Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 19: Anh ở lại
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 19: Anh ở lại

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ông Chiến cau mày nhìn người đàn ông đầy vẻ sốt sắng trước mặt, chỉ một câu cháu hiểu thôi à? Không thề thốt hứa hẹn gì luôn sao? Ơ thế nãy giờ ông nói mà Hoàng Bách không để tâm tí nào sao, mà nó chơi ngay câu chốt vậy? Dù biết mọi lời nói miệng chỉ là sáo rỗng, nhưng ông vẫn muốn Hoàng Bách hứa hẹn điều gì đó cho nó thuận tình, vậy mà xem ra nhìn cái vẻ mặt thật thà đến phát ghét kia đủ biết thằng nhóc này thích hành động hơn hứa hẹn rồi. Diễn đàn mTruyen.net

Hoàng Bách mím môi chờ đợi, vẻ mặt khẩn thiết vô cùng. Khi đến đây anh đã xác định mặc kệ bố Nam My đánh chửi thế nào cũng chịu được hết, anh tuy có bệnh nền nhưng hình thể được rèn luyện từ bé nên săn chắc lắm, đánh vài cái cũng không hề hấn gì. Chỉ cần ông ấy đồng ý để anh đường đường chính chính qua lại quan tâm mẹ con cô là được. Bởi vậy những điều bố vợ tương lai nói nãy giờ nhiều cái không đồng tình nhưng Hoàng Bách nhất định nín nhịn không chen vào nửa câu.

Mẹ anh từng dạy đàn ông có chính kiến, có tiếng nói là tốt nhưng nên biết lúc nào cần thể hiện cái tôi và chính kiến của mình, lúc nào cần nhún nhường thì nhất định không được đứng thẳng. Phải biết lấy đại cục làm trọng và đặt ra câu hỏi mục đích cuối cùng là gì? Và mục đích của anh là mẹ con Nam my, còn ai yêu thích hay ghét bỏ mình không phải được xếp trong thứ hạng ưu tiên.

Nam My vừa thấy Hoàng Bách nối gót bố đi vào nhà thì len lén nhìn trộm ông Chiến một cái, thấy ông đi vào bàn uống nước ngồi thì vẫy anh chỉ lên tầng sau đó đi lên trước. Phòng cô ở trên tầng ba, tách biệt với phòng bố mẹ và em trai ở tầng hai.

Hoàng Bách xin phép ông Chiến lên gặp Nam My, được sự đồng ý của ông thì nhanh chóng đi lên. Ông Chiến nhìn theo rồi khẽ thở dài, bà Hoa nãy giờ đứng ở bàn ăn trông ra đã thu hết tất cả hành động của ba người vào tầm mắt, lò dò đi tới bên cạnh chồng.

“Khiếp, chú cháu nói chuyện gì mà lâu thế anh?” Diễn đàn mTruyen.net

“Linh tinh ấy mà, thằng này cũng cơ hội lắm.”

“Anh đang khen hay chửi Hoàng Bách vậy?”

Ông Chiến quay sang nhìn vợ, trông nét cười trên gương mặt vợ thì bật cười theo.

Cửa phòng vừa đóng lại, Nam My đã hỏi dồn:

“Bố với anh nói chuyện gì mà lâu vậy?”

“Nói nhiều lắm.”

“Gì cơ?”

“Bố cho phép anh qua lại chăm sóc mẹ con em.”

“Thật á?”

“Ừ. Ơ không tin à?”

“Không, sao bố lại mềm lòng thế?”

“Thì anh ngoan mà, bố cũng nhìn ra được tấm lòng của anh.”

Nam My đi về giường ngồi xuống, môi đã bĩu dài cả kilomet. Hoàng Bách cũng bước lại gần, đứng nói chuyện, dáng vẻ nghiêm túc vô cùng, ánh mắt nhìn Nam My cũng có vài phần âu yếm khiến cô phát ngượng lại đảo mắt nhìn đi hướng khác.

