Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 26: Anh chính thức theo đuổi em
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 26: Anh chính thức theo đuổi em

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ông Chiến tức vợ nhưng không muốn tranh cãi, ông cho Khải Nam học trường nề nếp như quân đội là muốn nó được rèn giũa từ bé, chứ không phải vì thằng bé bất trị nên mới phải cho vào đấy để kìm kẹp. Hoa thì xót con, lại nghe người ta đồn thổi lung tung nên cứ hậm hực suốt với chồng về chuyện trường lớp của con suốt mấy năm nay.

Khải Nam tuy hiếu động nhưng chưa từng phạm phải lỗi nghiêm trọng như lần này, sự việc thằng bé đánh bạn có hai luồng ý kiến trái chiều, nhiều bạn bè thân thiết với Khải Nam nói rằng vì một bạn nữ cùng lớp, chính là cô bé nhân chứng có mặt trong phòng hiệu trưởng lúc chiều mà ông Chiến gặp, bị bắt nạt nên Khải Nam mới ra mặt bảo vệ. Một số đứa khác thì bảo vì thằng kia trêu ghẹo bạn gái của Khải Nam nên bị đánh, thành ra mọi chuyện cứ rối tung rối mù lên.

Mà dư luận có vẻ nghiêng về luồng ý kiến thứ hai hơn nên càng khiến ông Chiến cáu giận, cứ nhìn thấy cái vẻ lầm lì của con trai lúc này là nóng máu. Diễn đàn mTruyen.net

Bữa tối Khải Nam giận dỗi bố cứ nhốt mình trong phòng không xuống ăn, bà Hoa lo lắng muốn mang cơm lên cho con trai lại bị chồng cản:

“Em đừng có chiều nó sinh hư, mười tám tuổi đến nơi rồi không phải đứa trẻ lên ba mà động nói đến là giận dỗi, không học hành tử tế cho đi lính, không ăn nhanh hết giờ thì đói rã họng chứ ở đấy mà hờn dỗi à?”

“Anh cứ như thế bảo sao con nó không bất mãn, anh tưởng chỉ có kỷ cương của các anh mới dạy con người ta lớn khôn được thôi à? Hừ!”

“Bố mẹ bình tĩnh, chuyện đâu cũng sẽ có cách giải quyết, để dọn dẹp xong con nói chuyện với em, Khải Nam nhà mình không phải đứa bất trị. Nó là con trai cũng có tự tôn của mình, cứ đe nẹt mắng mỏ phản tác dụng ạ!” Diễn đàn mTruyen.net

Nghe Nam My nói phải, bà Hoa không lên với con trai nữa mà giận dỗi chồng không thèm nói với ông Chiến tiếng nào. Nam My chỉ biết cười khổ lắc đầu, bình thường họ không hay cãi cọ to tiếng, nhiều lúc mẹ cô vô lý thật nhưng bố đều nhẫn nhịn cho êm cửa êm nhà. Cũng tại mẹ kém bố mười tuổi lận, nên nhiều khi tính khí không khác gì đứa trẻ thích làm nũng chồng để được dỗ dành, chứ không phải vô lý đến mức quá đáng bởi vậy bố Nam My chiều được.

Trong lúc rửa bát, bà Hoa liếc thấy con gái lôi hộp đựng cơm ra rửa lại thì thắc mắc:

“Lại một cái hộp khác à?”

Nam My đưa mắt nhìn lên giá bát, đã cái hộp đựng cơm thứ ba rồi thì tủm tỉm cười:

“Vâng, hôm nay màu hồng.”

“Chắc nó mua luôn bảy sắc cầu vồng cũng nên, Hoàng Bách thật có lòng.”

“Vâng, có lòng, anh ấy luôn chu đáo.”

Thấy con gái không mấy mặn mà, bà Hoa đâm ra lo lắng, lại buột miệng hỏi han:

“Thế nó có ăn cơm trưa luôn ở đấy không?”

“Không ạ, anh ấy mang cơm đến cho con rồi đi luôn. Cũng vội ạ! Giờ nghỉ trưa có một tiếng rưỡi thôi.”

