Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 18: Gạ tình
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 18: Gạ tình

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khánh Huy có chút hụt hẫng gật gật đầu, gương mặt điển trai thu lại vẻ ngạc nhiên thì trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị vô cùng.

Anh không ngờ người bác sĩ mà mẹ và con trai hết lòng ca ngợi lại có bộ mặt thật của một đứa con gái trơ trẽn như vậy. Nếu không phải vừa nãy cô ấy va chạm với Nam My thì có lẽ anh cũng bị vẻ ngoài thánh thiện của Ái Liên làm cho tưởng rằng cô tốt thật sự. Diễn đàn mTruyen.net

Bị nhìn tròng trọc bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, Ái Liên khó chịu hất hàm:

“Nghe nói anh là cảnh sát.”

“Ừ.”

“Vậy anh đang thẩm vấn tội phạm à?”

Biết cô ấy đang ám chỉ điều gì, Khánh Huy liền thu ánh nhìn như muốn bức người khác của mình về, lạnh nhạt lên tiếng:

“Tôi tới lấy thuốc cho Ốc.”

“Ừm. Thuốc đây, liều lượng và cách dùng tôi đều ghi sẵn và dán trên vỏ hộp, anh dặn bà nội Ốc cứ làm theo là được. Còn tờ hướng dẫn đi kèm đều là tiếng nước ngoài…”

“Tôi biết rồi, chi phí thì sao?”

“Số tài khoản đây, đây là thuốc ngoài không phải thuốc của bệnh viện. Chuyển thẳng cho người bán, tôi chỉ liên hệ và lấy giúp. Không có việc gì nữa thì mời anh…”

Ái Liên chẳng buồn lịch sự cứ ngồi im đó đưa bàn tay hướng về phía cửa như muốn đuổi khách, mà cái vẻ mặt cau có khó chịu kia là muốn đuổi khách chắc rồi. Khánh Huy cũng chẳng lấy làm lạ với thái độ ấy của cô, anh cầm túi thuốc Ái Liên đưa cho trong tay, đã đứng lên đi rồi nhưng nghĩ thế nào liền ngoảnh lại.

Ái Liên cắm cắm cúi cúi xem bệnh án không để ý, đến khi người đứng sừng sững trước mặt từ lúc nào mới có cảm giác thì bất giác ngẩng đầu nhìn lên, bị Khánh Huy dọa cho suýt ngừng tim. Cô thảng thốt tay ôm ngực, mắt trợn tròn nhìn anh:

“Anh còn chưa đi? Lại gì nữa?”

“Cô và bác sĩ Hoàng Bách là như thế nào?”

“Mắc gì hỏi? Hay muốn cùng hợp tác.”

“Không, ai muốn hợp tác với cô, nghe qua thì biết là mối quan hệ gì rồi. Hai người họ có con với nhau rồi, đừng cố chen ngang nữa.” Diễn đàn mTruyen.net

“Anh đang khuyên nhủ tôi đấy à? Tôi cứ thích chen ngang thì làm sao, anh tính bỏ tù tôi hử?”

Ái Liên vênh váo thách thức, Khánh Huy nhíu mày lườm cô. Ái Liên lại chẳng sợ cứ giương mắt nhìn lại, hai người bốn mắt lườm nguýt nhau, sau cùng anh cáu kỉnh gằn giọng chỉ trích:

“Sao cô mặt dày trơ trẽn thế, họ sắp cưới nhau đến nơi rồi còn cố đấm ăn xôi làm gì?”

Tự nhiên bị người dưng chửi, Ái Liên bị chạm đến lòng tự trọng thì rít lên cãi ngang:

“Sắp chứ chưa cưới, anh lấy vợ rồi còn ly hôn được cơ mà.”

“Cô…”

Khánh Huy bị một lời ấy của Ái Liên làm cho cứng họng, cô gái đáo để kia lấy được phần thắng thì vênh mặt thách thức, chẳng kiêng nể bóc mẽ anh:

“Anh đừng tưởng tôi không nhìn ra, chúng ta cũng đều giống nhau, đang lăm le người yêu của kẻ khác. Anh tỏ ra mình cao thượng đi đánh bênh hộ tình địch làm cái gì chứ, cũng chỉ là ngụy quân tử mà thôi. Đừng bảo với tôi là anh không cảm thấy khó chịu khi nhìn họ anh anh em em ở bên cạnh nhau đấy nhé. Làm đàn ông ấy mà, học cách sống thật với bản thân và chủ động tí đi, không được thì nhìn tôi mà học tập. Còn bây giờ mời anh đi ra khỏi phòng làm việc của tôi.”

