Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 28: Em không ghen à?
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 28: Em không ghen à?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thai phụ ngưỡng mộ cảm thán, rồi lại hỏi han:

“Con trai hay gái thế bác sĩ?”

“Trai ạ!”

“Chúc mừng anh, chắc vợ bác sĩ phải hạnh phúc khi có người chồng tuyệt vời như anh lắm. Ngưỡng mộ chết mất thôi. Người gì mà vừa đẹp trai, vừa ân cần chu đáo. Sau này con em lớn có khi em cũng cho nó làm bác sĩ khoa sản.” Diễn đàn mTruyen.net

“Cảm ơn chị!”

Được khen ngợi bằng những lời có cánh, vậy mà Hoàng Bách lại chỉ cười, nhưng rõ ràng trong đáy mắt anh ánh lên tia hạnh phúc. Còn người ở phía sau chỉ nghe hai người nói chuyện qua lại thôi nhưng lòng cũng lâng lâng khoan khoái, bởi cô biết Hoàng Bách đang cố tình gián tiếp nói cho mình nghe.

Sau khi tiễn thai phụ kia, Hoàng Bách đưa Nam My về, vừa đi được mấy bước, cô như sực nhớ ra chuyện gì đó thì lôi điện thoại ra xem giờ, mới mười giờ sáng. Nam My ngẫm nghĩ vài giây rồi kéo áo Hoàng Bách, anh tưởng mình đi nhanh quá thì thụt lại một chút.

“Sao thế?”

“Anh vừa bảo từ giờ hết buổi trưa rảnh đúng không?”

“Ừ, em cần anh làm gì cho em à?”

“Đi đến chỗ này với em một chút.”

Hoàng Bách không cần hỏi là cô muốn tới đâu liền đồng ý, hai người đi qua khoa nhi, thấy phía trước ồn ào, cả người nhà bệnh nhân lẫn nhân viên y tế đều hiếu kỳ kéo đến, vây quanh nữ bác sĩ. Hai người nhìn nhau khó hiểu.

Nam My mắc bệnh nghề nghiệp định tiến lên thì bị Hoàng Bách níu lại:

“Em đi đâu đấy?”

“Ở kia hình như có tranh cãi, em đến xem thử.”

“Em đứng im ở vị trí này, cấm mon men lại đấy. Để anh qua xem sao.”

Ở bên này, một người đàn ông đang hằn học chỉ chích nữ bác sĩ không ai khác chính là Ái Liên, trong lúc mất bình tĩnh đã vung tay định tát cô ấy, khiến mọi người nhất loạt ồ lên.

Ái Liên theo phản xạ tự vệ thì nhắm tịt mặt hai tay dơ lên thủ thế, nhưng rất nhanh đã bị kéo giật sang một phía, cả người nghiêng ngả phải bám vào người vừa kéo mình mới trụ vững. Diễn đàn mTruyen.net

“Hoàng Bách!”

Trong khi đó, một tay anh cũng đang giữ lấy cổ tay người đàn ông kia, khiến anh ta khó chịu rít lên:

“Mày là thằng nào? Buông ra.”

“Ái Liên, có chuyện gì vậy?”

Hoàng Bách buông tay Ái Liên và tay người kia, anh ta đang điên máu lại bị ngăn cản thì hằn học lườm anh một cái, vẻ mặt giữ nguyên nét bực tức.

“Anh ta gây mất trật tự, em mời ra ngoài, lại không nói lý lẽ định hành hung…”

Không để Ái Liên nói hết, người đàn ông kia đã cáu giận sửng cồ cắt ngang, chỉ thẳng tay vào mặt cô ấy mà chửi bới:

“Con bác sĩ xấc láo, dám thách thức người nhà bệnh nhân, mày bảo ai gây mất trật tự? Tao mất tiền cho con tao vào nằm ở bệnh viện chúng mày, mày lấy quyền gì mà đòi đuổi tao ra ngoài?”

“Anh nói cho đúng, ai thách thức anh? Anh nói đứa trẻ có khi không phải con anh, còn mắng vợ anh một cách vô cớ, làm ảnh hưởng đến những bệnh nhi khác, tôi chỉ có lòng tốt chỉ đường cho anh tới khoa giám định huyết thống thôi.”

Ái Liên không vừa đáp trả, lại càng khiến gã điên máu hơn, định sấn đến, nhưng rất nhanh Hoàng Bách ở giữa quan sát tình hình nãy giờ, đã kịp thời bước ra trước chắn không cho người đó dở thói côn đồ với Ái Liên. Anh cao hơn gã tận một cái đầu, gã bị chặn đứng lại thì hậm hực ngước nhìn lên:

“Chúng mày định hùa nhau bắt nạt người nhà bệnh nhân phải không? Giám đốc bệnh viện đâu, cho tao gặp.”

