Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chiến Long Trở Về
  3. Chương 16-20
Trước /9 Sau

Chiến Long Trở Về

Chương 16-20

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 16 Chúc mừng, anh lại trúng thưởng thêm một bình!

Đột nhiên, Doãn Hân nhìn về phía Tần Phong mà nói ra một câu như thể lời cảnh cáo. Tiếp đó, xe dừng lại, Doãn Hân và Tần Phong xuống xe.

“Khách sạn Lam Thiên.”

Tần Phong ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng, trong mắt dường như hiện rõ một tia điên cuồng. Có lẽ anh đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi. Có người muốn động vào vợ anh, động đến chiến thần đệ nhất cua Đại Hoa, vợ của kẻ được mệnh danh là ‘sát nhân’, trận đầu tiên chém chết ba trăm ngàn kẻ địch.

“Không biết sống chết.”

Trong miệng Tần Phong thốt ra lời này, sau đó cười gằn một tiếng rồi đi vào bên trong khách sạn. Anh đi theo Doãn Hân cùng tiến vào một căn phòng riêng. Trong căn phòng này, Tần Phong nhìn sơ qua, có Phương Nham, còn có năm sáu người đàn ông vóc dáng to cao lực lưỡng.

“Cô Doãn tới rồi sao.”

Sau khi nhìn thấy Doãn Hân, Phương Nham lập tức đứng dậy khỏi vị trí, vội vàng qua đó đón tiếp.

“Cậu chủ Phương.”

Doãn Hân gật đầu, ra hiệu đã biết. Nhưng cùng lúc Phương Nham đang định đi tới thì cô lùi về sau hai ba bước, dựa vào người Tần Phong, nói: “Cậu chủ Phương, đây là chồng tôi, Tần Phong. Lần trước anh đã gặp qua rồi.”

“Tần Phong.”

Phương Nham mới vừa chú ý đến Tần Phong, ngoài mặt cũng lên tiếng chào hỏi.

Nhưng trong lòng như thể phát điên. Chết tiệt, cái tên Tần Phong này thế mà cũng đến. Lần trước, rõ ràng anh ta nói sẽ chinh phục Doãn Hân rồi. Bố mẹ Doãn Hân đều đã đồng ý. Nhưng không biết cái tên Tần Phong này từ đâu chui ra, ngang nhiên làm hỏng hết kế hoạch của anh ta!

Mẹ kiếp!

Lần trước, anh ta có biết một người giúp việc tên Lam Toàn. Nhưng thằng nhóc phá hoại Tần Quả Quả thì liên quan quái gì đến anh ta, có thể dùng mấy đồng bạc lẻ để giải quyết thì tại sao phải dùng đến sáu trăm vạn tệ để làm gì. Anh ta chỉ muốn đoạt được Doãn Hân mà thôi, không hơn không kém.

Nhưng hóa ra là vì cái tên Tần Phong chết tiệt kia phá nát kế hoạch của anh ta.

“Cậu chủ Phương, đây là bản kế hoạch của chúng tôi, còn đây là hợp đồng.”

Doãn Hân lấy một tập tài liệu từ trong túi xách ra, chuẩn bị đàm phán kinh doanh. Nhưng cậu chủ Phương lại xua tay: “Làm sao vừa đến đã bàn chuyện làm ăn kinh doanh ngay rồi. Tôi đây đã chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon thế này cơ mà.”

Cậu chủ Phương đặt tập tài liệu kia xuống, chỉ vào mấy món ăn trên bàn, sau đó ngồi xuống.

“Được.”

Doãn Hân cũng không còn cách nào khác, chuẩn bị ngồi vào bàn thì Tần Phong đã đi trước một bước, ngồi bên cạnh Phương Nam, sau đó quay sang nói với Phương Nham: “Cậu chủ Phương không ngại nếu tôi ngồi đây chứ?”

“Vị trí này vẫn nên để Doãn Hân đến đây ngồi thì hơn, nhân tiện bàn chuyện hợp tác kinh doanh luôn.”

Phương Nham khẽ nhíu mày.

Căn phòng nhỏ có sáu bảy người, chỗ ngồi không nhiều lắm. Thế nhưng trùng hợp bên cạnh Phương Nham còn đúng một chỗ. Lúc đầu, Phương Nham chuẩn bị sẵn cho Doãn Hân đến đó ngồi, trên danh nghĩa là để muốn bàn chuyện hợp tác kinh doanh.

Nhưng trên thực thế, anh ta đang muốn chiếm tiện nghi của cô.

Thân phận của Doãn Hân ma quỷ như vậy, vừa chín chắn, lại mang thêm một nụ cười quyến rũ, làm anh ta mê mẩn một lúc, chỉ cần hôm nay làm Doãn Hân uống quá chén, chuyện đằng sau sẽ dễ sử lý hơn một chút.

Nhưng anh ta tuyệt đối không thể ngờ tới chuyện hôm nay Tần Phong đột nhiên lại xuất hiện ở đây, hơn nữa vừa đến đã chiếm ngay vị trí chỗ ngồi bên cạnh anh ta.

“Cậu chủ Phương, chính anh cũng vừa nói, nào ai vừa đến đã bàn chuyện hợp tác kinh doanh ngay được. Uống rượu trước đã.” Tần Phong nói.

“Được, uống rượu.”

Vẻ bất mãn của Phương Nham lập tức hiện hết lên trên mặt nhưng vẫn phải cố nặn ra một nụ cười, đột nhiên cầm ly lên nhìn về phía Doãn Hân, nói: “Cô Doãn, hôm nay chúng ta uống cạn chén này đã.”

“Được.”

Trong lòng Doãn Hân đã chuẩn bị sẵn tư tưởng rồi. Hôm nay nhất định sẽ uống đến mức say không biết trời đất là gì, hơn nữa, chuyện ký hợp đồng giữa tập đoàn Phương thị và tập đoàn Tam Nguyên chưa chắc đã hoàn thành. Nhưng cho dù chỉ là một tia hi vọng thì cô cũng không thể từ bỏ vì cô thật sự không muốn chịu thua.

Nhưng khi cô vừa mới cầm ly rượu lên thì đã bị Tần Phong ở bên cạnh đỡ lấy: “Vợ tôi không biết uống rượu đâu. Chúng tôi là người một nhà, để tôi uống thay.”

Nói xong, Tần Phong uống cạn một hơi.

“Anh uống đi, tốt.”

Phương Nham vui vẻ, Tần Phong lại uống, đúng ý anh ta quá rồi. Có điều bây giờ bọn họ đang uống Kiếm Lam Xuân, rượu đế 53 độ, giá trên thị trường cũng khoảng ba nghìn tệ một chai, người bình thường chỉ cần uống ba chén sẽ say. Nhưng chỗ anh ta có tận ba thùng, ba mươi sáu chai.

