Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 27: Ai là vợ anh?
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 27: Ai là vợ anh?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tim Nam My như vừa rơi cái thịch, người này hay lắm, da mặt anh ngày một dày hơn rồi thì phải, nói mà không biết ngượng mồm. Kia là tuyên bố chứ có phải xin phép cô đâu.

“Em không cho anh theo đuổi đấy, thì có làm sao không?”

“Anh cứ theo đuổi đấy, cứ yêu đấy, em làm gì được anh?”

“Anh… kệ anh, để em xem anh được mấy ngày.”

Hoàng Bách lụng bụng trong miệng:

“Chả phải mấy ngày, mà là cả đời.”

Nam My chẳng thèm cãi qua cãi lại với anh nữa mà leo lên giường ôm gấu cố đi ngủ. Anh thích làm gì thì tùy, để cô xem Hoàng Bách sẽ cố được đến đâu.

Hoàng Bách biết cô đã thỏa hiệp thì hớn hở leo lên theo, nhưng vừa dơ tay định ôm Nam My thì cô đã mang con gấu bông đặt chình ình ở giữa hai người, đúng là tự mình hại mình mà, biết thế chả thèm mua gấu nữa có phải xong rồi không. Nam My gác chân lên gấu, tay cũng ôm chặt nó, mặc kệ Hoàng Bách ở bên này khoanh tay trước ngực, hậm hực vì bị ghẻ lạnh, trừng trừng mắt nhìn lên trần nhà.

Nhưng chỉ hai phút đã nghiêng đầu nhìn sang, thấy Nam My đang mở mắt nhìn mình thì hỏi:

“Em không ngủ đi à?” Diễn đàn mTruyen.net

“Kệ em!”

“Hay là bỏ con gấu ra nhé, có anh rồi đừng ôm nó nữa.”

“Không.”

“Có phải hết mùi của anh rồi nên em không ngủ được không? Hay để anh ôm gấu đi, em đừng ôm nữa.”

Hoàng Bách vừa nói, vừa ngồi dậy cứ thế gỡ tay gỡ chân Nam My ra rồi nhấc con gấu đặt sang bên trái của mình. Nam My không động đậy cũng chẳng kháng cự cứ nằm yên xem anh định làm gì tiếp. Xong xuôi đâu đấy, Hoàng Bách tự tiện chen lại gần, một lần nữa nhấc tay nhấc chân cô đặt lên người mình, đúng tư thế ôm gấu khi nãy của Nam My. Còn cô thì cứ ngớ người ra ở đấy, vừa định xoay đi đã bị anh ôm giữ lấy, lại mang tay chân Nam My để lại tư thế như vừa rồi, tay cô cũng đem vòng qua ngực anh, chân gác lên hông Hoàng Bác, còn anh thì xoay người quay lưng lại.

“Anh làm cái gì đấy?”

“Làm gấu cho em ôm, cho em gác chân này.”

Nam My nhịn cười, anh đã nhiệt tình như vậy thì cô cũng chẳng dại gì mà không hưởng thụ, dù sao thì đây cũng là con anh, mẹ hưởng phúc con vậy.

“Sao anh lại quay lưng lại với em?”

Hoàng Bách nghe thấy thế liền hớn hở xoay lại, nhưng Nam My đã lật người quay lưng lại với anh. Nhìn vào tấm lưng đang rung rung vì nhịn cười của cô, Hoàng Bách bất giác cười theo, chẳng ngại ngần vòng tay ôm Nam My nép vào ngực mình.

Tay còn lại lần xuống xoa xoa bụng bầu đã nhô lên của cô.

“Anh làm gì đấy?”

Hoàng Bách vỗ nhè nhẹ rồi xoa lên ấy:

“Chúc con anh ngủ ngon ấy mà. Cuối tuần đi khám lại nhé, trước lúc đi khám em nói chuyện với con, bảo nó cho mình xem mặt với cả xem chim nhé!”

“Anh làm như nó nghe chắc, với chắc gì là con trai mà nói như thật vậy?”

“Nghe chứ, mẹ con đồng tâm, mọi hành động, lời nói, trạng thái cảm xúc của em con đều nghe và cảm nhận được hết đấy, nên là mẹ đừng buồn, đừng giận bố không là con cũng buồn theo đấy. Sau này ra đời nó mà ghét bố, không cho bố bế là mẹ cực đấy nhé!” Diễn đàn mTruyen.net

“Anh làm trò, đừng mang con ra làm cái cớ, em chả dám giận anh, có liên quan gì đâu mà giận.”

