Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa
  3. Chương 47
Trước /346 Sau

Binh Vương Trở Thành Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Xem náo nhiệt không ngại chuyện thêm lớn, những người vây quanh xem đánh nhau vội vàng tránh ra thành một con đường nhường cho Lâm Côn đi, rồi nhìn theo hướng anh đi, mãi đến khi bóng lưng của anh biến mất ở góc hành lang, lúc này mọi người đều đang chờ xem náo nhiệt, cũng không có ý muốn rời đi. Lúc này bảo vệ của bệnh viện đã chạy tới, hướng về phía đám người lớn tiếng ồn ào hai câu: “Tránh ra, tránh ra!” Nhân cơ hội chen vào trong đám người.

Sau khi thấy được tình huống trước mắt -- Hai tên lưu manh quỳ rạp trên mặt đất không ngừng kêu đau, hai người bảo vệ này cũng không cần biết ai đúng ai sai, đã lên tiếng chất vấn hai mẹ con Sở Tĩnh Dao: “Ai cho các người gây chuyện ở đây?”

Lâm Lâm như người đàn ông nhỏ khí phách tức giận, lập tức che chắn ở trước mặt Sở Tĩnh Dao, giọng nói non nớt lớn tiếng nói lại: “Các chú quát gì mà quát, vốn dĩ không phải chúng tôi gây chuyện, là hai người xấu kia gây chuyện trước!”

Lúc đầu Sở Tĩnh Dao muốn nói gì đó, nhưng Lâm Lâm đã nói nên cô cũng không cần phải giải thích gì thêm với hai người bảo vệ này nữa. Nhìn thấy dáng vẻ của con trai như người đàn ông khí phách hiên ngang, trong lòng của cô vừa vui mừng lại càng cảm động, hơn nữa cũng cảm thấy được đây là việc mà sau khi Lâm Côn xuất hiện, trực tiếp ảnh hưởng đến sự thay đổi của con trai. Trước kia gặp phải những tình huống thế này, Lâm Lâm cũng giống như những đứa trẻ khác vậy, sợ hãi trốn ở sau lưng mẹ mình, nhưng bây giờ đã không giống như trước, thằng bé như là một người đàn ông nhỏ đầu đội trời chân đạp đất đứng ra bảo vệ mẹ mình. Đối với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi mà nói thì đúng là cực kỳ khó có được. Như vậy về sau đứa nhỏ dần lớn lên cũng có chỗ tốt, một người đàn ông quan trọng nhất là gì? Chính là dũng khí và trách nhiệm!

Dĩ nhiên là hai người bảo vệ sẽ không sợ một đứa nhóc quát mắng, nếu không phải ỷ thế có người chống lưng, mặt mũi của bọn họ biết đặt đi đâu? Sắc mặt của bảo vệ lập tức càng trở nên hung hăng hơn, nhìn về phía Lâm Lâm trách mắng: “Một đứa con nít như mày nên tránh sang một bên đi!”

Lâm Lâm không nhúc nhích, vẫn kiên định đứng ở trước người Sở Tĩnh Dao, cũng có giọng điệu sắc bén giống vậy nói với hai người bảo vệ: “Hai người các chú không biết đúng sai gì hết, đợi chút nữa cha tôi trở lại, ông ấy sẽ đánh hai người các người không đứng dậy nổi!”

Dù sao cũng là một đứa trẻ năm tuổi, giọng điệu dù có sắc bén, nghe qua chỉ cực kỳ đáng yêu, chọc mọi người xung quanh cười không ngừng.

Sắc mặt của hai người bảo vệ kia càng khó coi, bị một đứa nhóc chỉ thằng mặt uy hiếp như vậy, mặt chó của bọn họ cũng chỉ có thể đội quần thôi, nhưng mà cũng không thể đánh một đứa trẻ mới năm tuổi. Vì thế hai người liền đem mọi chuyện đổ lên đầu người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này, giọng nói nghiêm khắc trách mắng: “Lo quản tốt con của cô đi!”

Sở Tĩnh Dao nhàn nhạt cười, vốn dĩ cô cũng không để hai tên bảo vệ này vào mắt, mà cô còn có dự cảm, nếu hai tên bảo vệ này còn nhất định không biết xấu hổ cứ không biết gì gây ồn ào, đợi Lâm Côn trở lại khẳng định sẽ đánh bọn họ một trận.

