Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chàng Rể Vô Song Full Dịch
  3. Chương 21-30
Trước /922 Sau

Chàng Rể Vô Song Full Dịch

Chương 21-30

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 21. Tiêu tiền của các người sao?

“Được”, Lâm Hàn xoa xoa mái tóc của Dương Lệ, không từ chối sự sắp xếp của cô.

Tầng sáu, trung tâm thương mại Kerini.

Một nam một nữ đang đứng cùng nhau.

Cô gái có làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, tinh tế, đang mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, thân hình gợi cảm. Chiếc váy cổ rộng để lộ một cái khe sâu thẳm. Trên chiếc cổ trắng như ngọc là chiếc dây chuyền Cartier lấp lánh dưới ánh đèn khiến vẻ ngoài xinh đẹp của cô ta có thêm vài phần cao quý.

Đây chính là chủ tịch công ty Tài Chính Thiên Hải, Chu Nhã Thiến.

Chàng trai đứng bên cạnh thì khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi. Anh ta mặc một bộ vest Armani, tóc tai bóng lộn, vuốt ngược về phía sau, đang cúi xuống xem giờ trên chiếc đồng hồ Rolex. Đây rõ ràng là một người có thân phận không tầm thường.

Chàng trai này có tên Lý Vĩnh Phú, là con trai duy nhất của Lý Xuân Sinh được mệnh danh là ông lớn trong ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, và cũng là một trong những người theo đuổi Chu Nhã Thiến.

“Sao bây giờ vẫn chưa tới nhỉ?”, Chu Nhã Thiến nhìn lối vào thang máy, có chút sốt ruột.

“Có lẽ là bị tắc đường rồi. Dù sao thì bạn thân của em cũng không có xe, chỉ có thể gọi xe qua đây”, Lý Vĩnh Phú mỉm cười.

Chu Nhã Thiến khẽ gật đầu. Cô ta không có cảm giác gì với Lý Vĩnh Phú, nhưng lần này tài chính Thiên Hải gặp khó khăn, cô ta muốn nhờ vả Lý Vĩnh Phú cho nên cố ý hẹn anh ta ra ngoài dạo phố, thắt chặt tình cảm để tìm kiếm sự giúp đỡ.

“Anh có nghe nói đến anh trai Rolls-Royce đang hot hai hôm nay không?”, Chu Nhã Thiến chủ động bắt chuyện.

“Là người trong video ngắn đó sao? Đương nhiên là anh biết. Biển số của chiếc Rolls-Royce đó quá khủng, H-A99999”, Lý Vĩnh Phú có chút ngưỡng mộ nói.

Dựa vào sản nghiệp của gia đình anh ta, muốn mua một chiếc Rolls-Royce không phải là vấn đề gì to tát, nhưng có thể lấy được biển số đẹp như thế thì khá phức tạp.

Chín, đại diện cho ngôi vua, không phải là biển số mà một người bình thường có thể có được!

“Đúng vậy, tôi xem video đó chỉ quay được bóng lưng, nhưng chủ xe chắc chắn rất trẻ. Nếu có thể quen biết người như thế thì tốt quá! Với khủng hoảng của Tài chính Thiên Hải chúng tôi, mấy nhân vật thuộc tầng lớp đó chỉ cần nói một câu là giải quyết xong”, Chu Nhã Thiến than thở nói.

“Ha ha, Nhã Thiến, em yên tâm. Anh sẽ giúp em vượt qua khủng hoảng lần này, cũng chỉ hơn bảy triệu tệ thôi!”, Lý Vĩnh Phú cười ha ha, vỗ vào ngực mình.

Chu Nhã Thiến gật đầu, nhìn cửa ra vào thì thấy một đôi nam nữ đang nắm tay đi tới.

Đó là Lâm Hàn và Dương Lệ.

“Tiểu Lệ, sao cậu đưa chồng tới làm gì”, Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn, cau mày, nhìn có chút khinh miệt.

Ánh mắt của Lý Vĩnh Phú lại dán chặt lên người Dương Lệ, trong đó lộ ra vẻ kinh ngạc và có chút thèm muốn.

“Sao nào, hai người đi dạo, tớ không đưa chồng tới thì lẽ nào làm bóng đèn à?”, Dương Lệ ôm cánh tay Lâm Hàn, nhìn rất thân thiết.

Dương Lệ lắc đầu, có chút miễn cưỡng giới thiệu, nói: “Lâm Hàn, đây là Lý Vĩnh Phú, con trai duy nhất của ông lớn trong ngành bất động sản thành phố Đông Hải, trước mắt đang làm quản lý cao cấp ở một công ty đầu tư. Vĩnh Phú, đây là Lâm Hàn”.

“Ha ha, thì ra là anh Lý, không biết anh làm nghề gì?”, Lý Vĩnh Phú giơ tay về phía Lâm Hàn.

“Tôi bán thiết bị trị liệu”, sắc mặt của Lâm Hàn lạnh nhạt, bắt tay qua loa với Lý Vĩnh Phú.

“Bán hàng?”

Lý Vĩnh Phú sững người, lại nhìn Dương Lệ. Công việc bán hàng, không cần học lực, không cần kỹ thuật, vừa khổ vừa mệt. Lâm Hàn làm bán hàng thì sao có thể lấy được người vợ đẹp như hoa như ngọc giống Dương Lệ?

“Lâm Hàn, tôi xin lỗi về chuyện mấy ngày trước ở công ty”, Chu Nhã Thiến lên tiếng.

“Chuyện sau đó, Tiểu Lệ đã nói với tôi hết rồi. Bộ trang sức Tiffany & Co là do anh trúng số được năm trăm ngàn rồi mua nó. Tuy nhiên tôi cũng cảm thấy anh tiêu tiền có chút hoang phí, nên tiết kiệm thì hơn. Dù sao đó cũng là chuyện của anh, tuỳ anh làm thôi”.

“Tôi xin lỗi anh vì thái độ của tôi ngày hôm đó”.

Lâm Hàn bất ngờ nhìn Chu Nhã Thiến. Anh không ngờ, với tính cách của cô ta lại chủ động xin lỗi người khác.

“Mua trang sức năm trăm ngàn?”, ánh mắt Lý Vĩnh Phú loé lên, hỏi:

“Lâm Hàn, nhà anh có xe chưa?”

“Không có”, Lâm Hàn lắc đầu.

“Vậy có nhà chưa? Ý tôi là căn hộ cao cấp có thang máy hoặc bungalow chứ không phải chung cư cũ kỹ đi thang bộ”, Lý Vĩnh Phú lại hỏi.

“Nhà tôi đúng là ở chung cư cũ đi thang bộ”, Lâm Hàn trả lời.

“Vậy thì năm trăm ngàn kia, tiêu như vậy thật quá phí”.

Lý Vĩnh Phú nhẹ giọng than thở: “Không nhà không xe mà lần đầu tiên trúng số được năm trăm ngàn lại đi mua trang sức. Nếu anh có năm trăm ngàn, cố gắng thêm vài năm nữa là có thể gom đủ tiền đặt cọc, mua một ngôi nhà khang trang ở thành phố Đông Hải, thế mà lại đi mua đồ trang sức, quá lãng phí”.

“Tuy rằng, năm trăm ngàn này đối với tôi chỉ là con số nhỏ nhưng đối với anh… Thật sự lãng phí rồi”.

“Tôi cũng thấy lãng phí”, Chu Nhã Thiến lên tiếng dạy dỗ nói:

“Chung cư Hạnh Phúc là chung cư cũ đã xây được mười mấy năm rồi, điều kiện sinh hoạt, giao thông đều không thích hợp để ở. Lâm Hàn, lần đầu tiên anh trúng năm trăm ngàn thì nên tiết kiệm trong ngân hàng, để giữ làm tiền đặt cọc nhà chứ không phải để mua đồ trang sức”.

“Tôi yêu vợ tôi. Tôi mua trang sức cho cô ấy thì tôi vui vẻ chứ tiêu tiền của hai người à?”, Lâm Hàn lạnh nhạt hỏi lại.

Tiêu tiền của hai người à?

Nghe câu nói này, Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú bỗng chốc cứng họng không nói được gì.

“Được rồi, nói với anh là giá nhà đang tăng nhanh như điên, rồi đầu tư các kiểu chắc anh cũng không hiểu. Một người bán hàng thì hiểu được gì. Tôi không giận anh làm gì”, Lý Vĩnh Phú lắc lắc đầu, trong ánh mắt đầy vẻ coi thường.

Chu Nhã Thiến cũng tức đến nỗi trên khuôn mặt tỏ ra vô cùng lạnh lùng: “Được, tôi không nói nữa. Dù sao cũng không phải chuyện của tôi, chúng ta đi dạo thôi!”

Phụ nữ đi dạo phố, mục đích chính cũng chỉ là để mua quần áo, giày dép, mỹ phẩm.

Chu Nhã Thiến và Dương Lệ bước vào một cửa hàng trang phục nữ, Lâm Hàn cũng bước vào.

“Chồng ơi, bộ quần áo này đẹp thật!”

Dương Lệ dừng lại trước một chiếc váy trắng, đôi mắt to tròn long lanh. Cô đưa tay sờ lên chiếc váy, cảm giác yêu thích không buông nổi.

“Em thích thì mua nhé”, Lâm Hàn thản nhiên nói.

“Không được, quá đắt, bộ này hai mươi ngàn tệ đấy!”, Dương Lệ nhìn mác giá, bĩu môi, hai mươi ngàn tệ bằng mấy tháng lương của cô.

“Không sao, hai mươi ngàn tệ mà thôi”, Lâm Hàn cầm lấy tấm thẻ đen quyền lực, chuẩn bị thanh toán tiền.

“Không mua thì đừng sờ mó linh tinh, làm bẩn các người đền được không?”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Nhân viên bán hàng của cửa hàng bước đến, trong ánh mắt đầy vẻ coi thường nhìn Lâm Hàn và Dương Lệ: “Bộ váy này là do nhà thiết kế danh tiếng của Pháp dùng nguyên liệu cao cấp nhất để may. Nếu mấy người không mua thì đừng sờ mó lung tung, biết chưa? Hai người nhìn một chút cho biết là được rồi!”

“Cô ăn nói kiểu gì vậy. Cái gì mà không mua thì đừng sờ. Tôi dạo xem cửa hàng quần áo mà lại không được sờ vào quần áo sao?”, ánh mắt Lâm Hàn có chút lạnh.

“Phải là không thể sờ. Anh xem quần áo trên người anh, cộng vào chắc không đến hai trăm tệ! Muốn mua quần áo thì hai người ra khỏi trung tâm thương mại, rẽ trái đến mấy siêu thị mặt đất bên đường mà mua. Quần áo ở đó anh thích sờ thế nào thì sờ!”

Người bán hàng kiêu ngạo lên giọng: “Tóm lại, quần áo ở đây, hai người chỉ được nhìn mà không được sờ! Để cho xem đã là tốt lắm rồi!”

Nghe thấy lời này, Dương Lệ tức muốn đánh nhau. Lần đầu tiên cô gặp phải kiểu nhân viên bán hàng kênh kiệu thế này.

“Sao thế?”

Nghe thấy bên này ồn ào, Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú tiến đến.

“Hay người này là bạn của tôi, sao nào, họ muốn mua quần áo ở đây sao các cô lại không bán?”

Lý Vĩnh Phú kéo kéo cổ áo, làm như vô ý lộ ra chiếc đồng hồ Rolex, ánh mắt lạnh nhạt nhìn người bán hàng.

Người bán hàng vừa thấy Lý Vĩnh Phú trên người toàn hàng hiệu, cao quý sang trọng thì lại cười nịnh nọt nói:

“Nếu đã là bạn của anh đây thì đương nhiên có thể mua đồ ạ!”

Chương 22: Nể mặt bố tôi đi!

Mặc dù vậy, nhưng ánh mắt nhân viên bán hàng nhìn Lâm Hàn vẫn rất khinh khỉnh.

Cô ta không hiểu tại sao Lâm Hàn ăn mặc như vậy mà lại thành bạn của Lý Vĩnh Phú được, nhìn chẳng giống người cùng tầng lớp gì cả.

“Mua được là được”.

Lý Vĩnh Phú cười đắc ý, nhìn sang Lâm Hàn và nói với vẻ dạy dỗ.

“Lâm Hàn, xã hội này rất nhiều người trông mặt mà bắt hình dong. Không có ý gì đâu nhưng mà dù anh nghèo thì cũng phải ăn mặc cho chỉnh tề chút chứ, đừng có phèn phèn thế này nữa!”

Sắc mặt Lâm Hàn bình thản, coi như không nghe thấy anh ta nói gì.

“Người đẹp vì lụa. Nếu anh làm theo lời tôi nói thì sẽ không xảy ra chuyện ban nãy đâu”, Lý Vĩnh Phú nói tiếp.

“Dĩ nhiên, tôi không bắt anh mua quần áo đắt tiền. Như tôi đây cả bộ chắc hơn hai trăm ngàn, anh không mua nổi đâu. Ý tôi là ít nhất cũng nên mua vest, giày da các thứ, chỉ có mấy ngàn thôi”,

“Anh nhìn anh xem, mặc áo T-shirt mấy chục tệ, quần bò, giày vải đi dạo phố thì còn ra cái gì nữa? Cũng không thể trách cô nhân viên bán hàng đó khinh anh, không cho anh mua đồ được!”

“Quần áo này sạch sẽ gọn gàng, tôi mặc thấy thoải mái. Tôi thích vậy không được à?”, Lâm Hàn bình thản nói.

“...”

Câu này khiến Lý Vĩnh Phú á khẩu.

“Lâm Hàn, nếu không có tôi thì ban nãy anh đã bị nhân viên bán hàng đuổi đi rồi đấy!”, Lý Vĩnh Phú trừng mắt nhìn Lâm Hàn.

“Vĩnh Phú, anh việc gì phải nói với anh ta thế, cái tầng lớp như anh ta thì không hiểu nổi đâu”, Chu Nhã Thiến vô cảm nói.

