Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố
  3. Chương 61-64
Trước /462 Sau

Bố Bỉm Sữa Là Sĩ Quan Thành Phố

Chương 61-64

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 61: Chuẩn bị hành động

Bất kể là ai thì cũng để lộ ra vẻ ngưỡng mộ Tiểu Vũ không chút giấu diếm.

Một lần mà kiếm được năm, sáu mươi nghìn tệ.

Số đó còn cao hơn cả tiền lương của giám đốc nữa.

Tiểu Tuyết thì tỏ ra hối hận vô cùng.

Rõ ràng khi nãy cơ hội bày ra ngay trước mắt, chỉ cần bản thân biết trân trọng là năm, sáu mươi nghìn tệ đã là của cô ta rồi.

Vậy mà tiểu Tuyết chỉ biết chế nhạo Tần Cao Văn, còn nói ra những lời cay nghiệt với anh.

Sớm biết thế này thì lúc đầu hà tất phải như thế?

Tiếp theo đó tiểu Vũ nói với Tần Cao Văn: “Thưa anh, mặc dù đây là chuyện cá nhân nhưng tôi xin mạo muội hỏi một câu, anh mua xe nhiều như vậy làm gì ạ?”

“Có tiền nên tôi thích”.

Câu nói như một cú bạt tai tát thẳng vào mặt Tiểu Tuyết khiến mặt cô ta nóng ran.

Chiếc xe mà cô ta vừa bán chỉ có giá hơn một trăm nghìn tệ. Tiền hoa hồng tháng này mà cô ta có được cũng chỉ mới có một, hai nghìn tệ.

Thật là hối hận.

Quan trọng hơn là Tiểu Vũ còn là một người mới, kết quả tháng này có thể có được một đơn hàng lớn như vậy.

Thật khiến người khác cay mắt.

“Mấy chiếc xe này tôi để tạm ở đây, đợi một thời gian nữa tôi không muốn lái nữa thì sẽ tới đổi”.

Tần Cao Văn nói với cô gái.

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề ạ!”

Tần Cao Văn quay người rời đi. Tiểu Tuyết đứng bên cạnh vội vàng đuổi theo nói với vẻ cung kính: “Thưa anh, trước đó tôi không tốt, có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, mong anh đừng tính toán”.

Anh không nói gì.

Tiểu Tuyết nói tiếp: “Sau này anh tới cửa hàng tôi mua xe thì anh cứ tìm tôi nhé. Anh yên tâm tôi sẽ phục vụ anh chu đáo nhất ạ”.

Tần Cao Văn bĩu môi.

“Cô không cảm thấy ghê tởm à?”

Câu nói này khiến Tiểu Tuyết khựng người.

Hai từ ghê tởm giống như nhát đao dâm thẳng vào ngực cô ta.

Ngay sau đó, Tần Cao Văn quay người rời đi.

Tại thế giới ngầm.

“Anh hai, lẽ nào chúng ta thật sự không báo thù cho anh cả sao?”

Trước đó, thuộc hạ của Mã Thiên Long vô cùng tức giận, bọn họ hùng hổ vây quanh Mã Thiên Hạo.

“Đương nhiên phải báo thù, nhưng dựa vào thực lực hiện tại của chúng ta thì đánh lại hắn không?”

Một người đột nhiên lên tiếng: “Chúng ta hoàn toàn có thể nhờ ông Hai ra tay thay cho chúng ta, để bọn họ giúp chúng ta giết chết Tần Cao Văn rồi đưa cho ông ta một khoản tiền!”

Chẳng có kẻ nào thèm quan tâm tới suy nghĩ của kẻ này.

Bởi vì hắn ngu quá!

Ông Hai giờ đây là nhân vật một tay che cả bầu trời thế giới ngầm, tiền tài mà ông ta sở hữu nhiều không kể xiết.

Định dùng tiền mua chuộc ông ta sao?

Đùa nhau à!

“Đừng lắm lời nữa!”

Mã Thiên Hạo lập tức phủ định lời nói của hắn: “Ông Hai không thể nào giúp chúng ta, thậm chí trước đó tôi còn nhận được tin ông ta định cất nhắc Tần Cao Văn, để hắn thay thế chúng ta”.

Nghe thấy vậy, mấy người còn lại tỏ ra bất mãn.

Lúc Mã Thiên Long còn sống, hắn luôn một lòng trung thành với ông Hai. Giờ đây khi hài cốt của Mã Thiên Long còn chưa nguội lạnh thì đối phương đã sốt ruột muốn nhường địa bàn của hắn cho người khác mất rồi.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

“Ông Hai rốt cuộc định làm gì?”

Mặc dù tính khí của Mã Thiên Hạo khá nóng nảy và xốc nổi nhưng cũng hết sức linh hoạt. Ý tứ của ông Hai như thế nào hắn nắm rõ hơn bất kỳ ai.

