Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cấm Đến Gần
  3. Chương 75
Trước /119 Sau

Cấm Đến Gần

Chương 75

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đại tiểu thư biến thành một miếng ngọc trắng nóng bỏng trong tay Hiểu Hiểu.

Hai má nàng dần đỏ hồng theo từng dấu hôn của Hiểu Hiểu.

Lúc trước, đại tiểu thư luôn bị cuốn hút bởi hương quả vải thoang thoảng trên người Hiểu Hiểu, bây giờ hương rượu pha lẫn với hương thơm của quả vải làm cho cô trở nên điên cuồng, đại tiểu thư có cảm giác mình như người say, cố tình Hiểu Hiểu lại bận rộn chẳng ngừng miệng được.

"Em thật sự thích chị..."

Nàng cảm nhận được cơ thể đại tiểu thư đã run nhè nhẹ.

"Sao em lại không thể gặp được chị sớm hơn chứ."

Tốt nhất là gặp từ khi còn học tiểu học, nếu vậy nàng sẽ không để đại tiểu thư cô đơn một mình nhiều năm như thế.

Tiểu học sẽ nắm tay cô, lên cấp hai sẽ ức hiếp cô, nếu cô không chăm chỉ học tập sẽ gõ đầu cô, lên cấp ba sẽ kéo tay ép cô yêu sớm, lên đại học sẽ ôm eo quấn quýt lấy cô. Nhất định sẽ không để cô mang dáng vẻ lạnh như băng ở hiện tại.

"Đừng cắn môi, em muốn nghe giọng của chị."

Ngón tay mảnh khảnh của Mục Hiểu Hiểu đặt ở trên môi đại tiểu thư, nàng mở to con ngươi đen nhánh của mình nhìn đại tiểu thư.

Tiếng hát trời cho được rất nhiều người thích thích thì có sao? Là thần tượng được rất nhiều người theo đuổi thì có gì?

Các cô ấy có thể nghe được âm thanh này âm sao?

Nó chỉ thuộc về riêng một mình Mục Hiểu Hiểu nàng mà thôi.

Thứ như cồn có thể làm con người bùng nổ, Mục Hiểu Hiểu không ngừng buông lời cợt nhả, đại tiểu thư cảm giác bị nàng tra tấn dằn vặt nhưng không đủ sức, dù muốn tránh nhưng lần nào cũng sẽ đổi lấy sự ức hiếp trắng trợn kịch liệt hơn của Hiểu Hiểu.

Chiếc áo khoác mỏng manh rơi trên mặt đất, đại tiểu thư có cảm giác cơ thể mình chưa từng nóng như vậy, nhiệt độ này giống như đang bị sốt. Kẻ đầu xỏ Hiểu Hiểu thấy đại tiểu thư bị tra tấn đến yếu ớt thì thả tay ra, hơi ngả người ra sau, mím đôi môi đỏ tươi, mở to mắt nhìn cô.

Tần Di:...

Nàng cố ý đúng không?

Từ lần trước đại tiểu thư đã phát hiện, trong xương tủy Hiểu Hiểu có tồn tại một tế bào biến thái, nàng luôn muốn tra tấn cô.

Nàng cứ nói thích dáng vẻ cao vời vợi của cô, nhưng lại năm lần bảy lượt vịn cành bẻ cô xuống, làm cô chật vật không thôi.

Nàng rất muốn nhìn thấy đại tiểu thư sinh động như vậy.

Một tay đại tiểu thư chống lên người Hiểu Hiểu, cố gắng bình ổn nhịp tim và hơi thở hỗn loạn của mình, bàn tay Hiểu Hiểu vuốt mặt cô: "Nhìn này, đã nóng lên rồi."

Đại tiểu thư cắn chặt môi nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu nhìn vào mắt cô, không nhịn được mà ôm eo cô: "Thích không?"

Đại tiểu thư cố đè nén giọng nói run rẩy: "Không biết xấu hổ..."

