Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
  3. Chương 153-155
Trước /462 Sau

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 153-155

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 153: Chuyện chưa từng có

“Cái, cái gì?”.

Vương Thuyền Quyên sững người.

Chồng mình gần đây đã dây dưa đắc tội với ai?

Tại sao lại có nhiều cao thủ muốn giết anh đến vậy?

Tào Vân, Liễu Băng Yến, còn cả Dương Bất Phàm nữa.

Bất luận là ai trong ba người này đều là cao thủ đỉnh cao, có thể trấn giữ một phương.

Kết quả cả ba người lại liên kết, cùng nhau khiêu chiến Tần Cao Văn, thời gian địa điểm còn giống hệt nhau.

Đây chẳng phải muốn lấy mạng Tần Cao Văn là gì?

“Cô Liễu có thể…”.

“Tôi đồng ý”.

Tần Cao Văn đi ra khỏi phòng, nhận lấy bì thư trên tay Liễu Băng Yến.

“Tôi biết anh Tần là người giỏi nhất quả đất này mà, vậy một tuần nữa chúng ta không gặp không về nhé?”.

Đợi Liễu Băng Yến rời đi, Vương Thuyền Quyên bắt đầu nảy sinh cảm giác bất lực, cũng chẳng buồn để tâm tới việc của công ty nữa.

Cô không thể ngờ được, sự việc lại diễn biến đến mức độ này.

“Chồng, giờ phải làm sao?”.

Vương Thuyền Quyên nghẹn ngào nói, trông có vẻ vô cùng lo lắng, Tần Cao Văn có thế nào cũng không phải là đối thủ của ba cao thủ bậc võ vương.

Tần Cao Văn ung dung đáp: “Chẳng qua chỉ là ba võ vương cỏn con thôi mà”.

“Có gì ghê gớm đâu chứ”.

Tần Cao Văn ung dung trấn tĩnh nói.

Khóe miệng Vương Thuyền Quyên khẽ run lên.

Thậm chí cô còn nghi ngờ, Tần Cao Văn có phải là người tu luyện thực sư không, chỉ cần có chút am hiểu về lĩnh vực này, thì sẽ biết cao thủ cấp võ vương đáng sợ đến thế nào.

Những người bình thường nếu gặp đều kính sợ mà cách xa, đừng nói là quyết đấu chính diện với họ, đến cả nói to một chút bọn họ cũng không dám.

Nhưng Tần Cao Văn thì hay rồi.

Lại còn dám xem thường bọn họ.

“Chồng, lần này anh nhất định phải nghe em, vừa nãy em đã đặt vé máy bay ra nước ngoài cho anh rồi, anh cứ đi trốn một năm rưỡi nữa hẵng về”.

Tần Cao Văn dở khóc dở cười.

Vương Thuyền Quyên rốt cuộc không tin tưởng vào thực lực của anh đến mức nào, mới phải làm như thế chứ.

Lẽ nào khoảng thời gian trước đây, biểu hiện của anh trước mặt cô để lại ấn tượng chưa đủ sâu à?

“Đừng đùa nữa, anh nhất định phải đánh với bọn họ, hơn nữa anh dám bảo đảm, anh nhất định sẽ sống sót trở về”.

“Nhưng mà…”.

Không chờ cho Vương Thuyền Quyên nói hết câu, Tần Cao Văn đã ngắt lời cô.

“Không có nhưng nhị gì cả, việc anh đã ra quyết định thì không ai thay đổi được đâu”.

Giọng điệu của Tần Cao Văn lúc này đột nhiên trở nên rất nghiêm túc.

Vương Thuyền Quyên cũng không muốn khuyên thêm nữa.

Việc này đã gây ra một chấn động cực lớn.

Không chỉ riêng khu vực Minh Châu, cả tỉnh Thiên Hải đều xôn xao, ai ai cũng biết.

Đây tuyệt đối là một đội hình phô trương nhất từ trước đến nay.

Mọi người đều tràn đầy sự mong đợi khó tả đối với ngày hôm đó.

Bọn họ biết đến lúc đó, Tần Cao Văn chỉ có thể chịu thế bị đàn áp, mặc dù trước đây anh đã tạo nên không ít kỳ tích.

Nhưng lần này chạy đâu cho khỏi nắng.

