Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Chuyện Của Nhà Họ Viên
  3. Chương 23
Trước /31 Sau

Chuyện Của Nhà Họ Viên

Chương 23

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Spoiler Ngày đó Viên Lãng đưa Trương Nam đi dạo đến khuya cũng chưa về. Ba mẹ Viên đem thức ăn hâm nóng lại không biết bao nhiêu lần. Cha Viên nhìn trăng sáng một chút, lẩm bẩm mắng: "Kéo vợ yếu ớt như vậy ra ngoài đi dạo, đụng phải sói thì làm sao?" Mẹ Viên vui vẻ: "Sói nào mà hạ được con trai ông?" Cha Viên giận trách: "Vậy bà mới lạy trời làm cái gì?" Mẹ Viên ngoài miệng không phục: "Tôi là lạy giùm cho sói ."

Một lát sau, cha Viên Lãng nói: "Chớ giày vò con gái người ta nữa, tôi thấy, đứa nhỏ này không tệ. Ánh mắt yếu ớt, trong lòng chững chạc. Không phải là con cừu được nuông chiều trong nhà.” Mẹ Viên Lãng vui mừng: “Con gái không tệ, chính là trong lòng quá mạnh mẽ, cũng khó trách, nụ hoa giống như người, dù để ở đâu cũng không đau? Chịu thiệt từ nhỏ đã nhu thuận. Tôi mài dũa nó, về sau mới chịu được uất ức, con người, nhịn được, mới có phúc khí." Cha Viên Lãng gật đầu một cái: "Trong lòng bà bị làm khó rồi, không biết Lãng nhi có hiểu hay không." Mẹ Viên Lãng thở dài: "Lãng nhi của tôi, tùy ông, người trưởng thành, bảo vệ vợ lắm. Không phải là sói con trong bụng này của tôi nửa rồi. Ha ha . . . . . . Lúc đầu mang thai nằm mơ là sói con đó." Cha Viên cười một cái: "Sói con, Lãng con. Đều lớn hết rồi. . . . ."

Trước khi rời Ninh Y một ngày, trời còn chưa sáng Viên Lãng để cho cha Viên gọi đi. Lúc mẹ Viên dạy vợ vá chăn có nói: "Nói là định hướng phá hủy một tòa nhà củ, thuốc nổ mất kinh rồi. Cha nó nói Lãng Nhi lại khiêu khích người đó.” Sau đó hỏi Trương Nam: “Lãng nhi có biết người đó?” Trương Nam cười: "Con không biết. Anh ấy chưa nói." Sau đó cúi đầu cười, không nói chuyện.

Ánh mặt trời soi sáng trên giường đất, chiếu lên bộ dáng thanh tú xinh đẹp của Trương Nam. Mẹ Viên nhìn con dâu, cười: "Mẹ hiểu biết rõ, hiện tại trong thành không còn thịnh hành làm chăn rồi." Nối hai kim: "Mẹ dạy con nướng bánh Nang trên bộ đội cũng không có bếp lò.” Cười nữa: "Nướng thịt dê cũng không còn dê. Đây đều là tìm người điều tra đấy." Trương Nam"A" một tiếng, đưa đôi mắt đen láy nhìn bà, cũng không hỏi, đợi bà nói tiếp. Mẹ Viên nói: "Con là một cô gái tốt, cong thì cong, không được bướng bỉnh. Mẹ thấy, con và Lãng nhi rất xứng. Con sói con này quá ngỗ ngược, mẹ sợ, thực sự như cây kim nhọn không ngừng đâm..” Trương Nam cúi đầu cười, không nói lời nào.