“Lẽ nào mọi người thật sự cho rằng ông Hai đối tốt với đại ca của chúng ta sao. Tôi nói cho mọi người biết, trong mắt ông Hai, chúng ta chỉ là con sâu cái kiến có thể bị bóp chết bất kỳ lúc nào mà thôi. Năm xưa ông ta hoàn toàn có thể tiêu diệt phái Thiên Long của chúng ta”.

Tất cả mọi người đều biết những gì Mã Thiên Hạo nói là thật.

Tiếng tăm của ông Hai khi xưa nổi khắp nơi với khí thế hừng hực chẳng ai có thể ngăn cản.

Thực lực của ông ta mạnh tới mức nào thì không cần nói cũng biết.

Nếu ông ta thật sự muốn tiêu diệt phái Thiên Long thì e rằng hai anh em Mã Thiên Long đã sớm chết dí rồi.

Nhưng ông ta không làm như vậy.

“Mọi người có biết tại sao không?”

Mã Thiên Hạo thản nhiên nói.

Tất cả đều im lặng lắng nghe, không hề lên tiếng.

“Bởi vì ông Hai cần một bộ phận thu hút sự chú ý của phái chính nghĩa, thực lực của ông ta mạnh đến đâu cũng không dám công khai đối đầu với phái chính nghĩa".

Điều này là sự thực.

Dù bọn họ có làm mưa làm gió thế nào thì cũng không thể phủ nhận chỉ cần phái chính nghĩa ra tay thì tất cả bọn họ đều sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ.

Cách duy nhất và cũng là cách tốt nhất đó là lừa chọn không làm kẻ địch với bọn họ.

Nếu như thế giới ngầm có vài thế lực cùng tồn tại, có thể khắc chế lẫn nhau thì phái chính nghĩa sẽ không chú ý nhiều.

Nhưng nếu chỉ còn có một mình ông Hai thì bọn họ sẽ có đủ lý do để ra tay với ông ta.

Tới khi đó sự tồn tại của ông ta sẽ càng rõ ràng hơn.

Đây chính là điều mà ông Hai lo lắng nhất.

Tất cả đều chìm vào im lặng.

Trước mắt cả thành phố Minh Châu này, thực lực mạnh nhất là ông Hai, đương nhiên còn có cả gia tộc Thượng Quan.

Thế nhưng…người của gia tộc Thượng Quan sẽ không tham gia vào chuyện của thế giới ngầm.

Điều này thật khó nhằn.

“Tôi vẫn còn một cách nữa!”

Mã Thiên Hạo tỏ ra bất lực: “Tôi quyết định đi tìm Thiên Lôi tông sư”.

Mấy từ này lập tức thu hút sự chú ý của đám đông.

“Anh định để sư phụ của đại ca ra tay à?”

Mã Thiên Hạo gật đầu: "Đúng vậy, sư phụ của đại ca đã thuộc cấp bậc tông sư rồi. Nếu như ông ấy chịu xuống núi thì Tần Cao Văn chết chắc”.

Đám đông không nói gì.

Cách này đúng là có hiệu quả nhưng bọn họ phải đối mặt với một vấn đề hết sức khó khăn.

Ai đi tìm Thiên Lôi tông sư chứ?

Nói cách khác, ai biết được Thiên Lôi tông sư đang ở đâu?

Từ trước tới nay Thiên Lôi tông sư là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, căn bản không ai biết tung tích cụ thể của ông ta.

Muốn tìm được ông ta có thể nói khó như lên trời.

“Nhưng có ai biết Thiên Lôi tông sư rốt cuộc ở đâu đâu?”

Mã Thiên Hạo lắc đầu: “Nếu như tôi đoán không sai thì có lẽ là tôi biết rõ đấy”.

Tất cả đều bị gây chú ý.

Bọn họ nhìn chăm chăm Mã Thiên Hạo. Hắn lấy ra một mảnh giấy.

“Mọi người hơ tờ giấy này lên ngọn lửa đi!”

Một tên thuộc hạ nhận lấy và hỏi với vẻ tò mò: “Đại ca, trên này”.

“Đừng nói nhiều, hơ đi!”

Tên còn lại không dám nói gì, chỉ gật đầu và hơn tờ giấy lên ngọn lửa một lúc. Ban đầu chẳng có gì kỳ lạ xảy ra nhưng một lúc sau thì có sự thay đổi.

Trên tờ giấy trắng bắt đầu xuất hiện những hình vẽ, đó là một tấm bản đồ.

Trên tấm bàn đồ có đánh dấu vị trí ở của Thiên Lôi tông sư.

“Có lẽ là ông ấy ở đây!”

Tất cả mọi người nhìn theo ngón tay của Mã Thiên Hạo và gật đầu như đúng rồi.

“Anh hai, vậy tiếp theo…”

Mã Thiên Hạo nói: “Tiếp theo chúng ta cần có một nhóm người ở lại đây, nhóm còn lại cùng tôi đi tìm Thiên Lôi tông sư”.