“Giọng điệu các anh hung hăng như vậy, là nói chuyện với ai?” Sở Tĩnh Dao nhàn nhạt cười lạnh nói: “Chúng tôi là người bệnh, tới bệnh viện của các anh thì chính là khách hàng, các anh dùng giọng điệu này nói chuyện như vậy với khách hàng, không có ai quản mấy người sao?

Mặt của hai tên bảo vệ đỏ lên, trong lúc này có chút không nói nên lời, nhưng sau đó lại ồn ào nói tiếp: “Cô... Cô đừng có nói những thứ vô dụng này, hiện tại chúng tôi đang giữ gìn trật tự của bệnh viện, các người đánh người là không được!”

“Vậy các người muốn thế nào?” Sở Tĩnh Dao nhàn nhạt cười nói.

Hai bảo vệ liếc nhìn nhau, thật ra bọn họ là bị bác sĩ nam kia sai bảo, lẽ ra bảo vệ không nên nghe lời bác sĩ, nhưng bác sĩ nam kia nói, chỉ cần bọn họ giải quyết tốt chuyện này, thì sẽ cho mỗi người bọn họ 500 tệ, nhưng mà làm như thế nào mới coi là giải quyết tốt, trong lòng của hai tên bảo vệ này quả thật chưa nghĩ ra.

“Mang đi!” Bảo vệ thứ nhất do dự một lúc, kêu lên một tiếng.

“Đúng, mang đi!” Tên bảo vệ thứ hai cũng lập tức nói phụ họa theo, suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản, cứ đem hai mẹ con này tới phòng an ninh giữ lại trước, sau đó giải quyết như thế nào mới tính là tốt thì đi hỏi tên bác sĩ nam kia một chút.

Sở Tĩnh Dao cười lạnh: “Dựa vào cái gì?”

Hai tên bảo vệ tức giận trừng mắt, bọn họ vừa định tỏ ra uy nghiêm, đột nhiên đám người xung quay lại ồn ào hẳn lên, vội vã tránh ra một con đường, chỉ thấy Lâm Côn kéo một người mặt áo blouse trắng đi tới, tên mặc áo blouse trắng kia vừa nằm vùng vẫy trên mặt đất vừa la to, một chân bị Lâm Côn kéo đi.

Lâm Côn vừa thấy có hai bảo vệ đứng ở trước mặt hai mẹ con Sở Tĩnh Dao, hơn nữa Lâm Lâm bày ra tư thế bảo vệ mẹ, liền biết nhất định là hai tên bảo vệ này muốn làm khó hai mẹ con họ, sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng, đem tên bác sĩ nam mặc áo blouse trắng kia ném lên mặt đất một cái, nhìn về phía hai bảo vệ kia hỏi: “Các người muốn làm gì?”

Lập tức hai tên bảo vệ ngây người, nhìn nhìn Lâm Côn, lại nhìn gã mặc áo blouse trắng trên mặt đất kia, đó không phải là tên bác sĩ nam sai bảo bọn họ, còn hứa hẹn cho bọn họ 500 tệ đấy sao, đây... Đây là chuyện gì chứ?

Sắc mặt hai bảo vệ có chút thay đổi, tên bác sĩ nam ở trên mặt đất đứng lên, hai bên mặt rõ ràng sưng rất to, khóe miệng vẫn đang chảy máu, vành mắt trái bị bầm đen như mắt gấu mèo vậy, hướng về phía bọn họ hô to: “Còn sững sờ ở đó làm gì, đập bẹp anh ta cho tôi, người này phá hoại nghiêm trọng an ninh trật tự của bệnh viện chúng ta!”

Hai người bảo vệ lập tức lấy lại tinh thần, bây giờ bọn họ coi như là tên đã ở trên dây cung không bắn không được, trong lòng nếu muốn 500 tệ kia, vậy thì bây giờ phải nghe lời. Vì thế hai người lấy ra cây côn bằng cao su, hô lên một tiếng lao về phía Lâm Côn.

Lâm Côn buồn bực cực kỳ, sao cứ gặp phải mấy tên ngu đần thích liều mạng không vậy, nói thật thì gặp được một đối thủ như Ngưu Đại Tráng, đánh nhau còn có chút ý nghĩa, còn đánh nhau với hai tên đần như vậy thì quả thật quá nhàm chán rồi.

