Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi Full Dịch
  3. Chương 887-890
Trước /928 Sau

Chồng Độc Tài Cứ Cưỡng Hôn Tôi Full Dịch

Chương 887-890

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 887: Con là con trai của bố.

Tần Nhân Thiên và Hạ Dĩ Nhiên liếc nhau một cái, ngổn ngang trong gió.

“Không phải chứ, con nhóc nhỏ như vậy, đâu thể nghe hiểu được lời người lớn nói.”

“Con bé không phải là đứa trẻ bình thường, là thiên tài nhi đồng có IQ cao.” Hoa Hiền Phương nghiêm túc nói.

Tần Nhân Thiên cười ngượng ngùng: “Anh cũng có IQ cao, sao anh không nhớ rõ lúc anh còn nhỏ có thể nghe hiểu lời bố mẹ nói.”

“Nếu anh có thể nhớ rõ được mới lạ, không có đứa bé có thể nhớ kỹ chuyện mình ở trong tã lót.” Hạ Dĩ Nhiên hờn dỗi liếc anh ta một cái.

Kiến Dao cười hì hì nói: “Em cũng không nhớ rõ chuyện khi ở trong bụng mẹ, ngăn cách bụng thực sự có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài ạ?”

“Nếu như có thể nghe thấy, vậy thì nói lên bụng mẹ không cách âm.” Kiến Diệp nói.

Hoa Hiền Phương bị sặc một cái: “Bụng vốn không cách âm nha, lúc con đói bụng sẽ sôi ùng ục, người khác đều có thể nghe thấy.”

Bánh trôi ở trong nôi giống như nghe hiểu lời mẹ nói, vươn tay ra vuốt ve cái bụng nhỏ của mình, sau đó cười khanh khách.

Những người khác nhìn thấy bộ dạng đáng yêu của bánh trôi cũng cười.

Tần Nhân Thiên nhìn con gái nói: “Su su, con phải học tập anh bánh trôi, con xem anh bánh trôi ngoan ngoãn nghe lời bao nhiêu, chưa bao giờ ầm ĩ với quậy, cũng sẽ không dán lấy bố mẹ.”

Su su chớp to đôi mắt, cái miệng nhỏ hơi méo lại, oa một tiếng khóc lên.

Giống như biết bố đang nói mình không ngoan như anh bánh trôi, nên mất hứng.

Tần Nhân Thiên choáng váng: “Nhóc con, tính tình còn lớn như vậy, xem ra phải sửa tính tình của con, nếu không lớn một chút thì vô cùng ghê gớm.”

Hoa Hiền Phương đón đứa bé, vừa nhẹ nhàng ngâm nga hát, vừa mỉm cười dỗ dành: “Su su nhà chúng ta thực ngoan, ngoan giống y như anh bánh trôi, cháu là cô nhóc hoạt bát, phải cùng chơi với các anh các chị. Nhưng cháu vẫn còn nhỏ, nên ngoan ngoãn đi ngủ, ngoan ngoãn uống sữa, như vậy mới có thể mau chóng lớn lên, cùng chơi đùa với các anh chị…”

Túi sữa nhỏ trợn to mắt nhìn, lập tức dừng khóc, mở to mắt nhìn Hoa Hiền Phương, xem ra rất thích cô.

Quan trọng nhất là, cô ôm mình vô cùng thoải mái, ôm thoải mái hơn người bố mẹ mới nhậm chức này.

Nhấp cái miệng nhỏ, cô bé nhắm mắt ngủ say.

lần này hai người nhất định phải đi ra ngoài, su su đáng thương, không biết sẽ khóc thành dạng gì nữa.

Trong mắt Tần Nhân Thiên lóe lên ánh sáng giảo hoạt: “Anh thấy Hiền Phương nhất định có biện pháp, giúp cô nhóc này loại bỏ tật xấu đó, sau này sẽ không cần ôm con bé, hát cho con bé nghe nữa.”

Hoa Hiền Phương chảy đầy mồ hôi lạnh, dùng giọng điệu nói đùa: “Không bằng làm hai cái mặt nạ mô phỏng, để cho giúp việc đeo, như vậy con bé sẽ cho rằng là hai người.”