Ái Liên khinh khỉnh bước ra khỏi chỗ ngồi, lạnh lùng mở cửa tiễn khách, ở đấy mà tỏ ra là người tử tế dạy đời cô à? Anh chưa đủ tuổi. Diễn đàn mTruyen.net

Khánh Huy vừa bị nói kháy lại bị đuổi một cách không thương tiếc thì cũng bức bối trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, đối với loại phụ nữ đáo để như Ái Liên chỉ cần anh tỏ ra nhún nhường liền được nước muốn trèo lên đầu người ta ngồi cho mà xem. Khánh Huy đi ra khỏi cửa rồi vẫn còn ném lại cho Ái Liên một cái ánh nhìn khinh bỉ, cô cũng chẳng vừa bĩu môi nguýt dài rồi đóng sập cửa lại.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Hoàng Bách đưa Nam My đi làm xong toàn bộ xét nghiệm cũng gần tới giờ cơm trưa, cô vừa buột miệng nói không cảm thấy thèm món gì, cũng không muốn ăn liền được anh gạch đầu dòng ti tỉ món. Nhìn cả một trang A4 chi chít chữ, Nam My khẽ nuốt khan cái ực rồi nhìn lên người đang háu háu nhìn mình, Hoàng Bách lại sốt sắng hỏi han:

“Thế nào, có thích món nào trong số này không? Toàn những món từ bé đến giờ em thích ăn không phải sao?”

Nam My cảm động cứ hết mím môi lại chớp mắt, xem ra thì đúng là không uổng công cô yêu anh nhiều đến như vậy, quả thực danh sách Hoàng Bách kê ra toàn là những món Nam My thích, cái gì giảm mỡ, giảm mì chính còn ghi chú rõ ràng bên cạnh. Cô trộm nghĩ có nên cho rằng những lời tối hôm trước Hoàng An nói là thật không, nhưng rồi lại nhanh chóng bác bỏ, chỉ là do thói quen thích quan tâm người khác từ nhỏ của Hoàng Bách thôi mà. Chẳng phải mình cô, cả Hoàng An và Hà My anh cũng đối xử như vậy.

“Hay là mua mỗi thứ một ít, em thích cái gì thì ăn cái đó nhé. Còn lại anh ăn.”

“Cũng được, anh nhớ phải ăn cho hết đấy.”

“Em không phải dặn, không phải câu cửa miệng của em và Hà My là nhà không nuôi chó… hay sao?”

Nam My bị Hoàng Bách chọc cười ngặt nghẽo, đúng là ở bên cạnh anh muốn buồn cũng không nổi.

Sau bữa trưa, Hoàng Bách đưa Nam My về nhà cô nghỉ ngơi rồi trở lại bệnh viện làm việc. Bà Hoa thấy con gái trở về thì ra sức hỏi han, nhìn cô tươi tỉnh hẳn so với mấy hôm ở nhà thì nói mát:

“Kinh sang bên ấy hợp đất hay sao mà trông có da có thịt ấy nhỉ?”

“Ở bên ấy con ăn được mẹ ạ! Cũng không bị mất ngủ nữa.” Diễn đàn mTruyen.net

Nhớ đến chuyện hai đêm nay đều sang phòng Hoàng Bách ngủ, Nam My tự nhiên tủm tỉm cười một mình, đêm nào cũng ngủ được từ sớm, không lùng sục đồ ăn hay trằn trọc chút nào.

“Thế hay mang quần áo sang đấy ở nhỉ?”

“Rồi lại bị cắt khẩu đuổi ra khỏi nhà cũng nên. Mấy ngày nay bố có nói gì không mẹ?”

“Chả nói gì chỉ đi ra thở dài, đi vào cũng thở dài, chắc nhớ cháu ngoại, kệ đi, lần đầu được làm ông ngoại nên thế.”

