Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tuấn Trung nghe vẻ thiểu não của Hoàng Bách, chẳng những không đồng cảm còn thản nhiên buông lời:
“Vô phương cứu chữa.”
Hoàng Vũ nói đùa mà như thật hùa theo:
“Tán con khác, yêu vài đứa là có kinh nghiệm ngay. Sao phải lo.”
Tuấn Trung ngồi hờ trên cạnh bàn dơ ngón cái, bày ra vẻ đồng tình. Hai người họ không hẹn cùng cười ầm cả phòng của Hoàng Bách lên, lại hớn hở đập tay đầy ăn ý với nhau trên sự đau khổ của anh. Thấy Hoàng Bách im, lại có vẻ suy tư, Tuấn Trung cười cười hất hàm với Hoàng Vũ. Anh ta hiểu ý thì bỏ chân đang gác trên đùi xuống, đẩy lùi ghế lại gần bàn làm việc của Hoàng Bách hớn hở hỏi:
“Có kinh nghiệm lăn giường chưa? Biết phải cho vào chỗ nào không?”
Hoàng Bách ngẩng mặt, bĩu môi:
“Hỏi thừa, thế thằng cu trong bụng em gái anh ở trên trời rơi xuống à?”
Nghe Hoàng Bách cãi, Tuấn Trung liền phá lên cười, còn Hoàng Vũ thì lắc lắc đầu tỏ vẻ chán nản. Người tình trường dày dặn như anh ta, chỉ cần nghe là đủ hiểu mức độ cứu chữa của người đàn ông trong sáng kia đến đâu rồi. Diễn đàn mTruyen.net
“Em nghĩ anh nên dạy thằng em rể tương lai một ít kỹ thuật giường chiếu đi, chứ nghe chừng chỉ biết đút vào cho đầy thôi, chưa làm con nhà người ta mê mệt đâu.”
“Mày dạy đi.”
“Anh tình trường dày dặn, phụ nữ qua tay không kể hết, em ăn chay nên không nhiều kinh nghiệm như anh.”
Hoàng Vũ quắc mắt nhìn Tuấn Trung cười khẩy, quản lý tụ điểm ăn chơi chác táng điều hành đủ loại gái bao cao cấp, mà bảo trong sạch, không có đàn bà để giải khuây có mà lạ.
“Đừng nhìn em với ánh mắt ấy, em không ăn chay thì cũng không bừa bãi như anh.”
Hoàng Bách đồng tình thì gật gù, hai người họ cứ chằm chằm nhìn Hoàng Vũ, khiến gương mặt góc cạnh có chút ngang tàng tự nhiên tối sầm lại, hậm hực buông lời:
“Dù chơi bời thì anh mày cũng không ăn tạp, cũng chưa làm tổn thương đứa nào giống nó.”
“Ơ sao lại liên quan đến em?” Hoàng Bách trợn mắt nhìn anh ta.
“Chứ mày không làm tổn thương con Ngỗng thì nó có từ chối mày không hả? Ông Chiến nhà anh có làm khó mày không hử?”
Hoàng Vũ hất hàm, Hoàng Bách im re, cái này thì anh ta nói đúng, anh không cãi được. Tuấn Trung thấy tình thế bị đảo ngược thì thầm khen ngợi lão cảnh sát kia. Hoàng Vũ luôn biết cách lật ngược tình thế, từ trước đến nay dù là tội phạm sừng sỏ, hay đám quan tham anh ta chưa từng ngán kẻ nào. Diễn đàn mTruyen.net
“Thôi anh dạy nó thì dạy, dù sao cũng là em gái anh. Đứng về phía em rể thì em gái anh vui thôi.”
“Bảy giờ tối nay, chỗ thằng Trung, không gặp không về. Hoàng Bách trả tiền rượu. Thôi anh đi đây, cà kê dê ngỗng với chúng mày có mà hết ngày. Nhà bao việc.”
Dứt lời, Hoàng Vũ thủng thẳng đứng lên, vẫn một vẻ hiên ngang bất cần xoay người rời khỏi phòng. Chẳng mấy chốc phòng làm việc của Hoàng Bách đã trở nên im ắng, chỉ còn mình anh và Tuấn Trung. Anh ta không nói nhiều như Hoàng Vũ, họ nói thì Tuấn Trung nói theo thế thôi.
“Anh có chuyện gì tìm em sao ạ?”
