Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
  3. Chương 56-59
Trước /462 Sau

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 56-59

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 56: Kế sách khác

Tần Cao Văn không nói gì

“Nhưng anh có biết rõ cả đời này người mà tôi khâm phục nhất là ai không?”

Tần Cao Văn lắc đầu nói: “Dù có là ai thì cũng không liên quan tới tôi, tôi không có hứng thú”.

“Nhưng tôi muốn nói, đây là tôi đang cảnh cáo anh đấy. Tôi thừa nhận anh rất mạnh và đáng sợ nhưng anh có biết mình có cái tật gì không”.

Tần Cao văn không nói gì.

“Anh tự cao tự đại, luôn trong bộ dạng coi mình là độc nhất vô nhị, ở thành phố Minh Châu này nếu như anh tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cũng có một ngày chọc giận ông Hai, đó là người mà tôi kính phục nhất”.

Nghe thấy hai từ ông Hai thì bầu không khí lập tức trở nên vô cùng quỷ dị. Những kẻ xung quanh vểnh tai nghe ngóng bỗng trở nên im bặt.

Biểu cảm của bọn họ trông vô cùng khác thường.

Mã Thiên Long chắc chắn là một kẻ độc ác trong thế giới ngầm. Dù cho Tần Cao Văn có dễ dàng hạ gục hắn thì anh cũng phải thừa nhận rằng thực lực của hắn trong mắt người bình thường là mạnh vô cùng.

Đến một người như vậy khi nhắc tới ông Hai mà cũng phải run sợ thì đủ để chứng minh vị trí của người kia không thể khinh thường được.

“Nếu như anh gây sự với ông Hai thì e rằng cả cái tỉnh Thiên Hải này cũng chẳng có ai bảo vệ nổi anh đâu”.

Tần Cao Văn khoanh tay trước ngực nói: “Ông Hai mà tìm tới thì cũng bị giết cả thôi!”

Sắc mặt đám đông càng trở nên khó coi hơn.

Đúng là đồ chán sống.

“Ông Hai năm nay đã 55 tuổi rồi, ba năm trước mới xuất đạo. Để báo thù cho con thì ông ta trong một đêm đã khiến hơn hai trăm người của bang Phủ Đầu bị giết sạch không chừa một ai. Sau đó ông dẫn người con còn lại của mình bắt đầu phát triển lại thế giới ngầm Minh Châu từ đầu.

Lúc ban đầu chẳng có ai coi trọng ông lão đã sống nửa đời người ngày, dù cho ông ta đã từng tiêu diệt cả bang Phủ Đầu.

Nhưng những chuyện xảy ra sau đó không chỉ khiến cho thế giới ngầm Minh Châu phải chấn động mà đến ngay cả những người làm ăn chân chính cũng bị thu hút sự chú ý.

Ông già này thật sự quá điên rồi, và bản lĩnh thì cũng đầy mình.

Ba năm trước thế giới ngầm rồng cá lẫn lộn, bao gồm có hai, ba mươi môn phái, liên quan tới những tài phiệt giàu có hàng đầu của Minh Châu.

Nhưng sau khi ông Hai xuất hiện, với thế cờ làm mưa làm gió thì trong vòng hai tháng đã tiêu diệt mười đến hai mươi môn phái, số người còn lại đều bị thu phục.

Tốc độ xử lý nhanh hơn sét đánh của ông ta khiến ai cũng phải chấn động.

Ông Hai vốn cũng định ghép đội của Mã Thiên Long và Vương Bưu lại làm một và hoàn toàn thống nhất thế giới ngầm. Nhưng sau đó ông ta đã từ bỏ ý định này.

Không phải vì ông ta không thể...

Mà là không muốn.

Lý do là vì ông ta cảm thấy địa bàn không dễ quản lý.

Thế nên Mã Thiên Long và Vương Bưu mới tồn tại.

Đối với khu đất mà Tần Cao Văn xây dựng khu vui chơi hiện tại, Mã Thiên Long đã thèm thuồng từ lâu nhưng khi Vương Bưu còn sống, hắn không động vào vì ông Hai đã từng nói hai người bọn hắn không được để xảy ra mâu thuẫn.

Nếu không, ông ta sẽ không ngại mà quản lý toàn bộ thế giới ngầm.

Ông hai bước chân vào thế giới màu xám này chỉ với hi vọng có được hòa bình.

Đây đúng là một anh hùng và cũng là một nhân vật truyền kỳ thực sự.

Nếu Tần Cao Văn đứng ở vị trí đối lập với ông ta thì chắc chắn sẽ phải chết.

“Để tốt cho anh thì anh vẫn nên nhường lại miếng đất đó đi, đợi sau khi tôi chết thì chắc chắn ông Hai cũng sẽ nhắm vào nó. Ông ta không muốn trong thế giới ngầm bị người khác chiếm đoạt mất bất cứ thứ gì.