“Sao mẹ không thế?”

“Vì mẹ không nghĩ nhiều, hai đứa định thế nào?”

“Con cũng không biết nữa, Hoàng Bách rất ân cần quan tâm mẹ con con, mẹ xem.”

Hai mẹ con Nam My cùng hướng mắt nhìn lên đống đồ mà Hoàng Bách mang sang lúc đưa cô về, bà Hoa mỉm cười xoa vai con gái,

“Thôi từ từ tìm hiểu, mà chả cần tìm hiểu, hiểu nhau quá rõ rồi còn gì. Sự chân thành của Hoàng Bách ai cũng nhìn thấy, quan trọng là ở đây của con có cảm nhận được hay không thôi, dù sao thì yêu đương cũng là chuyện của hai đứa, bố con nói vậy cũng chỉ là quan tâm con thôi. Đừng giận ông ấy.”

“Con biết mà, con có giận bố đâu. Mẹ xem cháu không ạ?”

“Xem chứ, đưa đây xem nào, bác sĩ bảo gì không? À, bố nó là bác sĩ mà, có gì đã có bố nó cân tất rồi.” Diễn đàn mTruyen.net

Nhìn mẹ háo hức, Nam My cũng phấn khởi theo, lúc nhìn hình ảnh đứa trẻ đầu to trên màn hình siêu âm cô suýt bật cười, thật không ngờ hình hài con mình lại ngộ nghĩnh đến như vậy.

Hình ảnh siêu âm của Nam My được truyền tay hết tất cả mọi người trong nhà, đến cả ông anh họ Hoàng Vũ dở chứng tự nhiên sang nhà chơi cũng được chiêm ngưỡng đứa cháu họ từ trên giời rơi xuống. Ông Chiến ngồi ở giữa uống trà, tỏ ra bình thản nhưng cứ mỗi câu bình phẩm của cháu họ lại làm ông tò mò thấp thỏm nhìn sang, Hoàng Vũ không kiêng nể tay cầm tấm phím siêu âm to bằng bàn tay phe phẩy hỏi Nam My:

“Ê Ngỗng béo ngốc nghếch, chim nó đâu?”

“Khép chân làm sao mà thấy được chim. Mà sao anh cứ gọi em là Ngỗng béo ngốc nghếch thế? Không thấy em gầy trơ xương ra đây à? ”

“Thì mày chả ngốc, có đứa ngốc mới đi yêu mãi một thằng đàn ông thôi, dốt lắm em ạ!”

“Ờ, phải sở khanh như anh mới là thông minh ấy hả? Anh là vết nhơ của ngành cảnh sát.”

Nam My không vừa bĩu môi, bao nhiêu năm nay hai anh em nhà này chưa từng nể nhau nửa câu, ông Chiến ở bên cạnh chỉ biết lắc đầu, Hoàng Vũ bị em gái móc máy không chịu nhịn cãi lại:

“Luyên thuyên, anh có đánh trống bỏ dùi đâu mà mày bao sở khanh? Có thấy thằng sở khanh nào tử tế như anh không? Mày bảo anh đào hoa thì được.”

“Vâng anh tử tế, bảo sao ế vợ.”

Hoàng Vũ chẳng thèm cãi với Nam My, anh ngồi lại một lúc rồi ra về, lúc này cô mới mon men lại gần bố, tay cầm phiếu siêu âm trên tay, lấy lại vẻ tự nhiên thỏ thẻ:

“Bố, bố xem cháu không ạ?” Diễn đàn mTruyen.net

Ông Chiến không đáp chỉ đưa tay ra, Nam My hiểu ý thì nhào vào ngồi phịch xuống cạnh bố khiến cô giật mình xoay người nhìn sang buông lời nhắc nhở:

“Đang mang thai đấy, sao mà uỳnh uỵch vậy con.”

“Hì, con quen thói. Bố xem cháu xem ạ! Bác sĩ bảo lớn lên sẽ đẹp giống bố mẹ, có mí mắt rồi này bố, cẳng chân cũng dài nữa. Chắc là giống Hoàng Bách.”

“Cháu khép chân nên không nhìn được là trai hay gái, nhưng Hoàng Bách bảo xem tim thai thì dự là con trai ạ!”

