Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi Full Dịch
  3. Chương 881-886
Trước /928 Sau

Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi Full Dịch

Chương 881-886

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 881: Không tự mình hiểu lấy

Lục Sênh Hạ nhún vai: “Tôi không có bản lĩnh này, trừ khi bà nguyện ý thay đổi hoàn toàn, ứng xử một lần nữa, dùng thiện lương của bà đi đả động người nhà họ Lục, có lẽ còn có cơ hội tiến vào nhà họ Lục.”

Thiếu chút nữa là Tư Mã Ngọc Như hôn mê, cô ta không sai, người không vì mình trời tru đất diệt, người sai là nhà họ Lục và Hoa Hiền Phương.

“Có phải là con điên rồi không? Mỗi ngày Hoa Hiền Phương đều ngóng trông mẹ chết, cho dù mỗi ngày mẹ ba lạy chín vái với cô ta, cung phụng cô ta giống như tổ tiên, cũng không có khả năng đả động được cô ta.” Cô ta vừa nói lại biến thành nguyền rủa Hoa Hiền Phương, nguyền rủa cô sớm về với ông bà tổ tiên.

Cô ta tuyệt đối không tha thứ cho người phụ nữ này.

Nếu không vì cô, cô ta tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.

Lục Sênh Hạ thở dài, có câu gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính không dời, xem ra mẹ cô ấy thực sự không sửa được.

“Đường là tự mình lựa chọn, nếu bà cứ thích đi tới cuối đường cùng tôi cũng không có biện pháp. Giống như lúc trước tôi khuyên bà một vừa hai phải, bà lại cho rằng một đứa con trai sống tạm bợ của mình, thì có thể tranh giành tài sản được với anh cả. Không biết rằng con trai của nhà họ Lục có rất nhiều, thêm một Tư Mã Ngọc Thanh không nhiều lắm, mà ít một Tư Mã Ngọc Thanh cũng không ít lắm.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như như bị ong vò vẽ đốt, gần như lệch tới tận mang tai.

“Con trai của nhà họ Lục có nhiều, nhưng bố con chỉ có hai đứa. Nếu không có Lục Kiến Nghi, không phải vị trí người thừa kế sẽ rơi vào tay Ngọc Thanh sao?”

“Bố chỉ đang làm ra lựa chọn giữa bà và người nhà một lần nữa. Ông ấy muốn sống cùng với người nhà, bà đừng xoắn xuýt chuyện này nữa, tha cho ông ấy đi.” Lục Sênh Hạ nghiêm túc nói.

“Bố con làm vậy là bội tình bội nghĩa, ông ấy không thể đối xử với mẹ như vậy, mẹ ngay cả danh phận cũng không có đi theo bố con hơn nửa cuộc đời, ông ấy nói vứt bỏ là vứt bỏ, quả thực là trở mặt vô tình, không có một chút tình cảm nào. Sớm biết ông ấy là người như vậy, mẹ căn bản không ở bên ông ấy.” Tư Mã Ngọc Như vô cùng tức giận, ngay cả sợi tóc đều đã dựng lên. Cô ta cảm thấy mình rất ấm ức, Lục Vinh Hàn nên tuân thủ lời hứa của mình, cho dù cô ta làm gì cũng không thể vứt bỏ cô ta.

Lục Sênh Hạ bĩu môi, lộ ra chút giễu cợt: “Dựa vào điều kiện của bà, nếu bà không đi theo bố, chỉ có thể gả cho một tên nghèo hai bàn tay trắng, mỗi ngày phải tính toán tỉ mỉ, củi gạo dầu muối đều phải tính toán mua bao nhiêu, đứng trước cửa hàng Hermes hoàn toàn không dám đi vào, chỉ có thể lén chụp một bức ảnh.”

Ngũ quan của Tư Mã Ngọc Như vì giận dữ mà vặn vẹo: “Mẹ kém như vậy sao? Cho dù không có Lục Vinh Hàn, mẹ vẫn có thể tìm cậu chủ nhà giàu có khác để gả.”

Lục Sênh Hạ cười hì hì nói: “Cho dù có tự tin là tốt, nhưng ứng xử cũng phải có tự mình hiểu lấy. Bà thứ nhất không còn zin, thứ hai không có diện mạo, thứ ba không có gia thế, thứ tư không có văn hóa, có cậu chủ nhà giàu nào sẽ để ý tới bà? Ngoại trừ bố ngốc đôi mắt không được tốt, bị người ta lừa gạt ra, những người khác thực sự sẽ không ngốc như vậy đâu.”

Tư Mã Ngọc Như sắp hộc máu tới nơi: “Mẹ là mẹ ruột của con, con hạ thấp mẹ xuống như vậy, thực sự tốt sao?”

“Lời thật thì khó nghe nhưng mà có lợi, thực ra lựa chọn lúc trước của bà là chính xác, sai là bà không chịu thỏa mãn, cần quá nhiều thứ. Bà vốn có thể sống an nhàn trải qua cuộc sống gia đình tạm ổn của bà, hưởng thụ sủng ái của bố, khiến bác gái giận gần chết. Nhưng bà lại cứ muốn tranh giành tài sản, phải làm Võ Tắc Thiên, kết quả đào hố vùi mình.” Lục Sênh Hạ chậm rãi nói.

Tư Mã Ngọc Như hộc máu một lần nữa, trước mắt có một đám ngựa chạy qua. Cô ta chưa bao giờ cảm thấy mình sai, người không vì mình trời tru đất diệt. Binh sĩ mà không muốn làm nguyên soái, thì không phải binh lính tốt. Cô ta muốn giành mọi thứ, nếu không có con tiện nhân Hoa Hiền Phương cản đường cô ta, nói không chừng cô ta đã thành công.

“Chẳng phải lúc đó Hoa Hiền Phương cũng giống như mẹ, dựa vào cái gì cô ta có thể làm bà chủ, mà mẹ thì không thể.”

“Chị ấy có nhan sắc có diện mạo có tài hoa, có năng lực, trên dưới nhà họ Lục có ai không nhìn chị ấy với cặp mắt khác xưa. Tự chị ấy gây dựng công ty của mình, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chưa bao giờ mơ ước đồ của người khác. Mà bà thì sao, chỉ muốn đấu đá tranh giành, nhà họ Lục kiêng kỵ chuyện này nhất. Những người bị nhốt vào trong Tĩnh Tâm Uyển lúc trước, có người nào không phải lòng lang dạ thú, muốn tranh giành gia sản? Cho dù là huyết mạch của mình, nhà họ Lục cũng có thể từ bỏ, huống chi bà chỉ là con dâu không có huyết thống.” Lục Sênh Hạ bĩu môi.

“Đám người đó đều tâm địa độc ác, không có nhân tính.” Tư Mã Ngọc Như vô cùng phẫn nộ.

Lục Sênh Hạ nâng hai tay của cô ta lên: “Tay của bà sạch sẽ sao? Bà dám nói trên tay bà không dính máu hay không? Không có gì ngoài lúc trước bà trăm phương nghìn kế muốn hại chết chị dâu, hai mạng người nhà họ Mã, còn không phải do bà và cậu thông đồng làm với nhau. Chỉ tiếc hai người vất vả trù tính bao nhiêu lâu, lại thành giá y cho người khác.”

