Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chiến Thần Vô Song
  3. Chương 71-75
Trước /26 Sau

Chiến Thần Vô Song

Chương 71-75

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 71: Kế hoạch

“Gặp rắc rối thì bán đứng ngay chủ thuê, các người đúng là làm vấy bẩn hai chữ sát thủ!”

Lục Khải đã mất kiên nhẫn: “Tao hải lại lần cuối, chúng mày muốn chết kiểu gì?”

Trong lòng Hắc Bạch Song Sát trầm xuống, như rơi vào hầm băng, toàn thân bị khí lạnh bao trùm.

Bọn họ quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt đầy sự tuyệt vọng.

Cũng không có ai lên tiếng trả lời Lục Khải.

Lục Khải gật đầu, ném toàn bộ súng, dao găm và dây thừng trong tay sang một bên: “Nếu các người đã không biết chết kiểu gì, thì tao cho chúng mày sống không bằng chết!”

“Hắc Vũ, làm theo quy tắc của Long Môn, lăng trì! Sau một trăm linh tám đao, để bọn chúng sống!”

“Thuộc hạ tuân mệnh!”

Lăng trì?

Một trăm linh tám nhát đao!

Hắc Bạch Song Sát sợ đến đầu óc trống rỗng: “Đại ca, cho chúng tôi chết nhẹ nhàng đi…”

“Muộn rồi!”

Hắc Vũ tóm chặt Hắc Bạch Song Sát, lôi bọn họ đi ra ngoài.

Còn Hàn Kiêu lúc này, hắn đã rất muốn bỏ chạy.

Nhưng hai chân nặng như buộc tạ, đừng nói là bỏ chạy, mà nhấc chân cũng rất khó khăn.

“Bây giờ anh có thể cút đi chưa?”

Lục Khải nhìn thẳng vào Hàn Kiêu, lên tiếng nói.

“Cút cút cút, tôi cút ngay!”

Hàn Kiêu như được đại xá, gật đầu thật mạnh.

Bây giờ hắn cũng không màng đến thể diện và tôn nghiêm gì nữa.

Sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì!

Khi hắn quay người vừa đi được hai bước, giọng của Lục Khải lại vang lên: “Đợi đã”.

Hai chữ đơn giản, nhưng đối với Hàn Kiêu lại như sét đánh ngang tai, tim như nhảy khỏi lồng ngực.

“Về nói với chủ nhân của anh, sau này bảo cô ta đích thân đến tìm tôi!”

Hàn Kiêu nghe vậy, hơi bất ngờ, Lục Khải biết người đứng sau mình ư?

Nhưng hắn không đắn đo quá nhiều, gật đầu đồng ý xong, liền bỏ chạy khỏi trang viên như chạy nạn.

Lục Khải quay người, vừa đi vào phòng, vừa gọi điện cho Lôi Hạo Thiên.

“Long Hồn, xin lỗi, chuyện trước đó…”

“Chuyển thêm một lô thuốc đến đây, bằng đường hàng không!”

“Rõ!”

“Nhớ kỹ, cho máy bay chiến đấu bảo vệ, nếu có sự cố, trực tiếp cho nổ!”

Lục Khải nói đến đây, dừng mấy giây lại nói: “Nếu có người truy hỏi, bảo họ trực tiếp tìm tôi”.

“Tuân mệnh!”

Cho dù chỉ là mấy câu đơn giản, cho dù nói chuyện qua điện thoại, Lôi Hạo Thiên cũng có thể cảm nhận được sự bá đạo của Lục Khải!

Lúc này ở trang viên, trải qua một đêm trị liệu, bệnh tình của Triệu Thự Quang đã ổn định.

Tuy đã giữ được tính mạng, nhưng mười ngón tay, lại không thể giữ được.

Cho dù sau khi Triệu Thự Quang hồi phục, cũng là một người tàn tật.

Hai tay của Triệu Thự Quang quấn băng dày cộp, chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện với người nhà bên cạnh.

“Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ báo mối thù này, con không chỉ phế tay của Lục Khải, mà còn lấy mạng của anh ta!”

Triệu Đức Trí nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi thề thốt.

“Chuyện này, con đừng tham dự nữa”.

Triệu Thự Quang đáp lại bằng giọng yếu ớt.

Thông qua chuyện trước đó, Triệu Thự Quang có thể cảm nhận được sự tàn nhẫn thẳng tay của Lục Khải.

Đối phó với Lục Khải là một chuyện rất nguy hiểm.