Lý Vĩnh Phú bất lực lắc đầu. Lâm Hàn này đúng là phèn từ trong xương tủy.

Lâm Hàn nhìn Dương Lệ: “Vợ, em đi thử xem có đẹp không nào”.

“Vâng!”

Khi Dương Lệ định lấy váy thì một giọng nói truyền đến.

“Ôi, váy đẹp thật đó!”

Sau đó, một cô gái đi nhanh tới, cầm bộ váy trắng trong tay ngắm nghía.

“Người đẹp, chúng tôi thấy bộ váy này trước mà”, Dương Lệ nói.

“Thì làm sao? Các người có tiền trả đâu! Bộ này tôi mua!”, cô gái ngang ngược nói.

Cô ta mặc váy ngắn, lộ ra đôi chân dài, cổ áo mở ra, bộ ngực căng tràn, khuôn mặt đúng kiểu hot girl mạng, trang điểm rất đậm.

“Anh Nham, em thích bộ này, anh trả tiền mau đi!”, cô gái lại hét lên.

Sau đó, một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi đi vào, da mặt vàng vọt, cổ đeo vòng vàng, bụng tròn nhô ra, rất có cảm giác của nhà giàu xổi.

“Ơ?”

Nhìn thấy người đàn ông này, không biết sao nhưng Lý Vĩnh Phú cảm thấy rất quen, mà không nhớ ra được là gặp ở đâu.

“Ô-kê!”, người đàn ông đi qua, cũng không nhìn giá: “Nhân viên bán hàng, qua gói bộ này cho tôi!”

“Dạ vâng ạ!”

Cô nhân viên bán hàng ban nãy đi qua, định gói đồ lại.

“Chúng tôi thấy món đồ này trước à, sao cô lại gói cho họ?”, Dương Lệ tức giận đáp.

“Đúng vậy, có ai buôn bán như các cô không?”, Chu Nhã Thiến cũng bất mãn.

“Các cô thích nhưng có mua không?”, nhân viên bán hàng hỏi lại.

“Phải thử trước xem có vừa người hay không đã chứ? Không vừa thì tôi mua làm gì?’, Dương Lệ nói.

“Vừa người?”, cô gái bên cạnh nghe vậy thì bật cười: “Tôi mua chưa bao giờ phải thử cả, cứ thích là mua, không vừa thì vứt!”

“Cho nên mời hai vị nhường bước, để tôi gói đồ cho chị này ạ”, nhân viên bán hàng lạnh lùng nhìn Chu Nhã Thiến và Dương Lệ.

“Lâm Hàn! Anh có phải đàn ông không vậy!”

Chu Nhã Thiến đột nhiên quát Lâm Hàn: “Bộ váy vợ anh thích đã bị người ta mua mất rồi, sao anh không nói gì mà rụt cổ ở đó hả? Dù không mua được thì nói một hai câu có mất gì đâu?”

Chu Nhã Thiến nhìn Lâm Hàn, sắc mặt tràn đầy sự khinh bỉ.

“Nhã Thiến, em đừng nói Lâm Hàn thế. Anh ta chỉ là một người tầng lớp thấp, nói ra cũng vô dụng thôi, người ta sẽ không trả đồ cho anh ta đâu”, Lý Vĩnh Phú cười: “Bố anh ở thành phố Đông Hải cũng quen biết mấy người này, để đó cho anh lo”.

Nói rồi, Lý Vĩnh Phú đi đến trước mặt người đàn ông đeo dây chuyền.

“Người anh em, nể mặt chút, nhường cho chúng tôi đi!”.

“Bố tôi là Lý Xuân Sinh, tôi thấy người anh em đây cũng không tầm thường, chắc là biết bố tôi nhỉ. Không nể mặt tôi thì cũng nể mặt bố tôi chứ!”

Chu Nhã Thiến bất ngờ nhìn Lý Vĩnh Phú, không ngờ anh ta lại lôi bố mình ra, xem ra chuyện này ổn rồi đấy.

Lý Xuân Sinh là ông lớn ngành bất động sản của thành phố Đông Hải, quen biết rộng, mấy người thuộc hàng đẳng cấp trong thành phố hầu như đều sẽ nể mặt ông ta.

“Lâm Hàn, nhìn Vĩnh Phú mà học tập rồi nhìn lại mình đi!”, Chu Nhã Thiến lườm Lâm Hàn: “Đúng là cái đồ vô dụng!”

“Haha, mới có hai mấy tuổi đầu mà dám gọi anh xưng em à, chả ra cái thể thống gì!”

Người đàn ông đeo dây chuyền vàng cười khẩy: “Lý Xuân Sinh là cái thá gì? Trước mặt Trần Nham này thì Lý Xuân Sinh còn phải gọi tôi một tiếng anh Nham, cúi đầu khom eo với tôi đấy!”

“Trần Nham?!”

Nghe đến cía tên này, sắc mặt Lý Vĩnh Phú bỗng thay đổi.

Anh ta không ngờ người đàn ông đeo dây chuyền vàng trước mặt này lại là Trần Nham của nhà họ Trần!

Chẳng trách mà quen mắt đến vậy!

Nhà họ Trần của Đông Hải là dòng họ lâu đời. Thế kỷ trước, dòng họ này đã thuộc dạng có uy vọng ở thành phố Đông Hải rồi. Người lập ra dòng họ Trần là Trần Xuyên Hải còn tham gia cả kháng chiến, nội chiến, lên đến hàng Trung tướng.

Có thể nói là một dòng họ chính trị.

Khi đất nước thống nhất, nhà họ Trần bắt đầu làm về chứng khoán và đứng đầu trong giới.

Trần Nham là đời thứ hai, cũng là ông lớn trong ngành tài chính, thương nhân như Lý Xuân Sinh không đắc tội nổi.

“Hóa ra là chú Nham ạ!”

Lý Vĩnh Phú lập tức sửa miệng: “Nếu chú đã thích thì cháu cũng không tranh giành ạ, Nhã Thiến, đi thôi!”

Nói xong, anh ta kéo Chu Nhã Thiến rời đi.

Chu Nhã Thiến thấy dáng vẻ như gặp phải kẻ địch của Lý Vĩnh Phú, biết Trần Nham này không đơn giản.

“Hừ, dám so gia thế với anh Nham thì đúng là muốn chết”, cô gái ôm lấy cánh tay Trần Nham, cười đắc ý: “Mau gói váy lại cho tôi đi!”

“Vâng ạ!”, nhân viên bán hàng vươn tay ra định lấy đồ.

“Khoan đã”, Lâm Hàn lại lên tiếng: “Không thử nữa, tôi mua luôn váy này, mà tôi thấy trước nên gói trước cho tôi đi”.

Nghe vậy, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến đều sững sờ.

Trần Nham cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Hàn, không ngờ đối phương vẫn muốn tranh đồ với ông ta vào lúc này.

“Lâm Hàn? Anh muốn chết à!”

Lý Vĩnh Phú nhìn Lâm Hàn như kẻ ngốc: “Anh cướp đồ với chú Nham là đang chán sống đấy có biết không?”

“Lâm Hàn, cái đồ ếch ngồi đáy giếng này. Ánh mắt của anh không bằng Vĩnh Phú, Vĩnh Phú đã thấy người này không đơn giản, không đắc tội nổi rồi thì anh cũng càng không thể dây vào!”, Chu Nhã Thiến cũng lên tiếng.

“Còn không mau đi nhanh, tránh rắc rối?”

Trần Nham nhìn Lâm Hàn, như đang nhìn một con kiến vậy.

Trong thành phố Đông Hải này vẫn chưa có ai dám cướp đồ với ông ta đâu.

“Nhóc con, nói lại lần nữa xem nào”, Trần Nham mở miệng.

“Tôi đổi ý rồi”.

Lâm Hàn nhìn Trần Nham: “Tôi mua hết cửa hàng này. Các người muốn mua thì cút ra chỗ khác, đừng ở đây vướng mắt tôi”.

Chương 23: Cô, giúp tôi quẹt thẻ

“Sao cơ, cút ra chỗ khác?”

Nhóm người có mặt ở đó đơ ra.

Lâm Hàn này lại dám đuổi Trần Nham ra khỏi cửa hàng.

“Chán sống, anh ta chán sống rồi!”

Ánh mắt nhìn Lâm Hàn của Lý Vĩnh Phú như đang nhìn người chết: “Trần Nham có thể giết chết Lâm Hàn như giết một con kiến, vì thế lực của ông ta rất lớn! Thế mà Lâm Hàn dám sỉ nhục ông ta!”

“Lâm Hàn, não anh có vấn đề hay sao mà dám nói ra câu đó?”, Chu Nhã Thiến cũng coi Lâm Hàn là đồ ngốc.

“Chồng à...”

Dương Lệ vội vàng kéo tay Lâm Hàn.

“Lâm Hàn, không nói anh có thể đuổi chú Nham ra khỏi đây không, nhưng chút lương ít ỏi của anh mua được hết cửa hàng này chắc?”. Lý Vĩnh Phú châm chọc.

“Thưa anh, chúng tôi vừa mới kiểm kê cửa hàng, tổng giá trị các trang phục ở đây là 723 ngàn tệ. Tôi sẽ xóa số lẻ đi cho anh, lấy 720 ngàn. Chỉ là không biết anh có mua được hay không thôi”, nhân viên bán hàng cũng cười khinh khỉnh nhìn Lâm Hàn.

“720 ngàn!”

Dương Lệ hít một hơi thật sâu. Con số này quá lớn với cô, Lâm Hàn không thể có nhiều tiền như vậy được.

“Nhóc con, đừng giả vờ nữa đi?”, cô gái bên cạnh Trần Nham nói: “Dám đuổi anh Nham ra ngoài á, có tin tối nay anh ấy sẽ ném cậu xuống sông cho cá ăn không?”

“Giờ cậu quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh Nham vẫn kịp đấy”.

Cô gái đó kiêu ngạo nói: “Tranh đồ với tôi khác nào muốn chết! Hơn nữa, cũng không nhìn lại dáng vẻ nghèo hèn của mình đi, nghĩ bản thân có nổi 720 ngàn chắc?”

“Quỳ xuống xin lỗi ngay!”

Trần Nham khoanh hai tay, không lên tiếng mà chỉ vui thú nhìn cảnh này.

Ông ta quyết định, nếu Lâm Hàn không quỳ xuống xin lỗi thì sẽ cho người ném Lâm Hàn xuống sông cho cá ăn.

Sắc mặt Lâm Hàn lạnh nhạt, lấy ra tấm thẻ quyền lực, chỉ vào nhân viên bán hàng.

“Cô, giúp tôi quẹt thẻ”.

“Tôi?”, nhân viên bán hàng đó ngẩn ra vì bất ngờ.

Cô nhân viên bán hàng này là người ban nãy khinh bỉ và trào phúng Lâm Hàn.

“Cô đó, 720 ngàn, tôi trả”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói.

“Haha, lúc nào rồi còn giả vờ!”

Lý Vĩnh Phú cười khẩy: “Lại còn 720 ngàn, trong thẻ anh có 720 tệ là khá lắm rồi! Quỳ xuống xin lỗi chú Nham mới là cách làm thông minh nhất!”

“Đây là...”

Nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ đen đó, Trần Nham sững sờ, ánh mắt khó tin.

“Đây là... thẻ đen quyền lực có giá trị toàn cầu!?”

Trần Nham xoa mắt, tưởng mình nhìn nhầm.

Tại sao thẻ đen quyền lực của World Bank lại ở trên tay chàng trai kia?

Trần Nham biết thẻ này, hạn mức của nó là một tỷ, mà loại thẻ này không dùng tiền mặt để đánh giá được.

Nó là biểu tượng cho thân phận và địa vị, có thể khiến máy bay rơi xuống, tàu hỏa ngừng chạy. Bố của Trần Nham – Trần Xuyên Hải cũng từng muốn làm một tấm thẻ của World Bank nhưng nhận được câu trả lời là – không đủ tư cách!

Thẻ đen quyền lực chỉ dành cho những người có sức ảnh hưởng với nền kinh tế toàn cầu mà thôi!

“Không lẽ người thanh niên này có sức ảnh hưởng đến kinh tế thế giới?”

Nghĩ đến đây, cả người Trần Nham run rẩy kịch liệt.

Cỡ này thì giết ông ta cũng dễ như một con kiến, sao ông ta đắc tội được?

Mà lúc này, nhân viên bán hàng đến cầm thẻ của Lâm Hàn đi.

“Haha, còn giả vờ nữa! Khéo tí nữa thẻ lại kêu số dư không đủ đâu”, cô gái bên cạnh Trần Nham cười khẩy châm chọc.

Bốp!

Cô ta vừa nói xong thì một tiếng bạt tai vang lên.

Mặt cô ta in hằn vết tay, đỏ lên vì đau đớn.

“Anh Nham, sao anh lại đánh em?”, cô ta ôm mặt, trừng mắt, không dám tin Trần Nham vừa mới đánh mình.

“Đánh cô đấy, ai bảo cô nói những lời không nên nói chứ!”

Trần Nham quát lên rồi nói: “Không mua nữa, chúng ta đi!”

Nói rồi, ông ta kéo cô gái đi ra.

Thần sắc của ông ta khác hẳn như khi Lý Vĩnh Phú nhận ra thân phận của ông ta lúc đầu.

“Đi gì mà đi! Em vẫn muốn xem tên đó bị bẽ mặt!”, cô ta sống chết không chịu đi.

Bốp!

Trần Nham lại tát một cái nữa.

“Cô có đi không, không thì tôi đi!”, Trần Nham vô cảm nói. Nếu còn xem nữa, đắc tội Lâm Hàn thì người bẽ mặt sẽ là ông ta mất.

“Thưa anh, mời anh nhập mật khẩu”, lúc này, nhân viên bán hàng đưa máy POS ra cho Lâm Hàn.

Cả cửa hàng im lặng, tất cả đều nhìn Lâm Hàn.

Có trào phúng, khinh bỉ, có lo lắng.