“Không, chả có chuyện gì, nhớ chú mày thì tạt vào.”
Hoàng Bách kinh dị nhìn Tuấn Trung một cái, anh ta vừa mới nói cái quần què gì vậy? Tuấn Trung ít dính líu đến phụ nữ, cũng chẳng có tin đồn tình ái với ai, chuyện đưa người đến xử lý hậu quả chỉ là vì người khác mà làm. Giờ lại bảo nhớ anh, khiến Hoàng Bách trộm nghĩ có khi nào anh ta về phần đó có vấn đề không thì tự nhiên rùng mình. Sau một phút suy đoán anh liền thân tình lên tiếng:
“Anh chờ một chút rồi em đưa anh sang phòng khám nam khoa, em nói với họ vài câu ưu tiên anh khám trước.” Diễn đàn mTruyen.net
“Khám cái gì?”
Hoàng Bách không nói chỉ hất hất mắt vào phần ẩn dưới moi quần của anh ta, Tuấn Trung khó hiểu cau mày nhìn theo xuống, rất nhanh đã ngẩng mặt nhìn anh đầy trân trối. Hoàng Bách lại bày ra vẻ mặt đầy nghiêm trọng gật gật đầu.
“Mày bị điên à thằng này, khám cái đầu mày ấy.”
“Thế không phải anh gặp vấn đề với nó à?”
“Anh bảo mày vậy à?”
Hoàng Bách nhịn cười lắc đầu, nhìn vẻ mặt cau có lại đỏ phừng phừng của Tuấn Trung lúc này, thật muốn cười lớn mà không dám, đành giữ cho anh ta một chút thể diện.
Tuấn Trung cũng vừa định rời đi thì lại có người đến tìm Hoàng Bách, anh ta lẳng lặng rút êm, nhưng cửa vừa mở đã chợt khựng lại. Trước mặt Tuấn Trung là gương mặt nhỏ nhắn đang ngước lên nhìn mình, khi hai ánh mắt giao nhanh anh ta liền ngoảnh mặt đi, rồi đứng sang một bên để nhường cho người kia đi vào trước. Cô gái vừa bước lên một bước, Tuấn Trung đã muốn lướt qua, nhưng rất nhanh lưng áo sơ mi của anh ta đã bị túm lại, “Thầy, là anh đúng không?”
Giọng nói trong trẻo xen chút mừng vui vang lên từ phía sau khiến Tuấn Trung chợt đứng hình.
“Xin lỗi, em nhầm người rồi, tôi không có bạn là cảnh sát.”
Hoàng An quay phắt người lại, nhìn vào bóng lưng rộng lớn trước mặt, nửa bồn chồn, nửa giận dỗi hỏi lại:
“Xin lỗi, vậy anh tên là gì ạ?”
“Trung.”
“Họ tên đầy đủ ạ?”
“Phạm Tuấn Trung”
“Anh họ Phạm?”
“Ừ!”
Dứt lời, Tuấn Trung lạnh lùng gạt tay người vừa bám áo mình rồi thẳng bước rời khỏi. Bị cự tuyệt một cách phũ phàng, Hoàng An cứ đứng nghệt mặt ra đó, thẫn thờ nhìn vào cánh cửa đang từ từ khép lại trước mắt mình. Diễn đàn mTruyen.net
“Bí Ngô! Đứng đó làm gì vậy? Em quen anh ấy à?”
“Dạ!”
“Gì? Sao đứng đần ra đấy vậy? Em có gì với anh ấy à?”
Thấy em gái cứ ngô nghê nhìn mình, Hoàng Bách lại nhấn mạnh:
“Người vừa ra khỏi ấy, em quen à?”
“Anh ấy là ai vậy?”
“Khách hàng tiềm năng của anh.”
Hoàng Bách bông đùa, Hoàng An khó hiểu cau mày, chầm chậm đi về phía anh trai. Cô vẫn chưa thoát ra khỏi được mớ suy nghĩ vẩn vơ với người vừa gặp mặt, chẳng lẽ chỉ là người giống người thôi hay sao? Giống đến cả tên đệm, chỉ khác mỗi cái họ. Có lẽ nào…
*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ! Diễn đàn mTruyen.net
…
Từ sau khi mang đồ cho anh trai ở bệnh viện trở về cơ quan, tâm trạng Hoàng An tự nhiên xuống dốc, lòng chất chứa băn khoăn về người mà mình gặp, cứ muốn phải nói ra thắc mắc đó nên ra sức mồi chài dẫn dụ Nam My về nhà mình ăn cơm tâm sự.