Hơn nữa, năm sáu tên trợ thủ này của anh ta đều là hạng cao thủ uống rượu, là vì ngày hôm nay nên anh ta tự mình đích thân mời đến.

Uống đi, anh ta muốn Tần Phong uống đến chết đi.

Hơn nữa, nếu uống đến chết rồi như vậy chuyện này cũng không liên quan đến anh ta. Anh ta đâu có ép Tần Phong uống rượu đâu, chỉ bảo rằng anh ta tự mình uống đến chết, cùng lắm chỉ cần bồi thường thêm chút tiền mà thôi.

“Tửu lượng khá đấy.”

Sau khi nói xong, Phương Nham cũng uống một chén trên tay mình. Uống xong, cũng chỉ có cảm giác nhẹ tênh.

Cái rượu này nồng thật đấy.

“Tần Phong, tiếp nào.”

Phong Nham lại rót một chén nữa, sau đó ra hiệu cho Tần Phong: “Vợ anh muốn bàn chuyện làm ăn nhưng hôm nay nhất định phải uống rượu, nhất định phải khiến tôi vui vẻ. Vui vẻ rồi thì hợp đồng này tôi sẽ ký. Nào, uống đi.”

Lại một ly nữa.

Tần Phong lại uống cạn thêm một ly.

Nhưng lúc này, Doãn Hân ở bên cạnh kéo tay anh: “Đừng uống nữa. Bọn họ nhiều người như vậy, làm sao một mình anh có thể uống nổi với bọn họ. Hơn nữa, tôi có biết loại rượu này, nồng độ cao lắm.”

“Em có tin anh không?”

Tần Phong quay đầu nhìn cô.

Cô do dự trong chốc lát, Doãn Hân mới gật đầu một cái: “Tin.”

“Được, giao hợp đồng này lại cho anh. Hôm nay, rượu này để anh uống thay em.”

Tần Phong cầm lấy hợp đồng, quay lại uống tiếp một ly. Nhưng đây đã là chén thứ ba rồi, Phương Nham không trụ được, lập tức ra hiệu cho các cao thủ khác thay mình mời rượu.

“Người anh em này, anh uống cũng khá lắm đấy. Nào, để tôi uống cùng anh.”

Một tên đầu trọc trong số đó đi lên, cầm lấy chén rượu bắt đầu uống, ra vẻ cực kỳ lợi hại, sau đó bắt đầu cụng ly với Tần phong.

Một ly, lại thêm một ly nữa.

Phương Nham ngồi trên ghế, sắc mặt đỏ ửng lên, mắt híp lại, ngồi xem màn kịch hay, đột nhiên pha chút ý cười, lẩm bẩm nói: “Tần Phong, hôm nay tôi nhất định bắt anh uống đến chết. Anh chỉ có một mình nhưng ở đây tôi có tận sáu người. Hôm nay tôi bắt anh uống chết ngay tại chỗ, sau đó bắt người đàn bà của anh uống, rồi đưa đến khách sạn. Đêm nay nhất định là một đêm tuyệt vời. Đúng rồi, cuối cùng cái hợp đồng kia, đương nhiên tôi sẽ không ký.”

Nghĩ ngợi một lúc, trong đôi mắt đó dấy lên một tia lửa dục vọng.

Vẻ mặt trông đợi nhìn Tần Phong khi nào sẽ uống đến chết.

Thế nhưng.

Một ly, hai ly, ba ly.

Một chai, hai chai, ba chai, năm chai… Mười bốn chai… Mười bảy chai…

Dừng.

Người đàn ông thứ sáu không uống nổi nữa, trực tiếp ngã thẳng xuống đất. Trên sàn la liệt một đống người, há miệng sùi bọt mép. Bọn họ đều đã đạt tới cực hạn của bản thân, mỗi người xấp xỉ khoảng một chai Kiếm Lam Xuân, mà một chai khoảng sáu ly.

Cho dù bọn họ uống rượu giỏi đến đâu nhưng cuối cùng cũng không trụ được.

“Ra ngoài đợi anh.”

Lúc này, Tần Phong nhìn về phía Doãn Hân mà nói.

“Được.”

Khoảnh khắc này, Doãn Hân quả thật giống hệt như một người vợ hiền từ, Tần Phong nói gì thì là cái đó, ngoan ngoãn đợi Tần Phong trước cửa khách sạn.

Mà lúc này, Tần Phong đang cầm ngay ngắn một bình rượu nữa đi tới trước mặt Phương Nham, nhíu mày: “Cậu chủ Phương, uống đi nào.”

“Uống… Không uống được nữa… Không uống nữa.”

Phương Nham hất tay, ý bảo rằng mình không uống nổi nữa.

“Thật ngại quá, anh bắt nạt vợ tôi mà tôi lại là người thù dai nhớ lâu. Hôm nay, anh không uống cũng phải uống.”

Tần Phong cầm bình rượu lên, mở nắp, đổ thẳng vào trong miệng Phương Nham.

Ộc, ộc.

“Tôi không… không uống được…”

“Cậu chủ Phương, chúc mừng anh trúng thưởng, một chai nữa nào.”

“Tôi… thật sự… không uống được… Cứu… mạng…”

Phương Nham động đậy nhưng không sao thoát nổi vòng vây của chiến thần đệ nhất của Đại Hoa.

Chỉ thấy Tần Phong nhếch miệng lên rồi nở một nụ cười. Trong mắt Phương Nam, nụ cười ấy không khác nào nhìn thấy nụ cười của ma quỷ. Con ngươi của anh ta đột nhiên trợn tròn, sau đó là một giọng nói truyền đến: “Hôm nay cậu chủ Phương thật may mắn, lại trúng thưởng rồi, thêm một chai nữa nào.”

“Cứu…”

Tiếng hét thảm thiết vang lên, bao trùm lấy không gian trong căn phòng.

Chương 17 Một gia đình

Một lúc sau, Tần phong từ trong khách sạn đi ra, cầm theo tờ hợp đồng đưa cho Doãn Hân: “Ký xong rồi.”

Doãn Hân nhận lấy tờ hợp đồng bên trên Phương Nham đã ký tên nhưng chữ ký trên đó méo mó nguệch ngoạc. Cô đột nhiên lắc đầu, có chút bi thương cười nói: “Vô dụng thôi. Nếu ký trong trường hợp này anh ta sẽ không thừa nhận đâu.”

Sau đó, cô đi thẳng về phía trước, Tần Phong đi theo cô.

Sau khi bọn họ đi rồi, mấy người ở bên trong khách sạn Lam Thiên đã phải gọi một vài chiếc xe cấp cứu đến.

Suốt cả chặng đường, một làn gió nhẹ thổi qua, lướt ngang qua mái tóc dài của Doãn Hân. Cô mặc một chiếc áo sơ mi có in hoa và một chiếc áo vest mỏng bên ngoài, bên dưới là một chiếc quần trắng chấm điểm vài họa tiết, dáng người thướt tha, phong thái mê hoặc, trên đường không ít đàn ông phải ngắm nhìn đều thấy hoa mắt.

