Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chiến Thần Phục Thù
  3. Chương 31-35
Trước /133 Sau

Chiến Thần Phục Thù

Chương 31-35

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 31: Tô Thần lại cướp công

Sáng sớm hôm sau, Tô Duệ Hân đưa hợp đồng đến tòa nhà trụ sở Công đoàn Trung Hải với tâm trạng không tình nguyện, cô đã chuẩn bị tốt tâm lý bị từ chối.

Nhưng…

Thư ký Giang Nhược Ly của Mã Đằng đích thân xuống đón cô.

Giang Nhược Ly là một cô gái xinh đẹp gần ba mươi tuổi, mặc trang phục công sở sọc trắng phối với áo sơ mi lụa màu tím, chân dài eo thon, cực kỳ hấp dẫn.

Ai cũng biết Giang Nhược Ly là thư ký của Mã Đằng, cộng thêm xuất thân của mình nên cô ấy có địa vị cao trong cả thành phố Trung Hải.

Ngày thường cô ấy làm việc ở tầng 107 của Công đoàn Trung Hải, người ngoài muốn gặp còn khó hơn lên trời.

Ngay cả ông lớn như Tề Hành khi đến gặp Giang Nhược Ly cũng phải nhường nhịn ít nhiều.

Thế mà hôm nay Giang Nhược Ly lại đích thân xuống đón Tô Duệ Hân khiến cô cảm thấy vừa mừng vừa lo. Vốn dĩ đang sắp xếp câu từ sao cho hợp lý để thuyết phục, kết quả Giang Nhược Ly nhấc tay ký tên, đóng dấu lên hợp đồng rồi đưa cho Tô Duệ Hân: “Đã ký xong hợp đồng, tôi còn việc nên đi trước đây”.

Tô Duệ Hân ngẩn người: “Thế là xong rồi à?”

Khách sạn Đông Hằng Thịnh.

Đây là một trong những khách sạn hàng đầu của thành phố Trung Hải.

Bà cụ Tô đã bao trọn hết cả nhà hàng Hằng Thịnh trên tầng cao nhất để chúc mừng lần này Tô Duệ Hân ký được một đơn hàng siêu lớn trị giá một tỷ, còn mời hết người nhà họ Tô đến tham dự. Đồng thời cũng mời rất nhiều người có tầm cỡ, đối tác và lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Tô Thị.

Vừa là để chúc mừng, vừa là mượn cơ hội này để tăng thêm danh tiếng cho gia tộc Tô Thị.

Ký được dự án nghiên cứu y học được hỗ trợ kinh phí lên đến một tỷ từ Công đoàn Trung Hải, như vậy đủ để cho nhà họ Tô khoác lác rất nhiều năm.

Trong nhà hàng, dĩ nhiên Tô Duệ Hân trở thành người được mọi người chú ý đến, được mọi người hết lời khen ngợi, được ngồi cùng bàn với bà cụ Tô, Tô Duệ Hân cũng rất vui mừng.

Còn Lăng Khôi đi theo cô lại bị mọi người phớt lờ, không hề sắp xếp chỗ ngồi cho anh mà phải đứng bên cạnh một cô nhân viên phục vụ xinh đẹp nhìn nhà họ Tô tổ chức tiệc mừng.

Họ cố ý không sắp xếp chỗ ngồi cho Lăng Khôi là điều rất vô lý, rõ ràng là nhà họ Tô keo kiệt. Nhưng Lăng Khôi không hề để tâm, chỉ đứng từ xa nhìn vợ mình được mọi người khen ngợi, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ yên tâm.

Đúng lúc này, cô phục vụ xinh đẹp vỗ vai Lăng Khôi: “Sao anh vẫn đứng ngây ra ở đây vậy? Không thấy tôi đang bận lắm à, còn không mau đi bưng trà rót nước”.

“Ồ”, Lăng Khôi bỗng hoàn hồn lại, cầm lấy khăn lau cô phục vụ đưa cho mình, lặng lẽ đi đến bên cạnh lau bàn ghế.

Bà cụ Tô phát biểu: “Cảm ơn các vị đã đến tham dự tiệc mừng của nhà họ Tô. Lần này tập đoàn Tô Thị ký kết được dự án lớn này của Công đoàn Trung Hải đều nhờ công của mọi người, nhất là Tô Thần. Vì lần hợp tác này mà nó bận tối mặt, ngay cả chân cũng mệt đến hỏng luôn rồi, chính sự nỗ lực không ngừng của Tô Thần mới làm cho dự án này đơm hoa kết trái. Quả thật, lần này Duệ Hân cũng góp sức không ít”.

Bà cụ Tô chẳng hề bàn bạc trước với Tô Duệ Hân, mà cứ đơn giản đẩy hết mọi công lao quan trọng cho Tô Thần, chỉ thuận miệng nhắc một câu đến công lao của Tô Duệ Hân.

Tô Duệ Hân vừa nãy còn cảm thấy rất phấn khích, giờ lập tức như rơi xuống đáy vực sâu thẳm.

Tô Thần kiêu ngạo nói: “Có thể góp sức cho nhà họ Tô là trách nhiệm của Tô Thần tôi. Hơn nữa tôi còn là phó chủ tịch tập đoàn Tô Thị, dự án lớn như vậy tất nhiên tôi phải cố gắng hết sức rồi. Có thể ký kết được dự án lần này, chủ yếu là có sự chỉ bảo và kế hoạch của bà nội”.