Hoàng Bách ôn tồn phân giải: Diễn đàn mTruyen.net

“Anh cứ bình tĩnh đã, từ từ rồi nói chuyện. Nếu cô ấy sai bác sĩ Ái Liên sẽ phải xin lỗi anh. Bên ngoài còn bao bệnh nhân khác, bên trong các bệnh nhi đang bệnh đã rất mệt mỏi rồi, có cháu mới vừa ngủ, anh làm ồn ảnh hưởng đến các cháu, không tốt chút nào.”

Hoàng Bách vừa nói, vừa hướng mắt nhìn vào trong phòng bệnh, trong khi đó, đứa trẻ khi nãy anh ta bế còn ằn ặt khóc giờ đã ngoan ngoãn say ngủ trong vòng tay mẹ nó. Người mẹ trẻ măng vừa ôm con vừa nước mắt ngắn ngước mắt dài vì bị chồng vô cớ vu cho cái tội lăng loàn bất chính chỉ vì đứa bé không theo bố.

Ái Liên nấp sau lưng Hoàng Bách, còn cứ bám lấy tay anh không buông, thỉnh thoảng mới thò đầu ra nhìn vẻ tức tối của người kia một cái.

Nhìn dáng vẻ thấp thỏm lại thích trêu ngươi người khác của cô ấy, Hoàng Bách chỉ biết thở dài, chuyện cũng không thể để làm um lên thì đành ngoảnh mặt ra sau hỏi:

“Ái Liên, em nói cho rõ sự tình thế nào, người nhà bệnh nhân không hiểu thì phải giải thích cho họ hiểu.”

“Anh ta bế con nhưng con bé cứ hễ bố bế là khóc, chuyện chẳng có gì anh ta cũng sửng cồ lên quát vợ với con. Nó mới mấy tháng tuổi thì biết cái gì, xong lại nói có khi nào con bé không phải con mình không, con gái là người tình kiếp trước của cha, vậy mà anh ta bế nó lại không chịu nghe như con nhà người khác. Nên phát điên lên chì chiết vợ không đoan chính này kia ạ. Lúc tức quá em mới bảo anh mà không tin thì đi mà thử ADN, con mình hay không còn ko biết, em mời anh ta ra ngoài, thì anh ta nổi điên dọa đánh em.”

Mấy người vây quanh nghe được cũng ngứa miệng nói vào mấy câu, hầu hết đều cảm thấy ngao ngán cho người đàn ông kia khiến anh ta tự nhiên thẹn, mặc dù trong bụng vẫn đang ôm cục tức với Ái Liên. Hoàng Bách có chút bất lực, xong vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, trước tiên là trấn an đám đông để họ bớt ồn ào, ảnh hưởng đến những bệnh nhi khác và người nhà của họ. Đang yên đang lành cả một đám người xúm lại ồn ào to tiếng rất mất hình ảnh của khoa cũng như cả bệnh viện.

“Mọi người bình tĩnh, chúng ta không phải người trong cuộc, trước tiên chưa nên chỉ trích hay chụp mũ người khác. Sự nóng giận không giải quyết được vấn đề, trước hết nghe tôi nói đã.”

Ái Liên mím môi, ngước mắt nhìn Hoàng Bách chờ đợi, những người khác cũng đổ dồn ánh mắt về phía anh.

“Anh này, thật ra thì có một vài trường hợp mà các ông bố khi bế con mình nhưng đứa bé lại không thích, thậm chí còn khóc ré lên giống như anh. Không phải vì nó không phải máu mủ của anh đâu, có thể mọi người không biết rằng trẻ sơ sinh có những ký ức từ trong bụng mẹ, theo nghiên cứu thì có đến 33% trẻ em có thể kể lại những ký ức của chúng khi còn nằm trong bụng mẹ, và 21% trong con số kể trên có thể nhớ rất rõ cảm giác của mình khi được sinh ra. Trí nhớ từ khi còn ở trong tử cung của bé sẽ cảm nhận rõ ràng cảm xúc của mẹ, đặc biệt sẽ nhớ được giọng nói khiến mẹ cảm thấy tức giận và buồn bã.”

Một vài người cảm thấy khó tin thì ồ lên hỏi ngược lại, “Ồ! Thật sao?”