Ánh mắt Lâm Hàn bình thản, nhập vào ngày sinh nhật của mình.

Tít tít tít...

Máy POS vang lên, hóa đơn từ từ được in ra.

Giao dịch thành công!

Hóa đơn được in ra cũng khiến cả cửa hàng im lặng.

Một lúc sau, những tiếng hít vào liên tiếp vang lên.

“Không thể nào, giao dịch thành công?”, Chu Nhã Thiến ôm miệng, không thể tin.

“720 ngàn, một nhân viên bán hàng như Lâm Hàn lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”, Lý Vĩnh Phú kinh ngạc nhìn Lâm Hàn.

“Chồng...”

Dương Lệ nhìn Lâm Hàn, không biết nên nói gì. Cô đột nhiên thấy chồng mình bỗng thật thần bí.

“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!”, cô nhân viên bán hàng ban nãy còn khinh bỉ Lâm Hàn cũng thốt lên: “Có phải nhập sai giá rồi không!”

Cô ta cầm hóa đơn lên, là 720,000, mặt cô ta trắng bệch.

“Thật sự đã quẹt 720 ngàn rồi! Sao có thể!”

Nhân viên bán hàng quẹt máy POS thì vui sướng vô cùng, 720 ngàn đó, cô ta sẽ nhận được 5,6 ngàn tiền hoa hồng! Còn cao hơn lương cả năm kìa!

“Xem ra thẻ đen quyền lực này là của cậu ta?”, Trần Nham nhìn Lâm Hàn thật lâu: “Không đắc tội được đâu, mau đi thôi”.

Ông ta quay đầu đi thẳng.

“Anh Nham! Anh đi đâu đó?”, cô gái đó lập tức đuổi theo.

“Vợ, quần áo ở đây đều là của em hết đó”, Lâm Hàn xoa đầu Dương Lệ.

“Tất cả đều là của em sao...”

Dương Lệ nhìn cửa hàng chất đầy quần áo, đủ loại kiểu cách, ánh mắt sáng lên.

Có ai mà không thích quần áo đẹp chứ?

“Nhưng có nhiều quần áo không vừa cỡ với em đâu chồng à”, Dương Lệ nói.

“Vậy thì không lấy nữa”.

“Cửa hàng chúng tôi không cho phép trả hàng, anh đừng hòng lấy lại!”, cô nhân viên bán hàng kia lập tức nói.

“Tôi bảo là không cần, cô không hiểu à?”, Lâm Hàn nhìn một nhân viên bán hàng khác và nói.

“Cô, chọn cỡ cho vợ tôi, cái nào vừa thì gói đem về, không vừa thì các cô tự xử lí”.

Nhân viên bán hàng gật đầu lia lịa. Lâm Hàn mua bao nhiêu là quần áo vậy mà, yêu cầu nhỏ này chẳng đáng gì.

“Nhiều thật đó...”

Chu Nhã Thiến nhìn hàng đống quần áo được gói lại, đột nhiên cảm thấy ngưỡng mộ Dương Lệ.

“Nhưng số tiền này mà dùng vào công ty tài chính Thiên Hải của chúng ta thì lấp được một lỗ hổng lớn đấy”, mắt Chu Nhã Thiến sáng lên. Dương Lệ chắc cũng biết Lâm Hàn có nhiều tiền như thế.

Nhưng Dương Lệ lại chẳng lấy tiền ra để giúp công ty, điều này khiến Chu Nhã Thiến hơi bất mãn.

Chương 24: Sẽ có xe thôi

"Vợ à, em xem chọn quần áo trước đi, anh ra ngoài đi loanh quanh".

Lâm Hàn lấy một chiếc mũ lưỡi trai khá đẹp trên giá đội lên đầu, cười nhẹ.

Đối với chuyện chọn quần áo thì anh cũng không có hứng thú cho lắm, thấy Dương Lệ còn đang mải mê lựa chọn nên anh liền đi ra ngoài thư giãn.

“Vâng!”, Dương Lệ gật đầu, tập trung vào việc chọn quần áo.

Ra khỏi cửa hàng quần áo nữ, Lâm Hàn đi loanh quanh trong khu mua sắm.

Hôm nay đúng là ngày cuối tuần, người ra vào trung tâm thương mại thật ồn ào náo nhiệt.

"Lớp học guitar tuyển học sinh, giáo viên!"

Một cô gái đang phát tờ rơi trong trung tâm thương mại.

Lâm Hàn nhìn sang, thấy tấm biển nơi dạy đàn guitar đằng sau lưng cô gái.

Dưới sự giáo dục của bố mẹ, Lâm Hàn đã từng học qua đàn guitar, mà anh cũng rất hứng thú với nó, càng lúc càng tập luyện đến hăng say.

“Thưa anh, anh đến đây để ghi danh học guitar phải không?”, lễ tân mỉm cười hỏi.

“Tôi đến ứng tuyển làm giáo viên”, Lâm Hàn nói.

"Ứng tuyển sao? Vậy anh đàn thử một đoạn, xem trình độ của anh thế nào".

“Được!”

Lâm Hàn gật đầu, chọn một cây đàn, tìm một chỗ ngồi xuống, co chân lên, cúi đầu và bắt đầu đàn.

Bản nhạc du dương vang lên ngay lập tức.

"Đây là... ‘Mariage d'amour’ của Richard Clayderman!"

Có người đã nghe ra giai điệu mà Lâm Hàn đang đàn.

Giai điệu thật đẹp, có lúc lãng mạn, có lúc thật buồn, tổng thể lại vô cùng du dương.

Cả khán phòng im phăng phắc, mọi người đều đang chăm chú lắng nghe, nét mặt say sưa.

“Mariage d'amour”, chủ đề của khúc nhạc này là câu chuyện lãng mạn trong xứ sở của những giấc mơ.

Từ giai điệu đang vang lên, mọi người như có thể nhìn thấy một ngọn lửa đang cháy, một lâu đài lúc chập choạng tối, một ngôi sao băng bay ngang qua trên bầu trời...

"Nghe hay quá đi..."

"Thật lãng mạn".

Đôi mắt của một vài cô gái đã rưng rưng khi nghe giai điệu này.

Âm thanh đột ngột dừng lại.

Mọi người trông vẫn còn say sưa, phải mất đến vài phút để họ phản ứng sau khi màn biểu diễn đã kết thúc.

"Ôi, đây là lần đầu tiên tôi gặp một anh trai trẻ chơi guitar hay như vậy!"

"Đúng vậy, anh trai trẻ đó đâu rồi!"

Mọi người bắt đầu tìm kiếm Lâm Hàn, nhưng phát hiện ra rằng anh đã biến mất.

"A! Anh trai trẻ của tôi sao lại đi rồi!"

"Vừa rồi có quay lại video không?"

"Tất nhiên là có rồi!"

Một cô gái bật video vừa quay trên điện thoại di động, trong đó chính là cảnh Lâm Hàn đang chơi guitar.

“Nhưng anh ấy đội nón nên không quay được gương mặt”, cô gái hơi thất vọng nói.

“Chờ đã, hình như tôi đã nhìn thấy anh ấy ở đâu rồi á!”, một cô gái nói.

"Tôi... tôi nhớ hình như anh ấy là anh trai chạy Rolls-Royce!"

"Không phải đó chứ! Để tôi xem nào!"

Ngay lập tức, một cô gái đã mở đoạn video ngắn về anh trai chạy Rolls-Royce, và so sánh với đoạn video Lâm Hàn chơi guitar, góc nhìn từ phía sau thật sự giống hệt nhau!

"Cái con mợ gì thế này, anh trai chạy Rolls-Royce đến lớp dạy guitar chơi guitar sao!"

Mọi người đều sững sờ.

"Ôi, không ngờ anh ấy không chỉ giàu có mà còn biết chơi đàn guitar nữa!"

"Không được không được, tôi phải đăng nó lên mạng!"

------

Sau khi từ lớp học guitar trở lại cửa hàng quần áo nữ, Dương Lệ đã gần như dọn sạch quần áo ở đây.

Sau khi cho nhân viên cửa hàng địa chỉ giao quần áo, mọi người rời khỏi cửa hàng quần áo nữ, đi cùng nhau một hồi thì chuẩn bị tạm biệt nhau.

"Nhã Thiến, để anh đưa em về!"

Lý Vĩnh Phú nói, một chiếc Lamborghini mui trần đang đậu bên đường.

“Được”, Chu Nhã Thiến gật đầu và ngồi vào ghế phụ.

Nếu là trước đây, Chu Nhã Thiến đã không lên xe của Lý Vĩnh Phú.

Nhưng lần này công ty tài chính Thiên Hải gặp khủng hoảng, mà Lý Vĩnh Phú chính là cọng rơm cứu mạng của Chu Nhã Thiến, nên cô ta nhất định phải thiết lập một mối quan hệ tốt với người này.

Lý Vĩnh Phú khởi động xe, thò đầu ra nhìn Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, tôi chỉ có thể chở hai người trong chiếc xe thể thao này thôi, nên hai người bắt taxi về đi!"

"Không phải tôi nói anh chứ, có bảy trăm hai mươi ngàn, cho dù không mua được nhà thì mua xe cũng được chứ! Đầu óc ngu muội lại còn muốn giả vờ khoe khoang với người khác, anh với mấy tên nhà giàu mới nổi đúng là chẳng có gì khác nhau. Bây giờ thì hay rồi, tôi đoán chắc tiền tích cóp bấy lâu nay của anh cũng đã xài hết rồi chứ gì, đến cả xe cũng không mua nổi!”

"Thôi thì tạm biệt anh nhé!"

Ngay khi Lý Vĩnh Phú đạp ga, chiếc xe đã lao ra ngoài phố.

“Hừ, có xe thôi mà, cần phải khoe khoang thế không!”, Dương Lệ hừ một tiếng rồi nói.

“Không sao, chúng ta rồi sẽ có xe thôi”, Lâm Hàn cười cười, rồi cùng Dương Lệ bắt taxi về nhà.

Sau khi về nhà, Lâm Hàn nảy ra ý định mua một chiếc ô tô.

Anh nhớ rằng có một cửa hàng Mercedes-Benz 4S gần đó, cách nhà khoảng 20 phút đi đường, nên Lâm Hàn đã đạp chiếc xe đạp cũ ở nhà đi ra đó.

------

Cửa hàng Mercedes-Benz 4S.

Những người bán hàng đang trò chuyện.

"Nhìn xem, có người đến kìa".

Một đôi mắt sắc bén nhìn thấy có người tới, nhìn theo một lát rồi trợn to hai mắt, xuýt xoa nói:

"Đến cửa hàng Mercedes-Benz 4S bằng xe đạp sao?"

Họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, vừa đạp xe vừa lạng lách qua lại.

"Ha ha, chắc chỉ là người đi ngang qua thôi. Tôi đã là nhân viên bán hàng trong nhiều năm, chưa từng thấy có ai đến cửa hàng Mercedes-Benz 4S của chúng ta bằng xe đạp hết...", một người bán hàng khác nói, sau đó tự nhiên im bặt.

Họ thấy người đàn ông trẻ tuổi đó đang dựng chống xe đạp ở cổng rồi bước vào trong.

“Tay cầm xe đạp của anh ta hình như đã gỉ, đây là loại xe đạp cách đây bao nhiêu năm rồi vậy!”, có người bán hàng tỏ vẻ khinh thường.

“Tiểu Vương, cậu là người mới tới, đây là cơ hội để rèn luyện, cậu đi nhận khách đi kìa!”, một người nào đó lên tiếng:

"Tuy rằng người đó nhất định không phải tới đây mua xe, nhưng chúng ta vẫn phải tiếp khách thật tốt mới tránh được ảnh hưởng xấu!"

“Được rồi!”, Tiểu Vương miễn cưỡng gật đầu, đến nói chuyện với Lâm Hàn.

"Ha ha, loại người này dù có cố gắng tư vấn hết sức thì cũng vô ích, cứ để cho người mới làm là được".

"Cũng không còn cách nào khác, tôi chỉ mong cái người đi xe đạp đến cửa hàng của chúng ta này sẽ không làm rối tung mọi thứ thôi".

Mấy nhân viên bán hàng khác xì xào.

"Chào mừng đến với cửa hàng Mercedes-Benz!"

Khi bước đến chỗ Lâm Hàn, Tiểu Vương cố nặn ra một nụ cười:

"Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh".

“Tôi muốn mua một chiếc ô tô”, Lâm Hàn nói thẳng.

“Mua xe?”, Tiểu Vương sửng sốt, nói: “Không biết anh ưa thích loại nào, chúng tôi có dòng C, dòng E, dòng G, số lượng cũng không nhiều. Nếu anh cần thì cũng có thể điều chuyển từ các cửa hàng khác đến đây".

Tiểu Vương sợ Lâm Hàn không biết có những mẫu xe Mercedes-Benz nào nên nhanh chóng giới thiệu hết.

Lâm Phàm xoa xoa cằm nói: "Dòng E đi, tôi muốn có xe ngay bây giờ".

"Vâng, nếu muốn nhận xe trong ngày thì cần phải thanh toán đầy đủ tiền mua. Chúng tôi sẽ giúp anh xin biển số tạm thời, bảo hiểm sẽ có hiệu lực vào 0 giờ đêm hôm đó", Tiểu Vương lại ngây người nói: “Thưa anh, để tôi dắt anh đi xem xe trước đã!"

“Được”.

Lâm Hàn đi theo nhân viên bán hàng nghe giới thiệu.

"Chiếc xe này là Mercedes-Benz E350L mẫu mới của năm nay, giá sáu trăm mười ngàn, cộng thêm bảo hiểm giao thông bắt buộc, bảo hiểm trách nhiệm bên thứ ba,... tất cả cần sáu trăm tám mươi ngàn để xuất xưởng".

Tiểu Vương đứng giới thiệu bên cạnh một chiếc Mercedes-Benz màu đen tràn đầy hơi thở của sự thành đạt.

Anh ta trực tiếp nói về giá cả chứ không phải cấu hình, mục đích để cho Lâm Hàn thấy khó mà lui, không muốn làm mất thời gian của đôi bên.