Tần Cao Văn chỉ cảm thấy nực cười.

“Một ông già thôi mà, là gì chứ?”

Mã Linh Nhi vốn cảm thấy xử lý Tần Cao Văn khó như lên trời nhưng giờ đột nhiên nghe thấy câu nói này thì cô ta bỗng tràn đầy hi vọng.

Vì anh đang công khai thể hiện sự bất mãn đối với ông Hai.

Anh chết chắc rồi.

Câu nói đó mà truyền đến tai ông Hai thì anh ta sẽ chẳng khác gì bị hàng vạn nhát đao chém vào người.

Vương Thuyền Quyên cũng bị dọa tới tái nhợt mặt.

Tần Cao Văn không nói lớn tiếng thì sẽ chết à?

Mã Thiên Long bật cười, sau đó lấy ra một con dao.

“Tần Cao Văn, anh chuẩn bị đón nhận cơn lửa giận của ông Hai đi!”

Nói xong, con dao trong tay Mã Thiên Long lướt một đường, đâm thẳng vào tim, máu xối ra thấm đẫm người hắn.

Cả cơ thể của hắn ngã rầm ra đất.

Và hắn tắt thở.

Mã Thiên Long là một kẻ cao ngạo, dù bình thường hắn không để lộ ra biểu cảm gì nhưng hắn là một người theo đuổi sự hoàn hảo.

Những cú sốc mà Tần Cao Văn mang tới hết lần này đến lần khác, thậm chí là còn trước cả đám đông đã khiến hắn không còn mặt mũi nào nữa.

Mã Thiên Lông không muốn sống nữa.

Thấy anh trai chết thảm, Mã Thiên Hao lao lên, ôm chặt lấy cơ thể lạnh ngắt của hắn và gào khóc.

Một thanh niên mười mấy tuổi mà lúc này không khác gì một đứa trẻ không chỗ dựa đang khóc tức tưởi.

Mã Thiên Hạo nhìn chăm chăm Tần Cao Văn và gầm lên: “Đợi đấy Tần Cao Văn, tao nhất định sẽ nói chuyện này cho sư phụ của tao - Thiên lôi tông sư, ông ấy sẽ giết chết mày”.

Cả hiện trường rầm rầm nổi sóng.

Với thân phận của Tần Cao Văn hiện tại nếu như cẩn trọng một chút thì sau này chắc chắn sẽ là anh hùng hào kiệt.

Nhưng IQ của anh thấp quá.

Hơn nữa vừa rồi anh còn nói ông Hai là một lão già vô dụng trước mặt đám đông nữa.

Chỉ riêng việc vừa rồi nhìn Mã Thiên Long tự sát không ngăn cản thôi thì sau này e rằng anh xong đời thật rồi.

Hiện tại Mã Thiên Long đã là bán bộ tông sư. Thiên lôi tông sư là một nhân vật tông sư danh phó kỳ thực, với thực lực mạnh vô cùng.

Một khi Thiên lôi tông sư ra tay thì để xem Tần Cao Văn còn chạy nhảy được tới khi nào?

Tần Cao Văn mặc kệ Mã Thiên Hạo, chỉ quay người đi xuống võ đài, cười nói với Đóa Đóa: “Đóa Đóa đói chưa, chú siêu nhân dẫn cháu đi ăn nhé?”

Đóa Đóa gật đầu, cười: “Không thành vấn đề ạ, giờ cháu muốn ăn kem”.

“Ăn gì chú cũng đưa đi nhé”.

Tần Cao Văn lại xoa mũi Đóa Đóa.

Một lúc sau, tin tức đã được truyền khắp mạng xã hội của thành phố Minh Châu gây lên làn sóng phản ứng dữ dội.

Trong nháy mắt, trên khắp các diễn đàn mạng xã hội đều thảo luận về chuyện này.

Điều này khiến mọi người đều cảm thấy thất kinh.

Khi họ nhìn thấy cuối cùng người chiến thắng là anh.

Điều này thật quá đỗi bất ngờ và nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

“Nghe nói người tên là Tần Cao Văn này không chỉ đánh bại Mã Thiên Long mà đến cả Vương Bưu cũng bị anh ta tiêu diệt”.

“Cái gì? Vậy thì gã đó mạnh quá rồi”.

“Thành phố Minh Châu lại xuất hiện một nhân vật lợi hại rồi”.

“Nhưng tôi đoán là anh ta không sống nổi bao lâu đâu?”

Câu nói này khiến không ít người chú ý.

Có người nói: ‘Tại sao?”

“Sau khi đánh bại Mã Thiên Long vào ngày hôm đó thì anh ta có nói một câu là ông Hai chẳng qua chỉ là một lão già mà thôi”.

Lần này không có ai đáp lại nữa.

Không khí bình luận sôi nỗi khi nãy bỗng trở nên lạnh tanh.