"Em không biết xấu hổ." Mục Hiểu Hiểu lại nắm tay đại tiểu thư, hôn lên đôi môi đỏ của cô: "Em không biết xấu hổ"

Trong mắt nàng đã bùng lên ngọn lửa, bàn tay ôm chặt đại tiểu thư: "Không làm vậy với chị thì làm vậy với ai?"

Nàng chỉ muốn ăn hiếp tiểu thư thôi.

Bây giờ không ăn hiếp, còn chờ đến khi nào?

Mắt thấy cơ thể đại tiểu thư càng lúc càng tốt lên, hơi thở cũng dần khôi phục, với một người khôn khéo như cô giáo Mục, cho dù tương lai như thế nào thì nàng muốn ăn hiếp cô là một chuyện rất dễ dàng.

Gió mát lạnh thổi qua, rơi xuống theo nụ hôn của Hiểu Hiểu.

Ánh trăng chiếu rọi.

Bình thường nàng luôn thoải mái như ánh mặt trời, ôn tồn lễ độ, nhưng hôm nay ở trong thế giới hai người, nàng trở nên mặt dày mày dạn đến cùng cực.

"Em hỏi chị, có thích hay không?"

Rõ ràng đại tiểu thư đã run rẩy không ngừng, rõ ràng cô đã đến bờ vực sụp đổ nhưng Hiểu Hiểu vẫn không tha cho cô. Đôi mắt nàng nhìn cô chăm chú, giống như muốn lôi nàng xuống khỏi đài cao kia.

Trong cuộc đời của đại tiểu thư, chưa từng có ai dám đối xử với cô như thế cả.

Dẫm đạp trái tim của cô, nắm chặt nhược điểm của cô, lại còn hùng hổ đáng sợ đến thế.

Thật là... Không biết xấu hổ.

Cô giáo Mục không biết xấu hổ vẫn đang tra tấn đại tiểu thư, cô nằm trong lòng ngực nàng run rẩy như đóa hoa không thể nghe được giọng của mình, nàng liếm môi, hôn lên khuôn mặt đầy mồ hôi của đại tiểu thư: "Tương lai còn dài."

Nàng không vội.

...

Đại tiểu thư:...

Nàng không biết rằng trong lúc nàng đang tính đến chuyện tương lai, thì trong lòng đại tiểu thư đã ghi nợ cho nàng rồi.

Được lắm, Mục Hiểu Hiểu.

Những chuyện ngày hôm nay, đến khi cô đứng dậy được mà không trả thù thì cô sẽ viết ngược hai chữ Tần Di.

Hiểu Hiểu đi tắm rửa trước, nàng chỉ xả nước qua loa rồi khoác áo nằm lên giường ôm gối ngủ ngay.

Đại tiểu thư mất một lúc lâu mới lấy lại bình tĩnh, rồi cũng đi tắm rửa sạch sẽ. Dục vọng với cô mà nói vẫn là cảm xúc xa lạ.

Tất cả những trải nghiệm đều là Hiểu Hiểu cho cô.

Tuy rằng lúc này Hiểu Hiểu quá mạnh mẽ, lại ức hiếp cô đến quá đáng.

Nhưng khi dòng nước xối xuống cơ thể, đại tiểu thư nhớ lại khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt đen nhánh khi nhìn cô của Hiểu Hiểu. Lòng dạ như được nước gột rửa.

Thật là...

Đại tiểu thư chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có một ngày lún vào tình cảm con gái như thế này.

Cho dù Hiểu Hiểu đưa ra yêu cầu gì, cô sẽ luôn dung túng nàng.

Đại tiểu thư tắm rửa xong đi ra ngoài sấy tóc, sau đó cô lại lôi Hiểu Hiểu nằm trong ổ chăn ra giúp nàng sấy tóc.

Hiểu Hiểu quệt miệng, mơ màng nói: "Đừng..."

Nghe thấy giọng nói mơ màng của cô, đại tiểu thư siết chặt máy sấy tóc, dục vọng vừa được dòng nước dập tắt lại bùng lên lần nữa, cô không nỡ véo Hiểu Hiểu vì thế dùng sức bóp gối đầu, hừ lạnh: "Đừng nhúc nhích."

