Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Cậu Chủ Em Sai Rồi - Trần Nguyệt Vy
  3. Chương 65 Chương 65 Tìm việc
Trước /170 Sau

Cậu Chủ Em Sai Rồi - Trần Nguyệt Vy

Chương 65 Chương 65 Tìm việc

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Vậy là đã tròn năm ngày Nguyệt Vy bắt đầu cuộc sống ở trọ sinh viên. Nhà trọ ở gần trường, nên mỗi sớm đi học, cô và Huệ An vẫn thường đi bộ đến trường. Đến trưa đi học về, thì ra sạp hàng ở đầu ngõ, mua một ít thức ăn về trọ nấu, vậy là có một bữa trưa ngon lành nhưng tiết kiệm được kha khá tiên.

Huệ An, Nhật Tân và Nguyệt Vy ngoại trừ giờ lên lớp, gần như thời gian nào cũng dính lấy nhau. Quan hệ mỗi lúc mỗi thân thiết gần gũi.

Nguyệt Vy vì sự vui vẻ này mà cũng không còn bận tâm đến chuyện Hoàng Phong nữa.

Không thấy không nghe tâm không động. Mọi thứ dường như đang chuyển biến theo ý muốn của cô. Hôm nay, như thường lệ, tan học, cả ba người trở về nhà trọ bắt đầu làm vừa trưa.

Mỗi người mỗi việc chẳng mấy chốc đã xong xuôi. Trong bữa ăn, Huệ An nói rằng ngày mốt cô ấy sẽ bắt đầu đi làm, đã xin được một công việc part time với mức lương một triệu rưỡi ở quán cà phê gần trường.

Nguyệt Vy nghe vậy, liền hỏi: "Chỗ đó còn tuyển người không? Mình cũng muốn đi làm.

Không đợi Huệ An trả lời, Nhật Tân đã lên tiếng: "Chị nhằm làm nổi không? Công việc ở quán cà phê nghe vậy chứ cũng không nhẹ nhàng đầu đấy. Quán càng rộng thì chạy bàn càng mệt. Chưa kể đến việc áp lực từ bà chủ, và khách hàng. Hơn nữa, cũng năm cuối rồi. Chị phải tập trung học hành chứ. Chị Huệ An cũng là bất đặc dĩ lắm mới đi làm thời điểm này, chị có mẹ chu cấp rồi cũng không nên găng gượng làm gì.”

Huệ An nghe Nhật Tân nói, trong lòng thầm tán thường. Chàng trai này nhìn có vẻ vui vẻ hài hước nhưng cũng không kém phần trưởng thành chín chắn. Đụng tới vấn đề cần thiết lúc nào cũng suy xét kĩ càng, thật khiến người ta tin tưởng.

Huệ An tán đồng quan điểm của Nhật Tân, cô khuyên Nguyệt Vy: “Bây giờ nhà mình đang xảy ra trục trặc vì kinh tế nên không muốn dựa dẫm vào cha mẹ nhiều. Còn cậu, dù sao cũng có mẹ lo liệu, nên tập trung việc học thì hơn. Vừa làm vừa học thật sự rất vất vả.

Nguyệt Vy biết rằng Nhật Tân và Huệ An đều muốn tốt cho cô nhưng mà cô vẫn không đồng ý ý kiến của họ. Đi làm đương nhiên phải vất vả, không có việc gì không vất vả mà kiếm ra tiền cả, hơn nữa đúng thật là mẹ cô chu cấp nhưng mà bây giờ cô ở trọ, tiền chu cấp hàng tháng cũng nhiều hơn một khoảng. Mẹ cô làm việc mệt nhọc biết bao nhiêu mới đủ tiền trọ của cô. Cũng không thể chây ì ở nhà mãi được.

Cô nói: "Dù sao thì mình cũng sẽ thử một lần. Người khác chịu vất vả được thì tại sao mình lại không được. Đi làm thêm vừa kiếm được tiền vừa kiếm thêm trải nghiệm chẳng phải rất tốt hay sao?"

Huệ An và Nhật Tân nhìn nhau, cũng không biết nói gì. Nguyệt Vy tuy dịu dàng đáng yêu nhưng cũng bướng binh cổ chấp không kém.

Vậy là ngày hôm sau, Nhật Tân vì không yên tâm để Nguyệt Vy đi một mình nên đã đích thân chở cô đi. Bây giờ là ba giờ chiều, vừa tan học xong, Nguyệt Vy định không về trọ thay đồ mà cùng cùng Nhật Tân đi luôn. Bởi vì cô cảm thấy như thế này ổn rồi.

Sơ mi trắng mới tinh và quần tây đen, đi giày xăng đan, sau lưng là balo, nhìn ổn rồi đúng chứ.

Nhật Tân nhìn dáng vẻ của cô, cười nói: “Chị nên về thay đồ thì hơn. Nhờ đầu người ta tưởng chị học sinh lại không nhận thì khổ."

Nguyệt Vy nhíu mày: "Làm gì tới mức đó, chị thấy ăn mặc như thế này rất lịch sự, trồng chị còn chững chạc hơn em đó nhóc a."