Hắn không muốn để con trai mạo hiểm.

“Bố, con làm sao có thể không…”

“Đừng nói nữa, chuyện tiếp theo, bố đã nghĩ kỹ rồi”.

Triệu Thự Quang tự tin nói.

Ồ?

Nghe thấy lời này, đám người Triệu Đức Trí cũng cảm thấy rất bất ngờ, toàn bộ đều nhìn sang Triệu Thự Quang bằng ánh mắt dò hỏi.

“Các con đừng quên, bố còn có chỗ dựa là hội trưởng hiệp hội doanh nhân Lâm Thành!”

“Lục Khải có lợi hại đi nữa, cũng chỉ là một tên khốn của Lâm Thành! Hắn mãi mãi cũng không thể là đối thủ của hội trưởng!”

Tất cả mọi người đều không ngờ, người ở tỉnh thành mà Triệu Thự Quang nhắc đến trước đây lại là hội trưởng hiệp hội doanh nhân Lâm Thành!

Đó là nhân vật lớn đáy!

“Bố, liệu người ta có giúp chúng ta không?”

Triệu Đức Trí bất giác hỏi.

“Đương nhiên rồi, kẻ địch của kẻ địch chính là bạn!”

“Hơn nữa bố nghe nói, Lục Khải đã đắc tội với rất nhiều đại lão của tỉnh thành, những người này đều muốn đối phó với anh ta”.

Khi Triệu Thự Quang nói, đôi mắt nheo thành hai khe hở, vẻ mặt đầy sát khí: “Lần này, bố không chỉ lấy mạng của Lục Khải, hơn nữa còn phải cho anh ta mất hết thể diện, để lại tiếng xấu vạn năm!”

“Bác hai, tiếp theo phải làm thế nào, bác đã nghĩ xong rồi ư?”

Triệu Đức Cường hiếu kỳ hỏi.

“Đương nhiên! Qua mấy ngày nữa, chính là ngày giỗ của Lục Sơn Hà”.

“Lục Khải có lòng hiếu thuận, chắc chắn sẽ tổ chức lễ tế bái, bác đang đợi ngày này!”

“Không chỉ có bác đang đợi, mà những người ở tỉnh thành cũng đang đợi!”

“Hôm đó, bác muốn cho anh ta trở thành trò cười của Lâm Thành!”

Chương 72: Bạn tốt

“Bố, bố định làm thế nào?”

Triệu Đức Trí hỏi.

Triệu Thự Quang cảnh giác nhìn xung quanh, thấy không có ai đáng nghi, bèn bảo mọi người ghé sát lại, nhỏ tiếng nói ra kế hoạch của ông ta.

Nghe xong lời của Triệu Thự Quang, tất cả mọi người đều trợn trừng mắt há hốc miệng.

“Bác hai, có phải quá tàn nhẫn rồi không?”

Triệu Đức Cường khó mà tin được lên tiếng.

“Thằng bé này, có gì mà tàn nhẫn? Chúng ta có tàn nhẫn, thì có thể tàn nhẫn bằng Lục Khải không?”

Triệu Thự Quang nói: “Hơn nữa, đây là cơ hội tốt để nhà họ Triệu chúng ta phất lên như diều gặp gió”.

“Chỉ cần gây ấn tượng trước mặt mấy đại lão tỉnh thành đó, thì nhà họ Triệu chúng ta, đừng nói là ở Lâm Thành, cho dù là đến tỉnh thành phát triển thì cũng không phải không thể nào!”

“Con người không nhẫn tâm, thì đứng không vững!”

“Bố, bố cứ nói, cần con làm gì không?”, Triệu Đức Trí tỏ vẻ nghiêm túc hỏi.

“Theo dõi chặt Lục Khải, chỉ cần có thông tin hắn muốn tổ chức lễ viếng, thì lập tức nói với bố!”

“Vâng!”

Triệu Đức Trí gật đầu mạnh, sau đó dìu Triệu Thự Quang về nhà.

Lúc này, ở trang viên nhà họ Lục, số thuốc vận chuyển bằng đường hàng không hạ cánh thuận lợi, Lục Khải vẫn luôn trông chừng bên cạnh con gái.

Chẳng bao lâu, Hàn Ngọc đi vào, cô đặt hai tay lên vai Lục Khải, nhẹ giọng nói: “Lúc Khải, sắp đến ngày giỗ của bố chúng ta rồi, anh có dự định gì không?”

