Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 330
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 330

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lâm Côn thở hổn hển rồi đứng lên, ánh mắt lạnh như băng giống như lưỡi kiếm rút ra khỏi vỏ, ánh mắt đảo qua, dường như không khí cũng bị đông cứng lại, đây là một luồng sát khí vượt qua người thường có thể tưởng tượng, là sát khí trải qua vô số lần chiến đấu, bị vô số máu tươi gột rửa mới luyện ra được, chỉ bằng một ánh mắt cũng đủ để tinh thần của người ta run rẩy.

Vẻ mặt của Sở Tĩnh Dao thay đổi, cô vẫn không hiểu xảy ra chuyện gì, sau đó thân thể dần dần cứng đờ, cảm giác lạnh lẽo bao phủ sau đầu của cô, cô chưa từng cách cái chết gần như thế. Chỉ cần người phía sau bóp cò một cái, sau khi tiếng súng vang lên thì đầu của cô sẽ vỡ nát, cô sẽ không còn gặp lại Lâm Lâm.

Sở Tĩnh Dao nuốt nước miếng, mặc dù trong lòng sợ hãi đã đến cực điểm nhưng cô vẫn biểu hiện mình rất bình tĩnh, phần tố chất tâm lý cứng cỏi như thế không phải rèn luyện là có thể hình thành, Sở Tĩnh Dao cũng không biết tại sao mình lại dũng cảm như vậy, ánh mắt của cô bình tĩnh nhìn sang Lâm Côn và nở nụ cười rất thản nhiên, “Lâm Côn, không cần quan tâm tới em, nếu em không sống nổi, anh nhất định phải chăm sóc cho Lâm Lâm!”

Lâm Côn không trả lời Sở Tĩnh Dao cũng không nhìn cô, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào người đứng phía sau Sở Tĩnh Dao, cắn răng nói một câu: “Nếu mày dám gây tổn thương cho cô ấy, tao bảo đảm sẽ giết cả nhà của mày!”

Sau lưng Sở Tĩnh Dao chính là một người cao lớn cao một mét chín, cơ bắp mạnh mẽ, trên gương mặt còn có vết sẹo nghiêng che kín nửa gương mặt, tay trái anh ta cầm súng, tay phải cầm một thanh khảm đao dài nửa mét, trên người mặc quần áo rằn ri, trên môi còn nở nụ cười lạnh lùng, trong ánh mắt đầy âm trầm và xem thường, lạnh lùng nói với Lâm Côn: “Ha ha, chỉ dựa vào mày hay sao, khoác lác? Nếu không phải ông chủ không cho phép gây tổn thương cho cô ta, tao đã lập tức cởi quần mà cưỡng hiếp cô ta rồi, mày có thể làm gì được tao?”

Lâm Côn lạnh lùng nói: “Mày nhất định phải chết.”

Người kia cười to đầy càn rỡ, “Ha ha, tao đã thấy nhiều người khoác lác nhưng chưa gặp qua kẻ nào không biết xấu hổ như mày, tao lần đầu tiên nhìn thấy người không tự lượng sức như mày, ngày hôm nay tao bắt cô ta, mạng của mày, tao cũng muốn!”

Người này nói xong thì vung tay lên, sau lưng anh ta còn có vài người khác đang ẩn nấp, mỗi người đều mặc quần áo lính đánh thuê, hơn nữa đều cao khoảng một mét chín, gương mặt mỗi người rất hung dữ, đó là sát khí hung ác tự nhiên, hoàn toàn không phải sát khí hung ác mà đám côn đồ hay giả vờ phát ra.

Lâm Côn híp mắt nhìn, cẩn thận quan sát đám người xung quanh Sở Tĩnh Dao, có tổng cộng bảy người, bảy người này đều tỏa ra hơi thở rét lạnh thấu xương, có thể thấy được đều không phải là người bình thường.

