Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 25: Có chắc là yêu?
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 25: Có chắc là yêu?

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong một giây nào đó, trái tim Nam My như vừa nhảy lệch đi một nhịp, lời Hoàng Bách vừa hỏi thật sự đã gây chấn động mạnh với cô. Nhưng rất nhanh Nam My đã tự dằn được lòng mình, cô khẽ nhoẻn miệng cười, chầm chậm lắc đầu. Cô không để anh lừa nữa đâu, cũng không tự lừa dối bản thân mình rằng sẽ có ngày anh thật sự yêu cô nữa đâu. Nam My không chịu được cảm giác được gieo hy vọng để lại bị đánh rơi mất nữa đâu. Có lẽ đã đến lúc phải tự mình bước ra khỏi sự vô vọng và thống khổ của tình yêu một chiều này rồi.

“Hì, em tỉnh mộng rồi, đừng cố đánh lừa cảm xúc của mình, không đáng đâu anh. Em không mang con đi đâu cả, vẫn sẽ là con của anh, của em. Của chúng ta. Anh về đi.”

Dứt lời, Nam My xoay người soạn sửa chăn gối chuẩn bị đi ngủ, cô biết ở phía sau lưng người kia vẫn đang đăm đắm nhìn mình. Diễn đàn mTruyen.net

Dù lòng rất đau nhưng cô không khóc đâu, người ta bảo mẹ bầu trong thai kỳ hay khóc sẽ tăng khả năng sinh non, Nam My không muốn như vậy, đối với cô đứa trẻ này rất quan trọng.

Lời Nam My nói ra miệng nhẹ bẫng như lông hồng mà sao khi lọt vào tai Hoàng Bách lại nặng nề hơn đá tảng, cô cười mà lòng anh chua xót. Nam My thật sự không yêu anh nữa sao? Sẽ từ bỏ anh sao? Thật sự không muốn cùng anh trở thành một gia đình sao?

Hoàng Bách đưa tay ôm lấy ngực trái, tại sao ở đây lại đau thế này?

Trái tim ấm nóng như đang bị ai bóp nghẹt, giờ anh đã hiểu cảm giác bị chối bỏ tình cảm nó đau đớn như thế nào, hiểu cảm giác mà Nam My âm thầm chịu đựng suốt thời gian qua là như thế nào rồi.

Đau mà không cách nào xoa dịu, trái tim như có gai nhọn châm chích, như có hàng vạn con kiến bò qua bò lại, vui miệng lại cắn chí một cái thật đau mà chẳng thể đưa tay móc ra để gãi cho bớt khó chịu, dù có rơi bao nhiêu nước mắt cũng chẳng thể nào nguôi ngoai.

Thì ra khi thật sự yêu một ai đó nhưng bị người ta phủ nhận nó lại đau đớn và khổ sở như thế này. Anh phải làm gì để Nam My tin tình cảm mà mình dành cho cô là thật chứ không phải chỉ vì trách nhiệm với đứa trẻ đây?

Con người ta nó ngộ lắm, lúc được yêu thì thờ ơ lạnh nhạt, nhưng khi nhận ra bản thân đã bị đối phương thuần phục, yêu đến cam tâm tình nguyện, đến lúc người kia lại mệt mỏi quá rồi, muốn buông tay lại tất tả đi chứng minh cho người ta thấy.

Hoàng Bách lúc này chính là trong hoàn cảnh như vậy.

Bà Hoàng Nguyên đang dọn dẹp linh tinh thấy con trai vừa trở về đã ủ ê thả phịch người xuống ghế, cả người ngả lên thành sô pha mệt nhọc thở hắt ra liền dừng tay đi về phía ấy. Hoàng Bách nghe tiếng bước chân thì hơi ngóc đầu dậy, “Mẹ ạ!” Diễn đàn mTruyen.net

“Ừ, con về rồi đấy à? Mẹ tưởng hôm nay cũng ở bên đó chứ?”

“Vâng. Hưm…”

“Sao thế? Bố Ami lại nói gì hay sao?”

“Không ạ, vấn đề ở phía con.”

Hoàng Nguyên lo lắng nhìn con trai, ánh mắt chứa đầy sự cảm thông và chờ đợi. Bà thuận tay rót cho anh một ly nước, đẩy đến trước mặt Hoàng Bách.

“Con cảm ơn. Là tại con vô tâm quá mẹ ạ! Hôm nay con mới thật sự thấy thương Ami rất nhiều, trên người em ấy đầy vết rạn.”