Bị Nam My phủ nhận, khiến Hoàng bách chạnh lòng, cô thật sự cứ phải hắt hủi anh như vậy với chịu được sao? Nhất định không cho anh một cơ hội nào sao? Thấy Hoàng Bách im, Nam My lại lên tiếng:

“Mà từ sau anh đừng mang cơm đến cơ quan em nữa.”

“Sao thế, đồ ăn không hợp khẩu vị em à? Anh dặn mẹ làm những món em thích rồi mà? Hoàng An cũng bảo em ăn hết mà, hay em ăn cố? Em không ăn được thì đưa nó ăn, chứ đừng ăn cố. Hay em thích ăn gì dặn trước anh chuẩn bị được không?”

“Không phải, ở cơ quan có bếp ăn, không cần phiền anh đến như vậy.”

Nghe Nam My nói thế, Hoàng Bách đã nóng lòng nhổm dậy, tay bám vai cô như muốn ép quay lại nhìn mình:

“Anh không thấy phiền, bếp ăn nấu chung cho tất cả mọi người làm sao mà đủ dinh dưỡng cho bà bầu được.”

“Em dễ nuôi, ăn gì chẳng được. Quan trọng là mất thời gian của anh, anh không nghỉ ngơi ăn trưa à mà cứ đi đi lại lại…”

Nam My biết mình buột miệng thì vội thu vai vừa bị Hoàng Bách giữ lại, cô cứ lo lắng cho anh như một phản xạ tự nhiên mà chính bản thân mình không ý thức được.

Cô định kéo chăn bỏ trốn thì chợt khựng lại khi cảm thấy phía sau lưng như có luồng khí nóng dần áp sát lại gần, chỉ vài giây đã bị người ở phía sau ôm ghì lấy, giọng Hoàng Bách trầm trầm mang hơi ấm vờn quanh tai Nam My: Diễn đàn mTruyen.net

“Em vẫn lo cho anh đúng không? Ami!”

“Không!”

Nam My kháng cự quá yếu ớt, còn người ở phía sau lại đánh úp như vũ bão, kệ cô cựa quậy vẫn nhất định không chịu buông tay, cứ mang mặt mình lởn vởn gần mặt cô, thỉnh thoảng còn cọ cả môi, mũi vào cổ vào vành tai Nam My khiến cô không lạnh lắm cũng muốn nổi da gà mà cúi gằm mặt né tránh.

“Anh muốn chết không hả? Bỏ ra cho em ngủ không?”

“Chúc em ngủ ngon.”

“Anh!”

Nam My quay ngoắt lại lườm Hoàng Bách, anh thế mà dám hôn lên má cô cái chụt, còn nhăn nhở cười cười ở đấy, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Nam My vừa tức vừa ngượng, lại tránh ánh nhìn đắm đuối của Hoàng Bách, trong mắt anh lúc này, vẻ ngại ngùng của cô thật sự rất đáng yêu. Anh còn định làm tới, mà Nam My như đoán được ý thì xoay người đi luôn, khiến Hoàng Bách lao đầu vào đám tóc mềm thoang thoảng hương thơm làm anh chưng hửng, lại bất lực bật cười.

“Chúc hai mẹ con ngủ ngon!”

Hoàng Bách thu cánh môi, hôn lên tóc Nam My, rồi vòng tay ôm cô vào lòng, không nghịch nữa.

Nằm một lúc, Nam My dần chìm vào giấc ngủ, cơ thể trong vòng tay Hoàng Bách theo đó cũng dần buông lỏng, nhẹ bẫng, không còn cố gồng lên để né tránh anh nữa. Nam My tự động xoay người rúc vào ngực Hoàng Bách tìm hơi ấm. Anh đưa mắt nhìn lên điều hòa, nhiệt độ phòng hơi thấp thì với tay sang bàn trang điểm lấy điều khiến tăng độ lên rồi kéo chăn mỏng đắp lên cho cô.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Thai ở cuối tháng thứ tư, thỉnh thoảng Nam My có thể cảm nhận được sự mấp máy chuyển động của con lên thành bụng, tuy chưa rõ rệt cho lắm mỗi lần như vậy cô lại mừng vui ra mặt, thật chỉ muốn khoe ngay cho người bên cạnh cùng biết, đặc biệt là bố đứa trẻ. Nếu họ cũng giống các cặp đôi khác, có lẽ Nam My đã ngay lập tức gọi cho Hoàng Bách để chia sẻ với anh cảm xúc mừng vui đến phát điên lên khi lần đầu cảm nhận được sự chuyển động của con, nhưng lại chỉ có thể tự vui một mình. Diễn đàn mTruyen.net

Như đã hẹn, cuối tuần Nam My được nghỉ, Hoàng Bách đến nhà đón cô tới bệnh viện khám thai, lần này cảm giác vẫn bồn chồn hồi hộp, giống hệt lúc đi khám lần trước.