Cô hoàn toàn đang trêu chọc, không nghĩ tới Tần Nhân Thiên coi là thật: “Quả nhiên là em gái nhà chúng ta rất thông minh, sao anh không nghĩ ra biện pháp tốt như vậy, anh lập tức bảo người dựa theo dáng vẻ của bọn anh, làm hai cái mặt nạ mô phỏng.”

Hứa Kiến Quân ở bên cạnh cười ha ha: “Cậu cả, may mà cậu chỉ sinh một đứa, nếu thêm mấy đứa nữa chẳng phải sẽ điên mất sao.”

“Chỉ cần một đứa thôi, bọn cậu kiên quyết không sinh nữa, bằng không đời này sẽ bị trói buộc. Cuộc đời ngắn ngủi như vậy, nên sống tiêu diêu tự tại, muôn màu muôn vẻ, cả ngày vây quanh mấy đứa nhóc, có khác gì động vật.” Tần Nhân Thiên chậm rãi nói.

Hoa Hiền Phương cười nói: “Gen của hai người tốt như vậy, không sinh thêm mấy đứa truyền thừa xuống, chẳng phải quá đáng tiếc sao?”

“Cho dù sinh một đống, đợi anh chết đi, còn không phải đứa nào cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không cảm nhận được, có ý nghĩa gì chứ.” Tần Nhân Thiên nhún vai.

Hoa Hiền Phương phát hiện, Tần Nhân Thiên sinh ra là để chơi, ngoại trừ Hạ Dĩ Nhiên ra, những người phụ nữ khác nếu ở cùng một chỗ với anh ta, có lẽ đều có mâu thuẫn.

Giống như cô, chỉ thích ở nhà với bọn nhỏ, hoặc là đến công ty xử lý các loại công việc, hoặc là im lặng ở trong phòng vẽ tranh làm thiết kế.

Chạy tới chạy lui khắp thế giới, còn phải thám hiểm ở các nơi hoang tàn vắng vẻ rừng sâu núi thẳm, cô nhất định sẽ không làm được.

“Các anh đây là muốn xem mỗi một góc trên địa cầu a?”

“Bọn anh chính là muốn như vậy, nhân sinh ngắn ngủi như thế, nên đi xung quanh thám hiểm, nhìn rõ ràng địa cầu của chúng ta, mới không uổng phí sống trong đời một lần.” Tần Nhân Thiên nghiêm túc nói.

Kiến Diệp vỗ tay: “Cậu cả, cậu và mợ quá tuyệt vời, đợi cháu trưởng thành cũng phải giống như hai người.”

“Ừm, cháu cũng muốn đi thám hiểm.” Kiến Dao nói.

Buổi chiều, Hoa Hiền Phương dẫn theo bọn nhỏ trở về.

Gặp được Tư Mã Ngọc Như ở trạm gác, cô ta khóc rống đòi gặp bà cụ.

Lục Sênh Hạ đi từ trong xe ra: “Bà ở đây làm gì? Chẳng lẽ cãi nhau thì có tác dụng sao?”

“Con nhanh đi vào, thay mẹ thông báo với bà cụ, hôm nay mẹ nhất định phải gặp được bà ta, không gặp được bà ta mẹ sẽ không đi.” Tư Mã Ngọc Như sắp nổi điên, Lục Vinh Hàn không thể đuổi cô ta đi như vậy.

Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi: “Cô, cô nhanh trở về nhà đi, đừng ở đây náo loạn nữa, rất mất mặt.”

Tư Mã Ngọc Như nắm lấy tay cậu bé: “Mẹ nói cho con biết một bí mật, mẹ không phải là cô của con, mẹ là mẹ con, dượng của con là bố con, con là con của nhà họ Lục.”

Toàn thân Tư Mã Ngọc Thanh run lẩy bẩy, hất tay cô ta ra: “Cô nói linh tinh, cô nổi điên, đầu óc không bình thường nữa.”

“Mẹ không nói linh tinh, Tư Mã Minh Thịnh và Mã Trúc Mai là cậu và mợ của con, đám người xấu nhà họ Lục không cho mẹ sinh con trai, cho nên mẹ lén sinh ra, mẹ có con trai làm chỗ dựa vững chắc, nhà họ Lục đừng hi vọng đuổi được mẹ đi.””

Chương 888: Nên trừng trị cô.