Cư dân mạng thì lại vô cùng tò mò về sự việc này, Tần Cao Văn rốt cuộc đã làm gì, mới có thể khiến mấy người này phải ra tay cùng một lúc.

Buổi tối ngày hôm đó, trên mạng xã hội lại lan truyền một tin nóng.

Ba vị cao thủ cấp võ vương này, đã liên kết cùng công bố.

Đến lúc đó, tất cả những người có liên quan đến Tần Cao Văn cũng đều không thoát.

Một khi Tần Cao Văn chết, bọn họ sẽ bắt đầu thanh tẩy điên cuồng.

Lần này không ít người bị dọa cho hết hồn hết vía, lòng người hoang mang lo sợ, những người từng qua lại với Tần Cao Văn đều tim đập chân run.

Trong phút chốc, rất nhiều công ty liên tục chấm đứt hợp tác với Vương Thuyền Quyên.

Cho dù phải trả tiền bồi thường rất cao, bọn họ cũng không tiếc.

Tiền bạc rất quan trọng, nhưng nếu đem ra so sánh, thì mạng người còn quan trọng hơn.

Chỉ cần được sống, sau này bất luận có mất bao nhiêu tiền bọn họ cũng gánh được, chứ chết đi rồi thì chả còn gì nữa.

Ngày nào Vương Thuyền Quyên cũng nhận được vô số cuộc điện thoại.

Bọn họ không muốn tiếp tục hợp tác với cô nữa.

Vốn dĩ công ty sau khi trải qua một cuộc bão táp lớn, đã rơi vào trạng thái bấp bênh rồi, nhưng giờ còn không ít người lựa chọn từ chức.

Bọn họ đều cho rằng tiếp tục đi theo Vương Thuyền Quyên không có tiền đồ, rất có thể còn khiến cho tương lai mù mịt hơn.

Không ai dám lấy tương lai ra để mạo hiểm.

Công ty Tinh Không tỉnh Thiên Hải.

“Chủ tịch, giờ anh bắt buộc phải đưa ra quyết định!”.

Thư kí của Chủ tịch Công ty Tinh Không đang đứng trước mặt ông ta nói.

Chủ tịch ngồi trên ghế, vẻ mặt rất khó xử.

Ngày đó nếu không phải nhờ Tần Cao Văn giúp đỡ, ông ta chắc chắn đã chết rồi.

Giờ là thời khắc quan trọng đối với Tần Cao Văn, anh rất cần sự ủng hộ của mọi người, lúc này mà rời đi chẳng khác nào giậu đổ bìm leo.

Nhưng nếu không làm như thế thì phải làm sao?

Chủ tịch Tinh Không rơi vào trầm tư.

“Chủ tịch?”.

Người thư ký bên cạnh bước tới dịu dàng hỏi.

Một lúc sau, ông ta trả lời: “Tôi tự biết phải làm thế nào”.

Thư ký tiếp tục cảnh cáo: “Chủ tịch, tôi biết ngài là một người trọng tình trọng nghĩa, nhưng tôi vẫn phải cảnh cáo ngài, giờ không phải là lúc để nghĩa khí, giờ đây công ty của Tần Cao Văn gặp khó khăn như thế nào không cần tôi phải nói”.

“Hơn nữa, mấy vị cao thủ cấp võ vương kia đã nói, một khi Tần Cao Văn chết, những người có liên quan đến anh ta đều sẽ bị thanh tẩy”.

“Tốt nhất chủ tịch nên nhanh chóng vạch rõ ranh giới”.

Từng câu mà thư ký nói không ngừng vang lên bên tai, khiến sắc mặt ông ta càng trở nên khó coi, ông ta biết đối phương nói đều là sự thật.

Có thể bản thân ông ta sẽ không bận tâm những điều đó.

Nhưng còn những công nhân viên phía dưới thì sao?

“Tối nay tôi sẽ gọi điện cho cậu ấy”.

Chủ tịch Tinh Không lưỡng lự một lúc rồi lại nói: “Phải rồi, giúp tôi chuẩn bị một tỷ”.

Nghe thấy thế, thư ký không kìm được mà ho khan.

Cô ta nhìn chủ tịch vẻ vô cùng ngạc nhiên, nói: “Lẽ nào chủ tịch định đưa anh ta nhiều tiền như vậy?”.

Rõ ràng là cô ta rất nghi ngờ những gì chủ tịch Tinh Không nói.

