Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 15: Đồng sàng dị mộng
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 15: Đồng sàng dị mộng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hoàng Bách phát hoảng rời khỏi chỗ lao tới nắm lấy tay Nam My. Cứ mỗi lần nghe ai nhắc đến chuyện sẽ tách mẹ con cô ra khỏi anh là Hoàng Bách lại trở nên mất bình tĩnh.

Nam My mím môi trân mắt nhìn Hoàng Bách, lắc đầu muốn cự tuyệt.

“Em không muốn anh phải chịu trách nhiệm nữa, anh không yêu em đâu. Tình yêu giành được bằng trách nhiệm không thể vẹn tròn được đâu, đừng cố ép mình.”

“Không phải vậy, Ami. Em hứa với anh rồi mà.”

“Không.”

Nam My kiên quyết lắc đầu, cố đẩy tay Hoàng Bách, “Em đau đấy.”

Nghe cô nói thế, anh mới để ý đến lực nắm giữ của mình, nhưng chỉ buông lỏng chứ không hề bỏ ra. Nam My nén đau, liền giật mạnh thu tay về, cô không thể mềm lòng thêm được nữa.

Hoàng Bách bị cự tuyệt thì hụt hẫng vô cùng, muốn nói gì đó nhưng bị Nam My phớt lờ, cô quay sang thưa chuyện với bố mẹ anh:

“Bác Tùng, bác Nguyên cháu xin lỗi. Hai bác đừng trách Hoàng Bách, anh ấy không ép buộc hay ruồng bỏ mẹ con cháu. Hai bác cũng đừng vì chuyện này mà cảm thấy áy náy hay có lỗi gì với gia đình cháu. Chuyện bọn cháu coi như hôm nay đã nói rõ ràng, cháu cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm bạn bè của bố mẹ cháu và các bác, cũng như mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nhà. Cháu… cháu xin phép.”

“Ami!”

Dứt lời, Nam My mím môi thật chặt cố ghìm nước mắt đã dâng ngập khóe mi, rồi vội vã rảo bước bỏ chạy lên phòng của mình, Hoàng Bách muốn đuổi theo nhưng bị bố cô ngăn lại, khiến anh muốn cũng không có đường.

“Chú Chiến…”

Ánh nhìn của ông ấy đặt lên anh lúc này vô cùng lạnh nhạt lại có chút bài xích, khác hẳn trước đây. Diễn đàn mTruyen.net

“Để con bé yên. Chuyện dừng lại ở đây đi.”

Hoàng Bách không chịu nhịn, liền thành khẩn nhận lỗi với hi vọng làm mềm lòng vị nam phụ huynh:

“Chú Chiến, tất cả là lỗi của cháu, Ami chỉ là bị động, cháu muốn chịu trách nhiệm với mẹ con em ấy. Đứa bé là con của cháu, mong chú…”

Bố Nam My mất kiên nhẫn ngắt lời:

“Cháu có yêu con bé không?”

“Cháu… cháu sẽ cố gắng.”

“Yêu đương giữa hai người là sự tự nguyện, không phải thứ thứ để chạy đua thành tích mà phải ép mình cố gắng. Không yêu là không yêu, dù cố ép uổng bản thân bao nhiêu đi chăng nữa cũng chỉ là dư thừa. Cháu về đi.”

“Chú.”

“Hoàng Bách.” Nhận thấy tình hình có vẻ căng thẳng, Hoàng Nguyên vội kéo con trai lại.

Hoàng Bách buồn rầu nhìn mẹ, bà liền lắc đầu kéo anh đứng ra sau mình rồi ôn tồn nói chuyện với bố Nam My:

“Anh Chiến, em biết anh rất giận bọn trẻ, đặc biệt là Hoàng Bách nhà em. Nhưng xin anh khoan hãy quyết định, cho Hoàng Bách một cơ hội bù đắp cho mẹ con Nam My. Hôm nay em đưa cháu về trước, Nam My và đứa bé trước tiên nhờ anh và Hoa.”

