Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 323
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 323

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống con đường nhỏ ở vùng ngoại ô, Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao đi bộ ở trên đường nhỏ, trên mặt Lâm Côn tươi cười rạng rỡ khác hẳn với dáng vẻ lưu manh của anh trước kia. Hai tay của Sở Tĩnh Dao cầm bông hoa cúc nhỏ mà Lâm Côn đã hái, cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, trong lòng còn sợ hãi đi ở bên cạnh Lâm Côn, cảnh tượng kia lại giống như anh trai đang dắt em gái đi chơi vậy.

Hai người không trở lại đoạn phố nhỏ nghèo nàn kia mà đi dọc theo con đường về phía trước, đi thêm một cây số nữa chính là con đường chính, ở đó bọn họ có thể bắt được một chiếc xe quay lại thành phố.

Có tiếng điện thoại vang lên. Đó không phải là điện thoại di động của Lâm Côn, cũng không phải điện thoại di động của Sở Tĩnh Dao, mà của Doãn Lưu Tinh mới vừa bị chỉ huy Lâm của chúng ta lấy đi tính mạng. Chỉ huy Lâm cầm cái điện thoại di động này vì nó có thể liên hệ với Lỗ Đại Năng, không quan tâm Lỗ Đại Năng lại lợi hại tới mức nào, nếu ông ta dám động tới người phụ nữ của anh thì anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua được.

Lâm Côn bình tĩnh nghe điện thoại, vẻ mặt Sở Tĩnh Dao khẩn trương muốn ngăn cản anh, nhưng cuối cùng vẫn chậm mất một bước, Sở Tĩnh Dao thầm kêu to: “Đồ ngốc, anh điên hay sao, đó không phải là điện thoại di động của anh!”

Kết quả cô lại trơ mắt nhìn Lâm Côn nghe điện thoại, đồng thời còn thấy anh ung dung nói một tiếng ‘alo’ vào điện thoại. Sở Tĩnh Dao vừa nghe, lập tức kinh ngạc, giọng nói này lanh lảnh mang theo sát khí mà hoàn toàn không phải là giọng nói của Lâm Côn, đó chính là giọng nói của Doãn Lưu Tĩnh, thi thể đang nằm cách đây năm trăm mét.

Anh biết cách giả giọng sao?

Sở Tĩnh Dao cố gắng kìm chết sự kinh ngạc trong lòng mình, cô nhìn Lâm Côn không chớp mắt, Lâm Côn nhìn cô khẽ mỉm cười, ngay sau đó bình tĩnh nói vào trong điện thoại: “Ông chủ Lỗ cứ yên tâm đi, Doãn Lưu Tinh tôi làm việc sẽ không có sai sót được, cho dù họ Sở có phái tới hai ba người nữa cũng không đủ cho tôi đập một quyền đâu, kẻ nào tới chính là chủ động chịu chết thôi.”

“Ông chủ Lỗ, ông sẽ không để tôi phải đợi ở vùng ngoại ô hoang dã này chứ? Ông nói cho tôi biết ông đang ở chỗ nào, tôi đưa người qua cho ông, nhiệm vụ này coi như xong, tôi còn có mối làm ăn khác phải nhận.”

“Được, tôi sẽ lập tức tới đó.”

Lâm Côn cúp điện thoại, trong lòng thầm vui mừng, tìm được tên họ Lỗ này xong thì tất cả đều dễ làm, bà mẹ nó nhất định phải để cho ông ts biết rõ sự lợi hại của mình, không phải là phụ nữ nào ông ta cũng có thể động vào được đâu.

“Rốt cuộc có gì mà anh không biết hay không?” Sở Tĩnh Dao không nhịn được hỏi.

“Sinh con!” Lâm Côn cười đùa cợt nhả nói.

“Không nghiêm túc được à.” Sở Tĩnh Dao trừng mắt nhìn anh, hỏi: “Tiếp theo anh định làm thế nào, anh sẽ không thật sự đi tìm Lỗ Đại Năng chứ? Nơi này là ở thành phố Vô Đồng mà không phải là thành phố Trung Cảng, chúng ta vẫn nên nhanh chóng trở về đi.”