Đối với một người sinh sống trong gia đình tư tưởng lạc hậu, trọng nam khinh nữ, vẫn luôn cho rằng con trai là chỗ dựa lớn nhất, chỉ cần sinh con trai thì có thể đạt được mọi thứ.

Tư Mã Ngọc Thanh bị lời nói của cô ta dọa sợ, chạy tới phía sau Hoa Hiền Phương ẩn nấp: “Chị gái xinh đẹp, có phải là cô nổi điên, đang nói linh tinh hay không?”

Hoa Hiền Phương vỗ bả vai cậu bé: “Các em đi vào trước đi, chị ở đây cho.”

Cô bảo Khải Liên dẫn bọn nhỏ đi vào trong.

Tư Mã Ngọc Như vỗ cửa kính xe kêu to: “Ngọc Thanh, Sênh Hạ, mẹ là mẹ ruột của hai đứa đấy, hai con nhanh đi vào nói với bà cụ, mẹ muốn gặp bà ta, nếu hôm nay không gặp được bà ta, mẹ sẽ chết ở đây, khiến tất cả người nhà họ Lục gặp xui xẻo.”

Hoa Hiền Phương liếc mắt ra hiệu với bảo vệ, bảo vệ tiến lên tóm lấy cô ta.

“Tư Mã Ngọc Như, cô đã một đống tuổi rồi, giống như bà điên cãi nhau ở đây, không thấy mất mặt à?”

“Các người liên hợp lại với nhau hãm hại tôi, thiết kế tôi, làm hại Lục Vinh Hàn bội tình bạc nghĩa với tôi. Hôm nay không cho tôi một câu trả lời hài lòng, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.” Tư Mã Ngọc Như gần như là hét ầm lên.

“Những chuyện tự tìm đường chết này, tôi đều đã lưu vào hồ sơ, có muốn tôi lấy ra thanh toán với cô từng chuyện một hay không?” Hoa Hiền Phương khịt mũi cười, đây gọi là vừa ăn cướp vừa la làng.

Gương mặt Tư Mã Ngọc Như lúc trắng lúc xanh, cô ta sắp ngất đi vì tức, tức điên, tế bào toàn thân đều sắp nổ mạnh.

“Hoa Hiền Phương, đều tại con tiện nhân cô làm hại, cô đúng là âm hiểm độc ác, tâm cơ sâu nặng, lừa dối tất cả mọi người.”

Hoa Hiền Phương thở dài: “Cô đã một đống tuổi, nửa thân thể đã xuống mồ, sao còn không nhìn thấu như vậy. Số mà đã có ắt làm nên, số mà không có cầu xin làm gì. Thứ không thuộc về cô, cho dù cô tranh giành, cướp đoạt như thế nào, đều không chiếm được. Tính toán cẩn thận tới mấy, lầm lỡ một cái là mất đi tính mạng, cuối cùng cô sẽ làm hại chính cô.”

Tư Mã Ngọc Như không nghĩ như vậy, nếu không có con tiện nhân này gây khó dễ từ trong, mọi chuyện đã có thể tiến hành thuận lợi dựa theo kế hoạch của cô ta.

“Hoa Hiền Phương, cô là khắc tinh trong mệnh của tôi, vì sao cô không chết đi, còn sống rất tốt, tôi phải nguyền rủa cô, mỗi ngày đều nguyền rủa cô, nguyền rủa cô chết không được tử tế.”

Hoa Hiền Phương cười giễu cợt: “Thiên Đạo luân hồi, ông trời bỏ qua cho người nào? Người đang làm, trời đang nhìn, cô đã làm chuyện gì, ông trời nhất định biết rất rõ, người nào đáng chết, ông ấy cũng nhất định biết rõ, một người đều không bỏ qua.”

Tư Mã Ngọc Như chưa bao giờ cảm thấy mình sai.

Cô ta đang tranh thủ cho tương lai của mình, muốn thay đổi vận mệnh của mình.

Cho dù đùa giỡn một số thủ đoạn, vậy thì thế nào?

Người không vì mình, trời tru đất diệt.

Lúc này ở trong sân, Tư Mã Ngọc Thanh khóc chạy tới trước mặt bà cụ và Lục Vinh Hàn.