“Sao đã rạn rồi, thai còn nhỏ mà?”

Hoàng Bách mím môi lắc đầu, vành mắt hoen đỏ, “Không phải do mang thai.”

“Béo quá nên rạn đấy ạ!”

Giọng nữ pha chút bức bối từ trên cầu thang truyền tới khiến cả hai mẹ con Hoàng Bách không hẹn cùng đưa mắt nhìn theo. Bà Hoàng Nguyên chăm chú nhìn con gái chậm rãi đi xuống, bà đủ hiểu ý của Hoàng An đang muốn nói gì.

“Giờ anh mới biết mình vô tâm à? Nhìn cái mặt anh như kia là bị Ami phũ rồi đúng không? Đáng đời. Em chẳng đồng cảm với anh chút nào. Từ trước đến nay anh chỉ biết một mình chị Hà My, nhưng cuối cùng vẫn bị người khác cướp mất. Ami cũng ngốc nghếch giống anh, chỉ biết âm thầm quan tâm lo lắng cho đối phương. Sáu năm trong học viện anh tưởng Ami không có ai theo đuổi à? Bạn cùng lớp, cùng khóa, đàn anh, thầy giáo, ai cũng đều xuất sắc, nhưng con ngốc bị mỡ lấp não ấy chỉ nhất nhất chung tình với anh. Từ năm học lớp chín người nó đã đầy vết rạn rồi. Chưa bao giờ Ami dám mặc quần đùi, anh có thấy mỗi lần đi biển nó đều mặc đồ bơi như thợ lặn không? Chỉ vì những vết rạn xấu xí không muốn cho người khác nhìn thấy đấy.”

Hoàng An run run, cố kìm nén sự uất ức thay bạn thân, bà Hoàng Nguyên bám vai con gái vỗ về cô. Hoàng An giương mắt hoen đỏ nhìn anh trai đang trầm tư trước mặt, cô ghét sự cam chịu này của Hoàng Bách, lúc nào cũng vậy khiến người ta vừa trách vừa thương.

“Anh có biết khoảng thời gian khó khăn khổ sở nhất của nó là lúc nào không? Là thời gian anh đi du học, Ami phải giảm cân vì quá béo, máu nhiễm mỡ, gan nhiễm mỡ… vậy mà con ngốc ấy còn hồn nhiên hỏi nếu nó gầy rồi, nhỏ nhắn như Hà My thì anh có thích nó không? Còn anh thì hay rồi, ở trời tây vui vẻ bên người mà anh thích. Nói thật là đã có một khoảng thời gian vì anh mà em ghét lây sang cả Hà My đấy, nhưng suy cho cùng lỗi không phải của chị ấy. Diễn đàn mTruyen.net

Anh không biết suốt mấy năm học cấp ba nó đã khổ sở như thế nào đâu, chúng nó gọi Ami là con ngỗng béo xấu xí, béo nứt cả người ra, vậy mà nó còn cười được, còn bảo ngỗng càng béo càng có giá trị… anh có biết không hả? Tất cả là lỗi của anh.”

Hoàng Bách cứ ngây người ra đó, để mặc em gái chỉ trích, trong anh lúc này đều là hình ảnh của Nam My mấy năm về trước, mọi thứ hiện lên chân thật vào rõ nét vô cùng. Anh không biết, hoàn toàn không biết gì cả, khi Hoàng Bách đi du học, Nam My vẫn béo ú lu, cái bụng con bé mềm mềm mỗi lần trêu nó anh đều bóp bóp ở đấy chọc Nam My cười không dừng lại được. Vậy mà lúc Hoàng Bách trở về Nam My đã hoàn toàn lột xác, gầy hơn, ra dáng thiếu nữ hơn, nếu không thường xuyên chat nhóm, gọi video chắc chắn lúc gặp nhau ở sân bay anh cũng không nhận ra cô mất.

Đúng là nhiều lần chát nhóm có mặt Hà My và Hoàng Bách cùng trong một khung hình cười cười nói nói vui vẻ hạnh phúc Hoàng An đã cảm thấy khó chịu ra mặt, còn nhiều lần tránh né không thèm nói chuyện với hai người họ. Chỉ có mình Nam My là háo hức vì cô bé thích nhìn thấy anh Hoàng Bách của mình. Cô kể cho anh nhiều chuyện vui ở nhà lắm, nhưng lại không hề nói về quá trình giảm cân của mình nó gian nan và khổ sở như thế nào. Hoàng Bách không hề biết, cũng có phần vô tâm lại còn trêu cô là Ami bụng bự, vậy mà Nam My chưa từng trách anh nửa câu, cùng lắm là lườm nguýt, giả vờ giận dỗi, để khi anh dỗ dành là lại bật cười được ngay.

