Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 24: Em không cần anh nữa
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 24: Em không cần anh nữa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hoàng An nghe anh trai nói thế thì cười sặc sụa, lại bày ra vẻ mặt không lấy làm tin tưởng bĩu môi. Hoàng Bách nhấn mạnh:

“Thật, hai hôm nay anh đều phải trèo cây vào phòng Ami, cháu em nhớ bố nó nên đêm phải có anh mới chịu để mẹ nó ngủ.”

“Thật á, dị thế? Đứa nhóc này biết cách thích nhỉ, khôn thật ấy. Sao anh không sang đấy với nó nữa mà phải mua gấu với gối làm cái gì?”

“Mấy hôm nay đều đổi được ca trực, anh sợ những hôm sau không sang được, Ami lại không ngủ được, phải phòng trước chứ sao.”

Hoàng An gật gù, lại chăm chú nhìn anh trai, nét mặt anh rõ ràng ánh lên tia hạnh phúc rạng ngời thế kia cơ mà, vừa định hỏi anh có yêu Nam My không thì bà nội ở dưới gọi vọng lên bảo hai người xuống nhà ăn cơm. Diễn đàn mTruyen.net

Hoàng Bách vâng dạ rồi bảo Hoàng An ra đưa bà xuống trước, anh thay quần áo rồi sẽ xuống sau.

Hoàng Bách xếp cả gấu lẫn gối ngay ngắn trên giường rồi chụp ảnh gửi khoe với Nam My, cô tần ngần nhìn tấm ảnh mà lòng cứ ngổn ngang, chẳng biết nên vui hay buồn nữa. Lại tự động nhắn một tin gửi đi, nội dung rất là không liên quan:

[Bố cho người đến chặt hết cành ngọc lan rồi.]

[Sao lại chặt? Rồi anh leo tường vào kiểu gì nhỉ?]

Câu hỏi ngô nghê của Hoàng Bách khiến Nam My bất giác phì cười, liền soạn tin nhắn gửi đi:

[Không cần nữa, anh chuẩn bị sẵn gấu và gối ôm để thay mình làm nhiệm vụ rồi đấy thôi.]

[Cũng phải, nhưng không bằng người thật đúng không?]

[Không hẳn. Thôi anh ăn cơm đi. Tối nay đừng qua nữa, hình như bố biết rồi nên mới cố ý chặt cây đấy.]

Hoàng Bách tần ngần nhìn vào tin nhắn, tay lại đưa lên xoa cằm, có lý nào bố Nam My lại biết chuyện mấy đêm nay anh đều từ cái cây ấy lẻn vào phòng ngủ của cô, đúng thật người có nghiệp vụ có khác. Lại phải tính cách khác rồi.

Sau bữa tối, trong lúc đang cùng ăn hoa quả tráng miệng, ông Chiến quay sang hỏi con trai chuyện học hành của thằng bé:

“Lúc nào đi học lại thế con?”

“Giữa tháng tám ạ! Chắc tầm mười hai, mười ba gì đó bố.”

“Ừ, cuối cấp rồi, chú ý học hành, thế đã chốt đăng ký vào trường nào chưa?”

Nghe bố hỏi, Khải Nam chợt trầm ngâm. Mẹ cậu lại tiếp lời:

“Thì thi khối A đấy, con nó vẫn học chuyên A mà anh.” Diễn đàn mTruyen.net

“Ừm, anh hỏi trường mà, nếu vào ngành bố thì…”

“Ui, thằng nhóc này nó thích bất ngờ, bố mẹ cứ bình tĩnh ạ! Khải Nam thành tích tốt thế mà lo gì bố.”

Nam My ngắt lời bố, cứu em trai một bàn, Khải Nam cũng muốn nói sẽ không theo ngành của bố, nhưng chưa dám mở lời. Nó đưa mắt nhìn chị gái đầy cảm kích. Chủ đề lại chuyển hướng, ông Chiến nhón một miếng bưởi, vừa ăn đã khen ngọt, bà Hoa liền hớn hở khoe:

“Bưởi Hoàng Bách mua sang đấy.”

“Nó lại sang à, thằng này chăm sang đây nhỉ?”

“Ơ anh nói hay, vợ con nó ở đây, nó chẳng chăm sang thì sao.”

“Vợ nào của nó, em buồn cười cứ nói linh tinh.”