Ông ta cân nhắc một lúc rồi nói: “Việc này dù gì cũng là chúng ta không đúng trước, đưa thêm cho họ ít tiền cũng có sao đâu”.

Nghe thấy thế, thư ký biết mình không thể nào thay đổi được quyết định của ông ta.

“Tôi hiểu rồi, thưa chủ tịch”.

Chủ tịch Tinh Không ngồi trên ghế, thở một hơi dài, trong lòng đầy sự bất lực.

“Cậu Tần, xin lỗi!”.

Ông ta nghĩ thầm.

Đối với những sự việc xảy ra mấy ngày nay, Tần Cao Văn tỏ ra rất bình thản, tất cả đều nằm trong dự liệu của anh.

Trước đây anh đã gặp phải chuyện như vậy không dưới một lần.

Chẳng có gì ghê gớm.

Vương Thuyền Quyên lê thân xác mệt mỏi về nhà.

Tần Cao Văn bước lên trước, quan tâm hỏi han: “Hôm nay thế nào?”.

Vương Thuyền Quyên ấm ức nói: “Hôm nay lại có ba công ty chấm dứt hợp tác với chúng ta, hơn nữa có hơn 20 nhân viên nộp đơn xin nghỉ việc, bọn họ đều sợ bị chúng ta liên lụy”.

Chương 154: Ân đoạn nghĩa tuyệt

Tần Cao Văn cười rồi nói: “Không sao”.

“Chồng, bây giờ em hoàn toàn không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, em chỉ muốn cả nhà chúng ta bình an sống qua ngày”.

Ngay từ đầu, Vương Thuyền Quyên mở công ty chỉ là để bản thân tốt lên, Tần Cao Văn quá ưu tú, cô không muốn sống cuộc sống như đóa hoa trong lồng kính.

Kiểu gì cũng phải học cách ra ngoài bôn ba.

Nhưng những chuyện xảy ra lúc này đã vượt xa ngoài dự liệu của Vương Thuyền Quyên, cô vốn không có khả năng xử lý tốt tình hình trước mắt.

Vương Thuyền Quyên nhìn thấy Tần Cao Văn phải trải qua mối nguy hiểm lớn như vậy, rất muốn giúp đỡ anh, nhưng lại lực bất tòng tâm.

Vương Thuyền Quyên của hiện tại không có tu vi nào.

Sớm biết như vậy, khi đó nên đi theo con đường tu luyện, nói không chừng bây giờ có thể kề vai tác chiến với Tần Cao Văn.

“Đừng nghĩ nhiều như thế, đi nghỉ đi”.

Nói rồi Tần Cao Văn lấy tay véo mũi Vương Thuyền Quyên.

Gương mặt nở một nụ cười cưng chiều, giống như với Đóa Đóa vậy.

Cộc, cộc, cộc!

Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Nghe có vẻ không mấy gấp gáp.

“Em lên trước đi, anh ra xem ai”.

“Vâng”, Vương Thuyền Quyên gật đầu, quay người đi lên nhà.

Cửa mở ra, đứng trước mặt Tần Cao Văn là chủ tịch công ty Tinh Không.

“Ông tới đây làm gì thế?”.

Phịch!

Âm thanh vang lên rõ ràng từ đầu gối của chủ tịch Tinh Không đập mạnh xuống nền đất, ông ta quỳ trước mặt Tần Cao Văn, gương mặt lộ rõ vẻ buồn bã.

“Sao ông lại quỳ thế?”.

Tần Cao Văn khẽ cau mày, trong lòng cũng đoán được phần nào.

Chủ tịch Tinh Không nói: “Tôi có lỗi với cậu Tần”.

Lời nói đó xuất phát từ tận đáy lòng.

Ơn cứu mạng của Tần Cao Văn đối với ông ta mà nói, có làm gì cũng chẳng thể báo đáp.

Nếu như ông ta chỉ có một mình, hoàn toàn có thể đứng về phía Tần Cao Văn mặc đầu rơi máu chảy, nhưng bên dưới ông ta còn mấy nghìn con người.

Ông ta có thể không màng đến tính mạng của bản thân.

Nhưng không thể để những người kia cũng mạo hiểm cùng ông ta được.

Ông ta không thể để họ chết.

“Ông cũng định chấm dứt hợp đồng với Vương Thuyền Quyên à?”.