Mẹ Viên tiếp tục hỏi: "Biết vì sao mẹ không để cho con mặc quân trang ở nhà không?” Trương Nam trầm ngâm nói "Về nhà, thì để thân phận ở bên ngoài xuống, chuyên tâm làm con dâu." Mẹ Viên vui mừng: "Đứa ngốc, là mẹ thiên vị cho con, con nghĩ đi, con là thiếu tá, Lãng nhi là trung tá, con mặc trang phục này là dưới nó một đầu. Cởi là tốt! Cởi quân trang chính là vợ nó, cùng ngồi cùng ăn, cùng nó khóc lóc om sòm làm xấu, nó có thể gào thét với con sao? Hơn nửa bộ dáng của con là biết đặt người thích hợp, không có cách liền khóc lóc nỉ non, Lãng nhi sẽ yếu mềm bên cạnh. Cái này đóng cửa lại không phải là mọi chuyện do con sao?” Trương Nam cười ra tiếng: “Mẹ, ngoài mặt trung hậu, trong lòng tinh khôn.” Mẹ Viên Lãng nói: “Tinh khôn đối với con. Thấy lão già tôi mười ngày qua chỉnh đốn con như con ruột. Làm như tôi không nhìn ra con giả bộ theo tôi sao?” Trương Nam đỏ mặt: "Cái gì cũng không gạt được mẹ." Mẹ Viên thở dài: "Đàn ông, con thông minh, tuổi trẻ có được không ít chức hiệu, nghe nói còn là chủ nhiệm gì đó. Chuyện bên ngoài rất nhiều. Sống qua ngày cũng không thể cùng Lãng nhi bận rộn. Nhưng mà, mẹ nói với con, mặt trời trên bầu trời, sáng chói uy phòng, cô đơn chính là một; buổi tối trăng sáng mông lung, bốn bức tường vây lấy xung quanh. Con gái, cô đơn thê lương. Con xem, tới khi nào, con ôm đứa nhỏ ngủ trong lòng, các ông xoa bóp bên cạnh. Cái người này cả đời thì có….” Trương Nam đỏ mặt, cúi đầu, dạ một câu.

Thuận lợi phá bỏ căn phòng trở về, Viên Lãng híp mắt nói với cha anh: "Cha Ngải Di này, mấy năm biến mất không thấy, hôm nay lại cùng trò truyện giáo lý với con, thần thánh, cha, nó mỗi ngày ôm súng trên đồng cỏ làm gì thế?" Cha Viên cau mày: "Đứa nhỏ này, đáng tiếc đầu thông minh, mỗi ngày chung chạ." Nhíu mày: "Lãng nhi, con là lính, cách xa nó một chút. Cha nó cũng không yên tâm về nó.” Viên Lãng như có cùng ý kiến, gật đầu một cái, lại vui mừng: “Cha cũng không yên lòng con.” Cha Viên lắc đầu: “Lãng nhi, cha yên tâm về con. Thật.” Quay đầu lại nhìn đứa con: “Còn nhớ chuyện cha dẫn con đi đánh sói lúc còn nhỏ không.” Viên Lãng gật đầu, có chút hưng phấn: "Nhớ,này là sói chúa, giống như quỷ, gieo tai họa cho gia súc. Khi đó hơi nhỏ, không biết. Bây giờ nghĩ lại, nó được xem như là một canh hùng, biết mình tính toán nó cũng dám ra, không có bảy phần nắm chắc không duỗi móng vuốt. mấy con soi bên cạnh cũng mạnh khỏe, cũng không biết làm thế nào mang ra ngoài.” Cha Viên cười anh: "Trong bầy sói tự cắn mình, con già yếu liền bị cắn chết bên trong. Khôn sống mống chết mới có thể bảo vệ tinh khí thần kì vạn năm của sói thảo nguyên. Bản thân sói chúa không chỉ dũng mãnh, tinh ranh, còn phải hung ác.."

Viên Lãng nhìn trăng sáng, trong lòng suy nghĩ. Cha Viên nói: "Bây giờ cha còn nhớ tới dáng vẻ của con sói Chúa này, thua đau lòng cho sói cái rồi, lúc chạy đi còn đem chỗ tốt để lại cho sói cái. Cũng chính cha lái xe đuổi theo, nếu không liền để súc sinh này chạy mất rồi, Cuối cùng bức bọn nó đến đường cùng, nó che chở sói cái chui xuống tổ dưới đất, còn nó liền nhảy tót lên sườn núi dẫn dụ chúng ta…” Viên Lãng cúi đầu: "Con nhớ được lúc nó sắp chết còn uy phòng nhìn chằm chằm vào con. Sau đó, nó liền nhảy xuống…” Cha Viên nói: "Sói cái này cũng rất mạnh mẽ, thất sói chúa nhảy xuống, liền đào bới tổi đất, đem chính mình chôn sóng. Qua ngày…………. Cha dẫn con đi tìm xác sói, thấy sói chúa máu me khắp người bò tới chết ở trên tổ. Ngải Di vui mừng nhảy cẩng lên, Lãng nhi con thì khóc… Cha cũng biết, không cần quan tâm đào lên, con là đứa bé có tâm lương thiện rồi.” Thở dài: “Đây là sói tinh hiếm thấy. Nó chết rồi, chừng mười năm qua trên thảo nguyên này không thấy một con sói nào ra hồn.”

