Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 45
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 45

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mọi chuyện đột nhiên xảy ra khiến cho Sở Tĩnh Dao sợ hãi, cô vội vàng từ máy chạy bộ bước xuống, sững sờ tại chỗ không biết làm sao, Tiểu Sở Lâm ở bên cạnh cũng bị dọa đến ngây ngẩn cả người theo, cậu bé oa một tiếng khóc lên, hô lớn nói: “Mẹ, mẹ, mau cứu cha!”

Lâm Lâm vừa gào khóc to, vừa nhào lên trên người Lâm Côn, hai cánh tay nhỏ bé nắm lấy khung thép nặng nhấc lên, muốn cứu Lâm Côn đang ở phía dưới ra, nhưng mà khung thép này chịu sức nặng tới 500kg, đừng nói nó chỉ là một cậu bé năm tuổi, dù là người lớn cũng không nâng nổi được.

Bị Lâm Lâm vừa khóc vừa hô lớn như vậy, Sở Tĩnh Dao nhanh chóng tỉnh táo lại, chạy đến bên máy cử tạ ngồi xổm xuống bên cạnh, bên trong khung thép có một thiết bị khóa an toàn, chính là phòng ngừa loại tình huống này xảy ra.

Sở Tĩnh Dao nhanh chóng kéo mở khóa an toàn của thiết bị xuống, thiết bị trợ lực an toàn của khung thép dưới sự nâng đỡ đã nâng lên cao lại, Sở Tĩnh Dao cùng Lâm Lâm vội vã kéo Lâm Côn nằm trên ghế cử tạ xuống, đặt Lâm Côn nằm trên đất, hai mắt nhắm nghiền, đã không còn thở nữa.

"Mẹ, cha không có việc gì chứ, hu hu…” Lâm Lâm vừa khóc vừa nói, ôm lấy cánh tay của Lâm Côn khóc nói: “Cha, cha, người mau tỉnh lại…”

Mặc dù Sở Tĩnh Dao còn có chút hoảng sợ, nhưng trong lòng đã bình tĩnh hơn chút ít, trước kia cô từng học qua khóa cấp cứu ở trường học, biết tình huống hiện tại của Lâm Côn là thuộc loại nghẹt thởi khẩn cấp, phải lập tức khôi phục nhịp tim cho anh, nếu không dù có gọi 120, lúc xe cứu thương chạy đến, sợ là đã nguy hiểm rồi.

“Lâm Lâm, nhanh gọi 120 đi!” Sở Tĩnh Dao nói với Lâm Lâm, đồng thời hai tay cô đè lên nhau đặt ở trên chỗ ngực của Lâm Côn, trong lòng đếm một hai ba, liên tiếp ấn xuống lồng ngực bảy tám lần, Lâm Côn vẫn không có phản ứng gì, cô âm thầm cắn răng một cái, đành phải đổi cách dùng hô hấp nhân tạo.

Lúc chuẩn bị cúi người xuống, Sở Tĩnh Dao cố ý nhìn xung quanh một chút, Lâm Lâm chạy đi gọi 120, lúc này cô mới thoáng yên tâm, nắm lấy mũi của Lâm Côn, bóp miệng của anh mở ra rồi ghé xuống.

Một hai ba…

Sở Tĩnh Dao ra sức thổi một hơi vào miệng của Lâm Côn, lập tức cũng cảm giác được lồng ngực của Lâm Côn đập một cái, xem ra là có hiệu quả, vì thế cô không do dự cúi người xuống tiếp tục hô hấp nhân tạo tiếp.

Thổi hơi thứ hai,

Thổi hơi thứ ba,

Thổi hơi thứ tư…

Liên tục hô hấp nhân tạo bảy tám lần, trên trán Sở Tĩnh Dao đã có một tầng mồ hôi chảy ra do mệt, tim của Lâm Côn đã đập hơi yếu, Sở Tĩnh Dao hơi ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu lại cúi người xuống tiếp, bây giờ hiệu quả đặc biệt rõ ràng, đầu lưỡi của Lâm Côn giật giật, nhưng lại đụng phải đầu lưỡi của Sở Tĩnh Dao, khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Sở Tĩnh Dao lập tức xấu hổ mà đỏ lên…

Một cảnh này vừa lúc bị Lâm Lâm nói chuyện điện thoại xong trở lại thấy được, cậu bé xoa xoa nước mắt òa khóc một tiếng, la lớn với Sở Tĩnh Dao: “Mẹ, cha đã té xỉu vậy rồi, sao người vẫn hôn cha như vậy chứ?”