Vực núi nơi Thiên Lôi tông sư sinh sống vô cùng nguy hiểm, hiểm họa khôn lường, chỉ cần bất cẩn là có thể thịt nát xương tan.

Đây là một nhiệm vụ vô cùng gian nan và rủi ro.

Chương 62: Không cam tâm

Thấy Mã Thiên Hạo chủ động đưa ra yêu cầu, tất cả mọi người đều kịch liệt phản đối.

Hiện tại Mã Thiên Long đã bị Tần Cao Văn giết chết. Đội ngũ của bọn họ không thể nào để mất người chỉ huy một lần nữa. Nếu như Mã Thiên Hạo xảy ra vấn đề gì thì cả phái Thiên Long coi như xong đời.

Trong đó có một tên mập lên tiếng: “Không được anh hai, chúng tôi không thể nào để anh đi được”.

“Tại sao?”

Giọng điệu Mã Thiên Hạo có phần bất mãn.

Mã Thiên Long đã chết, những lời Mã Thiên Hạo nói là mệnh lệnh, những người xung quanh đáng ra phải nghe theo chứ không phải là chống đối lại.

Tên mập nói: “Chúng tôi đã mất đi anh cả, tuyệt đối không thể mất thêm anh được. nếu như anh có chuyện gì thì phái Thiên Long sẽ giải tán thật sự mất”.

Mã Thiên Hạo cảm thấy buồn cười với phân tích của tên mập.

Hắn thở dài: “Giờ mà anh còn chưa hiểu sao?”

Nghe Mã Thiên Hạo nói vậy, tên mập có phần tò mò. Mặt hắn để lộ ra vẻ khó hiểu: “Anh hai, ý anh là gì ạ? Sao tôi không hiểu?”

“Hiện tại phái Thiên Long đã là môn phái hữu danh vô thực rồi”.

Sắc mặt Mã Thiên Hạo lộ ra vẻ thê lương.

Hắn thở dài: “Phái Thiên Long, cả đội Vương Bưu nữa, có thể sinh tồn ở thế giới ngầm là vì dựa hoàn toàn vào sự sắp đặt của ông Hai. Ông Hai muốn chúng ta chết thì lúc nào cũng được”

Đám đông không nói gì, bọn họ có thể cảm nhận được sự bất lực của Mã Thiên Hạo. Những lời đối phương nói chính xác là sự thật, kẻ thống trị toàn bộ thế giới ngầm chính là ông Hai.

Chính là người đàn ông truyền kỳ đó.

Nếu ông ta thật sự muốn ra tay thì có thể khiến thế giới ngầm đảo lộn bất cứ khi nào. Vậy nên ai ai cũng phải nghe theo sự sắp đặt của ông ta.

Mã Thiên Hạo lại nói tiếp: “Trước đó không lâu tôi nhận được một nguồn tin, nghe nói ông Hai định cất nhắc Tần Cao Văn, khiến cho hắn tiếp quản địa bàn mà phái Thiên Long và Vương Bưu đã từng tiếp quản”.

Đám đông sững sờ khi nghe thấy vậy.

Bọn chúng cảm thấy vô cùng tức giận.

Khi Mã Thiên Long còn sống, bang phái của bọn chúng đã mang đến cho ông Hai không ít lợi lạc, không ngờ đại ca vừa mới chết, tro cốt còn chưa nguôi lạnh mà ông Hai đã vội vàng bán đứng bọn chúng rồi.

Ông ta làm như vậy đúng là chẳng coi trọng gì đạo nghĩa giang hồ.

Mã Thiên Hạo lại nói tiếp: “Nhưng cuối cùng Tần Cao Văn đã từ chối yêu cầu của ông Hai. Hắn nói không muốn làm chó của ông Hai”.

“Dù tôi rất hận tên khốn đó vì đã giết anh của chúng ta nhưng tôi cũng rất khâm phục tính cách nam tử hán của hắn, vì vậy mọi người ai về nhà đó đi, một mình tôi liều mạng tới vực núi tìm Thiên Lôi tông sư, tôi nhất định sẽ báo thù cho đại ca của mình”.

Nghe thấy vậy tất cả đám đông đều bàng hoàng giống như nghe thấy sét đánh ngang tai.

Bọn họ nhìn Mã Thiên Hạo với vẻ không dám tin.

Đối phương muốn giải tán phái Thiên Long sao.

“Anh hai, ý của anh là gì?”

Mã Thiên Hạo nói với vẻ bất lực: “Chính là ý mà mọi người đang hiểu. Bắt đầu từ hôm nay, phái Thiên Long không còn tồn tại nữa”.

“Nhưng mà…”

Tên mập vẫn còn muốn nói gì đó nhưng không kịp mở miệng thì đã bị Mã Thiên Hạo cắt ngang: “Đây là mệnh lệnh cuối cùng của tôi. Nếu như bây giờ giải tán phái Thiên Long thì ít nhất mọi người còn sống sót. Nếu tiếp tục, ông Hai sớm muộn gì cũng sẽ giết chết mọi người”.