Ông Chiến không đáp lời, chỉ khẽ thở hắt ra rồi ngoảnh mặt đi hướng khác, mẹ Hoàng Bách là người hiểu chuyện, mọi lời nói hành động đều khiến người ta mủi lòng. Họ quen biết nhau bao nhiêu năm như vậy, ông Chiến cũng chẳng lạ gì, người như bố anh còn bị mẹ Hoàng Nguyên khuất phục, thử hỏi trên đời này mấy người cự tuyệt được người phụ nữ này đây. Ông cũng sợ bản thân dao động, trong một phút mủi lòng sẽ đưa ra quyết định khiến con gái sau này phải chịu tổn thương.

Hoàng Bách theo mẹ ra về, chân bước đi mà lòng nặng trĩu cứ ngoái lại mấy lần, nhìn vẻ mặt khổ sở của con trai, Hoàng Nguyên chỉ biết thở dài. Tình hình căng thẳng thế này cứ găng lên cũng không được. Diễn đàn mTruyen.net

Lúc này trong phòng khách chỉ còn lại Hoàng An và hai ông bố, từ lúc ông Chiến cấm không cho anh trai chạy theo Nam My làm cô ấy cũng rén.

Bố Hoàng Bách buông chén trà, cau mày nhìn bạn thân chất vấn:

“Mày nhất định không đồng ý cho con trai tao lấy con gái mày đấy à?”

“Sao tao phải để con gái tao chịu khổ?”

“Ý mày là Ami về nhà tao sẽ phải khổ à?”

Thấy bố hơi lớn tiếng, Hoàng An vội kéo tay ông lại, rủ rỉ bên tai:

“Bố, bình tĩnh đã bố.”

“Con lên trên nói chuyện với Ami đi, ở dưới này để bố nói chuyện người lớn.”

“Nhưng mà…”

Hoàng An nhìn biểu cảm trên gương mặt nghiêm nghị của bố, đành im lặng đi lên trên. Hoàng Tùng nheo mắt nhìn theo bóng lưng con gái. Chiến không nóng nảy cục tính như Hoàng Tùng, nhưng việc yêu thương con gái thì cả hai cùng giống nhau.

Đợi Hoàng An đi khuất, Hoàng Tùng mới cảm khái lên tiếng:

“Mày không đồng ý cho hai đứa nó lấy nhau ngay cũng dễ hiểu, nếu Bí ngô nhà tao ở trong trường hợp của Ami nhà mày, tao cũng không đồng ý để nó lấy một thằng không yêu mình, rồi làm khổ con gái tao. Nhưng mày biết thằng Bách nhà tao từ nhỏ, nó không phải thằng không biết điều, thiếu trách nhiệm. Cháu ngoại mày thì cũng là cháu nội tao, mày không thể im ỉm giữ riêng được, không cưới ngay thì không cưới, nhưng mày phải cho chúng nó có thời gian để yêu nhau đã chứ. Mày cấm đoán thế này…” Diễn đàn mTruyen.net

“Vòng vo một hồi, mày cũng chỉ muốn nói tốt cho con mày thôi. Khi nào nó yêu con gái tao thật sự, chuyện cưới xin hay trách nhiệm lúc ấy bàn tiếp. Đừng thấy con bé yêu nó rồi ỉ i muốn làm gì thì làm. Sau này nó bỏ con gái tao, mày có chịu trách nhiệm được không? Hay lại đổ là tại duyên số?”

Nghe bố Nam My nói, mà bố Hoàng Bách không biết cãi thế nào. Xem ra thì thằng con trai này của ông cần phải cố gắng hơn nữa rồi.

Bữa tối Nam My không xuống ăn cơm cùng gia đình, bà Hoa bảo Khải Nam mang cơm lên phòng cho chị gái, nhưng chỉ một lúc đã thấy nó bê bát còn nguyên xuống. Bà vội hỏi dồn:

“Thế nào?”

Khải Nam chán nản lắc đầu, lại đặt khay đựng cơm xuống bàn. Bà Hoa thiểu não nhìn chồng, ông Chiến vẫn im lặng, một lát sau thì đừng dậy, lại cầm theo khay cơm mà con trai vừa mang xuống đi lên phòng con gái.