Ông Chiến nhét tất miếng bưởi còn lại vào miệng rồi ngoảnh mặt quay đi, Nam My nghe bố mẹ nói chuyện chỉ biết cười cười, chứ không tiện xen vào. Nhân tiện có bố mẹ, Nam My cũng thưa chuyện là sang tuần sẽ bắt đầu trở lại cơ quan, ông Chiến tuy lo lắng cho sức khỏe của con gái, xong cũng đồng tình, còn mẹ cô lại giãy nảy lên:

“Ơ thế không phải nghỉ thai sản luôn à?”

“Cái gì mà nghỉ thai sản, cơ quan công an mà em làm như cái chợ ấy nhỉ? Nghỉ thai sản cũng phải theo quy định.”

“Ơ ai biết, em làm mẹ nó thì em lo cho con em, chứ có phải thủ trưởng của nó đâu. Ai biết cơ quan nhà các anh như thế nào.” Diễn đàn mTruyen.net

Bà Hoa bĩu môi, nguýt chồng một cái. Nam My nghỉ nửa tháng nay bà đã quen với việc cô ở nhà ăn dưỡng rồi nên cứ mặc định là sinh xong mới trở lại cơ quan, nay nghe con gái nói thế thì lấy làm lạ lẫm lắm. Ông Chiến không tranh cãi với vợ nữa mà quay sang dặn dò con gái:

“Bụng mang dạ chửa rồi thì đề xuất xin làm công việc ở cơ quan thôi, không tham gia làm án nữa. Nếu cần để bố nhờ vả, ốm tha già thải, phụ nữ mang thai có chế độ riêng, đừng cố quá.”

“Vâng, con đề xuất rồi ạ! Tới lúc đi làm lại là có quyết định ạ!”

Ông Chiến gật gù, con gái là đứa biết sắp xếp công việc, ông rất tin tưởng, nhưng chỉ sợ cô nhiệt tình quá lại khiến bản thân quá sức, bình thường thì chẳng sao, đang thời kỳ thai sản thế này khiến người làm bố không khỏi lo lắng.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Theo lịch, thì Khánh Huy sẽ trở về đồn lúc một giờ chiều, hôm qua chưa lấy được dép, Ốc cứ leo lẻo nhắc suốt cả một ngày, đêm trước khi đi ngủ cũng nhất định đòi bố hứa ngày hôm sau đưa nó tới bệnh viện gặp cô Ái Liên để lấy mới chịu. Để dỗ thằng bé, anh đành phải miễn cưỡng đồng ý. Cứ tưởng rằng sau một đêm con trai sẽ quên, nhưng ai mà ngờ vừa thức dậy nó đã đứng lù lù trước cửa chờ anh sẵn. Ốc rất thích đôi dép hình minion màu vàng chó đuổi ấy, nên nhất định phải lấy bằng được mới chịu.

Sau khi gửi xe Khánh Huy dắt con trai đi vào sảnh bệnh viện, tần ngần đứng một lúc, Ốc sốt ruột thì giật gấu áo bố rồi ngẩng mặt nhìn lên:

“Đi bố, bố cứ đứng mãi thế?”

Khánh Huy gật đầu dắt con trai đi vào thang máy, thang dừng ở tầng năm, hai bố con vừa bước ra đã nhìn thấy một bóng dáng thanh mảnh hớt hải chạy lướt qua, phía trước là băng ca bị đẩy đi rất nhanh ma sát với sàn nhà phát ra tiếng lộc cộc. Nhận ra đó là Ái Liên, Ốc liền hớn hở reo lên: Diễn đàn mTruyen.net

“Cô Ái Liên ơi! Ốc ở đây này.”

Ái Liên dường như không để ý thấy cu cậu nên vẫn nhớn nhác chạy đi, dáng vẻ khẩn trương vô cùng, có bệnh nhi đang trong tình trạng nguy kịch cần cấp cứu. Ốc bị phớt lờ thì giật tay khỏi bố chạy theo, vừa chạy vừa gọi:

“Cô Ái Liên…”

Khánh Huy bước dài chạy theo con trai, “Ốc, con chạy đi đâu thế? Chậm thôi không ngã.”

Hai bố con chạy tới phòng cấp cứu thì Khánh Huy tóm được con trai, ép đừng lại, Ốc không vừa lòng giãy dụa trong tay bố, miệng hét to:

“Cô Ái Liên, cô Ái Liên không thấy Ốc à?”