Nhưng anh đâu biết được rằng, những lúc như vậy trong thâm tâm cô gái bé nhỏ ấy là sự tủi thân vô cùng.

Hoàng Nguyên sửng sốt nhìn con gái, nghe Hoàng An nói lại càng thương con dâu tương lai hơn, chuyện qua lâu rồi cũng không ai kể lại nữa. Bà biết rõ quãng thời gian đen tối ấy của Nam My nó kinh khủng thế nào, đến ngay cả bà Hoa mẹ cô cũng gần như muốn khủng hoảng theo con gái. Nam My ương ngạnh nhất định không chịu giảm cân, ai nói thế nào cũng không chịu nghe. Bà Hoàng Nguyên phải gặp riêng con bé tâm sự chán chê, đưa hết tài liệu y khoa để chứng minh cho Nam My biết không phải cứ béo sẽ có lá gan to, và người không phải là ngỗng mà có thể lấy gan của người này ghép cho người kia một cách bừa bãi được. Diễn đàn mTruyen.net

Khi con bé trân mắt ngô nghê hỏi “Bác có lừa con không?”

Hoàng Nguyên đã bật khóc mà ôm lấy nó vào lòng vỗ về, bà không ngờ chỉ một câu chuyện vui đùa của người lớn lại trở thành đức tin của một đứa trẻ, để lại hậu quả lớn như vậy.

Hoàng An vò nát tờ giấy ăn thấm nước mắt trong tay, đỏ mắt nhìn anh trai, tay còn lại vẫn nắm trong tay mẹ.

“Anh có biết hôm cả nhà mình sang bên ấy, lúc anh về rồi, nó nói nhiều lắm. Nhưng chung quy lại cùng là sợ anh bị chú Chiến ghét, sợ anh vì trách nhiệm mà miễn cưỡng ở bên cạnh mẹ con nó, sợ anh không hạnh phúc. Nó bảo với anh mọi chuyện xảy ra chỉ là sai lầm, nhưng với nó không phải như vậy, nó không giận, không trách anh. Chưa bao giờ em thấy Ami khóc nhiều như vậy cả, học võ ngã gãy tay lồi cả xương, bị bạn bè cô lập, bodyshaming nó cũng chưa bao giờ khóc đến không thở nổi như vậy đâu.”

“Bây giờ em hỏi anh, rốt cục đối với anh Ami có phải chỉ là người thay thế không? Nếu không phải là Hà My, thì ai với anh cũng được đúng không?”

Hoàng Bách chỉ ngước mắt đỏ hoe ngậm nước nhìn em gái một cái rồi lại rủ xuống không trả lời. Câu hỏi của cô ấy, trả lời với Hoàng An cũng chẳng giải quyết được vấn đề của anh với Nam My.

Nước mắt đầm đìa ướt gương mặt Hoàng Bách mà anh cũng chẳng buồn đưa tay gạt đi. Hoàng An không nhận được câu trả lời vừa ấm ức, lại xen lẫn chán ghét mà bỏ đi lên phòng. Hoàng Nguyên đi đến bên Hoàng Bách ngồi xuống cạnh con trai, ôm lấy gương mặt buồn thảm đầy ăn năn của anh nâng lên đối diện với mình. Nhìn đôi mắt nhòa bóng nước của con trai, Hoàng Nguyên thoáng xót xa, chuyện yêu đương của mấy người bọn họ, bà và bố Hoàng Bách không xen vào, đều ủng hộ nếu đám trẻ thật lòng yêu thương nhau. Chỉ khi nào con cái nhầm đường lạc hướng mới lên tiếng. Diễn đàn mTruyen.net

“Hoàng Bách, con có nghĩ là mình yêu Nam My không?”

Hoàng Bách không ngần ngại gật đầu, giọng như người ngạt mũi lên tiếng:

“Vâng, trước đây thì con không dám chắc, nhưng thời gian gần đây chỉ cần không nhìn thấy là con thật sự rất nhớ Ami, cả ngày chỉ muốn nhanh hết giờ để chạy về với mẹ con em ấy thôi mẹ ạ.”

“Chắc là không phải vì đứa trẻ, có chắc là yêu không?”

“Chắc chắn ạ!”

“Vậy đi nói với con bé.”