Hoàng Bách tự tin mỉm cười với họ rồi gật đầu xác nhận, Diễn đàn mTruyen.net

“Đúng vậy. Bởi thế nếu khi mang thai bố thường làm mẹ tức giận thì có thể sau khi ra đời bé sẽ không thích bố. Mẹ mang thai đã rất vất vả rồi, lúc sinh nở cũng phải chịu nỗi đau gấp trăm lần những nỗi đau khác cộng lại, trong quá trình sinh nở, không chỉ mẹ mà cả bé đều trải qua khoảnh khắc sinh tử nên bố hãy yêu thương mẹ nhiều hơn. Ở đây chắc có các chị, các cô đã từng sinh nở thì sẽ biết đau đẻ là một trạng thái khủng khiếp như thế nào, có thể ví như một cuộc đấu tranh sinh tồn giành giật, em bé phải thu khớp sọ lại để chui ra. Mọi người hình dung ra không?”

Anh vừa nói, vừa dơ hai bàn tay của mình lên, người đàn ông kia và Ái Liên cũng những người khác đều bất giác hướng mắt nhìn theo. Hoàng Bách đan cài các ngón tay lại với nhau, gương mặt đàn ông với những đường nét hài hòa gần đạt đến sự chuẩn mực của tạo hóa ánh lên sự tinh thông, uyên bác giảng giải, cứ mỗi câu nói, các ngón tay đang đan lấy nhau lại sít sâu vào một chút cho đến khi đầu móng tay phải chạm khít vào kẽ ngón tay trái.

“Khớp sọ cài răng lược đang như này, nó phải thu bé lại như thế này.”

Hoàng Bách cũng gập đầu cúi xuống, cằm nép sát ngực, mô tả lại quá trình em bé phải chuẩn bị để chui ra khỏi bụng mẹ:

“Em bé phải ép đầu xuống và cúi tối đa để rúc ra được khỏi người mẹ.”

Cứ mỗi câu nói Hoàng Bách lại nhấn nhá, suýt xoa, khi thì nghiến răng nhăn nhó khiến người khác như cảm nhận được sự vật vã đau đớn của sản phụ trong lúc sinh nở ở ngay trước mặt mình.

“Mẹ đau nỗi đau của ống đẻ bị giãn, bị căng, bị xé, bị nhồi để cho em bé giành giật sự sống và chui ra, cũng đau cả nỗi đau của em bé. Đừng bảo khi sinh chỉ mẹ đau, cả em bé cũng đau. Mọi người từng xem những video mà người ta không may chui vào giữa hay chấn song sắt cửa sổ rồi sẽ thấy được, lúc chui ra đau đớn khổ sở như thế nào thì em bé cũng y thế. Bảo làm sao mà đứa trẻ hơn ba cân mấy có thể chui ra được khỏi cái lỗ bé ti như vậy? Là cả một quá trình giành giật để sinh tồn đấy ạ! Mẹ đau nỗi đau của mẹ, đau cả nỗi đau của em bé, nỗi đau cộng hưởng của hai mẹ con, nỗi đau của sự sống và cái chết. Nói chung là nó đáng sợ và kinh hoàng lắm. Nên là các bố hãy trân trọng mẹ, yêu thương em bé nhiều một chút…” Diễn đàn mTruyen.net

Người nói mà cổ họng cứ nghẹn nghẹn, người nghe đến lúc này cũng cay xè khóe mi. Người đàn ông kia thì thảm hơn một chút, anh không biết có phải vì thương vợ hay vì nghe Hoàng Bách miêu tả về quá trình vượt cạn của cả mẹ và bé cảm động quá mà khóc nữa thì cứ cúi gằm mặt xuống rưng rức mà không thể phản bác thêm lời nào. Bởi anh ta cũng đang tự vấn và kiểm điểm bản thân mình mà không thể phủ nhận chuyện trong thời gian vợ mang bầu đã thường xuyên nóng giận và cãi cọ khiến cô ấy phiền lòng như những gì Hoàng Bách vừa nói.

Những người xung quanh sau phút nghẹn ngào chỉ biết lắc đầu. Ai cũng biết cửa sinh là cửa tử, cũng luôn miệng nói đau đẻ bằng với nỗi đau khi bị gãy đến hai mươi cái xương sườn, nhưng họ chưa từng bị gãy xương, chưa từng sinh nở, làm sao biết nỗi đau ấy nó kinh khủng đến như thế nào để mà thật sự thấu hiểu và cảm thông cho những người từng ít nhất một lần trải qua ngưỡng cửa sinh tử ấy.