Hoàng Bách bảo…

Hoàng Bách bảo…

Ông Chiến hết nhìn vào tờ phiếu siêu âm trên tay, lại nhìn nét mặt hào hứng của con gái mỗi lần nhắc đến đứa trẻ và thằng nhóc kia khóe môi lại vô thức đẩy cong tựa như đang cười mà lòng ngổn ngang. Ông biết con gái thật sự rất yêu Hoàng Bách, nhưng yêu nhiều thì lại càng buồn nhiều, sau này có xảy ra chuyện cuối cùng người tổn thương vẫn là con gái ông.

“Tối mai bảo Hoàng Bách tới nhà ăn cơm đi.”

“Dạ?”

“Tối mai Hoàng Bách không bận thì bảo nó sang nhà ăn cơm.”

“Vâng!”

Dứt lời, ông Chiến lại tiếp tục uống trà, không nhìn cũng biết được con gái đã phấn khởi ra mặt rồi.

Hoàng Bách nhận được tin nhắn của Nam My thì mừng ra mặt, tự nhiên reo lên một tiếng khiến nữ điều dưỡng viên giật mình nhìn sang, thấy vẻ mặt tươi vui như bắt được vàng của anh liền hỏi thăm: Diễn đàn mTruyen.net

“Bác sĩ trúng số hay gì mà vui thế ạ?”

“Hơn cả trúng số. Còn bệnh nhân nào không?”

“Còn ạ!”

Nữ điều dưỡng lật tập sổ khám rồi thông báo:

“Muốn làm IVF ạ!”

“Gọi vào đi.”

Bệnh nhân nữ ba mươi tuổi ăn mặc khá giản dị, trông qua có chút quê mùa, ngồi đối diện bác sĩ, chăm chú nhìn mặt anh, Hoàng Bách hỏi câu nào đều trả lời trôi chảy, đến khi hỏi lý do tại sao lại muốn là thụ tinh nhân tạo thì liền nhận được câu trả lời: Diễn đàn mTruyen.net

“Tôi không muốn kết hôn nên muốn làm mẹ đơn thân.”

“Chị có đối tượng chưa?”

“Đối tượng gì ạ?”

“Xin tinh trùng.”

“Nghe nói có thể mua ở ngân hàng tinh trùng ở bệnh viện.”

Hoàng Bách nhìn chị ta một cái rồi gật đầu, xem ra người này đã tìm hiểu qua phương pháp này rồi. Anh ghi phiếu cho chị ta đi khám phụ khoa trước để kiểm tra và phát hiện các vấn đề phụ khoa. Người đi được một lúc đã thấy quay lại, Hoàng Bách nhận được phiếu ghi kết quả liền trợn mắt nhìn bệnh nhân của mình, ngay sau đó thấp giọng hỏi:

“Còn trinh hả?”

Người kia ngại ngùng mím môi gật đầu, anh khẽ cười khổ lắc đầu một cái liền phán:

“Chị đi về quan hệ đi, xong rồi tới làm xét nghiệm lại lúc ấy mới làm thụ tinh nhân tạo được.”

“Quan hệ với ai được ạ?”

“Ai chả được, không phải cận huyết là được, nếu được xin người ta đứa con thì khỏi phải làm thụ tinh nhân tạo làm gì cho mệt mỏi, tốn kém ra.” Diễn đàn mTruyen.net

Người phụ nữ ngước mắt nhìn Hoàng Bách, hai tai chị ta đã đỏ bừng bừng, thấy anh cười với mình thì lại cho rằng bác sĩ nói đùa cho vui, liền gượng gạo đáp:

“Bác sĩ cứ đùa em. Em muốn làm thụ tinh nhân tạo thật mà.”

“Không đùa, em nói thật, chị còn con gái chúng em cũng không dám động vào. Nên là muốn làm thụ tinh nhân tạo thì buộc chị phải quan hệ trước rồi hãy tới. Như em bảo ấy, chọn một người ưng ý chị, cứ không loạn luân, cận huyết là được.”

Hoàng Bách chân tình tư vấn, cùng lúc nữ điều dưỡng mang đến cho anh một cốc nước lọc. Hoàng Bách vừa đưa lên miệng uống một ngụm nhấp giọng, chưa kịp nuốt xuống đã bị lời người kia làm cho tí sặc,

“Vậy bác sĩ quan hệ với em đi ạ!”