Ái Liên bị tiếng gọi làm cho giật mình thì vội ngoảnh ra, ánh mắt đầy khẩn trương và lo lắng lướt qua mặt hai bố con họ rồi biến mất khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại. Cô không để ý bên ngoài nữa mà tập trung hỏi han tình trạng của bệnh nhi, rồi tiến hành làm cấp cứu.

Ốc tưởng cô Ái Liên phớt lờ mình thì ỉu xìu, xụ mặt mếu máo:

“Trời ơi, buồn quá!”

“Sao vậy con trai?”

“Cô Ái Liên không thích Ốc nữa rồi, tại bố đấy.”

“Tại bố?”

Ốc phụng phịu đưa mắt nhìn vẻ mặt đầy sửng sốt của bố mà giận lẫy mách tội:

“Tại bố cao hơn Ốc, đẹp trai hơn Ốc nên cô ấy cũng giống các cô ở trường chỉ nhìn thấy mỗi mình bố thôi. Từ sau bố đừng có mà đi theo Ốc nữa.”

Ốc giận dỗi quay phắt đi, nó cắm đầu cắm cổ bước thật nhanh như thể không muốn cho bố theo kịp. Khánh Huy đứng im một chỗ, nghệt mặt nhìn dáng điệu ngúng nguẩy giận lẫy của con trai mà không khỏi buồn cười. Anh đưa tay tự xoa đầu thật mạnh rồi chạy ngay theo sau thằng bé. Thằng nhóc con này lúc giận dỗi cũng đáng yêu quá rồi. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My trở lại cơ quan làm việc cũng không nói với Hoàng Bách, anh chỉ được biết qua em gái nói lại. Mấy hôm nay anh cũng bận ca trực buổi tối nên không đến với mẹ con cô được, lúc nói chuyện qua điện thoại đều rất nhiệt tình hỏi han tình hình hai mẹ con và dặn dò đủ thứ, nhưng Nam My lại đón nhận một cách thụ động chứ không hồ hởi như trước đây. Suốt thời gian này cô đang phân vân nhiều chuyện nên cứ tự dặn lòng đừng quá mong đợi ở Hoàng Bách.

Đợi hết lịch trực, Hoàng Bách mới có thời gian buổi tối đến thăm Nam My, cả tuần này anh đều bận việc ở bệnh viện, phó khoa lại làm khó khi nhìn lịch trực của anh có ít thời gian vào buổi tối hơn người khác liền ý kiến.

Trước đây Hoàng Bách thường hỗ trợ đổi lịch trực buổi tối thay cho các đồng nghiệp có vợ con và gia đình khác, giờ tình thế đã thay đổi, họ hỗ trợ lại anh cũng là lẽ thường tình. Nhưng biết sao được, lịch là do Phó khoa sắp xếp, muốn đổi cũng không thể quá thường xuyên và lộ liễu được vì còn ảnh hưởng tới trách nhiệm liên đới nếu xảy ra tình huống phát sinh trong ca trực của bác sĩ chính.

Hoàng Bách vào nhà chào hỏi mọi người, nhưng mắt thì đảo qua đảo lại tìm kiếm Nam My. Trong phòng khách chỉ có bố cô và Khải Nam đang ngồi xem ti vi. Bà Hoa đóng cổng xong đi vào, thấy anh xách theo túi lớn thì hỏi:

“Cái gì đây?”

“Dạ măng cụt ạ! Đồng nghiệp của cháu mua hộ, tươi ngon lắm ạ!”

“Bầu bí ăn măng cụt có sao không?”

“Dạ không ạ! Măng cụt có nhiều giá trị dinh dưỡng ạ, vừa làm giảm nguy cơ dị tật bẩm sinh, tăng miễn dịch cho thai nhi, điều chỉnh đường huyết, trị táo bón, ngăn ngừa lao cho mẹ bầu ạ! Cuối mùa rồi nên cháu tranh thủ mua nhiều một chút.”

Bà Hoa gật gù, lại khen Hoàng Bách chu đáo, anh đưa túi măng cụt lại cho bà rồi quay sang hỏi:

“Ami đâu ạ?”

“Nó chắc đang ở trên phòng, ăn xong lên rồi. Sao sang muộn thế, đã ăn tối chưa?”

“Cháu ăn rồi ạ! Cháu xin phép lên trên trước được không ạ?”