“Tính cả đi cả về mất cả tiếng rồi, thế nó ăn uống, nghỉ ngơi vào giờ nào?” Diễn đàn mTruyen.net

Lời mẹ nói khiến Nam My tự nhiên nhói lòng, Hoàng Bách ăn trưa và nghỉ ngơi vào giờ nào? Đoạn đường từ bệnh viện đến cơ quan của cô ngược hướng với nhà anh. Muốn mang cơm cho Nam My Hoàng Bách phải đi đúng một vòng, từ bệnh viện về nhà lấy cơm, rồi mang tới đồn công an rồi lại từ đồn công an trở về bệnh viện. Cô cứ đăm chiêu nhìn hộp cơm còn dính nước trên tay, lòng dâng lên sự áy náy, cũng lo cho sức khỏe của anh.

Gần một tuần nay Hoàng Bách cũng bận trực ở bệnh viện, nhưng lúc rảnh buổi tối vẫn sang nhà, mang cho cô hoa quả và đồ ăn vặt tốt cho bà bầu, còn dặn dò đủ thứ, cả trò chuyện, thai giáo với đứa trẻ trong bụng. Tuy đã cự tuyệt anh, nhưng cô không cấm Hoàng Bách gặp con, bởi vậy cho phép anh đến gặp mình. Hoàng Bách biết điều cứ đến hơn mười giờ một chút là đứng lên ra về để Nam My đi ngủ sớm, lần nào cũng cũng đợi cô ngủ rồi mới về hẳn.

Hôm nào anh cũng đứng bên ngoài cổng, đợi Khải Nam thông báo chị gái ngủ rồi mới lầm lũi trở về nhà. Việc quan tâm mẹ con Nam My dường như trở thành thói quen khó bỏ của Hoàng Bách, hôm nào không ngứa miệng hỏi han, dặn dò cô được mấy câu là y như rằng sẽ bứt rứt không yên.

Khải Nam bị bố mắng còn mang ra so sánh với chị gái nên giận lây sang cả cô, thấy Nam My đi vào phòng mình còn làm ngơ. Nam My đặt một bát ngũ cốc ăn liền gồm các loại hạt dinh dưỡng xuống cái bàn gần chỗ em trai ngồi, rồi leo lên ngồi bên cạnh. Khải Nam nguýt chị gái một cái rồi ngoảnh mặt đi.

“Thế nào, bị bố mắng rồi giận cá chém thớt hả?”

“Thèm vào, ai dám giận con gái cưng của bố. Chị là nhất ai mà tranh giành được, mỗi mình chị là con gái của bố. Em chắc con rơi.”

Nhìn dáng vẻ cáu kỉnh giận lẫy mà vẫn đáng yêu của em trai, Nam My không nhịn được mà với tay vít đầu thằng bé xuống xoa lấy xoa để khiến nó vừa khó chịu vừa buồn cười. Khải Nam nhỏ hơn Nam My tám tuổi, từ bé cứ dính lấy chị, thích được chị gái xoa đầu lắm, nhưng lúc này đang giận nên giả đò vùng vằng né tránh:

“Chị xê ra, rối hết tóc em rồi.”

Nam My vừa cười vừa xoa bụng, mách tội em trai với đứa nhỏ trong đấy:

“Con xem xem, cậu Khải Nam trẻ con chưa kìa, bị ông ngoại mắng liền giận dỗi lây sang mẹ. Sau này tè dầm lên người cậu cho mẹ biết chưa?”

“Bày trò, nó bé tí thế làm sao mà nghe được.” Diễn đàn mTruyen.net

“Ai bảo, cháu nghe thấy đấy, lúc bố cháu gọi cháu còn đạp cơ. Cậu Nam mà không thương cháu, sau này cháu lớn không bế em bé cho cậu đâu.”

“Ai thèm nhờ.”

Nam My cười trừ, nheo nheo mắt ngắm nhìn em trai, thằng bé lớn quá rồi, cô lại vô thức đưa tay xoa đầu nó, lần này tiết chế, xoa nhẹ nhàng hơn, còn lẩm bẩm:

“Lớn lắm rồi, cao hơn cả chị. Chắc phải mét bảy ấy nhỉ?”

“Bảy bẩy.”

“Ồ cao thế á, kém anh Bách có hai phân thôi à?”

“Em còn lớn, anh Bách của chị hết tuổi lớn rồi, sau này rồi cũng thấp hơn em thôi.”

“Hay lắm, thế có người yêu rồi à?”

Khải Nam mặt đỏ phừng phừng chối:

“Ai bảo?”

“Thế cái cô bé mà em bảo vệ đấy là ai?”

“Bạn cùng lớp em.”

“Chứ không phải người yêu thật à?”