Nghe tiếng gõ cửa, Nam My giật mình nhổm dậy, ông Chiến nói vọng vào:

“Ami mở cửa cho bố.”

“Vâng!”

Nam My mở cửa cho bố rồi đi về phía giường ngồi, mắt hoen đỏ rủ xuống chăm chăm nhìn vào cánh tay đang bị thương, vì cô đang mang thai nên các loại thuốc tiêu viêm giảm sưng đều bị ngưng sử dụng bởi vậy vết thương ở cổ tay càng lâu khỏi, vẫn sưng tấy và thâm tím chưa tan hết. Diễn đàn mTruyen.net

Ông Chiến để khay cơm trên bàn rồi kéo ghế ngồi đối diện con gái:

“Ăn cơm đi đã.”

“Con không đói lắm ạ!”

“Đừng để cháu ngoại của bố đói.”

“Dạ!”

Nam My rưng rưng nhìn bố, vừa tủi thân vừa hổ thẹn, ông khẽ thở hắt ra, đưa tay lau nước mắt cho con gái, rồi chuyển chỗ lên ngồi cạnh cô để Nam My tựa vào vai mình. Ông Chiến hạ thấp giọng dỗ dành:

“Thôi được rồi, khóc ít thôi, mẹ khóc con cũng khóc theo đấy.”

Ông vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt tóc con gái, mà khóe mắt cũng bắt đầu cay cay, từ hồi cô nhận công tác ở cơ quan, hai bố con ít có thời gian tâm sự với nhau, phần vì cường độ công việc dồn dập và căng thẳng, bố ở nhà thì con đi trực và ngược lại.

Ngoài ra Nam My luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao nên bố rất yên tâm về cô. Cứ tưởng con gái mãi vui tươi, nhưng nó đã trưởng thành, có những chuyện khó nói đặc biệt là chuyện tình cảm. Ông biết con gái đã thỏa hiệp rồi, nhưng lại vì bố ngăn cản nên mới xuôi theo.

“Con có giận bố không?”

“...”

Nam My không đáp chỉ lắc đầu, nước mắt tèm nhem, lau mãi không hết, khóc đến nghẹt cả mũi.

“Bố chỉ muốn tốt cho con, kết hôn chỉ vì trách nhiệm nó nặng nề lắm con ạ. Hoàng Bách nó là người thế nào bố biết, bố mẹ nó cũng rất yêu quý con, nhưng như vậy là chưa đủ. Hôn nhân không tình yêu mệt mỏi lắm, đồng sàng dị mộng. Bố mẹ đây, yêu nhau rồi mới kết hôn còn có lúc bất đồng quan điểm, huống gì hai đứa… Nếu một ngày Hoàng Bách nó gặp được người nó yêu thật sự, sẽ khiến con gái bố đau lòng, vì vậy thà đau ngắn còn hơn đau dài, dứt khoát còn hơn lầm tưởng con ạ!” Diễn đàn mTruyen.net

“Con hiểu, ngay từ đầu con đã không để Hoàng Bách chịu trách nhiệm. Hôm ấy anh ấy cho con uống thuốc, con cứ tưởng là thuốc tránh thai, nhưng không phải. Anh ấy sợ con… nên con…”

“Nên con mới nhắm mắt đưa chân đồng ý để Hoàng Bách chịu trách nhiệm?”

Nam My mím môi gật đầu, đúng là cô đã bị sự ân cần, nhiệt tình đó của Hoàng Bách làm cho mềm lòng.

“Hoàng Bách nói tình yêu có thể vun đắp dần dần, anh ấy xin con cho anh ấy cơ hội.”

“Vậy hai đứa cứ vun đắp đi. Khi nào đắp đủ thì cưới cũng chưa muộn, bố không sợ mang tiếng, không sợ xấu mặt. Bố chỉ sợ con gái của bố tổn thương. Ami, nhớ cho bố, con phải sống cho mình, không cần phải chịu trách nhiệm cho thể diện của ai, kể cả là bố mẹ. Nếu con khổ, bố mẹ nhất định không thể hạnh phúc được, khi ấy mặt mũi thể diện cũng chẳng để làm gì.”