“Ami không tin mẹ ạ, em ấy luôn sợ con vì trách nhiệm với đứa bé nên tự lừa dối bản thân, con muốn Ami cảm nhận được tình yêu của con dành cho em ấy là hoàn toàn tự nguyện và xuất phát từ trái tim. Nhưng…”

“Con không biết phải làm như thế nào?”

Hoàng Bách mím môi nhìn mẹ, chỉ có bà hiểu anh. Đúng là anh có tình yêu nhưng lúc này lại không biết phải làm như thế nào để Nam My nhìn ra được rằng anh thật lòng yêu cô, yêu bằng tình yêu đúng nghĩa của một người đàn ông trưởng thành với người phụ nữ của anh ta, chứ không phải sự bột phát của một thằng trẻ ranh muốn chịu trách nhiệm vì sai lầm mà mình gây ra.

“Dùng hành động ấy, tình yêu đôi khi không cần nói bằng lời, con bé cũng đâu có nói ra miệng là yêu, mà con vẫn cảm nhận được tình cảm bao lâu nay Ami dành cho mình đúng không? Chỉ cần con thể hiện đúng cách, chắc chắn con bé sẽ cảm nhận được. Nghe lời mẹ.”

“Vâng con cảm ơn mẹ.”

Dù nghe lời mẹ, Hoàng Bách có chút nhẹ lòng hơn nhưng chỉ cần nghĩ tới những khó khăn mà Nam My một mình trải qua trong thời gian mình không có mặt lại khiến anh đau lòng.

Cả đêm hôm ấy, Hoàng Bách trằn trọc không sao ngủ nổi, anh vừa nghĩ về Nam My, vừa nghĩ cách lấy lòng cô. Diễn đàn mTruyen.net

Những ngày sau đó, cứ trước giờ cơm trưa người ta lại thấy ở trước đồn công an thành phố có một người đàn ông cao ráo xách theo một túi đồ đi vào, hớn hở chào hỏi đồng chí trực ban ở bốt gác như người thân quen, đi vào chừng mười phút đưa đồ ăn trưa xong là lầm lũi ra về.

“Thế nào, hôm nay có món gì đấy anh bác sĩ?”

“Hai mặn một canh, kèm theo hoa quả tráng miệng ạ!”

Hoàng Bách tươi cười đáp lại người trực ban của đồn, anh ta phì cười khẽ lắc lắc đầu, lại buông lời khen chàng trai kia cũng có lòng lắm.

Ở bên trong, Nam My tần ngần nhìn hộp cơm ngon mắt. Đã gần một tuần nay, ngày nào cũng như ngày nào Hoàng Bách cứ nhè trước giờ cơm trưa là mang đồ ăn đến cho cô, món nào cũng đầy dinh dưỡng, và trông rất ngon miệng, nhưng cô lại không hứng thú cho lắm. Nếu Hoàng Bách ở lại có lẽ cô ăn sẽ ngon miệng hơn, nhưng lại chẳng dám mở lời bảo anh ăn cùng.

“Ăn đi chứ gì nữa, đưa xem nào. Vẫn còn nóng này.”

Hoàng An lấy xong cơm thì ngồi ngay trước mặt Nam My, cơm của cô ấy cũng có rau có thịt đầy đủ mà nhìn cứ không đẹp mắt như hộp của cô.

“Ông Bách dạo này cũng được đấy, quả là bị chửi có tiếp thu.”

“Sao mày chửi anh ấy?”

“Xót à?”

“Không.”

“Không xót mắc gì giãy nhảy lên thế, yêu nhau như hai đứa mày tao thấy mệt thay. Ông anh tao có vẻ thật lòng đấy, mày xem xem có mủi lòng không?” Diễn đàn mTruyen.net

Hoàng An vừa nhai vừa nói. Nam My thì im lặng nhặt từng miếng thịt bò bỏ vào miệng, chầm chậm nhai nhưng lại không có khẩu vị mấy, trong đầu cô đang phân vân mấy lời của bạn thân.

Khải Nam trở lại trường học được hai tuần thì gây chuyện, ban giám hiệu gọi điện báo phụ huynh lên gặp mặt. Bà Hoa nhắn chồng, ông Chiến bảo trường gần cơ quan nên tranh thủ tạt qua cho nhanh, dặn vợ cứ ở nhà đợi. Vừa nhìn thấy bố, Khải Nam đã cúi gằm mặt xuống, đứa ở bên cạnh nó bị đấm sưng mắt, chảy máu môi còn con trai ông Chiến xem ra vẫn bình an vô sự. Mà nó đánh người cơ mà, có thể bị làm sao được chứ.