“Bà nội, dượng, cô của cháu điên rồi, cô ấy nói cháu là con của cô ấy, còn nói dượng là bố cháu, dượng nhanh đưa cô ấy tới bệnh viện tâm thần chữa trị đi, không cẩn thận buổi tối cô ấy lại bắt đầu cắt dưa hấu, khiến tính mạng của bố mẹ và chị gái cháu gặp nguy hiểm mất.”

Sâu trong đôi mắt bà cụ Lục xuất hiện âm u sắc bén, đúng là đồ tai họa.

“Cho cô ta vào đi.”

“Cô cho rằng những chuyện mà cô làm không có chứng cứ sao? Mỗi một chuyện mà cô bày ra, tôi đều cho người điều tra rất rõ ràng. Từ ba mươi năm trước, bắt đầu từ việc giả bộ rời khỏi thành phố Long Minh.” Giọng điệu của bà cụ không cao không thấp, không nhanh không chậm, nhưng khiến Tư Mã Ngọc Như kinh hồn bạt vía.

“Con không rõ ý của bà cụ lắm, con không làm bộ rời khỏi thành phố Long Minh, con thực sự rời khỏi thành phố Long Minh mà.”

“Cô đúng là rời khỏi thành phố Long Minh, nhưng cô không ra nước ngoài, mà thuê một căn phòng ở Hạ Thành, cô đây gọi là lạt mềm buộc chặt, chỉ đợi Vinh Hàn tìm tới cô. Cô bảo em trai cô là Tư Mã Minh Thịnh giám sát động tĩnh của Vinh Hàn, biết Hạo Phong sắp sinh con xong, cô bảo Tư Mã Minh Thịnh thông đồng với y tá kia, đánh tráo đứa bé.” Bà cụ nói.

Tư Mã Ngọc Như rùng mình một cái: “Con không làm như vậy, con bị oan, có phải Hoa Hiền Phương dùng chứng cứ giả tạo gì để vu oan hãm hại cho con hay không.”

Bà cụ cười mỉa một tiếng.

“Cô thề thốt phủ nhận cũng vô dụng thôi, tôi đã tìm được người cô thuê nhà năm đó, những chuyện mà cô làm, ông ta đều đã nói rõ ràng. Cô thực sự nghĩ nhà họ Lục ngồi không, vẫn không đối phó được tai họa như cô à.”

Trên trán Tư Mã Ngọc Như chảy đầy mồ hôi lạnh, tay chân bắt đầu trở nên lạnh lẽo.

Bà cụ lại nói thêm: “Sau khi Hiền Phương mang thai, cô lo lắng đứa bé trong bụng con bé uy hiếp tới kế hoạch của cô, cho nên sai Trương Thị Cẩm Lan giết người, muốn giết chết Hiền Phương.”

Toàn thân Tư Mã Ngọc Như đều căng thẳng, không nghĩ tới bà cụ vẫn luôn điều tra cô ta, lôi hết tất cả nợ cũ của cô ta ra.

Đây là muốn đẩy cô ta vào chỗ chết sao?

“Chuyện này không phải do con làm, không liên quan tới con, là có người muốn hãm hại con.”

Cô ta tuyệt đối không thừa nhận, chết cũng không nhận chuyện này.

Bà cụ tiếp tục nói: “Những chuyện mà cô và Tư Mã Minh Thịnh làm với nhà họ Mã, tôi cũng đã điều tra, hai chị em các cô như châu chấu, đi tới chỗ nào là muốn cắn nuốt chỗ đó. Nhưng mà nên xử lý cô như thế nào, đó là chuyện của nhà họ Mã, tôi không xen vào. Tôi lại nói chuyện khu nghỉ mát năm trước cho cô. Cô lén cho bột phấn hạt anh đào vào trong nước ép của con Kiều An, muốn vu oan cho Hiền Phương, châm ngòi Kiều An đối phó Hiền Phương. Sau khi kế hoạch thất bại, cô trực tiếp tìm người làm, muốn độc chết Hiền Phương và đứa bé.”

Tư Mã Ngọc Như rùng mình một cái: “Con không làm, con bị vu oan, chuyện này không có một chút liên quan nào tới con.”

“Người kia tôi đã tóm được, ông ta nói ra hết tất cả tội trạng của cô, cô muốn không thừa nhận cũng không được. Những chứng cứ này tôi sẽ giao hết cho cảnh sát, cô đợi nói rõ mọi chuyện với cảnh sát đi.” Bà cụ lạnh lùng nói.”

