Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 333
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 333

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thành phố Vô Đồng, ngoại ô vùng núi phía bắc.

Đây là ngọn núi chưa một ngày yên tĩnh, xuất hiện nhiều khách không mời mà đến như vậy, việc này đã rước lấy sự chú ý của đàn sói hoang. Ngọn núi lớn này vẫn luôn là khu bảo vệ thiên nhiên, trong đó núi rừng tươi tốt, rất nhiều loại chim muông, trước kia từng có nhân viên cục bảo vệ môi trường làm công tác thống kê, thú dữ ăn thịt đông đảo nhất trong núi là sói, vì có thể kìm chế bầy sói, cũng vì đa dạng sinh học, cục bảo vệ môi trường từng dời sáu con hổ thành niên từ bên ngoài tới đây, kết quả không qua bao lâu, bọn họ phát hiện sáu bộ xương.

Đối với điều này, cục bảo vệ môi trường có ý kiến không thống nhất, có người nói là bị săn trộm, có người nói sáu con hổ này bị bầy sói ăn thịt.

Sói ở núi Bắc Giao là sói hoang thuần chủng, có lời đồn là một con sói màu trắng dẫn đầu đàn sói, con sói này khác hẳn với các con sói khác, thân hình cao lớn, hơn nữa hung bạo khác thường, con hổ đơn đả độc đấu cũng không phải là đối thủ, nhưng dù sao đây cũng là lời đồn, không có người nào nhìn thấy con sói trắng đó.

Đột nhiên xuất hiện nhiều sói như thế, tất cả mọi người hoảng hốt, trên sườn núi có ít nhất một trăm người, nhưng bầy sói lao tới không ngừng, nói ít cũng có bốn năm trăm con sói, bình quân mỗi người phải chống lại bốn năm con sói. Bốn năm con sói là khái niệm thế nào, bốn năm con sói có thể xé một con hổ, đặc biệt là là sói hoang ở núi Bắc Giao, thân hình bọn chúng không có khả năng lớn hơn những con sói tại nơi khác, nhưng hung bạo mạnh mẽ chỉ có hơn chứ không giảm, chúng mở to cái miệng đẫm máu, có thể dễ dàng cắn đứt xương cốt.

Tiếng súng vang lên, trong tình huống hỗn loạn này, bình thường không nên sử dụng súng, làm không tốt sẽ làm tổn thương đồng bạn đi cùng, nhưng lúc này, mọi người ở nơi đây không chú ý tới nhiều như vậy, đầu tiên bọn họ cũng không có ý thức đoàn đội, mặt khác nhiều sói lao tới như thế, không nổ súng thì không chống đỡ nổi.

Một con sói da lông màu đen, nó nhảy lên giữa không trung, cũng lao tới tấn công một người mặc quần áo đen, người mặc quần áo màu đen này cầm một thanh khảm đao trong tay, sau đó anh ta chém thẳng về phía con sói. Con sói hơi vặn vẹo thân thể trên không trung, nó khó có thể tránh thoát một đòn này, nhưng sau đó có một con sói xám từ sau lưng lao tới vồ người này, người mặc quần áo đen không kịp phòng thủ, anh ta bị vồ và ngã nhào xuống đất, ngay sau đó có bốn năm con sói xung quanh lao tới và mở hàm răng sắc bén sáng bóng của chúng ra, tất cả đều lao tới cắn xé người này, đối phương kêu la thảm thiết...

Đòang, đòang, đòang!

Một người thanh niên mặc quần áo ngắn tay màu mè, người này quả quyết cầm súng bắn tỉa bắn ba phát, có ba con sói gục ngã xuống đất, tất cả đều bị bắn nát đầu, tên lính đánh thuê này còn đắc ý thổi khói trên họng súng và khoe khoang với đồng bạn bên cạnh, bạn đồng hành cười chế nhạo: “Thằng nhóc đừng có khoe khoang, cẩn thận bị sói cắn nát đầu.”