Nữ điều dưỡng ở bên cạnh nghe được cũng phì cười, biết mình hơi vô duyên, cô ấy vội đưa tay bịt miệng, cố nhịn lại, mắt lại liếc nhìn thái độ của Hoàng Bách. Chị ta có vẻ hết ngại rồi cứ thế giương mắt hấp háy nhìn anh đầy hy vọng, còn nhấn mạnh:

“Em nói thật đấy, bác sĩ đẹp trai thế này, lại ân cần nữa em ưng lắm ạ!”

Nhìn vẻ mặt thật thà đến thanh thản của chị kia mà Hoàng Bách muốn đổ mồ hôi hột, hơn năm năm trong nghề từ khi ra trường đến nay lần đầu tiên anh gặp phải trường hợp mặt dày mày dạn gạ tình mình như thế này.

Xem ra phụ nữ bây giờ thật sự rất bạo dạn, mà người đi xin con, không cần hôn thú không thể không bạo dạn.

Chuyện bác sĩ Hoàng Bách được nữ bệnh nhân gạ tình xin giống bỗng chốc trở thành đề tài bàn tán của cả khoa trên, khoa dưới, từ tầng một lên tầng tám từ nhà ăn đến phòng phẫu thuật, người nào nghe xong cũng cười nghiêng ngả. Ái Liên đang uống nước nghe họ đưa chuyện mà cũng phì cười, suýt chút nữa là sặc. Cô khẽ lắc lắc đầu vứt bỏ cốc dùng một lần vào thùng rác ở gần đó, vừa ngước lên định đi thì Trưởng khoa sản đã xuất hiện. Diễn đàn mTruyen.net

“Bố ạ!”

“Ừ, ngày kia giỗ mẹ, con về nhà đi.”

“Vâng! Trưa hay tối ạ?”

“Trưa.”

Ái Liên vâng dạ rồi trở về phòng làm việc, Trưởng khoa vẫn đứng im nhìn theo bóng dáng mảnh mai của con gái cho đến khi cô đi khuất góc lại khẽ thở dài.

Ái Liên không sống cùng gia đình. Bố cô tái hôn mười năm trước, khi ấy Ái Liên đang du học ở nước ngoài, lúc trở về liền dọn ra ở riêng, cô không ghét bỏ mẹ kế chỉ là cảm thấy không thoải mái, họ có một người con chung năm nay mười tuổi, con riêng của mẹ kế đang sinh sống ở nước ngoài, rất hiếm khi va chạm nên cũng không có vấn đề gì phát sinh trong mối quan hệ mẹ kế con chồng.

Bốn giờ chiều ngày hôm sau, Hoàng Bách vừa khám cho một sản phụ, thai mười tám tuần tuổi chết lưu, nhìn cặp vợ chồng trẻ buồn rầu an ủi lẫn nhau khiến anh có vết gợn trong lòng. Bệnh nhân ra về rồi mà vẫn đăm chiêu nhìn khoảng không phía trước. Lần trước khi biết tin Nam My mang thai, Hoàng Bách không hề nghi ngờ liền chắc chắn đứa trẻ là con của mình, so tuổi thai vừa đúng thời gian. Khi ấy anh không sợ chỉ có chút bối rối nhưng ngay sau đó là sự vui mừng vì nhận thức được bản thân sắp được làm bố.

Từng khám thai cho biết bao nhiêu người, chứng kiến muôn vàn biểu cảm khi lần đầu làm cha mẹ, lúc ấy chỉ đơn thuần là mừng cho họ. Đến lúc chính mình ở vị trí đó anh mới thật sự cảm nhận được nó hạnh phúc và nôn nao đến nhường nào. Đó có thể là lỗi lầm vì để bản thân mình buông thả, nhưng đứa trẻ không hề nằm ngoài mong muốn của anh. Hoàng Bách thật sự rất muốn thấy con chào đời. Diễn đàn mTruyen.net

Sau bữa tối ở nhà Nam My, trong lúc mẹ con cô dọn dẹp, ông Chiến gọi Hoàng Bách ra ngoài nói chuyện riêng. Hai người đứng dưới tán cây ngọc lan ở góc sân, một người đứng, một người ngồi ghế hút thuốc. Ông chiến trầm tư nhìn vào đốm đỏ đang dần gặm nhấm điếu thuốc kẹp trên tay mình.