“Bà đây là bắt cóc đạo đức, tôi không cầu xin bà sinh tôi ra.” Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng.

“Nhiều năm như vậy, mẹ chịu trăm nghìn cay đắng nuôi con khôn lớn, cho dù mẹ có chút trọng nam khinh nữ, nhưng mẹ chưa từng bạc đãi con.” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.

Lục Sênh Hạ thở dài: “Bà ép tôi như vậy cũng vô dụng, tôi không thể quyết định thay bố được. Quan trọng nhất là tự bà phải thay đổi, thay đổi hoàn toàn, ứng xử một lần nữa, nếu không cho dù là ông trời cũng không giúp được bà.”

Tư Mã Ngọc Như tức muốn chết: “Con đừng ở đây nói mát nữa, con tìm thời gian trước, giúp mẹ hẹn bố con ra ngoài để hai bố mẹ gặp mặt nhau, bây giờ mẹ muốn gặp ông ấy cũng rất khó khăn.”

“Trái lại chuyện này tôi có thể giúp bà, bà trở về đợi điện thoại của tôi đi.” Lục Sênh Hạ gật đầu.

Chương 882: Chú quá lợi hại

Hoa Hiền Phương và Y Hạo Phong đẩy xe em bé tới vườn hoa tản bộ.

Bánh trôi ở trong xe em bé ngủ say.

“Mẹ, bây giờ bố trở về, mẹ có tính toán gì không?” Hoa Hiền Phương hỏi.

Y Hạo Phong nhún vai: “Mẹ không nghĩ quá nhiều, có đôi khi mẹ cảm thấy sống một mình cũng rất tốt, đàn ông chỉ là dư thừa.”

“Thực ra đàn ông đều như vậy, lúc mẹ ở bên cạnh ông ấy, ông ấy không coi mẹ là quan trọng, đợi mẹ rời đi, ông ấy mới hiểu rõ tầm quan trọng của mẹ, muốn quý trọng mẹ.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.

Điểm này, Lục Kiến Nghi di truyền từ bố.

Y Hạo Phong mỉm cười: “Cùng ông ấy qua nửa cuộc đời, chán ghét, không muốn tiếp tục nữa, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Con đừng khuyên mẹ nữa.”

Hoa Hiền Phương thở dài, có câu gọi là bi thương tới mức chết tâm, mẹ là như vậy, Lục Kiến Nghi cũng y như vậy.

“Trước đây con cũng không muốn tha thứ cho Kiến Nghi, một mình sống rất tốt… Cuối cùng con cảm thấy anh ấy sẽ không là người chồng tốt. Nhưng sự thực chứng minh con sai rồi, người đàn ông biết sai có thể thay đổi ngộ tính vẫn rất cao. Mẹ để bố theo đuổi mẹ một lần nữa, khiến ông ấy trả lại hết những thứ ông ấy nợ mẹ, như vậy cũng giải hờn dỗi ở trong lòng.”

Y Hạo Phong chỉ cười, không nói gì.

Lúc này Lục Vinh Hàn đi tới, nhìn bánh trôi ngủ say một lát.

“Tên nhóc này thực ngoan, không ầm ĩ một chút nào. Kiến Dao và Kiến Diệp ầm ĩ hơn thằng bé nhiều. Bố nhớ rõ trước đây mỗi lần bọn nhỏ đều muốn đi chơi, không nguyện ý ở yên trong phòng.”

“Bánh trôi giống Kiến Nghi, trước đây Kiến Nghi yên tĩnh như vậy, vừa đùa là sẽ cười. Vừa sinh ra đã hiểu chuyện như vậy.” Y Hạo Phong cười khẽ nói.

Lục Vinh Hàn chà xát tay: “Hạo Phong, qua hai ngày nữa có buổi đấu giá ngọc thạch, nếu bà có hứng thú mà nói, chúng ta sẽ cùng nhau đi xem.”

“Đến lúc đó rồi nói sau.” Y Hạo Phong nói rất nhỏ.

Bọn họ đi dạo ở vườn hoa một vòng, sau khi quay về đại sảnh, Lục Sênh Hạ đi tới.

“Bố, bố vẫn luôn trốn tránh mẹ cũng không phải là biện pháp, bố nên dành thời gian nói chuyện hẳn hoi với bà ta đi. Nếu thực sự muốn chia tay, thì nói cho rõ ràng, khiến bà ta hoàn toàn hết hi vọng đi.”

Lục Vinh Hàn bưng chén trà lên, uống một ngụm nhỏ, giống như có chút suy nghĩ.

Lúc chiều, ông ấy trở về biệt thự.

Tư Mã Ngọc Như nhìn thấy ông ấy tới, vô cùng vui vẻ: “Vinh Hàn, cuối cùng anh cũng trở về rồi.”

“Tôi đã về nhà họ Lục, sẽ không ở nơi này nữa, ngôi nhà này tôi để lại cho cô.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.

Trong lòng Tư Mã Ngọc Như thấp thỏm: “Em đã biết sai rồi, anh tha thứ cho em đi. Anh đã nói cho dù em làm sai chuyện gì, anh đều sẽ không trách em, sẽ đối xử tốt với em cả đời không rời không bỏ mà. Chẳng lẽ bây giờ, những lời này đều không tính toán gì hết sao? Anh nói không cần em, thì không cần em nữa, anh nói xem sau này em phải làm sao bây giờ?”

Cô ta che mặt, gào khóc.

Lục Vinh Hàn châm một điếu xì gà, ánh sáng của điếu thuốc lấp lóe trong không khí.

“Chính vì ỷ vào hứa hẹn của tôi đối với cô, cô mới không kiêng nể gì, hết một tới hai, hết hai lại tới ba gây sóng gió. Người mà cô thương tổn không phải là người khác, mà là người nhà và người thân của tôi. Cô đã bành trướng tới mức ngay cả mình là ai cũng không biết, chỉ có để cô trở về ban đầu một lần nữa, mới có thể hoàn toàn tỉnh táo lại.”

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, quay về làm cô ta trước đây một lần nữa sao? Làm sao có thể được!

Cô ta vĩnh viễn khó có khả năng vứt bỏ vinh hoa phú quý.

Cô ta muốn làm người thượng đẳng, làm người đứng trên đỉnh cao.

“Em vẫn luôn là chính mình, ngoại trừ anh ra, em cái gì cũng không cần, chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao?”

Lục Vinh Hàn lắc đầu nói: “Ngọc Như, tôi cũng muốn quay lại làm mình trước đây.”

Một câu đơn giản, đã nói rõ toàn bộ.

Ông ấy sẽ không ở bên ngoài với cô ta nữa, ông ấy muốn ở nhà họ Lục, mà cô ta đã bị nhà họ Lục đuổi đi, không có khả năng trở về nữa.

Tư Mã Ngọc Như đã sắp chết tâm: “Anh không thể đối xử với em như vậy, anh không cần em nữa, em sẽ tự tử.”

“Nếu cô không quý trọng sinh mệnh của mình như vậy, tôi cũng không có biện pháp.” Lục Vinh Hàn lạnh nhạt nói, tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ, ông ấy đã chịu đủ.