Giọng nói của Tần Cao Văn chậm rãi bình thản, nghe không ra bất cứ biểu cảm gì.

Đối phương đưa ra quyết định như thế, Tần Cao Văn không hề oán trách, anh sớm đã chuẩn bị tinh thần xong hết rồi.

“Xin lỗi!”.

Chủ tịch Tinh Khôi lặng lẽ cúi đầu, khóe mắt ngấn lệ.

Ông ta thực lòng rất áy náy.

Tần Cao Văn không nhúc nhích nói: “Tôi biết rồi, đứng dậy đi”.

Chủ tịch Tinh Không hơi bất ngờ.

“Cậu không định truy cứu trách nhiệm của tôi sao?”.

Tần Cao Văn quay người ngồi xuống ghế sofa, biểu cảm vô cùng bình thản.

Việc này thì có gì mà phải truy cứu?

Ai mà chẳng có bản năng tránh cái hại, theo cái lợi, bây giờ tránh xa Tần Cao Văn là xu thế tất yếu, bất luận là ai cũng sẽ làm như vậy.

Ông ta lựa chọn đứng về phía số đông, cũng không thể oán trách.

Nhưng anh không biết rằng càng làm như vậy, thì lại càng khiến chủ tịch Tinh Không thấy áy náy.

Nếu như bây giờ Tần Cao Văn đánh mắng ông ta, có khi trong lòng ông ta lại dễ chịu hơn một chút.

“Xin lỗi!”.

Ông ta lại dập đầu mấy cái với Tần Cao Văn, tiếng đập đầu xuống sàn vang lên bôm bốp, máu tươi cũng túa ra.

Từ đầu đến cuối, Tần Cao Văn không hề nhìn thẳng vào ông ta.

Tiếp đó, ông ta ngẩng đầu lên thận trọng nhìn Tần Cao Văn nói: “Cậu Tần, tôi còn một thỉnh cầu nữa, hi vọng cậu sẽ đồng ý”.

“Nói đi”.

Tần Cao Văn nói như đinh đóng cột.

“Cậu có thể ký vào bản thỏa thuận này không?”.

Chủ tịch Tinh Không lặng lẽ cúi đầu, lấy trong áo ra mấy tờ giấy, Tần Cao Văn nhận lấy, sắc mặt khẽ thay đổi.

Bên trên thế mà ghi rất rõ mấy chữ.

Giấy tuyệt giao.

“Ông nóng lòng muốn vạch rõ ranh giới với tôi đến thế à?”.

Ngày trước lúc công ty Tinh Không hợp tác với công ty của Vương Thuyền Quyên, đã gây ra chấn động lớn ở Minh Châu, thậm chí còn lên đài báo.

Có thể nói là tạo ra cơn bão lớn.

Chắc chắn ba cao thủ cấp võ vương kia đã biết chuyện này.

Đến lúc đó bọn họ giết Tần Cao Văn xong, người đầu tiên họ nhắm đến chắc chắn là ông ta.

Ông ta bắt buộc phải có một thứ như thế để chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Chủ tịch Tinh Không hổ thẹn nói: “Xin lỗi anh Tần, vì để đề phòng bất trắc, hi vọng anh sẽ ký vào bản thỏa thuận này”.

Tần Cao Văn không nhịn được mà bật cười, âm thanh nghe có chút thê lương.

Anh từng nghĩ đối diện với một nguy cơ to lớn thế này, sẽ có rất nhiều người phản bội anh, nhưng trước giờ chưa từng nghĩ bọn họ lại làm triệt để đến thế.

Còn bảo anh ký vào bản thỏa thuận bảo đảm.

Sao bọn họ lại to gan thế chứ?

Ánh mắt Tần Cao Văn lãnh đạm, anh nói: “Ông cho rằng tôi không dám giết ông à?”.

Đối phương tỏ vẻ vô cùng kinh sợ, dán chặt đầu xuống đất không dám ho he.

“Cầu xin cậu Tần chấp thuận”.

Tần Cao Văn ngửa mặt lên trời thở dài: “Được, tôi đồng ý yêu cầu của ông”.

Thế là Tần Cao Văn lại ký vào bản thỏa thuân, từ đầu đến cuối không để lộ bất cứ biểu cảm nào, chỉ thỉnh thoảng thở dài một cái.