Anh nhích thêm một chút, cẳng chân đã chạm vào đầu gối Nam My, cô giật mình ngước mắt nhìn lên, Hoàng Bách giữ nguyên tiêu cự, nhìn thẳng vào, bốn mắt giao nhau, trân trân nhìn lại. Diễn đàn mTruyen.net

“Chỉ có em là không nhìn ra được sự cố gắng của anh.”

“Em có nói gì đâu, anh thương con anh em đâu có cấm.”

“Vậy…”

“Muộn phết rồi đấy nhỉ? Amy ngủ sớm đi nhé!”

Hoàng Bách chưa kịp nói tiếp đã bị tiếng thúc giục của bố Nam My ở bên ngoài cắt ngang, tông giọng cao như thế này là cố ý muốn nói cho người ở bên trong bằng nghe được mới thôi, cô ở bên trong theo phản xạ thưa vâng vọng ra.

Hoàng Bách xem đồng hồ, cũng hơn mười giờ tối, anh tiếc nuối dặn Nam My nhớ uống thêm sữa rồi quay người định đi về, nhưng thế nào gấu áo lại bị níu lại.

“Sao thế?”

“Anh ở lại.”

Bị Hoàng Bách nhìn, Nam My vội rủ mắt, miệng lẩm bẩm:

“Thôi anh đi về đi.”

“Em vừa bảo anh ở lại mà, anh ở lại nhé!”

“Hôm qua về nhà em lại không ngủ được, hình như bị nghén thật đấy, ngửi mùi trên người anh rất dễ đi vào giấc ngủ. Tại con anh đấy.” Diễn đàn mTruyen.net

“Ừ, tại con anh. Để anh mang xe đi giấu đã.”

Hoàng Bách hớn hở siết tay Nam My một cái rồi vội vàng chạy biến xuống nhà, anh biết thừa lúc nãy ông Chiến giục con gái là phụ chẳng qua là muốn đuổi khách. Giờ muốn ở lại phải đánh lạc hướng đã. Hoàng Bách đi rồi, Nam My vẫn còn ngồi im đó tủm tỉm cười một mình, gương mặt khả ái vẫn còn vương ngại ngùng ửng hồng hết cả lên.

Khải Nam đang ngồi chơi game trong phòng, tự nhiên nghe tiếng sột soạt bên ngoài liền bỏ tai nghe xuống lò dò đi về phía cửa dẫn ra ban công, trời nóng thằng bé không mở điều hòa lại mở cửa cho thoáng. Vừa đi đến gần đã thấy cái bóng sơ mi trắng đeo đu trên cây ngọc lan bị đèn đường hắt lên rõ ràng hình dáng, định tri hô lên thì người ở trên cây đã vội vàng ra hiệu, thì thào nói với Khải Nam:

“Khải Nam, là anh!”

“Sao anh anh leo lên đấy? Anh đi về rồi cơ mà?”

“Giữ bí mật cho anh.”

Hoàng Bách chỉ lên tầng trên, Khải Nam liền hiểu ý, vừa nãy bà Hoa tiễn anh, còn cố ý để cổng thì xem ra đã là đồng minh của ông anh rể tương lai rồi. Khải Nam dơ tay làm dấu ok rồi đóng cửa, buông rèm xuống giả mù. Hoàng Bách thế mà lại nhờ thân cây ngọc lan để trèo lên phòng Nam My, anh sợ ông Chiến bất thình lình đi lại trong nhà sẽ phát hiện bản thân lén lút quay lại, mẹ vợ để cổng cho rồi mà không thể đường đường chính chính đi vào phải leo cây thế này. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My ở trong phòng cứ nhấp nhổm định chạy xuống nhà xem sao thì có tiếng gõ cửa ban công, cô giật mình lò dò đi tới, người bên ngoài khá kiên nhẫn, chầm chậm từng lần gõ một cho đến khi Nam My lên tiếng hỏi:

“Hoàng Bách là anh à?”

“Anh đây, mở cửa cho anh, nhanh lên kiến đốt anh.”