Sáu người kia nhìn chằm chằm vào Lâm Côn, trong tay còn mang theo khảm đao dài nửa mét, mỗi người đều là kẻ tàn nhẫn, cũng đã quen với việc giết người.

Lâm Côn vung tay trái lên, Quỷ Súc xuất hiện trong tay, ánh mặt trời chiếu xuống, cây dao này tỏa ra sát khí lạnh thấu xương, sát khí vô hình lan ra xung quanh, nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống vài phần.

Ánh mắt bảy người kia chấn động, cả đám dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Quỷ Súc, ánh mắt sáu người sáng lên, mỗi người đều mỉm cười tham lam, thậm chí có người trực tiếp nói: “Cây dao găm này là của tôi, các người không nên tranh với tôi!”

Những người khác tự nhiên không phục, bắt đầu ồn ào: “Dựa vào cái gì là của anh, ai cướp trước là của người đó!”

Lại có người nói: “Chúng ta nên công bằng một chút, dùng điểm đoàn đội, đầu tiên phải giết thằng nhóc kia, sau đó lại phân chia dao găm thuộc về ai!”

Lại có người bất mãn nói: “Nói dễ dàng, nếu thật sự giải quyết thằng nhóc kia, làm sao chia dao găm?”

Tất cả mọi người ngậm miệng không nói mà cùng nhìn về phía người đứng sau lưng Sở Tĩnh Dao, hỏi: “Đại ca, anh nói đi.”

Sắc mặt người sau lưng Sở Tĩnh Dao biến thành màu đen, ánh mắt nhìn sáu người kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Mẹ kiếp! Lúc nào bọn mày mới có thể đoàn kết một chút, bình thường tao dạy bọn mày thế nào, chúng ta là một đoàn đội, chúng ta là đoàn sói, là bảy con sói chứ không phải chỉ đánh riêng lẻ một mình!”

Người này nói chuyện cũng có độ mạnh yếu, nói xong những người còn lại đều không lên tiếng, cả đám giống như đứa trẻ làm sai chuyện bị dạy dỗ, bọn họ có danh hiệu Lang Đoàn, nói cụ thể là một trong rất nhiều đoàn lính đánh thuê ở Trung Quốc, người đứng sau lưng Sở Tĩnh Dao chính là Lang đại, những người khác theo thứ tự là Lang nhị đến Lang thất, ngoại trừ Lang đại ra, sáu người khác không ai phục ai.

Lang đại lườm người có gương mặt tròn, nói: “Lang nhị, bình thường mày lắm mồm nhất, cũng biết bản lĩ của mày không bình thường, nhưng mày không suy nghĩ xem tại sao mấy người còn lại không phục mày làm nhị ca? Mày gặp phải lợi ích gì, suy nghĩ đầu tiên chính là thu vào trong túi của mình, mày không có suy nghĩ cho anh em hay sao?”

Lang nhị bị Lang đại nói cúi đầu, trong miệng lầu bầu: “Đại ca, anh nói đúng, nhưng hôm nay tôi thật sự thích cây dao găm kia, nếu như không chiếm được nó, mỗi buổi tối tôi không ngủ yên.”

Lang đại hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn sang những người khác, nói: “Bọn mày thì sao? Không chiếm được cũng ngủ không yên?”

Ánh mắt những người khác cũng nhìn vào Quỷ Súc trong tay Lâm Côn, đây tuyệt đối là dao găm cực phẩm, sợ rằng trên toàn thế giới cũng không có người thứ hai có được, đối mặt sát khí quý giá như vậy, vài người đều đỏ mắt gật đầu.

Lang đại lại hít sâu một hơi, nói thật thì anh ta cũng muốn, nhưng bản thân là đại ca, không thể suy nghĩ tới lợi ích của mình đầu tiên, nếu như anh ta là người ích kỷ như thế còn ai thật lòng đi theo anh ta lăn lộn.