Bà cụ Tô rất hài lòng với biểu hiện của Tô Thần, mỉm cười nói: “Bà già rồi, tương lai của nhà họ Tô chủ yếu vẫn phải dựa vào lớp trẻ bọn cháu. Vì vậy tôi quyết định, dự án này sẽ do Tô Thần làm người phụ trách, rút ra một tỷ từ tập đoàn, hôm nay chính thức khởi động dự án”.

Tô Thần cực kỳ vui mừng, đứng dậy nói: “Cảm ơn bà nội đã tin tưởng cháu, Tô Thần nhất định không làm mọi người thất vọng, hoàn thành dự án này thật tốt, dẫn dắt nhà họ Tô bước lên một tầng cao hơn nữa”.

Cả hội trường vang lên một tràng pháo tay.

Bà cụ Tô cười toe toét, một lúc lâu sau mới nhớ đến Tô Duệ Hân. Bà ta nhìn cô nói: “Duệ Hân, bà cũng không quên công của cháu đâu. Để thể hiện sự công bằng, bà sẽ bảo Tô Thần lấy ra hai mươi lăm triệu đầu tư vào bệnh viện Bình An hỗ trợ bệnh viện Bình An phát triển. Bà mong cháu tiếp tục cố gắng, tiếp tục góp công sức xây dựng gia tộc”.

Đối mặt với những tràng pháo tay kia, Tô Duệ Hân lại không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại cô lại thấy thất vọng đến cùng cực.

Hai mươi lăm triệu này vốn dĩ là tiền của bệnh viện Bình An nhưng trước đó bị Tô Thần chiếm đoạt khiến bệnh viện rơi vào khủng hoảng. Sau đó, Lăng Khôi đã cho cô mượn bốn triệu mới vượt qua khủng hoảng.

Số tiền này vốn dĩ là của bệnh viện Bình An, lúc đầu họ cướp đi chính là bất nhân bất nghĩa.

Bây giờ bà cụ Tô lại xem đó là phần thưởng để bố thí cho cô.

Cái này cũng gọi là công bằng à?

Tô Duệ Hân bỗng cảm thấy mình như một trò cười của nhà họ Tô.

Trước đây, gia đình ba người nhà mình còn từng cười cợt Lăng Khôi, mà bản thân cô chẳng phải cũng như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy vô cùng tủi nhục, suýt nữa rơi lệ.

“Tôi không đồng ý”.

Một giọng nói vang lên.

Là Lăng Khôi đang ở một bên lau bàn lớn tiếng nói.

Chương 32: Tôi xin lỗi anh

Câu nói của Lăng Khôi thu hút ánh mắt của mọi người.

Mọi người phá lên cười khi thấy Lăng Khôi đeo tạp dề đứng bên kia lau bàn.

“Ôi, đây chẳng phải là tên ở rể vô dụng Lăng Khôi sao? Sao cậu lại sa sút đến bước này? Đến khách sạn làm nhân viên lau dọn à? Ha ha ha”.

“Xem ra Tô Duệ Hân không cho cậu ăn bám nữa, cuộc sống của cậu trở nên khó khăn rồi à, làm nhân viên lau dọn có vui không?”

“...”

Tô Thần chống nạng đứng dậy: “Lăng Khôi, cậu đã không còn là người nhà họ Tô nữa rồi nên không có tư cách phát biểu ý kiến về chuyện của nhà họ Tô, cút ra ngoài cho tôi”.

Tô Toàn - bố của Tô Ba cũng hùa theo: “Nhà họ Tô chúng tôi đang bàn chuyện lớn, khi nào mà đến lượt tên vô dụng cậu lên tiếng vậy?”

Lăng Khôi mặc kệ họ cười cợt, anh ném mạnh khăn lau lên bàn, lớn giọng nói: “Lúc đầu dự án nghiên cứu y học thảo dược được một nghiên cứu sinh của trường Đại học Y khoa Trung Hải chiết xuất ra thành phần hóa học từ một loại thảo dược mang tên Hàm Hương có thể chữa trị HIV, là thành tựu quan trọng được ngành y tế phát hiện gần đây. Sau đó nghiên cứu sinh này nộp đơn lên Công đoàn Trung Hải xin tài trợ mở rộng nghiên cứu, đồng thời tiến hành các hoạt động thương mại. Sau khi đánh giá, Công đoàn Trung Hải cho rằng quá trình thương mại hóa khá phức tạp, liên quan đến nhiều lĩnh vực, cần phải có một công ty dược phẩm quy mô lớn tham gia mới có thể thành công. Điều này mới dẫn đến cuộc đấu thầu dành cho các công ty dược phẩm của thành phố Trung Hải”.

“Tuy tập đoàn Tô Thị là tập đoàn dược phẩm toàn diện nhưng vẫn kém hơn nhà họ Hàn cả vạn dặm. Dự án này ban đầu thuộc về nhà họ Hàn nhưng vì lúc ông cụ Tô qua đời có chút quan hệ với Công đoàn Trung Hải, nên Công đoàn Trung Hải mới giao dự án này cho nhà họ Tô. Lại vừa lúc ông cụ Tô qua đời, dự án này bị nhà họ Hàn cướp mất. Bà cụ Tô, bà bảo Tô Thần đi đàm phán, kết quả thất bại, sau đó bà lại bảo vợ tôi đi, vợ tôi khó khăn lắm, năm lần bảy lượt chạy đến biệt thự nhà họ Hàn, cuối cùng cũng làm Hàn Thiên Hào cảm động nên ông ta mới đồng ý ký hợp đồng. Kết quả thì sao? Bà không những không cảm kích vợ tôi mà còn gạt vợ tôi sang một bên, đẩy hết công lao của cô ấy sang cho Tô Thần, bảo Tô Thần đến Công đoàn Trung Hải hoàn thành việc ký hợp đồng lần cuối cùng”.