Lâm Hàn nhìn chiếc E350L này và cảm thấy rất tuyệt, nó trông đẹp hơn chiếc BMW 520 của anh rể Triệu Tứ Hải nhiều.

“Nói về cấu hình đi!”, Lâm Hàn nói.

“Cấu hình sao?”

Tiểu Vương mở to mắt, bất đắc dĩ gật đầu nói:

"Chiếc Mercedes-Benz E350L này được trang bị hộp số sàn 9 cấp, động cơ 2.0T, có thể cho ra công suất 299 mã lực, có thể nói là rất mạnh mẽ."

"Chiều dài cơ sở của nó đạt 3.079 mm, dài hơn 140 mm so với phiên bản trục cơ sở tiêu chuẩn và dài hơn 65 mm so với dòng E phiên bản trục cơ sở dài cũ".

Chương 25: Cho em xem cái này

"Nội thất xe Mercedes-Benz thì tất nhiên không cần nói nhiều. Trong các dòng xe cùng cấp thì nội thất của nó chính là hạng nhất", Tiểu Vương nói tiếp:

“Đồng thời, tỷ lệ bảo toàn giá trị của nó cũng rất cao, sau vài năm hoạt động nếu muốn bán lại cũng không bị lỗ quá nhiều”.

"Nói tóm lại, từ mọi góc độ, anh sẽ không bao giờ bị thiệt khi mua chiếc xe này về nhà".

Lâm Hàn gật đầu, hài lòng nói: "Vậy thì tôi lấy chiếc xe này, quẹt thẻ".

Lâm Hàn lấy thẻ ra.

“Quẹt thẻ?”

Tiểu Vương sửng sốt một chút rồi gật đầu: "Vâng!"

Sau khi giao dịch thành công và tiền đã vào tài khoản cửa hàng, Tiểu Vương cảm thấy mọi chuyện giống như một giấc mơ vậy.

Anh ta có thể bán xe Mercedes-Benz E350L một cách thật đơn giản như thế sao?

Khi chiếc xe này được bán ra từ anh ta, anh ta có thể nhận được hoa hồng hơn mười ngàn. Mà đây chỉ mới là ngày bán hàng đầu tiên của anh ta!

"Con mợ nó? Cái thằng nhóc này, giả heo ăn thịt hổ sao!"

Những nhân viên bán hàng khác đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh này.

"Rõ ràng là giàu có như vậy, mà lại đạp xe đạp cũ đến cửa hàng Mercedes-Benz 4S, cũng quá khoa trương rồi đó!"

"Tức ghê! Biết sớm thì đã không để Tiểu Vương đi tiếp đãi!"

Tất cả bọn họ đều hối hận.

“Khi nào thì tôi có thể lái xe về?”, Lâm Hàn hỏi.

"Thưa anh, xin anh chờ một chút, tôi sẽ giúp anh lấy các loại bảo hiểm và giấy phép tạm thời, thế là xong! Mời anh uống một ly cà phê trước đã!"

Tiểu Vương mang đến cho Lâm Hàn một tách cà phê, vẻ mặt tràn đầy nhiệt huyết.

“Được rồi”.

Lâm Hàn gật đầu, uống cà phê và yên lặng chờ đợi.

Một giờ sau, Lâm Hàn nhận được chìa khóa xe.

"Thưa anh, các thủ tục khác đã hoàn tất. Anh có muốn đến chỗ chiếc xe mới và đốt pháo, chụp ảnh cùng với cửa hàng 4S của chúng tôi, sau đó đăng lên mạng xã hội để thông báo không?", Tiểu Vương cười nói.

Nhắc đến xe mới, hơn nữa lại còn là một chiếc Mercedes-Benz, Tiểu Vương nghĩ rằng hầu hết mọi người đều sẽ muốn chụp ảnh và đăng chúng lên mạng xã hội để khoe.

"Không cần đâu, chỉ là một chiếc Mercedes thôi mà".

Lâm Hàn nói nhẹ tênh, mở cốp xe nhét nửa chiếc xe đạp cũ vào.

"À... vâng... nó chỉ là một chiếc Mercedes thôi".

Tiểu Vương ngây người, giống như một chiếc Mercedes Benz bảy trăm ngàn trong mắt đối phương thì chỉ là một chiếc ô tô đồ chơi bảy mươi tệ vậy.

Đúng là người giàu có khác!

Hơn nữa đây còn là một người giàu rất khiêm tốn!

Trong lòng Tiểu Vương cảm thấy thật ghen tị.

“Nếu mọi việc đã xong xuôi hết rồi thì tôi đi đây”, Lâm Hàn lên xe, khởi động xe.

“Quý khách đi thong thả, vui lòng liên hệ nếu anh có bất kỳ câu hỏi nào, cửa hàng Mercedes-Benz sẽ phục vụ một cách tận tình!”, Tiểu Vương vội cúi đầu nói.

Đỗ xe ở tầng hầm khu chung cư, tâm trạng Lâm Hàn đang cực kì tốt, vừa đi lên lầu vừa huýt sáo.

Đột nhiên, chuông điện thoại của anh reo lên.

“A lô, ông Vân”, Lâm Hàn bắt máy.

“Thưa cậu chủ, tôi đã kiểm tra tình hình hiện tại của công ty tài chính Thiên Hải rồi", ông Vân nói:

"Gần đây, ba khách hàng lớn của công ty tài chính Thiên Hải đã ôm tiền bỏ trốn, khiến khoản vay 7 triệu của công ty không thể thu hồi, điều này gián tiếp dẫn đến lỗ hổng lớn trong nguồn quỹ của công ty".

"Nếu không thu hồi được 7 triệu này, công ty sẽ không có khả năng trả nợ ngân hàng, cuối cùng chỉ có thể xin phá sản công ty. Hai ngày nay, công ty tài chính Thiên Hải chính vì để cứu vãn tình hình hiện tại nên thậm chí muốn chuyển nhượng cổ phần, nhưng hiện vẫn chưa có phản hồi".

“Bảy triệu, giống như lời vợ tôi nói”, Lâm Hàn xoa xoa cằm: “Vậy có biện pháp giải quyết không?"

Lâm Hàn không muốn Dương Lệ bị mất việc.

"Giải pháp rất đơn giản. Bằng cách bơm vốn vào công ty tài chính Thiên Hải, nó sẽ có thể được hồi sinh".

Ông Vân nói: "Nhưng cách làm này rất rủi ro. Việc khách hàng ôm tiền bỏ chạy cho thấy đã tồn tại một vấn đề rất lớn trong cơ chế điều hành nội bộ của công ty này. Dù có rót vốn vào thì cũng chỉ cứu vãn được trong một khoảng thời gian ngắn. Trong hai đến ba năm tới, chuyện tương tự vẫn có thể xảy ra".

“Nói cách khác, bằng cách bơm vốn vào, số tiền bỏ ra cũng chỉ có thể chữa được triệu chứng nhất thời chứ không chữa được nguyên nhân gốc rễ”.

"Đây cũng là lý do tại sao các tổ chức vốn khác không chọn rót vốn vào công ty tài chính Thiên Hải, chính vì vấn đề rủi ro quá lớn. Chỉ cần có một chút kiến thức về kinh tế thì sẽ không làm điều dại dột như vậy".

“Thì ra là vậy”, Lâm Hàn hiểu ra, lại hỏi: “Vậy thì làm sao để chữa trị tận gốc?"

"Để chữa trị tận gốc nguyên nhân cũng rất đơn giản. Trực tiếp mua lại công ty tài chính Thiên Hải, biến nó trở thành công ty con do chúng ta sở hữu hoàn toàn, sau đó cử những nhân tài có năng lực mạnh đến công ty để giải quyết các vấn đề về cơ chế vận hành của công ty. Điều này sẽ đảm bảo công ty phát triển ổn định và không phát sinh những vấn đề tương tự", ông Vân trả lời:

"Tuy nhiên, người ta ước tính rằng sẽ phải tiêu tốn khoảng 20 triệu cho việc mua lại công ty này".

“Có thể mua thì mua thôi, chuyện này giao cho ông đấy”, Lâm Hàn nói.

“Tôi biết rồi cậu chủ”.

Sau khi cúp máy, Lâm Hàn tiếp tục đi lên lầu.

“Chồng à, bố vừa mới gọi điện nói ông đã được xuất viện rồi”, Dương Lệ nói.

"Nhanh vậy mà đã xuất viện rồi sao?"

Lâm Hàn có chút kinh ngạc, theo lời bác sĩ thì khoảng nửa tháng nữa Dương Cảnh Đào mới có thể xuất viện.

Có thể là do hải sâm!

Bố vợ ăn hải sâm, cơ thể cũng hồi phục nhanh hơn.

“Đúng vậy, anh rể đã chở bố về nhà rồi, buổi tối chúng ta đến dùng bữa với gia đình”, Dương Lệ nói tiếp.

“Được rồi”.

------

Gần đến lúc dùng bữa tối, Lâm Hàn và Dương Lệ đi xuống lầu.

“Vợ à, cho em xem cái này nè”, Lâm Hàn lấy chìa khóa xe ra bấm.

Tít... tít...!

Cách đó mười mét, đèn trước và sau của một chiếc Mercedes-Benz màu đen tràn đầy hơi thở của sự thành đạt đang bật sáng.

"Chồng à... anh mua xe sao?"

Dương Lệ đứng sững tại chỗ, đôi mắt của cô mở to, không thể tin được vào mắt của mình.

“Đúng rồi đó!”

Lâm Hàn mở cửa bên ghế phụ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Dương Lệ, để cô ấy ngồi vào.

Nhìn chiếc xe mới tinh và nội thất tiên tiến, lúc này Dương Lệ cảm thấy mơ màng.

Dù không biết nhiều về ô tô nhưng cô vẫn có thể nhận ra rằng chiếc Mercedes-Benz này rất đắt tiền.

“Chồng à, chiếc xe này bao nhiêu tiền?”, Dương Lệ tròn mắt nhìn Lâm Hàn.

“Tính tổng cộng thì khoảng bảy trăm ngàn”, Lâm Hàn khởi động xe.

“Bảy trăm ngàn!”

Dương Lệ kinh ngạc nói: "Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Đừng nói với em là anh lại trúng số nha!"

"Anh nói anh trúng số đó, em có tin không?"

“Có khùng mới tin anh!”, Dương Lệ liếc Lâm Hàn.

“Bố anh đã cho anh số tiền này”, Lâm Hàn thản nhiên nói rồi phóng xe ra khỏi khu chung cư.

Dương Lệ không biết phải nói gì về bố của Lâm Hàn, bởi vì anh rất hiếm khi đề cập đến ông ấy.

“Chồng à...”

Dương Lệ nhìn chiếc xe, rồi lại mở to mắt nhìn Lâm Hàn nói:

"Chồng à, cho dù bố chúng ta có tiền thì cũng không thể tiêu như thế này!"

Người bố mà Dương Lệ nhắc đến tất nhiên là bố của Lâm Hàn.

"Thật sự với thu nhập của chúng ta thì chỉ cần đi vay cũng đủ mua một chiếc xe tay ga trị giá hơn một trăm ngàn. Thật là lãng phí tiền bạc khi mua một chiếc Mercedes-Benz. Sau này chúng ta còn phải tiêu rất nhiều tiền cho sữa bột, trường học và cuộc sống tương lai của con cái. Anh mà cứ như thế này..."

Thấy Dương Lệ bắt đầu muốn nói về tầm quan trọng của sự chăm chỉ và tiết kiệm, Lâm Hàn cảm thấy bất lực, nhưng cũng cảm thấy rất yên lòng. Anh hứa với cô:

"Thôi mà, đây sẽ là lần cuối cùng. Sau này chồng em nhất định sẽ không tiêu tiền bừa bãi, anh hứa đó!"

"Hừm!"

Dương Lệ nghiêm túc gật đầu.

Dù sao thì tâm lý của cô vẫn còn khá giống như một cô gái nhỏ, chỉ một lát ngồi trong xe liền nhìn bên này nhìn bên kia, sờ mỗi chỗ một chút, rồi hỏi đây là cái gì, kia thì là cái gì, cảm giác tò mò vô cùng.

Sau nửa tiếng, xe chạy tới sân nhà của Dương Cảnh Đào.

Có một chiếc BMW 520 màu trắng đậu ngoài sân, là xe của anh rể Triệu Tứ Hải.

Chương 26: Anh trai chạy Rolls-Royce

Lâm Hàn đậu xe bên cạnh chiếc BMW rồi cùng Dương Lệ bước qua sân, đi vào phòng khách.

"Ồ, lại đến muộn rồi, muộn gần nửa tiếng đó".

Chị cả Dương Duyệt đang ngồi trên ghế sô pha nghịch điện thoại, nhìn thấy Lâm Hàn liền liếc xéo, rồi lại cúi đầu nghịch điện thoại.

“Chị à, trên đường kẹt xe quá”, Lâm Hàn đáp, khi họ đến đây lại đúng vào giờ cao điểm buổi tối.

"Kẹt xe? Kẹt xe thì không đến sớm hơn chút được sao?"

Dương Duyệt chế nhạo: "Hơn nữa, cậu mua con hải sâm đó với giá bốn trăm ngàn, số tiền đó đủ để mua trả góp cho một chiếc xe tay ga cho gia đình! Cậu lấy tiền đó đi mua xe không phải là được rồi sao?"

“Vợ à, em nói đúng lắm!”, Triệu Tứ Hải từ trong bếp mang bát đĩa đi ra ngoài, hôm nay anh ta phụ trách nấu ăn.

"Lâm Hàn, không phải tôi nói cậu đâu, nhưng mà mua hải sâm bốn trăm ngàn thật là lãng phí! Để tiền đó mua một chiếc xe thì tốt hơn. Đương nhiên, tôi chắc cậu không thể mua được chiếc BMW như của tôi, nhưng tại sao không mua một chiếc Santana đi, xe mới giá chỉ hơn một trăm ngàn thôi, vậy là đủ cho cậu rồi!"