Nhật Tân chỉ mim cười lắc đầu cười khổ "Ngược lại thì đúng hơn. Mà thôi, lên xe đi, chúng ta ghé ăn gì rồi đi tìm “Sao thế được. Đi trước rồi ăn sau. "Chị không đói à?" Nhật Tân nói: “Hồi trưa em thấy chị ăn có hai bát cơm Nguyệt Vy cũng không cảm thấy có gì khác lạ với sự để ý này của Nhật Tân. Ăn cơm chung, vỏn vẹn có ba người, cô ăn mấy bát đều do Nhật Tân xới, cậu ấy là nhớ đều đương nhiên thôi.

Nguyệt Vy đáp: "Chị không đói. Mình đi ngay luôn đi.”

Nhật Tân lưỡng lự nhưng rồi cũng nhanh chóng nổ máy, như mọi khi cậu đội mũ bảo hiểm cho Nguyệt Vy, cô lên xe, năm hờ vào mép áo cậu. Xe chạy, bóng dáng hai người khuất dân. Họ không hề hay biết rằng, nhất cử nhất động của họ vừa nãy, từng cử chỉ hành động thân mật đều lọt vào tầm mắt của một người đàn ông ngồi chiếc ô tô cách đó không xa. Người đó chính là Hoàng Phong. Mặt trời ngả dân về Tây, những vệt mắt cuối ngày nhảy nhót trên từng bóng cây hai ven đường. Buổi chiều không đông đúc nhộn nhịp như sớm mai, nhưng cũng nhiều xe cộ qua lại. Đi trên đường, gặp quán cà phê nào dán biển tuyển nhân viên Nhật Tân đều dừng lại. Có một vài quán đã đủ người rồi, một vài quán thì còn thiếu nhưng chỉ tuyển nam.

Xem ra tìm việc cũng không dễ dàng gì. Vì có không có xe, nên chỉ tập trung tìm những nơi gần trọ gần trường. Nhưng phần lớn đều đã đủ nhân viên. Đến gần 5 giờ, vẫn chưa tìm được chỗ làm ưng ý. Chỗ thì bà chủ quá chua ngoa, còn chưa vào làm đã hạnh học đủ thứ, chỗ thì một giờ chưa tới mười ngàn, trong khi giờ làm việc lên đến 6 tiếng. Đúng là bóc lột sức lao động.

Bước ra từ tiệm cà phê thứ 6, Nguyệt

Vy rủ vai thở dài ảo não: "Lẽ nào không tìm được thật sao? Chỉ là việc làm thêm thôi mà. Có cần khó khăn đến vậy không?”

Nhật Tân vỏ vỏ vai cô: “Thôi, xem như ông trời thương chị không muốn để cho chi vất vả đi làm thêm Về thôi.

Nguyệt Vy lại thở dài: "Có mà ông trời không muốn chị có tiền thì có Chán quá đi."

Nhật Tân day nhẹ má cô. "Xem cái mặt này như cái bánh bao thiu. Thôi nào, đi ăn đi, chị muốn ăn gì em khao?"

Nếu không nhắc Nguyệt Vy cũng không biết là mình đang đói. Nãy giờ cô cứ bận tâm chuyện tìm việc, bỏ qua cái bụng đang cồn cào của cô.

Đúng thật là rất đói.

Nhưng lúc này, bất chợt Nguyệt Vy nhìn thấy bên kia đường hình ảnh tấm biển tuyển nhân viên phục vụ to đùng, được dán lên trên trước cửa tiệm cà phê rất lớn. Trước đó còn có lẵng hoa khai trương. Có vẻ như là quán vừa khai trương.

Trong lòng Nguyệt Vy không khỏi mừng rỡ. Nhật Tân và cô lái xe sang cà phê đó

Nhịp tim Nguyệt Vy tăng nhanh đột ngột. Thiết nghĩ chỉ là trùng hợp thôi, nhưng khi nghe đến cái tên này

Nguyệt Vy không khỏi run rợ.

Cô theo bản năng quay đầu về phía sau, chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao lớn, đó là một người đàn ông có đối vai rộng, anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng, quần tây đen, một tay cầm áo vest, một tay cầm điện thoại bước lên cầu thang. Chỉ một bóng lưng cũng toát ra khí chất của kẻ có tiền. Chị quản lí đẩy ly nước đến trước mặt Nguyệt Vy, mim cười tao nhã "Anh ấy là chủ quán cà phê này. Rất đẹp trai có đúng không?”

Giọng điệu cô gái không giấu được sự ái mộ. "Anh ấy chính là ông chủ ở đây, cũng chính là giám đốc doanh nghiệp MG. Các em biết chứ?" MG ư? Nguyệt Vy bà Nhật Tân không khỏi bất ngờ, MG chính là doanh nghiệp cà phê lớn nhất cả nước sở hữu hàng loạt thành tựu kinh tế khủng, báo đài vẫn thường đưa tin về doanh nghiệp này, làm rạng danh đất nước khi đưa được cà phê nước nhà xuất khẩu ra thế giới với phạm vi hon mười quốc gia.

Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Quảng cáo
Trước /170 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhất Hồ Thanh Trà Đảo Giang Hồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net