Thời tiết giữa mùa hè khô nóng, có chút bức bối, đám ve sầu ẩn nấp trong bụi cây nào đó rà rã kêu cả ngày, cuối cùng cũng nhỏ tiếng dần rồi im bặt để lại không gian yên tĩnh.

Hoàng Bách đứng im nhìn ông ấy chờ đợi, khi đến đây anh đã chuẩn bị sẵn mọi lời lẽ để phản bác nếu như vị phụ huynh này có ý muốn anh tránh xa vợ con mình như lần trước. Lần này dù có phải quỳ gối cầu xin được qua lại chăm sóc mẹ con Nam My, Hoàng Bách cũng làm.

“Bao lâu nữa thì sinh?”

“Dạ?”

“Chú hỏi đứa bé trong bụng Nam My bao lâu nữa thì sinh?”

“Bây giờ thai bắt đầu bước sang tuần thứ mười ba rồi ạ!”

“Chính xác, à tầm bao nhiêu lâu nữa thì sinh?”

Ông Chiến cau mày nhấn mạnh, Hoàng Bách nhanh nhảu trả lời:

“Dạ dự sinh là ngày 20/11 ạ! Nhưng con đầu có thể sinh sớm hơn ngày dự kiến sinh một tuần đến mười ngày ạ!”

“Vậy là còn gần nửa năm nữa…”

“Năm tháng thôi ạ!”

“Đã bảo là gần.” Ông Chiến dụi tắt thuốc nhấn mạnh, Hoàng Bách ngoan ngoãn gật đầu rồi im lặng để nghe ông ấy nói tiếp. Diễn đàn mTruyen.net

“Còn gần nửa năm, thời gian ấy tranh thủ mà xác định rõ tình cảm của mình. Trước ngày sinh đi đăng ký kết hôn cũng được, trong năm nay, năm sau ngày nào cũng đẹp, tổ chức lúc nào cũng không vấn đề. Còn nếu khai sinh không cần bố cũng chẳng sao. Trong thời gian ấy cháu mà có tình cảm với người khác thì cũng không cần ngại. Gia đình chú lo được cho mẹ con nó, ông bà sẽ tự trách nhiệm với con cháu mình, sau này già cả không gánh được nữa thì Khải Nam nó lớn, nó phải có trách nhiệm với chị gái và cháu mình. Biết đâu lúc ấy con bé cũng tìm được người thật lòng và chấp nhận mẹ con nó cũng nên. Còn giờ, đấy muốn chịu trách nhiệm thì qua lại thăm nom, chu cấp gì cho con mình thì làm, chẳng nhất thiết cứ phải ràng buộc hôn thú mới làm được. Thế mới là thằng đàn ông chân chính, có trách nhiệm.

Thời đại mới người ta đẻ con một mình, nuôi con một mình đầy ra đấy, cái gì mà single mom, mẹ đơn thân… gia đình yêu thương, bù đắp thiếu hụt cho nó là được, chẳng nhất thiết phải đủ bố mẹ đầy đủ mà không hạnh phúc thà rằng khuyết thiếu còn hơn. Hôn nhân đổ vỡ, con trẻ chịu tổn thương sau cùng, biết đến lúc nào mới vực dậy được?

Xin lỗi, chú không muốn nhắc lại chuyện cũ, nhưng cháu từng ở trong hoàn cảnh đó, chắc hẳn hiểu những gì chú vừa nói hơn ai hết. Người như mẹ Hoàng Nguyên của cháu hiếm lắm. Hoàng Bách, cháu hiểu ý chú không?”

Ông Chiến chăm chú nhìn Hoàng Bách, anh không cãi nửa lời liền gật đầu:

“Cháu hiểu ạ!”

“Nhưng mà chú đồng ý cho cháu qua lại, chăm sóc mẹ con em ấy đúng không ạ?”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mau Xuyên: Công Lược Thiên Thần Thứ 99

Copyright © 2022 - MTruyện.net