Lúc Khải lắc đầu: “Con gái thế này, anh thực sự không có lòng dạ nào nghĩ đến”.

“Có bác sĩ Khâu, con gái sẽ không sao đâu, anh bỏ đi hơn ba năm, mỗi lần giỗ anh đều không có mặt, lần này khó khăn lắm anh mới trở về, em biết anh chắc chắn muốn ở bên bố”.

“Em không muốn để anh hối tiếc, anh quyết định thế nào, em đều ủng hộ!”

Nghe thấy lời của Hàn Ngọc, Lục Khải nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, trong lòng đầy cảm động.

“Hàn Ngọc, cảm ơn em!”

Sau khi Lúc Khải nói ra lời này, trầm mặc mấy giây, hít sâu một hơi, mạnh mẽ lên tiếng nói: “Bốn năm trước, bố anh ra đi, khiến nhà họ Lục rơi vào vực thẳm”.

“Vậy thì vào ngày giỗ của ông ấy bốn năm sau, anh sẽ tuyên bố với thế giới, nhà họ Lục, đã quay trở lại!”

Hàn Ngọc gật đầu: “Được! Em luôn ủng hộ anh!”

Lục Khải cười đưa tay khoác vai của Hàn Ngọc: “Anh cho Hắc Vũ đi sắp xếp ngay, thông báo cho tất cả mọi người, đến cúng viếng bố!”

Vừa dứt lời, Hắc Vũ đã xử lý xong chuyện vừa nãy, sải bước lớn đi vào: “Long Hồn, có người muốn gặp anh!”

“Là ai?”

“Anh ta nói, là bạn tốt nhất của anh!”

Nghe thấy lời này, Lục Khải và Hàn Ngọc đều cảm thấy bất ngờ, quay sang nhìn nhau một lúc.

Người bạn tốt nhất, người mà bọn họ nghĩ đến đầu tiên chính là Trần Đỉnh Thiên.

Nhà họ Lục và nhà họ Trần thân nhau mấy đời, quan hệ vô cùng tốt, hơn nữa Lục Khải và Trần Đỉnh Thiên là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn.

Nhưng hơn ba năm nay, anh ta biến mất vô tăm vô tích, không hề liên lạc được.

“Đi xem sao!”

Lục Khải và Hàn Ngọc sánh vai đi ra ngoài.

Đi ra khỏi biệt thự, vừa nhìn là thấy có người đứng trong trang viên.

“Trần Đỉnh Thiên!”

Lục Khải không nhịn được lên tiếng gọi.

“Lục Khải, cậu về thật rồi!”

Người thanh niên trước mặt mặc vest vẻ mặt đầy phấn khởi, tươi cười đi lên trước.

Vừa đi được hai bước, Hắc Vũ với vẻ mặt không cảm xúc chặn trước người anh ta.

Trần Đỉnh Thiên đang tươi cười, rõ ràng hơi ngẩn người, nhìn sang Lục Khải theo bản năng.

“Hắc Vũ, tránh ra!”

“Rõ!”

Nghe thấy mệnh lệnh của Lục Khải, Hắc Vũ nghiêng người lùi sang một bên.

“Lục Khải, được đấy, xem ra bây giờ cậu sống rất tốt mà!”

Trần Đỉnh Thiên đi đến trước mặt Lục Khải, giơ tay vỗ lên vai Lục Khải.

“Cũng tạm, còn anh thì sao? Bây giờ thế nào rồi?”

“Tạm sống qua ngày thôi!”

Trần Đỉnh Thiên tự chế nhạo cười.

“Hơn ba năm nay anh bận việc gì thế hả?”

Lục Khải tự nhiên hỏi thăm.

“Đương nhiên là đang điều tra chuyện của chú Lục!”

Trần Đỉnh Thiên rất nghiêm túc lên tiếng nói: “Không chỉ có tôi đang điều tra, mà bố của tôi cũng đang điều tra!”

“Tôi và bố của tôi đều cảm thấy, cái chết của chú Lục rất kỳ lạ!”

“Vì chuyện điều tra này, cả nhà chúng tôi đã đến tỉnh thành, chỉ là không ngờ, vừa điều tra thì đã hơn ba năm!”

Câu trả lời này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Lục Khải và Hàn Ngọc.

Bọn họ vốn cho rằng, nhà họ Trần giống như gia tộc khác, sau khi nhà họ Lục lụi bại thì vội vàng vạch rõ ranh giới.