Viên Lãng chợt quay đầu lại nhìn cha của anh: "Là cha lo lắng con quá coi trọng Trương Nam sao?” Cha Viên gất đầu: “Trong nột tâm sâu thẩm của con là đứa bé, càng không để ý càng không lộ vẻ gì. Hai ngày nay mẹ con giày vò Trương Nam, con ngay đến mí mắt cũng không giựt, cha biết ngay, con không bỏ được nó rồi.” Nói tới chỗ này, chợt cười: "Lẽ ra vợ xinh đẹp như vậy, là phúc khí của con. Nhưng. . . . . . Đẹp như vậy đều khiến người ta cảm thấy không nở. Sói chúa sói cái, tình thâm nghĩa liệt, mọi người bội phục, nhưng quá thảm. Lãng nhi, chờ con có con con sẽ hiểu, cha thà con cưới một cô gái tầm thường để đổi lấy cả đời bình an.” Viên Lãng nói: "Cha, cha đoán mò rồi."

Ngày đó về nhà, cách tấm kính thủy tinh Viên Lãng nhìn Trương Nam ngồi xếp bằng trên giường gạch nghiêm túc vá chăn, kim đâm ngón tay rơi xuống, vẻ mặt khác thường trầm tĩnh nhu hòa, giống như phát hiện mình nhìn, cả người cô liền bổ nhào vào đóng vải cười sáng lạng với mình, mặt mày ôn tồn, chứa mùa xuân sâu như biển…. Viên Lãng bồn chồn, cũng không biết mẹ mình đã cho vợ uống thuốc mê gì, ngày đó Trương Nam đã dám buốn lỏng nút áo của mình rồi. Sau đó………… Cỏ dựa hoa, liền kề cận gắn bó bên nhau chứ sao. Trương Nam thay đổi, hương thơm ấm áp, Noãn Ngọc thơm ngát. Viên Lãng chỉ hận không thể biến thành ở trên người cô, không thể bỏ được muốn còn yêu. Sau đó Viên Lãng lòng, ôm cô hỏi: “Thế nào đã thông suốt rồi sao?” Trương nam cười: "Mẹ dạy."

Rời khỏi Y Ninh trở về bộ đội, Viên Lãng cảm thấy, vẻ mặt Trương Nam không giống như cô gái đã làm vợ rồi. Trương Nam cảm thấy Viên Lãng. . . . . . Nhìn bộ dáng luôn có suy nghĩ .

Trở về Cần Giả, thời gian trôi qua tương đối suông sẽ, nhưng mỗi người bận việc riêng. Viên Lãng diễn tập cuối cùng, nhiệm vụ, chọn binh, cắt bí đỏ, lại bận rộn diễn tập trung, đại đa số thời gian đều cùng lính của anh hỗn chiến tới trời tối, thỉnh thoảng đèn trong phòng làm việc sáng đến đêm khuya. Đột nhiên mất tích không thấy đó là chuyện thường như cơm bữa, Trương Nam đã thành thói quen lấy chồng trở về yên tĩnh một ngày nào đó coi như là niềm vui bất ngờ. Dù sao ở ký túc xá bộ đội, cái gì cũng có người trông nom, cũng không thiếu thiếu việc cho anh ở nhà làm gì. Viên Lãng trở về sẽ cùng vợ hi hi ha ha, ở bên ngoài nhiều mạo hiểm cũng không nói với Trương Nam.

Trương Nam cảm thấy Viên Lãng so với trước kia chú trọng bí đỏ hơn rồi, hiện tại anh dùng loại trạng thái gần như tham lam đi các nơi vơ vét có lính có tư chất, sau đó dùng thái độ hà khắc nhất đi kiểm tra kỹ lại một lần mới đưa những mầm mống mới này cho lão A xem. Ánh mắt kia, phảng phất là một con sói...

Trương Nam ở bệnh viện dã chiến tiếp nhận vài bàn giải phẩu, trị liệu hiệu quả rất có hy vọng, rất nhanh được tiếng ở trong quân khu, cũng bắt đầu bận rộn lên, bị lôi kéo qua lại giửa tất cả bệnh viện, cầm dao khắp nơi kéo người, nửa đêm ba giờ bệnh viện nào kéo đi cũng không thể không tới. Cuối cùng bận đến nỗi mặc dù cũng ở trong túc xá này, nhưng là do hành tung của cô phiêu bạt bất định, mỗi lần lúc Viên Lãng nới với bí đỏ mới vợ anh đẹp lắm, người ta đều cảm thấy anh khoác lác, nói chị dâu chính là một Ninja.

Viên Lãng cười, cũng không giải thích nhiều, bản năng, anh cảm thấy Trương Nam có ý thức mà đem ngăn cách mình với lính của chồng, làm cho Viên Lãng có cảm giác lẽ loi cô độc. Viên Lãng suy nghĩ vợ có chừng mực, có chút cảm kích, có chút thở dài. Tổng thể thái độ: Từ chối cho ý kiến.