Trong mắt ông Hai, bọn họ chỉ như con sâu cái kiến, là thứ mà ông ta có thể đè bẹp một cách dễ dàng.

Tất cả mọi người đều biết lời nói của Mã Thiên Hạo có vẻ khó nghe nhưng đó hoàn toàn là sự thật.

Thủ đoạn của ông Hai vô cùng khủng khiếp.

Ông ta cũng là một kẻ vô cùng tàn nhẫn.

Vì mục đích mà không từ thủ đoạn.

So với ông Hai thì Tần Cao Văn vẫn còn hiền từ hơn chút. Anh ta chịu để lại một con đường sống cho mọi người, thế nhưng ông Hai thì khác, ông ta muốn giết sạch hết thảy.

Sau khi Tần Cao Văn giết chết Mã Thiên Long thì anh cũng không hề trừ khử toàn bộ phái Thiên Long.

Ông Hai thì khác.

Bọn họ đã mất đi giá trị lợi dụng, ông Hai chắc chắn sẽ không giữ bọn họ lại.

Điều này khiến những người đàn ông bình thường chỉ đổ máu không đổ nước mắt bỗng bật khóc.

Phái Thiên Long không chỉ là nơi làm việc của bọn họ mà còn là một sự tín ngưỡng đối với tất cả mọi người.

Vậy mà giờ đây phái Thiên Long đã phải giải tán mất rồi.

Đồng nghĩa với việc niềm tín ngưỡng của họ cũng bị sụp đổ.

“Đừng khóc nữa! Đàn ông đàn ang khóc lóc cái nỗi gì!”

Tất cả đều ngậm miệng.

Mã Thiên Hạo đứng dậy, nhắm mắt, hai hốc mắt cũng đỏ hoe. Hắn tự nhủ: Anh trai, nếu như anh thật sự linh thiêng, mong anh bảo vệ em tìm được Thiên Lôi sư phụ, để ông ấy thay anh báo thù”.

Thiên Lôi tông sư là một tông sư có tiếng thực sự.

Hiện tại chỉ có duy nhất một người là tông sư ở trong xã hội loài người.

Đó là ông Hai.

Nhưng ông ta không thể nào có chuyện giúp hắn được.

Nên đành phải tới vực núi chết chóc tìm Thiên Lôi tông sư thôi.

Bầu trời ảm đạm, hai bố con Dương Thiên Nguyên cùng với sát thủ đang ngồi trong phòng, bầu không khí vô cùng bí bách.

Đây là lần thứ ba bọn họ đàm phán rồi.

Hai lần đàm phán trước đã đổ bể, hơn nữa nguyên nhân đều như nhau, đó chính là giá cả.

Hai bố con đã tận mắt nhìn thấy thực lực của đối phương nhưng giá mà hắn đưa ra thật sự khiến người ta không chấp nhận nổi.

Một lần mà đòi ba chục triệu tệ, cao hơn cả trước đó.

Tên sát thủ ngồi trên ghế sô pha, chẳng buồn ngẩng đầu: “Nếu chấp nhận được thì ngày mai tôi ra tay, không chấp nhận được thì miễn bàn”.

Số tiền này đối với bọn chúng mà nói không là gì, dù sao thì sát thủ phái Huyền Thiên luôn được ưa chuộng nên ai cũng muốn hợp tác.

Phái Huyền Thiên danh tiếng lẫy lừng, ngoài tổ chức Thiên Phạt có thể sánh ngang hàng ra thì những kẻ khác chỉ có thể đứng dựa cột mà nghe thôi.

Dương Hạo gật đầu: “Không thành vấn đề, tôi đồng ý yêu cầu”.

Thấy đối phương lần này tỏ ra vô cùng quyết đoán thì hắn cũng không kịp phản ứng gì nhiều.

Chuyện quái gì thế này?

Tên sát thủ lại hỏi: “Vừa rồi cậu nói, lẽ nào không nghe rõ cái giá mà tôi đưa ra à?”

Dương Hạo lắc đầu: “Tôi nghe rõ rồi, là ba chục chiệu tệ, tôi đồng ý”.

Trước đó đúng là bọn họ không chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy nhưng sau khi nhận được thông tin thì hai bố con biết là phải quyết đoán.

Bởi hai người nhận được thông tin rằng ông Hai định giao lại toàn bộ địa bàn của Vương Bưu và Mã Thiên Long cho Tần Cao Văn.

Nếu đúng là như vậy thì Tần Cao Văn sẽ trở thành thuộc hạ của ông Hai.

Vậy thì muốn giết anh sẽ càng khó hơn.

Dù họ có to gan tới mấy cũng không dám gây sự với ông Hai.

