Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chi Phối Tri Giác [Châu Sinh - Hoài Từ]
  3. Chương 4: Phần 5
Trước /12 Sau

Chi Phối Tri Giác [Châu Sinh - Hoài Từ]

Chương 4: Phần 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(Phần 5)

8.

Nhìn những con số trên bảng đèn thang máy lên dần rồi hạ xuống, tôi lần nữa ấn phím.

Chạy bộ về, tôi liền ngủ quên.

Bởi vì đạo diễn đoàn kịch nói hồi trước hẹn tôi bữa trưa gặp nhau.

Gần đến trưa, tôi mới thức dậy, tắm rửa, trang điểm và đi ra khỏi nhà.

Khi tôi đến phòng ăn đã được đặt trước ở nhà hàng thì đạo diễn đang đợi tôi.

Anh ta nhìn thấy tôi, lập tức nở nụ cười rồi đứng lên, duỗi tay về phía tôi: "Châu Sinh, em tới rồi, lâu rồi khôg gặp, em vẫn sáng chói như vậy."

Tôi nhắm mắt làm ngơ, ngồi xuống, nói với người phục vụ bên cạnh: "Cho tôi một ly soda, cảm ơn."

Nhân viên phục vụ trả lời rồi đi xuống.

Gương mặt đạo diễn lúng túng, bị tôi làm mất mặt, không những không tức giận mà còn chủ động tán gẫu "Em gần đây có bận gì không?"

"Có thể bận cái gì chứ, ngồi xổm ở nhà có tính không?"

Tôi mỉa mai,

Đạo diễn lại nở một nụ cười, "Châu Sinh, em vẫn thích nói đùa như vậy."

"Tôi từ trước tới nay không nói đùa với những người không thân thiết."

Tôi không chừa anh ta một chút thể diện nào.

Mấy tháng trước, là anh ta ép tôi rời khỏi đoàn kịch, chặn mọi đường lui của tôi, bây giờ hà cớ gì tôi phải giữ thể diện cho anh ta.

"Châu Sinh, em đừng như vậy." Đạo diễn không chịu nổi nữa "Em cũng biết đó, là Bạch Tiểu Thư đã gây sức ép cho đoàn kịch, tôi cũng hết cách rồi."

"Anh hết cách rồi sao?" Lời nói tôi lạnh lùng "Anh chỉ lựa chọn việc có lợi nhất cho mình."

Người đàn ông đó phản bội tôi, anh ta còn không quản được vợ mình Bạch Chi Thư.

Để Bạch Chi Thư tác quai tác quái ở bên ngoài, ụp cho tôi cái nồi tiểu tam, buộc đoàn kịch sa thải tôi, muốn hủy hoại tôi.

Đạo diễn được nước đẩy thuyền, vứt bỏ tôi. Bám vào Bạch Chi Thư, mưu cầu quyền lợi.

Nếu không với sức mạnh tư bản của đoàn kịch thành thục này, sao có thể không bảo vệ được tôi.

(Ý là đoàn kịch này có sức ảnh hưởng, có thể giữ chị lại được nhưng đạo diễn muốn tốt cho bản thân nên không làm vậy)

Bây giờ anh ta lại nói cái giọng đàng hoàng đó, đúng là chuyện cười.

Đạo diễn biện minh : "Bạch tiểu thư sự nghiệp gia đình lớn, tôi sợ rằng sẽ lấy trứng chọi đá, đấu không lại cô ấy."

"Lão Đỗ, tôi ở đoàn kịch cũng gần sáu năm rồi nhỉ."

Tôi không muốn tranh luận với anh ta nữa, chuyển chủ đề.

Tôi vẫn còn nhớ, năm tôi học năm hai Đại học, tôi đã chọn một đoàn kịch nhỏ không ai biết đến, tôi hi sinh cả ngày lẫn đêm sáu năm, hơn hai nghìn ngày.

Cuối cùng, vẫn tan như bọt xà phòng.

Khó tránh cay mũi.

"Đúng đó, tiểu Sinh." Lão Đỗ một mặt áy náy. "Tôi nhìn em trưởng thành, cũng bởi vì có em, đoàn kịch mới được như ngày hôm nay, tôi rất xem trọng em."

Tôi cười chế nhạo "Xem trọng hả? Rõ ràng anh biết tôi câu dẫn người đã có gia đình là những lời bịa đặt vô căn cứ."