Hoàng An kể cho cô về người mà cô ấy mới gặp mặt ở phòng làm việc của anh trai đã thành công khơi dậy trí tò mò của Nam My. Người kia giống hệt giảng viên bộ môn Quân sự võ thuật của họ - Phan Tuấn Trung. Chàng giảng viên trẻ tuổi tài cao, tuy không phải đẹp trai xuất sắc nhưng có nét duyên ngầm pha chút lạnh lùng của người cảnh sát mà Hoàng An và tất cả nữ sinh học viện cảnh sát mấy năm trước đều thầm mến mộ và muốn theo đuổi. Nhưng ngặt một nỗi, vào năm cuối cùng của cô ở học viện, anh ta lại biến mất không chút giấu tích, hại Hoàng An luôn đau đáu đợi chờ.
Trong lúc chuẩn bị bữa tối, Nam My cứ muốn động tay vào cái gì liền bị bà Ngân ngăn cản. Bà ngồi bên bàn ăn, cô vừa nhấp nhổm lại bị kéo xuống.
“Ngồi đây chơi với bà, để mẹ các cháu với cái An làm, bầu bí đi lại làm gì?”
Hoàng Nguyên thấy mẹ cưng chiều cháu dâu thì chỉ cười, Hoàng An bè giọng ganh tị:
“Ngày trước mỗi lần mẹ nấu cơm bà toàn kéo cháu ngồi chơi với bà, bây giờ có cháu dâu với chắt nội, bà lơ cháu. Dỗi.”
“Ơ cái đứa này, chắt nội còn nhỏ phải cưng nó chứ. Sau này cháu có chắt ngoại bà cũng cưng thế nhé! Giờ ngoan ngoan giúp mẹ nấu cơm đi. Thế thằng Bách lúc nào nó mới về thế? Bảy giờ đến nơi rồi.”
“Ôi chết, Hoàng Bách bảo hôm nay cháu về muộn mẹ ạ, con quên.”
Nam My nghe mẹ Hoàng Bách nói thì hơi hụt hẫng, cô vẫn còn ghét anh vì tội hôm trước ở bệnh viện để cho Ái Liên bám vào rõ lâu đấy, hôm nay sang đây vừa để thỏa lòng bạn thân, cũng là được gặp Hoàng Bách vậy mà lại về muộn. Rõ ghét.
“Để con gọi anh ấy về, chắc là không biết Ami sang nên mới đi đú đởn thế chứ, giờ gọi phát là về ngay ấy mà.” Diễn đàn mTruyen.net
“Thôi kệ anh ấy, chả mấy khi.”
“Kệ là kệ thế nào, tao rửa rau xong gọi luôn, mày cứ ngồi im đấy.”
…
Đúng y hẹn, Hoàng Bách từ bệnh viện đến thẳng HL club, lúc này vẫn chưa đến giờ ăn chơi nên ở đây khá vắng vẻ, có vài cô gái làm dịch vụ và PG bia lởn vởn trước cửa và trước quầy rượu, vừa nhìn thấy Hoàng Bách thì nhao ra.
Anh vội vàng né tránh, nhưng có một cô gái chân dài, tóc màu hung buộc cao, mặc bộ đồ bó sát đính đầy kim sa màu xanh cô ban, cộng hưởng với ánh đèn trần lia qua lia lại phát ra ánh sáng xanh lấp lánh cứ bám sát lấy Hoàng Bách, lả lơi mời gọi:
“Em phục vụ anh nhé!”
“Không cần. Anh Trung ngồi ở chỗ nào?”
Biết là khách của quản lý, cô gái liền cau mày, đứng đắn hẳn mà chỉ tay về phía góc tối nhất, nơi đang tỏa ra khói thuốc màu trắng xám bay vòng vòng hòa vào không khí.
“Đến rồi à? Đúng giờ phết nhỉ?”
“Anh tới sớm thế, từ cơ quan đến luôn hay sao ạ?”
“Ờ.” Hoàng Vũ vừa đáp vừa nhoài người với chai rượu.
Tuấn Trung vẫy tay cho nhân viên mang thêm ly không tới.
Hoàng Bách có chút nóng thì mở bớt cúc cổ áo, lại đảo mắt nhìn một vòng rồi quay sang hỏi han Tuấn Trung: Diễn đàn mTruyen.net
“Lâu rồi không tới, chỗ này vẫn làm
ăn tốt nhỉ?”