Cô giáo Mục đúng là càng ngày càng lười, càng ngày càng làm bậy.

Trước kia nàng luôn ôm đồm những việc này.

Hiểu Hiểu nhận ra giọng của đại tiểu thư, gối đầu lên đùi của cô, giống như con cún con để mặc cô sấy tóc cho mình.

Tuổi trẻ đúng là khác biệt.

Đại tiểu thư rất ít thấy Hiểu Hiểu dùng mỹ phẩm dưỡng da, nhưng mà làn da của nàng chạm vào như chảy ra nước, mái tóc dài của nàng trong tay cô giống như lụa sa tanh đen bóng, lành lạnh trơn mượt, cảm xúc rất tốt.

Hiểu Hiểu cũng không biết nàng ngủ như thế nào, dù sao có đại tiểu thư ở bên cạnh làm nàng thấy rất an lòng. Có điều, vào tối khuya, khi ngủ được một nửa, Tần Di vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Hiểu Hiểu nằm bên cạnh quấn chăn kỹ càng như xác ướp rúc vào một góc giường.

Mấy ngày nay đại tiểu thư đã chú ý quan sát, thói xấu này của Hiểu Hiểu không phải hình thành trong ngày một ngày hai, là đã thành thói quen từ rất lâu.

Cho dù là trước khi ngủ các cô nằm ở tư thế nào, nhưng chỉ cần đến khi ngủ say nàng nhất định sẽ tự cuốn lấy chính mình.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm Hiểu Hiểu một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng thở dài, cô hơi nhích về phía cô ấy, muốn thử kéo chăn của Hiểu Hiểu ra.

Hiểu Hiểu yếu ớt nỉ non một tiếng, bàn tay nàng càng siết chặt hơn, bọc bản thân thật kỹ.

Đó là một loại phản ứng đáp lại từ sâu trong linh hồn, đại tiểu thư không dám chạm vào nàng nữa, sợ nàng sẽ phản ứng mạnh hơn nữa, chỉ đành dang hai tay nhẹ ôm cả người và chăn vào trong lòng.

...

Ngày hôm sau lúc Hiểu Hiểu thức dậy, hơi xấu hổ nhìn đại tiểu thư đang ôm mình.

Chuyện này...

Nàng nhẹ nhàng rút ra, muốn thoát khỏi đống chăn giống như ve sầu lột vỏ, để cho đại tiểu thư ngủ thêm lúc nữa.

Nhưng nàng mới vừa cử động thì Tần Di đột nhiên mở đôi mắt đen nhánh ra.

Mục Hiểu Hiểu:...

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm nàng: "Em dậy rồi?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Ờm, nàng đã dậy.

Đại tiểu thư chống một tay ngồi dậy, hờ hững hỏi: "Tỉnh rượu?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Hình như đầu vẫn còn hơi đau.

Đại tiểu thư cười như không cười nhìn dáng vẻ hồi hộp của nàng: "Em sợ cái gì, chẳng phải tối hôm qua làm bừa lắm sao?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Đến mức tiểu thư còn dùng cả từ bừa, rốt cuộc hôm qua nàng đã làm cái gì?

Nàng thật sự không thể nhớ rõ.

Phản ứng đầu tiên của cô giáo Mục là nhìn cơ thể đại tiểu thư, đại tiểu thư đang mặc một cái áo ngủ tơ tằm mỏng nhẹ, phía trên cổ có một đường dấu hôn đỏ tươi.

Da đại tiểu thư rất trắng, nơi đó có hai dấu hôn như đóa mai nằm trên tuyết, vô cùng rõ ràng, có lẽ chườm nóng cũng vô dụng.

Mục Hiểu Hiểu:...

Nàng lợi hại như vậy sao?

Nàng lại cúi đầu nhìn mình, nụ hôn trắng nõn sạch sẽ, ôi, đây là nàng ăn hiếp người ta.