Anh không hề cảm thấy đau lòng, chỉ là có đôi chút thất vọng về đám người này.

Khả năng phán đoán của bọn họ thực sự quá kém.

Thực sự cho rằng mấy tên vô dụng kia là đối thủ của anh, đúng là trò cười.

Mấy người được cho là cao thủ đó, Tần Cao Văn có thể đánh cả đám.

Rồi sẽ có ngày bọn họ phải hối hận.

“Tôi cũng tặng ông một câu”.

Sau khi ký xong bản thỏa thuận, Tần Cao Văn nói: “Tôi hi vọng đến lúc đó ông sẽ không hối hận”.

Cầm bản thỏa thuận trong tay, chủ tịch Tinh Không khẽ trả lời: “Cậu Tần yên tâm, con người tôi trước nay chưa bao giờ hối hận về những việc mình làm”.

Ông ta đang âm thầm chế giễu Tần Cao Văn mơ mộng hão huyền.

Thế cục bây giờ vô cùng rõ ràng, mọi thứ đã định sẵn, Tần Cao Văn có làm thế nào cũng không thể thay đổi được số phận.

Cái chết của anh là điều hiển nhiên.

“Chào cậu Tần, tôi xin phép đi trước”.

Ông ta đứng lên, chuẩn bị rời khỏi phòng.

Tần Cao Văn liền nói: “Không tiễn”.

Vương Thuyền Quyên đứng ở tầng hai, nghe thấy hết câu chuyện của hai người, trái tim như rơi xuống vực thẳm.

Đến cả bọn họ cũng lựa chọn quay lưng lại với Tần Cao Văn, thì nói gì những người khác.

Vương Thuyền Quyên hạ quyết tâm, dù có phải trả bất cứ giá nào cũng sẽ đứng về phía Tần Cao Văn.

Nhất định phải quay lưng với tất cả mọi người để ủng hộ anh.

“Tào đại sư!”.

Tào Vân đang ngồi trong phòng thì nghe thấy tiếng người gọi.

Ông ta mở cửa phòng, nhìn thấy chủ tịch Tinh Không.

“Đến tìm tôi làm gì thế?”.

Tào Vân bình thản hỏi.

Chủ tịch Tinh Không vội vàng đưa bản thỏa thuân đã ký xong cho Tào Vân.

“Anh Tào, đây là bản thỏa thuận mà tôi đã ký với Tần Cao Văn, hi vọng anh Đào sau này có thể cân nhắc, xin đừng động tay với tôi”.

Cầm lấy bản thỏa thuận, nhìn lướt qua một cái, Tào Vân gật đầu có vẻ hài lòng, quyết định mà đối phương đưa ra rất sáng suốt.

“Xem ra cậu cũng linh hoạt đấy, nhớ sau này kết giao bạn bè, cậu phải xem kỹ nhân phẩm của người ta, cái thứ không coi ai ra gì, đi theo sớm muộn cũng hại cậu”.

Chủ tịch Tinh Không không ngừng gật đầu.

“Tào đại sư nói đúng, trước đây tôi bị người ta che mắt, sau này tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm ngu dốt đó nữa”.

Chương 155: Chia làm hai phe.

Tào Vân tỏ ra đắc ý:

“Cũng biết điều đấy nhỉ, sau này làm gì cũng để tâm chút. Cái thứ như Tần Cao Văn mà cũng dám đấu với chúng ta sao? Chán sống rồi à?”

Chủ tịch Tinh Không bèn nói: “Ông Tần nói chí phải, tôi dám đảm bảo tên nhóc Tần Cao Văn không cần quá ba chiêu là đã bị giết chết rồi”

“Đừng lắm lời, mau cút”.

Tào Vân là một kẻ vô cùng ngạo mạn, đối với người hám danh hám lợi như chủ tịch công ty Tinh Không thì ông ta chẳng thèm bận tâm.

Ông ta thấy tu luyện võ đạo sẽ là một xu hướng trong tương lai.

Chỉ khi bạn có được thực lực tuyệt đối thì bạn mới có quyền lên tiếng.

Tới khi đó tiền tài, phụ nữ chẳng là gì.

Chủ tịch Tinh Không là người rất biết điều.

Tào Văn bảo ông ta cút thì chắc chắn ông ta sẽ không đứng đó mà co người lại nằm xuống đất và lăn ra ngoài như một quả bóng.