Tên sát thủ ngả người ra ghế bật cười: “Tôi hết sức tò mò, rốt cuộc là điều gì đã ép các người đột nhiên thay đổi quyết định thế, lẽ nào không cảm thấy xót khi trả cho tôi nhiều tiền như vậy sao?”

Dương Hạo thở dài: “Tiền quan trọng nhưng sống còn quan trọng hơn”.

Lần trước Tần Cao Văn giết chết mã Thiên Long thì Dương Hạo đã cảm thấy kinh hãi và vô cùng hối hận rồi.

Sớm biết vậy thì anh ta đã nghe theo bố tới nhà xin lỗi Tần Cao Văn có khi sẽ không xảy ra bi kịch như bây giờ.

Giờ có nói gì thì cũng đã muộn.

Chương 63: Thủ đoạn đê hèn

Bốp bốp!

Tên sát thủ vỗ tay, gật đầu: “Thật không ngờ anh lại lĩnh ngộ nhanh như vậy. Những gì anh nói đều đều đúng, chỉ cần là những vật ngoài thân thì sớm muộn gì cũng trở về tay anh mà thôi”.

Dương Hạo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho tên sát thủ: “Trong này có một nửa số tiền, đợi sau khi sự việc thành công, tôi sẽ trả nốt số còn lại”.

Tên sát thủ nhận lấy tấm thẻ, nhìn một lúc rồi nói: “Khá lắm, tôi rất thích, ngày mai tôi sẽ lấy đầu của Tần Cao Văn cho anh chơi bóng”.

“Được, tối ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc chúc mừng chúng ta”.

Dương Hạo đưa tay ra bắt tay tên sát thủ.

Giờ thì bọn họ đã đứng cùng một chiến tuyến, và có chung một kẻ địch.

Đó chính là Tần Cao Văn.

Đợi đến khi tên sát thủ rời khỏi phòng thì Dương Thiên Nguyên bèn bóp trán: “Sớm biết thế này thì đã để hắn ra tay rồi và cũng sẽ không gặp cảnh đêm dài lắm mộng nữa”.

“Bố!”

Dương Hạo tựa vào ghế sô pha nói: “Bố cảm thấy hắn cần bao nhiêu thời gian mới có thể lấy được đầu của Tần Cao Văn?”

Dương Thiên Nguyên suy nghĩ rồi đưa một ngón tay ra.

“Một tiếng đồng hồ”.

Ông ta lắc đầu.

“Lẽ nào một phút sao?”

Ông ta tiếp tục lắc đầu.

Dương Hạo dừng lại một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Chỉ cần một giây ạ?”

Lần này Dương Thiên Nguyên gật đầu: “Bố dám đảm bảo, chỉ cần một giây là đủ rồi”.

Reng reng!

Tiếng chuông tan học vang lên, Đóa Đóa cảm thấy hơi đau bụng bèn chạy đi nhà vệ sinh.

Cô bé ngồi xuống đang định xả lũ thì bỗng cảm thấy kỳ lạ.

Nhưng kỳ lạ ở đâu thì Đóa Đóa lại không biết.

Một lúc sau cô bé vội ngẩng đầu dậy thì phát hiện phía trên có một kẻ đang nhìn mình chằm chằm.

Hoàng hôn.

Tần Cao Văn đứng trước cổng trường học nhìn đồng hồ và cảm thấy sốt ruột.

Bình thường Đóa Đóa phải ra rồi mới đúng, giờ đã muộn mất nửa tiếng mà vẫn không thấy bóng dáng con bé đâu.

Đóa Đóa đi đâu rồi?

Tần Cao Văn gọi cho Đóa Đóa nhưng không ai nghe máy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Tất cả học sinh đã về hết, Tần Cao Văn thật sự không thể đợi thêm được nữa.

Anh đi vào trong trường, tìm giáo viên của Đóa Đóa và hỏi: “Cô giáo Trương, cô có nhìn thấy Đóa Đóa không?”

Cô giáo Trương suy nghĩ rồi nói: “Không phải Đóa Đóa có người đón rồi sao?”

“Đón rồi sao? Không thể nào?”

Tần Cao Văn bỗng dấy lên dự cảm chẳng lành.

Sao sự việc lại thành ra thế này chứ?

Cô giáo Trương gật đầu quả quyết: “Đúng vậy, có người đón rồi, hơn nữa Đóa Đóa còn nói đó là bác của con bé”.

Không, không đúng, chuyện này chắc chắn có uẩn khúc.

Người đón Đóa Đóa không thể là anh của Vương Thuyền Quyên được.

Vậy thì là ai?

Tại sao lại đón Đóa Đóa đi?

Reng!

Đúng lúc này, điện thoại của Tần Cao Văn đổ chuông. Anh vội vàng nghe máy, đầu dây bên kia là một giọng nam xa lạ.

“Là anh Tần phải không?"

Tần Cao Văn sầm mặt nói: “Mau nói anh là ai?”