“Nào không khóc, ngoan ăn cơm trước.”

Thấy con gái đã rưng rưng, nước mắt ngắn nước mắt dài ông Chiến vừa thương vừa làm trò, cố ngăn không cho cô khóc nữa. Đứa con gái này lúc bị chấn thương ở lớp học võ cũng không khóc nhiều như thế này.

Những ngày sau đó, cứ bảy giờ sáng Hoàng Bách đã có mặt trước cổng nhà Nam My, lén lút dấm dúi đưa cho mẹ cô túi lớn túi bé, hôm thì hoa quả, hôm lại ít cả bó xôi hoặc trứng gà. Những thứ tốt cho mẹ bầu đều được anh chọn lựa kỹ lưỡng rồi mang tới.

Khải Nam đi học về lần nào cũng thấy trên rổ đầy ắp hoa quả thì cứ xuýt xoa bảo mẹ thương chị gái nhất, từ ngày có cháu hôm nào cũng có hoa quả tươi ăn. Mà cứ hai ngày lại đổi một loại quả khác nhau, không loại nào trùng với loại nào. Diễn đàn mTruyen.net

Bảy giờ tối, Hoàng Bách vừa vào nhà đã thấy mẹ Hoàng Nguyên kêu ca với bố:

“Anh có mang trứng gà của em đi đâu không? Dì Thu mới gửi cho năm chục quả hôm qua, nay mở tủ ra còn có hai chục.”

“Không, anh mới về chiều nay, có đi đâu đâu đâu.”

“Con mang đi đấy ạ!”

Lời con trai khiến hai người cùng ngơ ngác nhìn nhau, nhưng chỉ hai giây liền hiểu ra vấn đề, Hoàng Tùng khẽ bĩu môi, Hoàng Nguyên lại vỗ vai chồng:

“Biết lo lắng cho vợ con rồi đấy.”

Rồi quay sang nói với con trai:

“Đấy còn hai chục quả mang nốt sang đi con.”

“Thôi để còn ăn đồ khác ạ! Ăn nhiều trứng một lúc cũng không tốt, lúc nào mẹ hỏi dì Thu dưới ấy có rau sạch thì gửi cho con một ít ạ!”

Hoàng Nguyên nghe con trai nghiêm túc thế thì bất giác phì cười, bình thường Hoàng Bách không quan tâm đến mấy thứ nông sản thế này cho lắm. Mẹ nấu cho món gì thì ăn món nấy, không đòi hỏi hay thắc mắc, vậy mà từ ngày có con liền thay đổi.

Hoàng Nguyên mỉm cười chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn của con trai lầm lũi bước lên phòng, đứa trẻ này thật sự lớn rồi. Diễn đàn mTruyen.net

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Nam My vừa xuống nhà, đã thấy một rổ cherry đỏ mọng được rửa sạch sẽ thì nhón lấy một quả rồi đi lại gần mẹ đang nấu cơm, “Cần con phụ gì không ạ?”

Bà Hoa đưa mắt nhìn con gái một lượt, tầm nhìn rơi vào cánh tay đang treo trên cổ cô liền lắc đầu:

“Có, ngồi im một chỗ là được.”

“Trời, con có bị khuyết tật đâu, mẹ nhìn xem.”

“Thôi nhé, bác sĩ bảo đừng vận động, giãn dây chằng không đùa được đâu, có muốn tàn phế luôn không mà cứng vung vẩy? Con cứ ở im đấy cho mẹ, ra kia ăn cherry, đợi tới bữa rồi ăn cơm, không khiến làm cái gì cả.”

Nam My bày ra vẻ mặt bất mãn, xong cũng chẳng thể cãi lại mẹ được, bà ấy nói đúng, muốn sớm trở lại cơ quan chỉ có thể khiến cánh tay này nhanh lành mà thôi, chứ ở nhà cả tuần nay cô chán lắm rồi.

“Cherry mẹ mua ở đâu ngọt thế? Loại này cũng phải sáu bảy trăm nghìn ấy nhờ, tươi thế này chắc không phải loại giảm giá.”