Nam My ở bên này nghe những lời Hoàng Bách nói mà nước mắt thương cảm tự động ứa ra từ lúc nào chẳng hay, một tay cô chạm vào bụng bầu, một tay đưa lên quệt ngang nước mắt. Người đàn ông kia chính là niềm tự hào của cô. Nhưng cái gì phải ra cái đó, sự tự hào và ngưỡng mộ ấy Nam My tạm thời cất vào trong lòng trước, ở kia đang có người muốn thừa nước đục “dê” bố của con cô.

Sau khi đám đông giải tán, Nam My mới bình thản đi tới gần Hoàng Bách, cô nheo mắt nhìn vào bàn tay đang ôm lấy cánh tay anh. Ái Liên không thèm ngại mà còn áp sát vào như muốn trêu tức cô,

“Nam My đấy à?”

“Vâng, chào chị. Là em đây, em tới khám thai.”

Cô đặt tay lên bụng bầu mới nhú, ngón tay lại gõ nhịp trên ấy như cố tình cho Ái Liên kia thấy. Nét mặt Nam My vẫn vô cùng tự nhiên, không biểu lộ rõ tâm ý trong lòng cho người ngoài nhìn thấy, cô chỉ khẽ cười khẩy rồi nghiêng đầu nhìn Hoàng Bách. Diễn đàn mTruyen.net

“Ami, chúng ta về thôi.”

“Xong rồi à anh?”

“Ừ, xong rồi, xin lỗi bắt em đứng đợi lâu thế.”

“Em ngồi mà.”

Nam My thản nhiên đáp, mắt lại hướng về phía hàng ghế chờ màu xanh coban phía sau lưng mình. Hoàng Bách vẫn đang hớn hở không để tâm đến chuyện người ta đang ôm tay mình, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Nam My lẫn việc định bước về phía cô thì bị níu lại mới phát hiện ra.

“Hoàng Bách, cảm ơn anh đã giúp em.”

“Ừ, ừ, không có gì đâu, em làm việc đi nhé.”

Hoàng Bách mê tơi rơi rụng gỡ tay Ái Liên ra rồi đi thẳng đến bên Nam My mà ra sức phân bua:

“Em đừng hiểu lầm.”

“Em không hiểu lầm, em có mắt mà. Là chị ấy ôm tay anh.”

Hoàng Bách ngờ vực, hết nhìn cô lại nhìn người đang đứng nheo mắt nhìn hai người,

“Em không tức giận à?”

“Sao em phải tức giận? Anh có ôm chị ấy đâu?”

“Em không ghen à?”

“Anh là cái gì của em mà em phải ghen?”

“...”

“Thôi em đi về đây.” Diễn đàn mTruyen.net

Dứt lời, Nam My mặc kệ Hoàng Bách bị phũ cứ đứng đực ra đấy, còn mình cắm đầu cắm cổ đi rất nhanh về phía thang máy, đôi mắt đen láy đã nheo lại, ai bảo là không ghen? Người ta đang rất là ghét đấy nhé, đúng là phụ nữ luôn có bản năng chiếm hữu rất cao, rõ ràng người của mình bị người khác bám, mặc dù anh ấy không hề có ý gì nhưng vẫn cảm thấy ấm ách khó chịu. Ái Liên thì lại thích đùa dai, rõ ràng từ lúc Hoàng Bách đến đã thấy có Nam My ở đó đang nhìn về phía họ, lại còn cố tình gây hiểu lầm trêu ngươi cô.

Nhưng mọi sự vui thích chỉ là ở thời điểm, lúc này nhìn Hoàng Bách cưng nựng dỗ dành Nam My mà lòng Ái Liên chợt lạnh ngắt. Cô ấy khẽ cười tự chế giễu bản thân, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng có được, nhưng lại chẳng nỡ dứt lòng buông bỏ, cứ cố chấp ôm hy vọng với anh.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Mới thứ hai đầu tuần, mà sảnh bệnh viện Đa khoa Quốc tế thành phố Biển đã không ngớt tiếng rì rầm, cửa nửa tiếng lại có trai đẹp xuất hiện khiến mấy cô lễ tân và nhân viên y tế thi nhau bàn tán. Hoàng Bách vừa khám xong cho một bệnh nhân thì có tiếng gõ cửa, anh rời mắt khỏi bệnh án nhìn về hướng ấy, trầm giọng lên tiếng:

“Mời vào.”