Nhưng không ngờ, bọn họ lại chạy đến tỉnh thành điều tra nguyên nhân cái chết của Lục Sơn Hà.

“Tôi biết các cậu chắc chắn không tin, dù sao rất nhiều bạn bè trước đây đều rất quá đáng”.

“Nhưng chúng tôi thì khác, ai mà không biết nhà họ Trần và nhà họ Lục có quan hệ lâu đời? Ai mà không biết, bố tôi và chú Lục là anh em? Tôi và cậu là anh em?”

Chương 73: Bí ẩn cái chết Lục Sơn Hà

“Hai chữ anh em này không phải là thứ để mang ra chơi đùa, một lần dùng phải dùng cả đời!”

Trần Đỉnh Thiên lại một lần nữa lớn tiếng nói.

Những lời đó, giản dị lại tự nhiên, thậm chí còn có chút đơn giản và hơi thô.

Nhưng mỗi một chữ đều đi thẳng vào tim Lục Khải.

Anh bất giác nhớ lại chuyện quá khứ, Trần Đỉnh Thiên như một người anh lớn vẫn luôn chăm sóc anh.

Ai dám bắt nạt anh, Trần Đỉnh Thiên chắc chắn sẽ ra mặt thay anh đánh một trận.

Mỗi lần Lục Khải cảm ơn, anh ta đều giang hồ lặp lại câu: “Nói vớ vẩn! Có cái gì đâu mà cảm ơn? Tôi là anh lớn, cậu là anh em của tôi, sau này để tôi bảo vệ cậu!”

Tất cả đều là những hồi ức rất đẹp.

Bây giờ xem ra Trần Đỉnh Thiên vẫn ở đó, người anh em trong ký ức của anh vẫn còn đó!

“Lục Khải, tôi đã nói với cậu rồi, cậu không tin ai cũng được, nhưng nhất định phải tin tôi!”

“Hơn ba năm qua, tôi với bố tôi đã điều tra được khá nhiều manh mối”.

“Anh mau nói đi!”, Lục Khải vội vã thúc giục.

“Coi cậu vội vã kìa! Tôi vất vả đi từ trên tỉnh xuống, cậu không cho tôi ngồi nghỉ cũng không sao, nhưng ít nhất cũng phải rót cho tôi ly nước chứ!”

Lời vừa nói xong, Hắc Vũ đứng bên cạnh đã nhướng mày thật cao.

Bảo Long Hồn rót nước á?

Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy đấy!

Khi anh ta đang định lên tiếng thì giọng Lục Khải đã vang lên: “Đại ca, là lỗi của tôi, vào nhà ngồi đi, tôi sẽ rót nước cho anh ngay!”

Lục Khải giơ tay mời, dẫn Trần Đỉnh Thiên vào phòng khách.

Vào trong, lòng Trần Đỉnh Thiên đầy mối cảm xúc ngổn ngang: “Không hề thay đổi ha!”

“Đúng thế, vẫn như cũ!”

Lục Khải đích thân rót một ly nước cho Trần Đỉnh Thiên.

“Nhưng mà, thế đạo đã thay đổi rồi!”

Trần Đỉnh Thiên lại một lần nữa lắc đầu, một ngụm uống cạn ly nước.

“Ngọc à, em chuẩn bị một vài món, trưa nay anh với đại ca uống với nhau mấy chén!”

Nghe Lục Khải nói thế, Hàn Ngọc còn chưa kịp gật đầu, Trần Đỉnh Thiên đã khoát tay: “Rượu thì thôi vậy, tôi lén lút trở về đây nên nói xong phải đi ngay, sợ bị người khác theo dõi".

Trần Đỉnh Thiên lại tập trung ánh mắt vào Lục Khải: “Mấy hôm nữa là ngày giỗ của chú Lục, lần này tôi tới đây là để nhắc nhở cậu, nhất định không được tổ chức đám tiệc để cúng giỗ ông”.

“Người trên tỉnh đang nhìn chằm chằm vào cậu đấy!”

Nghe nói thế, Lục Khải không nhịn được nhìn Trần Đỉnh Thiên vài lần.

“Chuyện mấy ngày nay tôi đã nghe cả rồi, cậu bắt cậu Bách Sơn nhà họ Bạch, giết chết cậu ấm và gia chủ nhà họ Chu, đúng chứ!”

“Đúng vậy!”