Doãn Hân đi bên cạnh Tần Phong, vuốt tóc nói: “Cảm ơn anh. Nếu hôm nay không có anh thì thật sự tôi không thể ký được cái hợp đồng này rồi. Bản thân tôi không muốn từ bỏ nhưng tôi không can tâm tình nguyện. Tôi muốn lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh. Đây là cơ hội duy nhất của tôi để có thể giành lại vị trí chủ tịch. Bảy năm rồi, đây là cơ hội gần nhất của tôi rồi.”

Nhưng Doãn Hân lại có chút đau lòng, tối nay lại làm chuyện phí công vô ích rồi.

Khoảng cách lấy được dự án hợp tác với tập đoàn Phong Hạnh lại ngày một xa dần.

Trong lòng cô rất đau khổ.

“Người một nhà mà, không cần phải cảm ơn.” Tần Phong nói.

“Người một nhà.”

Ba chữ này, trong lòng Doãn Hân dâng lên một đợt sóng lớn. Đúng vậy, Tần Phong nói đúng ra, quả thật là người một nhà với cô. Nhưng cô không bao người thừa nhận anh, thậm chí trước đây còn hết sức oán hận anh.

Nhưng so với với trước đây thì hiện tại có phần khá hơn đôi chút. Chí ít, anh tình nguyện vì gia đình này mà góp một phần sức lực.

“Nếu anh đã nói chúng ta là người một nhà, vậy tôi đang đau chân, cả ngày hôm nay phải đi vòng vòng như vậy thì liệu có phải anh nên thể hiện một chút gì đó hay không?”

Đột nhiên, Doãn Hân như một cô bé, chỉ chỉ vào mắt cá chân vừa mới xuất hiện một quầng đỏ của mình.

“Được, anh cõng em.”

Tần Phong cười, rất tự giác đi tới trước mặt Doãn Hân, quỳ xuống.

Doãn Hân do dự một hồi, cuối cùng vẫn leo lên lưng anh, để Tần Phong cõng mình. Vừa đi được một đoạn thì nội lực của người đàn ông truyền ra, khiến khuôn mặt Doãn Hân có hơi đỏ lên.

“Đi, về nhà thôi.”

Tần Phong cõng Doãn Hân cả chặng đường, khiến không ít người qua đường hâm mộ ước ao.

Đây là lần đầu tiên Tần Phong cõng một người con gái trên lưng, hơn nữa người con gái này là người vợ vĩ đại anh đã nợ rất nhiều. Cô ấy sinh con cho anh, suốt bao nhiêu năm qua còn phải chịu biết bao nhiêu sự tủi nhục như vậy.

“Đúng rồi, tôi có thể nói chuyện này cho anh biết. Tôi chưa yêu đương bao giờ đâu. Tôi chỉ là một nữ hán tử thôi. Thời đại học, tôi luôn tự tay gây dựng sự nghiệp nên lúc đó vẫn chưa kịp tìm bạn trai, cũng không có ai để ý cả.”

“Nhưng bây giờ, cũng là vì anh, chỉ vì cái tên xấu xa nhà anh, con trai cũng đã sáu tuổi rồi mà tôi vẫn chưa từng yêu đương nghiêm túc một lần nào, giống như một tờ giấy trắng vậy. Nhưng chớp mắt, tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, từ một cô gái lập tức biến thành một người vợ hiền. Anh bồi thường tuổi thanh xuân lại cho tôi đi.”

“Hơn nữa, nếu như tôi thật sự chấp nhận anh rồi thì anh cũng không được bắt nạt tôi.”

Doãn Hân nằm trên lưng Tần Phong, chiếc gò má xinh đẹp dựa vào vai Tần Phong. Vì chuyện này hôm nay khiến Doãn Hân có chút cảm động mà bày tỏ chút suy nghĩ trong lòng của bản thân.

Đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng cũng có người chắn rượu cho cô.

Ngày trước, mỗi lần đều là người khác bắt cô uống rượu, có ý đồ muốn chuốc say cô để làm mấy chuyện đồi bại.

Nhưng lần này, Tần Phong lập tức giành lấy chén rượu trên tay cô, chặn mấy người bên phía Phương Nham lại. Trong thoáng chốc, cô đột nhiên cảm thấy có chút rung động với Tần Phong. Có một người can tâm tình nguyện che chở cho bản thân như vậy cũng không hẳn là không tốt.

“Đúng rồi, sao anh có thể uống hết được vậy?” Doãn Hân hỏi.

“Luyện tập chút là được. Bọn anh đều thích uống rượu xái núi Ngưu Lan. Quan trọng là vì nó rẻ mà uống vào cũng không cảm thấy say, còn có chút ấm áp. Mọi người trong quân đội đều thích uống.”

“Rượu xái núi Ngưu Lan.”

Doãn Hân nhớ kỹ loại rượu này. Nhưng chỉ đơn giản là nhớ kỹ thôi. Cô cũng không dám cầm loại rượu bảy tệ này mang đến làm quà tặng cho người ta.

Sau khi về lại nhà, Tần Phong lập tức tìm một chỗ không người, gọi một cuộc điện thoại: “Tề Vân, cậu chuẩn bị giúp tôi một cái nhẫn cưới, nhẫn cầu hôn. Giúp tôi chuẩn bị thế nào cũng được, tôi cần một buổi lễ tỏ tình chấn động khắp toàn thành phố.”

Đây là Tần Phong nợ Doãn Hân.

Anh còn chưa từng bày tỏ với Doãn Hân một lần nào.

Vậy nên, lần này anh cần một buổi lễ có thể chấn động toàn thành phố cho tất cả mọi người cùng thấy. Anh muốn bù đắp cho người phụ nữ đã sinh nặng đẻ đau cho anh một đứa con, người con gái suốt bảy năm qua đã chịu đựng vô số khổ đau.

Là anh có lỗi với Doãn Hân.

Bệnh viện số 1 Giang Thành.

Trong một phòng cấp cứu, một loạt bác sĩ cấp cao đang điều trị cho Phương Nham. Xử trí suốt cả đêm, Phương Nham mới tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy, anh ta lập tức nghiến răng nói: “Tần Phong, tôi với anh không đội trời chung.”

“Con trai, con làm sao vậy? Sao lại bị ngộ độc rượu nồng độ cao, rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi?”

Người đàn ông trung niên với chiếc mũi diều hâu ngồi bên cạnh giường bệnh, chắp tay ra sau lưng, thấy Phương Nham đã tỉnh dậy thì đi tới, khẽ nhíu mày.

“Con bị người khác hãm hại.”

Phương Nham thành thật khai báo chuyện đã phát sinh ngày hôm qua.