Cánh cửa vừa bật mở thì người bên ngoài đã thò đầu vào, nhưng không có ý đi vào trong. Hoàng Bách dim mắt nhìn anh ta, hất hàm hỏi:

“Hôm nay anh lại mang cô nào đến nạo thai nữa vậy?”

Người kia nhăn mặt, đầu mày đã nhíu sát lại với nhau, có chút không vui đáp:

“Tôi mang tiền đến cho cậu không thích à?”

“Em thích đỡ đẻ hơn.”

Người kia bĩu môi, vẫn nhất định không bước vào. Hoàng Bách xoay hẳn người nhìn anh ta:

“Thế anh không vào đi đứng đấy làm gì vậy?”

Lời Hoàng Bách vừa dứt, thì người kia cũng bị đẩy vào trong bằng một lực lớn, kèm theo tiếng quát trầm trầm như sấm:

“Vào thì vào đi, cứ thập thà thập thò.”

Người bị đẩy vào quắc mắt hậm hực lườm người kia một cái, “Anh bất lịch sự thế?”

“Đứa đứng chắn đường người khác mới bất lịch sự.” Diễn đàn mTruyen.net

Hoàng Vũ tay đút túi quần, thả mông ngồi xuống ghế xoay trước mặt Hoàng Bách, khinh khỉnh đáp lời Tuấn Trung đang hậm hực vì bị anh ta đẩy vào trong phòng, nếu không phải thân thủ nhanh nhạy thì suýt ngã nhào xuống đất.

Hoàng Bách nãy giờ vẫn thản nhiên nhìn họ cãi qua cãi lại, trong đầu còn đang tự hỏi sao hai người này lại rảnh rang mà kéo nhau đến chỗ anh cùng một lượt như vậy? Hoàng Vũ là anh họ của Nam My, đang công tác ở tổ trọng án của Phòng Cảnh sát hình sự, Công an Thành phố. Người còn lại là Phạm Tuấn Trung, quản lý còm của HL club, một tụ điểm ăn chơi bậc nhất của thành phố Biển này, anh ta cũng là “khách hàng” thường xuyên của Hoàng Bách, với số lần đưa phụ nữ đến đây nạo hút thai đếm đầu ngón tay còn thiếu.

Tuấn Trung khá bí hiểm, bề ngoài lạnh lùng như con thạch sùng, đúng chuẩn trai đẹp chỉ để ngắm. Biết đến Hoàng Bách cũng là nhờ Hoàng Vũ giới thiệu, mối quan hệ của họ cứ dây dưa từ người này liên quan đến người kia mà ra, rồi thân nhau lúc nào chẳng rõ.

“Rồi hai anh tự nhiên sao lại kéo nhau đến đây vậy?”

“Anh đưa bác Hồng đi khám tổng quát. Còn thằng này thì chịu, thấy thập thò ngoài cửa thì đạp vào thôi.”

“Bác thế nào rồi ạ?”

“Chỉ số bình thường, anh đợi lấy kết quả mấy cái xét nghiệm máu nữa, bác về công ty trước rồi.”

Tuấn Trung ngứa miệng hỏi đế vào một câu:

“Này, người đàn ông đi làm cảnh sát vì đam mê, sao anh không về công ty gia đình mà làm giám đốc có phải đỡ cực hơn không?” Diễn đàn mTruyen.net

“Câu trước của anh hình như đá câu sau rồi thì phải, anh bảo anh ấy làm cảnh sát vì đam mê rồi còn hỏi làm gì nữa?”

Một lời của Hoàng Bách khiến Tuấn Trung ngắn hết cả mặt lại, còn Hoàng Vũ lại được nước bật cười khoái chí, hất hàm khen ngợi:

“Mày đúng là xứng đáng làm em rể của anh. Thế nào, ông chú anh đã thỏa hiệp chưa?”

Hoàng Bác não nề lắc đầu, “Ami cũng phũ với em luôn rồi.”

“Thế nào, con ngỗng béo ngốc nghếch ấy nó lại dở chứng à? Hay phụ nữ có bầu tâm sinh lý bất ổn?”

“Em ấy bảo không tin em yêu em ấy. Còn bảo từ giờ không yêu em nữa.”

“Có mà không yêu, nó không yêu mày nữa anh đi đầu xuống đất.”

“Thật đấy, Ami không yêu em như trước đây nữa rồi em ấy toàn né tránh em. Hôm qua đồng nghiệp theo đuổi em áp sát cứ bám lấy, em ấy còn chả thèm ghen.”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đầu Xuân Tươi Sáng

Copyright © 2022 - MTruyện.net