Bởi vì ở thành phố Minh Châu, ông Hai là một người mà không một ai dám nghị luận trên diễn đàn.

Dù có muốn nói thì cũng chỉ dám lén lút nói vài câu chứ không ai có gan mà nói trước đám đông cả.

Ông Hai rốt cuộc mạnh như thế nào thì không ai biết.

Nhưng dù là thế giới ngầm hay thế giới ban ngày thì tất cả những truyền thuyết liên quan tới ông Hai cũng rất ít.

Không ai biết tên thật của ông ta là gì, cũng không biết ông ta trông như thế nào.

Chương 57: Kế hoạch lâu dài

Chỉ biết rằng ông Hai rất có bản lĩnh, thuộc hạ rất đông. Thời thanh niên ông ta rất thích đánh bài nhưng giờ đã cai rồi.

Dùng một câu để miêu tả ông Hai thì đó là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.

Bên trong biệt thự...

Trong căn phòng trống không chỉ có một ông già mặc trang phục đời Đường lúc này đang ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần.

Một lúc sau ông ta chậm rãi từ trên giường bước xuống, mở cửa sổ, hít một hơi thật sâu.

Người này có thân hình cao gầy, cao tầm một mét năm mươi, tóc trắng nhìn trông vô cùng già nua nhưng trên thực tế chỉ mới tầm bốn mươi lăm tuổi.

Một lúc sau có tiếng gõ cửa vọng lại.

“Vào đi!”

Cánh cửa được mở ra, một thanh niên tuấn tú bước vào. Người này cao tầm một mét tám, mặc âu phục, đeo kính đen.

“Thưa bố, kết quả trận quyết đấu đã có rồi!”

Người đàn ông ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà nóng, thản nhiên nói: “Nói đi?”

“Quả nhiên giống như những gì bố dự liệu, Mã Thiên Long không phải đối thủ của người đó, hơn nữa còn bị người đó đánh bại chỉ bằng một chiêu”.

“Bố biết rồi”.

Người này chính là ông Hai của thế giới ngầm Minh Châu.

Một lúc sau, con trai của ông Hai lại hỏi: “Thưa bố, vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì? Vương Bưu và Mã Thiên Long đều chết rồi, địa bàn của thế giới ngầm đang bị hổng một khoảng”.

“Con thấy sao?”

Người thanh niên suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Con thấy có hai phương án”.

“Nói tiếp đi”.

Người thanh niên nói tiếp: “Phương án thứ nhất là cứ bỏ ngỏ hai địa bàn đó, chúng ta không cần quản, phương án thứ hai là rút ra một, hai người quản lý. Đương nhiên những người này không được là người của chúng ta”.

“Con suy nghĩ càng lúc càng chu đáo rồi đấy”.

Đây cũng chính là suy nghĩ của ông Hai.

Nếu như ông Hai thật sự muốn thống trị toàn bộ thế giới ngầm thì sớm đã đạt được mục đích từ lâu rồi.

Nhưng ông ta không hề làm như vậy.

Nguyên do hết sức đơn giản, từ xưa tới nay thuyền to thì sóng lớn, đạo lý này chưa từng thay đổi.

Thế giới ngầm có vài thế lực lớn cũng như phe chính nghĩa có vài quan to, do hai bên có thể tương sinh tương khác mà cân bằng, và như vậy mới có thể hình thành lên sự ràng buộc.

Hai ba năm qua, ông Hai mặc dù có thể một tay che khắp thế giới ngầm nhưng đối với hai địa bàn kia ông ta cũng chưa từng đả động tới.

Mà để cho thế giới ngầm tiến sâu hơn vào giai đoạn ổn định. Đây mới là điều nên làm.

Nếu như ông Hải thống trị toàn bộ thế giới ngầm, chiếm hữu toàn bộ thì ông ta sẽ hoàn toàn đứng ở vị trí đối lập với phe chính nghĩa.

Và như thế ông ta sẽ thật sự bị các thế lực bên trên nhằm vào và cuộc sống sẽ không còn dễ dàng nữa.

Ông Hai không muốn, cũng không có hứng thú.

“Thưa bố, vậy bố cảm thấy…người nào phù hợp?”

Ông Hai chậm rãi đứng dậy nhìn con trai mình: “Tiểu Hoa, có lẽ con có suy nghĩ của riêng mình phải không?”

“Có thì có ạ nhưng không biết có hợp với ý của bố không”.

“Bố chỉ là một ông già, thứ thích nhất là đánh bài, luyện Thái Cực, đối với những việc của môn phái thì con quản đi”.

Ông Hai vốn có hai người con, năm xưa bị bang Phủ Đầu giết chết mất một người. Giờ chỉ còn lại một. Chắc chắn là ông ta sẽ nỗ lực bồi dưỡng hắn.

Để hắn có được thực lực của riêng mình.