Đám học sinh bu bám đầy cửa phòng giám hiệu nhưng chỉ một chốc là bị giải tán, tản hết ra, cũng vừa lúc đến giờ vào tiết mới.

“Chào phụ huynh em Nam.”

“Chào thầy!” Thầy hiệu trưởng thấy bố Khải Nam thì hớn hở chào hỏi, ông Chiến lịch sự bắt lại tay ông ấy đưa ra.

Phụ huynh của đứa bị đánh cong cớn nguýt dài lại hậm hực buông một câu gây khó chịu:

“Bố làm công an, con làm côn đồ.”

Khải Nam định cãi trả thì bị bố lườm một cái liền im, trong phòng thầy hiệu trường còn có một học sinh nữ khác, cô bé ngồi ru rú một góc bàn, hai tay đan chặt vào nhau run rẩy sợ hãi. Ông Chiến liếc mắt nhìn qua một lượt thì có thể lờ mờ đoán được ra cô bé này có thể liên quan đến vụ việc con trai và thằng bé kia đánh nhau.

Không ngoài dự đoán, sự việc hai nam sinh đánh nhau với lý do tranh giành bạn gái trong vòng một tiếng đã đồn ầm ĩ lên trong trường học. Diễn đàn mTruyen.net

Khải Nam không phản bác, chỉ nói là nó không có lỗi, và thằng kia đáng bị đánh khiến ông Chiến rất tức giận nhưng vẫn cố kiềm chế, còn phụ huynh kia thì như phát rồ, ra sức chì chiết, ép thầy hiệu trưởng phải đuổi học Khải Nam. Ông ta không dám đắc tội với nhà nào nên đành lòng tạm thời đình chỉ Khải Nam ba ngày để kiểm điểm, thằng bé không phục nhưng lại chẳng thể cãi trả vì có bố ở bên đe nẹt, nên chỉ có thể nghe theo.

Trước lúc theo bố về, Khải Nam lia mắt nhìn nữ sinh kia một cái, con bé chớp mắt một cái hai hàng lệ đã ào ra, thằng bé chán nản cười khẩy một cái rồi ngẩng cao đầu, tay đút túi quần rời khỏi đó.

Khải Nam về nhà trước, ở lì trong phòng. Đến chiều tối ông Chiến trở về, lại tiếp tục nhắc lại chuyện ở trường, lúc tức giận liền mắng nó mấy câu nặng lời. Khải Nam khó chịu, cãi sẵng:

“Không học trường ấy thì thôi, ai mà cần, sao bố cứ phải làm quá lên vậy chứ?”

“Làm sai còn cãi à?”

“Con không sai, con chẳng thấy mình sai ở chỗ nào cả. Chẳng qua là bố sợ xấu mặt nên mới để họ được nước làm càn, chứ con không sai. Những thằng như thế con còn muốn đánh…”

Khải Nam cãi trả, ông Chiến mất bình tĩnh thì thẳng tay tát cho nó một bạt tai, khiến má trái thằng bé đỏ ửng lên một mảng. Bị tát bất ngờ, Khải Nam sững sờ đến bất động, gườm gườm mắt vằn đỏ nhìn bố đầy uất ức. Bà Hoa phát hoảng kéo chồng lại, ghìm giữ cổ tay đang gồng chặt của ông. Diễn đàn mTruyen.net

“Sao anh lại đánh con thế?”

“Em xem nó đấy, đã sai còn không chịu nhận lỗi, tí tuổi ranh đã yêu với chả đương, học hành thì không lo học, lại thích làm côn đồ. Bố làm công an, con lại muốn làm du côn, có trông được không hả?”

“Anh là người cho nó học cái trường toàn những đứa cá biệt, thành phần bất hảo đấy không phải à? Cái gì mà kỷ luật như quân đội? Không một ai không lắc đầu ngao ngán khi nhắc đến học sinh của trường ấy, kỷ luật đâu không thấy chỉ toàn bọn xấc láo.”

“Em…”

“Em nói sai à? Con mình bình thường ngoan ngoãn đâu đến mức nào mà nhất chết anh cũng phải cho nó vào trường ấy, ăn theo giờ, chơi theo giờ, người ta bảo chỉ có nhà không dạy được con mới phải cho nó vào đấy học thôi.”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Đích Thần Minh Dữ Giáo Đình

Copyright © 2022 - MTruyện.net