“Mọi người đang nói cái gì vậy?”, một giọng nói vang lên, Dương Cảnh Đào bước ra khỏi phòng, ngồi xuống ghế bành.

Nước da của ông ta đã hồng hào và hơi thở đều đặn hơn, rõ ràng là tình trạng sức khỏe của ông ta đã được cải thiện rất nhiều.

“Bố, tụi con đang nói về việc mua một chiếc xe cho Lâm Hàn!”, Triệu Tứ Hải cười nói.

"Mua xe? Nó có điều kiện gì mà mua xe!", Dương Cảnh Đào liếc nhìn Lâm Hàn: "Kiếp này nó mà mua được cỡ cái bánh xe của Tứ Hải là đã mừng lắm rồi".

Nghe vậy, Dương Duyệt không thể nhịn được cười, cũng nói hùa theo:

"Mọi người đừng nói đến chuyện xe cộ nữa đi, nói đến thì lại nhớ ra, dạo gần đây trên Internet xuất hiện một người nổi tiếng tên là anh trai chạy Rolls-Royce, anh ta đã lái một chiếc Rolls-Royce có biển số A99999, đúng là quá bá đạo".

"Em không cần biển số đó. Trong suốt quãng đời còn lại, em chỉ ước gì có thể sở hữu một chiếc Rolls Royce".

"Hơn nữa, một đoạn video quay cảnh anh ta chơi guitar cũng vừa được tung lên mạng. Video đó nghe rất hay. Trên đời này không có nhiều người vừa giàu có vừa tài năng như vậy đâu!"

Dương Duyệt tràn đầy ghen tị.

"Mua một chiếc Rolls-Royce, tối thiểu cũng phải tốn năm sáu triệu. Anh làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, nhưng vẫn mong mua được một chiếc", Triệu Tứ Hải cười nói.

"Khi anh mua được một chiếc Rolls-Royce, anh sẽ đưa chiếc BMW 520 của chúng ta cho Lâm Hàn".

"Lâm Hàn, cậu xem anh rể của cậu tốt như thế nào, lại còn muốn tặng cho cậu một chiếc BMW 520. Còn đứng đó làm gì, mau cảm ơn anh rể!", Dương Cảnh Đào nói với Lâm Hàn.

Mặc dù Lâm Hàn có chút không vui, nhưng ông bố vợ Dương Cảnh Đào đã lên tiếng, nên vì lòng hiếu thảo, Lâm Hàn cũng đành phải lên tiếng:

"Cám ơn anh rể, nhưng tôi mới vừa mua..."

"Dựa vào cậu, muốn mua Rolls-Royce? Đừng mơ cao nữa!", Dương Duyệt ngắt lời Lâm Hàn, xem lời nói của anh như gió thoảng.

Cô ta đảo mắt nhìn Triệu Tứ Hải: "Khi anh tiết kiệm đủ tiền, chúng ta cũng đã đều ở độ tuổi năm mươi sáu mươi rồi, đợi đến lúc đó thì em đã chẳng còn hứng thú với Rolls-Royce nữa".

"Hơn nữa, dù anh có mua một chiếc Rolls-Royce thì chiếc BMW 520 này cũng không thể tặng Lâm Hàn! BMW rất có giá trị. Đến lúc bán xe cũ, nó cũng sẽ bán ra được với giá mấy chục ngàn! Mấy chục ngàn cũng là tiền đó!"

“Đúng, đúng, đúng!”, Triệu Tứ Hải gật đầu lia lịa nhìn Lâm Hàn: “Lâm Hàn, không phải tôi không muốn đưa xe cho cậu, mà là chị của cậu không muốn thôi. Đừng trách tôi nhé”.

“Không sao”, Lâm Hàn khẽ lắc đầu.

“Được rồi, được rồi, đừng nói lung tung nữa”, Dương Cảnh Đào nói:

"Bất cứ ai có thể mua một chiếc Rolls Royce đều là những người độc nhất vô nhị. Chắc chắn phải có bối cảnh và cơ nghiệp lớn chống ở đằng sau họ. Họ là những ông lớn, loại người này không phải như những gì mà chúng ta có thể tưởng tượng, đối với chúng ta không cùng một cấp độ".

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt gật đầu, dù gì thì Dương Cảnh Đào cũng đã lớn tuổi, đã trải qua nhiều sóng gió, những gì ông ta nói đều có lý.

“Mặc dù chúng ta không cùng cấp bậc với bọn họ, nhưng chúng ta không thể không có ý chí chiến đấu, chúng ta vẫn phải cố gắng hướng về một mục tiêu lớn như vậy!”, Dương Cảnh Đào dạy bảo:

"Mấy năm nay công việc và sự nghiệp của Tứ Hải phát triển rất tốt. Trong 30 đến 40 năm tới, chỉ cần con chăm chỉ, cộng thêm may mắn thì không thể không trở thành một ông lớn giống như bọn họ vậy!"

"Bố à, con sẽ làm việc chăm chỉ!"

Triệu Tứ Hải gật đầu, trong mắt hiện lên tinh thần chiến đấu: "Anh trai chạy Rolls-Royce chính là hình mẫu của con!"

“Ừ”, Dương Cảnh Đào tỏ ra rất hài lòng, rồi lại nhìn Lâm Hàn với ánh mắt khinh thường:

"Lâm Hàn, trong cả cuộc đời này của cậu tôi cũng không mong đợi cậu có thể trở thành anh trai chạy Rolls-Royce, bởi vì đối với cậu thì điều đó là không thể".

"Đời này của cậu nếu như có thể bước lên được đỉnh vinh quang, chắc lúc đó tôi sẽ chết đứng mất thôi".

Nghe vậy, Dương Duyệt lại bật cười thành tiếng, còn trong mắt Triệu Tứ Hải cũng đã mang theo ý cười chế giễu.

"Được rồi, ăn cơm thôi".

Dương Cảnh Đào bảo mọi người ăn cơm.

Sau khi ăn uống no say, Dương Cảnh Đào có thói quen hút thuốc, nhưng ông ta không sử tẩu thuốc ngọc bích mà lần trước Triệu Tứ Hải tặng cho ông ta.

"Bố, hút thuốc có hại cho sức khỏe. Trái tim không tốt, nên bớt hút thuốc", nhìn thấy Dương Cảnh Đào hút thuốc, Lâm Hàn liền thuyết phục:

"Và con nghĩ bố không nên hút tẩu nữa, dù gì thì nó cũng không sạch sẽ..."

Ngày hôm qua Lý Cường nói với Lâm Hàn rằng Dương Cảnh Đào bị đau tim đột ngột và phải nhập viện vì hút thuốc lá vụn bị mốc.

Vì vậy, Lâm Hàn mới khuyên Dương Cảnh Đào nên hút thuốc ít hơn.

“Cạch!”

Dương Duyệt đập đôi đũa trên bàn, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, cái đứa vô dụng này, ý của cậu là gì hả?!"

"Có phải cậu đang cho rằng bố nhập viện vì có vấn đề với tẩu thuốc của Tứ Hải tặng không?"

“Cho dù là không phải thì tốt nhất vẫn nên hút thuốc ít đi”, Lâm Hàn nói, anh không nói thuốc lá có vấn đề chính là muốn cho Triệu Tứ Hải chút thể diện, dù sao bọn họ đều là người một nhà cả.

Dương Cảnh Đào đã lên cơn đau tim ngay sau khi ông ta rít thuốc, không phải là thuốc lá có vấn đề thì là gì, hơn nữa đây là do đích thân Lý Cường nói cho anh nghe.

"Cái gì mà cho dù không phải chứ? Ha ha! Đồ bỏ đi như cậu thì biết cái gì? Thuốc lá kia trị giá mấy chục ngàn tệ, làm sao có vấn đề gì được, rõ ràng là cậu muốn vu oan cho nhà chúng tôi!", Dương Duyệt lớn tiếng nói.

"Được rồi, được rồi! Đều là người nhà, ồn ào cái gì!"

Dương Cảnh Đào trừng to hai mắt, trên người toát ra uy nghiêm.

“Bố!”

Dương Duyệt cảm thấy có lỗi, nhỏ giọng khóc: "Không phải con muốn làm ầm ĩ, nhưng rõ ràng là cái đồ bỏ đi đó muốn vu oan cho nhà con, bố phải làm chủ cho tụi con mới được!"

Dương Cảnh Đào lắc đầu, lạnh lùng nhìn Lâm Hàn:

"Lâm Hàn, thuốc lá của Tứ Hải không có vấn đề gì, cậu không cần phải nói chuyện thừa thãi, biết không hả?"

“Con biết rồi thưa bố”.

Lâm Phàm khẽ thở dài ở trong lòng, Dương Cảnh Đào không thể không biết nguyên nhân phát bệnh của mình, rõ ràng là ông ta đang muốn bao che cho Triệu Tứ Hải.

Triệu Tứ Hải ngồi bên cạnh trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, hừ, thằng nhóc nhà cậu làm sao có thể so với địa vị của tôi trong lòng bố chúng ta được!

“Mà này, dạo này công việc của con thế nào? Có suôn sẻ không?”, Dương Cảnh Đào hỏi Triệu Tứ Hải.

"Mọi việc đều diễn ra suôn sẻ hết ạ. Con đã nhận một vài dự án lớn và có thể kiếm được hàng triệu đồng trong năm nay", Triệu Tứ Hải nói.

“Được lắm, hãy làm việc chăm chỉ và nhớ những gì con vừa nói, anh trai chạy Rolls-Royce chính là hình mẫu của con!”, Dương Cảnh Đào nói.

“Con sẽ cố gắng!”, Triệu Tứ Hải gật đầu.

“Tiểu Lệ, công việc của con thì thế nào?”, Dương Cảnh Đào nhìn sang Dương Lệ.

"Nó không suôn sẻ cho lắm...", Dương Lệ do dự, thật khó để nói liệu công ty tài chính Thiên Hải có thể vượt qua khó khăn này hay không.

Nếu không thể vượt qua, cô sẽ phải mất việc.

Chương 27: Chúng tôi đã lái xe tới đây

“Không phải là rất thuận lợi sao?”, Dương Cảnh Đào cau mày.

"Con nghe nói rằng thị trường tài chính ở thành phố Đông Hải gần đây không được ổn định", Triệu Tứ Hải cho biết: "Nhiều khách hàng đã ôm tiền chạy trốn. Công ty tài chính Thiên Hải cũng gặp phải trường hợp này và bị lỗ vốn. Người ta đoán chừng rằng họ còn phải nộp đơn xin phá sản".

“Công ty xin phá sản là sao?”, Dương Cảnh Đào hỏi.

“Như vậy có nghĩa là con sắp thất nghiệp”, Dương Lệ cắn môi, vẻ mặt đầy chua xót.

"Thất nghiệp thì có gì mà sợ? Em gái tôi không phải là có tiền tiết kiệm sao!"

Dương Duyệt điêu ngoa nói: "Em có thể mua được con hải sâm bốn mươi ngàn, trong thẻ còn có thể có cả chục triệu tiền gửi! Cho dù thất nghiệp, số tiền tiết kiệm đó cũng đủ để cho nhà em sống lâu dài, đủ thời gian để em tìm một công việc mới".

“Chị à, bây giờ trong thẻ em chỉ có hai mươi ngàn tiền gửi thôi”, Dương Lệ nghiêm túc nói.

"Ha ha, lừa ai vậy hả!"

Dương Duyệt nhếch mép cười, trợn hai mắt trắng dã lên nói: "Nếu là mấy năm trước thì có khi chị còn tin. Chị tin tưởng em gái mình không có tiền bắt xe đi làm nhưng vẫn muốn giúp mình, và đã rất cảm động. Nhưng bây giờ em gái lại đi nói những lời này, chị đây sẽ không bao giờ tin em nữa đâu!"

"Từ mấy năm trước đã nói dối, cho tới bây giờ cũng nói dối!"

"Chị à, em không có nói dối. Tiền mua hải sâm đều là chồng em..."

“Được rồi, không nói nữa!”

Dương Cảnh Đào ngắt lời hai người rồi khẽ thở dài: "Chà, thời buổi bây giờ đàn ông vẫn phải chăm lo cho thu nhập của gia đình phần lớn. Nhưng Tiểu Lệ đã tìm được một người chồng vô dụng, ngày nào cũng ăn không ngồi rồi, thậm chí còn không có việc làm ra hồn".

“Bố, Lâm Hàn đã tìm được một công việc bán hàng rồi”, Dương Lệ nói.

"Bán hàng? Không phải là cái loại công việc bận bịu không có ngày nghỉ, mỗi ngày chỉ cần bấm tay rồi nhận lương cơ bản sao, có khác gì người lang thang đâu?", Dương Cảnh Đào lắc đầu:

"Tiểu Lệ, gia đình nhỏ của con sẽ sụp đổ ngay khi con thất nghiệp! Lâm Hàn rác rưởi này chẳng có ích lợi gì. Tứ Hải, con có mạng lưới quan hệ rộng rãi, có thể tìm được việc làm cho Tiểu Lệ không?"

“Chuyện này... tất cả những người mà con quen biết đều làm trong ngành kỹ thuật. Công việc này không phù hợp với Tiểu Lệ”, Triệu Tứ Hải lắc đầu.

"Đúng rồi Tứ Hải, công trường của anh không thiếu người nấu nướng sao?"

Dương Duyệt nói: "Hay là anh để Tiểu Lệ đến công trường của anh nấu ăn cho những công nhân nhập cư đó, nhận lương ba bốn ngàn một tháng. Dù sao cũng là người nhà, lương vậy không ít rồi".

Khi nghe đến đây, sắc mặt của Dương Lệ bỗng trở nên lạnh lẽo:

"Bố, cho dù con thất nghiệp, con vẫn có thể tìm được việc làm mà không cần đến sự giúp đỡ của anh rể!"

Bọn họ chẳng giúp được gì, rõ ràng là chỉ muốn làm nhục Dương Lệ.