Đại tiểu thư thấy cô không tự hào mà ngược lại còn mang dáng vẻ bị làm nhục thì hơi nheo mắt. Mục Hiểu Hiểu vừa thấy đại tiểu thư sắp nổi giận thì lập tức cười ôm eo cô: "Ôi trời ơi, đại tiểu thư à, em yêu chị muốn chết luôn."

Giả vờ "dễ thương" để qua ải.

Hay cho cái cái ý đồ lừa gạt qua ải của nàng.

Nếu không phải bởi vì hôm nay đến trường, Mục Hiểu Hiểu còn muốn ôm đại tiểu thư hôn một lát, đúng là có hôn thế nào cũng đều không đủ.

Thời gian dạy của đại tiểu thư không giống như họ, bởi vì nguyên nhân thời gian mà các tiết dạy của cô thường bị những giáo viên khác chiếm dụng.

Hiểu Hiểu nhìn cô, nói: "Đúng rồi, đại tiểu thư, ở trường học chúng ta hãy giữ khoảng cách, giả vờ không quá thân nhau."

Tần Di ngồi trên xe lăn, nhìn nàng với ánh mắt vô cảm.

Mục Hiểu Hiểu cười ha hả: "Không phải em không muốn để người khác biết em có một người bạn gái xinh đẹp như vậy, mà là hiệu trưởng cố ý dặn dò bọn nhỏ còn nhỏ tuổi."

Bản thân nàng đã biết lúc tiểu thư khoe khoang tình cảm mãnh liệt đến mức nào, để bọn nhỏ nhìn thấy sẽ không tốt.

Hơn nữa, trong lòng Hiểu Hiểu luôn có một cảm giác hưng phấn, đó là kiểu được làm đồng nghiệp với đại tiểu thư, bên ngoài giả vờ như không quen biết... Nhưng ngầm liếc mắt đưa tình, rất có cảm giác của mối tình đầu đó.

Trước kia cô giáo Mục đã độc thân rất lâu, một khi có người yêu, cái gì cũng muốn nếm thử một lần.

Đại tiểu thư nhíu mày, đôi mắt sắc bén nhìn Mục Hiểu Hiểu, vẫy tay.

- Chị thèm em lắm chắc?

Ôi trời.

Lại tức giận.

Lại kiêu ngạo.

Nếu không thèm thì tại sao lại không vui chứ?

Hiểu Hiểu quay lại hôn lên môi đại tiểu thư, sau đó mới trả lời cô giáo Trương đã gọi một lúc lâu, mỉm cười chạy ra ngoài.

Cô giáo Trương rất kích động, còn kích động hơn cả Mục Hiểu Hiểu: "Trời ơi trời ơi, không thể tin được có một ngày mình có thể trở thành đồng nghiệp với đại tiểu thư."

Người đó chính là thần tượng của cô ấy đó.

Lúc sinh thời có thể được gặp cô đã là không tệ rồi.

Thật sự cảm ơn Hiểu Hiểu đã ban tặng, mọi người mới được thơm lây.

Mục Hiểu Hiểu liếc cô ấy: "Cậu cứ luôn nhìn chằm chằm người phụ nữ của mình làm gì?"

"Ôi chao, người phụ nữ của câu, sao, hôm qua hai người đã xảy ra chuyện gì rồi?" Trương Xảo nhiều chuyện thò đến cạnh Hiểu Hiểu, Hiểu Hiểu đẩy cô ấy ra, nhưng không kìm nén được cảm xúc ngọt ngào trong lòng: "Không có đâu, đại tiểu thư nói không muốn nhanh như vậy."

Cũng không phải rất nhanh.

Hiểu Hiểu có thể hiểu được tâm trạng của đại tiểu thư, thật ra nàng cũng cần phải điều chỉnh một chút, nàng muốn tặng cho đại tiểu thư một bản thật thật tốt.

Người khác có thể làm, nàng cũng muốn làm được, nàng phải cho đại tiểu thư sự ngọt ngào tuyệt vời nhất.

Các cô sẽ ở bên nhau cả đời, không cần tham lam chút vui vẻ thoáng chốc này.