Đợi đến ngày ông Hai đã già cả thật sự thì thực lực của hắn cũng phải đủ mạnh, để tiếp quản được sự phản bội điên cuồng của những môn phái khác.

“Con biết rồi, thưa bố”.

Tiểu Hoa quay người rời khỏi phòng.

Sau khi ra bên ngoài, Tiểu Hoa lấy điện thoại ra gọi. Một lúc sau, một tên mập thở hổn hển chạy tới.

Tên mập này đứng trước mặt Tiểu Hoa, không ngừng thở dốc: “Bang chủ, anh tìm tôi có việc gì không ạ?”

“Đưa giúp Tần Cao Văn một bức thư”.

Tên mập tái mặt, không ngờ ông Hai lại nhanh chóng gửi chiến thư cho Tần Cao Văn đến vậy.

“Tôi biết rồi”.

Nhìn bóng dáng tên mập dần biến mất, Tiểu Hoa khẽ nheo mắt lầm bầm: “Tần Cao Văn à Tần Cao Văn, hi vọng là anh biết điều, tốt nhất là đừng có làm chuyện gì hồ đồ, dù sao thì tôi cũng không muốn giết anh”.

Trời đất mịt mờ, thi thoảng lại có tiếng sét nổ rền, sấm chớp đùng đùng phá vỡ bầu không khí đang oi bức.

Trong phòng hai bố con đang ngồi với nhau, chẳng ai nói gì. Sắc mặt họ trông vô cùng khó coi.

Đó chính là bố con của Dương Thiên Nguyên.

Chuyện xảy ra hồi ban ngày đã để lại ấn tượng quá sâu sắc đối với bọn họ khiến cho hai bố con họ nhận ra sự đáng sợ của Tần Cao Văn khi anh chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được Mã Thiên Long.

Phải làm sao đây?

Lúc này Dương Hạo sợ lắm rồi. Sớm biết vậy thì đã không dây vào?

“Con có cách gì không?”

Vẫn là Dương Thiên Nguyên lên tiếng trước

Dương Hạo suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bố, hay là chúng ta gọi cho người của Huyền Thiên Môn?”

Đây có thể coi là hạ hạ sách rồi. Suy nghĩ của anh ta vốn là mượn Mã Thiên Long trừ khử Tần Cao Văn.

Nhưng giờ xem ra đành phải quay lại suy nghĩ ban đầu.

“Được”.

Dương Hạo lấy điện thoại ra gọi. Một lúc sau, giọng một người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia vọng lại: “Tìm tôi có việc gì không?"

“Tôi muốn hỏi một chút, thương lượng lần trước của chúng ta còn được tính không?”

“Đương nhiên còn rồi”.

Người đàn ông trả lời rất thoải mái.

Điều này khiến Dương Hạo thở phào, sau đó anh ta hỏi: “Giá cả vẫn như vậy chứ?”

“Giá tăng gấp đôi”.

Dương Hạo đứng bật dậy, cảm thấy kích động: “Ông nói gì, gấp đôi? Rõ ràng mới cách có hai ngày thôi mà, ông nói cũng vô lý quá!”

Vốn lần trước khi đưa ra yêu cầu, bọn họ bỏ ra mười lăm triệu tệ đã đủ đau tim rồi, lần này lại còn gấp đôi thì khác gì là rút gân, lột xương họ.

“Không đưa tiền cũng không sao, tôi tắt máy trước nhé”.

Ông ta hành động hết sức quả quyết, nói tắt là chuẩn bị tắt ngay. Dương Hạo vội vàng lên tiếng: “Đừng tắt, tôi đồng ý yêu cầu của ông”.

“Được, lát nữa tôi tới”.

Anh ta ngồi xuống ghế, Dương Thiên Nguyên bèn hỏi: “Người đó nói sao?”

“Ông ta nói ông ta đồng ý với yêu cầu của chúng ta nhưng giá tăng gấp đôi”.

Nếu là trước đây thì có thể Dương Thiên Nguyên sẽ so đo, ông ta là người yêu tiền bạc nhưng tới lúc cấp bách như thế này rồi thì ông ta chẳng còn nghĩ được nhiều nữa.

Chẳng có gì quan trọng hơn con trai.

Bọn họ chỉ còn một cơ hội mà thôi.

Phái Huyền Thiên là tổ chức sát thủ hành động cực hiệu quả và vô cùng tàn nhẫn của Hoa Quốc, bất cứ ai trong tổ chức này được cử đi cũng không thành vấn đề.

Reng!

Chuông cửa vang lên.

Anh ta đứng dậy mở cửa, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen xuất hiện trong tầm mắt.

Trên mặt kẻ này có một vết sẹo hiện rõ ở vùng mắt.

Chương 58: Từ chối yêu cầu

Người này chính là cao thủ phái Huyền Thiên mà bọn họ đang tìm kiếm.