“Chuyện này đã dấy lên một hồi sóng to gió lớn trong xã hội thượng lưu, thật ra trên tỉnh trông có vẻ rất nhiều thế lực, nhưng thực chất các gia tộc lớn đều liên hôn với nhau, có mối quan hệ vô cùng mật thiết”.

“Nhà họ Chu và nhà họ Bạch đều là những gia tộc có ảnh hưởng rất lớn trên tỉnh, mà vợ của Chu Quảng Thông, gia chủ nhà họ Chu kia, chính là Khổng Nhã Tĩnh, là em gái ruột của gia chủ nhà họ Khổng”.

“Em gái của gia chủ nhà họ Bạch chính là vợ của gia chủ nhà họ Tào!”

“Bây giờ bốn gia tộc lớn trên tỉnh đã lên tiếng, nói sẽ liên hợp lại để đối phó với cậu!”

“Bọn họ đang chờ đợi một thời cơ thích hợp, mà thời cơ đó chính là ngày giỗ của chú Lục!”

Vẻ mặt Trần Đỉnh Thiên đầy vẻ nghiêm túc bắt đầu giới thiệu và phân tích.

Điều Lục Khải không nhớ tới là, người trên tỉnh vì đối phó anh mà chuẩn bị nhiều như vậy!

Nhưng, dù bọn họ chuẩn bị như thế nào, Lục Khải cũng không thèm để bọn họ vào mắt.

Không đến, bình yên vô sự.

Đến, giết không cần hỏi!

Trần Đỉnh Thiên thấy Lục Khải không tỏ thái độ gì thì lại nói tiếp: “Cái chết của chú Lục có liên quan rất lớn đến Chu Mỹ Liên”.

Lời vừa nói ra, Lục Khải lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta.

“Có lẽ cậu không biết, Chu Quảng Thông bị cậu giết chết chính là em trai thứ ba của Chu Mỹ Liên!”

Ồ?

Tin tức này, đúng là Lục Khải không biết.

“Nhà họ Chu ở trên tỉnh, tuy là sản nghiệp rất lớn nhưng phần lớn trong số đó không được sạch sẽ cho lắm”.

“Mà chú Lục một một người cực kỳ khuôn phép, trong mắt ông ấy không chấp nhận một hạt cát. Vài năm trước, chú Lục phát hiện những bằng chứng cho hành vi trái pháp luật của Chu Quảng Thông nên định tố cáo ông ta”.

“Để bảo vệ Chu Quảng Thông, Chu Mỹ Liên mới bày kế để ép chết chú Lục”.

Nói tới đây, Trần Đỉnh Thiên lại dừng vài giây: "Nhưng mà hai ngày trước, bố tôi đột nhiên nói rằng những gì tôi điều tra được chỉ là những manh mối vặt vãnh bên ngoài mà thôi, âm mưu thật sự thì tôi vẫn chưa chạm tới”.

“Tôi hỏi ông ấy rốt cuộc sau lưng còn âm mưu gì nhưng ông ấy không chịu nói, chỉ nói là mấy ngày nữa điều tra xong rồi sẽ nói sau”.

Trần Đỉnh Thiên xem đồng hồ: “Được rồi, thời gian không còn sớm, tôi phải đi rồi, để tránh bị người khác phát hiện”.

“Nhớ kỹ, đừng làm bất kỳ một hoạt động cúng bái gì, đừng cho bọn họ bất kỳ một cơ hội ra tay nào!”

Trần Đỉnh Thiên vỗ vai Lục Khải, vô cùng nghiêm túc nhắc nhở.

Chương 74: Nhà họ Trần bị giết

Nói xong, Trần Đỉnh Thiên bèn nhanh chóng đi ra ngoài.

“Đại ca, cảm ơn anh!”, Lục Khải nhìn theo bóng lưng anh ta, cảm ơn từ tận đáy lòng.

“Nói cái gì thế! Có cái gì đâu mà cảm ơn? Tôi là đại ca của cậu, cậu là anh em của tôi, sau này để tôi bảo vệ cậu!”

Trần Đỉnh Thiên lại quay đầu, lớn tiếng đáp.

Nói xong những lời đó, hai anh em nhìn nhau vài lần, vô cùng ăn ý cười thành tiếng.

Đó, là những thứ nằm trong ký ức của bọn họ!

Và, cũng là những tình cảm mà chỉ bọn họ mới hiểu!

Trần Đỉnh Thiên đang định đi ra ngoài, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.

Sau khi nhìn thấy nội dung tin nhắn, anh ta quay quay lưng về phía Lục Khải, vẫn không nhúc nhích, đứng yên đó như bức tượng điêu khắc.

