giúp anh.”

Đứng ở giữa ngã tư đường, trong lòng Lâm Côn thầm nghĩ, lẽ nào suy đoán của mình là sai lầm. Doãn Lưu Tinh đã dẫn theo Sở Tĩnh Dao rời khỏi đây rồi sao? Dựa theo suy luận bình thường thì không đúng, bọn họ nhất định ở đây!

Nhưng vấn đề khác lại tới, dựa theo suy đoán logic, nếu bọn họ ở trên con đường này, tại sao anh không tìm được?

Lâm Côn đi chậm về phía trước, bây giờ thời gian cấp bách, anh không thể lãng phí thời gian ở nơi này được, anh đi từ đầu tới cuối đoạn đường một lần, nếu như vẫn không phát hiện được manh mối gì thì anh không thể làm gì khác hơn là mau chóng rời khỏi nơi đây, suy nghĩ biện pháp khác để tìm kiếm Sở Tĩnh Dao, tìm được cô chậm một phút thì cô lại có thêm một phần nguy hiểm.

Khi Lâm Côn sắp đi đến cuối đường thì bỗng nhiên nhìn thấy trong một xưởng sửa chữa bên cạnh có một chiếc xe màu xám đang đậu, khi vừa nhìn thấy chiếc xe này Lâm Côn lập tức liên tưởng đến chiếc xe đã xuất hiện ở nơi xảy ra sự cố kia.

Trong lòng mang theo tâm lý tò mò và cầu may, Lâm Côn đi về phía chiếc xe này, con phố này chủ yếu là dành cho các loại xe vận tải kinh doanh, đột ngột xuất hiện một chiếc xe con ở đây thì vốn đã không hợp tình lý.

Xe con do trong nước sản xuất, Lâm Côn đi từ đuôi xe vòng qua đầu xe, lập tức lại phát hiện ra chiếc đèn của xe đã vỡ, Lâm Côn lấy từ trong túi ra mảnh nhỏ nhặt được tại hiện trường so sánh thấy hoàn toàn là cùng một chất liệu. Cái này đủ để chứng minh đây là chiếc xe kia.

“Này, đang làm gì đấy!”

Đột nhiên có người từ trong nhà quát lớn, Lâm Côn ngẩng đầu nhìn thấy một người hơn hai mươi tuổi vẻ mặt không vui đi về phía anh, trong tay người trẻ tuổi này xách một cái cờ lê, nửa người trên để trần lộ ra bắp tay cường tráng, phía dưới mặc một cái quần cộc màu đen.

Lâm Côn nhìn người trẻ tuổi này mỉm cười, anh rút từ trong túi ra điếu thuốc ngậm ở trong miệng, đồng thời lại rút ra một điếu ném cho người trẻ tuổi, người trẻ tuổi giơ một tay đón lấy điếu thuốc, anh ta cầm lên nhìn. Đó lại là thuốc Trung Hoa.

Lâm Côn móc ra cái bật lửa châm thuốc lá rồi ném cái bật lửa cho người trẻ tuổi, sau khi người trẻ tuổi nhận lấy cũng châm thuốc và trả lại cái bật lửa cho anh.

Lâm Côn ngồi xổm ở trên mặt đất, cười nói với người trẻ tuổi: “Chiếc xe này không phải là trong xưởng của các anh, tối hôm nay vừa lái tới đúng không?”

Người trẻ tuổi thả lỏng cảnh giác, nhìn Lâm Côn hỏi: “Làm sao anh biết?”

Lâm Côn phun ra một làn khói thuốc, dáng vẻ có vài phần không nghiêm cỉủnh mỉm cười nói: “Nói cho tôi biết hai người kia đi đâu, tôi cho anh tiền một bao Trung Hoa.”

“Ha ha.” Người trẻ tuổi đi tới trước mặt Lâm Côn, ngồi xổm xuống mỉm cười và nói: “Con người anh thật thú vị.”

Lâm Côn cười nói: “Buôn bán này thế nào?”

Người trẻ tuổi nói: “Tất nhiên là không tệ.”

Lâm Côn móc ví ra đếm bảy trăm tệ rồi kín đáo đưa cho người trẻ tuổi nói: “Nói đi, bọn họ đi đâu?”

Người trẻ tuổi nhìn số tiền trong tay khẽ cười, chỉ vào về phía một quán mì gần đó, nói: “Đi tới chỗ đó ăn, lúc này chắc hẳn cũng sắp ăn xong rồi, anh muốn tìm thì tốt nhất đi nhanh đi.”

“Cám ơn!” Lâm Côn đứng lên lại đi về phía quán mì, quán mì này dù để bảng hiệu là quán mì nhưng bên trong lại cái gì cũng có thể làm, chủ yếu vẫn là mì phở và món ăn gia đình là chủ yếu, nếu như ở đây mà làm sơn hào hải vị, vừa bán không được, càng bán không ra cái giá phù hợp.

Ngoài cửa chính của quán mì có tấm rèm phủ, chủ yếu là tránh ruồi muỗi vào mùa hè, Lâm Côn vén tấm rèm lên thì thấy trong quán còn có không ít người đang ăn, mỗi người đều lộ ra cánh tay, ưỡng cái bụng to, trên thân không béo mấy, nhưng bụng lại lớn khác thường, vừa nhìn là biết do ngồi lái xe trong thời gian dài gây ra.