Tư Mã Ngọc Như xông tới nắm lấy tay ông ấy: “Vinh Hàn, em không ngăn cản anh về nhà, nhưng anh dẫn em về cùng với. Bà cụ hiểu rõ anh nhất, anh cầu xin với bà ta, nói nhiều mấy câu hay vào, bà ta sẽ tiếp nhận em một lần nữa.”

“Chưa từng có người nào bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, còn có thể trở về.” Lục Vinh Hàn trầm thấp nói: “Cô nên biết, bây giờ nhà họ Lục do ai quyết định, trước mắt tôi đều chỉ có thể ở nhà dành cho khách, cô đừng vọng tưởng nữa. Cô phạm phải lỗi lầm, tội lỗi chồng chất, bọn họ sẽ không tha thứ cho cô.”

Thù hận trong lòng Tư Mã Ngọc Như cuộn trào giống như nước sông, liên miên không dứt.

Là Hoa Hiền Phương, nhất định là cô ngăn cản từ bên trong, người phụ nữ âm hiểm giả dối này, tâm cơ thâm trầm như vậy, chỉ cần có cô ở đây, cô ta đừng nghĩ sống ngày lành.

“Anh luôn nói là em có lỗi với Hoa Hiền Phương, nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới mọi chuyện đều do cô ta làm ra sao? Nếu không phải cô ta đến trước mặt bà cụ tố cáo tội ác của em trước, vu oan cho em, sao em có thể bị đuổi ra?”

Lục Vinh Hàn hít một hơi xì gà, gương mặt chậm rãi trở nên âm trầm: “Quả nhiên là cô vẫn không tỉnh táo lại chút nào, còn đổ hết mọi tội lỗi lên trên người Hiền Phương.”

Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như co rúm lại: “Tỉnh táo lại không phải chỉ có mình tôi, vì sao Hoa Hiền Phương không tỉnh táo lại đi, nếu không phải cô ta phản nghịch với tôi khắp nơi, tôi đã không nghĩ tới chuyện phản kích, làm ra một số chuyện sai lầm.” Cô ta chưa bao giờ cho rằng mình có lỗi, người không vì mình trời tru đất diệt.

“Cô thích nghĩ như vậy, thì nghĩ như vậy đi.” Lục Vinh Hàn dụi điếu xì gà trong tay, đứng dậy.

Không thèm nói nhiều nửa câu.

Ông ấy đã không có biện pháp lại câu thông với cô ta nữa.

“Vinh Hàn, anh đừng đi, đừng bỏ em lại một mình mà.”

Tư Mã Ngọc Như nắm lấy cánh tay ông ấy, không cho ông ấy đi, bị ông ấy hất ra: “Tự cô giải quyết cho tốt đi.”

Tư Mã Ngọc Như thất thanh khóc rống lên: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy…”

Biệt thự Lục Lam, bọn nhỏ đang chơi đùa ở trong vườn hoa.

Tư Mã Ngọc Thanh bưng bánh ngọt do mình tự tay làm tới.

“Đây là bánh ngọt tổ ong cho chú nướng, các cháu nhanh tới đây ăn thử xem.”

Hứa Kiến Quân nắm tay Kiến Dao và Kiến Diệp chạy tới.

Kiến Dao và Kiến Diệp đã hai tuổi, có thể ăn bánh ngọt.

Kiến Dao cầm lấy một miếng cắn một cái: “Oa, ăn ngon thật!”

Kiến Diệp cũng ăn một miếng: “Rất mềm, không thấy ngấy chút nào, đúng là ăn rất ngon… Chú Ngọc Thanh quá lợi hại.”

“Chú Ngọc Thanh đúng là trù thần chuyển thế.” Hứa Kiến Quân vừa ăn bánh ngọt, vừa nói.

Tư Mã Ngọc Thanh đắc ý nhướng mày.

“Nếu các cháu thích ăn mà nói, sau này chú sẽ thường xuyên làm cho các cháu ăn.”

“Được ạ, chúng cháu rất thích ăn.” Kiến Dao và Kiến Diệp vui vẻ nói.

Tư Mã Ngọc Thanh cảm thấy rất có thành tựu.

Tuy cậu bé không thông minh như mọi người, nhưng cậu bé có “kỹ năng” đặc biệt của mình, cũng được cho là một đứa bé lợi hại.

Lục Vinh Hàn trở lại.

Nhìn thấy ông ấy, Lục Sênh Hạ đi tới nghênh đón.

Chương 883: Không cho phép tiến vào

“Bố, bố đã nói với mẹ chưa?” Lục Sênh Hạ hỏi.

Lục Vinh Hàn nhún vai: “Bây giờ bố chỉ muốn chia tay trong hòa bình, nhiều năm như vậy, bố đã hết lòng với cô ấy, bố chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô ấy, cho nên bây giờ bố cũng không có áy náy gì. Cuộc sống sau này bố sẽ sắp xếp thay cô ấy, khiến cô ấy hưởng thụ lúc về già.”

Lục Sênh Hạ xoa tay: “Nếu bà ta thay đổi, trở nên tốt hơn, bố còn có thể tha thứ cho bà ta không?”

Lục Vinh Hàn thở dài: “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Cho đến bây giờ cô ấy vẫn không biết đây là lỗi của mình, sao có thể thay đổi được? Con người thường bị tiền tài và quyền lực làm cho thay đổi bản tính, chỉ có trở lại lúc ban đầu, mới có thể thấy rõ mình lần nữa.”

Lục Sênh Hạ đồng ý với cách nói của bố.

Con người bò càng cao, dã tâm lại càng lớn, càng muốn đạt được nhiều lợi ích hơn, do đó không từ thủ đoạn.

Đây là chỗ thiếu hụt của nhân tính.

Chỉ có chị dâu là một ngoại lệ.

Chị ấy nhất định luôn duy trì tâm tình lạnh nhạt, đặt tình thân lên vị trí cao nhất, cho nên chị ấy mới có thể đứng rất cao, đi cũng xa hơn.

Ngày hôm sau, bọn họ đi tới biệt thự của Tần Nhân Thiên.

Hai người kia đều không chịu ngồi yên.

Tuy đã sắp tới ngày sinh dự tính, nhưng ngày hôm qua Hạ Dĩ Nhiên còn đi leo núi với Tần Nhân Thiên.

Hoa Hiền Phương thực sự ngổn ngang trong gió.

“Anh Nhân Thiên, tuy nói sau khi mang thai thích hợp làm vận động, có trợ giúp thuận lợi sinh sản, nhưng loại vận động mạnh như leo núi, thực sự không thích hợp cho phụ nữ có thai, nhỡ đâu động thai thì làm sao bây giờ?”

Vẻ mặt của Tần Nhân Thiên kỳ quái: “Bọn anh có hỏi bác sĩ, cô ấy nói leo núi một lát cũng được, cho nên bọn anh mới đi.”

Hạ Dĩ Nhiên vuốt ve cái bụng to: “Chị không yếu ớt như vậy, mỗi ngày đều ở nhà an thai tới mức sắp mốc, em cũng biết chị không ngồi yên được, không ra ngoài đi lại, có lẽ sẽ khó sinh.”

Hoa Hiền Phương điên cuồng lau mồ hôi.

“Chị đừng nên nói linh tinh, chị chắc chắn sẽ thuận lợi sinh sản, chị không muốn rạch một nhát trên bụng đúng không?”