Nam My vội mở cửa, nhưng vẫn phải hết sức nhẹ nhàng, Hoàng Bách vội chạy vào rũ người, khi nãy leo cây thế quái nào cảm thấy buồn buồn thì ra đám kiến đen đã chui đầy vào người anh.

“Anh cởi áo ra, nhanh không nó cắn chết bây giờ.”

“Nó cắn rồi ấy, đau chết đi được.”

Trong lúc Hoàng Bách đuổi kiến, Nam My đi xuống phòng em trai mượn giúp anh bộ đồ mặc nhà của thằng bé, nó mới học lớp mười một mà cao gần bằng Hoàng Bách nên anh có thể mặc được quần áo của Khải Nam.

Đợi Hoàng Bách thay đồ xong, Nam My vội tắt điện chỉ để đèn ngủ nhạt màu.

Hoàng Bách nằm bên cạnh cô, sực nhớ ra gì đó liền hỏi:

“Anh pha sữa nhé.”

“Không, em không đói, em mới uống một cốc nước rồi, giờ uống sữa đi tè cả đêm mất. À anh uống thuốc chưa có mang theo không?”

“Anh uống bây giờ, chờ anh một tí. À thế đói thì bảo anh nhé! Hôm qua cũng mất ngủ à?”

Nam My khẽ gật đầu, Hoàng Bách lại lục tục tìm thuốc trong túi quần treo trên mắc rồi uống, cả đời này của anh phải sống chung với thuốc chống thải gan. Dường như việc liên quan đến sức khỏe của Hoàng Bách đều nằm trong tiềm thức của Nam My nên dù trong tình huống nào cũng đều nhắc anh nhớ uống thuốc. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My chỉ nói với Hoàng Bách chuyện mất ngủ, nhưng không nói với anh chuyện bản thân cũng không ăn được nhiều giống như hôm ở bên nhà anh nữa. Hình như đứa nhóc này cũng thích được bố yêu thương, nên những lúc có Hoàng Bách, Nam My ăn uống được nhiều hơn, ngủ cũng ngon giấc hơn hẳn. Hoàng Bách tự nhiên trở mình thụt người lùi xuống để mặt ngang tầm với bụng Nam My, bất thình lình vòng tay ôm lấy eo cô, áp mặt vào bụng phẳng khiến Nam My giật mình theo phản xạ muốn đẩy đầu anh ra.

Nhưng Hoàng Bách vẫn cố thủ, còn mang đầu cọ qua cọ lại, rồi ngước mắt nhìn cô đầy vẻ khẩn cầu:

“Anh muốn nói chuyện với con.”

Nam My không nói gì, cả cơ thể tự nhiên buông lỏng, nhưng tay ôm lấy đầu Hoàng Bách vẫn chưa buông hẳn, cứ để yên, thỉnh thoảng còn gẩy nhẹ tóc anh.

Hoàng Bách đặt môi lên bụng Nam My, cách một lớp vải cô vẫn cảm nhận được sự ấm áp và sự mấp máy động đậy của cánh môi anh.

“Con yêu, đừng quậy nữa, ngoan ngoãn ở yên trong này lớn nhé, đừng làm mẹ nghén, khổ thân mẹ lắm. Mẹ của con đã rất gầy rồi.” Diễn đàn mTruyen.net

Nghĩ lại thì ngày trước tại anh nên mẹ nó mới béo ú, khổ sở biết nhường nào, giờ lại đến lượt đứa nhóc con này hành cho gầy xanh hết cả đi khiến Hoàng Bách thật sự xót Nam My thì lại tự trách mình.

“Bố bận đi làm không thể lúc nào cũng ở cạnh hai mẹ con được, con ngoan giúp bố cùng mẹ cố gắng thời gian này nhé, rảnh một cái là bố về với hai mẹ con ngay. Bố hứa!”