Lăng Khôi càng nói càng lớn tiếng: “Kết quả Tô Thần bị đánh gãy chân, ném ra khỏi tòa nhà Công đoàn Trung Hải. Các người lại bảo vợ tôi đi đàm phán, bây giờ vợ tôi mang hợp đồng về rồi, các người lại gạt vợ tôi sang một bên, công lao lại thuộc về Tô Thần. Bà cụ Tô, bà làm thế có phải quá thiên vị Tô Thần rồi không?”

Yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ!

Những gì Lăng Khôi nói họ đều biết nhưng chỉ không dám nói ra mà thôi.

Tô Duệ Hân nhìn Lăng Khôi, vô cùng cảm động, lần nữa cảm nhận được Lăng Khôi là một người đàn ông chân chính. Mỗi câu, mỗi một chữ anh nói ra đều là tiếng lòng của Tô Duệ Hân.

Cô cũng rất muốn nói mấy lời này nhưng lại không có can đảm để nói.

Tô Thần hoảng loạn nhưng hắn buộc phải bình tĩnh nói: “Nói năng linh tinh, nếu chuyện hợp tác lần này không có tôi đứng sau chỉ bảo, chỉ dựa vào một tổng giám đốc bé nhỏ như Duệ Hân, sao có thể đàm phán được dự án lớn như vậy chứ?”

Bà cụ Tô tức giận đập bàn: “Được lắm, nhà họ Tô nuôi cậu ba năm, không ngờ nuôi phải một tên vô ơn. Tô Thần là phó chủ tịch tập đoàn Tô Thị, mọi công sức của cấp dưới đều thuộc về nó. Tôi là chủ tịch tập đoàn Tô Thị, mọi công sức của nhân viên Tô Thị đều thuộc về tôi. Không có tôi và Tô Thần chống đỡ tập đoàn Tô Thị thì các người có thể an nhàn sống qua ngày vậy sao?”

Tô Thần nịnh nọt nói: “Bà nội nói chí phải, nếu không có bà nội và cháu chống đỡ nhà họ Tô thì mấy trăm người nhà họ Tô có thể sống an nhàn sung túc vậy à? Cả nhà Tô Duệ Hân các người có thể có cuộc sống sung túc như hôm nay sao? Còn chưa nói công sức lần này vốn là của tôi, dù có là của Duệ Hân đi nữa, tôi tranh chút công lao của nó thì đã sao chứ? Nếu cậu bất mãn với nhà họ Tô thì có thể dẫn cả nhà Tô Duệ Hân cút khỏi nhà họ Tô!”

“Bốp!”

Lăng Khôi còn chưa nói gì, Chu Lam bỗng bước đến tát anh một bạt tai: “Câm miệng lại cho tao! Mau xin lỗi bà nội!”

“Mẹ, mẹ dừng tay lại!”, Tô Duệ Hân vội vã ngăn Chu Lam lại.

Chu Lam lạnh lùng quát: “Con bị thằng cặn bã này hại chưa đủ thảm sao? Lẽ nào còn muốn vì nó mà bị đuổi khỏi nhà họ Tô à?”

Tô Duệ Hân cắn răng không nói gì.

Thấy Tô Duệ Hân lên tiếng nói giúp mình, Lăng Khôi ít nhiều gì cũng cảm thấy được an ủi. Lúc này anh lắc đầu xoay người rời đi.

Một nhà họ Tô đang yên đang lành như vậy lại bị mây mờ che mắt thành bộ dạng này, đáng tiếc.

“Khốn nạn, mày đứng lại cho tao”, Chu Lam nhanh chóng đuổi theo nhưng Lăng Khôi đã đi xa rồi, bà ta đành phải quay lại đi đến cạnh bà cụ Tô nói xin lỗi: “Mẹ, con xin lỗi, là con không dạy dỗ nó đàng hoàng, về nhà con sẽ bắt Duệ Hân ly hôn với nó, lập tức kết hôn với Trần Giang”.

Bà cụ Tô nhướng mày cười: “Chu Lam, cô nên biết tôi có thể làm trái với áp lực quy định của gia tộc để chấp nhận đứa con riêng Tô Chính này đã là một ân huệ lớn với nhà cô rồi, trong gia tộc vẫn còn rất nhiều người yêu cầu đuổi các cô đi. Nếu Duệ Hân không thể gả cho Trần Giang thì nó chẳng hề có tác dụng gì với nhà họ Tô cả, tôi cũng chỉ đành thuận theo mọi người. Cô hiểu ý tôi rồi chứ?”

“Con hiểu rồi, mẹ yên tâm. Con dùng mạng sống để đảm bảo, nhất định sẽ bắt Duệ Hân ly hôn để gả cho Trần Giang”, Chu Lam nghiến răng nghiến lợi, chỉ mong sao có thể tát chết Lăng Khôi.