“Ha ha, làm sao có thể, chỉ dựa vào đám sói hoang này sao?” Tên lính đánh thuê này nói chuyện rất đắc ý, tiếng nói của anh ta vừa dứt, đột nhiên bên tai nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ, ngay sau đó có một làn hơi tanh hôi ập tới, không đợi anh ta quay đầu lại, một cái miệng to lớn đã cắn vào đầu của anh ta, anh ta hoàn toàn không kịp phản kháng.

Ngay sau đó là tiếng kêu la thảm thiết vang lên, tên lính đánh thuê này bị cắn, thân thể một con sói màu xám to lớn đè lên người anh ta, bạn đồng hành bên cạnh anh ta cầm súng lên, ngay sau đó anh định nổ súng cứu bạn mình, nhưng lúc này lại có một con sói xám khác lao lên, con sói dùng tốc độ nhanh như tia chớp và mở rộng cái miệng tanh mùi máu cắn vào cổ tay anh ta, trực tiếp cắn đứt cánh tay của người này.

A!!!

Bạn đồng hành nầy hét lên thảm thiết, ngay sau đó lại có một con sói lao tới, xung quanh lập tức có vài con sói khác chạy tới, chúng lao tới cắn xé những lính đánh thuê này, không tới mười giây đồng hồ, tất cả đều tắt thở.

Lâm Côn nằm co quắp trên mặt đất, thuốc mê trong người anh đã phát huy tới mức cực hạn, hai tay, hai chân của chỉ huy trưởng binh đoàn quân khu Mạc Bắc đã không còn chút sức lực nào, máu trên người anh không ngừng chảy ra ngoài. Sở Tĩnh Dao ngồi dưới đất liều mạng băng bó cho anh, “Lâm Côn, anh không thể chết được, ngàn vạn lần không thể chết được!”

Lâm Côn nâng tay lên vuốt tóc của Sở Tĩnh Dao, anh nói chuyện rất yếu: “Anh mà chết thì em có khóc không?”

Chat!!!

Sở Tĩnh Dao tát một cái vào mặt của anh, hung ác nói: “Anh đang nói nhảm cái gì đó!”

Lâm Côn sờ nửa bên mặt bị Sở Tĩnh Dao đánh đau, ấm ức nói: “Bà xã, anh đã như vậy rồi mà em vẫn ra tay đánh anh được, cho dù anh không phải chảy máu quá nhiều mà chết thì cũng bị em đánh chết.”

“Ai cho anh nói bậy!” Sở Tĩnh Dao tức giận nói, động tác trên tay cũng không ngừng lại, cô kéo quần áo trên người kéo xuống rồi vội vàng tới băng bó cho Lâm Côn. Nhưng vết thương trên người anh thật sự là quá dài, quá sâu, tốc độ máu chảy ra nhanh đến mức dọa người, Sở Tĩnh Dao sốt ruột khóc lên, giống như là một cô gái nhỏ ngồi dưới đất, đau lòng lại sốt ruột nhìn Lâm Côn.

Lâm Côn cười an ủi cô nói: “Bà xã, em yên tâm đi, chỉ cần ngày hôm nay không bị những con sói kia ăn thịt thì anh chắc chắn sẽ không chết, trước kia anh còn bị thương nặng hơn, chút vết thương này không tính là gì cả.”

“Anh khoác lác!” Sở Tĩnh Dao lo lắng nói.

“Anh không khoác lác, em cũng thấy những vết thương trên người của anh, có những vết thương nghiêm trọng hơn bây giờ nhiều.” Lâm Côn cười nói.

Sở Tĩnh Dao không lên tiếng, xung quanh không phải không có sói, nhưng cô lại không sợ hãi nữa mà tiếp tục băng bó vết thương cho Lâm Côn. Cô vốn sợ nhất là những con vật hoang dã như sói, nhưng trước mắt cô đang ở cạnh Lâm Côn, cho dù trời có sập xuống, cô vẫn có thể kiên định khác thường.