Mặt của Sở Tĩnh Dao lập tức đỏ lên như lá phong đỏ mùa thu, vội vàng ngẩng đầu lên, lúc này Lâm Côn đang nằm trên mặt đất cũng chầm chậm mở mắt ra, giọng mơ hồ nói: “Đây… Xảy ra chuyện gì sao?!”

"Cha!"

Lâm Lâm kích động kêu một tiếng, lập tức nhào tới, Sở Tĩnh Sao vẫn đang mắc cỡ đỏ mặt có chút không biết làm sao, mặc kệ như thế nào, may mà hiện tại Lâm Côn đã tỉnh lại, tảng đá lớn trong lòng của cô cũng đã được buông xuống.

Lúc này trong lòng Sở Tĩnh Dao âm thầm nghĩ, lát nữa nhất định phải dặn dò con trai, không thể để cho thằng bé nói ra chuyện mình đã hô hấp nhân tạo cho Lâm Côn được, nếu không sau này mình phải đối mặt với cái đồ lưu manh này như thế nào chứ!

Nào biết trong lòng cô vừa mới nghĩ ra chuyện này, Lâm Lâm ở một bên ôm lấy cánh tay nói ra lời trẻ nhỏ không chút kiêng kỵ: “Cha, vừa rồi con thấy mẹ hôn cha đó, là nụ hôn của mẹ cứu cha…”

Khuôn mặt ngọc của Sở Tĩnh Dao liền lên đỏ lan đến tận cổ, nhanh chóng xoay mặt qua một hướng khác, phía sau lưng lại truyền đến âm thanh suy yếu của Lâm Côn: “Vợ à, cám ơn em…”

Sở Tĩnh Dao ghét nhất bị Lâm Côn gọi cô là vợ, nhưng lúc này cô cũng chẳng để ý tức giận, trong lòng tất cả đều tràn đầy xấu hổ, cô chỉ nhẹ nhàng à... Một tiếng, vẻ mặt hoảng hốt nói một câu: “Không có gì.”

Trong lòng Lâm Côn đắc ý cực kỳ, từ nãy đến bây giờ là anh đều giả vờ, vốn định dùng cách nguyện vọng trước lúc chết, yêu cầu Sở Tĩnh Dao mỉm cười với mình một lần, kết quả không nghĩ tới là được trực tiếp hô hấp nhân tạo.

Chỉ có 500 kg mà đè chết được anh, thì anh không phải là Vua Sói Mạc Bắc rồi.

Đúng lúc này xe cấp cứu tới, vì đã diễn phải diễn tới cùng, Lâm Côn quyết định tiếp tục giả bộ, nằm ở trên cáng bị mang lên xe cấp cứu, cả quá trình Lâm Lâm cứ như hình với bóng với anh, mặc cho các bác sĩ cùng y tá khuyên can thế nào, thằng bé cũng không nghe, bướng bỉnh muốn canh giữ ở bên cạnh cha, ở cùng với cha mình, điều này làm cho bác sĩ và y tá đi theo cực kỳ cảm động, mà cảm động nhất là Lâm Côn đang nằm trên cáng.

Một tay Lâm Côn ôm Lâm Lâm vào trong ngực, cái đầu nhỏ của cậu bé dán lên lồng ngực anh, giờ phút này trong lòng Lâm Côn âm thầm hạ quyết tâm, mặc dù đứa nhỏ này không phải con ruột của mình, nhưng từ nay về sau cũng là con ruột rồi!