Bà cụ Tô bưng ly rượu lên, đứng dậy nói: “Một đứa con rể của nhà họ Tô làm trò hề mà thôi, đã khiến các vị cười chê rồi. Tôi kính các vị ly rượu này, mong mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng khởi động dự án này”.

Trời về đêm, gió thổi mát rượi.

Bờ sông Vọng Cổ, Lăng Khôi đứng một mình, hai tay chắp sau lưng nhìn ngắm dòng sông lớn bắt nguồn từ núi Tuyết Long.

Gió nhẹ thoảng qua, người qua đường đốt pháo hoa, huy hoàng như một bài ca.

“Lăng Khôi, tôi xin lỗi”.

Tô Duệ Hân mặc một bộ váy trắng, chậm rãi đi đến: “Mẹ tôi hơi quá đáng với anh, tôi xin lỗi anh”.

Chương 33: Dẫn em đi khắp thế giới

Hôm nay sau khi ra khỏi bữa tiệc, Lăng Khôi đã nhận được tin nhắn của Tô Duệ Hân hẹn gặp anh ở đây. Tô Duệ Hân vội vã chạy đến đây ngay khi bữa tiệc kết thúc.

Cô không biết tại sao bình thường mình không hòa hợp với Lăng Khôi nhưng hễ thấy Lăng Khôi bị uất ức, cô lại quan tâm đến cảm xúc của anh như vậy.

Lăng Khôi giơ tay lên chỉ về đoạn sông phía trước: “Ba năm trước, ở tại nơi này, em đã cứu mạng anh. Sau đó cơ duyên tình cờ, em lại trở thành vợ của anh”.

Tô Duệ Hân nhìn nơi quen thuộc, nhất thời suy nghĩ mông lung như trở về buổi tối ba năm trước đó.

Hôm đó, cô bị nhà họ Tô gây áp lực, tâm trạng cực kỳ không tốt nên một mình chạy đến bờ sông Vọng Cổ khóc để giải tỏa tâm trạng. Kết quả lại nhìn thấy Lăng Khôi đang trôi theo dòng nước.

Lúc đó, trong người Lăng Khôi có hơn một trăm viên đạn, khắp cả người chằng chịt vết thương do dao, da thịt co quắp lại, cơ thể gần như thay đổi hình dạng trông rất giống xác chết.

Tô Duệ Hân xuất thân từ gia tộc làm nghề y là người rất lương thiện, cô bước đến xem thử hơi thở của Lăng Khôi, nhận ra anh vẫn còn thở. Thế là cô đã đưa Lăng Khôi đến bệnh viện Bình An để chữa trị. Sau khi kiểm tra, bệnh viện phát hiện ngoài vết thương do súng và vết thương mà mắt thường có thể thấy thì Lăng Khôi còn trúng hàn độc, chất độc đã xâm nhập vào xương.

Một người như vậy đáng lẽ đã chết rồi, lúc đó ngay cả bác sĩ giỏi nhất bệnh viện Bình An cũng nói không thể cứu Lăng Khôi được nữa.

Nhưng Lăng Khôi lại kiên cường sống lại. Tuy ba năm nay sức khỏe giảm sút nhưng anh vẫn sống rất tốt.

Quá khứ này chính là bí mật của hai người.

Ngoại trừ hai người, không có người thứ ba biết chuyện.

Đây là lời đề nghị của Lăng Khôi lúc đó, Tô Duệ Hân cũng hứa nhất định sẽ giữ bí mật.

Lúc đó chuyện này khiến Tô Duệ Hân vô cùng kinh ngạc, chỉ là sau đó Lăng Khôi trở thành con rể nhà họ Tô, cuộc sống không như ý, mâu thuẫn ngày càng nhiều. Cứ thế lâu dần, chuyện trong quá khứ dần dần bị lãng quên.

“Ba năm nay, cảm ơn em đã giữ bí mật này cho anh, cũng cảm ơn em đã chăm sóc, nuôi anh ba năm”, Lăng Khôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, giọng nói rất trầm ấm: “Anh biết ba năm nay anh đã mang đến rắc rối rất lớn cho em, khiến em trở thành trò cười của nhiều người. Thậm chí anh còn trở thành kẻ cặn bã lừa dối khiến em ghét anh. Thế nhưng…”

Lăng Khôi quay đầu lại nhìn người vợ xinh đẹp như hoa trước mặt: “Nhìn em phải chịu ấm ức, anh rất đau lòng. Những người cười nhạo em, khinh thường em, ức hiếp em, anh đều nhớ kĩ trong lòng. Nếu em cũng cảm thấy uất ức, nếu em không muốn bị người khác chê cười, lợi dụng, coi thường nữa thì cứ nói với anh, được chứ?”

Tô Duệ Hân ngạc nhiên nhận ra hôm nay Lăng Khôi rất có khí chất, khác hoàn toàn tên vô dụng dạ dạ vâng vâng bình thường. Thậm chí có sức hấp dẫn đặc biệt thu hút cô.

Một lúc lâu sau, Tô Duệ Hân mới hoàn hồn, ngoảnh mặt đi nói: “Dù tôi nói với anh thì có tác dụng gì chứ? Tôi sinh ra ở nhà họ Tô, lớn lên trong nhà họ Tô, bố tôi lại là con riêng của nhà họ Tô, đến bây giờ còn bị người khác soi mói. Tôi sinh ra đã định là sẽ không được nhà họ Tô xem trọng, có lẽ đây là số mệnh của tôi. Bắt đầu từ lúc sinh ra cho đến nay, mọi chuyện đều đã được quyết định rồi”.