“Ai biết, Hoàng Bách nó mua.”

Nam My chợt khựng lại, quay ngoắt sang nhìn mẹ, bà Hoa tắt bếp, vừa kéo tay áo vén lên vai cho mát vừa nhỏ giọng nói:

“Ngày nào nó chẳng mang đến, mẹ sợ bố con nên không dám nói đấy.”

“Vâng, con biết rồi.”

“Hôm nữa đủ ba tháng, mẹ gọi nó sang đưa con đi khám nhé.”

“Nhưng mà bố.”

“Không cho bố con biết.”

Thấy mẹ hớn hở, Nam My chớp chớp mắt gật đầu. Cô cũng nhớ bố đứa trẻ này lắm, nhưng ngại bố cũng ngại Hoàng Bách nên mới không dám gặp anh. Mặc dù bản thân cự tuyệt người ta, nhưng khi nghe mẹ nhắc đến Hoàng Bách thì cứ tự động nhớ nhung, tự động phấn khởi bởi sự quan tâm âm thầm của anh. Diễn đàn mTruyen.net

Hai mẹ con Nam My ở dưới nhà cứ tíu tít nói chuyện mà không hay biết bố cô ở trên cầu thang nãy giờ đều nghe được hết chuyện. Bà ấy tưởng nói nhỏ thì ông không nghe thấy hay sao? Sáng nào chuẩn bị đi làm khi bước ra tới hiên cũng thấy thằng nhóc kia thập thò ngoài ngõ, to nhỏ với vợ, ông lại thụt vào đợi Hoàng Bách đi rồi mới dám ra. Anh tôn trọng ông, không cãi lời hay ra mặt chống đối mà chỉ dám âm thầm quan tâm mẹ con Nam My, nên ông Chiến cũng chẳng nỡ khắt khe xua đuổi. Chỉ là muốn xem thành ý của thằng nhóc này được bao lâu mà thôi.

Thai bước sang tháng thứ ba, Nam My có dấu hiệu nghén nhẹ, mà toàn nghén kiểu ẩm ương, đến bữa thì chả thiết ăn uống, tuy không nôn ọe nhưng nhìn đồ ăn cứ dửng dưng. Đến đêm thì đói, rồi mất ngủ, cứ lang lang dưới nhà bếp tìm ăn, ăn xong lại muốn nôn ọe, nhiều hôm thức trắng mà ngày cũng chẳng buồn ngủ để mà bù.

Hoàng Bách nghe bà Hoa nói lại tình trạng nghén ngẩm không giống ai của Nam My thời gian gần đây thì muốn mang người về nhà mấy ngày để chăm sóc, nhưng lại không biết phải lấy lý do gì cho hợp lý vì ngại bố cô.

Suốt bữa tối thấy anh trai cứ thấp thỏm, Hoàng Anh dùng cùi chỏ, huých vào vai Hoàng Bách rồi ghé sang:

“Anh làm sao đấy?”

“Không, à có.”

Hoàng Bách ghé tai em gái to nhỏ, Hoàng An nhăn mặt nhíu mày, bày ra vẻ ngẫm nghĩ, vừa ăn cơm mà đầu lại mang đi tận đẩu tận đâu rồi không biết nữa. Diễn đàn mTruyen.net

Nhưng ngay lập tức bị tiếng bà nội kéo hồn về thực tại:

“Hoàng Bách hôm nào bảo Nam My sang nhà cho bà gặp chắt nội.”

“Dạ!”

“Đúng ạ, mai luôn đi bà, mai cuối tuần Hà My bảo chị ấy về đất liền, anh gọi Nam My sang để bọn em tụ họp với nhau.”

Hoàng An đá lông nheo với Hoàng Bách, anh liền hiểu ra vấn đề, con bé này thế mà được việc. Bà nội mà lên tiếng xin xỏ thì có mười bố Nam My cũng không nỡ từ chối, việc khó như vậy mà nó cũng nghĩ ra được.