“Làm sao thế?”, Lục Khải cảm thấy không ổn lắm.

“Tôi, không thể trở về được nữa rồi!”

Trần Đỉnh Thiên đưa lưng về phía Lục Khải, dù đã cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình nhưng nước mắt vẫn rơi như mưa.

Cơ thể anh ta bất giác run lên lẩy bẩy.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Lục Khải vội vàng đi tới, nhìn Trần Đỉnh Thiên gần như sụp đổ trước mặt.

“Không còn nữa, không còn gì nữa rồi!”

Anh ta vừa nói vừa lắc đầu, ánh mắt như dại ra.

Bất lực! Tuyệt vọng!

Dường như anh ta đã dùng hết sức mình, chậm chạp đưa điện thoại cho Lục Khải.

Nhận điện thoại của Lục Khải, nhìn thấy bức ảnh đầy chói mắt.

Người trong bức ảnh chính là bố của Trần Đỉnh Thiên, anh em tốt của Lục Sơn Hà, chú Trần mà Lục Khải gọi, Trần Kiệt!

Ông ấy chết rất thảm, rất máu me.

Toàn thân bị phân thành tám mảnh, hơn nữa còn xếp theo thứ tự, đầu, hai tay, hai chân.

Chẳng những thế, bên trên còn có lục lục ngũ tạng dính đầy máu tươi bị móc ra.

Lục Khải thấy cảnh tượng đó, tự trách, tức giận!

Anh theo bản năng lướt ảnh, bức sau còn máu me hơn cả bức trước.

Người nhà họ Trần đã bị giết sạch, trong đó còn có đứa con gái chưa đầy một tuổi của Trần Đỉnh Thiên.

Cuối cùng còn có một dòng tin nhắn: “Đây chính là kết quả khi giúp đỡ nhà họ Lục!”

Xem hết tất cả, ánh mắt Lục Khải nhìn Trần Đỉnh Thiên đầy phức tạp, mãi vẫn không nói gì.

Đến lúc này anh mới nhận hiểu ra, nhà họ Trần đã hy sinh nhiều đến mức nào để điều tra cái chết của bố anh!

“Đại ca, xin lỗi anh!”

“Người một nhà cả mà, có cái gì để xin lỗi đâu!”

Trần Đỉnh Thiên dùng giọng nói run rẩy đáp lại: “Thật ra ban đầu nhà tôi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống tệ nhất, nhưng không ngờ tới bọn họ còn tàn nhẫn hơn những gì tôi tưởng!”

“Là tôi đã hại vợ con mình…"

Nói tới đó thì Trần Đỉnh Thiên đã hoàn toàn suy sụp, ngồi xổm xuống đất, hai tay che mặt, khóc rống cố gắng lau đi nước mắt.

“Đai ca, là nhà họ Lục đã hại anh, không thể bảo vệ được anh và người nhà”.

Trần Đỉnh Thiên liên tục lắc đầu: “Cậu cũng sống đâu có dễ dàng gì…”

“Đại ca, từ nhỏ anh đã bảo vệ tôi, lần này tôi sẽ bảo vệ anh!”

Giọng Lục Khải đầy kiên quyết, sát khí ngập trời nói.

“Chuyện này, tôi sẽ báo thù cho anh!”

“Lục Khải, cậu định làm gì?”

“Vào ngày giỗ của bố tôi, sẽ đập chết cả tỉnh!”

Lục Khải nhìn Trần Đỉnh Thiên: “Đừng ai hòng thoát được, dù chỉ là một người!”

Nói xong, Lục Khải nhìn Hắc Vũ: “Truyền lệnh của tôi xuống, tôi sẽ tổ chức cúng giỗ cho bố mình, mời tất cả mọi người cùng góp mặt!”

“Đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu!”

“Rõ!”

Hắc Vũ dùng giọng nói như đang rít gào đáp.

Anh dùng cách của mình để trút ngọn lửa giận trong lòng.

Kẻ xấu, chơi cho chết!

Người ác, phải diệt trừ!

“Lục Khải, đừng manh động quá, đừng hành động cảm tính như thế”.

Trần Đỉnh Thiên đứng dậy, mặt đầy nước mắt nhìn Lục Khải: “Nếu làm thế thì có khác gì đang tạo cơ hội cho bọn họ đâu!”

“Đại ca, anh cũng thấy rồi đó, im lặng chịu đựng là vô dụng mà thôi”.