Lâm Côn dựng thẳng một ngón tay lên lắc lắc, nói: “Không được, không cho ông ta một bài học thì chẳng phải bà xã của anh phải chịu tội oan uổng sao? Lại nói Lâm Côn anh không có khả năng là người dễ chọc, bã xã của anh mà ông ta cũng dám bắt, nếu như thế mà anh không làm gì cứ thế bỏ qua, để người khác biết được còn không phải sẽ cười đến rụng răng sao.”

Thấy thái độ Lâm Côn kiên quyết như vậy nên Sở Tĩnh Dao biết mình không thể làm anh đổi ý được, nhưng cô còn có chút lo lắng nói: “Em sợ đến lúc đó anh lại gặp phải chuyện gì bất trắc, có em ở bên cạnh sẽ thành một gánh nặng, dẫn theo em, anh căn bản không phát huy được toàn lực.”

Lâm Côn đặt bàn tay ở trên vai của Sở Tĩnh Dao, trên mặt lại lộ vẻ lưu manh cười cười, nhưng ánh mắt kiên định khác thường nói: “Vợ à, em cứ yên tâm đi, anh bảo đảm sẽ không để cho em có chuyện gì đâu.”

Sở Tĩnh Dao vội vàng nói: “Nhưng em không muốn anh có việc gì!”

Lâm Côn lại gần hôn lên trán của cô, nói: “Yên tâm đi, anh không có việc gì đâu.”

Gương mặt Sở Tĩnh Dao đột nhiên đỏ lên, cô cúi đầu, không ngờ người này lại có thể đột nhiên hôn mình, tuy nhiên trong lòng cô lại thấy rất ngọt ngào, nếu không phải vừa trải một hình cảnh đẫm máu kia, có thể được người mình thích hôn ở nơi tự nhiên yên tĩnh này thì thật là hạnh phúc.

Khi đi tới trên đường lớn, bọn họ lại nhìn thấy một chiếc xe màu xanh lao trên đường, càng đến gần hai người thì tốc độ của chiếc xe càng chậm lại, chờ đến khi còn cách hai người chưa đầy mười mét thì chiếc xe mới dừng lại. Trên xe có hai người đàn ông cường tráng bước xuống, hai người này đều cao khoảng một mét chín, dáng người theo tỉ lệ tam giác giống như bộ đội đặc chủng trong điện ảnh nước Mỹ. Toàn thân trên dưới đều lộ ra cơ bắp, hai người một người mặc một áo ba lỗ nhỏ màu đen, người còn lại mặc một bộ áo ba lỗ màu xanh, mặc quần jean, chân đi giày da.

Sau khi bọn họ xuống xe thì nhìn Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao rồi xoay người lại đi về đầu xe phía sau, người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh nói lầm bầm: “F*ck, mẹ nó thật sự xui xẻo, mới sáng sớm lại nổ lốp.”

Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu đen đạp bánh xe phía sau nói: “Mẹ nó, cũng không biết thằng khốn nào rải đinh ở trên đường, bánh xe bị thủng rồi, phải đổi thôi.”

Người áo xanh nói: “Nếu để cho tôi biết là thằng khốn nào làm, không lấy đầu nó xuống cũng không được.”

Người áo đen nói: “Được rồi, đừng oán trách nữa, chúng ta nhanh thay bánh đi còn vào thành phố.”

Hai người đàn ông lấy một bánh xe dự phòng ra, cái bánh xe kia vừa dày vừa nặng lại bị bọn họ cầm ở trong tay giống như tùy tiện cầm một cái phao bơi vậy, người mặc áo xanh ném bánh xe xuống đất, nói: “Lão đại, anh đổi đi, tôi không biết làm cái này.”

Người đàn ông áo đen nhíu mày nhìn anh ta, mắng: “Mẹ mó, mày không biết thì tao biết à, mày thấy tao thay lốp bao giờ chưa? Tao cũng không biết!”

Thật đúng là một lốp xe nhỏ lại làm khó người đàn ông cường tráng, hai người chỉ có thể đứng ở nơi đó nhìn.

Lâm Côn cười ha ha đi về phía hai người, nói: “Hai người anh em, tôi biết thay lốp.”

Hai người đều nhìn về phía Lâm Côn, trong ánh mắt lập tức lộ ra hy vọng. Lâm Côn lấy dụng cụ thay lốp từ trên xe xuống, rải trên đường, sau đó bắt đầu ra tay.