Lâm Côn chẳng muốn nhấc tay, cho nên trực tiếp giơ chân lên ở trên bụng của tên bảo vệ kia quyết đoán đạp một cái, liền nghe vù một tiếng, bàn chân size 44 của anh mạnh mẽ như gió đạp tới. Ngay sau đó một tiếng ‘phịch’ vang lên, giống như âm thanh đá trúng quả bóng phát ra tiếng động vậy, rồi nghe được tiếng ‘a’ thét lên thảm thiết của tên bảo vệ thứ nhất, cây côn cao su nắm ở trong tay bị tuột tay bay ra ngoài, cả người và hai chân đều rời khỏi mặt đất bay đi, hô một tiếng rồi ngã vào vào trong đám người đang vây xem, lập tức rước lấy tiếng chửi rủa bất mãn của những người vây xem. Hai người bị anh ta đụng trúng trực tiếp giơ chân lên hung hăng giẫm hai chân của anh ta.

Bảo vệ thứ hai ngây người, cây côn cao su trong tay quơ loạn xạ, cả người cứ giữ một tư thế cứng ngắc tại chỗ, sâu trong ánh mắt là nỗi sợ hãi nhìn Lâm Côn, sắc mặt lập tức xanh mét như tàu lá chuối, sửng sốt ngắn ngủi một hai giây như vậy, anh ta liền nhếch miệng lộ ra tươi cười một cách khó coi, muốn cầu xin chân của Lâm Côn nể tình cho.

Lâm Côn ngả ngớn cười với anh ta, bàn chân size 44 vẫn đột ngột vung lên, rồi nghe một tiếng ‘phịch’ như cũ, cũng kêu ‘a’ thảm thiết, rồi lại ngã vào đám người, cũng bị tiếng chửi bậy đầy bất mãn...

Hai tên lưu manh và hai người bảo vệ tìm tới đều bị đánh ngã, lập tức khiến lòng bác sĩ nam kia như tro tàn. Vốn là muốn trả thù Lâm Côn, kết quả không nghĩ tới lại gặp phải hoàn cảnh tệ hại như vậy, yết hầu của anh ta động đậy lên xuống, lo lắng không yên nuốt xuống một ngụm nước miếng, sau đó muốn chạy trốn. Chỉ là chân của anh ta vừa mới di chuyển một bước, cả thân thể khẽ bay về phía trước, tiếng ‘phịch’ vang lên tay chân dang rộng bốn hướng, cả người bị té ngã ở trên mặt đất, trên mông truyền đến cảm giác đau đớn không thôi, giống như trên mông nở hoa vậy.

Lâm Côn trực tiếp đá một cái vào trên mông của tên bác sĩ nam kia, thứ mê gái dám nghĩ ra mấy chiêu đâm sau lưng trả thù anh. Vậy thì anh phải dạy dỗ tên này thật tốt, một tay Lâm Côn xách tên bác sĩ nam kia lên, bàn tay vung lên chuẩn bị đánh, đột nhiên tên bác sĩ nam nước mắt ròng ròng cầu xin nói: “Anh hai, em sai rồi, em biết đã sai ở đâu rồi, anh tha cho em đi, đừng đánh nữa, hôm nay là em có mắt không tròng, đắc tội với anh hai…”

Loại rác rưỡi này, đánh hắn ta cũng không có ý nghĩa gì, Lâm Côn dứt khoát dùng sức ném hắn ta một cái xuống mặt đất, tiếng ‘bốp’ vang lên càng làm cho tên bác sĩ nam kia bị té ngã òa khóc ‘huhu’ thảm thiết.

Hai tên bảo vệ loạng choạng đứng lên, Lâm Lâm chạy tới trước mặt bọn họ, làm mặt quỷ với họ, sau đó cậu bé liền dùng giọng mà bọn họ đã dùng mỉa mai mình cười nói: “Sao nào, tôi nói không sai chứ, cha tôi trở lại thì mấy người sẽ bị đánh, coi các người về sau còn dám bắt nạt trẻ nhỏ không!”