Nhắc tới cũng kỳ quái, thỉnh thoảng có sói hoang xông tới, nhưng cuối cùng đều lựa chọn vòng qua cô và Lâm Côn, Lâm Côn nói đùa: “Bà xã, có lẽ do em quá đẹp, những con sói này không muốn hạ miệng.”

Sở Tĩnh Dao lườm Lâm Côn, oán giận nói: “Hiện tại là lúc nào, anh còn có tâm trạng nói đùa.”

Lâm Côn nhìn xung quanh một chút, cười đùa cợt nhả: “Bà xã, em đừng nói như thế, cục diện hiện tại đồ sộ như vậy, không phải mỗi người đều có thể nhìn thấy, anh lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu gặp phải bầy sói đại chiến đoàn lính đánh thuê, đây là cảnh tượng thật đặc sắc!”

Sở Tĩnh Dao che miệng anh lại, ra lệnh: “Đừng nói chuyện, cố gắng giữ sức đi, em không cho phép anh chết!”

Lâm Côn gật đầu, đương nhiên anh biết những kiến thức cơ bản nhất này, sinh mạng càng nguy hiểm, càng phải bảo tồn thể lực, nói bình thường nhìn như bình thường nhưng cũng tiêu hao thể lực, đặc biệt trong tình huống hiện tại, nói chuyện cũng làm máu chảy nhanh hơn, anh cũng không biết mình có thể tránh thoát một kiếp này hay không. Anh đã từng gặp thần chết vô số lần, anh có cảm giác mất mát, không cảm giác được thần chết tồn tại, không quan tâm sống hay chết, anh không muốn chết trong hối tiếc, chưa nói hết lời trong long, nói là nhất định phải nói.

Sở Tĩnh Dao vừa hơi há ra, Lâm Côn lập tức nhếch miệng cười, nếu chỉ nhìn vẻ mặt của anh, tuyệt đối không giống như người bị thương nghiêm trọng, ngược lại càng giống lưu manh vô lại trêu đùa phụ nữ, “Bà xã, nếu lần này anh không chết, em có thể hứa với anh một chuyện hay không.”

Sở Tĩnh Dao lườm anh, ra lệnh: “Đừng nói chuyện!”

Lâm Côn nói: “Không nói lời nào cũng được, em phải đồng ý điều kiện của anh, em mà không đồng ý, anh cứ nói đến chết.”

Sở Tĩnh Dao tức giận cắn răng nói: “Anh uy hiếp em!”

Lâm Côn bày ra bộ dạng khó thở để khẳng định với Sở Tĩnh Dao.

Sở Tĩnh Dao cắn môi trông rất đáng yêu, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai uy hiếp cô, cô không thể không thừa nhận, hiện tại cô thật sự bị Lâm Côn uy hiếp, cô không muốn Lâm Côn chết, thật sự không muốn, cô không muốn Lâm Lâm mất cha, càng không muốn...

“Anh nói đi!” Sở Tĩnh Dao oán hận nói, trên mặt cô dính vết máu, dáng vẻ tức giận lại càng động lòng người.

Lâm Côn dương dương đắc ý, nói: “Nếu lần này anh không chết, em phải cho anh hôn một lần.”

Sở Tĩnh Dao hít sâu một hơi và lườm tên lưu manh này, trong lòng cô đang đấu tranh, quyết định vẫn lấy đại cục làm trọng mà đồng ý với anh. Vậy mà cô vừa muốn mở miệng đồng ý, người này cuối cùng lại tăng giá, cợt nhả nói: “Ừm, hôn môi còn chưa đủ, em phải ngủ với anh cả đêm.”

“Anh!!!” Cũng không biết là tức giận hay thẹn thùng, gương mặt trắng mịn của Sở Tĩnh Dao biến thành đỏ bừng.