"Tiểu Sinh....."

"Mà anh không những phát thông báo sa thải, anh còn gắn cho tôi cái mác tác phong không tốt, vô hình trung làm cho cả cái ngành này cấm diễn tôi."

Nói đến cuối, tôi cảm thấy nhàm chán: "Anh đúng là quá xem trọng tôi rồi."

Lão Đỗ lau mồ hôi trên trán, "Là tôi không đúng, nhưng em cũng không còn chổ mới để đi, ban đầu là tôi tìm đến em, bây giờ tôi chỉ là lấy lại tài nguyên của mình."

"Anh thật sự nghĩ rằng tôi chỉ ngồi ăn chờ chết trong mấy tháng nay?"

Lão Đỗ sắc mặt khó coi, cân nhắc nói: "Tiểu sinh, nhớ lại đoạn tình cảm đã qua...."

"Không có tình cảm." Tôi ngắt lời anh ta, cười láo xược "Tôi là người báo thù? Hôm nay đến, thấy anh như thế này, trong lòng tui vui sướng hơn tôi tưởng, tạm biệt!"

Sắc mặt lão Đỗ cực kỳ khó coi, nữa ngày không nói nên lời.

Tôi đặt ly soda đè lên tờ tiền, đứng dậy rời đi.

Ra khỏi phòng ăn, tôi đột nhiên nhìn thấy chổ bên cửa sổ, một thân ảnh quen thuộc đang ngồi đó.

Mắt tôi lập tức sáng lên.

Không do dự đi tới, ngồi thẳng nghiêng đầu nhìn người đàn ông cười tươi như hoa: "Thật trùng hợp aaa, Hoài đại họa sĩ!"

Hoài Từ ngước đầu nhìn tôi, một tia sáng xuất hiện trong mắt.

Sau đó, sự ôn hòa vốn có của anh ấy bỗng trở nên lạnh lùng.

Hoài Từ không trả lời, cô gái ngồi đối diện mở lời trước, "Hoài Từ, có hẹn với bạn rồi sao?"

Hoài Từ trả lời nhạt nhẽo: "Không phải bạn , không quen."

Cô gái lúng túng, cười quở trách, "Hoài Từ, cậu đúng là."

Tôi nhìn cô gái, khí chất tiên nữ, tóc thẳng đen dài, váy trắng nhỏ nhắn, là kiểu mỹ nữ khiến người ta tỏa sáng."

Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cười với tôi:"Chị ơi, chị đừng để ý, Hoài Từ là vậy đó."

Nghe lời này, hình như cô ấy hiểu rất rõ Hoài Từ.

9.

Hiểu cũng không được gì.

Chỉ là điệu bộ của cô ấy đối với Hoài Từ giống như người trong nhà, làm tôi có chút không thoải mái.

Tôi cười cười với cô ấy, tự nghiên đến ngồi bên cạnh Hoài Từ.

"Sao có thể để ý chứ, có thể cô chỉ thấy dáng vẻ của anh ấy như thế này, mới nói lời phiến diện như vậy."

Những lời kinh tởm như này, tôi cũng nói được...

Cô gái bị lời tôi nói làm cho nghẹn, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện chút lúng túng, bất lực nhìn Hoài Từ.

Hoài Từ quay đầu qua nhìn tôi, có chút không biết làm sao, "Châu Sinh, cô đứng lên cho tôi."

Anh ấy là đang đuổi tôi đi.

Nhưng tôi không muốn đi, làm bộ làm tịch tỏ vẻ đáng thương với anh ta, "Tôi vẫn chưa ăn gì nữa nè, buổi sáng cũng chưa ăn, tôi đói~"

"Cô tự mình ăn đi" Hoài Từ cau mài.

Anh ấy muốn tôi đặt bàn khác chính là để tôi không quấy rầy bọn họ.

Vậy anh ấy đúng là không hiểu tôi rồi.

Mắt tôi đỏ hoe, lã chã muốn khóc.

"Một mình tôi ăn không vô, bình thường đều là anh ăn cùng với tôi thôi~."

"Châu Sinh, cô đừng làm loạn."

Hoài Từ nổi nóng.

Nhưng những lời tôi nói cũng tính là sự thật, Hoài Từ căn bản không nói ra được lời phản bác nào.