“Không, con bé ấy cứ ù ù cạc cạc, suốt ngày bị mấy thằng kia trêu ghẹo cũng không há được cái mồm ra cãi trả, hôm nay bị thằng chó kia bóp vếu…” Diễn đàn mTruyen.net

Bị chị gái nhìn chằm chằm, Khải Nam hơi ngượng mồm thì ngừng lại, mím chặt môi né tránh ánh nhìn của Nam My. Trông dáng vẻ ngại ngùng của em trai, Nam My không trêu nữa, chỉ tủm tỉm cười hỏi:

“Nên là em đánh nó?”

Khải Nam gật đầu, Nam My bất thình lình tét một cái thật mạnh vào đùi em trai khiến thằng bé giật bắn cả mình rú lên, “Đau!”

“Thế thì đánh quá hay luôn, nói xem đánh nó thế nào?”

“Thì như chị dạy đấy, nhưng mà em bị đình chỉ học ba ngày, bố bảo sẽ bị phê vào học bạ.”

Nhìn cái mặt ỉu xìu của em trai, khiến Nam My cười chảy cả nước mắt, Khải Nam cứ ngơ ngác nhìn theo, khi nãy bị tét vào đùi cứ tưởng là sẽ tiếp tục bị chị gái giáo huấn giống bố lúc chiều nữa, nhưng Nam My lại hưởng ứng khiến nó cũng nguôi ngoai đi phần nào mà cởi mở hơn với cô.

“Thế nó có đánh em không?”

“Có nhưng không sao, nhẹ hều, có hai thằng đi cùng mà không dám nhảy vào, bọn ấy thua em môn võ thuật ở trường nên chỉ biết nhìn thôi. Chị, chị không mắng em à?”

“Sao mà mắng?”

“Giống bố lúc chiều ấy, mắng em không ngóc được mặt lên.”

“Sao em không nói lý do với bố?”

“Không thích. Bố sẽ lại bảo là đàn ông không biết dùng cái đầu chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề thôi.” Diễn đàn mTruyen.net

“Ờ, thế thì bị mắng chả oan, bố làm trong ngành chỉ tin vào chứng cứ, và căn cứ hoàn cảnh phát sinh sự vụ, cái này là bệnh nghề nghiệp rồi. Là do em không tự bào chữa cho mình đấy chứ, sau này làm sao theo ngành được.”

“Em chả thèm theo. Hứ. Đằng nào mà chả bị chửi, mắc gì giải thích nhiều cho mất công.”

“Thế lúc họp phụ huynh, bé kia không làm chứng cho em à?”

Khải Nam chầm chậm lắc đầu, lại nhấn mạnh:

“Đã bảo nó ù ù cạc cạc, lúc ấy run như cầy sấy cứ cắm gằm mặt xuống khóc có biết trời trăng là gì nữa đâu, chắc là sợ quá. Thôi kệ đi.”

“Kệ là kệ thế nào, muốn chịu oan à? Chị là cảnh sát, bố là cảnh sát lại để em chịu oan ức hay sao? Nhà thằng kia quá quắt quá thì kiện, sợ quái gì, ở trường có phải có mình nó với em đâu. Bạn bè đầy ra đấy thế nào chả có đứa làm chứng.”

“Nhưng mà…”

“Em sợ bé kia sẽ bị chúng nó trả thù chứ gì?”

Khải Nam im lặng gật đầu, chị gái đúng là đi guốc trong bụng cậu. Nam My bất chợt ôm chầm lấy em trai cảm thán:

“Ôi soái cả của cuộc đời chị, em lớn thật rồi. Nhưng im lặng không phải cách giải quyết, em không thể bảo vệ bạn ấy mãi được. Phải để bạn ấy đối diện với thực tế để sau này còn tự bảo vệ mình chứ, nếu hôm nay không phải trong khuôn viên nhà trường, không có em xuất hiện kịp thời mà là ở nơi hoang vắng, không người qua lại bạn ấy lại bị ức hiếp thì làm sao?”