“Dù lần này tôi không cho bọn họ cơ hội, thì lần sau, lần sau nữa thì sao? Chẳng lẽ chúng ta cứ phải lo lắng đề phòng, lo trước ngó sau sống cả đời à?”

“Có một số việc là không thể thoát được”.

“Nếu như không thể trốn được, thì dứt khoát giải quyết thôi!”

“Thù của anh, cũng chính là thù của tôi”.

“Mối thù này nhất định phải báo!”

Nói xong lời này, Lục Khải bèn đi tới bên cạnh Trần Đỉnh Thiên, im lặng đứng bên cạnh anh ta.

Lúc này, ở Kim Hi Phủ, Triệu Thự Quang đang ở trong nhà nghỉ ngơi.

Thì Triệu Đức Trí vẻ mặt đầy hào hứng xông tới.

“Bố, tin tức mới nhất, thằng khốn Lục Khải kia thật sự đang chuẩn bị tổ chức hoạt động cúng giỗ cho bố mình!”

“Tin tức chính xác không?”

Triệu Thự Quang khó nén nổi sự xúc động đúng dậy.

“Chắc chắc là chính xác, hơn nữa nó còn muốn mời tất cả mọi người tham gia!”

Chương 75: Nợ nhà họ Trần một mạng!

Khi nói ra những lời đó, Triệu Đức Trí không nhịn được nở nụ cười xấu xa.

“Tình hình này, có vẻ như Lục Khải muốn làm náo nhiệt hơn một chút!”

“Muốn náo nhiệt hả? Được, để bố giúp nó!”

Đồng tử Triệu Thự Quang đột nhiên co rụt lại: “Đức Trí, dùng điện thoại của bố, gọi điện thoại cho hội trưởng của hiệp hội doanh nhân trên tỉnh đi”.

“Bố phải báo tin vui này cho cậu ta”.

Triệu Đức Trí vô cùng phối hợp cầm điện thoại di động, bấm số của Hàn Kiêu.

“Hội trưởng, là tôi, ông Triệu đây!”

Triệu Thự Quang người hơ hớ mở miệng.

“Chú Triệu, có chuyện gì hả?”

Hàn Kiêu không mấy hào hứng, hắn vẫn chưa thể thoát khỏi cảnh tượng hãi hùng mà Lục Khải tạo ra trước đó.

“Tin vui!”

“Vừa nãy tôi vừa nhận được tin tức, Lục Khải chuẩn bị tổ chức giỗ cho bố nó, còn muốn làm cho náo nhiệt một chút”.

Nghe thấy tin này, Hàn Kiêu cũng thấy khá bất ngờ.

“Muốn náo nhiệt hả? Được thôi, chuyện này giao cho tôi, đến lúc đó bảo đảm sẽ rất náo nhiệt”.

Hàn Kiêu nói với giọng đầy sát khí.

Tuy Lục Khải rất ghê gớm, nhưng trước bốn gia tộc lớn thì chẳng là cái thá gì cả!

“Vài ngày nữa, nó sẽ không còn là ngày giỗ của một mình Lục Sơn Hà, mà cũng sẽ là ngày giỗ của Lục Khải!”

Hàn Kiêu gằn từng chữ mở miệng.

“Hội trưởng, cứ giết Lục Khải như thế liệu có hời cho nó quá không?”

“Ý gì?”

Nghe Triệu Thự Quang nói thế, Hàn Kiêu có chút tò mò hỏi.

“Tôi cảm thấy sống không bằng chết, bị cả thế giới phỉ nhổ mới là chuyện đau đớn khó chịu nhất”.

“Tôi có ý tưởng thế này, mong là hội trưởng sẽ cảm thấy hứng thú”.

Triệu Thự Quang không do dự, nói kế hoạch của mình cho Hàn Kiêu nghe.

Nghe thấy kế hoạch đó, hai mắt Hàn Kiêu tỏa sáng.

“Thế thì làm theo kế hoạch của ông đi, chuyện chuẩn bị tôi giao cho ông, chỉ cần ông hoàn thành tốt, tôi có thể bảo đảm cho nhà họ Triệu lên như diều gặp gió!”

“Còn việc tạo thanh tạo thế, thì tôi sẽ đích thân xử lý, tôi sẽ cho toàn thế giới biết Lục Khải là đứa con hiếu thảo đến mức nào!”

“Tôi thật sự rất mong chờ, không biết khi đó Lục Khải sẽ có phản ứng thế nào!”