Cứ dứt một câu, anh lại hôn chụt một cái vào bụng Nam My tựa như phần thưởng cho đứa nhỏ vì biết nghe lời. Nam My nghe những lời Hoàng Bách thủ thỉ với con mà không tự chủ hoen ướt cả khóe mi, có thể anh không yêu cô nhưng tình cảm dành cho đứa trẻ hoàn toàn là tự nguyện và xuất phát từ trái tim, không phải Nam My không nhận thấy được.

“Xem chừng sau này nó sẽ quấn anh lắm ấy, nhưng đừng giành con với em nhé!”

“Chúng ta là một gia đình, ai giành con với em chứ?”

“Ngộ nhỡ…”

“Không có ngộ nhỡ nào cả.”

“Anh đầy cô theo, biết đâu sẽ mủi lòng, bây giờ có con thì háo hức thế, ai biết mai sau như nào? Dù sao thì cái gì nặng gánh trách nhiệm cũng sẽ có lúc mệt mỏi.”

“Ami! Sao em cứ cố tình hiểu sai ý của anh thế? Anh chả thích ai hết, anh thấy em là phù hợp nhất rồi.”

Nam My khẽ cười nhạt, như thế nào là phù hợp? Cô chẳng biết thế nào là phù hợp cả, cuối cùng cũng chẳng xuất phát từ tình yêu. Diễn đàn mTruyen.net

“Bác sĩ Ái Liên ở bệnh viện có vẻ rất thích anh nhỉ? Hôm trước còn tỏ ra ganh ghét với em, tí nữa thì làm ngã em.”

“Thì kệ cô ấy, liên quan gì đến anh. Mà em vừa nói gì? Ái Liên làm ngã em?”

“Chưa, suýt ngã, có Khánh Huy đỡ em.”

“Khánh Huy?”

“Vâng, anh ấy về nghỉ phép, thấy bảo mấy hôm nữa lại đi rồi. Mà đừng đánh trống lảng. Anh có thích chị đấy không?”

“Không. Chả thích ai.”

“Ừm, cũng đúng, từ nhỏ anh đã thích Hà My mà.” Diễn đàn mTruyen.net

“Amy! Em…”

Nam My bĩu môi, vênh mặt trêu ngươi Hoàng Bách, cô cũng chẳng nói sai, anh không thể chối cãi được điều đó. Nhưng thắng rồi thì được cái gì, càng xác định được sự thật rằng vì Hà My mà Hoàng Bách né tránh hết tất thảy bao gồm cả mình chỉ càng khiến lòng Nam My cảm thấy bức bối hơn mà thôi.

Nam My không nhắc đến chuyện ấy nữa, giữ lại sự ghen tuông trong lòng. Lại nói tới Ái Liên, cô chỉ biết cô ấy là đồng nghiệp của Hoàng Bách, cũng theo đuổi anh chứ thực tế không rõ là người như thế nào.

“Bác sĩ Ái Liên đó là người thế nào ạ?”

“Xét về chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp thì anh đánh giá cao cô ấy.”

“Còn về phương diện kia.”

“Phương diện gì?”

“Tình cảm, Ái Liên cũng khá là ưa nhìn, nếu là đàn ông em cũng sẽ cưa cẩm chị đấy. Công nhận là rất vừa mắt.”

Hoàng Bách cười nhạt, nheo mắt nhìn vẻ mặt bình thản nói chuyện như thật của Nam My, xem ra thì không giống nói đểu cho lắm, anh ừ hữ đáp: Diễn đàn mTruyen.net

“Bình thường, không thích cũng không đặc biệt ghét bỏ, chỉ là ngại tiếp xúc.”

“Vì?”

“Biết người ta có ý với mình, bản thân không thể đáp lại còn không chịu dứt khoát, cố ý mập mờ không phải là thằng tồi sao? Anh không phải loại người như vậy.”

Nam My khẽ gật gù, về chuyện này thì cô xác nhận, Hoàng Bách của cô không phải thằng tồi, ngược lại còn là một người đàn ông cực kỳ có trách nhiệm. Câu chuyện của hai người tạm thời dừng lại ở đó khi Nam My gật gà buồn ngủ, đã bảo là có Hoàng Bách ở bên cạnh cô rất dễ đi vào giấc ngủ.