Có một vài khung cảnh lướt qua trong đầu nàng, khuôn mặt Mục Hiểu Hiểu hơi ửng hồng. Ngày hôm qua nàng đã hơi quá đáng, đã lột nửa cái váy của đại tiểu thư lên, để lộ bờ vai trắng tinh như ngọc, nàng còn không cho đại tiểu thư mặc lại. Bàn tay giữ chặt ép cô ngồi mãi trên đùi nàng.

Thế mà cô chẳng tức giận... Đại tiểu thư thật sự cưng chiều nàng quá rồi...

Từ sáng sớm cô giáo Trương đã bị đút một bụng cơm chó chua lòm.

Đến trường học, bọn nhỏ chờ sẵn ở đây từ sớm. Chúng đang vây quanh những văn phòng phẩm mới mà các giáo viên mang về, mọi người vui vẻ ríu rít cười nói không ngừng.

Bút chì mà chúng thường dùng hàng ngày đều là loại ngắn đến mức không thể ngắn hơn, vở cũng là loại viết đi viết lại vô số lần, tuy những thứ này không đắt, nhưng chúng cũng không nỡ mua.

Bây giờ các thầy cô mang đến nhiều như vậy, còn có rất nhiều sách truyện khóa ngoại, bọn trẻ vui mừng vô cùng, ngó chỗ này rồi lại sờ chỗ kia. Vừa nhìn thấy Hiểu Hiểu và Trương Xảo đi vào, chúng đã lập tức chạy lên bao vây hai cô.

Hiểu Hiểu thật sự rất có duyên với trẻ con, nàng mới đến chưa bao lâu, ban đầu còn hơi xa lạ, nhưng bây giờ đám trẻ con đã thành những cái đuôi nhỏ của nàng rồi.

Đừng nhìn bình thường nàng vô tâm, không để chuyện gì trong lòng, nhưng nàng có thể nhớ rõ từng cái tên của các bé.

"Thông Thông, sao em không chịu rửa mặt? Lại đây, cô lấy xà phòng cho em, đi qua hồ nước bên kia rửa mặt."

"Như Lan, giữa ngón trỏ với ngón cái bị sao vậy? Ngày hôm qua đi làm việc bị thương sao? Đi đến chỗ cô giáo Trương bôi thuốc đi."

...

Mục Hiểu Hiểu vừa trò chuyện với bọn nhỏ, vừa đi sang chỗ Tiểu Hoa đang rúc trong góc phòng.

Tiểu Hoa đến lớp rất sớm, cô bé mặc bộ quần áo mới mà hai cô mua hôm qua, đang ngồi xổm trong góc, có hơi thấp thỏm lo âu nhìn về phía đây.

Hôm nay cô bé mặc bộ đồ mới rất sạch sẽ, mặt mày cũng được rửa sạch, là một cô bé xinh đẹp, đôi mắt vừa đen vừa to như quả nho, mũi rất cao, môi hơi mỏng, chính là kiểu chỉ cần liếc mắt sẽ phát hiện ra cô bé trong đám trẻ.

Cô bé đã sống với bà quá lâu rồi, lâu đến mức chưa từng được tiếp xúc với nhiều bạn bè đồng trang lứa như vậy.

Nhìn các bạn vui vẻ vây quanh các thầy cô, cô bé thấy hơi sợ, vì thế càng tự ti và bất an hơn.

Có một khoảnh khắc cô bé muốn về nhà, cầm lấy rìu của mình tiếp tục đi lên núi đốn củi.

Mục Hiểu Hiểu vẫy tay với Tiểu Hoa, Tiểu Hoa nuốt một ngụm nước miếng, hơi nhấc chân lên nhưng rồi lại đứng lại.

Cô bé không dám bước lên.

Bây giờ dì không giống như ngày thường, nàng mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ và quần tây màu đen, tóc buộc cao để lộ cái trán trơn mịn, trong mắt là đầy ý cười. Trông nàng xinh đẹp như vậy, khí chất đến như thế.