“Nghe giọng điệu của anh kìa, hình như anh rất có ác cảm với tôi nhỉ. Anh có thể đừng tức giận như vậy không, hôm nay tôi tìm anh là có chuyện để thương lượng”.

Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Mau nói”

“Tôi biết anh Tần rất quan tâm tới con gái của mình đúng không, sợ con bé xảy ra chuyện!”

Tần Cao Văn siết chặt nắm đấm, xương cốt kêu lên răng rắc, cô giáo Trương đứng bên cạnh thấy vậy cũng tự động đứng ra xa.

“Anh đã làm gì con bé?”

Tần Cao Văn siết mạnh nắm đấm, tức tới mức run người. Nếu như gã đó mà đứng trước mặt anh thì anh đã băm vằm hắn ra rồi.

Hắn cười nói: “Tôi đã nói với anh rồi, bảo anh đừng có tức giận, tại sao lại không tin”.

Đầu dây bên kia là giọng nói của Đóa Đóa.

“Chú siêu nhân mau cứu cháu với”.

Đó là tiếng khóc của Đóa Đóa, Tần Cao Văn nghe thấy mà như có dao đâm lồng ngực.

Rốt cuộc là ai?

Sau khi Tần Cao Văn quyết đấu với Mã Thiên Long thì danh tiếng của anh đã nhanh chóng lan truyền khắp mạng xã hội, cả thành phố Minh Châu đã chẳng còn ai dám gây sự với anh nữa.

Vậy mà giờ lại có kẻ ra tay với Đóa Đóa.

Lẽ nào hắn thật sự chán sống rồi sao?

Giọng người đàn ông lại vọng tới: “Anh Tần có lẽ anh cũng đã nghe thấy con gái anh đang nhớ anh lắm, hi vọng có thể nhanh chóng nhìn thấy anh”.

Tần Cao Văn cố gắng bình tĩnh lại và hỏi: “Mau nói bao nhiêu tiền”.

“Đừng hiểu lầm, anh Tần”.

Giọng tên sát thủ lại vang lên: “Tôi không có hứng với tiền bạc”.

Tần Cao Văn tiếp tục hỏi: ‘Vậy rốt cuộc các người muốn gì?”

“Tôi là một người rất có lý tưởng, tôi muốn đầu của anh Tần, không biết có được không?"

Tần Cao Văn không hề tức giận: “Muốn có đầu của tôi cũng được thôi nhưng trước tiên phải có bản lĩnh tới đây đã.

“Tám rưỡi tối nay tại tiểu khu Tiểu Long, nhớ là chỉ được đi một mình”.

“Được!”

Tần Cao Văn tắt máy, quay người nhìn cô giáo, lúc này cô gái đang run lẩy bẩy. Vừa rồi hai người nói chuyện thì cô giáo đều nghe thấy cả.

Cô gái cảm thấy có lỗi vô cùng.

“Xin lỗi, tôi…”

Tần Cao Văn lắc đầu: “Chuyện này không liên quan tới cô”.

Tần Cao Văn có thể cảm nhận được người đàn ông ở đầu dây bên kia vô cùng đáng sợ, thực lực thậm chí còn vượt xa Mã Thiên Long.

Nếu dựa vào thực lực thì Tần Cao Văn vẫn đủ tự tin có thể trừ khử hắn một cách dễ dàng nhưng mấu chốt vấn đề là con gái anh đang nằm trong tay hắn.

Đây là một vấn đề khiến anh đau đầu.

Anh phải nhanh chóng hành động.

Ngồi trên xe, Tần Cao Văn đi về phía tiểu khu Tiểu Long, lúc này Vương Thuyền Quyên gọi điện tới.

“Anh đang làm gì vậy?”

Vương Thuyền Quyên hỏi.

“Em tìm anh có việc gì không?”

Vương Thuyền Quyên bèn trả lời: “Sao giờ vẫn chưa thấy anh đưa Đóa Đóa về? Hôm nay em không phải tăng ca, ba người chúng ta ra ngoài chơi đi”.

Lúc này Tần Cao Văn đang rơi vào trạng thái dằn vặt.

Bất kể chuyện gì liên quan tới anh thì anh đều có thể giải quyết triệt để nhưng một khi dây dưa tới người thân thì tình huống sẽ trở nên phức tạp hơn nhiều.

Do dự một lúc Tần Cao Văn nói: “Anh đang mua quần áo cho Đóa Đóa, lát sẽ về”.

“Vậy hai người nhanh lên chút, lát nữa cả nhà chúng ta đi ăn đồ ngon chút nhé”.

Giờ đây câu của miệng của Vương Thuyền Quyên là cả nhà chúng ta. Đối với cô mà nói đó là cụm từ hạnh phúc mỹ mãn nhất.

Vương Thuyền Quyên rất thích cảm giác này.

Đóa Đóa bị tên sát thủ trói vào ghế, làn da trắng nõn của cô bé hằn lên những vết đỏ.