Chương 889: Có cô đơn hay không.

Tư Mã Ngọc Như xụi lơ trên mặt đất, lạnh lẽo cuốn sạch lấy cả người cô ta, khiến toàn thân cô ta run lẩy bẩy.

Lúc này Lục Vinh Hàn đi từ bên ngoài vào.

Cô ta vừa thấy lập tức xông tới ôm lấy chân ông ấy: “Vinh Hàn, anh cứu em với, em không muốn ngồi tù, em đã lớn tuổi như vậy, đi vào thì không đi ra được nữa. Một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, tốt xấu gì em cũng ở bên anh hơn nửa đời người, còn sinh cho anh hai đứa con, anh nhẫn tâm nhìn em chết trong nhà tù sao? Hơn nữa em phạm tội, sẽ ảnh hưởng tới bọn nhỏ, sau này trong hồ sơ của bọn nhỏ sẽ không sạch sẽ nữa.”

Những lời cuối cùng nói tới trọng điểm.

Lục Vinh Hàn thở dài: “Mẹ, chuyện này vẫn nên là trong nhà chúng ta tự xử lý đi. Tuy cô ta tội không thể tha thứ, nhưng Sênh Hạ và Ngọc Thanh vô tội, không thể bị cô ta liên lụy được.”

Bà cụ Lục im lặng một lát, mới nói: “Cô ta không còn là người của nhà họ Lục, không thể vào Tĩnh Tâm Uyển, con tìm chỗ nhốt cô ta lại, đừng để cô ta lại bước ra một bước.”

Tư Mã Ngọc Như gào khóc, sớm biết sẽ như vậy cô ta không tới đây.

Nhưng mà chỉ cần không bị nhốt vào trong tù, cô ta vẫn còn cơ hội xoay mình.

Lục Vinh Hàn là người mềm lòng, cô ta nhất định phải lợi dụng điểm này.

Trong đại sảnh, Lục Kiến Nghi từ nước ngoài trở về.

Bỏ hành lý xuống, anh tắm rửa xong, thì vội vàng ôm vợ vào phòng.

Nhẫn nhịn nửa tháng, liên tục bắn ra sáu lần, cuối cùng mới đạt được thỏa mãn.

Hoa Hiền Phương ngổn ngang trong gió, trước mắt có một đám quạ đen bay qua.

“Anh bá đạo như vậy thực sự tốt sao?”

“Anh cảm thấy rất tốt, đối với người phụ nữ không có tính tự giác như em, phải bá đạo một chút.” Anh nhếch miệng, cười âm trầm.

Hoa Hiền Phương hộc máu.

Từng gặp người không phân rõ phải trái, nhưng chưa từng gặp người nào không phân rõ phải trái như vậy.

Lúc này, Kiến Dao tới gõ cửa.

“Bố, bố ở bên trong sao?”

Lục Kiến Nghi vội vàng mặc quần áo, đi tới mở cửa.

“Bảo bối, làm sao vậy?”

“Bố, sao bố vừa về đã trốn ở trong phòng với mẹ, không chơi đùa với bọn con, người ta rất nhớ bố đó.” Kiến Dao dính anh nhất, chỉ cần mỗi lần anh về nhà, đều dính bên cạnh anh.

Lục Kiến Nghi ôm lấy con gái, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của con bé: “Được, bây giờ sẽ đi chơi với các con.”

Hoa Hiền Phương cố ý gọi con gái lại.

“Vừa rồi bố nói với mẹ, bố muốn chen ở phía trước các con, sau này bố đi công tác, mẹ phải đi theo bố, không thể ở nhà chăm sóc các con, các con nguyện ý không?”

Đôi mắt đen tuyền của Kiến Dao khẽ đảo hai vòng, nở nụ cười đáng yêu: “Không sao, mẹ, mẹ cứ việc đi đi, con sẽ chăm sóc cả nhà.”

Hoa Hiền Phương choáng váng, xem ra ở trong lòng bọn nhỏ cô là người có cũng được mà không có cũng không sao.

Lục Kiến Nghi nở nụ cười: “Vợ, bây giờ em đã phát hiện ra, trong nhà này không có ai cần em hơn anh đâu.”