Lang đại thở dài, nói: “Đi đi, nếu bọn mày đều muốn như vậy, cứ đi tranh, ai giết thằng nhóc kia trước, dao găm sẽ là của người đó.”

Lang đại vừa dứt lời, Lang nhị đã tràn ngập lòng tin lao lên: “Tôi đi trước!”

Lang tam lập tức không muốn, kêu lớn: “Lang nhị, dựa vào cái gì mà anh đi trước.” Ánh mắt anh ta nhìn sang Lâm Côn, khinh thường nói: “Chỉ dựa vào thằng nhóc này, dù ai lao đến trước đều có thể băm vằm tên này ra trăm mảnh rồi, anh rõ ràng đã chiếm tiện nghi của các anh em!”

Lang nhị tức giận, nói: “Lang tam, tôi chỉ xung phong trước các anh em, thử bản lĩnh của tiểu tử kia thế nào! Anh không cần cắn loạn như chó điên, tôi biết anh không phục tôi, nhưng những lúc quan trọng thế này, tôi khuyên anh nên lấy đại cục làm trọng, đừng có phá hủy đoàn kết của Lang đoàn!”

Lang tam muốn mở miệng phản bác, bị Lang đại ngăn lại, “Được rồi lão tam, theo lão nhị nói mà làm!” Sau đó anh ta nói với lão nhị: “Lão nhị, anh lên trước, vì công bằng... Sau khi giết thằng nhóc này, cây dao găm cũng không thể là của anh, tìm một chỗ rồi luận bàn với nhau, người thắng được!”

“Lão đại, việc này...” Lang nhị nói.

“Cứ làm như thế!” Lang đại nói chuyện rất kiên định.

Lang nhị cầm theo khảm đao trong tay, ánh sáng mặt trời chiếu xuống, khảm đao tỏa sáng lấp lánh, trong lòng Lang nhị ít nhiều cũng có chút không thoải mái, lúc này anh ta dùng tất cả không thoải mái của mình phát tiết lên người Lâm Côn, chuẩn bị dùng tất cả oán hận chém giết Lâm Côn, không biết suy nghĩ của anh ta...

Lâm Côn không lộ ra vẻ mặt gì cả, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Lang đại, chờ Lang nhị đi tới gần, anh mới liếc mắt nhìn thoáng qua Lang nhị, chỉ là tùy ý liếc mắt như thế cũng làm Lang nhị nhíu mày.

Từ đầu đến cuối, Lang nhị chưa từng đặt Lâm Côn vào mắt, nhưng ánh mắt này lại làm anh ta cảm thấy sợ hãi, người bình thường sẽ không thể phát ra ánh mắt như thế, anh ta bắt đầu đánh giá Lâm Côn một lúc, kết quả lại xem thường, khóe miệng nở nụ cười khinh bỉ, nói: “Thằng nhóc, mày muốn chết như thế nào?”

Anh ta vừa nói xong, Lâm Côn bước nhanh về phía trước, Quỷ Súc trong tay anh tỏa ra ánh sáng đỏ và thu lại, Lang nhị vươn tay dò xét cổ họng, lại nghe thấy âm thanh răng rắc thật nhỏ vang lên, giống như cổ họng bị cắt đứt, trên mặt Lang nhị còn lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ánh mắt mở to nhìn Lang đại, cắn răng, bắp thịt trên mặt nhúc nhích, anh ta cố xoay cổ nhìn sang Lâm Côn.

Lang nhị cắn răng, cố sức hỏi: “Mày... Rốt cuộc mày... Rốt cuộc mày làm sao... Làm sao làm được.”

Lâm Côn cười lạnh, ánh mắt thâm trầm nhìn Lang đại sau lưng Sở Tĩnh Dao, anh nói từng chữ: “Bọn mày là Lang đoàn, tao là vua sói Mạc Bắc, ngày hôm nay bọn mày đều phải chết!”