“Ông là một người xấu, chú siêu nhân tới chắc chắn sẽ đánh ông”.

Đóa Đóa vừa khóc vừa nói.

“Cô gái nhỏ đúng thật là đáng yêu”.

Chương 64: Dắt mũi

Tiếp đó hắn sượt tay qua mặt Đóa Đóa: “Một cô gái đáng yêu như thế này đến tôi còn không nỡ giết, nhưng cũng hết cách rồi, khi mà bạn đã nhận nhiệm vụ từ người khác”.

Đóa Đóa khóc mỗi lúc một dữ dội.

“Đừng…đừng giết tôi mà!”

Tên sát thủ nhéo mũi Đóa Đóa: “Cô gái nhỏ, không phải vừa rồi nói chú siêu nhân sẽ tới cứu sao? Vậy thì tại sao lại phải sợ nào?”

“Tôi xin ông, đừng làm hại tôi, cũng đừng làm hai chú siêu nhân, có được không?”

Tên sát thủ quay người chắp tay trước ngực.

Bốp!

Rồi hắn đột ngột xoay người lại giáng một cú tát lên mặt Đóa Đóa. Khuôn mặt đáng yêu của cô bé hằn rõ năm ngón tay.

“Tiếp theo tao phải làm gì không cần một con nhóc như mày khua tay múa chân xen vào. Tao muốn giết cả hai đứa, mày có thể làm được gì nào?”

Đóa Đóa siết chặt nắm đấm, tức giận nói: “Ông là kẻ xấu xa, sẽ có một ngày ông phải chịu báo ứng thôi”.

Tên sát thủ bật cười: “Chỉ có những kẻ yếu thì mới tin vào báo ứng nhân quả, kẻ mạnh là kẻ nắm quyền kiểm soát, kẻ yếu mới tin vào cái thứ vớ vẩn đó”.

Câu nói này khiến Đóa Đóa vô cùng sợ hãi và trở nên phản ứng dữ dội hơn.

Lẽ nào hôm nay cô bé và chú siêu nhân sẽ chết ở đây sao?

Giờ phải làm sao đây?

“Được rồi cô gái, mày ở tạm đây, tao ra ngoài đợi bố mày”.

Sát thủ Huyền Thiên tìm một nơi quan sát, lẳng lặng đợi anh với vũ khí trong tay. Hắn đã lên đạn và lấy ra một cái kính viễn vọng.

Hắn sẽ không đấu trực diện với Tần Cao Văn.

Đương nhiên không phải là vì hắn sợ Tần Cao Văn quá mạnh.

Sát thủ của bang Huyền Thiên và bang Thiên Phạt có sự khác nhau về đặc tính khi hành động.

Phái Thiên Phạt thích sử dụng tốc độ và sức mạnh để chiến thắng còn phía Huyền Thiên thì thích dùng não.

Hay nói trắng ra là dùng mưu kế nham hiểm.

Bất kể đối tượng cần giết có thực lực mạnh như thế nào thì bọn chúng cũng sẽ dùng cách không bị tổn thất để đối phó.

Lần này Tần Cao Văn chết chắc rồi.

Hắn đã gài rất nhiều bom ở trong tòa nhà.

Chỉ cần Tần Cao Văn bước vào là sẽ dẫn nổ đám bom đó.

Tới khi đó hai bố con sẽ đều biến thành thịt bò bằm.

Chỉ nghĩ tới khoắc khắc phát nổ khiến tất cả bị hủy diệt thôi thì tên sát thủ đã cảm thấy kích thích rồi.

Hắn rất thích cảm giác này.

Sắp tới giờ.

Quả nhiên tiếng xe hơ đã vang lên bên tai. Tên sát thủ biết Tần Cao Văn đã lái xe tới.

Hắn đeo thiết bị hỗ trợ tai nghe, tiếng khóc của Đóa Đoá từ trong tòa nhà không ngừng vọng tới.

“Chú siêu nhân mau cứu cháu!”

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại.

Cửa xe mở ra, tên sát thủ cười lạnh lùng khi thấy Tần Cao Văn sắp lao vào tòa nhà.

Chỉ cần đợi anh đi vào là bom sẽ nổ.

Nhưng vừa tới cửa thì Tần Cao Văn đột nhiên dừng lại.

Sau đó anh quay người lên xe và lái đi.

Chuyện…chuyện gì vậy?

Tên sát thủ há mồm trợn mắt.

Tất cả đều đối lập hoàn toàn với những gì hắn tưởng tượng.

Sao sự việc lại thành ra thế này chứ?

Tần Cao Văn không phải là nên lao vào sao?

Nghe thấy tiếng gào khóc của con gái, dù có lý trí tới mức nào thì cũng phải phát điên lên mới đúng.

Rốt cuộc thì Tần Cao Văn đang nghĩ cái quái gì vậy!”

“Thú vị đấy!”

Sau đó hắn liền lấy điện thoại ra gọi cho Tần Cao Văn nhưng không ai nghe máy.