Câu hỏi của chị gái, Khải Nam không trả lời được, ở lứa tuổi của cậu không suy nghĩ sâu rộng được như vậy, chỉ đơn thuần là thấy bạn nữ bị bắt nạt thì ra tay bênh vực thế thôi. Diễn đàn mTruyen.net

Sau cuộc trò chuyện đả thông tư tưởng cho em trai, Nam My trở về phòng tắm rửa, tháng tám mà thời tiết vẫn oi nóng khó chịu, đứa bé trong bụng cũng ngày một lớn hơn, cô đứng trước tấm gương treo trong phòng tắm cứ nghiêng trái, nghiêng phải ngắm nghía bụng bầu đã hơi nhô lên, nhìn cơ bụng căng căng trông cũng hay ho ra trò. Còn nhớ hồi trước lúc béo phì cái bụng to như cái trống mà mỡ nó dồn thành hai ngấn, đè ép lên nhau tràn sang hai bên, tràn lên cả cạp quần chứ không thuôn thuôn căng đều như thế này. Nam My bất giác phì cười, lại run run lướt lên những vết rạn màu trắng sữa trên da thịt, khẽ thở dài một cái.

Cô tắm xong thì người ngợm sảng khoái cũng mang theo cơn buồn ngủ lúc chiều ở cơ quan đánh bay đi mất. Thế nào mà lúc ấy thèm ngủ dã mãn, công việc của Nam My thời gian này hầu như chỉ có nhập liệu và hoàn thành hồ sơ sổ sách, không phải làm án cũng chẳng phải chạy đôn chạy đáo chỗ này chỗ kia nên khá nhàm chán, phòng thì ngồi điều hòa, khiến hai mắt vừa mỏi vừa buồn ngủ cứ muốn híp dí lại với nhau. Khi ấy trong đầu cô tự nhủ, chỉ cần được về nhà, đặt lưng xuống giường một cái liền lăn đùng ra ngủ, ấy thế mà có ngủ được đâu.

Nam My mang sách dành cho bà bầu ra đọc, mọi thứ chẳng chút lạ lẫm với cô, bởi cái gì cần thiết Hoàng Bách đều nói và chuẩn bị sẵn hết cả rồi nên Nam My mang thai rất nhàn, ngoài việc thỉnh thoảng chán ăn, thèm đồ ngọt và mệt mỏi một chút thì mọi kiến thức cũng như dinh dưỡng đều được anh khéo léo nhồi cho, thành ra cứ nhớ như đã từng đọc qua, xem qua sách hướng dẫn.

Có chồng là bác sĩ khoa sản kể cũng nhàn, Nam My trộm nghĩ rồi tự cười một mình. Đến mười hai giờ đêm mà hai cái mắt cô vẫn chong lên như mắt cú, hết nằm bên này lại vật sang bên kia, không làm sao mà chợp mắt được, bụng lại có chút đói. Nam My lóp ngóp bò dậy, xỏ dép đi xuống nhà tìm đồ ăn.

Cô không bật điện vì sợ làm mọi người thức giấc, chỉ mở đèn flash rồi lần mò trên tủ để đồ ăn vặt dưới phòng bếp, lấy được hộp ngũ cốc ăn liền mix hạt thì ôm ra bàn ăn ngồi. Nam My trút ngũ cốc ra nửa cái bát tô bằng nhựa rồi ngồi nhặt ăn ngon lành, tiếng nhai hạt như loài gặm nhấm phát ra đều đều trong bóng tối. Diễn đàn mTruyen.net

Khải Nam mắt nhắm mắt mở bước xuống cầu thang tìm đến tủ lạnh lấy nước uống, vừa cất xong chai nước vào tủ, ngoảnh mặt nhìn ra phía bàn ăn thì giật mình chết khiếp, bị cái bóng chị gái dọa cho hết hồn, không tự chủ hét lên:

“Ôi con ma!”

“Ai là con ma? Bé cái miệng thôi cho bố mẹ ngủ.”

“Giời ơi! Chị làm em hết hồn, chị làm cái khỉ khô gì mà không mở đèn lên vậy, đã thế thấy người ta xuống cũng không lên tiếng. Lại tìm đồ ăn, chị đói hay không ngủ được thế ạ?”

“Cả hai, ăn không?”

“Thôi, lúc nãy chị mang lên phòng em vẫn còn kia kìa.”

Khải Nam lắc lắc đầu, may mà Nam My để tóc ngắn chứ mà tóc dài lũ lượt rồi buông xõa ra nữa thì có mà són tiểu ra quần mất. Cậu khẽ rùng mình xoa xoa cánh tay, liếc chị gái một lần nữa rồi chạy biến lên phòng, vừa nằm kềnh lên giường đã vội quơ lấy điện thoại gọi đi. Đầu dây bên kia rất nhanh đã nghe máy, Hoàng Bách cũng mới xong việc, vừa lên giường còn chưa kịp ngủ, thì Khải Nam đã gọi tới.