“Tốt, đợi một lát nữa là lại như cái chuồng lợn giống.”
Lời Tuấn Trung nói khiến Hoàng Bách phí cười, nhân viên phục vụ mang ly tới, anh lại bảo họ cho mình nước lọc khiến hai người kia không mấy hài lòng. Hoàng Vũ cau mày hất hàm:
“Tới quán bar uống nước lọc là làm sao?”
“Thôi, em không uống rượu, lần trước uống rượu rồi có lỗi với Ami, đến giờ…”
“Uống đi, uống đi anh Vũ dạy cho mấy chiêu cua lại vợ, đảm bảo chỉ một lần dính đến già. Mày nhìn xem cái cô hay kè kè bên anh Vũ ấy, có khác gì cô vợ an phận không, nhìn người đàn ông vừa mới lên giường với mình tay trong tay ôm ấp đứa khác mà có dám ghen đâu.”
Hoàng Vũ rít một hơi thuốc rồi cúi người dí đầu mẩu vào gạt tàn bằng thủy tinh trên bàn, nhếch nhẹ khóe môi đáp:
“Người phụ nữ khôn ngoan luôn biết điểm dừng, mà quan trọng là cô ta mất tư cách ghen tuông ấy lâu rồi. Các cậu ấy à đừng có học theo anh về khoản ấy, mệt mỏi lắm, chẳng sung sướng gì đâu, dày vò nhau cả đấy.”
“Có dày vò cũng là anh chấp nhận không phải sao? Sao anh phải tự làm khổ mình như vậy?”
“Vui mà.”
Hoàng Vũ bất cần đáp lại lời Tuấn Trung rồi nâng ly của mình lên nốc cạn số chất lỏng màu hổ phách trong ấy, đôi mắt thẫm màu không chút cảm xúc cứ chằm chằm nhìn vào vạt khói mờ nhạt yếu ớt thoát ra từ đầu mẩu thuốc chưa dập hết.
Con đường tình ái này đúng là bể khổ nhân gian, đối với Hoàng Vũ mà nói từ lâu đã chẳng còn thứ gọi là tình yêu đích thực đáng để nâng niu trân trọng. Giữa anh và Phương Quỳnh có một quy ước rõ ràng, nếu cô ấy muốn được ở bên Hoàng Vũ thì chỉ có thể chấp nhận làm theo mà thôi. Diễn đàn mTruyen.net
Cuộc trò chuyện của họ bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của Hoàng Bách. Hai họ tự uống với nhau, mặc kệ anh nhận điện, nhưng chỉ một lúc nghe Hoàng Bách hào hứng đáp lại người ở bên kia ống nghe thì không hẹn cùng đưa mắt âm trầm nhìn tới. Nét mặt ôn hòa điềm đạm kia rõ ràng ánh lên nét cười hớn hở, khác với vẻ thiểu não vừa rồi thì chín phần mười đoán được là có liên quan đến người nào.
“Thế nào ai gọi vậy?”
“Em gái em. À, lúc trưa ở bệnh viện anh gặp con bé rồi đấy.”
Tuấn Trung cau mày, lại nhắc đến nữ cảnh sát anh gặp lúc ở trong phòng làm việc của Hoàng Bách đi ra, lòng anh ta tự nhiên dấy lên sự khó chịu, có cái gì như mới nghẹn lại, khiến Tuấn Trung nhất thời ngẩn người mất mấy giây trước khi tiếp nhận toàn bộ thông tin mà Hoàng Bách vừa nói. Rất nhanh anh ta đã lấy lại vẻ tự nhiên, lại buông lời đùa cợt:
“Là em gái cậu à? Anh làm bác sĩ khoa sản, em làm cảnh sát, nhà cậu bị ngược à?”
“Ngược gì, con bé từ nhỏ đã thích làm cảnh sát, còn em thì…”
“Thích nhìn âm hộ phụ nữ.”
Hoàng Vũ ném một lời đó rồi khoái trí bật cười, Tuấn Trung tí sặc rượu vội nuốt thứ cay xè ấy xuống rồi cười theo, chỉ mình Hoàng Bách là có chút ngại, mấy cái ông này cái gì cũng nói được ra mà không ngượng miệng.
