Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chiến Vương Ở Rể
  3. Chương 74: Đùa giỡn
Trước /1147 Sau

Chiến Vương Ở Rể

Chương 74: Đùa giỡn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Chương 74: Đùa giỡn

“Rất tốt.” Đường Thiên Quân thâm trầm cười nói: "Qua mười hai giờ đêm, đưa người tới địa điểm định sẵn.

Sau khi cúp điện thoại, Đường Thiên Quân nói với người trung niên đứng bên cạnh: “Cho Liễu Kiến Hưng, Trương Hồng Long và Đường Tuyết Như đi làm chuyện này. Ba người đó hy vọng Tiêu Hào chết nhất, để bọn họ đi báo thù đi.”

Người trung niên này toàn thân mặc đồ đen như bóng ma nấp trong đêm tối hơi thở như có như không, giống như không tồn tại vậy. Ông ta vẫn luôn đứng khuất trong chỗ tối trên thân cột, nếu không để ý thậm chí sẽ không ai phát hiện có người đứng ở đó. “Vâng” Bóng người trung niên lướt một cái đi tới ban công, bắt đầu gọi điện thoại.

Một lát sau người kia lại xuất hiện ở chỗ cũ. “Ông chủ, Liễu Kiến Hưng nói đang bận chuyện bầu tổng hội trưởng, tối nay không rảnh. Trương Hồng Long và Đường Tuyết Như thì không có vấn đề.

Giọng người trung niên rất trầm, giống như bóp cổ họng lại nói chuyện khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Đường Thiên Quân cười: "Lão cáo già Liễu Kiến Hưng kia vẫn cẩn thận như vậy. Vậy để Trương Hồng Long và

Đường Tuyết Như làm đi, ông tự mình đến theo dõi thật kỹ càng

Người trung niên nói: "Đại đô đốc Cao chết rồi, nhà họ Liễu hợp tác với nhà họ Lương, nhà họ Liễu và Tiêu Hào sẽ hoàn toàn sụp đổ. Chỉ là một tên Tiêu Hào nhỏ bé như cá trong chậu, sao còn phải cẩn thận như thế?”

Đường Thiên Quân cười nói: “Làm bất cứ chuyện gì cũng phải thật cẩn thận, không thể sai lầm nửa bước, theo sắp xếp của tôi mà làm đi.”

Nửa đêm.

Điền Hậu kêu hai người lấy dây thừng trói Tiêu Hào lại thật chặt.

Sau khi trói xong, Điền Hậu hỏi: “Rốt cuộc anh có kế hoạch gì? Tôi đưa anh qua như vậy chẳng khác nào đưa dễ vào miệng cọp. Tên Đường Thiên Quân kia làm việc cực kỳ thận trọng, địa điểm anh ta kêu dẫn anh tới chắc chắn là đã được sắp xếp xong hết rồi. Tôi lo là Đường Thiên Quân muốn giết anh”

Tiêu Hào lại không hề lo lắng cho an nguy của mình: “Anh ta muốn giết tôi, tôi sẽ lấy mạng anh ta.

Điền Hậu vẫn không yên tâm: “Lấy hiểu biết của tôi về Đường Thiên Quân thì nếu anh ta muốn giết anh anh ta nhất định sẽ lo liệu không một kẽ hở, tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay.

Tiêu Hào cười nói: “Anh không cần lo lắng cho tôi, tôi tính toán hết rồi.”

Tiêu Hào không để ai tham gia vào nữa. Như vậy sẽ không để lại dấu vết gì cho kẻ thù, nhất định phải để kẻ thù tin là đã bắt được anh rồi. Sau đó Tiêu Hào bị nhét vào một cái túi như túi đựng xác, rồi đưa lên xe. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Đêm nay sấm chớp đùng đùng, mưa to gió lớn.

Một chiếc xe không có giấy phép đội mưa chạy ra khỏi nhà họ Điền, phóng nhanh trên quốc lộ.

Hơn nửa tiếng sau, Tiêu Hào bị đưa tới một xưởng sửa chữa ô tô đã bỏ hoang, chỗ này rất vắng vẻ cũng không có camera. Điền Hậu đưa người tới địa điểm được chỉ định xong thì đi ngay.

Hơn mười phút sau, cửa cuốn xưởng sửa chữa mở ra kéo theo âm thanh chói tai.

Bốn phía sáng lên.

Hai bóng người mặc áo mưa màu đen đi vào, cởi nón xuống. Một nam một nữ này đúng là Trương Hồng Long và Đường Tuyết Như. Ánh mắt hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía chiếc túi da rắn nằm trong góc phòng phía đông. “Ha ha, Tiêu Hào ơi là Tiêu Hào, cuối cùng mày cũng rơi vào tay bọn tao rồi, ha ha ha!” Trương Hồng Long cười lớn, không chờ nổi vọt tới chỗ cái túi kéo khóa ra. Trong túi đúng là Tiêu Hào đang bị trói gô, mắt bị vải đen che kín, miệng bị nhét khăn lông.

Không thể nhìn, không thể cử động, không thể nói chuyện.

Tiêu Hào nghe giọng nói biết hai người này là Trương Hồng Long và Đường Tuyết Như. Còn Đường Thiên Quân và Liễu Kiến Hưng không tới, Tiêu Hào hơi thất vọng.