Người đàn ông này chính là bố của Phương Nham, chủ tịch tập đoàn Phương thị, Phương Tri Huân.

“Tập đoàn Tam Nguyên sao.”

Trong mắt Phương Tri Huân khẽ lóe lên một tia nguy hiểm. Dám hãm hại con trai ông, thật sự là muốn đi tìm cái chết đây mà.

“Bố ạ, tạm thời không cần tìm đến tập đoàn Tam Nguyên phiền phức kia đâu. Con và Doãn Bách đã có giao ước, hắn dùng thế lực của gia tộc để ép buộc Doãn Hân dâng đến tận cửa cho con chơi. Tập đoàn Phương thị chúng ta và tập đoàn Tam Nguyên liên hợp lại, cũng có thể cùng nhau lấy được dự án của tập đoàn Phong Hạnh.”

Phương Nham ra hiệu, ý nói mọi chuyện cứ để anh ta xử lý. Đợi sau khi Phương Tri Huân đi rồi, anh ta mới gọi cho một tên trợ thủ của mình, nói: “Gọi Bưu Tử đến đây cho tôi.”

“Dạ.”

Tên trợ thủ kia lập tức rời đi.

Một giờ sau, hắn đưa thêm một người nữa trở về.

“Ồ, cậu chủ Phương, cậu có làm sao không? Chẳng lẽ vừa bị người khác đánh cho một trận đấy à?”

Chương 18 Một chân của tôi đủ để diệt cả đội ngũ của anh

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm, Tần Phong đã nghe thấy tiếng quát lớn vọng ra, quay đầu nhìn lại lập tức phát hiện đó là tiếng điện thoại của Doãn Hân: “Tiểu Hân, tập đoàn Phương thị gọi điện thoại cho nhà họ Doãn chúng ta, nói rằng Phương thiếu gia bị ngộ độc rượu nặng, đang cấp cứu ở bệnh viện suốt cả đêm. Ta bảo con đi nói chuyện hợp tác, không phải đi chuốc chết người, con làm càn quá rồi!

Tần Phong nghe ra giọng nói đầy tức giận của ông nội Doãn.

“Ông nội, con...”

Doãn Hân còn chưa dứt lời, giọng nói đầu dây điện thoại bên kia lập tức vang lên: “Đừng gọi ta là ông nội, ngày mai chính là lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong Hạnh, nếu như không lấy được dự án của Tập đoàn Phong Hạnh, chính con biết rõ hậu quả! Tự giải quyết cho tốt đi!

Tút...

Điện thoại của Doãn Hân rơi trên mặt đất, có chút bất lực.

Mà lúc này, Tần Phong đi tới, ôm lấy Doãn Hân: "Có anh ở đây, không sao đâu."

“Tần Phong, anh nói xem tại sao bọn họ đều là ruột thịt, một người Doãn Bách, một cái Doãn Hân, tại sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy, từ nhỏ đến lớn những gì tốt đẹp đều dành tất cả cho Doãn Bách, vì sao, chỉ vì tôi là con gái sao.”

Doãn Hân cũng thừa dịp ôm lấy Tần Phong, khóc thút thít.

Nhưng sau khi ôm một lúc, cô liền đứng dậy, bởi vì cô biết nói chuyện này với Tần Phong cũng vô dụng.

"Tôi đi làm đây."

Nói xong, Doãn Hân lập tức đi gặp Lưu Lan Mộng để tìm cách giải quyết, nhưng có một điều không thể nghi ngờ chính là bọn họ cùng gặp phải trắc trở, Lưu Lan Mộng rủ Doãn Hân đi uống chút rượu cho khuây khỏa, dù sao ngày mai cũng là lễ cắt băng khánh thành, thế nhưng bọn họ vẫn bó tay không có biện pháp.

“Được rồi, để tớ gọi điện cho Tần Phong."

Doãn Hân do dự một chút.

"Cậu gọi cho anh ta làm gì?"

Lưu Lan Mộng tỏ vẻ không hài lòng.

"Chờ một chút, tớ bảo anh ấy tới đón, dù sao anh ấy cũng là người đàn ông của tớ."

"Dừng lại."

Lưu Lan Mộng tỏ vẻ khinh thường, cô ấy rất xem thường Tần Phong, cô ấy vẫn luôn cảm thấy Tần Phong là một tiểu tử nghèo không xứng với Doãn Hân, nhưng nhìn bộ dáng này của Doãn Hân giống như cô thực sự bắt đầu tiếp nhận Tần Phong.

Không giống bình thường!

Ngay khi hai người bọn họ đang tìm một nhà hàng để uống rượu, xung quanh còn có thêm một vài người đàn ông, người đứng đầu là Bưu Tử, vẻ mặt hung dữ, trong tay còn cầm một con dao găm, ánh dao lóe lên dưới ánh trăng đêm.

"Đại ca, hai cô gái này thật xinh đẹp."

Ở bên cạnh có một người đàn ông gầy gò nhìn hai người bên trong, có chút chảy nước miếng, bọn họ đều là tội phạm giết người bị truy nã, dưới tình huống bình thường sẽ không xuất hiện ở bên ngoài, cho nên mấy tháng nay bọn họ không có chạm qua phụ nữ.

"Hừ, biểu hiện tốt hơn một chút, đợi lát nữa, chúng ta cũng có thể chơi."

Bưu Tử cũng có chút gấp gáp không thể đợi.

Sau khi đợi một tiếng đồng hồ, Doãn Hân và Lưu Lan Mộng mới uống xong, ở cửa nhà hàng Doãn Hân nhìn thấy Lưu Lan Mộng mặc một bộ quần áo mỏng, liền khoác áo khoác trắng của mình lên người Lưu Lan Mộng : "Mặc vào đi, buổi tối rất lạnh.”

"Cuối cùng cũng ra rồi."

Bưu Tử trong lòng vui vẻ.

Nhưng mà, lúc này Tần Phong từ bên ngoài đi vào, vừa nhìn thoáng qua hắn, Bưu Tử lập tức kinh hãi, vội vàng trốn tránh, nghĩ thầm chẳng phải là bị phát hiện.

Bọn họ đúng là bị Tần Phong phát hiện, chẳng qua là bây giờ lười để ý tới mà thôi.

"Tôi đưa các anh đi trước."

Tần Phong cau mày nhìn hai người phụ nữ say rượu.

"Được rồi."

Doãn Hân gật đầu.

Mà Lưu Lan Mộng không muốn nhìn Tần Phong, quay đầu sang một bên.

Khi họ chia tay, Lưu Lan Mộng một mình đi con đường khác, mà Tần Phong cũng chú ý đến những người phía sau đi theo Lưu Lan Mộng , trong lòng thầm nghĩ: "Mục tiêu của bọn họ là Lưu Lan Mộng?"

Nhưng sau khi nhìn Doãn Hân có chút đỏ bừng mặt, Tần Phong nói: "Quên đi, tôi đưa cô về trước."