“Không muốn.” Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu như trống lắc, nếu trên bụng để lại sẹo, có rất nhiều vận động không thể làm được.

“Đợi sinh con xong, chị phải du lịch thế giới, bồi thường một chút mới được.”

Tần Nhân Thiên ôm lấy vai cô ấy: “Vợ à, anh đã định tuyến đường xong hết, lần này chúng ta đi đường biển, đợi em đầy tháng thì đi.”

“Đầy tháng đã đi rồi sao?” Hoa Hiền Phương kinh hãi: “Đứa bé nhỏ như vậy, không thể lăn qua lộn lại ở trên biển được, ít nhất cũng phải đợi đứa bé một tuổi mới có thể ra cửa.”

Tần Nhân Thiên xua tay: “Đương nhiên không thể dẫn đứa bé theo, bọn anh không rảnh chăm sóc một đứa bé sơ sinh, bố mẹ và Như Thông sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt.”

Trước mắt Hoa Hiền Phương có một đám ngựa chạy nhanh qua, lúc này cháu nhỏ của cô ở trong bụng nghe thấy được, sẽ có bóng ma tâm lý lớn cỡ nào?

“Đứa bé mới sinh ra sao có thể rời khỏi bố mẹ được, đây không phải là biến thành đứa bé bị bỏ rơi sao? Hơn nữa nếu chị Dĩ Nhiên rời đi, người nào cho đứa bé uống sữa?”

Tần Nhân Thiên cười ha ha: “Đám trẻ nhà em không phải đều uống sữa bột lớn lên sao?”

“Em là vì không có sữa, nếu có em chắc chắn sẽ cho bọn nhỏ uống, sữa mẹ nuôi con mới khỏe mạnh nhất?” Hoa Hiền Phương hộc máu.

“Chị dâu em tám mươi phần trăm cũng không có, hơn nữa đút sữa sẽ ảnh hưởng tới dáng người, vẫn nên nuôi bằng sữa bột tốt hơn.” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói: “Bọn anh làm như vậy cũng vì bồi dưỡng tính cách độc lập tự mình cố gắng của đứa bé, từ lúc sinh ra đã bắt đầu phải độc lập, không thể dựa vào bố mẹ.”

“Đương nhiên không sinh, một đứa đủ rồi, anh thấy bụng em tròn tròn, hơn phân nửa là con gái, anh rất thích con gái.” Tần Nhân Thiên cười nói, anh ta giống như Lục Kiến Nghi đều trọng nữ khinh nam.

Hoa Hiền Phương che miệng cười trộm: “Nói không chừng đứa bé sinh ra xong, hai người này sẽ không nỡ rời đi đấy.”

Hạ Dĩ Nhiên đỡ eo, đứng thẳng cơ thể cồng kềnh, đang định đi xung quanh một lát, đột nhiên trong bụng giật giật, đau tới mức cô ấy hừ một tiếng.

Tần Nhân Thiên vội vàng đỡ lấy cô ấy: “Làm sao vậy? Vật nhỏ này lại đá em sao? Sao cả ngày không yên như thế, giống y như con khỉ con đá tới đá lui.”

Hoa Hiền Phương cười hì hì: “Đây gọi là bố nào con nấy.”

Hạ Dĩ Nhiên ngồi xuống, một lát sau lại đau, Hoa Hiền Phương biết được mọi chuyện không đúng lắm: “Nguy rồi, chị Dĩ Nhiên sắp sinh.”

“Cái gì?” Tất cả mọi người ở trong phòng khách khẩn trương hơn.

“Còn hai ngày nữa mới tới ngày sinh dự tính mà.” Tần Nhân Thiên đặt tay lên trên bụng vợ.

“Sinh trước ngày sinh dự tính là chuyện vô cùng bình thường, lúc em sinh bánh trôi cũng là sinh trước.” Hoa Hiền Phương có kinh nghiệm, vội vàng gọi điện cho bác sĩ, bảo bọn họ chuẩn bị sẵn sàng, sau đó đưa Hạ Dĩ Nhiên tới bệnh viện.

Hạ Dĩ Nhiên là thai đầu, khó tránh khỏi có chút khẩn trương.

“Chị nhất định phải thuận lợi sinh sản, tuyệt đối không thể mổ.”

“Bộ dạng này của chị chắc chắn sẽ thuận lợi sinh sản, đừng lo lắng.” Hoa Hiền Phương an ủi.

Ngồi trên máy bay trực thăng, rất nhanh đã tới bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra sơ bộ cho Hạ Dĩ Nhiên trước, toàn bộ bình thường.

Tần Như Thông gọi điện thoại cho bố mẹ, sau đó đợi ở bên ngoài phòng sinh.

Hoa Hiền Phương và Tần Như Thông cùng đi vào, ở bên cạnh Hạ Dĩ Nhiên.

“Vợ à, đừng sợ, khẽ cắn môi, lập tức sẽ qua ngay.” Tần Nhân Thiên an ủi cô ấy, thực ra mình khẩn trương muốn chết, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.

“Lát nữa Hiền Phương theo em vào phòng sinh là được, anh đợi ở bên ngoài đi.” Hạ Dĩ Nhiên nói.

“Vì sao?” Tần Nhân Thiên đỡ trán.

“Bởi vì em đọc rất nhiều tài liệu, đàn ông nhìn thấy phụ nữ sinh con xong, sẽ trở nên lạnh nhạt.” Hạ Dĩ Nhiên nghiêm túc nói.

“Không có khả năng, lúc Hiền Phương sinh con, Lục Kiến Nghi vẫn ở bên trong, anh ta không thay đổi trở nên lạnh nhạt.” Tần Nhân Thiên dở khóc dở cười.

“Dù sao em không muốn cho anh nhìn, anh đợi ở bên ngoài đi, nếu không thì em không sinh nữa.” Vẻ mặt Hạ Dĩ Nhiên kiên quyết.

“Vậy chẳng phải anh sẽ bỏ lỡ đứa bé được sinh ra à, anh còn hi vọng con bé nhìn thấy anh đầu tiên.” Tần Nhân Thiên buồn bực.

“Đầy máu như vậy, anh thấy đẹp sao?” Hạ Dĩ Nhiên hừ một tiếng.

“Con gái của anh, sao có thể không đẹp?” Tần Nhân Thiên vươn tay chạm lên bụng cô ấy.

Hoa Hiền Phương thở ra một hơi, đã là lúc này rồi, vậy mà hai người còn ầm ĩ như vậy.

“Chị Dĩ Nhiên, chị để anh ấy ở cùng chị đi, không sao, Kiến Nghi đều ở bên em hai lần, không ảnh hưởng. Trái lại khiến anh ấy càng thêm đau lòng chị, biết chị sinh con không dễ dàng.”

Chương 884: Đàn ông đội trời, phụ nữ đạp đất

Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu: “Em không biết đâu, có một lần bọn chị ở trên bãi cỏ Tân Lan, gặp một con bò cái sắp sinh bê con, chủ nhân của bãi cỏ ở bên cạnh đỡ đẻ luôn, lúc bê con sinh ra, tất cả mọi người vô cùng vui vẻ, anh ấy ở bên cạnh nhảy như điên, nói quá ghê tởm, động vật nhỏ sinh ra toàn thân dinh dính, sao có thể ghê tởm như vậy!”