Khi mà Dương Thiên Nguyên và cao thủ của phái Huyền Thiên đang bàn kế sách đối phó với Tần Cao Văn thì anh vẫn đang bận rộn với công việc ở khu vui chơi.

Đến tận bây giờ mà Vương Thuyền Quyên vẫn chưa biết là Tần Cao Văn đang xây khu vui chơi cho Đóa Đóa.

Đối với anh thì thông tin này là tuyệt mật. Vào ngày sinh nhật của Đóa Đóa mới có thể tạo nên bất ngờ vui vẻ cho hai mẹ con họ.

Thái độ làm việc của những người anh em nông dân khiến cho Tần Cao Văn hết sức kinh ngạc. Anh vốn tưởng phải cần hai tháng mới hoàn thành công trình thì giờ xem ra cùng lắm chỉ cần hơn một tháng mà thôi.

Tần Cao Văn cũng giám sát nghiêm ngặt về vấn đề chất lượng. Dù sao thì đây là quà sinh nhật cho con gái nên cần kỹ lưỡng tuyệt đối.

Nhưng dù anh có soi mói thế nào thì cũng không tìm ra được vấn đề gì.

“Lão Vương!"

Tần Cao Văn gọi chủ thầu.

Chủ thầu cười vui vẻ, chạy về phía Tần Cao Văn:

“Sếp tìm tôi có việc gì không?”

“Tôi định tăng lương gấp đôi cho mọi người”.

Tiền bạc đối với Tần Cao Văn chỉ là một con số, anh không có khái niệm gì nhiều. Nếu như có thể dành cho người đang cần thì đối với anh cũng là chuyện tốt.

Chủ thầu nghe Tần Cao Văn nói vậy thì đứng đơ người với vẻ mặt không dám tin.

Anh ta do dự một lúc rồi hỏi lại: “Sếp, là thật sao?’

Giá thuê mà Tần Cao Văn trả vốn đã cao hơn thị trường mấy lần rồi. Giờ còn tăng gấp đôi nữa sao.

Những ông chủ khác đều cố gắng cắt giảm tiền công, còn Tần Cao Văn thì vừa hay ngược lại, không ngừng tăng lương cho mọi người.

Có tiền là anh tùy hứng!

“Mọi người làm khá lắm, tôi trả lương cao hơn chút cũng là điều đương nhiên”.

Chủ thầu kích động tới mức khóc tới nơi. Anh ta liên tục gập người trước Tần Cao Văn: “Cảm ơn sếp”

Tần Cao Văn cũng gật đầu không nói thêm gì.

Không lâu sau chủ thầu thông báo tin cho những nhân công còn lại, đám đông biết tin thì hò reo không ngớt và làm việc càng hăng say hơn.

Buổi chiều, Tần Cao Văn đi tới cổng trường đón Đóa Đóa. Anh vừa đi tới thì một chiếc xe Rolls – Royce đỗ ngay đó.

Cửa xe được mở ra, một người đàn ông trông khá thư sinh bước xuống, đeo kính đen, mặc âu phục, thân hình cao lớn của người này nổi bật giữa đám đông.

Người này chính là con trai của ông Hai – Tiểu Hoa.

“Xin hỏi anh là Tần Cao Văn phải không?"

Tiểu Hoa thể hiện sự lịch sự.

“Đúng vậy”.

Anh không hề hỏi thân phận của đối phương, bởi vì anh không có hứng thú.

Tiểu Hoa mỉm cười: “Tôi là Trương Hoa, bố tôi là ông Hai”.

Tần Cao Văn bắt đầu nheo mắt với vẻ hứng thú. Anh nhìn Tiểu Hoa và nói: “Ông Hai của thế giới ngầm đó à?”

“Chính xác”.

Trương Hoa nói tiếp:

“Bố tôi muốn gặp anh một lần”.

“Nói với ông ta là tôi không có thời gian”.

Ngay sau đó Tần Cao Văn bước lên xe, Trương Hoa vội vàng đi tới, đứng trước chiếc xe và nói: “Anh Tần, tôi thừa nhận anh rất tài giỏi, trong một tháng ngắn ngủi mà có thể tiêu diệt được hai thế lực cực lớn của thế giới ngầm, nhưng tôi hi vọng anh có thể hiểu được đạo lý này”.

“Tôi không cần bất kỳ ai phải dạy tôi đạo lý”.

Tần Cao Văn không muốn nghe tiếp nữa.

Trương Hoa tiếp tục nói: “Anh bắt buộc phải đối đầu với bố tôi sao?”

“Đừng hiểu lầm, bố của anh vẫn chưa đủ tư cách là đối thủ của tôi”.

Trương Hoa siết chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên lạnh lùng và khuôn mặt thì tối sầm xuống: “Tần Cao Văn, tôi hi vọng anh có thể hiểu mình đang nói cái gì”.