Mười phút sau, Lưu Lan Mộng đến một nơi dân cư thưa thớt, Bưu Tử và những người khác cũng đến gần hơn, nhưng sau khi đến gần hơn, họ nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

"Mẹ kiếp, người này mặc áo khoác trắng, nhưng không phải là người phụ nữ Doãn Hân kia.

Bưu Tử thầm nguyền rủa.

Lúc trước bởi vì Tần Phong đã đi theo, bọn họ không dám tới gần, hơn nữa bởi vì ánh đèn ban đêm tối, bọn họ chỉ nhắm vào chiếc áo khoác màu trắng, nhưng không ngờ Lưu Lan Mộng lúc nào cũng mặc chiếc áo khoác này.

"Ông chủ, chúng ta còn bắt người sao?"

Người đàn ông gầy gò bên cạnh hỏi.

"Bắt đi, sao lại không bắt, Doãn Hân bây giờ không chừng đã về đến nhà, chúng ta làm sao bắt được, cô nàng này cũng rất đẹp, chúng ta bắt cô ta chơi trước đi."

Bưu Tử nói xong, lộ ra một tràng cười, sau đó tiến lên phía trước, cầm trong tay một đoạn vải trắng, lập tức bịt miệng Lưu Lan Mộng, hung ác nói: "Cô là của tôi..."

Lời còn chưa dứt, đột nhiên có một bàn tay nắm lấy bả vai của BưuTử, cũng truyền đến một giọng nói: "Ai nói là của anh, đây là bạn thân của tôi."

"A..."

Một trận đau đớn không chịu nổi ập đến, Bưu Tử hét lên một tiếng, lập tức buông tay Lưu Lan Mộng ra.

Mắt thấy Lưu Lan Mộng sắp ngã xuống, Tần Phong tiến lên một bước ôm lấy cô, cô dùng ý thức còn sót lại mở to hai mắt, nhìn rõ người trước mặt: “Tần Phong. . . . . .”

Sau đó, ngất đi.

"Ether, khá chuyên nghiệp."

Tần Phong ngửi thấy mùi dễ bay hơi trong không khí, anh ấy vừa đưa Doãn Hân trở về, không ngờ lại chậm một bước, đã ngất đi, lập tức nhìn về đám côn đồ trước mặt, ánh mắt lóe lên.

"Các anh thật xui xẻo, tôi là một người cuồng bảo vệ vợ, đây là vợ của tôi, sao các anh dám đụng vào cô ấy?"

Theo lời nói, nhiệt độ trong không khí dường như giảm xuống.

"Mẹ kiếp."

Trên mặt Bưu Tử đổ mồ hôi đầm đìa, nắm chặt cánh tay, cảm giác bên trong đã vỡ vụn, lập tức lui về phía sau một bước: “Người này không bị thương, tôi còn có nhiều đệ đệ từng thấy máu, mọi người mỗi người lui một bước, hẹn sớm gặp lại.

Xung quanh anh, mấy tên tiểu đệ kia vây quanh, rút dao găm ra nhìn chằm chằm Tần Phong, trong đó người đàn ông gầy gò giơ dao găm lên: "Đúng vậy,tiểu tử, chúng tôi đều là tội phạm bị truy nã, tử hình, kẻ liều mạng tốt nhất anh đừng ép chúng tôi, mỗi người lui lại một bước, điều đó tốt cho tất cả mọi người."

"Các anh cùng tôi nói điều kiện sao? Xứng đáng sao?"

Tần Phong cười lạnh một tiếng.

"Anh vẫn đúng, chưa thấy quan tài chưa rơi lệ! Trên người anh có con tin, nhiều người trong chúng tôi có vũ khí, hai nắm tay không bằng bốn tay, anh có chắc là không lùi một bước không?”

"Tôi nói rồi, các anh cũng xứng?"

"Chết tiệt, các huynh đệ, đưa nó cho tôi, hôm nay lột xác hắn cho ta."

Bưu Tử cũng trở nên tàn nhẫn, trong mắt hắn hiện lên một tia máu, lập tức ra lệnh cho đám tiểu đệ kia xông lên.

"Chàng trai, kiếp sau hãy có nhiều mắt hơn nhé."

Một người đàn ông to lớn giơ nắm đấm lên, lập tức đấm vào đầu Tần Phong, lộ ra một đạo cười cười nhếch mép, lúc trước cũng giống như vậy, hắn một quyền đấm bay đầu tên kia.

Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, vẻ mặt của anh ta trở nên đông cứng lại.

Bởi vì Tần Phong chẳng những nghiêng đầu né tránh công kích, còn vung lên một cước đá trúng bụng của hắn, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, cả người đều bay ra ngoài.

Phanh một tiếng

Nó đập mạnh xuống đất.

"Các anh suy nghĩ nhiều rồi, chỉ cần các anh không cần dùng tay, một chân của tôi đủ để diệt cả đội ngũ của anh." Tần Phong đứng tại chỗ nói.

Chương 19 Hiểu lầm

"Tự tin quá rồi đấy!”

Bưu Tử nổi giận, thấy còn lại ba người anh em, anh ta liền nói: "Cùng nhau lên, chúng ta đều có dao, nhanh lên, anh ta sẽ không kịp phản ứng với mọi người đâu."

Dù sao trước đó hắn đã giết người, cho nên hiện tại vẫn còn có chút lý trí.

Nếu là người bình thường ở trong tình huống này, cho dù có thể đánh, trong tay có một con tin, cũng không phải là đối thủ của bốn hoặc năm kẻ liều lĩnh, nhưng những gì bọn họ gặp phải lại chính Tần Phong.

“Hành động liều lĩnh."

Tần Phong nói ra bốn chữ này, sau đó tung một cước đá bay từng người, bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã bị trọng thương, lần lượt bay ra ngoài, ầm một tiếng rơi xuống đất.

"A..."

Những kẻ liều mạng kia chỉ cảm thấy sự ngọt ngào của sự chờ đợi, phun ra một ngụm máu tươi, muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng bọn họ đã mất đi khả năng cử động, trực tiếp hùng hùng.

"Chết tiệt."

Bưu Tử nghiến răng, thầm nguyền rủa rồi quay người bỏ đi.

Giữ được núi xanh, không lo không có củi đốt.

Đáng tiếc đúng lúc này một viên đá bay tới đập vào sau đầu cô, phịch một tiếng, cô cũng ngã xuống đất lập tức bất tỉnh.

"Một đám cặn bã. ”

Thấy mọi người đều bất tỉnh, Tần Phong liền xoay người rời đi.

Nhưng sau khi rời đi, nhìn Lưu Lan Mộng trong lòng anh đột nhiên cảm thấy lo lắng: “Lưu Lan Mộng nói cho tôi biết, tôi nên đưa cô đi đâu bây giờ?”