Nghe thấy giọng nói hài lòng của Hàn Kiêu trong điện thoại, trên mặt Triệu Thự Quang xuất hiện nụ cười xấu xa.

“Hội trưởng cứ yên tâm, tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Thự Quang nhìn sang Triệu Đức Trí: “Con đi chuẩn bị một chút, ngày mai sau nửa đêm chúng ta sẽ hành động!”

“Biểu hiện cho tốt, nhà họ Triệu chúng ta có thể đi lên hay không đều nhờ vào cơ hội lần này!”

“Bố cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không để bố thất vọng”.

Hai tay Triệu Đức Trí siết chặt, đầy tự tin nói.

Lúc này, ở trang viện nhà họ Lục, Lục Khải đang tản bộ trong vườn, Hàn Ngọc thì ở ngay bên cạnh.

“Lục Khải, ngày mốt là giỗ của bố rồi, lòng em vẫn thấy không yên”.

Hàn Ngọc liếc mắt nhìn Lục Khải: “Hay là chúng ta thử tới đó xem trước đi!”

“Không cần, theo tục lệ của Lâm Thành, trước giỗ mười ngày thì người trong gia đình không được đi”.

Lục Khải cười nhạt: “Yên tâm, không sao đâu”.

Hàn Ngọc mím môi, cô vốn định nói thêm gì đó nhưng thấy dáng vẻ kiên quyết của Lục Khải thì không nói thêm gì.

“Có anh ở đây thì em yên tâm rồi!”

Hàn Ngọc dứt lời, kéo lấy tay Lục Khải, sóng vai đi vào trong nhà để ở bên cạnh Lục Viên Hàn.

Ngày hôm sau, gió yên biển lặng, không hề xảy ra vấn đề gì.

Thậm chí là chút gió thổi cỏ lay cũng không có.

Trần Đỉnh Thiên vẫn cầm điện thoại liên lạc với bạn bè trên tỉnh, nhưng cũng không có bất kỳ tin tức gì.

“Lục Khải, không đúng, chắc chắn là có vấn đề!”

Trần Đỉnh Thiên lại một lần nữa cảnh giác mở miệng: “Nghe tôi sẽ không sai đâu! Ngày mai là giỗ của chú Lục, hủy bỏ hoạt động cúng bái đi, mọi người cũng đừng ra ngoài, bốn gia tộc lớn trên tỉnh chắc chắn sẽ gây ra chuyện rất lớn!”

“Đại ca, anh có tin tôi không?”

Lục Khải bình tĩnh nhìn Trần Đỉnh Thiên: “Tôi còn đang lo lắng không biết mai họ có làm gì không đây!”

“Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn! Lục Khải tôi ở đây! Gây chuyện hả? Ai dám?”

Lục Khải nói xong thì lấy ba chén rượu tới, rót đầy.

“Chén thứ nhất, tôi mời tất cả mọi người nhà họ Trần, Lục Khải tôi nợ bọn họ một mạng!”

Vừa mới dứt lời, Lục Khải đã nâng chén, uống sạch rượu đựng bên trong.

“Chén thứ hai, tôi mời anh, cảm ơn tất cả những gì anh đã làm cho bố tôi trong suốt bao năm qua!”

“Chén thứ ba, tôi mời chính mình, nói là phải làm, đã làm thì phải đi đến cùng. Mối thù của nhà họ Trần tôi nhất định phải báo!”

Lục Khải uống hết hai chén rượu còn lại.

“Lục Khải, chuyện này…”

Trần Đỉnh Thiên vừa mở miệng, Lục Khải đã đi tới vỗ vai anh ta: “Đai ca, ngủ một giấc thật ngon đi, ngày mai mọi thứ đều sẽ kết thúc".

Nói xong, Lục Khải nhanh chóng bước vào phòng của Lục Viên Hàn.

Nhìn bóng lưng của Lục Khải, vẻ mặt Trần Đỉnh Thiên đầy lo lắng.

Những chuyện Lục Khải từng làm thì anh ta có nghe nói.

Anh ta không hề nghi ngờ khả năng của Lục Khải, chỉ là bốn gia tộc lớn trên tỉnh quá khổng lồ.

Lục Khải muốn một mình đối phó với tất cả bọn họ thì căn bản là không thể!

Màn đêm tối đen như mực.

Trên núi hoàng, trước mộ phần lạnh lẽo.

Quảng cáo
Trước /26 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Copyright © 2022 - MTruyện.net