“Tôi biết bố của anh nghĩ gì, ông ta định để tôi tiếp quản hai thế lực của thế giới ngầm đúng không?”

Trương Hoa không nói gì.

“Ông ta cảm thấy nếu một mình làm, một mình thống trị toàn bộ thế giới ngầm thì sẽ gây nên sự chú ý, dù sao thì thuyền to sóng lớn, đạo lý này trước giờ chưa từng thay đổi".

Anh ta vẫn yên lặng lắng nghe.

“Nói tóm lại là bố của anh muốn lợi dụng tôi. Anh về nói với ông ta một tiếng, để ông ta đừng có ý định đó nữa, bắt tôi nghe lời ông ta sao? Không có cửa đâu!”

Nói xong, Tần Cao Văn đạp chân ga, chiếc xe phóng vọt đi.

Nhìn đối phương dần biến mất, đôi mắt Trương Hoa bỗng lấp láy.

Anh ta chưa từng gặp cái thứ nào không biết điều như vậy.

Năm xưa dù là Vương Bưu hay là Mã Thiên Long hợp sức lại thì cũng đều phải tỏ ra cung kính đối với bố anh ta.

Họ căn bản không dám có bất kỳ ý kiến gì hay có ý không nghe lời.

“Cậu ta nói vậy thật sao?”

Ông Hai dựa vào ghế sô pha, rót một ly trà, nheo mắt và hít một hơi thật sâu, hương trà thơm từ từ đưa lên mũi.

Anh ta gật đầu: “Đúng vậy”.

“Cậu nhóc này thật thú vị”.

Trương Hoa nói tiếp: “Bố có muốn…con đưa người xử lý luôn anh ta?”

“Con trai làm việc vẫn hơi xốc nổi rồi đấy”.

Ông Hai đứng dậy, chắp tay sau lưng bước tới cửa sổ. Bên ngoài ánh mặt trời chiếu rực rỡ.

Sau đó ông ta quay người nói: “Con đi sắp xếp, lát nữa bố đích thân đi gặp cậu ta”.

“Cái gì cơ ạ?”

Trương Hoa nhìn bố với vẻ không dám tin.

Ông ấy lại đích thân đi gặp Tần Cao Văn sao?

Rốt cuộc gã đó có tư cách gì chứ?

“Bố…”

Anh ta còn chưa kịp nói hết thì đã bị ông Hai ngắt lời: “Bố chưa chết thì cả bang phái đều phải nghe theo lời của bố”.

Ý tứ của bố là gì, đương nhiên Trương Hoa hiểu. Anh ta vội vàng gật đầu: “Bố nói đúng ạ, giờ con đi sắp xếp”.

“Ừ”.

Ông Hai gật đầu.

Trời tối, phố lên đèn.

Tần Cao Văn sau khi đưa Đóa Đóa về nhà thì chuẩn bị quay về nơi ở của mình.

Giờ đây anh đã bắt đầu nghĩ trong đầu, đợi tới ngày sinh nhật của Đóa Đóa, con bé biết được mình là bố ruột thì sẽ có biểu hiện gì.

Mấy ngày này Tần Cao Văn thường giương Đông kích Tây. Anh có thể cảm nhận được Đóa Đóa rất hi vọng anh là bố ruột của nó.

Về tới nơi ở, vừa bước xuống xe thì Tần Cao Văn đã nhìn thấy có một ông già gầy yếu đứng trước cửa. Ông ta mang trang phục đời Đường với mái tóc bạc phơ.

Thấy anh về, ông ta chống gậy vội vàng đi tới, khuôn mặt để lộ vẻ ôn hòa và nở nụ cười vô hại.

Bất kể là ai thì cũng khó có thể kết nối được mối liên hệ giữa một ác ma với một ông già hiền từ như thế.

“Đây là người anh em họ Tần phải không?”

Ông ta nheo mắt hỏi.

Tần Cao Văn gật đầu.

“Tôi là người của thế giới ngầm, hôm nay tới là muốn thương lượng với cậu!”

Tần Cao Vă nói tiếp: “Ông Hai, thật vinh hạnh!”

“Tôi nói này người anh em, người khác gọi tôi là ông Hai tôi còn miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cậu gọi vậy tôi cảm thấy sẽ bị giảm tuổi thọ mất”.

Anh không nói gì.

Ông Hai nói tiếp: “Ngày mai buổi trưa người anh em có rảnh không?”

“Ông Hai tìm tôi có việc gì không?”

Ông Hai châm điếu thuốc, rít một hơi: "Tôi muốn bàn với cậu một vụ làm ăn, cậu thấy thế nào?”

“Nếu có thời gian thì tôi sẽ đi”

Từ đầu tới cuối khi đứng trước mặt ông Hai, Tần Cao Văn luôn biểu hiện đúng mực.

“Vậy ngày mai tôi đợi cậu nhé”.

Chương 59: Vạch mặt

“Ok”.

