Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt của Ngụy
Nhiễm rõ ràng tới nỗi người trong phòng đều phát hiện cô ta có gì đó
không ổn. Tiểu Vương thậm chí còn bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của một nghi phạm thì sao cậu ta có thể yếu thế được?
Yếu thế trước nghi phạm á, đùa gì vậy, vì vậy cậu ta hơi hất cằm lên,
trợn mắt nhìn cô ta.
Khóe môi cô ta cong
lên một cách kỳ dị, nhưng nhìn ngoài mặt không thể nhìn ra tâm trạng của cô ta, chỉ có nắm tay đang siết chặt dưới bàn là tiết lộ một chút cảm
xúc của cô ta, ít ra cũng không phải đang bình thản như ngoài mặt.
“Cứ tưởng lực lượng cảnh sát là những người vì dân phục vụ, nhưng sau khi
thấy vị cảnh sát này thì tôi phát hiện cũng không hẳn. Hóa ra dù làm
nghề gì đi nữa thì cũng có loại cặn bã đội lốt người mà miệng đầy phân!” Cô ta mở miệng, mặc dù lời nói không chút khách sáo, thậm chí có thể
nói là độc ác, nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng, nếu người đối diện
nghe không kỹ có lẽ sẽ bỏ qua những câu này.
Nhưng loại buộc tội kết hợp với giọng điệu và ngữ khí này, làm sao có thể nghe bình thường được.
“Này này!” Thái Thành Tể nhíu mày, vẻ mặt không đồng tình: “Chúng tôi hiện
đang thẩm vấn, cô ngồi ở đó là vì có liên quan ít nhiều đến vụ án, chúng tôi cũng phải đang mời cô tới bình phẩm toàn diện đồng nghiệp của
mình.”
Ngụy Nhiễm cuối cùng cũng dời ánh
mắt ra khỏi người cảnh sát Tiểu Vương: “Dù các người hỏi thế nào đi nữa
thì kết quả cũng sẽ như vậy thôi, ai nấy đều rõ ràng, nếu có chứng cứ
thì còn phải ngồi đây tốn thời gian sao? Tôi không hợp tác như thế thì
chỉ việc giam tôi lại chờ ngày mở phiên tòa thôi, không phải sao?”
Giang Ly và những người còn lại không có ý kiến gì với những lời này của cô
ta, chỉ tiếp tục hỏi một vài vấn đề. Lần thẩm vấn này Giang Ly cũng dùng biện pháp của Tô Ngôn, hỏi những chủ đề hoàn toàn không liên quan gì
đến nhau, tiết tấu thẩm vấn như thế rõ ràng làm cho cô ta cảm thấy rất
khó chịu, lại thêm có Tiểu Vương ngồi bên cạnh gây áp lực tinh thần rất
lớn cho Ngụy Nhiễm, khiến cô ta phân chia ra một nửa tâm trí để đối phó
với những cảm xúc kích động của mình.
Nhìn vẻ mắt của Ngụy Nhiễm đã dần có chút thay đổi, bỗng điện thoại của Tiểu Vương vang lên. Cậu ta chào Giang Ly một tiếng rồi đi ra khỏi phòng
thẩm vấn để nhận điện thoại.
Hạng Dương
cũng không tạm dừng mà tiếp tục hỏi: “Cô Ngụy, hay là nói về số tiền mà
nhà cô đã được nhận sau khi phá dỡ nhà đi… Cô đừng nói với tôi là mấy
chục vạn đó đều bị Hùng Hướng Mình đánh bạc thua hết rồi…”
Lúc này, giọng nói thô bạo của Tiểu Vương vang lên từ khe cửa chưa được đóng chặt: “** mẹ mày…”
“Đừng có khóc lóc nữa, có tin tao sẽ…”
“Bây giờ tao đang đi làm, mày nghe không hiểu tiếng người à…”
Những câu tiếp đó nếu đặt trên trang web video đều phải xử lý bằng ba tiếng
“beep”, nét mặt Giang Ly nặng nề hơn mấy phần, Thái Thành Tể thấy vậy
liền vội vàng chạy tới đóng kín cửa lại, hiệu quả cách âm của cánh cửa
thành công chặn lại những âm thanh chửi rủa bên ngoài.
“Tiếp tục đi.” Giang Ly bình tĩnh ra lệnh.