Sau bữa tối, cả Hoàng Bách lẫn Hoàng An đều chầu hẫu bên phòng bà nội, còn dặn đi dặn lại bà phải nói thế này thế kia, để hợp thức hóa việc Nam My sẽ ở lại đây vài ngày. Bà Ngân chỉ cần nghe được gặp chắt nội là đã rất phấn khởi nên để mặc hai đứa cháu chỉ dẫn, hào hứng gọi điện ngay cho bố Nam My. Ông Chiến ban đầu lưỡng lự, xong bà cụ nói một vòng lại kể chuyện ngày xưa, rồi lại ngày xưa… Bố Nam My ngại với bà không từ chối thẳng, nên cứ lần nữa, sau cùng bà cụ lại bảo nếu ông ấy sợ con gái mệt thì để bà tự sang thăm chắt nội, dồn bố cô vào thế không thể đừng được, thì đành miễn cưỡng đồng ý.

Khỏi phải nói, ở bên này Hoàng Bách đã sốt ruột lắm rồi, ngồi trong phòng điều hòa mà toát cả mồ hôi gáy.

Hết ca trực Hoàng Bách liền tới nhà đón Nam My, hôm qua anh cố ý trực tối để được nghỉ cả ngày nay. Vừa thay xong đồ bước ra khỏi cửa đã gặp ngay Ái Liên, thấy anh cô ấy liền đổi hướng, đi như chạy đến trước mặt mà hào hứng hỏi han: Diễn đàn mTruyen.net

“Anh về đấy à?”

“Ừ, anh về đây. Buổi sáng tốt lành.”

“Anh có tới nữa không?”

“Không, thứ hai anh mới tới.”

“Tối nay…”

“Anh bận rồi, thế nhé!”

Dứt lời, Hoàng Bách đã rảo bước rời khỏi để mình Ái Liên chưng hửng đứng đực ra đó. Cô còn chưa nói xong mục đích của mình vậy mà anh nỡ lòng nào bỏ đi.

Nghe tiếng chuông cổng, bà Hoa đang cất đồ mới đi chợ về vào tủ lạnh liền buột miệng reo lên:

“Hình như Hoàng Bách đến…”

Nhưng sực nhận ra chồng đang ngồi đọc báo bên bàn trà thì liền im bặt, len lén quan sát sắc mặt của ông Chiến, ông chỉ hơi hạ thấp tờ báo một chút, lim dim mắt nhìn ra một cái rồi lại chăm chú đọc báo, coi như không biết gì.

Bà Hoa thay vì ra mở cổng thì chạy lên phòng gọi con gái xuống, Nam My thoáng lưỡng lự tay cầm theo túi đồ đựng mấy bộ quần áo cứ đứng im đấy mà chưa chịu xuống.

“Sao đấy?”

“Bố ở dưới hả mẹ?” Diễn đàn mTruyen.net

“Kệ đi, bố con tẳng lờ rồi coi như đã đồng ý. Chào ông ấy một câu, đừng nói gì nhiều.”

“Vâng!”

Hai mẹ con vừa bước đến đầu cầu thang, đã thấy một cái bóng cao lớn lù lù bước vào nhà, đứng trước mặt ông Chiến. Hai người kinh ngạc đưa mắt nhìn nhau định lên tiếng, thì Hoàng Bách đã chào trước:

“Cháu chào chú, cháu xin phép đón Nam My sang nhà ạ!”

“Ừm!”

Ông Chiến lạnh nhạt, hạ thấp tờ báo xuống, nhìn mặt Hoàng Bách một cái rồi lại ngay lập tức chăm chú vào ấy. Bà Hoa ở trên này cũng giục con gái đi xuống, Nam My khá căng thẳng, dò dẫm từng bậc cầu thang, thỉnh thoảng còn ngoái về phía sau nhìn mẹ, bà Hoa lại khoát tay nhấm nháy bảo đi đi. Trước đây muốn sang bên đó không phải khép nép giữ kẽ như thế này.

----

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đồng Nhân Cổ Kiếm Kỳ Đàm] Nuôi Dưỡng Âu Dương Đại Boss

Copyright © 2022 - MTruyện.net