Tần Cao Văn quay người đi lên lầu, biến mất giữa bóng tối.

Trương Hoa xuất hiện sau lưng bố và hỏi: “Thưa bố, bố thấy con người này thế nào?”

“Mười chiêu!”

Trương Hoa tái mặt. Anh ta nhìn về hướng Tần Cao Văn rời đi và đanh lại: “Anh ta lợi hại như vậy sao?”

“Đúng vậy, đấy là nhanh nhất rồi, có khi còn có thể đỡ được tới 11 chiêu của bố”.

Có thể đối với người khác điều này giống như một sự khoác lác ngông cuồng nhưng Trương Hoa biết rõ bố của mình lợi hại tới mức nào.

Năm xưa ông ta đánh bại Mã Thiên Long chỉ bằng nửa chiêu.

Vậy mà ông ta nói phải dùng tới mười chiêu mới có thể đánh bại được Tần Cao Văn, từ đó có thể thấy thực lực của đối phương mạnh tới mức nào.

“Vậy bố cảm thấy anh ta có nghe theo bố không?”

Năm xưa thế giới ngầm nhìn thì có vẻ là có tới ba thế lực nhưng thật ra tất cả mọi người đều nghe theo ông Hai. Mã Thiên Long và Vương Bưu đều không dám làm phản.

Bởi vì họ biết ông Hai có thể tiêu diệt bọn họ chỉ dựa vào tâm trạng buồn vui của bản thân. Chỉ cần một cái nháy mắt thôi là ông ta có thể đạt được mục đích của mình.

“Người này thật sự bố không thể nhìn thấu”.

Ông Hai bật cười: “Thú vị đấy”.

Tiếp đó ông ta quay người ngồi vào trong xe.

Trương Hoa đứng tại chỗ một lúc rồi mới bước lên và lái xe rời đi.

Buổi trưa.

Tần Cao Văn vẫn quyết định tới quán café đã hẹn.

Anh có thấy có hứng thú với ông Hai, người có thể nổi lên chỉ trong vòng hai, ba năm ngắn ngủi và trở nên nổi tiếng trong thế giới ngầm thì chắc chắn là người có thể lực mạnh.

Hơn nữa ông ta đã hơn 45 tuổi mà còn nhanh nhẹn như vậy thì thật sự là điều không dễ dàng.

Hôm nay quán café này vô cùng vắng vẻ, chỉ có một mình ông Hai.

Ông ta không hề bao cả quán café.

Chỉ có điều là khi đám đông biết ông Hai sẽ tới đây thì tất cả đều tự động rút lui.

Đám đông chỉ cần nhắc tới tên của ông Hai thì đều cảm thấy kinh hãi. Mọi người đều biết sự tích năm xưa của ông ta ở thành phố Minh Châu.

“Người anh em tới rồi à!”

Ông Hai nhiệt tình chào hỏi Tần Cao Văn.

Anh ngồi đối diện với ông Hai, khoanh tay trước ngực và lên tiếng trước: “Hẹn gặp tôi có việc gì không?”

Ông Hai kéo gần khoảng cách với Tần Cao Văn và nói: “Tôi đồng ý giao lại địa bàn của Vương Bưu và Mã Thiên Long cho cậu”.

Tần Cao Văn khẽ chau mày.

“Cả hai chúng ta cùng thống trị thế giới ngầm, cậu thấy thế nào?”

Tần Cao Văn cầm tách cafe, uống một ngụm rồi nói tiếp: “Ông muốn tôi trở thành con chó trong tay ông à?”

Ông Hai không nói gì, chỉ càng cười với vẻ hiền từ hơn.

“Giống như hai người bọn họ phải không?”

Ông Hai cũng uống một ngụm cafe.

“Điều này có lợi cho cậu, đứng dưới cây cao bóng cả thì tốt mà”

Tần Cao Văn bỗng cảm thấy nực cười.

Lúc anh còn tung hoành khắp thế giới ngầm thì ngay cả những đại ca tầm cỡ quốc tế cũng không dám nói như vậy.

Ông ta là cái thá gì?

Anh dựa người vào ghế sô pha nói tiếp: “Nếu như tôi từ chối yêu cầu này thì sao?”

Nụ cười trên khuôn mặt ông Hai tắt lịm. Ông ta nói với vẻ vô cảm: “Cậu nhóc, tôi tin cậu là người thông minh, sẽ không làm chuyện hồ đồ”.

“Ông có tư cách gì?”

Tần Cao Văn nói thẳng những điều đang nghĩ.

Một gã như vậy mà cũng đủ tư các bắt Tần Cao Văn phải nghe theo sao?

Quá nực cười.

Sắc mặt ông Hai có phần sầm xuống, ông ta cười lạnh lùng: “Tức là cậu không đồng ý với sự sắp xếp của tôi?”

“Tôi nói rồi ông không đủ tư cách”.