Lát sau, Lâm Côn đứng lên phủi tay một cái, nói: “Được rồi.”

Hai người cúi xuống nhìn cái xe, cười hì hì nói: “Thật tốt!” Bọn họ quay đầu nhìn Lâm Côn rồi giơ ngón tay cái lên nói: “Anh bạn, tay nghề thật giỏi, các người đi đâu, chúng tôi chở một đoạn cho!”

“Vậy thì cảm ơn.” Lâm Côn mỉm cười và nói.

“Khách khí làm cái gì, chúng ta gọi là có qua có lại, nếu không phải nhờ anh thay lốp cho chúng tôi, chúng tôi cũng không đi được, không phải sao?” Người đàn ông vạm vỡ mặc áo xanh cười ngây ngô nói với người đàn ông áo đen: “Lão đại, tôi nói có đúng không?”

“Đúng!” Người đàn ông áo đen cười nói, nhiệt tình mời Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao lên xe. “Hai người mau lên xe đi!”

Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao ngồi ở ghế sau, hai người kia ngồi ở ghế trước, chiếc xe này rất lớn nên ngồi ở bên trong rất thoải mái, chiếc xe ầm ầm khởi động, chạy về phía trung tâm thành phố, người đàn ông áo đen lái xe, người đàn ông áo xanh lấy ra điếu thuốc đưa cho Lâm Côn. “Người anh em, hút điếu thuốc đi!”

“Cám ơn.” Lâm Côn nhận lấy điếu thuốc, móc cái bật lửa ra châm thuốc.

Hai người ngồi phía trước cũng ngậm một điếu thuốc đốt, Lâm Côn vừa rít một hơi thì chân mày đột nhiên một nhíu lại, anh lập tức cảm thấy có điểm không được bình thường, cho dù bị làn khói thuốc che giấu rất tốt, nhưng Lâm Côn vẫn nhận ra bên trong có thuốc mê... Điếu thuốc lá này có vấn đề, là khói gây mê!

Lâm Côn nín thở, dần tống khói thuốc đã hít vào phổi ra ngoài, cuối cùng anh cũng ép ra hơn phân nửa, ở bên trong thân thể chỉ còn lại một phần rất nhỏ, hai người ngồi ở trước đột nhiên tươi cười có vẻ thâm trầm, người áo đen nhìn kính chiếu hậu lặng lẽ quan sát phía sau, còn người áo xanh thì nghiêng đầu nhìn.

Lâm Côn giả vờ không có phát giác, tiếp tục hút thuốc, nhưng mỗi lần hít vào trong miệng lại được anh trực tiếp phun ra, anh muốn xem thử rốt cuộc hai người đàn ông cường tráng này định làm gì.

Sở Tĩnh Dao không thích hút thuốc nên mở cửa sổ xe bên cạnh ra, trong xe vốn mở điều hòa, cho nên cửa sổ xe vẫn không mở được. Khi thấy Sở Tĩnh Dao mở cửa sổ xe thì người đàn ông áo anh lập tức hét lên: “Ai cho cô mở cửa!” Sau khi nói xong anh ta mới phát giác phản ứng của mình quá kích động nên lập tức đổi lại thành vẻ mặt ôn hòa, giọng cũng mềm mỏng hơn: “Người đẹp, giờ đang bật điều hòa thì không nên mở cửa sổ.”

Sở Tĩnh Dao đầu tiên sửng sốt sau đó lập tức thản nhiên nói: “Tôi không thích mùi thuốc lá.”

Người áo ba lỗ màu đen cười thâm trầm nói: “Không sao, rồi cô sẽ thích nó.”

Sở Tĩnh Dao không hiểu ý trong đó nên cũng lười để ý, cô chỉ xoay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, gió nhẹ thổi bay mái tóc cô phất qua gương mặt trắng nõn như ngọc, thật làm cho người ta say lòng.

Chiếc xe lại đi thêm được khoảng một cây số thì Lâm Côn hút xong điếu thuốc, anh khẽ búng tàn thuốc ra bên ngoài cửa sổ, người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh quay đầu lại mỉm cười và nói: “Anh bạn, anh hút thuốc nhanh quá nhỉ.”