Cô ấy hít sâu một hơi, cố nén đau bụng: “Đứa bé sinh ra cũng dinh dính, máu me nhầy nhụa, chị không hi vọng anh ấy nhìn thấy cảnh tượng lúc đó.”

Tần Nhân Thiên ngổn ngang trong gió: “Đứa bé này sao có thể đánh đồng với bò được?”

“Dù sao anh không thể đi vào, anh muốn đi vào em sẽ không sinh nữa.” Vẻ mặt Hạ Dĩ Nhiên cố chấp.

Hoa Hiền Phương điên cuồng lau mồ hôi, vào thời khắc đứa bé sắp được sinh ra, vậy mà hai người ầm ĩ như thế.

“Anh, hay là anh nghe lời chị Dĩ Nhiên đi, đứng ở bên ngoài đợi.”

Tần Nhân Thiên bực tức nói: “Anh mà ở bên ngoài, con bé mở to mắt nhìn thấy người đầu tiên chẳng phải không phải anh nữa?”

“Lúc đứa bé mới sinh ra, cho dù mắt mở cũng không nhìn thấy người nha, đôi mắt là phải sinh ra xong mới chậm rãi phát triển.” Hoa Hiền Phương nói.

“Vậy có thể nghe thấy nha, anh phải khiến con bé biết bố ở ngay bên cạnh.”

Tần Nhân Thiên sắp bị chọc tức, đây là ngày quan trọng nhất đời anh ta, vậy mà phải vắng mặt sao? Cho dù thế nào đều sắp không nói nổi đúng không?

Đau bụng kịch liệt đánh úp lại, Hạ Dĩ Nhiên rên rỉ một tiếng, thiếu chút nữa ngồi xổm xuống, may mà hai bọn họ cùng đỡ cô ấy.

“Tên khốn nạn Tần Nhân Thiên này, đều tại anh làm hại, đau chết mất.”

Bọn họ vốn không có kế hoạch sinh con, đâu biết người này quá hung mãnh, làm rách cả bao cao su, hại cô ấy mang thai. Khảo sát Nam Cực cũng phải kết thúc trước, lớn bụng mang quả bóng về, phải nói là muốn bao nhiêu xấu hổ có bấy nhiêu xấu hổ.

Tần Nhân Thiên vô cùng bất đắc dĩ, dù sao anh ta cũng muốn đi vào trong, cô ấy không đồng ý anh ta cũng phải đi vào, sinh con hay không không phải do cô ấy.

“Không phải sinh con không đau sao? Tiêm thuốc giảm đau sẽ không đau nữa.”

“Không được, thuốc giảm đau sẽ ảnh hưởng tới con, em muốn dùng phương thức tự nhiên nhất sinh con ra.” Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu, là một nhà sinh vật học, cô ấy coi trọng tự nhiên nhất.

“Thai đầu sẽ chậm một chút, chúng ta đi lại nhiều một lát, có trợ giúp mở cổ tử cung.” Hoa Hiền Phương nói.

Hạ Dĩ Nhiên tê rần, đã có ý nghĩ muốn chết: “Hiền Phương, sinh con đau như vậy, sao em còn có thể sinh ba lần được?”

Hoa Hiền Phương chảy đầy mồ hôi, cô cũng đâu muốn, ba đứa đầu là tên kia cố nhét vào trong bụng cô.

“Sinh con là thiên chức của phụ nữ, thai đầu sẽ đau một chút, thai sau sẽ tốt hơn.”

“Sao chị nghe nói em sinh thai song sinh lần hai cả ngày, còn đau tới mức ngất đi.” Hạ Dĩ Nhiên sợ tới mức run lẩy bẩy, sợ mình cũng ngất đi.

Hoa Hiền Phương vội vàng an ủi cô ấy: “Em là vì sinh song sinh, chị xem lúc em sinh bánh trôi, vèo một cái đã sinh xong rồi.”

“Chị chỉ sinh một đứa này, kiên quyết không sinh nữa.” Hạ Dĩ Nhiên nâng bụng, cảm thấy mỗi một phút đều là giày vò.

“Không sinh thì không sinh, đợi em sinh xong anh sẽ đi buộc ga rô.” Tần Nhân Thiên nói.

Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió: “Anh, buộc ga rô sẽ ảnh hưởng tới sinh hoạt vợ chồng, anh thực sự muốn tự mình hại mình à?”

Hạ Dĩ Nhiên xua tay: “Anh không cần tự mình hại mình, em đang nghiên cứu một loại vòng tránh thai đặc biệt dùng cho đàn ông, chỉ cần đeo trên tay là được.”

“Nhà khoa học đúng là khác biệt.” Hoa Hiền Phương giơ ngón cái lên khen ngợi.

“Nhà khoa học cũng phải chịu đau đớn do sinh con.” Hạ Dĩ Nhiên không nhịn được ai ôi hai tiếng, đau bụng càng lúc càng thường xuyên rồi.

“Còn cần bao lâu nữa, không thể luôn đau như vậy được đúng không?” Trái tim của Tần Nhân Thiên đau gần chết.

Bác sĩ khoa sản đi tới kiểm tra cho Hạ Dĩ Nhiên một lát: “Mở có vẻ nhanh, hẳn là còn cần bốn tiếng nữa, mọi người đỡ cô ấy cử động nhiều một chút.”

“Bốn tiếng mà kêu là nhanh sao? Bà đang đùa đúng không?” Tần Nhân Thiên muốn giết người, vợ anh ta đau tới mức như chịu mười đại khổ hình thời Mãn Thanh rồi.

“Bốn tiếng là tính nhanh rồi, lúc em sinh Kiến Quân, đau cả ngày cơ.” Hoa Hiền Phương nói.

“Phụ nữ các em cũng quá bi thảm rồi.” Tần Nhân Thiên tặc lưỡi.

“Phụ nữ không bi thảm như vậy sao? May mà hiện giờ y học phát triển, sinh con cũng không có nguy hiểm gì nữa. Nếu là thời cổ đại, sinh con như bước một chân vào Quỷ Môn Quan, sinh thai song sinh giống như em, chính là hai chân bước vào Quỷ Môn Quan, mười người thì chín người sẽ chết, lúc trước sinh con còn phải dặn dò chuẩn bị hậu sự ấy chứ.” Hoa Hiền Phương nói đùa.

Hạ Dĩ Nhiên gật đầu: “Quả thật là như vậy, y học thời cổ không phát triển, nếu phụ nữ mang thai song sinh, trên cơ bản là xong đời, trừ khi lúc sinh vô cùng thuận lợi, kỹ thuật đỡ đẻ của bà mụ rất tốt.”

Bỗng nhiên Hoa Hiền Phương nghĩ tới chuyện gì đó, nói: “Anh, có phải anh còn chưa gọi điện thoại cho bố mẹ chị Dĩ Nhiên hay không?”

“Bây giờ bọn họ đang ở bên Châu Âu khảo sát, bay cũng không tới kịp, đợi sinh ra xong lại gọi cho bọn họ.” Tần Nhân Thiên nói.

“Chị Dĩ Nhiên, em làm ly nước dinh dưỡng cho chị, uống vào mới có sức sinh con.” Sau khi Hoa Hiền Phương nói xong, thì đi vào phòng, đổ vào trong cốc mấy thìa.