Hạng Dương khẽ gật đầu, tiếp tục câu hỏi vừa mới bị cắt ngang, nhưng người
phụ nữ đối diện rõ ràng đang phân tâm, có vẻ như nghe không lọt nửa lời
anh ta nói.
“Ngụy Nhiễm? Ngụy Nhiễm?”
Thái Thành Tể thấy cô ta rất lâu không đáp lại liền gọi vài tiếng, người đối diện vẫn cúi thấp đầu, không cho họ thấy rõ biểu cảm. Không có phản ứng gì, cứ thế ngồi vô hồn ở đó, trán gần như chạm xuống mặt bàn rồi.
Ở một góc người khác không nhìn thấy, đáy mắt của Ngụy Nhiễm lúc này đã
đỏ bừng, tâm trạng vốn dĩ nên là thỏa mãn cực độ lại biến thành trống
rỗng, kêu gào, lăn lộn, những cảm xúc này từ từ xâm nhập vào đầu óc cô
ta, khiến hai tay cô ta siết chặt lại, thậm chí móng tay hằn lên lòng
bàn tay những vết đỏ cô ta vẫn không có chút cảm giác nào.
Trong mấy phút này, bất luận Thái Thành Tể có gọi cô ta thế nào thì Ngụy Nhiễm vẫn duy trì trạng thái đó.
Cuối cùng Hạng Dương thở dài xem như chịu thua: “Ngụy Nhiễm, cô cho rằng
tiếp tục thái độ cự tuyệt hợp tác này thì cảnh sát chúng tôi không có
biện pháp sao? Cô nghĩ chỉ cần chịu đựng 48 tiếng thì có thể bình yên vô sự về nhà à? Đừng nói tôi uy hiếp cô, nghi vấn của vụ án này còn rất
nhiều, tôi có thể nộp đơn xin vì lí do khác mà tiếp tục giam cô đến khi
nào cô chịu nói thật! Muốn thử không?”
Anh ta vừa dứt lời, Tiểu Vương liền cầm điện thoại đi tới, vừa đi vừa xấu
hổ cười với ba người họ: “Thật xin lỗi, chúng ta tới đâu rồi?”
Giang Ly đột nhiên mở miệng đáp lại cậu ta, nhưng giọng điệu và biểu cảm đều
hết sức lạnh lùng: “Cậu đang thẩm vấn đấy à? Chơi trò chơi hay gì? Còn
có thái độ làm việc hay không? Nếu cứ tiếp tục thế này thì tôi tin cậu
cũng biết rõ hậu quả rồi đấy.”
Nét mặt Tiểu Vương lập tức sa sầm xuống, nhưng không dám nói gì chỉ ồm ôm lên tiếng: “Vâng, đội trưởng Giang.”
“Ha ha…” Ngụy Nhiễm ở đối diện không biết đã ngẩng đầu lên từ khi nào, vì
cúi đầu một lúc lâu nên sắc mặt đỏ bừng, đáy mắt cũng vậy, nhưng không
biết là do tư thế kia hay là vì nguyên nhân khác. Cô ta thấp giọng bật
cười, nhưng vết nhăn ở khóe mắt lại hoàn toàn không có ý cười, không
khỏi khiến người ta cảm thấy hơi kinh hãi.
“Cô cười cái rắm ấy, cẩn thận ông đây…!” Tiểu Vương ra sức đập lên bàn một
cái, một tiếng “Bang” vang lên thật lớn khiến người khác đinh tai nhức
óc.
“Mày muốn thế nào? Đánh tao à? Ngoại
trừ tứ chi phát triển ra thì mày có gì mà kiêu ngạo chứ?” Ngụy Nhiễm
ngừng cười, nhưng khóe miệng vẫn cong lên, ánh mắt nhìn về phía Tiểu
Vương vô cùng u ám, giống như một con búp bê ngồi một chỗ bất động: “Mày có biết người đánh tao trước đó bây giờ ra sao không? Tao nói cho mày
biết, nó chết, chết rồi!”
“Tiểu Vương, ra ngoài đi!” Giang Ly quát lớn.
“Làm sao vậy, anh bảo hắn ra ngoài làm gì? Không phải các người muốn khiến
tôi thừa nhận mình đã giết Hùng Hướng Minh sao? Anh cho hắn ở lại đây
đi, tôi sẽ nói cho các người nghe.” Ngụy Nhiễm trợn trừng mắt, thành
công ngăn cản động tác định rời đi của Tiểu Vương.