Nhìn tài xế ngồi đầy bên trong nhưng Lâm Côn lại không thấy được bóng dáng của Doãn Lưu Tinh và Sở Tĩnh Dao, lúc này ông chủ quán lại chạy ra chào hỏi, đó là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, rất cao và gầy, dáng vẻ giảo hoạt.

“Anh bạn, tới dùng cơm à! Nào mời vào trong, tầng lầu này không còn chỗ rồi, anh có thể lên trên lầu, trên lầu vừa sạch sẽ còn ở ngoài trời nữa, buổi tối vừa hóng gió vừa ăn một chén mì nóng sẽ rất thoải mái!”

Lâm Côn chẳng qua chỉ mỉm cười nhưng không nói gì, đi về phía cầu thang lên trên lầu, ông chủ cầm thực đơn đi phía sau, đến trên lầu anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy được Sở Tĩnh Dao và Doãn Lưu Tinh ngồi gần đó. Trước kia Lâm Côn chưa từng gặp Doãn Lưu Tinh, lần đầu gặp mặt lại có thể thấy được từ trên người của anh ta có một sát khí như có như không, đây là do cao thủ luyện đến trình độ nhất định tự nhiên tỏa ra sát khí.

Nhìn thấy Lâm Côn, phản ứng đầu tiên Sở Tĩnh Dao chính là được cứu, cô vừa muốn mở miệng gọi Lâm Côn, Lâm Côn đã nhìn cô ra hiệu, thần giao cách cảm của hai vợ chồng giả làm Sở Tĩnh Dao lập tức hiểu ý của Lâm Côn, cô không nói lời nào nữa.

Doãn Lưu Tinh hình như nhận ra được điều gì, anh ta cảnh giác nhìn về phía Lâm Côn, Lâm Côn hoàn toàn không sợ hãi nhìn lại anh ta, dáng vẻ rất thân thiện gật đầu chào Doãn Lưu Tinh. Doãn Lưu Tinh cười ngả ngớn, giác quan thứ sáu đột nhiên nhạy bén đi dò xét xem trên người Lâm Côn có khí tức nào lộ ra hay không.

Kết quả, Doãn Lưu Tinh không có dò xét ra khí tức gì cường đại, chẳng qua chỉ là khí tức của người bình thường mà thôi, anh ta lập tức lại thả lỏng, cầm lon bia ướp lạnh trong tay, mỉm cười nói với Lâm Côn: “Anh bạn, uống một chút chứ?”

Lâm Côn tiện tay mở một chai bia trên bàn cũng giơ lên, hai người xem như chạm cốc từ xa sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn tới đáy.

Doãn Lưu Tinh mỉm cười nói với Lâm Côn: “Người anh em, tửu lượng thật tốt nhỉ!”

Lâm Côn mỉm cười nói: “Anh bạn cũng không tệ.”

Doãn Lưu Tinh cười ha ha nói: “Hai chúng ta có nên kết nghĩa, sau đó ra ngoài uống rượu hay không?”

Lâm Côn cười nói: “Không thành vấn đề!”

Doãn Lưu Tinh cười nói: “Người anh em, nếu không chúng ta ngồi cùng nhau đi.”

Lâm Côn không từ chối, cười ha hả đi tới, gọi một chén mì đặc biệt và hai đĩa đồ nhắm, Lâm Côn lấy thân phận một người đi ngang qua đường trò chuyện với Doãn Lưu Tinh. Doãn Lưu Tinh không để lộ thân phận của mình, chỉ nói mình là người bên ngoài tới buôn bán, anh ta không biết minh đã sớm bị lộ.

Ăn cơm xong, Doãn Lưu Tinh dự định đi tới nhà trọ để ngủ, Lâm Côn mỉm cười đề nghị nói: “Anh bạn, hai chúng ta có duyên phận mới có thể gặp nhau trong biển người như vậy, sao không nhân lúc đêm tối trời lạnh, cùng nhau đi dạo nói chuyện một chút chứ?”

Doãn Lưu Tinh cười ha ha nói: “Ý kiến này hay!”

Bên ngoài chính là một đoạn đường vắng, Doãn Lưu Tinh, Lâm Côn, Sở Tĩnh Dao đi trên đường, khi đến một đoạn không thấy bóng người thì Lâm Côn đột nhiên dừng bước, trên thân anh đột nhiên tỏa ra sát khí, trực tiếp làm cho Doãn Lưu Tinh bị dọa giật mình, anh ta không nhịn được quay đầu lại.

“Anh là ai?” Nhận thấy được khí thế mạnh mẽ trên người Lâm Côn nên Doãn Lưu Tinh đã mơ hồ cảm giác không ổn, người có thể có sát khí đáng sợ như vậy thì khẳng định không phải là kẻ đầu đường xó chợ, mắt của anh ta khẽ híp lại chuẩn bị tinh thần chiến đấu.

“Tôi là ai không quan trọng, uan trọng là hôm nay tôi muốn lấy mạng của anh, cho anh thời gian hai phút để chuẩn bị trước một chút.” Lâm Côn cười nhạt nói.

“Hừ, chỉ giỏi khoác lác!” Ánh mắt của Doãn Lưu Tinh đột nhiên trợn trừng, toàn thân từ trên xuống dưới lập tức bạo phát ra một khí thế mãnh liệt, khí thế này vừa sắc bén lại mạnh mẽ giống như một ngọn núi lớn khiến cho người ta phải khiếp sợ…

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Từ Mạt Thế Xuyên Qua Thành Tiểu Ca Nhi

Copyright © 2022 - MTruyện.net