Lúc này ăn thứ gì đều ăn không vô, uống chất dinh dưỡng là phương thức bổ sung thể lực tốt nhất, sau khi uống xong lại ngậm miếng nhân sâm, thì không lo lắng không có thể lực.

Tần Nhân Thiên cười nói: “Có kinh nghiệm đúng là tốt.”

Hạ Dĩ Nhiên hờn dỗi liếc anh ta một cái: “Không phải là anh vẫn luôn đọc sách về phụ nữ có thai sao? Sao đến lúc cần dùng nó, lại không giúp được gì, tất cả đều là lý luận suông.”

“Loại chuyện này chắc chắn là phụ nữ có kinh nghiệm hơn đàn ông mà.” Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ.

Hạ Dĩ Nhiên buồn bực: “Làm phụ nữ đúng là phiền phức như vậy, phụ nữ lợi hại tới mấy cũng phải qua cửa sinh con.”

Lúc này di động của Tần Nhân Thiên vang lên, là bà Tần ở bên ngoài gọi, hỏi tình hình của con dâu.

“Mẹ, ít nhất còn cần bốn tiếng mới sinh, mọi người đi ăn cơm trước đi.”

Hạ Dĩ Nhiên quay đầu nhìn Hoa Hiền Phương: “Hai người cũng đi ăn cơm đi, có y tá trông chừng chị là được.”

“Không cần, bọn em cũng uống hai cốc dinh dưỡng, chất dinh dưỡng này bổ sung rất đầy đủ, hoàn toàn có thể thay thế đồ ăn, một cốc có thể đủ chất dinh dưỡng.” Hoa Hiền Phương cười.

Tần Nhân Thiên ôm vai vợ: “Với tình hình của em hiện giờ, anh còn có thể nuốt trôi cơm được, vậy thì không phải là người nữa.”

“Ai da, em trai nhỏ còn rất ngoan, rất hiểu chuyện.” Hạ Dĩ Nhiên trêu chọc.

Tần Nhân Thiên lườm cô ấy một cái: “Anh là chồng em, đừng nói chuyện kém ba tuổi nữa. Em có biết vì sao chồng là trời hay không?”

“Vì sao?” Hạ Dĩ Nhiên cười nói.

“Bởi vì chồng phải giúp vợ đội trời.” Tần Nhân Thiên nghiêm túc nói.

“Đàn ông các anh đội trời, phụ nữ bọn em đạp đất, đây gọi là âm dương điều hòa, là quy luật hài hòa nhất trong tự nhiên.”

Chương 885: Sợ tới mức chạy mất

Hoa Hiền Phương cười hì hì: “Cho dù nói như thế nào, sinh con dưỡng cái vẫn là công lao lớn nhất của đám phụ nữ bọn em, đàn ông chỉ làm chuyện mấy chục phút, phụ nữ bọn em thì mang thai mười tháng, còn phải chịu đau đớn khi sinh con.”

Tần Nhân Thiên làm mặt quỷ: “Được rồi được rồi, phụ nữ bọn em lớn nhất.”

Hạ Dĩ Nhiên đau bụng càng ngày càng thường xuyên, đau tới mức muốn thét chói tai: “Không được, không được, em sắp không chịu nổi nữa.”

Đám bác sĩ khoa sản đưa cô ấy vào phòng sinh.

Tần Nhân Thiên không chút suy nghĩ, vẫn đi theo vào, Hoa Hiền Phương ở lại bên ngoài.

Hạ Dĩ Nhiên tức giận: “Tên khốn nạn này, bảo anh ở bên ngoài đừng vào, anh muốn khiến em tức chết sao?”

“Vợ, tiến vào đều đã vào rồi, em đừng nóng giận nữa, chuyên tâm sinh con đi.” Tần Nhân Thiên cười ha ha, vẻ mặt giảo hoạt, chuyện quan trọng như vậy, sao có thể ở ngoài được?

Hạ Dĩ Nhiên đau muốn chết, không có tâm tư cãi cọ với anh ta.

“Ôi, đau quá, sinh xong đứa này kiên quyết không sinh nữa, em thực sự sắp chết mất.”

“Không sinh không sinh, kiên quyết không sinh.” Tần Nhân Thiên thấy đứa bé mãi mà không ra, ở bên cạnh lo lắng suông.

Hai tiếng sau, một tiếng khóc vang dội truyền từ trong phòng sinh ra.

Cuối cùng con gái của bọn họ cũng được sinh ra.

Tần Nhân Thiên vô cùng kích động, đợi bác sĩ rửa sạch sẽ xong, lập tức ôm vào trong ngực.

“Vợ, mau nhìn xem, con gái chúng ta xinh đẹp cỡ nào, con bê lúc trước quá xấu, cho nên anh mới nôn ra.” Anh vẫn không quên giải thích chuyện lúc trước.

Hạ Dĩ Nhiên cười yếu ớt, nhìn con gái, trên gương mặt tràn ngập ánh sáng tình mẫu tử.

Bên ngoài đã có một đám người đang đợi.

Kiến Dao kiễng chân nhỏ, ước gì có thể chui vào.

Biết được là em gái nhỏ, mọi người đều hoan hô.

Kiến Dao vui vẻ vỗ tay: “Cuối cùng cũng có em gái nhỏ chơi với con, con muốn mỗi ngày đều tới thăm em ấy.”

Kiến Diệp vỗ bả vai anh trai: “Anh trai, vợ anh còn chưa xuất hiện đâu, nếu cậu Như Thông không sinh em gái nhỏ, anh cưới em gái nhỏ nhà cậu Nhân Thiên đi.”

Hứa Kiến Quân lè lưỡi, ý kiến này rất hay.

Đứa bé mở to đôi mắt đẹp, nhìn ngó khắp nơi, tuy cô bé không hiểu gì, nhưng vô cùng tò mò đối với thế giới mới.

Bọn nhỏ vây quanh bên cạnh nôi.

Mẹ nói em gái nhỏ rất nhỏ, không thể chạm vào em ấy, càng không thể hôn em ấy, cho nên bọn nhỏ rất ngoan đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn.

Tần Nhân Thiên đang đút canh bồ câu cho vợ: “Vợ, chúng ta có thể chính thức bắt đầu kế hoạch hành trình vòng quanh trái đất bằng đường biển rồi.”

Hạ Dĩ Nhiên gật đầu: “Mục tiêu lần này của em là khảo sát sinh vật biển.”

Hoa Hiền Phương ở bên cạnh nghe thấy thế, ngổn ngang trong gió.

Cô rất muốn biết trong lòng đứa bé trong nôi sẽ có suy nghĩ gì.

Tần Nhân Thiên nhún vai: “Được rồi, mọi chuyện đều nghe em, ở bên cạnh con gái bảo bối của chúng ta nhiều cũng không tệ. Thực ra chúng ta ra ngoài nhiều nhất là hai tháng, sẽ không quá lâu, anh còn phải dạy con nói, đi đường nữa. Sau này đợi con bé trưởng thành, chúng ta sẽ đi thám hiểm.”

Bà Tần mời người thúc giục sữa chuyên nghiệp tới, thúc sữa cho con dâu.