Cô gái đối diện choáng váng, biểu cảm muốn nói chen vào mà chen vào không được.

Tôi tiếp tục pháy huy kỹ năng diễn xuất mà tôi dày công tôi luyện, làm nũng: "Hoài Từ, tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt~"

"Rốt cuộc cô muốn cái gì?"

Hoài Từ nhìn tôi chăm chăm, đôi mắt đen láy, ngữ khí phức tạp.

Thái độ của tôi vô cùng nghiêm túc, "Tôi chỉ muốn ăn cơm cùng anh thôi."

Hoài Từ trầm mặc nhìn tôi rất lâu.

Cuối cùng vẫn đầu hàng, gọi nhân viên phục vụ lấy thêm cho tôi chén đũa, nhân tiện gọi chút đồ ăn.

Tôi cười xảo trá như một con hồ ly khi thành công, được voi đòi tiên: "Hoài Từ, tôi muốn uống nước cam"

"Uống nước."

Hoài Từ không chiều tôi nữa, rót cho tôi một ly nước chanh cơ bản của nhà hàng.

Tôi cũng kiến hảo tựu thu(*), tâm tình cực kỳ tốt, khóe miệng không thể khép lại.

(*)见好就收: thấy được rồi thì thu tay, chỉ làm việc có chừng mực, dừng tay đúng lúc (nghĩa tốt).

"Hoài Từ, cậu không giới thiệu chút sao?"

Người phụ nữ bị bỏ rơi bấy lâu ở đối diện cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở lời, sắc mặt rất khó coi.

"Cô ấy là Châu Sinh, là......" Hoài Từ liếc tôi một cái "...hàng xóm."

Cô gái cười thỏa đáng "Châu Sinh, xin chào tôi là Đường Khanh Khanh."

"Xin chào." Tâm tình tôi tốt, cười cũng hòa nhã hơn nhiều.

Tiếp theo đó, cô ấy nói chuyện với Hoài Từ.

Hai người bọn họ cứ trò chuyện, tôi cũng chẳng thèm quấy rầy, có nhu cầu thì nói vào vài câu.

Nhưng Hoài Từ nói ít, đa số đều là Đường Khanh Khanh nói.

Rất nhanh, sườn xào chua ngọt đã lên, còn có hai món khác mà tôi thích ăn.

Tôi ăn sườn xào chua ngọt, cảm thấy như trái tim đang trở nên ngọt ngào hơn.

Ăn trưa xong, Hoài Từ cần đưa Đường Khanh Khanh về.

Anh ấy nhìn tôi lần đầu tiên, dường như đang muốn chào hỏi, nhưng quét mắt qua nhìn thấy bó hoa hồng vàng trong tay tôi, sắc mặt lạnh đi, trực tiếp phớt lờ tôi.

__

"Hoài Từ, anh quay lại rồi." Tôi vui vẻ.

Hoài Từ không phản ứng lại, đi vào thang máy.

"Đợi tôi với, tôi đi vứt rác."

Tôi chẳng xem trọng nó, ôm bó hoa hồng vàng mới nhận được trong tay chạy tới thùng rác kế cửa vứt đi.

Quay trở lại, tôi cảm thấy Hoài Từ đã đi lên rồi.

Anh ấy không đợi tôi.

Tôi lên lầu sau đó ấn chuông nhà anh ta.

Trôi qua một lúc sau, Hoài Từ mới mở cửa, nhưng không có ý định để tôi vào "Có chuyện gì?"

"Anh không đợi tôi." Tôi nhìn thẳng vào anh ấy.

Hoài Từ ngữ khí lạnh lùng: "Nếu không có chuyện gì, đừng đến quấy rầy tôi."

"Anh không vui?"

"Không có."

"Buổi trưa ăn cơm không phải vẫn tốt sao?" Tôi có chút u sầu "Lẽ nào khi đưa Đường Khanh Khanh về xãy ra chuyện gì sao?"

Hoài Từ sụp mắt nhìn tôi, biểu cảm thất thường "Chúng tôi rất tốt."

Chúng tôi? Thú vị đó.

"Xin lỗi, buổi trưa là tôi mạo phạm quấy rầy rồi." Tôi cười khúc khích "Anh bây giờ là muốn tôi tránh nghi ngờ sao?"