"Này, chuyện này con phải dựa vào anh rể của con đi. Hiện tại tìm việc rất khó", Dương Cảnh Đào khẽ thở dài:

"Rốt cuộc con cũng phải tự trách mình, nếu không kết hôn với cái đồ bỏ đi này thì áp lực cũng không lớn đến như vậy! Nhìn chị cả của con đi, cho dù không có việc làm, thì vẫn có Tứ Hải chống đỡ".

"Lại nhìn Lâm Hàn, chẳng có tí trách nhiệm đàn ông nào!"

“Có bỏ đi thì Lâm Hàn cũng là chồng của con”, Dương Lệ nói.

Dương Cảnh Đào lắc đầu bất lực.

------

Sau khi dùng bữa, mọi người tạm biệt Dương Cảnh Đào rồi đi ra ngoài sân.

"Này, xe của ai đây, sao lại đậu trước cửa nhà chúng ta!"

Dương Duyệt nhìn thấy một chiếc xe màu đen đậu bên cạnh chiếc xe BMW, so với chiếc xe BMW của chồng cô ta, trông nó có vẻ ổn định và thành đạt hơn.

“Đây là chiếc Mercedes-Benz E350L, đắt hơn chiếc BMW 520 của anh hơn ba trăm ngàn”, Triệu Tứ Hải trong nháy mắt đã nhận ra mẫu xe.

"Vậy thì sao, không phải chỉ là một chiếc Mercedes-Benz thôi sao? Có tiền cũng không thể đậu bậy bạ trước cửa nhà người khác như thế được. Thật là chướng tai gai mắt! Loại người này không có tư chất gì cả!"

Dương Duyệt cong môi nói, giọng điệu ngoa ngoắt.

"Gọi chủ nhân của nó lái xe đi đi, nếu không làm sao chúng ta lái xe ra ngoài!"

Cô ta bước ra trước chiếc xe nhìn ngắm, mà trong lòng chua xót lại trào dâng.

“Xem ra vẫn là xe mới, tạm thời chưa có biển số”, Dương Duyệt nhìn một hồi.

“Không để lại số thì thôi bỏ đi”, Triệu Tứ Hải nói: “Người có thể lái loại xe này chắc chắn không phải bình thường. Gọi người đến tùy ý di chuyển xe của người ta đi có thể gây ra nhiều phiền phức".

"Hơn nữa tại vị trí này xe của chúng ta cũng có thể lái ra ngoài".

Triệu Tứ Hải mở cửa xe, khởi động xe, Dương Duyệt cũng vào theo.

" Lâm Hàn, cậu có muốn đi quá giang một đoạn không, nếu không hai người phải đi bộ mười phút mới bắt được taxi đó".

Triệu Tư Hải thò đầu ra nói đùa.

Dương Duyệt nghe vậy, kéo áo của Triệu Tứ Hải:

"Anh điên rồi sao, xe của chúng ta vừa mới rửa xong, nếu để bọn họ ngồi bẩn thì sao? Hơn nữa, một người thì sắp mất việc, một người thì ăn ở không ngồi chờ chết, đủ tư cách ngồi xe BMW của chúng ta sao?"

"Anh chỉ lịch sự thôi. Nếu họ thật sự lên xe, anh sẽ nói rằng có quần áo để ở ghế sau nên họ không thể ngồi", Triệu Tứ Hải cười nói.

“Vậy thì tốt”, Dương Duyệt thở phào nhẹ nhõm.

“Không cần đâu”, Lâm Hàn nói: “Chúng tôi lái xe tới đây mà”.

Lái xe tới?

Cả Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đều sửng sốt.

Lâm Hàn lấy chìa khóa xe ra và bấm.

Tít tít!

Đèn trước và sau của chiếc Mercedes-Benz nhấp nháy.

Đùng đoàng!

Lúc này, cả Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt đều cảm thấy chấn động, cảm giác như vừa bị năm cơn bão tố sấm sét quật vào mặt.

Chiếc Mercedes-Benz này là của Lâm Hàn sao?

“Làm sao có thể!”, Dương Duyệt không tin: “Lâm Hàn, người nghèo như cậu làm sao có thể mua được một chiếc Mercedes-Benz!"

“Không thể nào!”, Triệu Tứ Hải lắc đầu: “Chiếc E350L này cần sáu trăm năm mươi ngàn tệ để xuất xưởng, Lâm Hàn không thể tiêu được nhiều tiền như vậy!

"Chẳng lẽ là chiếc xe này cho thuê?!"

Triệu Tứ Hải và Dương Duyệt nhìn nhau, đồng thời nghĩ về điều này.

“Ồ, Lâm Hàn, nở mày nở mặt gớm, có thể lái một chiếc Mercedes-Benz!”, Dương Duyệt nói với giọng điệu quái gở:

"Thuê chiếc Mercedes-Benz này với giá một ngàn tệ một ngày chỉ để đến nhà bố ăn tối, cậu đúng là biết cách tiêu tiền đó".

"Tôi nói cậu này Lâm Hàn, có tiền sao không biết gửi ngân hàng mà còn bày đặt đi thuê xe vậy? Đều là người nhà cả, có cần thiết phải giả vờ như vậy không?", Triệu Tứ Hải dường như không nói nên lời.

Lâm Hàn cũng lười giải thích, cùng Dương Lệ lên xe, khởi động xe rời đi.

“Ha ha, thuê một chiếc Mercedes-Benz, vậy mà cũng làm được!”, Dương Duyệt chế nhạo.

"Không, anh nhìn thấy chiếc xe vừa rồi rõ ràng là một chiếc xe mới, vì film xe chưa bị rách! Hơn nữa biển số xe còn là biển số tạm thời. Làm gì có xe cho thuê lại chưa có biển số", ánh mắt Triệu Tứ Hải lóe lên:

"Chẳng lẽ Lâm Hàn thật sự đã mua chiếc xe đó?"

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Triệu Tứ Hải bỗng trở nên mờ mịt.

------

Sáng hôm sau, Lâm Hàn bị điện thoại di động của Dương Lệ đổ chuông làm tỉnh giấc.

“A lô, Nhã Thiến”, Dương Lệ trả lời điện thoại.

"Tiểu Lệ, có tin tốt rồi!"

Giọng nói phấn khích của Chu Nhã Thiến vang lên: "Công ty tài chính Thiên Hải của chúng ta đã có tài trợ rồi!"

“Lý Vĩnh Phú đồng ý giúp sao?”, Dương Lệ cũng có chút hưng phấn, vấn đề kinh phí đã được giải quyết thì cô sẽ không thất nghiệp.

“Hiện tại tớ không biết có phải là Lý Vĩnh Phú không, tớ cũng chưa gọi điện cho anh ta xác nhận!”, Chu Nhã Thiến nói:

"Nhưng tin tức mà tớ nhận được là có người muốn thu mua công ty tài chính Thiên Hải của chúng ta!"

“Thu mua?”

Dương Lệ sững người trong giây lát, vấn đề thu mua lại và vấn đề rót vốn vào công ty là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Việc bị thu mua lại có nghĩa là công ty tài chính Thiên Hải sẽ trở thành một công ty con của công ty khác.

“Công ty nào muốn thu mua vậy?”, Dương Lệ hỏi.

“Không rõ, công ty này rất bí ẩn, nhưng tớ cảm thấy rằng chính là do Vĩnh Phú tìm ra nó”, Chu Nhã Thiến vui vẻ nói.

Chương 28. Khách sạn Thiên Hi

“Mấy hôm nay, rất nhiều nguồn vốn từ chối rót vốn vào Tài chính Thiên Hải của chúng ta, phía Vĩnh Phú lại nói có thể giúp”, Chu Nhã Thiến nói tiếp:

“Bố của Vĩnh Phú, Lý Xuân Sinh, là ông lớn trong ngành bất động sản, nhưng cũng có không ít bạn bè trong giới tài chính. Chắc chắn là Vĩnh Phú nhờ mối quan hệ của bố anh ta để giúp đỡ”.

“Chắc là thế”, Dương Lệ nói: “Trong chuyện này, Lý Vĩnh Phú chắc chắn đã tốn không ít công sức. Nhã Thiến, cậu phải đối xử với người ta tốt một chút, đừng lạnh nhạt như thế”.

“Tớ biết rồi!”

Chu Nhã Thiến cười nói: “Lúc trước anh ta tặng tớ một chiếc xe thể thao, tớ không nhận là để suy nghĩ thêm về anh ta! Nếu lần này thật sự có thể vượt qua khó khăn thì tớ có thể đồng ý qua lại với anh ta”.

“Được rồi, đừng nói nữa. Bây giờ tớ phải đi đàm phán hợp đồng với bên thu mua rồi. Tiểu Lệ, cậu đợi tin tốt của tớ đi!”

“Ok!”

“Sau khi cúp điện thoại, Dương Lệ phấn khích ôm lấy Lâm Hàn: “Chồng ơi, công ty của chúng em được mua lại rồi! Vấn đề tiền mặt được giải quyết thì em sẽ không lo thất nghiệp nữa!”

“Ừ, chúc mừng em”.

Lâm Hàn ôm lấy Dương Lệ, khẽ ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, mỉm cười nói.

Đến chiều thì Chu Nhã Thiến mới báo tin, hợp đồng đã được ký rồi. Tài chính Thiên Hải được thu mua, bên thu mua sẽ rót vốn, giải quyết vấn đề về quay vòng vốn trước mắt của Tài chính Thiên Hải.

Chu Nhã Thiến mời Dương Lệ đến khách sạn Thiên Hi đặt một bữa cơm ăn mừng, có mời cả Lâm Hàn cùng đi.

Dương Lệ nghe vậy thì nhận lời ngay.

Khách sạn Thiên Hi là khách sạn ba sao ở Đông Hải, hình thức cũng rất khá.

Lâm Hàn và Dương Lệ lái xe đến đây.

“Tiểu Lệ, đây là?”

Thấy Lâm Hàn và Dương Lệ bước xuống từ một chiếc Mercedes-Benz, Chu Nhã Thiến có chút ngạc nhiên nói.

Mercedes-Benz E350L cũng phải hơn sáu trăm ngàn đấy!

“Nhà tớ vừa mới mua xe”, Dương Lệ nói.

Lâm Hàn giao chìa khoá cho nhân viên giữ xe rồi bước tới bên cạnh Dương Lệ.

“Là Lâm Hàn bảo cậu mua à? Đặt cọc bao nhiêu?”, Chu Nhã Thiến liếc nhìn Lâm Hàn. Theo cô ta, với tính cách của Dương Lệ thì sẽ không thể mua chiếc xe đắt như thế.

“Không phải anh ấy bảo tớ mua đâu, cũng không phải đặt cọc mà thanh toán hết một lần”, Dương Lệ trả lời.

“Thanh toán một lần?”, Chu Nhã Thiến nhướng mày, không ngờ Dương Lệ lại có thể bỏ ra nhiều tiền như thế.

Nếu có khoản tiền này thì sẽ giải quyết được lỗ hổng của Tài chính Thiên Hải, Chu Nhã Thiến cũng không cần phải ngọt nhạt lôi kéo mối quan hệ với Lý Vĩnh Phú.

“Được rồi, đừng nói nữa, đi ăn cơm đã”.

Nghĩ vậy, thái độ của Chu Nhã Thiến lạnh nhạt đi nhiều. Cô ta không hỏi thêm gì nữa mà cùng cả nhóm đi vào phòng bao.

Phòng bao rất rộng rãi, trên tường còn treo một bức tranh sơn dầu rất ý vị. Trên bàn ăn đã bày đủ các món, đều là đặc sản của vùng Giang Nam, vịt muối, thịt viên Kim Lăng, gà đắp đất, thịt đông nhìn rất ngon miệng.

Trên bàn ăn đã rất đông người ngồi, Chu Nhã Thiến sắp xếp cho Dương Lệ và Lâm Hàn ngồi cạnh nhau, cuối cùng vẫn còn thừa hai chỗ.

“Hôm nay là tiệc ăn mừng của Tài chính Thiên Hải chúng ta. Cảm ơn tất cả mọi người đã có mặt tại đây”.

Chu Nhã Thiến nâng ly rượu lên, tươi cười nói chuyện tạo cảm giác thân thiết, nhiệt tình.

Những người ngồi ở đây đều là quản lý cao cấp của Tài chính Thiên Hải, chỉ có Dương Lệ là kế toán.

“Tài chính Thiên Hải có thể vượt qua được khó khăn lần này đều nhờ công lo liệu của chủ tịch Chu”.

“Đúng vậy, không có chủ tịch Chu thì lần này quá nguy hiểm rồi!”

“Chủ tịch Chu có đóng góp rất lớn trong lần khủng hoảng này!”

Mấy người quản lý cao cấp bắt đầu a dua, nịnh hót.

Sau khi cùng uống một ly, Chu Nhã Thiến nói: “Lần này có thể vượt qua được khó khăn, không phải là công sức của tôi mà nhờ có sự giúp đỡ của anh Lý Vĩnh Phú giúp tôi liên hệ với Quỹ đầu tư Nhân Phàm”.

“Quỹ đầu tư Nhân Phàm?”

Nghe đến cái tên này, tất cả những người đang ngồi ở đây đều kinh ngạc. Không ngờ công ty mẹ thu mua công ty của họ lại là Quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Nghe nói, quỹ đầu tư này có năng lực cực lớn, gồm ba quỹ nội địa hoá trên toàn cầu mà Hoa Hạ vừa hay nằm trong số đó.

Lĩnh vực đầu tư của nó bao gồm kỹ thuật truyền thông, trị liệu sức khoẻ, dịch vụ hàng tiêu dùng, tài chính, bất động sản. Tóm lại, trong các công ty dẫn dầu của các ngành nghề thì đều có thấp thoáng hình bóng của Quỹ đầu tư Nhân Phàm.

“Nếu đã là Quỹ đầu tư Nhân Phàm thu mua chúng ta thì xem ra Lý Vĩnh Phú có mối quan hệ rất rộng”.