“Một người như vậy đến mình nhìn còn thấy xấu hổ”.

Tào Văn chế nhạo.

Bề ngoài thì chủ tịch Tinh Không tỏ ra hết sức cung kính đối với ba cao thủ võ vương, hơn nữa còn không ngừng thêu dệt chuyện về Diệp Thiên trước mặt họ nhưng trong lòng ông ta thì cảm thấy áy náy lắm.

Ông ta cũng rất muốn đứng về phe của Trần Cao Văn, dù đối phương có thua cũng không sao. Dưới trướng ông ta còn mấy trăm con người, ông ta phải chịu trách nhiệm với họ.

Cao thủ võ vương liên thủ thì có thể nói là có thể kiểm soát cả vùng trời Thiên Hải này.

Chẳng ai có thể ngăn cản được họ.

Chủ tịch Tinh Không vì sống sót mà bắt buộc phải làm như vậy.

...

Mây đen giăng kín bầu trời.

Ông ta đứng giữa đường, nhắm mặt lại, khuôn mặt tối sầm và khẽ thở dài.

“Xin lỗi, Tần Cao Văn”.

Ông ta thầm nhủ.

“Ngày hôm nay của em thế nào?”

Thấy Vương Thuyền Quyên trở về, Tần Cao Văn vội vàng bước lên đỡ túi xách cho cô và hỏi với vẻ quan tâm.

Vương Thuyền Quyên trả lời: “Hôm nay lại có thêm vài công ty hủy hợp đồng với chúng ta, nhân viên cũng nghỉ làm mấy người”.

Giờ cộng cả Vương Thuyền Quyên thì công ty chỉ còn năm người, hai bảo vệ, thêm Tiểu Vương và một người dọn dẹp.

Dù Vương Thuyền Quyên đã tăng lương lên gấp đôi nhưng vẫn không thể giữ được họ lại.

Tất cả đều biết nếu đi theo Tần Cao Văn thì sẽ gặp phải đại nạn gì. Đợi một tuần sau, bọn họ sẽ bị mấy cao thủ vương cấp tiêu diệt, và những người khác cũng sẽ bị liên lụy.

Tần Cao Văn trông vô cùng điềm nhiên: “Em yên tâm, sẽ có một ngày bọn họ phải hối hận”

Trước đây, dù Tần Cao Văn nói gì thì Vương Thuyền Quyên đều tin tuyệt đối, nhưng lần này cô bỗng cảm thấy nghi ngờ.

Trước đó, Tần Cao Văn hạ gục Thiên Lôi tông sư, sau đó tiêu diệt ba tổ chức lớn, danh tiếng lẫy lừng cả vùng Minh Châu.

Tất cả nhưng gì anh làm đều khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng lần này thứ mà anh phải đối diện là võ vương. Cao thủ cấp bậc võ vương có thể bay như chim, đỡ được cả đạn, đến cả vũ khí hạng nặng cũng không làm khó được bọn họ.

Vương Thuyền Quyên thì chưa thấy Tần Cao Văn có thể làm được như thế.

Anh ấy thật sự có thể thắng được không?

“Chồng hứa với em một chuyện được không!”

Vương Thuyền Quyên dựa vào Tần Cao Văn, khẽ lên tiếng.

Tần Cao Văn hôn lên chán cô và hỏi: “Có gì em cứ nói”.

“Tới khi đó nếu anh phát hiện mình không phải là đối thủ của bọn họ thì nhất định phải bảo vệ tính mạng trước, còn người là còn của”.

Hiện tại Vương Thuyền Quyên không hề quan tâm tới sự an nguy của mình và Đóa Đóa mà chỉ lo lắng cho Tần Cao Văn.

Mấy cao thủ kia chủ yếu là nhằm vào Tần Cao Văn, chỉ cần bọn họ rời đi là Vương Thuyền Quyên và Đóa Đóa sẽ được bình an vô sự.

Thế nhưng một khi Tần Cao Văn mà xảy ra chuyện thì chắc chắn hai người họ sẽ khó thoát được.

Tần Cao Văn trả lời: “Nghe theo em hết”.

Reng!

Tiếng chuông cửa vang lên.

“Xin hỏi anh Tần có nhà không?”

Một giọng nói già nua từ ngoài vọng tới.