“Ngụy Nhiễm, cô phải hiểu mình đang nói cái gì, cô đang chuẩn bị thừa nhận
mình đã sắp đặt để sát hại Hùng Hướng Minh à?” Giang Ly nhắc nhở cô ta
phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình.
“Đây không phải là kết quả mà các người mong muốn sao?” Ngụy Nhiễm vẫn nhìn
chằm chằm vào Tiểu Vương: “Là tôi sắp đặt giết hắn, hắn đánh vợ đánh
con, còn đem tiền trong nhà đi xài hết, chẳng lẽ loại cặn bã đó không
đáng chết sao?”
Hạng Dương vội vàng bắt đầu ghi chép.
Tô Ngôn trong phòng quan sát nhìn chăm chú vào tình hình phòng thẩm vấn
đối diện, cứ như thế đứng trước khung của không nhúc nhích cho đến khi
ngoài trời đã tối đen, trong phòng thẩm vấn mới tạm thời kết thúc.
Theo giọng điệu và trạng thái kỳ lạ của Ngụy Nhiễm lúc khai nhận thì những
chuyện xảy ra không khác mấy so với những gì cảnh sát đã đoán trước.
Ngụy Nhiễm đã cố tình thu hút sự chú ý của Đường Anh Nhạc trong nhóm
chat, từ đó dẫn đến một loạt sự kiện phát sinh kế tiếp.
Sau khi tỉnh táo lại đã thấy bọn người Giang Ly lần lượt ra khỏi phòng thẩm vấn, vì vậy cô cũng kéo cửa bước ra ngoài, gặp họ ở ngoài hành lang.
“Vất vả rồi.” Giang Ly vỗ vai Tiểu Vương: “Quay về giúp tôi chào hỏi lãnh
đạo của cậu một tiếng, vụ án này cũng có một phần công lao của cậu.”
“Việc nên làm thôi, nên làm thôi.” Tiểu Vương cuối cùng cũng lộ ra bộ dạng
ngốc nghếch của mình, nhưng gãi gáy có chút không hiểu: “Chỉ là tôi
không hiểu nổi, chẳng phải nói nghi phạm này rất khó nhai sao? Sao lại
thuận lợi như vậy.”
Thái Thành Tể và Hạng Dương nghe vậy đều nhìn cậu ta bằng ánh mắt thương hại, càng làm cho
đầu óc cậu ta trở nên mờ mịt. Cậu ta được Giang Ly tạm thời điều tới từ
một phân cục huyện, trước đó chỉ làm trong văn phòng, đây là lần đầu
tiên tham gia kiểu thẩm vấn trực tiếp thế này nên tất nhiên sẽ không
hiểu vấn đề trong đó.
“Vì thật ra trong
lòng của Ngụy Nhiễm đều rõ hơn ai hết, lần này cô ta rất khó có cơ hội
để trốn thoát, dù cô ta có chết không thừa nhận thì chúng ta cũng sẽ
dùng tội danh khác để khởi tố cô ta. Ví dụ như căn cứ theo lời khai của
Ngụy Hòa Chí, ít nhất chúng ta có thể nói cô ta bao che, trong thời gian cô ta chấp hành bản án thì chúng ta cũng sẽ tiếp tục điều tra, đến lúc
cô ta thụ án xong thì tất cả tội ác đã được vạch trần rồi.” Thái Thành
Tể ân cần giải thích.
“Vậy… Sao các anh lại nhìn tôi với ánh mắt như thế?” Tiểu Vương vẫn còn hơi hoảng hốt.
“Là vì anh khiến cho Ngụy Nhiễm thay đổi ý định quyết tâm chống lại chúng
tôi.” Tô Ngôn mở miệng nói: “Sự xuất hiện của anh đã thành công khiến
tất cả những ký ức tồi tệ của cô ta với Hùng Hướng Minh trở lại, khi cô
ta nhìn anh và trực tiếp thú nhận mọi chuyện, trong lòng cô ta đã hoàn
toàn tự thỏa mãn rồi.”
“Tự… Tự thỏa mãn?” Nghe thì có vẻ rất hay ho, nhưng hình như cũng không phải chuyện tốt gì.