Tô Duệ Hân bước lên trước hai bước đứng ngang với Lăng Khôi, hai tay vịn lan can nhìn dòng chảy của sông Vọng Cổ, nói: “Lăng Khôi, hôm nay cảm ơn anh đã nói những lời đó giúp tôi. Tôi đã tuyệt vọng với cuộc đời của mình rồi, ngày mai, chúng ta đi làm thủ tục ly hôn đi”.

“Em vẫn muốn gả cho Trần Giang à?”

Tô Duệ Hân nói: “Tôi đã hiểu dù tôi có cố gắng thế nào cũng không được nhà họ Tô tôn trọng, dù tôi có vùng vẫy thế nào cũng chỉ là công cụ của nhà họ Tô, vậy thì tại sao tôi còn phải vùng vẫy trong đó nữa chứ? Lần này bà nội công khai nói nếu tôi không ly hôn với anh thì tôi và bố mẹ sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc. Tôi không thể bỏ mặc bố mẹ tôi được, xin lỗi Lăng Khôi”.

Lăng Khôi nhíu chặt mày, ánh mắt hiện lên vẻ đau khổ.

Tô Duệ Hân lau khóe mắt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Lăng Khôi, tuy ba năm nay anh rất vô dụng, không làm được gì, nhưng không biết tại sao tôi nhận ra tôi đã quen với sự có mặt của anh. Lúc ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy rất yên bình, đây là cảm xúc trước nay tôi chưa từng cảm nhận được. Anh yên tâm, trái tim tôi đã chết rồi, tình yêu cũng đã vùi lấp, gả cho Trần Giang cũng sẽ không để anh ta đụng vào cơ thể tôi, nếu không tôi đâm đầu vào tường mà chết”.

Lúc nói mấy lời này, ánh mắt Tô Duệ Hân hiện lên vẻ bi thương và tuyệt vọng cùng cực: “Trước đây tôi cũng từng khao khát có thể gặp được bạch mã hoàng tử trong lòng tôi, anh ấy sẽ dẫn tôi đi khắp nơi, bên nhau trọn đời, không bao giờ chia xa”.

“Bây giờ mọi chuyện đều như ảo ảnh hão huyền. Sinh ra không đúng lúc, yêu không đúng người, những nơi đi đến đều là số mệnh”, Tô Duệ Hân lê từng bước nặng nề rời đi.

Lăng Khôi nhìn bóng dáng xinh đẹp dần khuất bóng đó, lẩm bẩm nói: “Đồ ngốc, anh chính là người đó, tương lai anh sẽ dẫn em đi khắp thế giới”.

Chương 34: Xảy ra chuyện không hay rồi

Ngày hôm sau, tập đoàn Tô Thị cùng với Đại học Y khoa Trung Hải đã long trọng tổ chức nghi thức khởi động dự án thảo dược tại hội trường Đại học Y khoa Trung Hải.

Những nhân vật lớn khác trong nhà họ Tô như bà cụ Tô, Tô Toàn, Tô Thần, Tô Mộng Như, lãnh đạo trường Đại học Y khoa Trung Hải và những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp trong xã hội đều đến tham dự và chúc mừng lễ khởi động dự án này.

Trong hội trường, Tô Thần đã ký thỏa thuận hợp tác chiến lược với hiệu trưởng trường Đại học Y khoa Trung Hải với tư cách là phó chủ tịch tập đoàn Tô Thị.

Đích thân bà cụ Tô công bố rằng tập đoàn Tô Thị đã bỏ ra một tỷ để khởi động dự án.

Mọi người vỗ tay như sấm, nhà họ Tô được vinh danh và ca tụng rất nhiều.

Bà cụ Tô vô cùng hào hứng, mở mười chai rượu Romanee-Conti trị giá một triệu một chai để ăn mừng.

Sau sự kiện, các tờ báo lớn ở Trung Hải đều đưa tin về hành động vĩ đại này của nhà họ Tô, khiến danh tiếng của nhà họ Tô càng được nâng cao.

Trong văn phòng của chủ tịch tại tòa nhà tập đoàn Tô Thị.

Bà cụ Tô xem bài viết trên các tờ báo, cười đến nỗi không ngậm được miệng lại: “Từ sau khi ông cụ qua đời, nhà họ Tô chúng ta chưa từng vang danh như vậy. Xem ra lần này nhà họ Tô chúng ta sắp phất lên rồi, sau này, trong Công đoàn Trung Hải, chúng ta từ hội viên bình thường lên làm ủy viên cũng là lẽ tự nhiên”.

Mặc dù tập đoàn Tô Thị có sức ảnh hưởng ở Trung Hải, nhưng cũng chỉ là hội viên bình thường trong Công đoàn Trung Hải.

Ông cụ Tô vốn dĩ muốn tranh cử lên chức ủy viên, nhưng vì đột ngột qua đời nên chuyện này coi như bỏ dở.

Sau khi ông cụ Tô qua đời, rất nhiều nguồn lực và đối tác cũ đều ngừng hợp tác, khiến nhà họ Tô suy yếu, bà cụ Tô cũng không dám đề cập đến chuyện tranh cử làm ủy viên nữa.