Mỗi lời nói của anh đều tỏa ra sát khí cường đại, khi anh vừa dứt lời, một tiếng máu bắn tung tóe vang lên, máu tươi đã bắn ra khỏi cổ họng Lang nhị, sau đó thi thể anh ta ngã xuống đất.

Sáu người còn lại đều kinh hãi, ánh mắt đều nhìn lên người Lang nhị, lại nhìn sang Lâm Côn, khinh thường trên mặt đã biến mất, thay vào đó chính là sắc mặt kinh hãi. Thân là anh em với nhau, bọn họ biết rõ bản lĩnh của Lang nhị, tuy rằng bọn họ không tính là lính đánh thuê đỉnh cấp nhưng thực lực tuyệt đối không tầm thường, có thể bị người ta giết chết ngay chiêu đầu tiên, không phải nhị ca của bọn họ quá yếu, mà là đối phương quá mạnh mẽ!

Khoan đã, Lâm Côn vừa nói cái gì, vua sói Mạc Bắc?

Trong lòng bọn họ chấn động, thân là lính đánh thuê, trước kia cũng từng lăn lộn trong quân đội, đối với cái danh hiệu vua sói Mạc Bắc này, tự nhiên biết rất rõ ràng. Đó là chỉ huy trưởng binh đoàn quân khu Mạc Bắc, biên giới Mạc Bắc có rất nhiều phần tử tội phạm gian ác, cũng bởi vì có sự hiện hữu của vua sói, cho nên tội phạm ở biên giới Mạc Bắc cũng chùn bước không ít, sau đó lại nghe nói vua sói giải ngũ, những phần tử tội phạm đó mới bắt đầu rục rịch.

Một người đàn ông có thể một mình trấn áp tập đoàn phạm tội tại Mạc Bắc, có thể do mấy tên lính đánh thuê bọn họ có thể xử lý hay sao?

So với những người khác chấn động và kinh ngạc, Lang đại thân là đại ca, anh ta là người tỉnh táo nhất, anh ta híp mắt nhìn Lâm Côn, nói: “Mày thật sự là vua sói Mạc Bắc?”

Lâm Côn nở nụ cười lạnh thản nhiên nói: “Thả người phụ nữ của tao ra thì bọn mày còn có cơ hội sống sót.” Mỗi lời nói đều lạnh buốt làm người ta hít thở không thông, giống như từng thanh đoản kiếm đâm vào lòng bọn họ.

Lang đại cũng khẩn trương, ngay sau đó anh ta nở nụ cười lạnh lẽo, nói: “Hừ, cho dù mày là vua sói Mạc Bắc thì thế nào, hiện tại con đàn bà của mày nằm trong tay của tao, không muốn cô ta chết, mày tốt nhất phải nghe lời của tao!”

Lâm Côn trực tiếp đi về phía trước, cũng đi thẳng về phía Lang đại, một luồng sát khí vô hình tỏa ra, mấy người còn lại khẩn trương, Lang đại hốt hoảng nói với các anh em: “Nhanh, nhanh ngăn cản nó lại!”

Sau khi giật mình vài giây, bọn họ cũng khôi phục tinh thần, cùng nhau vung khảm đao trong tay tấn công Lâm Côn. Lang tam nghiến răng nói: “Mặc kệ mày có phải vua sói hay không, gặp phải mấy anh em bọn tao, đây là ngày chết của mày!”

Lang tam xông lên trước nhất, dao găm trong tay biến đổi ba lần trong nháy mắt, như ảo ảnh tấn công Lâm Côn, anh ta cũng là người có võ công thật sự, những người còn lại bao vây Lâm Côn, khảm đao trong tay không ngừng biến hóa chiêu thức, ánh đao sắc bén tỏa ra sát khí, dường như những thanh đao này đã hóa thành những con sói hung ác lao tới cắn xé Lâm Côn...

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoa Bỉ Ngạn

Copyright © 2022 - MTruyện.net