“So với Quỹ đầu tư lớn như vậy thì Tài chính Thiên Hải của chúng ta chỉ bằng con muỗi mà thôi!”

“Anh Lý có thể liên hệ với Nhân Phàm đủ để hiểu là quan hệ rộng khinh khủng thế nào!”

“Vậy phải cảm ơn anh Lý!”

“Từ hôm nay trở đi, chúng ta đã trở thành công ty con của Quỹ đầu tư Nhân Phàm rồi!”

“Tôi nhớ hình như chủ tịch Quỹ đầu tư Nhân Phàm ở khu vực Hoa Hạ có họ Tôn”.

Mọi người bàn tán sôi nổi.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại trong tay Chu Nhã Thiến vang lên.

“Alo, Vĩnh Phú”.

Khi Chu Nhã Thiến nhận điện thoại của Lý Vĩnh Phú, tất cả mọi người đều im lặng, không dám mở miệng, sợ ảnh hưởng đến anh ta ở đầu dây bên kia.

“Vĩnh Phú, lần này cảm ơn anh giúp cho Tài chính Thiên Hải được thu mua, vượt qua được khó khăn lần này”.

“Thu mua?”, trong giọng nói của Lý Vĩnh Phú ở đầu dây bên kia tỏ ra đầy bất ngờ: “Anh đã nói chuyện này với bố nhưng ông ấy vẫn chưa trả lời!”

“Vậy có lẽ là chú quên rồi”, Chu Nhã Thiến nói: “Ngoài anh ra thì tôi không nghĩ ra ai có thể giúp tôi liên hệ với bên mua, giải quyết vấn đề khó khăn của công ty tôi”.

“Chắc là vậy”, Lý Vĩnh Phú cũng cho rằng như vậy. Có khả năng là ông bố Lý Xuân Sinh quá bận, sau khi giải quyết chuyện này thì quên mất báo lại anh ta.

“Vĩnh Phú, chúng tôi đang tổ chức tiệc mừng ở khách sạn Thiên Hi. Anh là người có công lớn, nhất định phải qua đây!”, Chu Nhã Thiến mở lời mời.

“Được, bây giờ anh qua đó”, Lý Vĩnh Phú mừng rỡ. Đây là lần đầu tiên Chu Nhã Thiến chủ động mời anh ta ăn cơm.

Đây chính là dấu hiệu tốt đấy!

Trước đây, Chu Nhã Thiến đều lạnh nhạt với anh ta. Nhưng qua lần này, nói không chừng có thể ôm được người đẹp về nhà.

Nửa tiếng sau thì Lý Vĩnh Phú đến nơi.

Trên người anh ta mặc một vest của Versace, tóc vuốt ra phía sau, nhìn có vẻ rất phong cách.

“Anh Lý!”

“Anh Lý!”

Những quản lý cao cấp của Tài chính Thiên Hải đều đứng lên, tỏ ra cung kinh với Lý Vĩnh Phú.

“Vĩnh Phú, anh đến rồi! Nếu lần này không có anh thì Tài chính Thiên Hải của chúng tôi thật sự không biết làm thế nào để vượt qua được khó khăn lần này”.

Chu Nhã Thiến nở nụ cười tươi: “Nhanh ngồi xuống đi, đợi một lát những quản lý cao cấp của chúng tôi sẽ kính rượu anh!”

Cô ta nhìn quanh bàn ăn, sắc mặt bỗng trở nên ngượng ngập.

Bởi vì bàn ăn đã chật kín người không còn một chỗ trống nào.

“Lâm Hàn!”

Chu Nhã Thiến nhanh chóng nghĩ ra giải pháp, nhìn Lâm Hàn, ngón tay chỉ vào trong góc:

“Anh ngồi sang kia đi, dù sao anh qua đây ăn chực mà cũng chỉ là người ngoài”.

Ở trong góc kia, chỉ có một chiếc ghế. Trên mặt đất còn cả đồ ăn và mấy chai bia vứt lăn lóc ở đó.

“Lâm Hàn cũng đến sao?”

Nghe thấy thế, Lý Vĩnh Phú nhìn lên: “Hôm nay là tiệc mừng của Tài chính Thiên Hải, một người ngoài như anh đến đây làm gì?”

“Lý Vĩnh Phú, Lâm Hàn cũng có tên trên thiệp mời của Nhã Thiến”, Dương Lệ lên tiếng, giọng nói lạnh như băng.

“Đúng vậy, đúng là tôi mời Lâm Hàn tới”.

Chu Nhã Thiến nói: “Nhưng bây giờ điều quan trọng là đã hết chỗ ngồi rồi mà Vĩnh Phú đã lập công lớn cho công ty chúng ta. Cậu cũng không thể để anh ấy ngồi trong góc chứ!”

“Lâm Hàn là người ngoài, cũng không có cống hiến gì cho công ty chúng ta. Để anh ta ngồi vào góc, tớ không thấy có vấn đề gì!”

“Anh ta đến đây ăn chực miễn phí, muốn ăn gì thì tự đến lấy, như vậy thì có sao?”

Nghe đến đây, sắc mặt Dương Lệ trở nên vô cùng lạnh lùng.

“Chúng tôi không ăn bữa cơm này nữa là được!”

Chương 29. Thăng chức, tăng lương

Mọi người đối xử với Lâm Hàn như vậy khiến Dương Lệ rất tức giận.

“Chồng ơi, chúng ta đi!”

Cô kéo Lâm Hàn, đi ra khỏi phòng bao.

“Kế toán Dương giận dỗi ghê thế!”

“Đúng vậy, chủ tịch Chu nói không sai. Tên Lâm Hàn đó vốn dĩ chỉ là một người ngoài!”

“Để anh ta đến ăn chực đã tốt lắm rồi, dù sao bữa cơm này cũng không rẻ!”

Mấy quản lý cao cấp bàn tán xôn xao, nhìn Dương Lệ và Lâm Hàn bỏ đi.

“Hừ, có gì hay mà bắt nạt người khác!”

Trong xe, Dương Lệ tức giận bĩu môi: “Tuy nói Lý Vĩnh Phú kia có cống hiến rất lớn với công ty bọn em nhưng cũng không thể bắt nạt anh như vậy!”

“Chồng, sao anh nhìn em thế?”, cô chợt phát hiện ra Lâm Hàn đang chăm chú nhìn mình.

“Dáng vẻ tức giận của em rất đáng yêu”, Lâm Hàn bật cười.

“Ôi trời, em đang bất bình thay anh mà anh còn cười được”.

Dương Lệ đấm yêu Lâm Hàn mấy cái.

“Được rồi, đừng tức giận nữa. Không cần phải tức giận chuyện nhỏ như con kiến ấy”, Lâm Hàn an ủi nói, tỏ ra không hề quan tâm đến chuyện vừa xảy ra.

Sau khi đưa Dương Lệ về nhà cho đỡ tức, một mình Lâm Hàn lái xe đến lầu 1 Fortune Plaza.

Toà nhà lớn này là trung tâm tài chính của thành phố Đông Hải. Những công ty đặt văn phòng ở đây đều là công ty đã lên sàn, còn những công ty ở tầng 1 thì đều có lai lịch vô cùng lớn mạnh.

Trên tầng cao nhất của toà nhà, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vẻ nghiêm túc hiện lên nét mặt, nhìn dòng xe tấp nập bên ngoài.

“Cậu chủ Lâm!”

Cửa lớn văn phòng mở ra, một người đàn ông từ bên ngoài bước vào.

Người này có khuôn mặt vuông vức, ánh mắt thâm sâu, mặc một bộ vest lụa, nhìn toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác không dám coi thường.

Vừa vào cửa thì người đàn ông đã nhìn thấy chàng thanh niên đang đứng chắp tay trước cửa sổ.

“Cậu chủ Lâm!”

Người đàn ông lập tức cúi đầu, dùng giọng nói nghiêm túc, thái độ cung kính để chào hỏi.

“Chủ tịch Tôn đến rồi à”, Lâm Hàn quay lại nhìn người đàn ông kia.

Tôn Hàn sửng sốt, vội vàng nói: “Cậu chủ Lâm cứ gọi tôi là tiểu Tôn là được ạ”.

Tôn Minh, chủ tịch Quỹ đầu tư Nhân Phàm khu vực Hoa Hạ, nắm quyền điều hành các hoạt động đầu tư trên toàn lãnh thổ Hoa Hạ của Quỹ đầu tư Nhân Phàm. Địa vị của anh ta cũng không kém Thẩm Hoài Xuân của đồn Hoa Đông.

“Cậu chủ Lâm, hợp đồng thu mua của Tài chính Thiên Hải đã ký rồi, trong vòng ba ngày sẽ hoàn tất các thủ tục. Đến lúc đó, Tài chính Thiên Hải sẽ trở thành công ty con thuộc sở hữu toàn phần của Quỹ đầu tư Nhân Phàm chúng ta”.

Tôn Minh lên tiếng. Anh ta rất thông minh, biết ngay nguyên nhân vì sao Lâm Hàn đến đây.

Lâm Hàn gật đầu, nói: “Trong nội bộ Tài chính Thiên Hải có một nhân viên tên là Dương Lệ, tìm cơ hội thăng chức, tăng lương cho cô ấy”.

“Vâng, cậu chủ Lâm”, Tôn Minh không hỏi vì sao mà gật đầu đồng ý luôn.

Ngày hôm sau, Lâm Hàn đưa xe cho Dương Lệ đi còn mình thì gọi xe đến Thiết bị trị liệu Hạo Vũ làm việc như bình thường.

Vừa đến văn phòng, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng bàn tán của đồng nghiệp.

“Nghe thấy gì chưa, anh trai Rolls-Royce đó lại xuất hiện rồi”.

“Tối qua lúc tôi lướt xem video thì thấy, lại hot rồi!”

“Đang đánh guitar ở trung tâm thương mại Kerini!”

“Anh ấy đánh guitar hay lắm!”

Châu Nguyệt Nguyệt cũng đang hóng hớt, tỏ ra đầy hào hứng:

“Tôi không ngờ, anh trai Rolls-Royce lại có thể đánh guitar, thật là người vừa có tiền vừa có tài!”

“Nghe bản “Hôn lễ trong mơ” mà anh ấy đánh, tôi cảm thấy như là chính tôi đang thật sự kết hôn vậy, hơn nữa còn là kết hôn với anh trai Rolls-Royce!”

Châu Nguyệt Nguyệt nhắm mắt lại, vẻ mặt thèm khát, mơ màng tưởng tượng ra khung cảnh nắm tay anh trai Rolls-Royce bước vào lễ đường.

“Lâm Hàn tới!”

Có người nhìn thấy Lâm Hàn bước vào, kêu lên.

“Lâm Hàn, thứ hai mà không đi làm muộn, xem ra anh lái Ngũ Lăng Hoành Quang hợp đấy!”, Châu Nguyệt Nguyệt chế giễu cười nói.

Lâm Hàn không buồn quan tâm đến cô ta mà chiếc xe Ngũ Lăng Hoành Quang kia, Lâm Hàn cũng chưa từng động đến.

Sau khi cuộc họp buổi sáng kết thúc, Châu Nguyệt Nguyệt tìm Lâm Hàn, dặn dò Lâm Hàn chăm sóc tốt cho bên Bệnh viện Nhân Dân, đảm bảo cho thiết bị trị liệu đã sản xuất có thể suôn sẻ xuất bán.

Lâm Hàn gật đầu đáp ứng.

Sau khi giao việc xong, Châu Nguyệt Nguyệt đến văn phòng của Nguỵ Vũ.

“Tổng giám đốc Nguỵ, tôi đã giao toàn bộ thị trường phía Bệnh viện Nhân Dân cho Lâm Hàn phụ trách rồi”, Châu Nguyệt Nguyệt vừa vào cửa đã nói.

“Được!”

Nguỵ Vũ gật đầu: “Bệnh viện Nhân Dân là một miếng thịt béo bở. Nếu Lâm Hàn xử lý tốt miếng thịt này thì công ty chúng ta sẽ dẫn đầu ngành thiết bị trị liệu!”

“Thị trường quan trọng như vậy mà giao toàn bộ cho Lâm Hàn sao?”, Châu Nguyệt Nguyệt do dự một lát rồi nói.

“Hà hà, tôi có tính toán riêng”.

Nguỵ Vũ cười nham hiểm: “Nếu anh ta thật sự có thể ăn được miếng thịt béo bở này thì làm tốt có thể nhận hoa hồng mấy chục ngàn. Đến khi anh ta hớn hở đợi lương thì tôi sẽ tuỳ tiện tìm cớ trừ lương của anh ta khiến anh ta không nhận được một xu”.

“Nếu anh ta không ăn nổi thì cũng sẽ loại bỏ anh ta. Dù sao với mối quan hệ của bố tôi thì thiếu đi một thị trường như Bệnh viện Nhân Dân cũng không quan trọng!”

Châu Nguyệt Nguyệt gật gù tỏ vẻ đồng ý. Nhưng dù nói thế nào thì kết cục của Lâm Hàn đều rất thảm.

Sau khi đồng ý trở thành người phụ trách thị trường Bệnh viện Nhân Dân, Lâm Hàn báo tin ngay cho Lý Cường, thông báo cho ông ta biết các loại yêu cầu. Điều này cũng tiết kiệm công sức Lâm Hàn phải đi chạy thị trường.

Buổi chiều sau khi tan ca, Lâm Hàn trở về thì thấy trong nhà lại có thêm một người.

“Bố, sao bố lại tới đây ạ?”, Lâm Hàn chào hỏi, vội vàng rót một cốc nước ấm cho Dương Cảnh Đào.

Người đến là ông bố vợ Dương Cảnh Đào. Ông ta đang ngồi trên sofa xem TV.

“Tôi đến thăm con gái rượu của tôi không được sao?”, Dương Cảnh Đào không thèm ngẩng lên nhìn Lâm Hàn.

“Đương nhiên là được ạ”, Lâm Hàn mỉm cười.

Không lâu sau, Dương Lệ cũng đi làm về.