Hoàng Bách lễ phép hỏi ý phụ huynh, bà Hoa tất nhiên đồng ý, còn ông Chiến chỉ nhìn nhìn anh rồi lặng lẽ gật đầu. Khải Nam ở bên cạnh muốn nín thở theo, trước khi chị gái có thai không căng thẳng như thế này, và Hoàng Bách muốn lên phòng Nam My thì cứ lên chứ chẳng cần khép nép xin phép các kiểu cồng kềnh như vậy nữa. Diễn đàn mTruyen.net

Hoàng Bách vừa bước lên cầu thang thì bà Hoa lại gọi với:

“Hoàng Bách này, sữa bầu lần trước cháu mua cho cái My ở đâu ấy nhỉ?”

“Dạ hết rồi ạ? Em thích loại đấy ạ?”

“Không thích nhưng mà cô ép thì vẫn cố uống. Còn hai gói thôi định hỏi để mua thêm.”

“Nhưng gần đây em ấy có ăn được không ạ?”

“Ăn theo thực đơn cháu bảo đấy, ăn nhiều bữa thì được, cũng ổn.”

“Vậy thì không nhất định phải bắt uống sữa bầu đâu ạ! Quan trọng là bổ sung đầy đủ dinh dưỡng qua đường thực phẩm và hoa quả, rau xanh. Sữa bầu chỉ là hỗ trợ thôi cô, nếu Ami không thích cũng đừng bắt em ấy uống. Lát cháu hỏi nếu em ấy muốn uống thì cháu mua thêm ạ!”

“Cô tưởng là vì bắt buộc phải uống nên cháu mới mua cơ.”

“Không ạ, hôm ấy Ami đòi uống trà sữa, mà mấy cái ấy pha chế bằng nguyên liệu gì cháu cũng không biết nên sợ không đảm bảo mới mua sữa bầu cho em ấy uống thôi ạ! Cháu xin phép.”

Bà Hoa gật gù, cứ nhìn theo bóng Hoàng Bách lại xuýt xoa khen ngợi anh. Ông Chiến và Khải Nam thì chằm chằm nhìn bà, lúc quay lại đã bị bốn con mắt của bố con họ dán vào người thì giật mình lườm nguýt:

“Cái gì vậy? Hai bố con làm sao cứ nhìn chằm chằm mẹ thế?”

“Không chỉ chị My, mẹ cũng quá u mê anh Hoàng Bách rồi đấy.” Diễn đàn mTruyen.net

“Chứ sao, Hoàng Bách là một người đàn ông tuyệt vời, xứng đáng làm con rể mẹ.”

“Bố xem mẹ kìa.”

“Bố chịu, mẹ con nói gì chả đúng.”

Bà Hoa nghe chồng nói được câu mát ruột thì dơ ngón cái khen ngợi, lại thả người ngồi xuống bên cạnh, huých vào vai ông, nhoẻn miệng cười. Chỉ cần chồng không thái độ với con rể tương lai là bà cảm thấy bớt căng thẳng nhiều rồi.

Nam My từ trong phòng tắm đi ra, cô quên mang theo đồ khô để thay, quên luôn cả khăn tắm, chỉ dùng tấm áo phông thay ra khi nãy che qua loa phía trước rồi bước vội đến giường định lấy quần áo có sẵn để thay, nhưng áo còn chưa chạm vào đã kinh hãi đến á khẩu nhìn người đang ngồi lù lù ở cạnh đó. Hoàng Bách vào lúc nào cô ấy cũng không biết.

“Anh… anh đến bao giờ vậy?”

“Anh vào một lúc rồi.”

Tầm mặt Hoàng Bách rơi vào tấm áo trước mặt, thấp một chút là cặp đùi thon nõn nà chói mắt. Nam My lúc này mới ý thức bản thân đang trong trạng thái hớ hênh thì vội quay ngoắt người định bỏ chạy nhưng lại bị anh tóm lấy kéo nhào vào lòng mình. Cô xấu hổ đến mặt đỏ tía tai, cả người nóng bừng run rẩy trong vòng tay anh. Nam My cố vùng vẫy thoát ra nhưng càng bị Hoàng Bách ôm chặt lấy, nơi mềm mại phía trước chỉ cách một áo mỏng áp sát vào vòm ngực săn chắc của Hoàng Bách, toàn bộ phần thân sau hoàn toàn ở trần bị gió quạt phả vào lành lạnh. Mùi sữa tắm gạo tự nhiên theo gió lan tỏa vào cánh mũi anh, thoang thoảng ngọt ngào khiến Hoàng Bách như đắm chìm vào hương thơm hoang hoải ấy.