Tôi không phải là loại người không có chừng mực, buổi trưa thật là mạo phạm khi chen vào giữa hai người họ.

Giờ nghĩ lại, đầu óc nóng nảy không muốn anh ấy ở riêng với người phụ nữ khác, không có nhu cầu nữa.

Điều đó làm tôi tỏ ra mất mặt và khó coi.

Hoài Từ sắc mặt trầm tĩnh, chậm rãi nói: "Đường Khanh Khanh là bạn đại học của tôi và cũng là bạn gái cũ của tôi."

(Còn tiếp)

______________

[Zhihu] 《CHI PHỐI TRI GIÁC》- Châu Sinh ~ Hoài Từ.

Tác giả: 隋安

10.

Tôi dường như đã hiểu ý của anh ấy, nụ cười mờ đi mấy phần.

"Anh muốn tình cũ tái hợp, hiềm khích tôi hôm nay làm vướng víu?"

"Không phải." Hoài từ phủ nhận, anh ấy nhìn tôi, đôi mắt đen phẳng lặng như nước.

"Tôi chỉ muốn nói với cô, tôi sẽ chọn một mối quan hệ chắc chắn và lâu dài, không thích tùy tiện và không làm bậy."

"Con mồi của cô, không nên là tôi."

Tôi nghe ra rồi, anh ấy sẽ không tình cũ tái hợp với Đường Khanh Khanh, chỉ là cảm thấy tôi không được.

Tôi cười đánh đánh giá thấp mình "Ý anh là, tôi làm bậy? tôi tùy tiện? lấy tình cảm ra làm trò đùa?"

"Châu Sinh."

Hoài Từ đột nhiên trịnh trọng gọi tên tôi, thần sắc ẩn nhẫn (*), không một lời giải thích.

(*)Giấu kín lòng riêng của mình mà gắng nhịn.

Tôi nhìn anh ấy, lồng ngực có chút ngột ngạt.

"Hoài Từ, anh thật sự xem trọng tôi rồi. Tôi không phải thợ săn, anh cũng không phải con mồi của tôi."

Hoài Từ sắc mặt khó coi, giọng nói khàn khàn "Châu Sinh, tôi không phải....."

Tôi đợi nửa câu sau của anh ta, nhưng anh ta cuối cùng cũng không nói ra lời nào.

"Anh cảm thấy tình cảm tôi quá tùy ý, chỉ để chơi." Tôi khó có thể giải thích.

"Tôi không quá quắt như anh nghĩ, tôi đối với anh, là chân thành!"

Hoài Từ biểu cảm tế nhị, giọng nói trầm xuống hỏi: "Đó là thích? Yêu? Hay là ham muốn dục vọng?"

"Cô muốn cái nào?"

"Tôi vừa nãy đã nói rồi."

Hoài Từ thắm thiết nhìn tôi.

Tôi cười, giả vờ nhẹ nhỏm: "Anh nói đúng, tôi không ổn định, không đảm bảo cho anh lâu dài, thật sự không phải người anh muốn."

"Vậy thì dừng ở đây đi."

Nói xong, tôi quay người đi mở cửa.

Mặc dù tôi vẫn còn rung động, càng không cam tâm.

Nhưng cách tôi với anh ấy hiểu và định nghĩa một mối quan hệ hoàn toàn khác nhau, anh ấy muốn hoa nở yên tĩnh, tôi muốn hoa nở sôi nổi.

Tôi chỉ có thể đảm bảo sự toàn tâm toàn ý và sự tận tụy hiện tại, nhưng không đảm bảo được tương lai.

Hoài Từ không giống như vậy, anh ấy chỉ cần tương lai, đây là điều kiện cơ bản để anh ấy lựa chọn bắt đầu một mối quan hệ. Đó cũng là nguyên nhân chính để anh ấy lựa chọn thích một người.

Có lẽ đó cũng là sự không thích hợp của nhiều người, hai mãnh ghép không thích hợp, ghép như thế nào cũng không chính xác.

"Châu Sinh." Hoài Từ thì thầm với tôi.

"Tôi không có ác ý, xin lỗi!"

Tôi không trả lời, đóng cửa lại.

Quảng cáo
Trước /12 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thất Phu Trượng Kiếm Đại Hà Đông Khứ

Copyright © 2022 - MTruyện.net