Nhà của Lưu Lan Mộng, anh căn bản không biết ở đâu.

Về phần đi tìm Doãn Hân, cô ấy đã ngủ quên ở nhà rồi, gọi điện cũng không chắc sẽ đánh thức cô ấy dậy.

"Đừng bận tâm."

Tần Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước, đúng lúc có một khách sạn, anh liền đi vào: "Nhân viên phục vụ, mở một phòng bao."

Một lúc sau Tần Phong bế cô ấy đi vào, nhưng lúc này Lưu Lan Mộng lập tức nôn ra, có lẽ là do uống quá nhiều rượu, nhất thời toàn thân nôn mửa.

Vấn đề là, cô ấy đã không còn tỉnh táo.

"Không nôn lúc nào, sao lại nôn vào lúc này?"

Tần Phong hô lớn, liền gọi nhân viên phục vụ bên ngoài tới, rút ra năm trăm tệ trong người đưa cho cô: “Bạn tôi uống say rồi, cô giúp tôi mang quần áo của cô ấy đi giặt một chút.”

"Được. ”

Người phục vụ nhận được năm trăm nhân dân tệ và ngay lập tức đồng ý.

Sau khi sắp xếp ổn Tần Phong liền rời đi, trực tiếp trở lại Doãn gia, trở về phòng Tần Quả Quả lập tức chạy tới ôm lấy đùi Tần Phong: "Ba, ba, mẹ đã nói mơ trong khi ngủ."

"Nói mơ?"

Tần Phong đi tới.

"Dự án của Tập đoàn Phong Hạnh...Tôi...nhất định phải có được...nhất định phải...cơ hội...duy nhất.....”

Doãn Hân đang ngủ trên giường, tiếng kêu chi chi ô ô, từng câu từng chữ ngắt quãng truyền ra, đại khái cũng làm cho Tần Phong hiểu được, Tần Phong lập tức đi tới, ghé vào tai Doãn Hân nói: "Đừng lo lắng, hết thảy đều có anh." Ngày mai nhất định em có thể lấy được dự án. Đúng rồi thật ra anh vẫn chưa nói với em, chồng của em là một vị anh hùng cái thế, một vị tướng vô song. Ngủ ngon nha, vợ của anh.”

Nói xong, Tần Phong đắp chăn cho Doãn Hân.

Lần này, đôi lông mày đang nhíu chặt của Doãn Hân giãn ra, như thể đang mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trước khi Tần Phong chìm vào giấc ngủ, anh liếc nhìn Doãn Hân một cái và nói: "Ngày mai anh sẽ cho em một bất ngờ."

Ngày hôm sau.

Doãn Hân đứng dậy xoa xoa đầu mình, nhìn về phía trong phòng, chỉ có Tần Phong ở đó: "Em yêu, hôm nay tập đoàn Phong Hạnh cắt băng khánh thành."

"Con gái, thu dọn một chút và chuẩn bị đi."

Trên lầu truyền đến một giọng nói của Trương Lệ.

Trong lĩnh vực kinh doanh của Giang Thành, việc thành lập Tập đoàn Phong Hạnh thực sự là một sự kiện lớn, bởi vì đây là một tập đoàn lớn đến từ kinh đô.

"Nên đối mặt, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt."

Doãn Hân thở dài một hơi, tối hôm qua cô đã chuẩn bị sẵn sàng, cô lập tức đứng dậy đi xuống, Tần Phong cũng đi theo, sau khi đi xuống, cô nhìn thấy cha của Trương Lệ và Doãn Nguyên.

"Hôm nay, cũng không biết ai có thể nhận được dự án của Tập đoàn Phong Hạnh kia."

Doãn Hân xem tờ báo có chút hơi xúc động.

Sắc mặt Doãn Hân trắng bệch, vì sợ cha cô lo lắng nên cô chưa nói cho ông biết cô có cá cược với ông Doãn, nếu thắng sẽ lấy lại vị trí chủ tịch, nếu thua tài sản của cô sẽ bị tịch thu và cô sẽ bị đuổi khỏi gia đình .

Đúng lúc này, một người phụ nữ vội vàng từ cửa đi vào, vừa đi vào liền chỉ vào Tần Phong mắng to: "Tần Phong, ngươi không phải là người, ngươi chính là một cầm thú, một súc sinh!"

"Lan Mộng."

Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn người phụ nữ vẻ mặt đẫm nước mắt này, bọn họ đều biết nhau, Lưu Lan Mộng.

" Chỉ vào tôi làm gì?"

Tần Phong cau mày.

Doãn Hân cũng nhìn sang, không hiểu tại sao.

"Chỉ tôi làm gì, tên khốn kiếp, hôm nay tôi phải lột mặt nạ dã thú đội lốt của anh ra. Tiểu Hân, cậu còn cho rằng người này có nhân phẩm tốt, có thể tha thứ, có thể phó thác cả đời cho anh ta. Nhưng tôi nói cho cậu biết, cậu sai rồi, tối hôm qua Tần Phong có phải rời khỏi nhà hay không?"

Lưu Lan Mộng với đôi mắt đỏ hoe, hỏi Doãn Hân .

"Đúng."

Do dự một chút, Doãn Hân gật gật đầu, tối hôm qua sau khi Tần Phong đưa cô về nhà, quả thật nói có việc phải đi một lát, về phần khi nào trở về, cô cũng không biết.

"Tiểu Hân, để tôi nói cho cậu biết, tên này tối hôm qua đã làm gì. Tối hôm qua anh ta gọi một nhóm người, đánh tôi bất tỉnh, sau đó mang theo một đám người đưa tôi đến khách sạn. Khi tôi tỉnh lại, trên người tôi không có một mảnh quần áo, không có một cái nào cả!”

Lưu Lan Mộng khóc lớn, nói tiếp: “Anh ấy tưởng tôi hôn mê nên không biết anh ấy ở trong đó, nhưng tối qua tôi đã cố gắng hết sức lấy lại tinh thần, nhìn thấy anh ấy, chính là khuôn mặt đó, tôi thề có chết, tôi cũng sẽ không nhận sai người!"

"Cái gì!"

Khuôn mặt của Doãn Hân trở nên lạnh lùng một cách nhanh chóng.

Chú, thím, chính là tên khốn này. Anh ta đã thay các người đánh cược với ông Doãn, nếu hôm nay giành được dự án của Tập đoàn Phong Hạnh thì gia đình cô có thể lấy lại được vị trí chủ tịch, nhưng nếu không lấy lại được thì gia đình cô không chỉ bị lấy lại 10% cổ phần mà còn bị tịch thu tất cả tài sản còn có thể bị trục xuất khỏi gia đình. "

"Mà khả năng chúng tôi nhận được dự án của tập đoàn Phong Hạnh là bằng không."

Lưu Lan Mộng quay lại và nói với cha mẹ của Doãn Hân.

Rời khỏi gia đình!