Gọi tới mấy lần cũng vậy. Sự kiên nhẫn của tên sát thủ dần bị bào mòn. Hắn bèn gửi đi một đoạn tin nhắn uy hiếp.

“Anh Tần, tôi cho anh thêm hai phút, nếu như anh còn không tới địa điểm đã hẹn thì tôi sẽ chặt một cánh tay của con gái anh đấy”

Sau đó tên sát thủ đợi Tần Cao Văn trả lời.

Hai phút đã trôi qua, Tần Cao Văn vẫn không có động tĩnh gì

Anh cũng không hề xuất hiện.

Tên sát thủ chau mày, lập tức rơi vào trầm tư.

Hắn luôn sử dụng thủ đoạn này để đối phó với những kẻ khác, trước giờ chừa bao giờ bị thất bại.

Đối phó với Tần Cao Văn đúng là lần đầu hắn gặp tình huống này.

Lẽ nào anh ta thật sự không quan tâm tới sự an nguy của con gái mình sao?

“Anh Tần, cơ hội vừa rồi tôi đưa ra giờ tôi sẽ hành động, chặt đứt một cánh tay của con gái anh”.

Hắn đứng dậy, đi về phía tòa nhà. Nhưng vừa đi được hai bước thì tin nhắn điện thoại vang lên.

Là tin nhắn của Tần Cao Văn.

Nội dung anh trả lời vô cùng đơn giản, chỉ có hai từ. Sau khi xem xong đến cả tên sát thủ cũng nghi ngờ cái gọi là nhân sinh.

"Tùy ý!"

Hắn co giật khóe miệng.

Không phải chứ?

Rõ ràng vừa rồi Tần Cao Văn tỏ ra vô cùng sốt ruột, sao giờ lại cho hắn chặt tay con gái mình với biểu hiện vô cảm như vậy chứ?

Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó.

Đột nhiên…

Tên sát thủ dường như nghĩ ra điều gì.

Hắn mặc kệ, cứ thế lao vào bên trong tòa nhà.

Vừa lao vào hắn đã phải há mồm trợn mắt khi nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mặt.

Hắn nuốt nước bọt ừng ực.

Sao có thể?

Trong tòa nhà trống không không một bóng người. Chỉ còn lại chiếc ghế nơi Đóa Đóa từng ngồi, người thì không biết đã đi đâu.

Không thể nào?

Một lúc sau, điện thoại của hắn đổ chuông, đầu dây bên kia là giọng nói của Tần Cao Văn.

“Quay đầu lại nhìn chỗ mình vừa đứng đi”.

Tên sát thủ qua người lại thì nhìn thấy địa điểm mình vừa đứng có một người.

Đó chính là Tần Cao Văn.

Bên cạnh anh chính là cô con gái Đóa Đóa.

Cảnh tượng đó đủ để hắn nổi hết da gà, điều khiến hắn hãi hùng nhất chính là thứ mà Tần Cao Văn đang cầm trong tay.

Đó chính là chiếc điều khiển từ xa đang được đặt trong tay phải của anh.

Giờ Tần Cao Văn chỉ cần khẽ ấn là sẽ gây ra một vụ nổ khủng khiếp và hắn thì cũng toi đời.

Tên sát thủ thở dốc qua điện thoại: “Anh, anh đã làm kiểu gì vậy?”

“Chút trò vặt vãnh của anh mà cũng đòi đấu với tôi sao? Ngu lắm! Tôi sớm đã biết anh núp ở đâu rồi, chỉ cần biết rõ điều đó thì tôi có thể tránh được tầm nhìn của anh, vậy thôi”.

Hắn biết những gì Tần Cao Văn nói đều là sự thật.

Tần Cao Văn tiếp tục nói với tên sát thủ: “Chỉ cần thoát khỏi tầm nhìn thì mọi việc có thể hóa giải. Tôi lẳng lặng đi vào trong tòa nhà từ đường nước, sau đó cứu con gái tôi”.

Tên sát thủ run lẩy bẩy.

Sao hắn có thể quên điều đó được chứ?

“Vậy anh có thể nói tại sao lại cố tình xuất hiện trước mặt tôi không?"

Tần Cao Văn cười lạnh lùng: “Anh có biết trên đời này đau khổ nhất là điều gì không?”

Tên sát thủ không hề trả lời.

“Đó là khi anh cho người khác một chút hi vọng nhưng ngay sau đó lập tức đẩy người ta xuống vực thẳm. Đó chính là điều thú vị nhất”

Ý của Tần Cao Văn là gì? Đương nhiên hắn hiểu, anh cho hắn cảm giác giả tưởng rằng hắn có thể giết chết được anh.

Sau đó trong nháy mắt đẩy hắn xuống vực.

Quảng cáo
Trước /462 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tổng Tài Bớt Giỡn Chút!

Copyright © 2022 - MTruyện.net