Lâm Côn cố ý ho khan hai tiếng, bày ra dáng vẻ cực kỳ suy yếu, trơ mắt nhìn Sở Tĩnh Dao, đột nhiên giọng nói biến thành buồn bã, giống như người sắp chết không được thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng, nói: “Bà xã, em hứa với anh anh đi, có khả năng anh sẽ chết, đây là nguyện vọng trước khi chết của anh.”

“Lâm Côn, Lâm Côn anh không sao chứ!” Sở Tĩnh Dao nóng nảy, hai tay ôm chặt Lâm Côn vào trong ngực, cô thật sự bị dọa sợ, giọng nói còn mang theo nức nở: “Được, em hứa với anh, chỉ cần chúng ta có thể vượt qua một kiếp này, bình an trở lại thành phố Trung Cảng, em sẽ cho anh hôn, cho anh ngủ cùng.”

Lâm Côn suy yếu vô lực nói: “Bà xã, em nói chuyện phải giữ lời, không thể lừa gạt một người sắp chết.”

Sở Tĩnh Dao ôm chặt lấy Lâm Côn, máu loãng dính vào người cả hai, cảm nhận cảm giác mềm mại trên ngực, đũng quần của chỉ huy Lâm lại căng phồng, nó cứng lên rất không đúng lúc, nếu nói từ điểm này, Lâm Côn không giống người sắp chết, tất cả đều ngụy trang để lừa gạt lòng thông cảm của Sở Tĩnh Dao.

Ây da, chỉ có thể nói người đàn ông này rất xấu.

Cảm giác được trên bụng có thứ gì đó đụng vào, Sở Tĩnh Dao cũng không có suy nghĩ nhiều, liên tục nói: “Được, em nói chuyện giữ lời, em không lừa anh, chỉ cần chúng ta có thể bình an trở lại, em đều hứa với anh!”

Khụ khụ...

Lâm Côn lại ho khan hai tiếng, anh vẫn giữ giọng điệu suy yếu, nói: “Ngủ... Ngủ trần truồng được không?”

Sở Tĩnh Dao gần như không chút suy nghĩ, lập tức đồng ý nói: “Được, cái gì cũng làm được, anh muốn thế nào cũng được!”

“Bà xã, anh mệt quá, anh ngủ trước.” Vừa dứt lời, đột nhiên đầu của Lâm Côn cúi xuống, gục vào trên vai Sở Tĩnh Dao.

Sở Tĩnh Dao cầm lấy hai vai Lâm Côn, nước mắt trong hốc mắt chảy ra, lớn tiếng la lên: “Lâm Côn, Lâm Côn đừng dọa em, anh mau tỉnh lại, Lâm Lâm không thể có anh, em cũng không thể không có anh!”

Ánh mắt Lâm Côn suy yếu nháy một cái, hốt hoảng nhìn Sở Tĩnh Dao, “Bà xã, em vừa nói cái gì?”

“Anh không thể chết được, Lâm Lâm không thể không có anh!” Sở Tĩnh Dao lo lắng nói.

“Không phải câu này...”

“Em... Em cũng không thể không có anh.” Sở Tĩnh Dao nói.

Lâm Côn mỉm cười suy yếu, anh đã mất rất nhiều máu, anh thật sự cảm thấy không có sức lực: “Bà xã, em yên tâm, anh sẽ không chết, anh vẫn chờ em thực hiện lời hứa, anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ tỉnh.”

Sở Tĩnh Dao khóc lóc nói: “Lâm Côn, Lâm Côn, anh mở mắt ra, không thể nhắm mắt, anh nhắm mắt sẽ không tỉnh lại đấy!”

Mắt của Lâm Côn lại nhấp nháy, cười nói: “Yên tâm đi, anh có thể tỉnh lại.”

Anh vừa dứt lời thì đột nhiên có một con sói màu xám lướt tới, nó đứng cách đó nửa thước, mở cái miệng rộng ra, ánh mắt giống như cây đao lạnh buốt đâm vào hai người...

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Trọn Đời Không Buông Tay

Copyright © 2022 - MTruyện.net