Mục Hiểu Hiểu đi qua, nàng sờ đầu tóc Tiểu Hoa: "Đang làm gì ở đây? Lát nữa sẽ vào học, từ từ sẽ quen thôi, đừng trốn làm gì."

Tiểu Hoa ngẩn người, ngơ ngác nhìn nàng.

Cô bé không biết vì sao Hiểu Hiểu có thể nhìn thấu lòng của cô bé.

Cô giáo Mục rất là chuyên nghiệp, nàng khom lưng vươn tay ôm lấy Tiểu Hoa.

Cánh tay của nàng trước giờ chị ôm đại tiểu thư, đã sớm luyện ra lực cánh tay, thậm chí nàng còn từng nói đùa với đại tiểu thư muốn đi tập cử tả, chọc cho đại tiểu thư tức đến trợn mắt lườm nàng, vì thế ôm một đứa bé là việc rất đơn giản.

Nàng ôm Tiểu Hoa, thủ thỉ an ủi cô bé: "Đừng sợ, khi cô còn nhỏ, mới vừa đến lớp cũng như thế này."

Đó là lần đầu tiên nàng ra khỏi cô nhi viện để đến trường, lúc ấy các bạn khác đều có ba mẹ đi cùng, chỉ có nàng là đi một mình. Ngày hôm đó trong cô nhi viện có hai bạn nhỏ bị ốm, bà nội và mẹ đều không rảnh lo nàng, tuy rằng Hiểu Hiểu rất muốn họ đưa cô đi học nhưng lại không dám nói.

Lúc ấy nàng có cảm giác ánh mắt mọi người nhìn nàng rất ngạc nhiên, nàng cúi gằm mặt đỏ bừng, cảm giác cả người như bị nướng. Cũng may là cô giáo khi đó rất tốt, săn sóc đến đón nàng về chỗ ngồi.

Cũng là nhờ cô giáo ấy mà Hiểu Hiểu dã gieo xuống hạt giống trong lòng, nàng nghĩ nếu có một ngày nàng trở thành giáo viên, nàng nhất định sẽ giống như cô giáo, vừa săn sóc vừa cẩn thận chăm sóc những đứa bé mẫn cảm này.

Tiểu Hoa nhìn Mục Hiểu Hiểu, nhỏ giọng hỏi: "Chị gái xinh đẹp cũng vậy sao?"

Chị gái xinh đẹp...

Mục Hiểu Hiểu:...

Nàng phát hiện đại tiểu thư thật sự rất có cảm giác tồn tại.

Cho dù là Thu Thu hay là Tiểu Hoa, rõ ràng cô đều mang dáng vẻ lạnh mặt việc công xử theo phép công, nhưng bọn nhỏ vẫn luôn thích cô.

Lúc trước Thu Thu cứ luôn miệng kêu "chị" rất thân thiết, luôn chạy theo hỏi han về cô, còn bây giờ Tiểu Hoa cũng nhớ đến chị gái xinh đẹp.

Lúc đại tiểu thư còn đi học...

Mục Hiểu Hiểu không nhịn được mà thử tưởng tượng, đại tiểu thư chắc chắn sẽ học ở trường học quý tộc, có phải cô sẽ đeo một cặp sách nhỏ trắng tinh, cột hai bím tóc, lạnh lùng đứng trong đám bạn học, thầm nghĩ mọi người thật là trẻ con, không hợp với cô, các bạn học nhỏ muốn chào hỏi cô nhưng lại không dám hay không nhỉ?

Nghĩ vậy, Mục Hiểu Hiểu nhịn không được nhếch miệng cười.

Tiểu Hoa:...

Cô trong tưởng tượng của nàng phẳng lặng như mặt hồ ngày thu, khiến cho cô giáo Mục nhớ những lúc đại tiểu thư cười giống một bé ngốc. Cảnh tượng này bị cô giáo Mỹ Mỹ đứng ở xa đang mở bình giữ nhiệt uống nước kỷ tử bị nhìn thấy, cô ấy không nhịn được mà hỏi: "Cô ấy vẫn luôn vậy sao?"