Hoa Hiền Phương phát hiện, sữa của Hạ Dĩ Nhiên còn rất nhiều, hoàn toàn có thể nuôi con bằng sữa mẹ.

Nhưng mà Hạ Dĩ Nhiên có chút cố kỵ, nếu nuôi con bằng sữa mẹ, ba tháng sau bọn họ đi du lịch đứa bé sẽ không quen, hơn nữa nuôi con bằng sữa mẹ sẽ ảnh hưởng tới dáng người.

Hoa Hiền Phương sinh mấy đứa bé, dáng người vẫn yểu điệu như thiếu nữ, chính là vì bảo dưỡng tốt, không cho con uống sữa mẹ.

“Không bằng chúng ta dùng sữa bột cho con uống đi, tất cả con của Hiền Phương đều dùng sữa bột lớn lên, em thấy vẫn rất tốt.”

Tần Nhân Thiên đồng ý, bảo bối của vợ nên giữ lại cho anh ta.

Bà Tần đỡ trán: “Sữa của con nhiều như vậy, không cho con bú thì quá đáng tiếc.”

Hoa Hiền Phương nói: “Lúc trước em không có sữa, nếu có em chắc chắn sẽ cho đứa bé uống. Chị Dĩ Nhiên, chị nặn nó ra đi, đặt ở trong bình đút, như vậy sẽ không có ảnh hưởng gì. Đến lúc đó em gửi cho chị bài tập yoga sau sinh, đảm bảo chị sẽ khôi phục dáng người nhanh thôi.”

Hạ Dĩ Nhiên trợn to mắt nhìn: “Nhỡ đâu đến lúc đó không thể dứt sữa thì làm sao bây giờ?”

Hoa Hiền Phương cười nói: “Yên tâm đi, chúng em cho đứa bé uống sữa bột, đều là hữu cơ hoàn toàn, thuần tự nhiên, gần như giống với mùi sữa mẹ, cho nên đứa bé trên cơ bản ăn sẽ không nhận ra khác nhau.”

Sau khi xuất viện, Hạ Dĩ Nhiên đặc biệt gọi điện thoại tới, bảo Hoa Hiền Phương dạy mình yoga sau sinh.

“May mà Nhân Thiên không làm người quản lý, bằng không chị còn bị ép sinh con trai, nếu để chị sinh thêm đứa nữa, chị tình nguyện đi chết còn hơn.” Hạ Dĩ Nhiên giống như có chứng sợ sinh con.

Hoa Hiền Phương ôm lấy đứa bé, dùng bình sữa đút cho đứa bé: “Thực ra sinh đứa đầu tiên lâu một chút, đứa sau sẽ rất dễ dàng.”

“Thoải mái vẫn không thể gắng gượng mang thai chín tháng, chuyện gì cũng không làm được, chỉ có thể ở nhà an thai, đều sắp mốc tới nơi. Em cũng biết rồi đấy, con người chị thích đi tới chỗ không có bóng dáng con người không ô nhiễm, lĩnh hội quang cảnh nguyên thủy nhất, bụng to sẽ không đi được.” Hạ Dĩ Nhiên nói.

Hoa Hiền Phương lắc đầu bật cười: “Chị và anh đúng là trời sinh một đôi.”

Túi sữa nhỏ uống sữa xong, cũng không ngủ được, giống như đang đợi gì đó, không đợi được sẽ khóc lên.

Hạ Dĩ Nhiên thở dài, ôm lấy cô bé đi loanh quanh, còn vừa đi vừa hát cho cô bé nghe. Đứa nhóc chiếm được thỏa mãn, nghe một lát thì ngủ thiếp đi.

“Hiền Phương, chị nói cho em biết, chị sinh ra một ma đầu. Đứa nhỏ này rất ầm ĩ. Cần phải ôm con bé đi, còn phải hát cho con bé nghe, con bé mới có thể ngủ, vú em hát cho con bé, con bé không vừa ý, cần chị và Nhân Thiên tự mình hát, nếu không con bé có thể khóc một ngày. Mới có mấy ngày, chị sắp bị ép điên, Tần Nhân Thiên đều sợ tới mức chạy mất.”

Chương 886: Muốn làm ầm ĩ

Hoa Hiền Phương cười ha ha, làm ầm ĩ cũng đúng, không hổ là con ruột.

Tần Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên đều là người không chịu ngồi yên, tất nhiên túi sữa nhỏ cũng không chịu ngồi yên.

“Anh thực sự bị dọa chạy ạ, vậy em gọi điện bảo anh ấy trở về, sao có thể bỏ mặc đứa bé như vậy?”

“Cũng không phải, buổi tối mấy ngày nay anh ấy ngủ không ngon, nên ra ngoài trốn bổ sung giấc ngủ.” Hạ Dĩ Nhiên cười nói.

“Lần sau hai người ghi âm lại bài hát mà bảo bối nhỏ nhà hai người thích nghe, rồi mở cho cô bé nghe, như vậy không cần tự mình hát nữa.” Hoa Hiền Phương đề nghị.

Hạ Dĩ Nhiên lắc đầu: “Đã sớm thử, không được. Con nhóc này giống như có thể phân biệt được bản ghi âm và bản hát trực tiếp, mở ghi âm, con bé nghe sẽ khóc lên.”

“Chuyện này nói lên đứa bé rất thông minh, là thiên tài nhỏ IQ cao.” Hoa Hiền Phương cười hì hì nói.

Sau khi đứa bé ngủ, hai bọn họ đến phòng luyện tập, Hoa Hiền Phương dạy Hạ Dĩ Nhiên tập yoga sau sinh.

“Đúng rồi, chị Dĩ Nhiên, có chuyện quên nhắc nhở chị. Bây giờ đứa bé còn nhỏ, sức đề kháng yếu, trăm ngàn lần đừng vì thích mà hôn con bé, phải đợi con bé lớn giống như Kiến Dao mới có thể hôn.”

“Chị biết, là sợ lây bệnh qua hôn môi. Nhân Thiên muốn hôn đứa bé, chị nói với anh ấy chỉ được hôn trán.” Hạ Dĩ Nhiên nói.

Hoa Hiền Phương cười: “Anh rất thích trẻ con, lúc Kiến Dao còn nhỏ, Lục Kiến Nghi cũng thích hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con bé.”

Giữa trưa bọn nhỏ đều tới đây, bọn chúng là tới thăm em bé.

Nhũ danh của túi sữa nhỏ là su su.

Lục Sênh Hạ mua cho cô bé rất nhiều quà: “Su su, đây đều là quà dì Sênh Hạ tặng cho cháu, có quần áo mới, còn có đồ chơi mới, cháu nhất định rất thích.”

Su su nghe được lời cô ấy nói, cái miệng nhỏ hơi nhếch lên nở nụ cười.

Hạ Dĩ Nhiên vô cùng kinh ngạc vui mừng, không nghĩ tới con gái còn nhỏ như vậy, sẽ nở nụ cười.

“Em gái su su nhất định là thiên tài nhi đồng IQ cao giống như chúng cháu.” Kiến Dao bập bẹ nói.

“Đó là đương nhiên, mợ Dĩ Nhiên là bác sĩ sinh vật học, con sinh ra với cậu cả, đương nhiên sẽ có chỉ số thông minh rất cao.” Kiến Diệp nói.