Lúc này mặt chó của hai tên bảo vệ quả thật đã muốn đội quần lên đầu luôn rồi, mất mặt cực kỳ lại không nói được gì, lại bị đánh một trận, ánh mắt hai người lén lút nhìn thoáng qua Lâm Côn, đột nhiên ánh mắt của Lâm Côn trở nên lạnh lùng, dọa cho hai người này khẩn trương liên tục nhận lỗi với Lâm Lâm: “Chúng tôi sai rồi, thật sự sai rồi, về sau không dám bắt nạt trẻ nhỏ nữa…”

Lâm Lâm cực kỳ có khí phách khoát khoát tay với bọn họ, như một ông cụ non nói: “Không có việc gì, các người đi đi, biết sai mà sửa là tốt rồi... Đó mới là người lớn.”

Mấy người vây xem lại lập tức cười vang một trận, nhìn thấy cậu nhóc đáng yêu như thế này, lại nhìn người mẹ xinh đẹp của cậu nhóc, rồi lại nhìn người cha dũng mãnh như trâu kia, cả nhà này thật đúng là vô cùng kích thích.

Hai tên lưu manh quỳ rạp ở trên mặt đất không dám đứng dậy, Lâm Côn lạnh lùng liếc nhìn bọn họ một cái, cũng không có ý tiếp tục dạy dỗ bọn họ nữa, vẫn là câu nói kia, cùng một đám tôm tép đánh nhau thật đúng là không có ý nghĩa gì, ôm lấy Lâm Lâm, cười nói với Sở Tĩnh Dao: “Vợ à, đi thôi, chúng ta về nhà thôi.”

Mặc dù cực kỳ không tình nguyện bị tên lưu manh này gọi là vợ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô vạch trần anh thì cũng không tốt lắm, vì thế Sở Tĩnh Dao không nói một tiếng nào đi theo phía sau, một nhà ba người chầm chậm rời khỏi bệnh viện.

Lúc này, trong một văn phòng ở trên lầu của bệnh viện, một bảo vệ cả người mặc quần áo cao cấp đứng trước mặt một người đàn ông mặc áo blouse trắng. Trước mặt hai người là một màn hình lớn, hình ảnh trên màn hình chính là cảnh tượng xảy ra ở đại sảnh lầu một của bệnh viện, mặt thấy một nhà ba người Lâm Côn rời đi, người bảo vệ kia nhỏ giọng hỏi: “Chủ nhiệm, ông xem chuyện này…”

Chủ nhiệm bỏ điếu thuốc trên tay xuống, nói: “Việc này tất nhiên phải nghiêm túc xử lý, hai nhân viên kia của cậu lập tức đuổi đi, hai tên lưu manh kia phải nhốt lại ngay lập tức, gọi điện thoại báo cảnh sát rồi cho đưa vào trong sở cảnh sát xử lý.”

“Vậy…” Tên bảo vệ hơi do dự, nói: “Có cần bắt một nhà ba người kia mang tới hay không, cũng đưa đến sở cảnh sát, dù sao bọn họ cũng đánh người ở trong bệnh viện của chúng ta, cũng có thể…”

Chủ nhiệm phất tay cắt ngang: “Cậu đừng có suy nghĩ lung tung nữa, cô gái kia tôi nhận ra, chúng ta đắc tội không nổi, lại nói chuyện hôm nay vốn là bệnh viện chúng ta không đúng, tôi không muốn tiếp tục kéo dài chuyện này nữa.”

“Vâng, đã biết rõ, chủ nhiệm.”

Đội trưởng đội bảo vệ đi ra ngoài, chủ nhiệm Liêu Giang một lần nữa cầm lấy điếu thuốc, hít một hơi rồi lấy điện thoại ra: “Alo, chủ tịch Sở à, tôi là Tiểu Liêu của bệnh viện Nhân dân số 1 đây, vừa rồi tôi thấy con gái ngài trong bệnh viện, cô ấy cặp chút phiền toái, bị tôi ngăn lại rồi... Khà khà, chủ tịch Sở ông quá khách sáo rồi, đây là điều tôi nên làm, ông xem chuyện đầu tư lần trước chúng ta bàn bạc... Được rồi, tôi biết rõ, không quấy rầy chủ tịch Sở nghỉ ngơi nữa.”

Cúp điện thoại, Liêu Giang đem điện thoại ném mạnh lên trên bàn, lạnh lùng nói: “Hừ, họ Sở kia, ông đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Khiến ông đây nóng lên, thì ông đừng có hối hận!”

Quảng cáo
Trước /346 Sau
Theo Dõi Bình Luận
80 Sủng Vai Ác Trong Lòng Bàn Tay

Copyright © 2022 - MTruyện.net