Bốn chữ to này đánh vào trong lòng Doãn Nguyên, hắn có chút ngột ngạt hỏi Tần Phong: "Đây là sự thật, cậu thật sự đã đặt cược kia?" "Đúng."

Tần Phong đối với chuyện đã làm sẽ không phủ nhận, nhưng đối với chuyện của Lưu Lan Mộng đó là hiểu lầm, nhất thời anh lập tức muốn giải thích: "Tối hôm qua..."

"Tần Phong, anh còn muốn ngụy biện sao?"

Doãn Hân đi tới, trên mặt còn mang theo hai hàng nước mắt: "Lan Mộng là bạn thuở nhỏ của tôi, là người bạn lớn lên cùng tôi, tôi rất hiểu Lan Mộng, cô ấy sẽ không đùa giỡn những chuyện như vậy."

"Tần Phong, anh có biết không, tôi còn tưởng rằng nhân phẩm của anh rất tốt, tôi cùng Quả Quả có thể phó thác cho anh. Thậm chí tối hôm qua sau khi uống rượu tôi đã nói với Lan Mộng rằng tôi có thể là một người vợ tốt. Nhưng không ngờ rằng anh lại là loại người này! Năm đó anh bỏ rơi mẹ con chúng tôi, hôm nay anh lại sỉ nhục tuổi thơ của tôi, khốn kiếp, tại sao lại muốn hại tôi hết lần này đến lần khác!"

Sau đó giơ bàn tay lên, tát mạnh vào mặt Tần Phong, cuồng loạn nói: "Tần Phong, anh khiến tôi thất vọng rồi, tôi đã tin nhầm anh!"

Ba một tiếng.

Tần Phong không có trốn tránh, mà là chịu đựng cái tát này.

"Khi đó tôi còn tin tưởng anh, cho rằng anh có thể cải tạo bản thân, còn cho anh vào nhà, định ra ước hẹn nửa năm, bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự là hồ đồ."

Doãn Nguyên cả người run lên, một tay chỉ vào Tần Phong, trong mắt tràn đầy hối hận.

"Cặn bã, cút nhanh cho tôi!"

Lưu Lan Mộng cũng đang quát lớnTần Phong, trong mắt tràn đầy chán ghét.

Nhưng mà, Tần Phong không có để ý tới Lưu Lan Mộng, mà là dùng ánh mắt nhìn Doãn Hân đang khóc, trong lòng đau xót, muốn tiến lên một bước, nhưng lúc này, Doãn Hân lại lui một bước. , "Anh đi!"

Tần Phong thở dài, lấy ra một tấm thẻ đen đặt lên bàn, có chút phức tạp nói: “Bà xã, em đừng khóc, anh thật sự không có làm như vậy. Hôm nay anh muốn tập đoàn Phong Hạnh cầm tấm thẻ này có thể giúp anh tự do đi lại. Nếu em không muốn gặp anh , anh sẽ đi trước.

"Thực ra, hôm nay tôi còn có một bất ngờ khác dành cho em."

Chương 20 Thẻ VIP tối cao

"Cho dù đến bây giờ, cũng lớn tiếng liên tục, một cậu bé nghèo vẫn mang đến những điều bất ngờ."

Lưu Lan Mộng chắp tay nói: "Tiểu Hân, hôm nay là lễ cắt băng khánh thành của tập đoàn Phong Hạnh. Tôi là nhân viên quan hệ công chúng, tôi phải ở đó nên tôi đi trước, đợi việc này kết thúc xong, tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát."

Nói xong liền rời đi.

Doãn Hân thân thể có chút đứng không vững, tối hôm qua cô đã sớm quyết định tiếp nhận Tần Phong, nhưng không ngờ hôm nay nó lại ra nông lỗi này.

"Con gái, lễ cắt băng khánh thành vẫn diễn ra chứ?"

Doãn Nguyên một hơi thở dài và hỏi Doãn Hân.

"Đi."

Doãn Hân nghiến răng, ánh mắt kiên định, dù thế nào cô cũng sẽ đi, cô không muốn trốn tránh. Sau đó, khi cả nhà rời đi, Doãn Hân cầm tấm thẻ đen, nhìn tấm thẻ đen kia trên đó viết VIP tập đoàn Phong Hạnh, nhất thời trong làng cảm thấy hụt hẫng.

"Anh cho tôi tấm thẻ này, vậy tại sao lại phản bội tôi?"

Doãn Hân bóp mạnh tấm thẻ một cách quyết liệt.

Nghi thức cắt băng khánh thành hôm nay không phải ai cũng có thể đi. Cầm một tấm thẻ VIP, thứ mà cô ấy không thể tự mình lấy được, vì vậy hôm nay cô ấy chỉ có thể đi vào với ông nội và theo Doãn lão gia đi vào.

Lúc đến cửa tập đoàn Phong Hạnh, Tần Phong đang ở trên lầu nhìn cô, nhìn rất chăm chú không chớp mắt.

"Em họ, hôm nay em tới sớm."

Doãn Bách vừa vặn cũng ở đây, đi tới, cười lạnh nói: “Em họ, có phải em không biết một chuyện, hôm nay không có thẻ VIP thì không thể đi vào, mà hôm nay ông nội cũng không tới, thẻ VIP đang ở trong tay tôi.”

Doãn Bách rút ra một tấm thẻ ra hiệu một chút cực kì dương dương đắc ý, ở Giang Thành mỗi nhóm đều có thẻ VIP, mà Tập đoàn Tam Nguyên nằm trong tay anh ta, cho nên Doãn Hân muốn đi vào nhất định phải nhờ vào anh ta.

"Doãn Bách, tất cả đều là người một nhà, anh mau cầm thẻ VIP để chúng tôi vào."

Trương Lệ ở một bên nhìn nhân viên bảo vệ cao to vạm vỡ, ngay lập tức nói với Doãn Bách. "có thể, nhưng... tôi muốn em họ Doãn Hân đến cầu xin tôi."

Doãn Bách đem ánh mắt hướng về phía Doãn Hân. Như chúng ta đều biết, Doãn Hân có tính khí kiêu ngạo nhất, bình thường việc nhờ giúp đỡ là điều tuyệt đối không được phép, nhưng sẽ rất tuyệt nếu để Doãn Hân nhờ giúp một lần .

"Thẻ VIP, tôi cũng có."

Doãn Hân mặt không chút thay đổi lấy ra tấm thẻ VIP mà Tần Phong đưa cho cô.

"Cái này là Tần Phong đưa cho, chẳng lẽ là thật?"

Doãn Nguyên ở một bên nghi ngờ một chút.

"Ha ha, Tần Phong đưa cho, cười đến chết, Tần Phong là cái gì đó, mỗi tổ chỉ có một cái thẻ VIP, Tần Phong làm sao có thể có được? cái này của cô là giả."