“Đúng vậy, vừa rồi Ngụy Nhiễm đã xem cậu như Hùng Hướng Minh, một lần nữa
giết chết anh ta trong tâm trí.” Hạng Dương nói xong thì mím môi, nở một nụ cười xấu hổ: “Rõ ràng cô ta cảm thấy giết chết cậu hấp dẫn hơn là
chống đối cảnh sát.”
Đây là bệnh chung
của những tên sát thủ liên hoàn, chúng tình nguyện hợp tác với cảnh sát
để cảm xúc trong nội tâm mình được thỏa mãn. Cũng giống như một số tên
sát nhân sẽ đề nghị dùng các bức ảnh chụp hiện trường cái chết của nạn
nhân để đổi lấy danh tính của những nạn nhân khác, một số sẽ lấy lời thú tội của mình để làm mồi nhử, muốn cảnh sát đồng ý với những yêu cầu vô
lý của chúng.
Tiểu Vương: … Sao lại nói cho tôi biết những chuyện này chứ, đội chuyên án đáng sợ quá, tôi muốn về nhà! QAQ
…
Ánh nắng ban mai xuyên qua những khe hở trên rèm cửa, tràn xuống chiếc
giường màu lớn màu be, đột nhiên, một tiếng chuông dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh ban đầu.
Một cánh tay trắng nõn từ
trong chăn duỗi ra, nhưng chỉ cần có người để ý sẽ thấy dưới lớp da mịn
màng kia có một sức mạnh tiềm ẩn. Tô Ngôn tắt tiếng chuông báo thức từ
điện thoại mình, sau đó chui đầu từ trong chăn ra rồi nằm đó im lặng
nhìn đèn treo trên trần nhà.
Cuối cùng
thì vụ án thi thể không đầu cũng kết thúc, đội chuyên án có một kỳ nghỉ
vài ngày, tất nhiên là cô về biệt thự nhà họ Tô, cùng Thế Minh và Trịnh
Tuệ “vui vẻ hòa thuận” một nhà.
Sau khi
ngây người một lúc, cô nhìn đồng hồ một chút rồi trở mình bò dậy, rửa
mặt xong thì xuống lầu chuẩn bị ăn sáng. Vừa vào phòng ăn đã thấy Tô Thế Minh ngồi đó, cầm máy tính bảng trong tay xem tin tức, còn Trịnh Tuệ
thì đang húp cháo, trò chuyện với Tô Thế Minh vài câu.
Tô Ngôn chào họ xong thì uống một ly sữa, sau đó cắn hai miếng bánh mì đi
lên tầng 2, không nói gì nhìn hai vợ chồng đối diện, có vẻ như rất hòa
hợp hàn huyên vài câu, sau đó Tô Thế Minh lâu miệng, ngẩng đầu rồi đi
như gió.
“Mấy ngày nay con về đều nghỉ
ngơi sao?” Sau khi Tô Thế Mình đi, Trịnh Tuệ lại xoay người quay lại bàn ăn tiếp tục bữa sáng, tranh thủ thời gian ngẩng đầu lên hỏi cô.
“Chắc là vậy, đúng lúc cuối tuần không phải trực ban, có thể nghỉ 3 ngày.” Trong miệng cô vẫn đang nhai bánh mì, mơ hồ đáp lại.
“A…” Trịnh Tuệ không có phản ứng gì đặc biệt, sau khi húp xong ngụm cháo
cuối cùng thì đứng dậy lắc mông đi lên lầu: “Lát nữa mẹ có hẹn đi đánh
bài với mấy người bạn, con muốn ăn gì thì nhờ dì làm đi, tự mình ở nhà
nghỉ ngơi cho tốt!”
Vốn dĩ cứ tưởng rằng
mấy ngày tới sẽ nghênh đón thêm một trận “gió tanh mưa máu” nữa, vì vậy
tình huống này thành công khiến Tô Ngôn ngẩn người ra, thật sự cô rất
muốn hỏi đối phương sao lại đột nhiên buông tha mình như thế, nhưng nghĩ lại thì thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cô còn trông
mong họ nghĩ gì nữa?
Không lâu sau Trịnh
Tuệ đã thay quần áo đi xuống, cô trợn mặt nhìn, cuối cùng vẫn hỏi ra sự
nghi ngờ ban nãy: “Gần đây ba có chuyện gì vui à mẹ? Sao vậy? Bị chuyện
của nhà họ Diêm chơi một cú tổn thất nhiều vốn lưu động như thế, công
việc vận hành công ty không có gì khó khăn sao?”