Hứa Kiến Quân trợn mắt nhìn: “Mợ, mợ có biết bọ ve không, ngày hôm qua không biết Marganet con chó nhỏ của bà Mai gặp bọ ve ở đâu, khiến bà Mai sợ hãi, vội vàng đưa nó tới bệnh viện thú cưng, cạo sạch lông toàn thân nó, còn ra lệnh cho đám người giúp việc phun thuốc khắp sân, tránh cho những động vật nhỏ khác cũng nhiễm bọ ve.”

“Ừm, mấy ngày nay bọn cháu đều không thể tới vườn hoa chơi.” Kiến Dao gật đầu.

Hạ Dĩ Nhiên sờ cằm: “Bọ ve thực sự là côn trùng rất khủng bố, không chỉ cắn động vật, còn có thể cắn người, một khi bị nó cắn bị thương nhất định phải tới bệnh viện nhổ ra, không được tự ý nhổ xuống. Bởi vì lúc bọ ve sắp chết, sẽ phun hết tất cả độc tố ra, nếu những độc tố này tiến vào trong máu, sẽ nhiễm bệnh bọ ve, thậm chí càng xuất huyết đáng sợ.”

“Chẳng trách bà Mai khẩn trương như vậy, sát trùng khắp sân.” Kiến Quân nói.

“Tuy hoa cỏ đặc biệt tốt, nhưng côn trùng nhiều lắm, thường cách một thời gian phải sát trùng định kỳ, chúng ta đều không thể chơi trên cỏ.” Kiến Diệp nói.

Lục Sênh Hạ cười: “Mùa hạ nhiều muỗi, đợi tới mùa đông thì tốt rồi, một cơn tuyết lớn sẽ đông chết tất cả côn trùng có hại.”

Tư Mã Ngọc Thanh lắc đầu: “Em chỉ thích mùa hạ, mùa hạ có nhiều hoa quả ăn ngon, mùa đông thì ít hoa quả, đồ ăn cũng ít.”

“Vậy thì nhân lúc mùa hạ còn chưa qua, ăn nhiều một chút, dù sao ăn trái cây cũng không béo lên.” Kiến Quân cười nói.

Tư Mã Ngọc Thanh làm mặt quỷ: “Nhưng mà ăn sầu riêng nhiều sẽ béo, chú thích ăn sầu riêng nhất, một mình chú có thể ăn hết một quả sầu riêng.”

Hạ Dĩ Nhiên cười nói: “Ăn hết đương nhiên không được, không chỉ nhiệt lượng cao, còn dễ dàng nóng trong người, mỗi lần chỉ có thể ăn nhiều nhất hai múi.” Sau khi cô ấy nói xong thì dặn người giúp việc đi bóc sầu riêng mang tới, còn phối thêm với măng cụt.

Sầu riêng và măng cụt là quả vợ chồng, măng cụt có thể loại bỏ tính hỏa của sầu riêng, phối hợp với nhau ăn rất ngon.

Tư Mã Ngọc Thanh cười hì hì nói: “Em đã học được làm bánh sầu riêng, bánh sầu riêng em làm rất ngon, buổi chiều em làm cho mọi người ăn, làm trà chiều.”

“Được ạ, bọn cháu thích ăn bánh ngọt chú Ngọc Thanh làm nhất.” Kiến Dao và Kiến Diệp nhanh chóng nịnh nọt.

Su su ở trong nôi nhìn mọi người vừa nói vừa cười, đều không để ý tới cô bé, cô bé cảm thấy bị lạnh nhạt, mím môi bắt đầu khóc to.

Hạ Dĩ Nhiên vội vàng bế cô bé ra dỗ.

Lúc này Tần Nhân Thiên đi từ bên ngoài vào.

“Sao anh vừa mới về lại nghe thấy tiếng con khóc vậy, quá ầm ĩ, sao không ngoan giống như bánh trôi nhỉ?”

Lúc này bánh trôi đang yên tĩnh nằm trong xe đẩy em bé của mình, vừa gặm chân trần, vừa nghe mọi người nói chuyện, có lúc lại cười trộm vài tiếng.

Lúc này nghe Tần Nhân Thiên khen cậu bé, cậu bé lại nở nụ cười.

Tần Nhân Thiên cảm nhận được, đứa bé giống như bánh trôi, sinh thêm đứa nữa đều được, con nhóc quỷ nhà này lăn qua lăn lại, thực sự một đứa đủ rồi, một đứa đã khiến anh ta rất đau đầu.

Kiến Dao đi tới hát cho su su nghe, cô bé nghe mẹ nói su su rất thích nghe hát.

“Đom đóm, đom đóm, chậm rãi bay. Trong ngày hè, trong ngày hè, gió thổi nhẹ…”

Su su mở to mắt nhìn, lập tức dừng khóc, im lặng nghe hát.

Tần Nhân Thiên đỡ trán: “Lúc tối anh mở ghi âm cho đứa nhóc này, cũng là anh hát, nhưng mà ghi âm xong, vậy mà không dùng được chút nào. Con nhóc cần người ta ôm vào trong lòng, để con bé nhìn thấy miệng em cử động, thì mới yên tĩnh lại.”

Sau khi anh ta nói xong hơi tức giận: “Anh lớn như vậy chưa từng thấy đứa nhóc nào sẽ lăn qua lăn lại người ta như thế, lúc anh còn nhỏ tuyệt đối sẽ không như vậy, con bé nhất định là gen biến dị. Đáng sợ nhất là gì các em biết không? Vú em hát cho con bé nghe con bé không vừa ý, cứ muốn anh và Dĩ Nhiên tự mình hát cho con bé nghe, anh nhất định phải nghĩ biện pháp sửa lại tính tình ngang ngược này của con bé, nếu không đến lúc đó bọn anh ra ngoài du lịch thế giới, mẹ anh và Như Thông tuyệt đối không chăm sóc được, không cẩn thận hai người sẽ bị con bé làm cho suy sụp, sau đó phái người áp giải bọn anh từ trên biển về.”

Anh ta không tin, mình không lay chuyển được cô nhóc chỉ cỡ bàn tay.

Hoa Hiền Phương cười: “Lúc su su còn ở trong bụng, có lẽ hai người đã bắt đầu dự tính kế hoạch hành trình hàng hải.”

“Đúng vậy, đương nhiên đã sớm chuẩn bị kế hoạch, định hết tuyến đường từ trước.” Tần Nhân Thiên gật đầu, đối với lữ hành lần này, anh ta và Hạ Dĩ Nhiên đều vô cùng chờ mong.

Hoa Hiền Phương cười giảo hoạt: “Như vậy đúng rồi, lúc đứa bé ở trong bụng mẹ có thể nghe hiểu những lời người lớn nói. Mỗi ngày su su đều nghe thấy, hai người muốn vứt bỏ con bé đi ra ngoài du lịch, trong lòng chắc chắn vô cùng sợ hãi, cho nên sinh ra xong mới không ngừng dán sát hai người, xác định hai người vẫn luôn ở bên cạnh, mới có thể an tâm đi ngủ.”

Quảng cáo
Trước /928 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đồng Nhân Đấu La Đại Lục] Ta Là Đường Vũ Hoa

Copyright © 2022 - MTruyện.net