Doãn Bách vốn đã kinh ngạc, nhưng khi nghe thấy là Tần Phong đưa cho, lập tức cười thành tiếng.

"Để tôi cho cô xem thẻ VIP thực sự này trông như thế nào."

Doãn Bách dương giương giơ tấm thẻ VIP lên, tiếp theo đặt nó lên máy và nhướng mày.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, máy phát ra: "Ding, thẻ này không hợp lệ."

"Cái gì?"

Doãn Bách giật mình đến nỗi há hốc mồm: "Thẻ của tôi... có vấn đề... không thể... là thẻ này..."

Doãn Bách vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, vội vàng kiểm tra thẻ của mình một chút.

Hắn đương nhiên không biết, đây là Tần Phong vừa mới sai người điều chỉnh.

Mà lúc này, một người quản lý đại sảnh đi ra, nói với Doãn Hân: "Xin chào, thưa cô, tôi có thể xem thẻ VIP của cô được không?"

"Có thể."

Doãn Hân không biết chuyện gì đang xảy ra nên vẫn đưa nó ra.

"Ha ha, thẻ của cô cũng là giả, quản lý đi ra nhất định là giả!"

Doãn Bách chỉ vào Doãn Hân cũng nói như vậy.

Tuy nhiên, sau khi người quản lý đại sảnh kiểm tra xong, anh ta cúi người nói: "Thưa cô, đây là thẻ VIP tối cao của Tập đoàn

Phong Hạnh chúng tôi, cô không cần thông qua máy móc, cứ trực tiếp theo tôi."

"Cái gì?"

Tất cả mọi người đều bị sốc.

Tất cả mọi người đều nhìn tấm thẻ VIP kia, đây không phải là của tên nghèo Tần Phong kia tặng sao, sao lại trở thành thẻ VIP tối cao.

"Quản lý có vấn đề ,nhất định là có vấn đề. Tôi biết tấm thẻ này là ai đưa. Đó là một tên nghèo, làm sao có thể là thẻ VIP tối cao? Tôi nghi ngờ là họ đã đánh cắp nó." Doãn Bách lập tức vạch trần.

"Xin lỗi, thẻ VIP tối cao chỉ có một thẻ, hơn nữa thuộc sở hữu của hủ tịch chúng tôi."

Những gì người quản lý sảnh nói làm cho người ta ngạc nhiên.

Chủ tịch?

Tần Phong?

không thể nào!

Trong lòng bọn họ đều hiện lên ba chữ này, không thể nào!

"Các vị, mời."

Người quản lý đại sảnh giơ tay ra hiệu ya Doãn Hân và những người khác đi vào.

Doãn Hân bọn họ đi vào, mà Doãn Bách lúc này cũng muốn đi theo, nhưng bị bảo vệ ngăn lại bên ngoài, trong đó một nhân viên bảo vệ nói: "Thưa ngài, vừa rồi tôi thấy rõ ràng, anh cung không phải đi cùng bọn họ."

"Chết tiệt, nhất định là Lưu Lan Mộng. Lưu Lan Mộng bằng cách dựa vào thân thể của mình để đánh cắp thẻ VIP của chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh, sau đó đưa nó cho Doãn Hân. Chắc chắn là như vậy."

Doãn Nguyên nghiến răng, xác nhận câu trả lời.

Tuy nhiên, khi Doãn Hân bước vào, cô ấy cũng có vẻ bối rối, chuyện gì đã xảy ra, tại sao thẻ VIP của Doãn Hân lại trở thành thẻ VIP của chủ tịch tập đoàn Phong Hạnh?

Chẳng lẽ?

Mà lúc này, sau khi vào đại sảnh Phùng Cương không chỉ đích thân tổ chức lễ cắt băng khánh thành, mà sau khi tổ chức, liền tiến vào khâu quan trọng nhất, tặng quà, cũng chính là đang hoàn thành dự án hợp tác đầu tiên.

Tất cả mọi người đều dã sẵn sàng để di chuyển.

Lúc này, Doãn Bách và Phương Nham cũng đồng thời đi vào, Doãn Bách đi tới và cười khẩy với Doãn Hân: “Em họ, đừng nghĩ rằng em dựa vào thân thể của Lưu Lan Mộng thì có nhiều ưu thế. Để anh nói cho em biết, tập đoàn Tam Nguyên của chúng tôi và tập đoàn Phương thị đã đạt được thỏa thuận hợp tác, nhưng đó không phải là việc của em, em biết hậu quả nếu em không nhận được dự án."

"Quả nhiên là các ngươi thông đồng."

Doãn Hân nhìn hai người này với cách ghê tởm, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi buồn.

"Mọi người, sau này chủ tịch của chúng ta sẽ đích thân chọn món quà mà mọi người hài lòng nhất,"

Sau khi được Phùng Cương giới thiệu, Lưu Lan Mộng đã xuất hiện, với tư cách là một bông hoa quan hệ công chúng, cô ấy đương nhiên muốn chủ trì những việc này.

"Con gái, con muốn tặng cái gì?"

Cha mẹ của Doãn Hân đều nhìn về phía Doãn Hân

"Hôm nay tôi không mang theo cái gì cả, ngoại trừ tối hôm qua Tần Phong nhét vào trong túi xách của ta một chai Nhị Quốc Đầu."

Doãn Hân lấy từ trong túi xách ra một chai Erguotou, cô đến chỗ ngồi định trang điểm lại, thì phát hiện trong túi xách của mình có một lọ nhỏ Niulanshan Erguotou

Tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp.

"Nhị quốc đầu? Vẫn là Tần Phong, điên rồi?"

Cha mẹ của Doãn Hân sững sờ, và họ trực tiếp mắng mỏ, mắng Tần Phong kia không có lương tâm, và anh ta vẫn còn gây chuyện với một con thiêu thân như vậy vào lúc này.

"Ha ha, anh ta cười đến sảng khoái, Nhị Quả Đầu bị Tần Phong bỏ vào, Tần Phong nghĩ như thế nào? Chẳng lẽ hắn muốn hủy hoại thanh danh của cô sao? Vốn tưởng rằng Tần Phong có tiền đồ, không nghĩ tới hắn lại là một phế vật." ."

Doãn Bách, ở một bên nghe thấy lời nói này, lại một lần nữa cười ra tiếng, đầy châm chọc.

Lúc trước hắn bị nhốt ở bên ngoài, thẻ VIP luôn luôn không có giá trị, cuối cùng đợi được Phương Nham đến, hắn mới một lần nữa tiến vào, vừa tiến vào nghe được lời này, hắn mừng rỡ khôn xiết.

Doãn Hân đây là, cô đã từ bỏ hy vọng.

"Tần Phong."

Doãn Hân cầm một chai Erguotou, tâm tình cảm thấy phức tạp và hỗn độn.

Quảng cáo
Trước /9 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Vô Địch Tại Tuyến Trung

Copyright © 2022 - MTruyện.net