Viên Lãng thỉnh thoảng có thể trông thấy Trương Nam mơ màng mà cải nhau với điện thoại khẩn cấp, sau đó có từ xe hơi đến phi cơ trực thăng tới đốn cô, giống như bình thường đồng chí Trương Nam có thong lệ mất tích ba ngày năm ngày, lúc trở về lại chó phép nằm sấp ngủ trên giường rất cao hứng.

Có đôi khi Viên Lãng hiếu kỳ, thì đẩy cô: "Bọn họ lại kéo em đến đâu vậy?" Trương Nam buồn ngủ mắt lim dim: "Em nhớ chỗ nào đó, nhớ ánh sáng trong ca bệnh..." Viên Lãng không có cách nào khác, giúp cô đắp kín mền, chọc bộ não cô: "Khiến phi cơ trực thăng lừa gạt đi một lần cũng không nhớ lâu." Trương Nam vùi ngẩng đầu lên xấu lắm: "Không thích! Em mệt..."

Sau ngày hôm đó, thấy đồng chí Viên Lãng tham gia diễn tập mấy ngày đã trở lại, đuôi khóe mắt và đuôi lông mày đều đổ máu. Trương Nam nhìn thấy mà đau lòng, cau mày, kiểm tra bên dưới không có trở ngại, vui vẻ: "Đây là em đã trêu chọc ai?” Nói xong mở ra bao thuốc. Không phải không lo lắng, lo lắng cũng vô dụng.

Tùy tiện để cho Trương Nam xử lý vết trầy trên da, Viên Lãng chẳng hề để ý: "Vợ, chồng của em đã bị người ta bắt rồi." Tay Trương Nam không ngừng, có chút ngoài ý muốn: "Sao Phương đại hiệp vì dân trừ hại?" Viên Lãng méo miệng, bộ dạng dỡ khóc dỡ cười: "Là một tên liều lĩnh, tên là Hứa Tam Đa." Đột nhiên sửng sốt: "Hỏng rồi, anh may mắn ném bọn họ vào trận địa rồi." Trương Nam xoa huyệt Thái Dương, hết sức buồn nản: "Tháng này chúng tôi đã ba lần đem cây lau nhà đến cho ngài chà đạp rồi. Hậu cần đều biết em."

Trương Nam đoán cái tên lính Hứa Tam Đa kia được Viên Lãng coi trọng, nhưng cô không ngờ được chính là, quen biết Hứa Tam Đa, hao tổn chỉ là mới bắt đầu, một năm sau đó Trương Nam nghĩ lại, thẳng thừng phỉ nhổ bản thân chưa trải qua việc đời, cuối cùng so với cái giẽ lau nhà thì cái này chả là gì.

Quả nhiên, mấy tháng sau đó, Viên Lãng cho gọi Hứa Tam Đa trở lại, Trương Nam nhớ rõ lần tập huấn đó, Tề hoàn khẩn cấp thổi còi tập hợp bí mật, làm cho ban đêm Trương Nam đang ngủ say giấc sờ tìm xung quanh xem có ai hay không, cũng sắp bị cưỡng bách rồi. Những ngày sau đó, Trương Nam đang ngủ ngon chìm trong mộng đẹp, một giọng nói lạ lẫm trong bóng tối làm cô choàng tĩnh. Có người nạy cánh cửa ra! Trong lòng Trương Nam tự nhủ: Kẻ trộm nơi nào, dám đến trộm ở lữ đoàn lão A sao?

Gần đỏ thì đỏ hoặc là gần mực thì đen, hôm nay Trương Nam cũng không phải ngồi không, khẽ bước đi tới cửa, đợi địch mệt mõi rồi tấn công. Chờ đến lúc Viên Lãng khom lưng lẻn vào xong, trước mắt lóe lên ánh sáng, tự mình xẹt qua con dao phẫu thuật. Nhận ra Viên Lãng, không phải mình nằm mơ, Trương Nam hỏi: "Đây là định gia tăng cuộc sống tình thú sao?" Viên Lãng cười hì: "Chìa khóa của anh cho một bí đỏ mới rồi. Anh trao quyền cho anh ta kiểm tra phòng làm việc của anh." Trương Nam vừa nghe thì nóng nảy, nhảy dựng lên đi dọn dẹp lại phòng ốc: "Sớm phải nói cho em biết, gần đây đều không dọn dẹp.” Viên Lãng túm cô qua một bên, biểu lộ cực kỳ hung ác: "Hắn ta muốn tra vợ anh, anh chặt hắn ta!"