Trong lòng Hoa Hiền Phương như có chục nghìn con ngựa lao nhanh, đang chạy như điên ra bốn phía.

Lục Kiến Nghi dẫn theo đứa bé ra ngoài.

Lục Sênh Hạ thở dài, mẹ mình tham lam quá, kết quả suy tính cẩn thận đều bị đánh nát bấy.

Trên thế giới này căn bản không hoàn toàn yêu không vụ lợi, nhất là đàn ông đối với phụ nữ.

Một người đàn ông không có khả năng sủng ái một người phụ nữ vô hạn.

Một khi khiêu chiến điểm mấu chốt của ông ấy, khiến ông ấy thất vọng, tình yêu cũng sẽ chậm rãi biến mất.

Bây giờ anh cả đối với chị dâu có thể nói là vô cùng sủng ái, ngoan ngoãn phục tùng.

Nhưng chị dâu biết cách đắn đo có chừng mực, chưa bao giờ khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.

Chị ấy nói giữa vợ chồng ở chung thực ra là đang đánh cờ.

Mỗi bên đều không thể quá yếu, phải duy trì một loại cân bằng kỳ diệu, hôn nhân mới có thể dài lâu.

Theo ý cô ấy, chị dâu là một người vô cùng lợi hại.

Chị ấy hiểu được tùy theo tự nhiên không có trí tiến thủ là có triển vọng.

Không tranh thì không tranh.

Mẹ không hiểu được điểm này, trăm phương ngàn kế tính toán tường tận, cuối cùng hại mình.

Chút thông minh nhỏ đó của bà ta so với trí tuệ của chị dâu, đúng là gặp sư phụ.

Sau này cô ấy đến nhà họ Đỗ, chắc chắn sẽ gặp không ít hung hiểm, phải học tập chị dâu một chút, đánh Thái Cực như thế nào mới được.

Ngày hôm sau, Hoa Hiền Phương trở về nhà mẹ đẻ.

Hiện giờ Hoa Phi học ở trường y thành phố Long Minh để lấy bằng thạc sĩ, bình thường còn thực tập ở bệnh viện, vô cùng bận rộn.

Mỗi ngày Lâm Đại Dao đều nấu canh, bồi bổ cơ thể cho cậu ta.

Nhìn thấy Hoa Hiền Phương, mẹ Hoa mỉm cười: “Hiền Phương, nói cho con một tin tức tốt, Đại Dao có thai.”

“Thật ạ? Con sắp làm cô rồi.” Hoa Hiền Phương vô cùng vui sướng, đến phòng bếp tìm Lâm Đại Dao.

“Chuyện nấu canh giao cho người giúp việc làm, bây giờ em phải bảo vệ cơ thể thật tốt, phụ nữ mang thai ba tháng đầu quan trọng nhất.”

“Em không yếu ớt như vậy, Hoa Phi thích uống canh do em nấu.” Lâm Đại Dao cười.

Hoa Hiền Phương cười hì hì: “Hoa Phi nhà chúng ta rất may mắn, cưới được người vợ tốt như vậy.”

Lâm Đại Dao trợn to mắt, giống như nghĩ tới chuyện gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Chị, phụ nữ mang thai, có phải đàn ông cảm thấy cô đơn hay không?”

Hoa Hiền Phương bị sặc, quay đầu nhìn cô ấy: “Có phải gần đây bên cạnh Hoa Phi lại có rất nhiều phụ nữ, khiến em lo lắng hay không?”

“Không phải, em chỉ tùy tiện hỏi thôi.” Lâm Đại Dao cúi đầu, lẩm bẩm.

Hoa Hiền Phương hiểu rõ lo lắng của cô ấy, chồng quá đẹp trai, quá ưu tú, luôn khiến vợ có cảm giác không an toàn.

Nếu không phải Lục Kiến Nghi có bệnh không tiện nói ra, cô cũng sẽ lo lắng như vậy.

“Hoa Phi nhà chúng ta chính là Liễu Hạ Huệ chuyển thế, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, em hoàn toàn không cần lo lắng.” Cô ôm lấy vai Lâm Đại Dao: “Phụ nữ mang thai ba tháng đầu, trăm ngàn lần phải cẩn thận. Qua thời gian nguy hiểm xong, dựa theo tình hình của cơ thể, thì có thể ở cùng nhau, chị và anh rể em một tuần một lần. Hai bọn em học y, chắc chắn hiểu nhiều hơn chị.””