Cô giáo Trương: "Ai?"

Cô ấy cười mà không đáp.

Đôi mắt cô giáo Mỹ Mỹ nhìn chằm chằm vào Mục Hiểu Hiểu, lúc nàng vừa mới đến đã mặc một cái áo sơmi rách, cô ấy cho rằng Hiểu Hiểu là một đứa trẻ học giỏi sinh ra trong gia đình khó khăn. Nhưng dần dần tiếp xúc, qua thời gian nghỉ ngơi cô ấy mới biết Hiểu Hiểu là sinh viên rất nổi tiếng trong khoa tâm lý, còn chưa tốt nghiệp đã giúp đỡ được rất nhiều người. Hơn nữa tiền khám bệnh cao làm người khác phải trố mắt nhưng nàng chẳng hề kiêu ngạo, không giống như những người trẻ tuổi vừa có chút thành tựu đã hận không thể làm ầm lên cho cả thiên hạ cùng biết.

Nàng giống như là một ngọn nến, sáng đến lóa cả mắt, ấm áp rạng ngời. Khiến người khác muốn được đến gần.

Buổi học hôm nay Hiểu Hiểu có hơi mất tập trung, thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn ra ngoài cửa, giống như đang chờ đợi điều gì đó.

Ở bên này, đại tiểu thư đột nhiên gặp phải chút chuyện, cần phải mở họp trực tuyến, vì thế đã đến muộn một chút.

Cô vốn định gửi tin nhắn cho Hiểu Hiểu, nhưng nhớ lại câu nói buổi sáng của cô... Ở trường học chúng ta nên giữ khoảng cách, giả vờ không thân thiết.

Vì thế cô chẳng thèm quan tâm nàng nữa.

Mãi cho đến giờ cơm trưa, Hiểu Hiểu còn không ngừng nhìn ra ngoài, bọn nhỏ ngoan ngoãn xếp hàng múc cơm, một đám bưng tô cơm nhìn cô giáo Trương với ánh mắt khát vọng.

Tay cầm muỗng của cô giáo Trương rất lợi hại, người ta đều run tay bớt phần ăn, nhưng đến lượt cô ấy thì thường xuyên làm cho mình và cô giáo Mục không còn cơm ăn.

Mấy ngày nay, ngoại trừ Hiểu Hiểu thì cô ấy và Lý Bác có tiền bộ rất lớn, thậm chí cô giáo Trương còn có thể đến nhà bếp giúp đỡ. Lý Bác bao tất cả việc nặng như xách nước, rửa chén đũa. Anh ta là một anh chàng hay xấu hổ, nhưng rất kiên định, không biết thì im lặng học, khiêm tốn nhờ Hiểu Hiểu chỉ dẫn, chưa bao giờ nói khổ và mệt.

Trên đường, con của cô giáo Mỹ Mỹ đến tìm nàng, cậu bé không lớn, tên là Cường Cường, chỉ mới vừa biết bước đi chập chững. Lúc nói chuyện còn hơi mơ hồ khó nghe, cả người toàn mỡ, béo múp míp trông như Crayon Shin-chan, Hiểu Hiểu rất thích cậu bé này, lớn lên khoẻ mạnh kháu khỉnh. Cường Cường thấy nàng cũng rất vui, dang hai tay muốn ôm nàng.

Mục Hiểu Hiểu khom lưng bế cậu bé lên, xoa tóc cậu bé: "Nhóc con, lại đến ăn chực à?"

Lượng cơm đứa bé này ăn rất đáng kinh ngạc, lần nào đến cũng sẽ ăn ngấu nghiến một tô cơm lớn, bởi vì cô giáo Mỹ Mỹ quá bận nên chỉ có thể nhờ dì nhà bên chăm sóc cậu bé, tuy rằng dì rất cẩn thận nhưng khả năng nấu ăn lại chẳng ra gì. Chỉ có thể miễn cưỡng xem là không có vấn đề. So với tay nghề của cô giáo Mục ở bên này hoàn toàn khác biệt, vì thế bây giờ Cường Cường rất thích chạy sang đây.