Khóe miệng Lâm Côn cười, nói: “Tính tôi nôn nóng, làm cái gì cũng nhanh.”

Người áo xanh cười giỡn nói: “Nhanh cái gì cũng được, nhưng chuyện vợ chồng thì không thể quá nhanh được, bằng không cô gái xinh đẹp của anh ngày nào đó sẽ không chịu nổi mà hồng hạnh vượt tường mất thôi.”

“Ha ha...” Lâm Côn cười to, anh nhận thấy được trong ánh mắt hai người này liếc nhìn về phía Sở Tĩnh Dao đầy vẻ dâm tà. Hai tên khốn kiếp này lại dám có ý đồ tới người phụ nữ của anh, tuy nhiên bọn họ cho anh thuốc mê chắc không đơn thuần chỉ là vì Sở Tĩnh Dao.

Hai người dùng tay ra hiệu, đó là ngôn ngữ của người câm, người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh ra hiệu với người đàn ông áo đen: “Lão đại, thuốc của anh hình như không có tác dụng với thằng nhãi này!”

Người đàn ông áo đen dùng tay ra hiệu trả lời: “Gấp cái gì, cũng sắp có tác dụng rồi, nhưng tao vẫn phải cảnh cáo mày, đợi người đàn ông này ngã rồi, cô gái này phải để tao lên trước, nếu như mày dám tranh với tao, tao làm thịt mày!”

Người đàn ông áo ba lỗ màu xanh dùng tay ra hiệu bất mãn: “Lão đại, vì sao mỗi lần có là do anh lên trước chứ?”

Người đàn ông áo đen rất khí thế dùng tay ra hiệu trả lời: “Bởi vì tao là đại ca của mày, cái gì tốt đều phải do đại ca hưởng trước!”

Trong lòng Lâm Côn cười lạnh, giả vờ bị khói mê phát tác, hai mí mắt đảo vài cái, bất chợt thân thể mềm nhũn, đầu trực tiếp đụng vào ghế dựa trước mặt, ngất đi.

Két.

Chiếc xe lập tức dừng lại, người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh hưng phấn kêu: “Đại ca, thuốc có tác dụng rồi!”

Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ đen cười lạnh nói: “Từ trước đến nay thuốc này chưa từng thất bại!”

Lúc này Sở Tĩnh Dao khẩn trương quay đầu lại, đưa tay đẩy Lâm Côn nói: “Lâm Côn, Lâm Côn, mau tỉnh lại đi!”

Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh trực tiếp thò tay heo ra kéo Sở Tĩnh Dao về phía trước, miệng cười dâm đãng nói: “Người đẹp, nhanh tới đây vui vẻ với hai anh em chúng tôi đi, súng của hai anh em tôi đã sớm cứng rồi!”

Sở Tĩnh Dao giãy giụa phản kháng, nhưng cô làm sao phản kháng được, chỉ có thể bị kéo về phía trước.

Người đàn ông áo đen giơ tay tới chóp mũi của Lâm Côn thăm dò, sau khi xác định Lâm Côn thật sự ngất đi thì anh ta mới quay đầu lại trừng mắt với người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh, nói: “Mày sốt ruột như vậy làm cái khỉ gì hả!”

Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ màu xanh lập tức dừng lại, nhưng trong tay vẫn nắm chặt cánh tay Sở Tĩnh Dao.

Người đàn ông kia lái chiếc xe đi về phía con đường nhỏ, bọn họ cũng không thể ban ngày ban mặt ở trên đường lớn mà XX phụ nữ được, chiếc xe đi sâu vào bên trong con đường nhỏ, xung quanh hoàn toàn hoang vắng không thấy bóng dáng người nào. Người đàn ông vạm vỡ mặc áo ba lỗ đen dừng xe lại rồi đẩy cửa xe bước xuống. Anh ta kéo Lâm Côn từ chỗ ngồi xuống đất rồi kéo Sở Tĩnh Dao từ trong xe ra bên ngoài, trong xe rộng rãi nhưng không đủ cho hai kẻ to con như bọn họ làm dễ dàng được, cho nên dứt khoát kéo ra ngoài đất trống…

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bích Lạc Thiên Đao

Copyright © 2022 - MTruyện.net