Hành động oanh liệt ngày hôm nay lại khiến bà cụ Tô có hy vọng trở lại.

Tô Thần pha một tách cà phê cho bà cụ Tô, cười nói: “Đây đều là công lao của bà nội. Bây giờ chúng ta đã có thể chuẩn bị tài liệu cho cuộc tranh cử ủy viên, đợi đến khi đại hội thường niên của Công đoàn Trung Hải được cử hành thì chúng ta sẽ nộp tư liệu lên. Chỉ cần dự án này tiến triển thuận lợi thì chuyện trở thành ủy viên cũng thuận buồm xuôi gió”.

Bà cụ Tô cao hứng nói: “Ừ, bây giờ chúng ta có thể chuẩn bị tư liệu rồi, sau khi nhà họ Tô chúng ta trở thành ủy viên của Công đoàn Trung Hải, chúng ta liền có thể tranh cử thành viên đoàn chủ tịch rồi”.

Thành viên bình thường của Công đoàn Trung Hải rất nhiều, những thành viên này có thể được hưởng thuế ưu đãi và những lợi ích thương mại của Công đoàn Trung Hải. Nhưng một khi trở thành ủy viên thì có thể giam gia vào hội ủy viên do Công đoàn Trung Hải tổ chức.

Mỗi lần thành phố Trung Hải gặp vấn đề lớn, cần đưa ra một quyết định trọng đại nào đó đều phải triệu tập hội ủy viên để bàn bạc.

Ủy viên là tượng trưng cho địa vị.

Tiến xa hơn nữa chính là thành viên đoàn chủ tịch.

Ví dụ như Lý Mặc, Hàn Thiên Hào đều là thành viên đoàn chủ tịch. Bất cứ ai được vào đoàn chủ tịch đều là người từ gia đình giàu có bậc nhất Trung Hải. Họ được hưởng sự trao đổi tài nguyên cao nhất, thậm chí có thể tranh cử chức phó hội trưởng.

Ánh mắt bà cụ Tô bây giờ đã bắt đầu hướng đến vị trí đoàn chủ tịch rồi.

Đúng lúc này, Tô Toàn đột nhiên cầm một tờ báo, vội vàng chạy vào, thở hổn hển nói: “Chủ tịch, xảy ra chuyện không hay rồi”.

Bà cụ Lâm nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, không vui nói: “Dù sao cũng là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Tô Thị, sao vẫn hành xử lỗ mãng vậy chứ?”

“Ừng ực”.

Tô Toàn nuốt nước bọt, chỉ vào tờ báo trong tay, rùng mình nói: "Đây là tờ báo Công đoàn Trung Hải mỗi ngày, tờ báo chính thức của Công đoàn Trung Hải. Tiêu đề trang nhất đăng tin ‘Tuyệt đối không thừa nhận công trình nghiên cứu thảo dược của nhà họ Tô chúng ta, hơn nữa còn đình chỉ quỹ hỗ trợ một tỷ’. Ngoài ra, Công đoàn Trung Hải còn loại tập đoàn Tô Thị chúng ta ra khỏi danh sách thành viên”.

“Cái gì?”

Bà cụ Tô giật mình đứng bật dậy, ly cà phê trong tay rơi xuống đất. Bà ta giật lấy tờ báo đọc, cuối cùng cả người đổ xuống ghế.

Tô Thần cầm lấy tờ báo lên đọc, sợ đến mức cả người dựa vào tường mới có thể đứng vững, giọng run rẩy nói: “Sao lại như vậy chứ? Chúng ta không hề biết tin tức gì, hơn nữa nhà họ Tô chúng ta đã ký hợp đồng với Công đoàn Trung Hải rồi, hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng, sao bọn họ có thể lật mặt nhanh vậy chứ?”

Tô Toàn mồ hôi nhễ nhại, nói khó khăn như mắc xương trong cổ họng: “Bố cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nhận được tin tức liền chạy đến đây ngay, bố còn tưởng mọi người nghe tin rồi”.

Một lúc sau, bà cụ Tô mới bình tĩnh lại, ngồi thẳng dậy nói: “Nhà họ Tô dốc hết sức lực mới có thể gia nhập Công đoàn Trung Hải, cũng chính bởi vì gia nhập Công đoàn Trung Hải mới có thể nhận được vô số tài nguyên, mới có thể phát triển lớn mạnh. Nếu như bị đá ra khỏi Công đoàn Trung Hải thì tập đoàn Tô Thị chẳng khác nào bị loại khỏi xã hội ở thành phố Trung Hải, sau này thành viên của Công đoàn Trung Hải sẽ không hợp tác với chúng ta nữa, nhà họ Tô sẽ lập tức bước vào cuộc khủng hoảng sinh tử từ việc đình chỉ sản xuất”.

Bà cụ Tô nói rất bình tĩnh, nhưng mồ hôi lại nhễ nhại.

Tô Thần lo lắng nói: “Bà nội, theo thông lệ, Công đoàn Trung Hải cần thông qua hai phần ba số thành viên trong hội ủy viên mới có thể khai trừ thành viên. Nhưng lần này, Công đoàn Trung Hải không hề triệu tập hội ủy viên, điều này không phù hợp với quy trình”.