Tần Cao Văn cảm thấy khá quen thuộc, anh đi tới mở cửa. Người đứng trước mặt là một ông cụ tóc trắng già nua. Dù tuổi đã cao nhưng trông vô cùng khỏe mạnh, đặc biệt là đôi mắt trông vô cùng tinh anh.

“Ông Hà!”

Tần Cao Văn thản nhiên lên tiếng.

Năm xưa, Tần Cao Văn đã cứu giúp ba môn hộ có tiếng ở Thiên Hải. Hiện tại có hai nhà đã lựa chọn phản bội Tần Cao Văn, định đâm lén sau lưng anh.

Lẽ nào Hà Thắng Vũ cũng lựa chọn như vậy sao.

“Chào cậu Tần!”

Hà Thắng Vũ cúi mình trước Tần Cao Văn.

Tần Cao Văn thản nhiên lên tiếng: “Hôm nay ông tới đây cũng là vì muốn cắt đứt quan hệ với tôi phải không? Tôi có cần ký giấy với ông không?”

Ông Hà khẽ tái mặt.

Một lúc sau ông ta vội vàng lên tiếng: “Cậu Tần nói gì vậy, năm xưa nếu như không phải cậu giúp đỡ kịp thời thì có lẽ cái mạng này của tôi đã mất rồi”.

“Bây giờ là lúc cậu cần tôi, sao tôi có thể phản bội cậu được chứ?”

Lời nói của đối phương khiến Tần Cao Văn cảm thấy hơi bất ngờ.

Giờ việc trở thành kẻ địch của Tần Cao Văn đã là xu thế. Trong mắt đám đông, cái chết trong tương lai của anh là điều không thể tránh khỏi. Dù có là ông trời thì cũng chẳng thể cứu nổi anh.

Đám đông nhân cơ hội này dìm anh xuống ác hơn.

Ý của ông ta cũng là như vậy sao?

“Vậy ông tới tìm tôi làm gì?”

Hà Thắng Vũ nói tiếp: “Cậu Tần, gần đây tôi nghe nói một lượng lớn nhân viên công ty cô Vương xin nghỉ, hơn nữa còn có rất nhiều hợp đồng ngừng hợp tác”.

Tần Cao Văn không nói gì, chỉ im lặng lắng nghe.

Thực ra những rủi ro mà Vương Thuyền Quyên đang phải đối mặt đối với anh mà nói chẳng khác gì con dĩn, anh có thể giải quyết bất cứ lúc nào.

Chỉ có điều Vương Thuyền Quyên đã nhiều lần nói rằng cô muốn có không gian tự do riêng, không thể cái gì cũng nhờ anh giúp được nên Tần Cao Văn mới kiên nhẫn chờ đợi.

“Đúng vậy!”

Ông ta vội vàng nói tiếp: “Hiện tại công ty tôi có một đơn hàng hai trăm triệu tệ, không biết cô Vương có muốn hợp tác với chúng tôi không?”

Tần Cao Văn bất ngờ lắm.

Đây là đang tặng than trong tuyết sao?

“Đơn hàng của ông cô ấy không nhận được, giờ công ty chỉ còn có năm, sáu người, sao có thể làm được?”

Dù như vậy thì Tần Cao Văn cũng đã nhớ tên người đàn ông Hà Thắng Vũ này rồi.

Anh thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi trận quyết đấu với võ vương kết thúc sẽ xử lý toàn bộ những kẻ phản bội anh.

Hà Thắng Vũ nói tiếp: “Cậu Tần yên tâm, đây là vấn đề nhỏ thôi. Chỉ cần cậu cần thì tôi có thể lấy người từ công ty mình chuyển qua giúp cô Vương hoàn thành đơn hàng”.

Dù ông ta đưa tới đơn hàng hai trăm triệu tệ, có thể chỉ hòa hoãn được đôi chút tình cảnh hiện tại của công ty Vương Thuyền Quyên nhưng tấm lòng này của ông ta thì thật đáng quý”.

“Điều này…”

Hà Thắng Vũ nói tiếp: “Nếu cậu Tần cảm thấy đơn hàng này quá ít thì sau đó tôi có thể thêm vài đơn nữa, tất cả đều giao cho công ty của cô Vương”.

Quảng cáo
Trước /462 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoa Rung

Copyright © 2022 - MTruyện.net