Chương 890: Chỉ có thể ngưỡng mộ.

Đại Dao nấu canh xong, cho vào trong hộp giữ nhiệt, lại cho thêm mấy món ăn vào.

Hoa Hiền Phương cầm hộp giữ nhiệt lên: “Cơ thể em không tiện, để chị đưa qua giúp em, em ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt, phụ nữ mang thai ba tháng đầu quan trọng nhất, không thể qua loa.”

“Ồ…” Lâm Đại Dao gật đầu.

Hoa Hiền Phương đi tới bệnh viện.

Trong phòng khám ngoại khoa.

Một người phụ nữ ăn mặc vô cùng thời thượng đang ngồi trên ghế õng ẹo làm dáng.

Hôm nay cô ta là bệnh nhân cuối cùng.

“Bác sĩ Hoa, chân em đau quá, anh nhanh xem giúp em, xem có phải bị trẹo hay không?”

Hoa Phi không biết nên nói gì: “Cô Vương, tuần này cô đã đến đây bốn lần, chân của cô rất tốt, không bị làm sao.”

“Mấy hôm trước không đau, hôm nay lại bắt đầu đau.” Người phụ nữ chu môi.

“Nếu là như vậy, tôi đề nghị cô trở về bổ sung canxi.” Hoa Phi vẫn kiên nhẫn nói.

Người phụ nữ lấy chìa khóa xe trong túi ra: “Bác sĩ Hoa, em mới mua một chiếc xe Porsche, anh tan làm, có thể đi hóng gió với em được không?”

“Bác sĩ Hoa không rảnh.” Hoa Hiền Phương đi tới: “Cậu ấy muốn uống canh tình yêu với tôi.”

Người phụ nữ liếc mắt nhìn cô một cái, sâu trong đáy mắt xuất hiện đố kỵ, người phụ nữ này quá đẹp rồi, chẳng trách bác sĩ Hoa không động lòng.

“Cô là vợ bác sĩ Hoa à?”

“Tôi là chị gái cậu ấy, chị gái ruột.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.

Người phụ nữ nhẹ nhàng thở ra, không phải vợ thì tốt.

“Hóa ra là chị Hoa, gen nhà họ Hoa các chị thật tốt, cả đám đều giống như thần tiên.” Cô ta cười nói: “Chị Hoa, buổi tối em mời hai người đến Đường Các ăn cơm có được không? Ở đó có nhà hàng Nguyệt Hạ đồ ăn cấp ba sao, đồ ăn trong đó rất ngon.”

Hoa Hiền Phương mỉm cười: “Tôi nói cho cô biết, cho dù nhà hàng ngon tới mấy, cho dù đầu bếp giỏi tới mấy, cũng không làm đồ ăn ngon bằng em dâu tôi. Tôi yêu cầu rất cao đối với em dâu, phải ra phòng khách, đi vào phòng bếp, không vượt qua khả năng bếp núc của đầu bếp cấp ba sao, thì không có khả năng theo đuổi cậu ấy.”

Bắp thịt trên mặt người phụ nữ co rúm: “Thường xuyên vào bếp sẽ biến thành mụ vợ già, em không muốn làn da của mình kém đi.”

“Chuyện này cô lại không hiểu rồi, nếu muốn buộc trái tim người đàn ông, thì phải buộc dạ dày của người đàn ông lại, nếu em dâu không có khả năng bếp núc tốt như vậy, sao có thể buộc trái tim của em trai tôi chứ. Trừ khi có người vượt qua được em ấy, nếu không làm gì có cửa.” Hoa Hiền Phương nhếch miệng, cười mà như không cười nói.

Người phụ nữ bĩu môi: “Bố tôi là chủ tịch của một tập đoàn, nhà chúng tôi có rất nhiều tiền. Nếu bác sĩ Hoa nguyện ý làm bạn với tôi, tôi sẽ tặng cho anh ấy một chiếc Porsche.”

Hoa, đều không điều tra rõ bối cảnh của cậu ấy. Người ta là cậu chủ nhà giàu, chị gái là tổng giám đốc của tập đoàn châu báu, anh rể là tài phiệt đứng đầu phương đông, y tá trong viện chúng tôi không dám trèo cao, chỉ dám đứng ở góc bốn mươi lăm độ phía xa ngưỡng mộ, cô còn có thể có hi vọng sao?”