Anh làm bác sĩ khoa sản một phần là vì thích nhìn những đứa trẻ lăn lộn nhảy múa trong bụng mẹ. Hồi mẹ Hoàng Nguyên mang thai, mỗi lần siêu âm Hoàng Bách đều ở bên cạnh nắm tay mẹ, cùng xem Bí Ngô nhỏ nghịch ngợm ở trong ấy.
Lúc còn nhỏ, Hoàng Bách cũng hay theo mẹ Hoàng Nguyên đến bệnh viện nên được tiếp xúc khá sớm với trẻ nhỏ và bà bầu, cũng chứng kiến nhiều phụ nữ mang thai không được quan tâm chăm sóc, khi đi khám thai thì cũng khá qua loa đại khái. Nhiều người còn không tin tưởng bác sĩ của chính mình, cứ lo đông lo tây, rồi nghe người này mách, người kia chỉ, ăn uống linh tinh làm ảnh hưởng đến quá trình phát triển của thai nhi lẫn sức khỏe của người mẹ, nên đã tự nhủ nếu sau này mình trở thành bác sĩ khoa sản nhất định trở thành người mà thai phụ tin tưởng nhất, không chỉ chăm sóc sức khỏe mà còn là người bạn tâm giao của họ. Diễn đàn mTruyen.net
Có những thai phụ gặp vấn đề khó nói với người thân, nhưng lại rất cởi mở với anh. Cho đến bây giờ đã ra nghề năm sáu năm, trải qua nhiều biến cố và khó khăn trong nghề, nhưng Hoàng Bách chưa từng hối hận với lựa chọn của mình. Đặc biệt nó lại được người mẹ mà anh quý trọng nhất ủng hộ nhiệt tình.
Không thèm cãi với họ, Hoàng Bách nhét điện thoại vào túi quần, cầm ly của mình tự cụng vào ly hai người kia, thông báo:
“Thôi em về trước đây, hai anh cứ uống đi nhé!”
Tuấn Trung hất hàm hỏi:
“Ê, đi đâu đấy?”
“Em về, Hoàng An bảo Ami sang nhà ăn cơm, em đi về ăn với mẹ con em ấy đây.”
“Ơ cái thằng này, nó ăn cơm thì kệ nó, mắc gì mày phải về ăn cùng?”
“Có em Ami ăn được nhiều hơn. Anh không biết cháu anh nó ghê gớm thế nào đâu, toàn hành mẹ nó, nhưng được cái có em ở bên cạnh lại ngoan ngay.” Diễn đàn mTruyen.net
Nhìn ánh mắt lấp lánh tràn đầy hạnh phúc của Hoàng Bách khi nhắc đến mẹ con Nam My, Hoàng Vũ và Tuấn Trung không hẹn cùng bĩu môi dè bỉu, Hoàng Vũ khinh khỉnh đáp:
“Cái My nó có gọi mày về không hay là cái An gọi về?”
“An gọi ạ!”
“Đấy, con Ngỗng nó có gọi mày đâu, mày cứ mê tơi lên làm cái gì? Ngồi đấy, khi nào nó tự gọi thì về.”
“Nhưng mà…”
“Ngồi xuống đấy, mày cứ thế này thì bảo làm sao chả bị phũ, cứ bình tĩnh uống với bọn anh đi đã, tí rồi về. Nó ăn xong còn phải ở chơi chán, không cũng phải lân la đợi mày vác cái mặt về rồi mới về. Tin anh đi, một khi đã nhớ, không nhìn thấy là bứt dứt không về được đâu. Còn nếu nó không đợi, thì xin lỗi mày thật sự bị cho ra rìa rồi em ạ!”
“Thật á anh? Anh không lừa em chứ? Nhỡ em mà không về, Ami thật sự sẽ dỗi em thì làm sao?”
“Thì anh ấy có trách nhiệm đi dỗ vợ cho mày chứ sao.”
Tuấn Trung vừa dứt lời, cả anh ta và Hoàng Bách đều đưa mắt nhìn Hoàng Vũ, một người thì nhếch nhếch môi đá lông nheo cợt nhả, một người thì lại cho đó là thật cứ chăm chú chờ đợi một cái gật đầu từ ông anh vợ tương lai. Hoàng Vũ ngán ngẩm vẫy vẫy ngón tay bảo Hoàng Bách ngồi xuống.