Tô Toàn nói: “Trong trường hợp bình thường, để loại bỏ một thành viên, cần phải có hai phần ba ủy viên đồng ý. Nhưng còn có một quy trình khác, đó là đích thân hội trưởng Công đoàn ký tên và đóng dấu. Con nhận được tin tức, lần này là do hội trưởng công đoàn Mã Đằng ký quyết định đuổi chúng ta”.

Mã Đằng!

Trong văn phòng trở nên yên tĩnh!

Nhân vật này có thể nói là một trong những người quyền lực nhất ở Trung Hải, nhà họ Tô cũng không có tư cách để xách giày cho ông ta, vậy mà ông ta lại đích thân ký tên đuổi nhà họ Tô?

“Mã Đằng đích thân ký tên đuổi chúng ta sao?”, bà cụ Tô tức đến nỗi toàn thân run rẩy, suýt chút nữa ngất xỉu: “Chuyện đang tốt sao lại biến thành như vậy chứ? Nhà họ Tô chúng ta rốt cuộc đã làm gì sai?”

Tô Toàn nói: “Nếu Công đoàn Trung Hải chỉ từ chối khoản tài trợ một tỷ cho dự án nghiên cứu thảo dược thì nhà họ Tô chúng ta vẫn có thể sống tiếp. Nhưng bây giờ lại loại chúng ta ra khỏi Công đoàn Trung Hải, đây chẳng phải là muốn lấy mạng chúng ta sao”.

“Đừng nóng vội, bà sẽ gọi điện cho thư ký Giang để hỏi tình hình”, bà cụ Tô gọi điện thoại cho Giang Nhược Ly, lịch sự hỏi lý do của chuyện này.

Chương 35: Lăng Khôi, là anh sao?

Kết quả là Giang Nhược Ly chỉ đáp lại một câu: “Tôi đã ký hợp đồng với Tô Duệ Hân, Công đoàn Trung Hải chỉ công nhận Tô Duệ Hân, đổi người khác không được”.

Bà cụ Tô sợ hãi, chỉ vì đổi người mà nhà họ Tô bị đuổi ra khỏi Công đoàn Trung Hải sao?

Đúng là một lý do gượng gạo!

Tô Duệ Hân là một người rất có hoài bão, từ khi ra trường đi làm đến nay, chưa bao giờ đi muộn, với y thuật xuất sắc và thái độ tận tâm, cô từ một bác sĩ bình thường, từng bước vững vàng đi lên vị trí tổng giám đốc bệnh viện Bình An.

Trong thời gian đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc, cô càng tận tâm hơn, không bao giờ dám lơ là, mỗi ngày đều dùng hết tinh thần để đối mặt với công việc.

Nhưng bây giờ, Tô Duệ Hân không vội vàng đến công ty nữa.

Một người đã chết trong lòng thì còn có tâm trạng để làm việc sao?

Lúc ngủ dậy đã là mười giờ, bật tivi lên, thấy các kênh đều đang đưa tin về việc khởi động dự án thảo dược của tập đoàn Tô Thị tại Đại học Y khoa Trung Hải, được cộng đồng khen ngợi hết lời.

Dự án này vốn là công lao của Tô Duệ Hân, không nói tới việc cô có thể làm chủ dự án này hay không, nhưng ít nhất cô cũng có thể tham gia vào đó. Bây giờ, tất cả mọi chuyện đều không liên quan gì đến cô nữa.

Tô Duệ Hân cười nhạo chính mình, tắt tivi, thay quần áo đi ra ngoài.

“Con gái, sao con dậy muộn thế?”, Chu Lam vừa đi mua thức ăn về, trong lòng không vui nói: “Đi làm muộn rồi lại bị nhà họ Tô bắt được điểm yếu, con thật khiến người ta lo lắng đấy”.

Tô Duệ Hân không thèm giải thích, cầm túi xách đi luôn.

“Đợi đã, trưa nay nhớ đi xử lý chuyện ly hôn đi, nhất định phải xử lý xong xuôi đấy”, Chu Lam trịnh trọng nhắc nhở.

“Con biết rồi”, Tô Duệ Hân mất kiên nhẫn trả lời, đang định đi ra ngoài thì điện thoại đổ chuông, mở ra xem thì là tin nhắn của Lăng Khôi.

Chỉ một câu: ‘Bà cụ Tô sẽ đến cầu xin em đi thương lượng lại với Công đoàn Trung Hải, nếu em không muốn đi thì cứ từ chối thẳng, nếu bà ta ngoan cố mãi thì có thể yêu cầu bà ta bất cứ điều gì’.

Tô Duệ Hân cảm thấy hơi kỳ lạ, Lăng Khôi bị bệnh à?

Tô Duệ Hân vừa mở cửa liền nhìn thấy bà cụ Tô và Hàn Đông đứng ngoài cửa.

“Bà nội, sao bà lại tới đây?”, Tô Duệ Hân ngạc nhiên.

“Mẹ, mau vào trong ngồi đi”, Chu Lam đặt giỏ thức ăn trong tay xuống, ra đón tiếp hai người, pha trà, nịnh nọt nói: “Mẹ có chuyện gì thì cứ gọi điện cho chúng con đến là được, sao mẹ lại đích thân đến đây chứ. Chuyện ly hôn của Duệ Hân mẹ cứ yên tâm, hôm nay nhất định sẽ xử lý xong”.