“Lâm Hàn, cậu đi ra chỗ khác để tôi nói chuyện với con gái vài câu”, Dương Cảnh Đào xua đuổi.

“Vâng bố”.

Lâm Hàn cũng không hỏi nhiều mà đi luôn vào phòng mình.

“Con gái, Tứ Hải gọi điện báo cho bố biết, con mua xe rồi à?”, Dương Cảnh Đào kéo Dương Lệ ngồi xuống bên cạnh.

“Đúng rồi ạ”, Dương Lệ gật đầu. Cô cũng không thấy bất ngờ. Chuyện mua xe, chắc chắn chuyện không dấu được.

“Tứ Hải nói, đó là một chiếc Mercedes-Benz. Con đưa bố đi xem một chút!”, Dương Cảnh Đào nói.

“Vâng!”

Dương Lệ đưa Dương Cảnh Đào xuống dưới lầu.

“Được đấy. Chiếc xe này đẹp thật. Nhìn rất đã mắt!”, Dương Cảnh Đào nhìn chiếc Mercedes hết lời khen ngợi.

“Tiểu Lệ, mua chiếc xe này tốn kém lắm nhỉ!”

“Không phải tiền của con”, Dương Lệ lắc đầu: “Chiếc xe này là do chồng con mua”.

“Cái thằng vô dụng Lâm Hàn kia à?”, Dương Cảnh Đào trừng mắt: “Tiểu Lệ, chúng ta là người một nhà, con còn muốn lừa bố của con! Lâm Hàn là cái thằng nghèo hèn, có thể mua Mercedes sao? Nó mua nổi cái bánh xe đã là tốt rồi!”

Dương Lệ muốn giải thích, nhưng nhìn thái độ của Dương Cảnh Đào thì chắc cô có cố gắng giải thích đến mấy Dương Cảnh Đào cũng sẽ không tin là Lâm Hàn mua.

“Không ngờ là Dương Lệ còn có tiết kiệm mà mua Mercedes đấy”.

“Bố, không phải tiết kiệm…”

“Con không cần giải thích. Con là con gái của bố, con lén tiết kiệm cũng không sao. Dù sao anh em thân thích cũng phải rõ ràng”, Dương Cảnh Đào ngắt lời Dương Lệ:

“Nhưng năm đó khi có tiền tiết kiệm thì nên giúp đỡ thêm cho chị con, ít nhất đừng lừa nó bảo không có tiền ngồi xe bus!”

“Bố, con…”

“Thôi, bỏ đi, đều là chuyện cũ rồi! Tình cảm giữa con và chị đã rạn nứt rồi, chỉ hi vọng sau này đừng gây ra mâu thuẫn lớn là được”, Dương Cảnh Đào xua tay, bỗng nhiên lại ngẩng mặt nhìn trời than thở:

“Bố của con khi còn trẻ cũng muốn mua Mercedes nhưng lúc đó không có tiền. Bây giờ nhìn thấy chiếc Mercedes này thì cũng không còn cách nào trở lại thời trai trẻ nữa rồi…”

Chương 30. Lấy thêm cho tôi một chiếc

“Tiểu Lệ, lúc con còn nhỏ bố đã ly hôn với mẹ con, một tay nuôi các con khôn lớn cũng không dễ dàng, chịu nhiều đắng cay. Đến giờ già rồi cũng nên hưởng phúc, nhưng lại nuôi một thằng con rể vô dụng khiến bố luôn không ngừng phải lo nghĩ!”

Dương Cảnh Đào mở miệng: “Bây giờ, bố của con cũng không có nguyện vọng gì khác, chỉ muốn có một chiếc xe Mercedes để đi, cũng coi như hoàn thành giấc mơ lúc trẻ!”

Loanh quanh một vòng thì rốt cuộc, Dương Lệ cũng hiểu mục đích của Dương Cảnh Đào. Ông ta đã nhắm chiếc xe này rồi.

“Bố, chiếc xe này không phải con mua, là do Lâm Hàn mua”.

Dương Lệ khó xử: “Nếu thật sự là con mua thì bố nói một câu thôi, chắc chắn con sẽ biếu bố!”

“Đến lúc này rồi mà con còn lừa bố!”

Dương Cảnh Đào cau mày: “Thằng vô dụng như Lâm Hàn ngày nào cũng chỉ biết ăn không ngồi rồi, nó mua nổi xe Mercedes sao? Con đừng lừa bố nữa. Con có cho bố chiếc xe này không, nói một câu thôi!”

Ông ta lại tỏ vẻ tận tình khuyên bảo nói: “Hơn nữa, nuôi chiếc xe này hết nhiều tiền lắm. Ngày nào con cũng đi xe, tiền xăng, bảo dưỡng, tiền vi phạm luật giao thông đều phải chi trả. Lương của con không cao, còn phải nuôi thằng vô dụng Lâm Hàn. Bây giờ con lại mua thêm chiếc xe này. Như thế này thì áp lực cuộc sống quá lớn rồi!”

Dương Lệ gật đầu. Dương Cảnh Đào nói đúng, từ lúc mua xe đến giờ, chỉ tính tiền xăng đã hết hai ba trăm tệ. Các loại chi phí một tháng chắc cũng phải hơn ngàn tệ.

“Nếu con giao xe cho bố, tiền lương hưu của bố vừa đủ nuôi con xe này! Con lại ngồi xe bus đi làm như trước cũng được! Thứ nhất là tiết kiệm cho con. Một thằng vô dụng là quá nhiều rồi lại thêm chiếc xe này thì bố sợ nhà con còn không có cơm mà ăn!”

Dương Cảnh Đào nói tiếp: “Thứ hai, cũng coi như tận hiếu với bố!”

“Bố, nói thế nào thì chuyện này con cũng phải hỏi Lâm Hàn. Con không thể tự quyết”.

Đi xe hay không thì đối với Dương Lệ cũng không sao cả.

Nhưng chiếc xe này là do Lâm Hàn mua, kể cả là vợ chồng thì cũng phải hỏi ý kiến của đối phương.

“Alo, chồng à, em có chuyện này nói với anh…”

Dương Lệ gọi điện thoại cho Lâm Hàn, nói về chuyện chiếc xe.

Ở đầu dây bên kia, Lâm Hàn nghe xong thì cũng nhanh chóng đồng ý tặng xe cho Dương Cảnh Đào.

Dương Lệ rất bất ngờ vì sự quyết đoán của Lâm Hàn. Đây là Mercedes đấy! Thế mà trong mắt anh giống như đồ chơi vậy, nói tặng là tặng?!

“Bố, Lâm Hàn đồng ý rồi”, Dương Lệ bỏ điện thoại trong tay xuống.

“Đồng ý là tốt rồi!”

Dương Cảnh Đào cười thản nhiên, nhưng trong lòng lại thở dài. Con gái của mình mà lại nể mặt cái thằng vô dụng kia quá!

Thằng vô dụng đó, không thể mua được xe Mercedes. Tiểu Lệ gọi điện cho nó, nói là hỏi ý kiến nhưng đó là giữ thể diện trước mặt bố vợ, nâng cao địa vị của nó ở trong nhà.

Thậm chí Dương Cảnh Đào còn nghi ngờ, điện thoại không gọi đi, những lời vừa rồi chỉ là nói cho ông ta nghe.

“Bố, chìa khoá xe đây ạ”, Dương Lệ lấy chìa khoá từ trong túi đưa cho Dương Cảnh Đào.

“Được, cảm ơn con gái! Thế là coi như bố có Mercedes để đi rồi!”

Dương Cảnh Đào hớn hở nhận lấy chìa khoá.

“Bố, bố nên cảm ơn Lâm Hàn”, Dương Lệ nói.

“Được, được, được, cảm ơn thằng ngốc Lâm Hàn”, Dương Cảnh Đào ném lại một câu rồi kéo cửa xe ra, bước vào khởi động xe.

“Bố, bố ở lại đây ăn cơm tối đã”.

“Không ăn đâu. Bố đến vì cái xe này, giờ lấy được rồi nên bố về đây”, Dương Cảnh Đào cười đắc ý mở miệng, lái chiếc xe này đi ra khỏi khu chung cư.

Dương Lệ bất lực nhìn theo rồi quay người lên lầu. Bây giờ, cô chỉ hi vọng Lâm Hàn sẽ không vì chuyện này mà tức giận.

Sau khi vào nhà, Dương Lệ nhìn thấy Lâm Hàn đang ngồi ở sofa ăn táo.

“Chồng, em cho bố lái xe đi rồi”.

Dương Lệ do dự một lát, nói: “Anh đừng tức giận nhé. Bố em không thích đi xin người khác. Nhưng ít khi muốn một thứ gì đó như vậy, em thật sự rất ngại từ chối, cho nên mới gọi điện hỏi anh”.

“Không sao, một chiếc xe thôi mà”, Lâm Hàn cắn quả táo, không để ý chút nào.

Dương Lệ khẽ lắc đầu. Lâm Hàn càng tỏ ra không quan tâm thì cô lại cảm thấy anh đang vô cùng để ý. Điều này khiến trong lòng Dương Lệ cảm thấy có chút khó chịu.

Không thể vì muốn tận hiếu mà phải tặng xe cho Dương Cảnh Đào mà.

Dù sao, chiếc xe đó rất đắt mà còn là do Lâm Hàn mua về.

“Vợ ơi, nhanh làm cơm nhé. Anh sắp đói chết, phải ăn hai quả táo rồi đây”, Lâm Hàn nói.

“Được!”, nói rồi Dương Lệ đi vào trong bếp.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Hàn nói muốn ra ngoài đi bộ nên xuống lầu.

Anh đạp chiếc xe đạp cũ đã gỉ đến thẳng cửa hàng 4S Mercedes-Benz.

“Nhìn kìa! Đại gia lại đến rồi!”

Trong cửa hàng 4S, một đám nhân viên bán hàng, đã nhìn thấy một thanh niên từ xa đang đạp xe đạp lắc lư đi tới.

“Anh đại gia này cứ giả bộ khó lường quá! Mua xe trả một cục mà lại đạp xe đạp!”

“Đúng vậy! Chưa từng thấy người nào thích giả bộ như thế!”

Trong ánh mắt những nhân viên bán hàng đều tỏ vẻ xem thường.

Không phải Lâm Hàn muốn giả vờ, mà xe tặng Dương Cảnh Đào rồi thì anh đành phải đạp xe qua đây!

Đến khi Lâm Hàn đến nơi, dựa xe vào một bên thì đám bán hàng mới ra vẻ nhiệt tình, cười tươi mời chào.

“Xin chào anh. Chào mừng anh đến Mercedes-Benz. Xin hỏi anh cần gì ạ?”

“Mercedes E350L còn chiếc nào không? Tôi lấy một chiếc, thanh toán luôn”, Lâm Hàn rút thẻ ra, nói.

“Có… có ạ!”

Lời vừa nói ra khiến toàn bộ nhân viên sừng sờ.

Đại gia này vừa mới mấy hôm lại mua thêm một chiếc xe!

Nửa giờ sau, Lâm Hàn cất chiếc xe đạp vào cốp sau đó lái xe rời khỏi cửa hàng 4S.

“Thật dối trá! Đây thực sự là một đại gia!”

“Chưa đến một tuần mua hai chiếc Mercedes. Quá kinh khủng!”

Đám bán hàng cảm thấy thế giới quan của mình trở nên lệch lạc.

Sau khi về nhà, Lâm Hàn đỗ chiếc xe vào chỗ cũ rồi lên lầu.

Sáng sớm ngày thứ 2, thấy Dương Lệ sắp đi làm, Lâm Hàn lấy chìa khoá xe mới đưa cho cô.

“Vợ à, cầm khoá xe đi. Anh không chịu được em phải chen chúc trên xe bus”.

“Chìa khoá?”, nhìn thấy chìa khoá xe Mercedes, Dương Lệ hơi sững lại:

“Chồng à, không phải tối qua anh đến nhà bố trộm về chứ! Nếu để bố biết sẽ tức chết mất!”

“Sao thế được. Đây là xe mới, anh lại mua một chiếc nữa”, Lâm Hàn nói.

“Lại mua một chiếc nữa!”

Dương Lệ đứng như trời trồng. Chiếc xe lần trước mới mua được hai ngày đã lại mua thêm một chiếc nữa sao?

Lâm Hàn đưa Dương Lệ xuống lầu. Nhìn thấy chiếc xe mới tinh, rốt cuộc Dương Lệ cũng không nhịn nổi hỏi:

“Chồng à, rốt cuộc anh có bao nhiêu tiền vậy! Số tiền anh tiêu trong thời gian này đủ để mua một căn hộ nhỏ ở thành phố Đông Hải rồi đấy!”

“Cũng không có nhiều, hơn nữa đều là tiền của bố anh”, Lâm Hàn mỉm cười.

Dương Lệ khẽ lắc đầu. Nếu Lâm Hàn đã không muốn trả lời vào vấn đề thì cô cũng sẽ không hỏi nhiều.

Sau khi Dương Lệ lái xe đi làm thì Lâm Hàn lại gọi xe đến công ty như thường lệ.

Trên đường đi, Lâm Hàn nhận điện thoại của viện trưởng Lý Cường:

“Cậu chủ Lâm, theo hợp đồng, hôm nay, thiết bị trị liệu của Hạo Vũ sẽ nhập kho Bệnh viện nhân dân chúng tôi. Tôi đã làm xong tất cả các thủ tục. Bên Nguỵ Vũ cũng đã nhận được tin rồi”.

“Được, làm tốt lắm”, Lâm Hàn gật đầu.

“Được làm việc cho cậu chủ Lâm là vinh dự của tôi. À, giá trị của lô thiết bị trị liệu lần này là năm triệu tệ. Bây giờ chuyển số tiền này vào tài khoản công ty Hạo Vũ sao?”, Lý Cường lại hỏi.

“Cứ để đấy đã, ông đợi tin của tôi”, Lâm Hàn lên tiếng.

Quảng cáo
Trước /922 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Thượng Tiên

Copyright © 2022 - MTruyện.net