Tuấn Trung châm thêm rượu vào ly cho anh và anh ta, ba người cứ hết lại rót, chẳng mấy chốc mà Hoàng Bách đã ngà ngà say. Hoàng Vũ thì rượu vào lại nói đến chuyện giường chiếu thì như chạm đúng mạch, cứ ra rả hướng dẫn em rể tương lai đủ tư thế và kinh nghiệm khiến phụ nữ mê mệt khi ở trên giường. Hoàng Bách có vẻ say rồi thì chỉ vâng với gật, còn thực chất có hiểu và nhớ được chút nào trong não không thì đến chính anh cũng không biết.
…
Nam My ngước mắt nhìn đồng hồ trên tường trong phòng Hoàng An đã điểm mười rưỡi, lại liếc vào màn hình điện thoại tối thui đặt bên cạnh, tự nhiên thở hắt ra. Hoàng An giật mình ngước mắt nhìn sang: Diễn đàn mTruyen.net
“Sao thế?”
“Tao về đây.”
“Không đợi ông Bách về à? Ông ấy bảo tí đưa mày về còn gì?”
“Thôi, đợi chờ gì nữa, mấy ông ấy đi với nhau có mà đến đêm à?”
“Hay nay ở lại, tắm rửa rồi còn gì nữa.”
Nam My lắc đầu, cô không dám xin bố mẹ ở lại bên này, mẹ cô thì dễ chứ bố thì cứ miễn cưỡng thế nào ấy. Với cả Nam My đã bảo không thèm yêu Hoàng Bách nữa rồi mà, đêm nay ở lại anh lại tưởng cô có ý muốn gần anh thì làm sao?
Hoàng An đi cùng Nam My ra đến cửa, định lấy xe chở cô về thì có xe taxi đỗ ngay trước cổng, hai người đưa mắt nhìn nhau, Hoàng An bảo Nam My đứng đợi còn mình chạy ra xem sao.
“Hoàng Bách, xe anh đâu?”
“Anh say rồi nên đi taxi về… xe ở quán. Ựm”
“Anh đứng thẳng lên xem nào, uống gì mà kinh thế?”
“Ami… Ami đâu rồi?”
“Đứng kia kìa, nó đợi anh cả buổi tối anh cũng không thèm về, còn uống đến say quắc cần câu như thế này nữa. Đổ đốn.”
“Suỵt! Nói bé thôi, bà thấy lại mắng anh đấy.”
“Mắng là đúng.”
Hoàng An phụng phịu, đỡ anh trai đi vào. Nam My thấy Hoàng Bách xiêu vẹo thì cũng rảo bước chạy ra giúp cô ấy đưa anh lên nhà. Hai cô gái gầy nhom, vác một người đàn ông cao lớn lại còn say rượu, mệt muốn thở bằng tai. Đã thế Hoàng Bách ở bên tai cứ lè nhè nói cái gì ấy, mùi rượu nồng nặc phả vào mặt Nam My khiến cô nhăn nhó muốn nôn đến nơi, vừa thả anh xuống giường cho Hoàng An xử lý đã vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn khan mấy cái. Diễn đàn mTruyen.net
“Sao đấy?”
“Không, hơi buồn nôn một tí, không sao rồi. Mày cởi bớt áo anh ấy ra để lau người còn đi ngủ.”
“Ờ, mày lấy nước nóng hộ tao cái. Uống cái gì mà lắm thế không biết, mẹ mà biết lại nói cho.”
Hoàng An vừa tháo tất chân, vừa cởi cúc áo cho anh trai vừa lẩm bẩm mắng, đợi Nam My đi ra cô mới xuống nhà định pha cho anh cốc nước giải rượu. Nam My lau xong người cho Hoàng Bách thì đi đến tủ quần áo, lấy tạm một chiếc áo phông thay cho anh. Người anh bình thường đã nặng, nay say rượu càng nặng hơn, cô khó khăn lắm mới lôi được cái áo sơ mi ra khỏi người anh. Hoàng Bách cứ ngọ nguậy lẩm bẩm gọi tên cô, còn không chịu ngồi dậy để Nam My mặc áo cho mình,
“Hoàng Bách đừng động đậy xỏ tay vào đây, mặc áo vào đã.”
Hoàng Bách chẳng những không nghe lời, còn bất thình thình vòng tay qua vai Nam My, kéo ghì xuống ôm chặt lấy trong lòng mình, khiến cô phát hoảng gần như đã hét lên:
“Này anh làm cái gì đấy, em khó thở.”
“Ami… Ami… anh… anh… rất nhớ em.”