Lúc nằm trên giường siêu âm mà tim Nam My vẫn đập thình thịch, dung dịch siêu âm mát lạnh được tán đều quanh bụng bầu. Hoàng Bách di chuyển dụng cụ siêu âm, thỉnh thoảng lại ấn nhẹ một cái khiến Nam My bất giác giật mình mà thảng thốt nhìn anh, cô để tâm đến đứa trẻ nhỏ như trái bơ trong màn hình siêu âm hơn cả bố nó. Mỗi lần như thế, Hoàng Bách lại mỉm cười nhắc nhở:

“ Em thả lỏng một chút, nhìn xem con cũng gồng lên theo em kìa.”

“Thật á?”

Hoàng Bách liếc mắt nhìn cái tay nhỏ xíu đang nắm chặt dây rốn gật đầu:

“Ừ.”

“Sao anh nhìn ra được thế?”

“Anh là bác sĩ, với cả con bảo anh thế.”

Nam My bĩu môi, lại ngước mắt nhìn vào màn hình siêu âm một lần nữa, mà trong lòng cô lúc này cứ hân hoan khó tả. Hoàng Bách nói nhiều lắm, nói là con có thể cảm nhận được ánh sáng mặc dù hai mắt nó vẫn nhắm tịt như kia, nói rằng con có thể cảm nhận được mùi vị của thức ăn qua nước ối nếu không may ngậm phải, vì vậy cô ăn gì con cũng cảm nhận được.

“Bắt đầu từ giờ em càng trò chuyện nhiều với con càng tốt.”

“Thật sự là con nghe được chúng ta nói hả anh?”

“Nghe được chứ chị, nhiều đứa trẻ thích được cưng nựng lắm ấy.” Cô điều dưỡng viên hỗ trợ bên cạnh hớn hở nói đế vào.

Nam My đưa mắt nhìn theo, nở một nụ cười với cô ấy, rồi âu yếm nhìn con.

“Ơ, ơ, có phải nó cười không anh?”

“Ừ, cười đấy, môi nhếch nhếch lên kìa, sau này cười đểu phải biết.” Diễn đàn mTruyen.net

Hoàng Bách bật cười, lại dí dụng cụ siêu âm vào khu vực mặt đứa trẻ để cô nhìn rõ hơn biểu cảm của con, tuy mờ nhạt nhưng người làm mẹ vẫn cơ hồ thấy được.

Nam My thích thú chăm chú nhìn đứa trẻ trên màn hình siêu âm, màn hình màu 4D có khác, nhìn rõ nét hơn rất nhiều. Hoàng Bách lại nhấn nhấn trên bảng điều khiển cái gì đó, rồi nhoài người ghé lại gần hỏi Nam My:

“Em có muốn biết là con trai hay gái không?”

Nam My hứng khởi hấp háy mắt gật đầu, nhưng rất nhanh đã để ý thấy khóe môi Hoàng Bách vẽ lên nụ cười gian thì mím môi chờ đợi. Anh cười cười mặc cả:

“Hôn anh một cái, rồi anh nói cho.”

Rồi mang mặt dí sát lại gần hơn, Nam My theo phản xạ đẩy mặt Hoàng Bách ra:

“Không cần nữa.”

Cô làm mặt giận dỗi nguýt anh một cái, rồi láu cá ngoảnh sang nói với nữ điều dưỡng viên đang loay hoay gõ lại những chỉ số của thai nhi mà Hoàng Bách đọc.

“Em, em nhìn hộ chị xem là trai hay gái.”

Cô gái hớn hở vừa định mở miệng nói thì bắt gặp ánh nhìn của Hoàng Bách liền biết điều nhịn lại:

“Dạ em không được phép tiết lộ giới tính thai nhi ạ!”

Không dụ dỗ được cấp dưới của Hoàng Bách, Nam My quay sang nguýt anh, rõ ràng là cô kia sắp nói với cô rồi, vậy mà bị anh dọa sợ. Hoàng Bách lại chẳng thèm sợ cứ nhây ra đấy, còn chu mỏ lên trêu ngươi cô. Nhưng anh quên mất người ta mới cầm đằng chuôi, Nam My phụng phịu:

“Lát em tự về, từ nay anh đừng có mà sang nhà nữa, không em khoe bố.”

“Thôi thôi cho anh xin, anh trêu thôi mà, anh nói cho em biết là được mà.”