Trong ánh đèn ngủ nhạt nhòa, từng đường nét hài hòa trên gương mặt Nam My hiện lên một cách rõ ràng trong đáy mắt Hoàng Bách. Anh cứ nằm im như vậy chăm chú ngắm nhìn gương mặt quen thuộc có chút xanh xao của cô, nhìn thế nào cũng không chán mắt. Nói thật lòng ba tháng Nam My đi công tác vừa rồi đã có rất nhiều lúc chỉ cần rảnh việc Hoàng Bách lại cảm thấy nhớ người con gái này, cảm giác lạ lẫm vô cùng, nhưng không hiểu từng cơn co thắt ở ngực trái khi thấy Nam My chới với giữa dòng nước lũ, rồi cảm giác khó chịu khi nghĩ tới chuyện sẽ có người đàn ông nào đó ở bên cạnh Nam My mà không phải mình, hay sự bồi hồi rung động mỗi lần nghĩ đến cô khi ấy biểu thị cho điều gì.

Hoàng Bách bất giác cúi thấp đầu đặt lên trán Nam My một nụ hôn, dây dưa thấp hơn xuống gò má, chóp mũi cô rồi dừng lại, từng đợt hơi thở nặng nề mơn man trên da thịt Nam My. Cô lúc này tuy hai mắt nhắm nghiền lại nhưng thực tế là nhắm để đấy, Nam My đang chờ đợi làn môi kia di chuyển xuống thấp hơn, đôi môi hồng hào muốn động đậy nhưng sợ bị anh phát hiện lại cứng đơ bất động, chỉ vài giây cánh môi ấm nóng trên chóp mũi Nam My chợt thu về khiến cô thoáng hụt hẫng. Cô đã hi vọng anh hôn môi mình nữa cơ đấy vậy mà… Diễn đàn mTruyen.net

Không biết Hoàng Bách còn thức hay đã ngủ nên Nam My cũng chẳng dám mở mắt, nếu không anh biết là cô vẫn thức mà nằm im để kệ anh thơm mình thì rất là xấu hổ. Cho đến giờ tim trong lồng ngực Nam My vẫn đang đập liên hồi chưa điều hòa được trở lại, bất chợt Hoàng Bách ôm lấy đầu cô nâng lên, để cho Nam My gối lên tay mình, cả thân người anh đều nhích lại gần, thu hẹp khoảng cách giữa hai người rồi vòng tay ôm trọn cơ thể mảnh mai của cô vào lòng, mang cả hơi ấm nóng của cơ thể đàn ông truyền sang người Nam My. Khỏi phải nói một phút vừa rồi quá nhanh quá nguy hiểm khiến Nam My chẳng cả dám thở mạnh, thành thử ra không khí bị ứ lại, muốn tràn cả ra khỏi lỗ tai đến nơi rồi.

Hoàng Bách nhích người gác cằm lên đỉnh đầu Nam My điều hòa hơi thở, rồi khép mắt chìm vào giấc ngủ. Nhận thấy sự an toàn, Nam My lúc này mới từ từ hé mắt, tầm nhìn đặt vào vòm ngực săn chắc dưới lớp áo may ô mỏng, khóe môi khẽ nhoẻn sang hai bên, nở một nụ cười rạng rỡ rồi mạnh dạn vòng tay ôm lại anh, hít hà mùi hương đầy nam tính trên người Hoàng Bách rồi cũng dần chìm vào giấc ngủ ngon lành.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Như thường lệ, cứ đến ngày giỗ mẹ, Ái Liên sẽ nghỉ không tới bệnh viện. Cô ra mộ thắp hương trước rồi mới tới nhà bố. Đứng trước nấm mộ lẻ loi giữa nghĩa địa, Ái Liên trầm ngâm ngắm nhìn tấm ảnh mẹ mình được in trên bia đá, gần hai mươi lăm năm dãi dầm sương gió đã mờ đi không ít. Thật sự nếu không xem ảnh có lẽ Ái Liên cũng không còn nhớ nổi gương mặt mẹ thế nào, thứ cô nhớ nhất là nụ cười luôn nở trên môi bà ấy, lần cuối cùng mẹ con nhìn thấy nhau là trên màn hình điện thoại, bà ấy cười với cô, nói với Ái Liên rằng hết dịch sẽ về, nhất định sẽ về.