Lần trước, bà cụ Tô đã công khai cảnh báo Chu Lam rằng nếu như Tô Duệ Hân không ly hôn với Lăng Khôi và kết hôn với Trần Giang, thì sẽ đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà họ Tô. Kết quả là mới qua một ngày, bà cụ Tô đã tới tận nhà, điều này khiến Chu Lam vô cùng hoảng sợ.

Mặt mũi bà cụ Tô phờ phạc, mệt mỏi nói: “Tôi tới không phải vì chuyện ly hôn của Duệ Hân, mà là vì chuyện khác”.

Nói xong, bà cụ Tô đứng dậy, nói với Tô Duệ Hân: “Duệ Hân, chuyện trước đây là bà có lỗi với cháu, bà xin lỗi”.

Bùm!

Tô Duệ Hân chỉ cảm thấy đầu như sắp nổ tung.

Chuyện gì vậy?

Chu Lam sững sờ, vội vàng nói: “Mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ không làm gì sai cả, là do Duệ Hân không hiểu chuyện, đặc biệt là tên rác rưởi Lăng Khôi kia không biết giữ mồm giữ miệng nên mới xúc phạm đến mẹ”.

“Cô im miệng”, bà cụ Tô ngắt lời Chu Lam.

Chu Lam sợ tới mức không dám nói gì nữa, lùi lại phía sau.

Tô Duệ Hân cũng xấu hổ nói: “Bà nội, mẹ cháu nói đúng, trước đây bà không sai, bà không cần xin lỗi cháu”.

“Bà cầu xin cháu hãy đến Công đoàn Trung Hải thương lượng lại đi”, bà cụ Tô chắp tay, vái lạy.

Bà cụ Tô bình thường kiêu ngạo, bây giờ lại đang cầu xin cô?

Chuyện này chẳng phải trùng hợp với tin nhắn lúc nãy của Lăng Khôi sao?

“Có chuyện gì vậy ạ?”, Tô Duệ Hân ngẩn người.

Hàn Đông kể lại câu chuyện, cuối cùng nói: “Duệ Hân, bởi vì người phụ trách dự án thảo dược không phải là cô nữa nên lãnh đạo Công đoàn Trung Hải đã chấm dứt hợp đồng, cắt quỹ hỗ trợ một tỷ, ngoài ra còn đuổi chúng ta ra khỏi Công đoàn Trung Hải. Bây giờ tập đoàn Tô Thị chúng ta đang phải đối mặt với nguy cơ đóng cửa toàn bộ sự nghiệp, chỉ có cô mới có thể cứu nhà họ Tô. Bà cụ Tô đã hết mình vì gia đình này, đây cũng là tâm huyết cả đời của ông cụ, mong cô vì nhà họ Tô, không phụ lòng các bậc tiền bối mà giúp đỡ nhà họ Tô thêm một lần nữa”.

Tin tức này giống như một quả bom nổ tung trong phòng khách.

Cho dù trước đây bà cụ Tô có dùng cách nào để lợi dụng Tô Duệ Hân, cướp công lao của cô, gây khó dễ cho gia đình cô thì suy cho cùng đây cũng chỉ là chuyện nội bộ trong nhà họ Tô, cũng chỉ là chuyện vụn vặt mà thôi.

Còn bây giờ, Công đoàn Trung Hải dùng cây gậy lớn đập xuống, muốn triệt luôn đường sống của nhà họ Tô.

Mặc dù bà cụ Tô đã trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng gặp tình huống này cũng phải khiếp sợ.

Bà cụ Tô nói: “Chỉ cần cháu đồng ý đi thương lượng với Công đoàn Trung Hải, thì cháu muốn gì bà đều đồng ý”.

Tô Duệ Hân hít sâu, nhưng không hề mở miệng.

Thấy bà cụ Tô nhắc tới điều kiện, cô cảm thấy không quen, trong lòng vô cùng áp lực.

Chu Lam vội vàng nói: “Duệ Hân, con ngẩn người làm gì vậy, bà nội đã cầu xin con như vậy rồi, con còn không mau đồng ý đi?”

Tô Duệ Hân nghĩ đến tin nhắn của Lăng Khôi, biết đây là cơ hội tốt để bản thân cô ra điều kiện, nếu bây giờ không nói thì sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.

Sau khi cân nhắc kỹ càng, cô nghiến răng nói: “Cháu có hai điều kiện. Thứ nhất, không được nhắc đến việc bố cháu là con riêng. Thứ hai, không được ép cháu ly hôn với Lăng Khôi để kết hôn với Trần Giang”.

“Được, bà đồng ý”, sau khi đồng ý, bà cụ Tô mới thở phào nhẹ nhõm, cũng may Tô Duệ Hân không yêu cầu giữ vai trò chủ đạo trong dự án này, hoặc là yêu cầu làm phó chủ tịch tập đoàn Tô Thị.

Nếu Tô Duệ Hân đưa ra yêu cầu như vậy, bà ta cũng không thể không đồng ý.

Sau khi tiễn bà cụ Tô ra về, Tô Duệ Hân một mình đến ban công, nhìn mặt trời mọc, trái tim tuyệt vọng của cô lại một lần nữa xuất hiện một tia hy vọng.

Ánh nắng tươi sáng, rực rỡ muôn màu.

Núi đã cùng nhưng sông chưa tận, liễu xanh che bóng hoa lại rực rỡ.

Lăng Khôi, là anh sao?

Quảng cáo
Trước /133 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Việt Nam] Đô Thị Vô Địch Tiên Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net