“Em không nghe nữa, đợi con sinh ra khác biết là trai hay gái.” Diễn đàn mTruyen.net

Hoàng Bách tự nhiên bị dỗi ngược thì méo hết cả mặt lại, nữ điều dưỡng ở bên cạnh nhìn hai người chỉ biết cười. Thường ngày anh đều nghiêm túc, và chủ động cũng ít bị ai dỗi ngược kiểu ấy, vậy mà ở trước mặt vợ tương lai lại trở nên trẻ con đến như vậy khiến cô gái kia thật sự thích thú thì đã chắc mẩm phải kể cho mọi người nghe mới được.

Chỉ một lát nữa mà cả khoa không biết chuyện bác sĩ Hoàng Bách có cái nóc nhà to đùng, lại còn bị dỗi thì mới là lạ.

Sau khi kiểm tra xong, Hoàng Bách dặn dò Nam My phải uống nhiều nước, nước ối của cô hơi ít so với mức cho phép. Nam My hơi lo lắng, thắc mắc:

“Vẫn ít sao? Mỗi ngày em đều uống hai lít hơn ấy.”

“Em phải uống gấp đôi, vừa tốt cho da vừa tốt cho con.”

“Nhưng uống nhiều mắc tiểu nhiều lắm, đi suốt.”

“Gắng một chút, thai càng lớn sẽ đè lên bàng quang, nên hay cảm thấy buồn tiểu. Tình trạng này sẽ kéo dài đến lúc sinh. Khổ thân vợ anh.”

“Ai là vợ anh?”

“Em.”

“Nhận vơ, để em tự lau.”

“Thôi, anh lau cho, em cứ nằm im đấy nghỉ ngơi một chút hãy ngồi dậy, em về luôn hay đợi anh?”

Hoàng Bách vừa lau sạch gel siêu âm cho Nam My vừa hỏi han, rồi cẩn thận kéo áo cô xuống, che đi bụng bầu. Cô chăm chú nhìn theo tay anh ậm ừ: Diễn đàn mTruyen.net

“Em về chứ, sao mà ngồi chờ anh đến chiều được.”

“Thế đợi anh kiểm tra xong một thai phụ nữa rồi đưa em về.”

“Em sang phòng anh đợi hả?”

“Không, ở đây đi, có ghế chờ mà. Chờ anh tí thôi, chỉ khám lại trước sinh thôi. Nhanh lắm.”

Nam My ngoan ngoãn định ra ghế ngồi, liền bị Hoàng Bách kéo lại, cô khó hiểu cau mày, “Sao nữa?”

Anh tinh quái chỉ lên môi mình, đá lông nheo với cô:

“Thế không hôn thật à?”

“Không. Anh nhây thế, ở đây còn có người khác đấy.”

Nam My lụng bụng đẩy tay Hoàng Bách, nhìn dáng vẻ ngại ngùng của cô khiến anh phì cười, tay buông ra rồi mà vẫn đắm đuối nhìn theo người ta không rời mắt.

Nam My mặt đỏ tía tai, ra ghế ngồi đợi Hoàng Bách. Lần đầu cô được ở trong phòng xem anh khám thai cho người khác, cũng chỉ là siêu âm và đánh giá tình trạng sức khỏe của thai nhi và thai phụ, nhưng cảm giác khác hẳn khi vừa nằm trên ấy. Cô cứ chăm chú nhìn anh, ngồi ở vị trí này chỉ có thấy một chút sườn mặt và chóp mũi của Hoàng, thỉnh thoảng lại thấy da ở quai hàm động đậy qua từng lời nói của anh với thai phụ.

Hoàng Bách cực kỳ hòa nhã và ân cần, lúc nào cần hài hước vẫn bông đùa khiến thai phụ kia thỉnh thoảng lại bật cười híp cả mắt. Anh như thế này thì bảo làm sao không đầy vệ tinh bu bám.

Lúc nhận kết quả và tư vấn hình thức sinh, thai phụ kia liếc trái liếc phải rồi e dè hỏi:

“Bác sĩ này, hay là cho em đẻ mổ được không?”

“Sao mà phải đẻ mổ? Sinh thường được mà, tình hình sức khỏe ổn định, thai thuận đẻ thường được mà.”

“Nhưng mà…”

Thấy thai phụ ngập ngừng có vẻ khó nói, Hoàng Bách liền dừng bút đang kê đơn ngước mắt nhìn chị ta, người kia thoáng đỏ mặt né ánh nhìn của anh. Hoàng Bách ôn tồn mở lời:

“Chị cứ nói đi, có gì mà ngại?”