Trương Hồng Long căm hận nói: “Tiêu Hào, mày hại chết em trai và cháu tao! Hôm nay tao bắt mày nợ máu trả máu!” Đường Tuyết Như cũng đã đi tới, vẻ mặt căm hận và sát ý không hề che giấu. Nhìn Tiêu Hào nằm dưới đất như chó chết trong lòng vui sướng đầm đìa! “Tiêu Hào, mày không ngờ tới phải không? Không cam tâm phải không, đau khổ lắm phải không? Không hiểu vì sao nhà họ Điền lại phản bội mày? Để tạo nói cho mày biết, nhà họ Điền là người của bọn tao đấy!” Tiêu Hào hoàn toàn có thể cởi dây thừng áp chế hai người này. Nhưng tạm thời anh sẽ không hành động, nếu đã muốn chơi thì phải chơi cho đã chứ. Hai người này chắc chắn có nhiều thông tin có ích, phải nghĩ cách moi ra mới được. Lắm lúc uy hiếp và giết chóc cũng chưa chắc có được thứ mình cần.

Nhân lúc tâm lý kẻ thù đang lơi lỏng, lúc bọn chúng cho rằng mình đã chiến thắng, đang đạp kẻ sắp bị họ giết dưới chân, nội tâm sẽ bị hưng phấn, kích động và rất nhiều cảm xúc điên cuồng xâm chiếm.

Sau đó giống như mèo vờn chuột, chơi đủ rồi ăn. Rõ ràng Đường Tuyết Như chính là người như vậy, cô ta giảm một chân lên ngực Tiêu Hào. “Tiêu Hào, không phải mày tài giỏi lắm sao? Không phải đánh nhau dữ lắm sao? Ngày hôm đó ở buổi đấu giá oai phong lắm mà? Cướp quả vạn độc của tao? Còn biết luyện thuốc giải của Ẩn Sát nữa mà. Để tạo nói cho mày một tin tốt, Đại đô đốc Cao chết rồi. Còn nữa, nhà họ Lương ngừng hết hợp tác với nhà họ Liễu! Cả nhà vợ mày tan nhà nát cửa hết rồi!” Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất

Mấy tin này Tiêu Hào đã biết rồi, có người của Băng Sương phải đi bảo vệ thì sẽ không ai dám động vào nhà vợ. Để cho các người kiêu ngạo một lúc đi, chờ tôi biết được hết tin tức có ích rồi tiến các người xuống địa ngục

Tiêu Hào giãy giụa, ánh mắt tràn ngập lửa giận, mặt nghẹn đỏ tươi. “Ha ha ha..” Đường Tuyết Như nhìn thấy Tiêu Hào đau khổ thì cô ta càng vui vẻ: “Tiêu Hào, mày tổng chồng tạo vào tù, hôm nay, tao sẽ chơi với mày!”

Trương Hồng Long lại nói: "Đường tổng, đêm dài lắm mộng, giết Tiêu Hào rồi nhanh chóng rời khỏi đây thôi.”

Trương Hồng Long không muốn lãng phí thời gian ở đây, giết chết kẻ thù mới là cách trả thù tốt nhất, nhục nhã hay tra tấn chỉ lãng phí thời gian mà thôi. Trương Hồng Long lấy một sợi dây thừng, mặt đầy tàn nhẫn muốn siết chết Tiêu Hào. “Khoan đã.” Đường Tuyết Như nói: “Gấp cái gì? Tiêu Hào hại chồng tôi thảm như vậy, sao có thể dễ dàng buông tha cho nó được? Còn nữa, bác cả đã dặn phải tra hỏi Tiêu Hào!” “Tra hỏi?” Trương Hồng Long nói: “Đại đô đốc Cao đã chết rồi, kẻ thù của chúng ta sẽ ngã hết, còn tra hỏi Tiêu Hào làm gì nữa? Chẳng qua nó chỉ biết chút y thuật và đánh đấm thôi!”

Đường Tuyết Như liếc Trương Hồng Long: “Nếu nó đơn giản như vậy, chồng tôi sẽ bị tống vào tù sao? Đây là chuyện bác cả dặn, anh muốn cãi lời à?”

Trương Hồng Long hơi bất mãn, nhưng vẫn nói: “Nếu là do Đường tổng bảo vậy thì làm nhanh lên đi.” Đường Tuyết Như ngồi xuống, lấy khăn lông trong miệng Tiêu Hào ra, vải bịt mắt cũng gỡ xuống.

Tiêu Hào thở hổn hển, vẻ mặt hoảng sợ: “Đường Tuyết Như, Trương Hồng Long hai người muốn giết tôi! Vì sao, vì sao các người muốn giết tôi!”

Đường Tuyết Như hung hăng nói: “Vì sao muốn giết mày? Vậy mà mày không biết vì sao bọn tao muốn giết mày? Mày hại chồng tạo thê thảm, đương nhiên tạo muốn giết mày rồi! Chẳng những giết mày mà tao còn muốn xử con khốn Liễu Nguyệt Hân kia nữa kìa! Mày hủy hoại chồng tạo, tạo hủy hoại vợ mày

Nói xong, Đường Tuyết Như cầm con dao ngắn sáng choang đong đưa trước mặt Tiêu Hào

Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Quảng cáo
Trước /1147 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mùa Hoa Năm Đó Ta Có Nhau

Copyright © 2022 - MTruyện.net