Trịnh Tuệ đang đứng trước cái gương to gần cửa ngắm nghía bản thân, nghe vậy
liền hung hăng quay lại trừng mắt nhìn cô: “Con nhỏ này, nói năng kiểu
gì vậy? Con muốn nhà chúng ta xảy ra chuyện à?”
Tô Ngôn mơ hồ nhếch môi: “Con chỉ muốn biết có phải công ty gặp được
chuyện gì tốt không thôi mà, ba cười đến mức mất cả mắt rồi.” Chỉ mong
đừng xuất hiện thêm một nhà họ Diêm khác nữa, lỡ như lần này vận khí
cũng tốt như vậy, lại gặp được một kẻ biến thái trong nhà đó thì sao.
“Đương nhiên là có chuyện tốt, lúc trước chẳng phải mẹ đã nói với con là nhà
họ Giang kia từ thủ đô muốn tới Thành phố Nam Thành đầu tư sao, gần đây
ba con đã tiến hành bàn bạc với họ rồi, tình hình khá ổn.” Trịnh Tuệ
cũng không quá rõ công việc kinh doanh của Tô Thế Minh, vì vậy chỉ có
thể nói đại khái, nói xong thì liền ngâm nga hát trong miệng rồi đi ra
cửa. Một giây sau, một chiếc xe màu đen chạy từ biệt thự ra ngoài đường
lớn.
Nhà họ Giang? Nhà của Giang Ly á? Tô Ngôn ngồi trên sô pha phòng khách dưới lầu sờ cằm, đang suy nghĩ xem ý
đồ của nhà họ Giang khi chọn trúng nhà họ Tô là gì thì bỗng điện thoại
trên bàn trà vang lên tiếng nhạc chuông.
Cô vươn tay cầm lấy, nhìn thoáng qua tên người gọi liền lập tức nhận điện thoại: “A lô, Tô Ngôn… Rõ!”
Hơn 1 tiếng sau.
Tô Ngôn từ trên xe taxi nhảy xuống nhìn khung cảnh trước mắt, đây là một
công trường đang thi công, khu vực xung quanh đều được bao bọc bởi những tấm tôn cao 2 3 mét, chỉ chừa lại một cái cửa lớn để công nhân và xe cộ ra vào.
Nhìn thoáng qua có thể thấy đây là khu hoàng thổ*.
(*) Hoàng thổ: Đất bazan.
Cô nheo mắt đi vào, từ xa đã nhìn thấy mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu ở
đó, đèn nhấp nháy, bên cạnh có rất nhiều công nhân vây quanh, thậm chí
có người còn nhìn xuống từ tầng 2 khu ký túc xá cách tấm tôn không xa.
Cô chen qua đám đông, sau khi xuất trình thẻ ngành với đồng nghiệp canh
giữ dải phân cách thì đi thẳng vào trong. Giang Ly và Hạng Dương đang
đứng trước một cái hố sâu ngang eo người trưởng thành, cô bước tới nhìn
xuống dưới thì thấy pháp y Trương Khải Sơn đang ở dưới đáy hố cùng với
thực tập sinh của mình.
“Đội trưởng Giang, anh Hạng.”
Giang Ly nhìn cô khẽ gật đầu, Hạng Dương thấy cô như thấy được người thân:
“Em gái, em nói xem có công bằng không chứ, vì cái gì mà Thái Bao được
về thăm người thân, còn hai chúng ta lại phải đi ăn cát ở nơi này?”
Tô Ngôn lắc đầu bật cười: “Đây là kỳ nghỉ đông được lãnh đạo phê duyệt,
nếu anh Thái có nhận được tin thì sớm nhất cũng phải ngày mai mới về
kịp.” Nói xong cô quay sang nhìn hai người đang bận rộn dưới hố: “Đây là chuyện gì thế?”
“Công trường thi công
không phải là phải đào hố sao, lúc cái xẻng xúc xuống dưới đã đào ra
được vài mảnh xương người.” Hạng Dương nhìn phía đáy hố chép miệng: “Hẳn là có 2 thi thể, họ đang ở dưới chơi xếp hình kìa.” Quả nhiên, Trương
Khải Sơn đang ngồi dưới đáy hố, một tay cầm cái đầu lâu, một tay cầm một cây xương sườn, trên mặt thở dài tiếc nuối.