Tần Cao Văn chẳng buồn nhìn thẳng vào mắt ông ta.

“Xem ra chúng ta không còn gì để bàn nữa rồi”.

Tần Cao Văn đứng lên: “Ông muốn tìm chó bám chân thì có thể tìm người khác, tôi không có hứng”.

Nói xong, Tần Cao Văn quay người rời khỏi quán cafe.

Một lúc sau Trương Hoa đi tới bên cạnh bố: “Thưa bố, tiếp theo chúng ta nên làm gì ạ?”

Ông Hai cầm tách cafe lên, cẩn thận quan sát nhưng không trả lời thẳng con trai.

“Thưa bố?”

Anh ta lại cẩn thận hỏi thêm lần nữa.

“Cái tách này đẹp quá nhưng nếu nó đập vào đá thì sẽ bị vỡ đúng không?”

Trương Hoa lập tức hiểu ra ý tứ của bố mình.

“Lát nữa con sẽ đi tìm anh em người ra tay”.

Ông Hai lắc đầu: “Đừng gọi anh em ra tay trực tiếp như thế”.

“Bố, ý của bố là…?”

Ông Hai cười nói: “Từ xưa tới nay, thú vị nhất là mượn dao giết người”.

“Con hiểu rồi thưa bố”

Trương Hoa cúi người rời đi.

Ông Hai thở dài: “Cậu nhóc, tôi thật sự không muốn giết cậu nhưng cậu rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt, tôi phải giữ cái sự uy nghiêm của tôi mà, có đúng không?”

….

Tại nhà họ Vương.

Người đàn ông ngồi trong phòng làm việc day trán, đặt tài liệu trong tay xuống.

Làm việc liên tục mấy tiếng đồng hồ khiến người này cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Một lúc sau có tiếng gõ cửa vọng lại, người đàn ông ngẩng đầu, con trai ông ta bước vào.

Vương Thiên Hạo đặt tài liệu xuống: “Sự việc điều tra thế nào rồi?”

“Người đàn ông tên là Tần Cao Văn rất có khả năng là bố ruột đứa trẻ - con của Vương Thuyền Quyên”.

Vương Thiên Hạo khẽ gõ xuống bàn, ngả người ra ghế và nói tiếp: “Chắc chắn tầm mấy phần?”

“Tám phần ạ!”

Đối với tính cách của con trai, Vương Thiên Hạo hiểu khá rõ. Một khi thằng bé nói tám phần thì chắc chắn sẽ là như vậy. Một lúc sau ông ta nói tiếp: “Nhhĩ cách thăm dò thằng đó cho bố”.

“Thưa bố, như vậy là có ý gì ạ?”

Vương Khải nhìn bố và hỏi với vẻ tò mò.

“Đưa cho nó một món tiền, kêu ngoan ngoan rời khỏi Vương Thuyền Quyên, nếu không bố và nhà họ Trương sẽ liên minh ra tay với nó đấy”.

Vương Khải khựng người rồi nói tiếp: “Con thấy không cần thiết phải kết hợp hai nhà lại”.

“Là sao?”

Vương Thiên Hạo hỏi lại với vẻ hiếu kỳ.

“Nghe nói tên này đã gây sự với ông Hai của thế giới ngầm rồi”.

Điều này khiến Vương Thiên Hạo bỗng thấy có hứng thú.

“Vậy thì để ông Hai xử lý nó đi”.

Mặc dù ông ta hận Tần Cao Văn tới tận xương tủy nhưng dù thế nào thì thằng nhóc cũng là bố của Đóa Đóa, nếu như Vương Thiên Hạo thật sự giết chết anh thì e rằng mối quan hệ giữa hai cha con sẽ bị nứt vỡ hoàn toàn.

Bên ngoài ông ta tỏ ra tuyệt tình nhưng thực ra là đang chờ đợi sự thỏa hiệp của Vương Thuyền Quyên.

“Vâng, thưa bố!”

Tần Cao Văn định đi đón Đóa Đóa nhưng xe chạy được nửa đường thì bị hỏng.

Chiếc xe này đã theo anh ba, bốn năm rồi, giờ hỏng cũng là bình thường.

Vừa hay bên cạnh có một tiệm xe Benz.

Tần Cao Văn bán xe cho cửa hàng, sau đó đi về phía cửa hàng 4s.

Anh vừa bước vào thì một nhân viên phục vụ đã nhiệt tình đi tới, nở nụ cười, nhưng vừa mới nhìn thấy cách ăn mặc của Tần Cao Văn thì người này lập tức lạnh mặt.

“Có việc gì không?”

Tần Cao Văn nói: “Tôi tới mua xe”

“Bên kia!”

Người phục vụ chỉ tay về một dãy xe cũ.

Giá của chúng chỉ tầm mấy chục nghìn tệ.

Quảng cáo
Trước /462 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em..... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!

Copyright © 2022 - MTruyện.net