Nam My bị dị ứng với các loại xà phòng tắm hóa học nên loại cô dùng hầu hết đều có nguồn gốc tự nhiên hoặc dành cho trẻ em có làn da mẫn cảm, bởi vậy hương thơm cực kỳ dịu nhẹ và dễ chịu khiến Hoàng Bách có chút ngất ngây khi vùi mặt vào cổ cô.

Mũi anh cọ vào vành tai, vào sườn mặt ngứa ngứa khiến Nam My rùng mình thì ngọ nguậy hòng tránh đi, lại chống tay trước ngực Hoàng Bách muốn tách người ra khỏi. Diễn đàn mTruyen.net

“Buông tay, buông tay để em mặc đồ.”

“Anh mặc cho.”

“Điên à? Anh là cái đồ biến thái, không biết xấu hổ. Anh nhìn quen rồi nhưng em chưa từng ở trước mặt người khác không mặc đồ như thế này.”

“Thật?”

Hoàng Bách cúi xuống, mang ánh nhìn đầy ngờ vực truy vấn cô. Nam My khẽ nuốt khan, chớp chớp mắt, hai tay co lại chực chờ đẩy anh ra. Hoàng Bách lại lưu manh trêu chọc:

“Hồi em còn nhỏ tè dầm là anh thay tã cho em đấy, không dưới một lần.”

“Đấy là hồi nhỏ. Giờ em lớn rồi.”

“Lớn thì làm theo kiểu lớn, một thời gian nữa em sinh anh vẫn sẽ phải giúp em thay đồ, vệ sinh vết khâu tầng sinh môn… làm đi cho quen.”

“Không. Bỏ em ra, em lạnh đấy.”

“Để anh tắt quạt.”

“Không cần, em mặc hai phút là xong, hôm nay anh nhây vậy? Đồ không biết xấu hổ này.”

“Ai bảo không biết xấu hổ?”

“Biết thì bỏ tay.”

Nam My bị anh trêu cho đỏ bừng bừng hết cả mặt lẫn người thì càng ra sức chống cự còn nhéo vào sườn anh rõ đau. Hoàng Bách không trêu cô nữa chầm chậm buông tay khỏi người Nam My. Cô vừa xoay lại tầm mắt anh đã rơi trúng những vết rạn ngoằn ngoèo màu trắng sữa nổi lên trên da thịt khiến Hoàng Bách sửng sốt vô cùng. Diễn đàn mTruyen.net

“Anh làm gì nữa?”

“Cái này?”

Hoàng Bách đứng chắn trước mặt Nam My, tay run run chỉ vào từng vết rạn trên hông và đùi trước của Nam My, cô vội vàng quay lưng lại, thì tiếp tục đập vào mắt anh nhưng đường rạn khác như vết nước chảy theo đường trên nền cát mùa mưa trên mông và bắp chân cô.

Không gian trong căn phòng chợt trở nên yên ắng, tiếng chốt cửa phòng tắm rất nhẹ mở ra cũng khiến Hoàng Bách giật mình, anh đưa mắt dõi theo từng bước đi của Nam My cho đến khi cô ngồi xuống đối diện, anh cũng chưa hề rời mắt. Những vết rạn trên da thịt trắng ngần vô tình nhìn thấy khi nãy vẫn ám ảnh tâm trí Hoàng Bách. Anh thừa hiểu lý do vì sao chúng xuất hiện trên người một người phụ nữ. Hoặc là tăng cân trong thai kỳ, hoặc là béo phì nên bị rạn, vừa hay Nam My thuộc cơ địa rạn, lại cũng từng tăng cân đột ngột.

“Anh đừng nhìn em kiểu đáng thương hại như vậy.”

“Anh xin lỗi.”

“Đừng cảm thấy có lỗi với em, là em tự nguyện mà. Hồi ấy nghĩ lại thì em cũng ngốc nghếch thật, lại đi tin rằng cứ béo thật béo là sẽ có lá gan to như ngỗng. Lão Vũ đáng ghét toàn gọi em là con ngỗng béo ngốc nghếch. Lão còn bảo chỉ có mấy đứa ngốc mới yêu một thằng đàn ông lâu như thế thôi. Nghĩ lại nếu em sớm từ bỏ một chút sẽ chẳng có cái sai lầm nào và cũng không khiến anh rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế này.”