“Anh đây! Sao đấy?”

“Anh làm ơn làm phúc sang nhà mang vợ con anh đi ngủ hộ em cái, chị lại lần mò tìm ăn như con ma xó ý, dự là cả đêm lại ngồi dưới đấy trong cái mắt lên cho mà xem. Em thấy chị đổ nửa bát tô ngũ cốc rồi đấy, ngồi nhặt từng hạt đến sáng là vừa.”

“Chị em lại mất ngủ à?”

“Vâng, thế anh có sang không?”

“Bố em ở nhà không?”

“Có, cơ mà bố ngủ rồi, anh sang không để em mở cổng để cửa cho?”

“Có sang luôn giờ, anh đi bộ. À không anh nhờ Hoàng An chở sang, mở cửa cho anh với. À đừng nói cho chị em biết nhé, dụ chị lên phòng đi, nhớ làm sao để chị đừng chốt cửa đấy.”

“Rồi, anh sang nhanh em còn đi ngủ. Hôm sau hầu em ba trận game đấy, em bị đình chỉ học ba ngày cơ, rảnh lắm.” Diễn đàn mTruyen.net

“Sao bị đình chỉ đấy?”

“Đánh nhau, mà thôi dài lắm anh sang rồi bảo chị kể cho mà nghe, không thì lúc nào đá game em kể cho. Sang luôn đi đấy nhớ không bố mà thức dậy là em chịu kệ anh đấy.”

Khải Nam thều thào như sợ bị nghe thấy, Hoàng Bách cúp máy rồi nhanh chóng chạy sang phòng em gái dựng Hoàng An dậy để chở mình sang nhà Nam My.

Khải Nam sau khi dụ được chị gái lên phòng thì mở cửa sẵn, đi ra cổng ngóng anh rể tương lai, thỉnh thoảng còn ngoái vào xem có động tĩnh gì không, mới đứng một lúc mà muỗi đốt đỏ hai bắp chân, còn chẳng dám đập cứ chân này co lên gãi chân kia đến tội, ba ván game có lẽ là lỗ so với số máu mà bọn muỗi lấy đi của cậu rồi.

Hoàng Bách được Khải Nam vẽ đường thì rón rén nhẹ bước lên phòng Nam My, từ từ mở cửa, nhưng vừa chui được vào đang lúi húi kéo cửa lại thì cánh tay đã bị vặn ngoéo ra đằng sau, chưa kịp ư hử tiếng nào thì kheo chân đã bị đạp trúng rồi một phát bị lôi giật ra sau và dúi ngã xuống sàn nhà, đầu anh bị tay Nam My đè cứng áp sát sàn nhà mát lạnh. Cả người cô ngồi chồm lên lưng anh, nghiến răng tra hỏi:

“Ai?”

“Anh, Ami là anh.”

“Hoàng Bách? Sao anh lại ở đây? Làm sao vào được nhà vậy?”

“Em bỏ tay ra trước để anh đứng lên đã.”

Nam My lúc này mới ý thức được tư thế của hai người, cô buông tay đứng dậy rồi đi về phía giường ngồi xuống để mặc Hoàng Bách tự lết cái xác lại gần. Nam My có thói quen lên giường là tắt điện tối om, Hoàng Bách chớp chớp mắt điều chỉnh tầm nhìn cho quen với bóng tối, vừa ngồi xuống bên cạnh đã hỏi han: Diễn đàn mTruyen.net

“Khải Nam bảo là em lại mất ngủ à?”

“Thì làm sao? Em tự khác cân bằng được anh về đi.”

“Không, anh không về. Anh lo cho em.”

Nam My cười nhạt, cố dằn sự tăng động của trái tim đang nhảy loạn trong ngực trái kia lại, đăm đăm nhìn Hoàng Bách. Trong bóng tối cả hai chỉ nhìn thấy bóng mắt đen hun hút của đối phương nhưng lại như chứa đầy cảm xúc. Nam My có chút ngại thì rủ mắt nhìn xuống, “Anh đừng cố làm gì, em không yêu anh nữa đâu.”

“Thì kệ em, trước đây lúc em yêu anh, anh có cấm em đâu. Giờ anh nói cho em biết, anh chính thức theo đuổi em đấy. Có làm sao không?”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Anh Lệ, Hãy Buông Tay! - Diệp Văn Văn

Copyright © 2022 - MTruyện.net