Nhưng thứ đứa trẻ năm tuổi ngày ấy nhận được là nắm tro tàn nằm trong một chiếc hũ sành do bố cô mang về. Diễn đàn mTruyen.net

Dịch bệnh đã cướp đi mẹ của Ái Liên, bà ấy bị nhiễm covid trong khi đang làm nhiệm vụ phòng chống dịch tại một khu cách ly, và vì nhường máy thở cho một đứa trẻ khác trước khi có vacxin nên không qua khỏi. Ngày ấy, tất cả những người bị nhiễm dịch mất đều buộc phải mang đi thiêu rồi mới cho gia đình mang về chôn cất. Ái Liên tội nghiệp ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng không được gặp mẹ.

Ái Liên run run đưa tay chạm vào tấm chân dung của mẹ trên bia mộ lạnh lẽo, nước mắt nóng hổi trào ra khỏi khóe mi rơi xuống từ bao giờ bản thân cũng không rõ. Mặt trời bắt đầu lên cao, nắng chói chang chiếu lên những ngôi mộ ốp lát bằng đá phát ra thứ ánh sáng lấp lánh làm chói mắt người. Một vệt nắng xiên chiếu vào gò má Ái Liên ran rát mà cô cũng chẳng buồn đưa tay che đi. Cô ở lại thêm một lát rồi lầm lũi trở về.

Năm nào cũng vậy, Ái Liên ở lại nhà của bố đến hết bữa giỗ, giúp mẹ kế dọn dẹp xong là rời khỏi, bình thường đều trở về nhà, nhốt mình trong phòng, mang ảnh hồi nhỏ của mình và của người mẹ đã mất ra để xem, tự trải qua nỗi nhớ nhung và tủi thân một mình hết ngày hôm ấy. Nhưng hôm nay lại có cuộc hẹn với cô bạn hơi thân nên quyết định phá lệ một lần. Diễn đàn mTruyen.net

Vừa thanh toán xong đồ uống, Ái Liên cầm thẻ báo rung tự phục vụ đi về chỗ. Lúc đi qua bàn ở gần chỗ người bạn kia ngồi sẵn, có một mùi nước hoa khá nồng xộc thẳng vào mũi Ái Liên khiến cô bất giác nhăn mặt nhíu mày. Mùi hương này cô nhớ từng ngửi thấy ở đâu đó rồi thì phải, rất nồng rất khó chịu.

Ái Liên ngoảnh mặt cố nhìn về phía hai người ở bàn ấy, một người nữ tóc ngắn với gương mặt tròn và tóc ngắn đến mang tai, trông khá hiền lành, nền tính lại ăn vận giản dị, không giống người sẽ sử dụng loại nước hoa có mùi nồng thế kia. Ái Liên đoán mùi không phải ở đó phát ra.

Người còn lại ngồi đối diện cô gái mặt tròn, nhưng quay lưng lại phía cô nên Ái Liên chỉ có thể nhìn thấy được một phần sườn mặt khá thon gọn, tóc búi cao lên đỉnh đầu. Cô ta mặc một chiếc váy trắng sát nách, ôm trọn lấy cơ thể nóng bỏng khi ngồi còn cố ý ưỡn ngực đẩy hông ra phía sau để lưng eo võng xuống, mông nhô ra mới chịu được. Hình thể này hình như Ái Liên từng nhìn thấy qua, mà nhất thời không nhớ ra quen như thế nào thì chân đã bước đến bàn của mình.

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Alltake] Bình Yên?

Copyright © 2022 - MTruyện.net