Toàn thân người phụ nữ chấn động, mặt đỏ bừng, xám xịt chạy trốn.

Đi tới ký túc xá, Hoa Hiền Phương đặt canh và đồ ăn lên trên bàn.

“Bộ dạng em trai chị đẹp trai như vậy, thực sự khiến người ta lo lắng.”

Hoa Phi làm mặt quỷ: “Chồng chị càng đẹp trai hơn, sao không thấy chị lo lắng?”

“Anh ấy là người đàn ông không cần lo lắng nhất trên địa cầu.” Hoa Hiền Phương cười ha ha.

“Vì sao ạ?” Hoa Phi nhíu mày.

“Bí mật.”

Hoa Phi uống một ngụm canh, vô cùng thỏa mãn, canh mà vợ mình hầm uống ngon nhất, không có gì sánh nổi.

“Chị, chị còn nhớ giáo sư Smith không? Chính là chuyên gia khoa não Harvard làm phẫu thuật cho em.”

“Ừm.” Hoa Hiền Phương gật đầu: “Làm sao vậy?”

“Ông ấy muốn em tới trường y Harvard đào tạo chuyên sâu.” Hoa Phi nói nhỏ, đổi giọng: “Nhưng mà Đại Dao mang thai, đến nước ngoài, em sợ cô ấy không quen.”

“Đây chính là cơ hội tốt, không thể bỏ qua, em có thể đợi Đại Dao sinh con xong lại đi. Đến lúc đó Sênh Hạ cũng sẽ qua đó học, các em có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Hoa Hiền Phương cười hì hì nói.

“Vậy ạ.” Hoa Phi cười nói: “Có cô nhóc đó ở đây, Đại Dao chắc chắn không cảm thấy buồn chán.”

Bọn họ đang nói chuyện, di động của Hoa Hiền Phương vang lên, là Kiều An gọi tới, hẹn cô đi uống trà chiều.

Ăn cơm xong, Hoa Hiền Phương rời đi, để em trai nghỉ trưa.

Cô dẫn theo Kiến Dao và Kiến Diệp cùng đi uống trà.

Niên Niên đang ở bên trong chơi, cậu bé đã biết đi, nhìn thấy anh trai và chị gái, vui vẻ chạy tới: “Anh, chị!”

Kiến Dao hôn lên gương mặt cậu bé, đưa đồ chơi của mình cho cậu bé.

Niên Niên tưởng đồ ăn, vui vẻ cho vào trong miệng.

Kiến Dao vội vàng kéo tay cậu bé ra: “Thứ này không ăn được, là để chơi.”

Hoa Hiền Phương bế cậu bé lên: “Niên Niên, bác mang đồ ăn ngon tới cho cháu, đừng gấp.”

Cô đưa kẹo que cho cậu bé, để cậu bé mút.

Cậu bé liếm chèm chẹp rất vui vẻ.

“Ăn ngon không?” Hoa Hiền Phương cười hỏi.

Cậu bé vui vẻ gật đầu: “Ăn ngon ạ.”

Kiều An gọi Hoa Hiền Phương tới, không chỉ vì dùng trà, còn muốn hỏi chuyện đứa bé nhận tổ quy tông tiến hành thế nào.

“Đợi lúc mở tiệc trung thu, tôi sẽ nói với bà cụ. Cần để Niên Niên và Kiến Nghi bồi dưỡng tình cảm mới được.” Hoa Hiền Phương chậm rãi nói.

Kiều An cũng nghĩ như vậy: “Tuần này tôi phải về nhà một chuyến, không tiện dẫn theo đứa bé, có thể để thằng bé ở nhà họ Lục mấy ngày không?”

“Được chứ.” Hoa Hiền Phương sảng khoái gật đầu, ôm lấy Niên Niên: “Niên Niên, đến nhà bác gái chơi, có được không?”

“Được ạ.” Niên Niên nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng như sữa.

Cậu bé rất thích Hoa Hiền Phương.”

Quảng cáo
Trước /928 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nữ Chưởng Môn Phái Mao Sơn: Huyết Vương Cương Thi

Copyright © 2022 - MTruyện.net