"Cường Cường lại đây, đừng bắt cô giáo Mục ôm con mãi."

Cô giáo Mỹ Mỹ gọi con trai trong bất lực, đứa nhỏ này thật là. Bình thường không thích nói chuyện với người lạ, nhưng lại kết thân với Hiểu Hiểu rất nhanh.

Sự săn sóc của Hiểu Hiểu làm cô giáo Mỹ Mỹ khó xử, nàng biết một mình cô ấy dẫn theo con sống không dễ, nàng cười ha ha ôm Cường Cường: "Không sao không sao, tôi dỗ thằng bé, cô đi ăn cơm trước đi."

Từ nhỏ cô bé đã bắt đầu chăm sóc người khác, việc săn sóc người khác đã thành một thói quen.

Nàng đã từng thấy vì để chăm con mà cô giáo Mỹ Mỹ còn chẳng ăn cơm, làm mẹ đơn thân đúng là không dễ.

Nàng xem qua vì chiếu cố hài tử, liền cơm đều bất chấp ăn, đơn thân mụ mụ là không dễ

Hiệu trưởng vui vẻ hớn hở bưng bát cơm đi đến: "Nhìn Hiểu Hiểu nhà chúng ta giỏi chăm sóc người khác chưa, nhưng tiếc lại là con gái, nếu là con trai thì chúng ta phải ghép đôi cho cô giáo Mỹ Mỹ đấy."

"Hiệu trưởng."

Cô giáo Mỹ Mỹ xấu hổ nhìn thoáng qua hiệu trưởng, Mục Hiểu Hiểu giả vờ không nghe thấy, nắm bàn tay đầy thịt của Cường Cường: "Nên giảm béo rồi, lát nữa phải chạy bộ đi, đừng cứ ăn rồi rúc vào lòng mẹ cháu ngủ nữa."

"Đưa cho tôi đi, cô cũng đã mệt mỏi cả buổi sáng, đi ăn cơm đi."

Cô giáo Mỹ Mỹ đi đến bên cạnh Mục Hiểu Hiểu, dang rộng hai tay, nhưng Cường Cường lại không nhìn cô ấy, bàn tay ôm chặt cổ Hiểu Hiểu không chịu thả ra: "Không không không..."

"Con đúng là thằng nhóc mập không lương tâm."

Một giáo viên bên cạnh không nhịn được mà chọt chọt mặt Cường Cường, mọi người cười đùa vui vẻ. Vào thời khắc hài hòa như vậy, ở cửa chính trường học, thôn trưởng dẫn đại tiểu thư đi đến, khuôn mặt ông ta cười rất tươi: "Ôi chao, nói cái gì mà vui như vậy?"

Hiểu Hiểu cúi đầu nhìn Cường Cường nên không chú ý đến bên ngoài, chỉ đột nhiên nhận ra mọi người không cười nữa, đám trẻ cũng im lặng, ai nấy đều ngơ ngác nhìn ngoài cửa.

Nàng giật mình, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, lập tức ngẩng đầu lên.

Đại tiểu thư!

Chẳng phải là Tần Di sao?

Đại tiểu thư mặc váy dài màu trắng, trên cổ quấn cái khăn lụa màu xanh nhat, trông thanh lịch cẩn thận, mái tóc được búi lên, trang điểm tinh tế nhưng không già dặn, rất phù hợp với cô, bên hông có đeo một ống sáo màu xanh thẫm.

Tóc dài, môi đỏ, mắt đen...

Khí chất nổi bật.

Thật sự giống như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ.

Không chỉ có bọn nhỏ, mà các thầy cô và hiệu trưởng ở đây cũng nhìn đến đến ngẩn cả người.

Đại tiểu thư thờ ơ liếc qua Mục Hiểu Hiểu và đứa bé trong tay nàng, rồi lại nhìn cô giáo Mỹ Mỹ đang đứng sát cạnh nàng, nàng khó khăn nghiêng đầu qua.

A.

Quảng cáo
Trước /119 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cái Thế Ma Đồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net