Sở Tĩnh Dao ngồi ở trong xe, nhìn một màn tình cảm ấm áp cảm động của hai cha con, trong lòng của cô có rất nhiều cảm xúc. Vài ngày ở chung với nhau, tuy Lâm Côn cho cô ấn tượng rất là lưu manh, nhưng quả thật là một người đàn ông có trách nhiệm, quan trọng là... Anh tốt với Lâm Lâm là xuất phát từ trong lòng, điều này làm cho Sở Tĩnh Dao cực kỳ vui mừng, suy nghĩ không tự chủ mà nhớ tới lúc hô hấp nhân tạo vừa rồi. Sau khoảnh khắc đầu lưỡi của cô đụng phải đầu lưỡi của anh, trong tích tắc đó ngọc nữ cũng được, nữ thần cũng vậy, tóm lại cô vẫn là một người con gái bình thường, không chống lại được tình cảm nam nữ ái muội đang cuồn cuộn dưới đáy lòng, mặt cô không kiềm chế được liền đỏ lên.

Bác sĩ bên cạnh là bác sĩ nam, khi vừa nhìn thấy Sở Tĩnh Dao, ánh mắt đã không muốn di chuyển khỏi khuôn mặt của người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mình, có lẽ không nên gọi là phụ nữ, nếu không phải tận mắt thấy cô có con trai cũng có chồng rồi, chắc chắn ai cũng không tin rằng cô đã kết hôn, sinh con, mà con trai cũng đã lớn như vậy rồi! Chẳng lẽ đứa nhỏ này không phải cô sinh, mà là của vợ trước với người đàn ông này?

Vị bác sĩ nam này cứ nghĩ lung tung ở trong lòng, mắt thấy mặt của Sở Tĩnh Dao đột nhiên đỏ lên, cho rằng do cô căng thẳng mới vậy, liền nhân cơ hội đến gần Sở Tĩnh Dao nói: “Người đẹp, cô yên tâm đi, chồng của cô không sao cả!”

Sở Tĩnh Dao quay đầu lại nhìn bác sĩ nam kia cười cười.

Lâm Côn nằm ở trên cáng, liếc mắt đã nhìn ra tâm tư của vị bác sĩ nam này, trong lòng thầm mắng một câu: “Ông đây còn chưa có chết, dám ở ngay trước mặt ông đến gần vợ của ông à!” Ngoài miệng lại càng không chút nể mặt nào mắng: “Thằng nhóc kia, tốt nhất là cậu nên thu hồi lại ánh mắt thèm khát của mình đi, cẩn thận tôi đánh cậu đấy!”

Vị bác sĩ nam này bị mắng xấu hổ, mặt đỏ lên, trên xe có hai vị y tá đi theo cũng nhịn không được mà cười ra tiếng, vị bác sĩ nam này cũng là người sĩ diện, lập tức giận dữ nói lại: “Anh, cái người này nói lung tung gì vậy?! Nói ai là thằng nhóc hả, nói ánh mắt của ai thèm khát, lại còn muốn đánh người?” Trong lòng lại âm thầm khinh thường nói: “Mày hiện tại yếu như sên còn dám lên mặt dạy người khác, anh đây chỉ cần một đầu ngón tay cũng cho mày chết bầm rồi!”

Không đợi Lâm Côn trả lời, Lâm Lâm không vui, cậu bé lý lẽ hùng hồn nói với vị bác sĩ nam này: “Người xấu xí, không cho phép chú nói cha con như vậy!”

Sắc mặt của vị bác sĩ nam này càng khó coi hơn, dáng vẻ của tên này quả thật không được đẹp cho lắm, một khuôn mặt dài như dưa bị nứt vỡ ra vậy, lại thêm một đôi mắt nhỏ như hạt đậu còn nheo nheo mắt lại, khiến dáng vẻ xấu xí càng xấu xí hơn. Trong lòng đang gào thét ‘một tên nhóc con như mày mà dám nói ông đây là người xấu xí hả? Cũng thật không coi ông đây ra gì mà!’