Nữ điều dưỡng đang ngồi máy tính ngoảnh mặt nhìn sang một cái, nhưng rất nhanh đã thu mắt về. Nam My ở bên này cũng chỉ nhìn thoáng qua, rồi ý nhị lôi điện thoại ra xem, tránh cho chị gái kia cảm thấy khó xử, chắc là chuyện tế nhị nên mới ngại thế. Diễn đàn mTruyen.net

Lia mắt một lượt, không thấy ai để ý đến mình nữa, thai phụ mới mạnh dạn lên tiếng:

“Em nghe nói sinh thường chỗ ấy sẽ giãn rộng ra, mà anh xem đứa trẻ hơn ba cân mấy lận, em sợ… Chồng em sẽ chán em mất, thôi cho em đăng ký sinh mổ cho nó khít ạ!”

Nghe chị ta thắc mắc, gương mặt nhỏ nhắn cũng biểu cảm vô cùng mà Hoàng Bách phì cười, thu hút cả sự chú ý của Nam My, cô cũng tò mò về vấn đề ấy mà dỏng tai nghe. Nói thật là Nam My luôn thắc mắc là làm sao đứa trẻ to như vậy lại có thể chui ra được khỏi bụng mẹ, chỗ đó nhỏ lắm, thật sự rất nhỏ, lúc Hoàng Bách đi vào dù say nhưng sự đau đớn của lần đầu ấy cô vẫn có thể cơ hồ cảm thấy một cách rõ rệt.

Nghĩ tới lần đó Nam My bất giác nóng mặt, chuyện đêm hôm ấy lại lờ mờ hiện ra trong đầu cô. Thú thực là từ lúc mang thai, nội tiết tố thay đổi, cũng làm tăng sự ham muốn một cách lạ thường, mỗi lần ở bên cạnh Hoàng Bách, lúc anh ôm cô, động chạm lung tung, không biết anh thế nào nhưng Nam My rất rất nhẫn nhịn mà suy nghĩ trong sáng lắm để không bị sự ham muốn sinh lý điều khiển lý trí của mà dở trò “dê” anh.

“Tức là sợ vùng kín rộng hoác ra không khép được lại như cũ sau khi sinh ấy hả?”

“Vâng!”

“Đây là lầm tưởng của hầu hết các chị em, rằng việc sinh mổ sẽ không khiến nơi đó giãn rộng ra.”

“Thế không phải ạ?”

“Không, trong thai kỳ, đặc biệt là giai đoạn cuối khi sắp kết thúc thai kỳ thì dưới tác động của nội tiết, các cơ quan trong cơ thể đặc biệt ở vùng khung chậu, ví dụ như là vùng kín, khớp xương, dây chằng… của người phụ nữ sẽ giãn rộng ra để tạo điều kiện tối đa cho em bé chui ra khỏi đường dưới theo sinh lý tự nhiên của loài người. Nên là dù sinh thường hay sinh mổ thì chỗ đó vẫn giãn ra mà thôi. Còn vấn đề là giãn nhiều hay ít thì là do cơ địa của từng người, ai giãn thì nó vẫn giãn mà ai khít thì nó vẫn khít. Còn chồng mà chê thì bảo anh ta không nên lấy vợ, mà lấy vợ rồi thì không nên cho sinh con, cách tốt nhất là làm người tình thôi.”

Nghe Hoàng Bách nói và thai phụ kia muốn toát mồ hôi, chị ta nuốt khan xuống, lúc này đã hết ngại, liền sốt sắng hỏi lại: Diễn đàn mTruyen.net

“Thật ạ? Bác sĩ không lừa em chứ?”

“Lừa chị làm gì chứ, em nói thật mà. Đứng trên cương vị bác sĩ chịu trách nhiệm thăm khám cho chị suốt từ đầu thai kỳ đến giờ, em luôn muốn mọi điều tốt nhất cho thai phụ của mình thôi, chị mẹ tròn con vuông chúng em mới tận trách.”

“Bác sĩ có vợ chưa ạ?”

Hoàng Bách chợt ngoảnh về phía sau, đăm đắm nhìn Nam My, nở nụ cười rất nhẹ đáp lại:

“Vợ em cũng đang mang thai, em không hy vọng cô ấy có quá nhiều mối lo ngại sau sinh nở như vậy. Chị yên tâm, em thấy anh nhà chị lo cho chị lắm, không nghĩ nhiều thế đâu.”

“Vợ bác sĩ thật hạnh phúc quá ạ! Có chồng làm bác sĩ khoa sản thích thật.”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngải Miến Điện

Copyright © 2022 - MTruyện.net