Nam My vừa nói vừa cười, đăm đắm nhìn Hoàng Bách, cô chẳng cần trốn tránh hay ngại ngùng với anh nữa. Dù sao cũng nên thẳng thắn với nhau một lần, cả tuần nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, cô yêu anh đủ lâu để phải từ bỏ rồi. Dù miệng nói không cần anh chịu trách nhiệm, nhưng thật tâm suốt thời gian qua Nam My vẫn hy vọng sẽ có cái ngày anh toàn tâm toàn ý yêu cô như Hoàng Bách nói. Diễn đàn mTruyen.net

Nhưng những gì trong cuộc đối thoại của anh và Ái Liên ở bệnh viện hôm đó đã thức tỉnh Nam My hoàn toàn, đã đến lúc cô buông bỏ rồi.

“Anh không khó xử.”

Hoàng Bách vừa lắc đầu vừa nắm tay Nam My, ánh mắt nhìn cô đầy thống khổ và tội lỗi, xen lẫn xót xa vì thương cô và những vết rạn ngoằn ngoèo như giun rẽ đất trên da thịt cô. Trông mặt anh kìa, cứ thảm hại và khổ sở thế nào ấy, vậy mà Nam My lại nhoẻn miệng cười một cách bình thản, trong đáy mắt trong veo như ánh lên tia hạnh phúc, cứ long lanh trìu mền nhìn vào mắt Hoàng Bách khiến nước mắt đã dâng ngập khóe minh của anh, muốn cũng không sao rơi xuống được.

Nam My đưa tay ôm lấy sườn mặt Hoàng Bách, quệt nước mắt cho anh, ngón cái vuốt ve gò má thanh cao dỗ dành:

“Hoàng Bách của em rất tốt, rất tình cảm. Đừng cảm thấy có lỗi với em. Thật đấy, em không hối hận vì những gì mình đã làm cho anh, cũng không hối hận vì đã âm thầm yêu anh lâu đến như vậy. Cũng không muốn anh mang hàm ơn để phải áy náy hay thương hại em đâu. Anh về trước đi, em mệt rồi, em muốn ngủ.”

“Anh ở lại được không?”

“Không, em không cần anh nữa. Em hết nghén anh rồi, với cả có gối ôm với gấu rồi, em ngủ ngon lắm. Cảm ơn anh.”

Nam My đưa mắt nhìn chiếc gối chữ u và con gấu màu nâu nhạt Hoàng Bách chuyển tới cho cô mấy hôm trước. Hoàng An nhắn tin trong nhóm khoe ầm ĩ là anh trai cô ấy chu đáo, lo vợ không ngủ được lúc không có anh nên mua gấu bông ôm suốt mấy ngày để ám mùi người mình trên đó, để đưa Nam My ôm cho dễ ngủ.

Nếu là trước khi nghe được cuộc đối thoại của anh với Ái Liên cô sẽ rất vui, rất hạnh phúc vì điều đó, nhưng lúc này nó chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.

“Ami, anh muốn ở đây với mẹ con em.”

Nam My lắc lắc đầu, ngón tay men theo gò má chạm vào bọng mắt Hoàng Bách, nhẹ nhàng lướt qua lướt lại như muốn mát xa cho anh. Diễn đàn mTruyen.net

“Anh nhìn xem, hai mắt anh trũng hết cả xuống rồi này. Anh đi làm cả ngày, đủ căng thẳng mệt mỏi rồi, cũng cần một giấc ngủ an lành. Em sẽ cố… cố bớt yêu anh đi một chút, mỗi ngày một chút, một chút của một chút sẽ đủ đầy để…”

“Ami…”

Hoàng Bách gần như quát lên, anh không dám nghe cô nói tiếp câu sau. Tại sao chỉ cần nghĩ đến chuyện cô sẽ quên mình, sẽ rời bỏ mình, anh lại cảm thấy đau lòng và sợ hãi như thế này?

“Anh về đi, qua giấc là em lại không ngủ được đâu.”

“Nếu anh bảo anh cũng yêu em thì sao?”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cận Chiến Cuồng Binh

Copyright © 2022 - MTruyện.net