Trương Nam có cảm giác, nhóm bí đỏ này không giống bình thường, cố ý lúc Viên Lãng hung hăng huấn luyện bọn họ thì đi nhìn trộm chổ ở của anh. Thật đáng thương! Nhóm bí đỏ bị giày vò cũng vô cùng thê thảm. Trương Nam về nhà nói Viên Lãng: "Anh thật sự là ác bá." Viên Lãng cười mờ ám: "Ai ác bá?" Ôm eo Trương Nam. Trương Nam nhướng mi mắt, nghiêng đầu cười hắn: "Anh đó!"

Nghe nói, tuy đám bí đỏ kia không có nhiều người hợp ý với Viên Lãng lắm, nhưng rất may mắn đều được giữ lại.

Ai ngờ không lâu sau đó không hiểu sau Viên Lãng không có tiền lương, lúc chịu không được đành vay tiền Trương Nam, nói: "Tiền lương giúp Hứa Tam Đa chích thuốc tê mổ ruột thừa." Lại ruột thừa, lại là thuốc tê. Trương Nam bị điểm tử huyệt cũng không hỏi. Tháng kia Viên Lãng không có mua thuốc, Trương Nam do dự một chút, mua hai gói đặt trên bàn, phía trên mặt có ghi: Hút thuốc có hại cho sức khỏe. Không ngờ, chuyện này chưa xong, một đêm tối nào đó không ánh sao, Viên Lãng trở về nhà rất sớm, không chỉ giúp Trương Nam nấu cơm, mua đồ ăn vặt cô thúc, Hơn nữa còn chủ động xắn tay áo giúp cô giặt quần áo, Trương Nam có dự cảm không bình thường, dựa vào cửa, cũng không hỏi, trong lòng tự nhủ: Địch không động ta không động.

Trận chiến này chỉ kiên trì mười phút, Trương Nam thấy Viên Lãng làm bộ muốn đem tất cả ga giường trong phòng nhúng vào nước, trong lòng thở dài: Đạo hạnh của phu quân cũng nông sâu như cô. Dứt khoát kéo Viên Lãng ngồi xuống: "Nói đi, làm sao vậy?" Viên Lãng rất trực tiếp: " Trong nhà Hứa Tam Đa xảy ra chuyện rồi, thiếu 20 vạn." Trương Nam cúi đầu tính một lúc, không nói gì, xoay người lại cứu ga giường, để một mình Viên Lãng cắn chặt răng ở đây, trong lòng tự nhủ: Không đàu giỡn nữa rồi, vợ nóng nảy.

Viên Lãng cũng không ngờ không lâu sau đó tiền lại xuất hiện trên bàn. Hơn nữa trong vòng 3 ngày sau Trương Nam lại gom góp đưa thêm 4 vạn, sau đó có chút áy náy nói cho anh biết: "Thực sự không đủ rôi. Nếu không anh bán em đi, em sẽ trở về?" Viên Lãng chợt vui vẽ, "Đã gom đủ giúp Hứa Tam Đa rồi." Giương mắt, giữa vợ chồng son khó khó có được lời nói trinh trọng: "Nam Nam, cám ơn em." Ai biết ngay sau đó, vợ lão không có hình tượng nằm sấp trên bàn ca thán: "Hắn ta đủ rồi, tháng sau em sống sau đây?"

Cuộc sống sau này, Viên Lãng cũng may, dù sao ăn ở nhà ăn không cần tiền, nhưng Trương Nam phải mua phiếu cơm, kết quả lãnh trách nhiệm ăn chay trên lưng cho Viên Lãng. Lúc này tật xấu giết người ăn kiêng đều đã quay lại, trong giấc mơ của Trương Nam đều có thể nhìn thấy thịt hầm cách thủy. Chờ cho đến khi Viên Lãng phát hiện cô gầy đi, mới biết được chuyện gì đang xảy ra, vừa đau lòng vừa áy náy. Qua ngày cố ý mua một chút thịt xương đem về cùng ăn, đứa nhỏ Trương Nam dường như vui mừng tranh ra mặt tranh đoạt với Viên Lãng.

Có thể đã quen với thức ăn đơn giản, Trương Nam đột nhiên cảm thấy thịt có mùi kỳ lạ, trong dạ dày trào lên, che miệng chạy đến nhà vệ sinh, đem tất cả phun ra.

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thầy Giáo Trương Và Thầy Giáo Lý

Copyright © 2022 - MTruyện.net