“Nhóc con ăn nói linh tinh gì đó! Sao lại không có chút giáo dục gì hết vậy!” Vị bác sĩ nam này hướng về phía Lâm Lâm trách mắng, anh ta cho rằng đây là anh ta đang tỏ vẻ uy phong, lại không biết bởi vì uy phong này, lập tức bị đánh một trận hung ác tàn khốc.

Vẫn là câu nói kia, bình thường những việc nhỏ nhặt không đáng kể, nói móc méo anh nhiều một câu ít một câu, Lâm Côn đều không để ý, nhưng chỉ cần đụng đến Lâm Lâm, hoặc là Sở Tĩnh Dao, thì tuyệt đối không được!

Chỉ thấy Lâm Côn liền ngồi bật dậy, vung một bàn tay tát vào trên mặt như trái dưa nứt của bác sĩ nam kia, một màn này lập tức dọa mọi người sợ ngây người, bao gồm cả Lâm Lâm và Sở Tĩnh Dao cũng vậy.

Động tác nhanh nhẹn, khí thế mạnh mẽ, bàn tay tát vang như thế… Làm gì giống như một người đang bị thương chứ?

Tên bác sĩ nam kia bị đánh liền la a một tiếng, đầu đụng vào trên cửa kính của xe cấp cứu, trước mắt tất cả đều là sao với sao, anh ta ôm lấy đôi má bị tát sưng, quay đầu hung ác trừng mắt nhìn Lâm Côn, gầm lên một câu: “M* mày, mày dám ra tay đánh người, có tin ông đây phế đi cánh tay của mày không?”

Lâm Côn lại tát thêm một cái nữa, bốp một tiếng vang lên lại đánh trên mặt tên bác sĩ nam kia, lần này là trực tiếp đánh tên bác sĩ đó té ngã, cả người đều nằm bò trong xe, chờ tới lúc anh ta đứng lên mới chú ý tới, mũi và miệng đều chảy máu, hai bên mặt đã sưng vù lên, y như bánh bao vậy.

"Mày, mày, mày…"

Liên tiếp nói ba tiếng oán giận, ánh mắt của vị bác sĩ nam nhìn về phía Lâm Côn tràn ngập sợ hãi, trời sinh ai cũng thích bắt nạt kẻ yếu, thấy Lâm Côn là người mạnh mẽ hơn, mặc dù trong lòng vẫn còn lửa giận, anh ta cũng không thể không kiềm chế lại.

Vẻ mặt Lâm Côn lạnh lùng, chỉ vào mặt tên bác sĩ kia nói: “Nhớ cho kỹ cảm giác này, đừng tùy tiện đến gần vợ của người ta, cũng đừng tùy tiện chửi mắng con trai của người ta, đánh mày hai bạt tai này là cho mày nhớ lâu một chút!”

Mặt tên bác sĩ kia tối sầm lại không lên tiếng, trong lòng lại đang mắng đến lật trời, thầm hận nói: “M* nó, anh hùng không chịu thiệt thòi trước mắt, chỉ cần đến bệnh viện, kêu hai người khác tới dạy dỗ mày một trận cho biết mặt!”

Hai y tá trong xe đã hoàn toàn sợ đến ngây người, trước giờ vẫn chưa từng thấy qua một bệnh nhân cấp cứu nào mạnh như vậy, không phải đã bị thương nặng sao, sao lại vẫn khí phách oai nghiêm mạnh mẽ như vậy... Thật sự rất là quá men rồi!

Còn chưa kinh ngạc hết, Sở Tĩnh Dao nhíu mày lại nhìn Lâm Côn, cô bắt đầu nghi ngờ tên này rốt cuộc là có bị thương thật hay không, ánh mắt của Lâm Côn và Sở Tĩnh Dao vừa giao nhau, lập tức ý thức được bản thân có khả năng bại lộ, nhanh chóng làm bộ như cả người yếu ớt không chút lực, đầu nằm lên trên cáng, miệng than thở: “Ôi, hồi quang phản chiếu rồi…”

Mặt mày của Sở Tĩnh Dao liền nhăn càng thêm sâu...

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch] Địa Cầu Cao Thủ Tại Tiên Giới

Copyright © 2022 - MTruyện.net