Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 23: Người thay thế
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 23: Người thay thế

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Người đi đường hiếu kỳ chỉ trỏ, có một vài người đi tới dựng xe đạp lên giúp người kia. Khánh Huy chạy với vận tốc của gió băng qua đường, lách đám người chen vào xem xét tình hình con trai, nhưng đập vào mắt anh là cảnh tượng Ốc đang ngồi trong lòng một người khác, mặt thằng bé trắng bệch cắt không một hạt máu, có lẽ vì quá hoảng sợ.

“Ốc, Ốc có làm sao không hả?”

“Cô Ái Liên ơi, đau ở đây!”

Thằng bé mếu máo dơ khuỷu tay bị trầy do cà xuống mặt đường, phát hiện ra Ái Liên nó mới bắt đầu hoàn hồn, gương mặt nhỏ nhắn hơi nhăn nhó lại, nhìn như muốn khóc đến nơi. Ái Liên một tay ôm đầu Ốc ghì vào ngực mình, một tay nâng khuỷu tay thằng bé đưa lên miệng thổi thổi mấy cái, dỗ dành nó. Nhưng cô vừa cử động một cái đã có cảm giác đau tức ở phía sau sườn trái. Khi nãy bà cháu Ốc ra về để quên đồ trên bàn làm việc của Ái Liên, cô chạy theo trả lại thì thấy cảnh tượng chiếc xe điên lao về phía thằng bé. Ái Liên không kịp nghĩ mà lao cả người ra chắn cho Ốc, bị bánh xe đạp điện tông trực diện vào, lúc này cử động mới thấy đau. Diễn đàn mTruyen.net

“Ốc ra với bố, con có đau ở đâu không?”

“Đau ở đây!”

“Còn đau ở đâu nữa không?”

Thằng bé nép vào ngực bố, rưng rưng lắc đầu. Bà nội Ốc bị một phen kinh hồn bạt vía, cứ run run sờ tay nắn chân cháu trai. Người đi xe đạp điện cũng chỉ bị trầy xước qua loa, vì Ốc bất thình lình chạy ra nên họ không phanh kịp, muốn bắt đền ăn vạ cũng không được. Sau khi lẩm bẩm hục hặc mấy câu khó chịu, người kia lên xe rời đi.

Khánh Huy xoa vết thương trên tay con trai, lau nước mắt cho nó, thủ thỉ dỗ dành rồi muốn đưa Ốc về.

“Chúng ta đi về thôi.”

“Chờ chút, đưa thằng bé vào viện sát trùng vết thương đi đã.”

Khánh Huy lúc này mới sực nhớ ra Ái Liên, cô lồm cồm bò dậy, vừa cử động đã đau thấu tim gan vì cú va chạm vừa rồi thì lại ngồi thụp xuống.

Mẹ Khánh Huy đưa tay đón cháu nội, vừa nhìn con trai vừa nói:

“Bác sĩ Ái Liên vừa mới cứu Ốc, cả cái xe lao vào người con bé. Đưa Ốc đây cho mẹ, con ra xem xem con bé thế nào.” Diễn đàn mTruyen.net

Khánh Huy ngần ngừ nhìn Ái Liên trong giây lát, mẹ anh đã kéo cháu trai ôm vào lòng, vừa xoa đầu vừa hôn hít lên trán nó, rồi cả hai cùng hướng mắt nhìn hai người.

“Không sao, tôi tự đi được. Anh cứ bế Ốc đi.”

Khánh Huy vừa đưa tay ra muốn đỡ thì Ái Liên lại thờ ơ cự tuyệt, hai người bốn mắt nhìn nhau, cảnh tượng ngại ngùng sáng nay như tua lại trong đầu thì cùng bất giác né tránh đối phương. Người rủ mắt nhìn xuống, kẻ ngoảnh mặt quay đi, nhưng da mặt lại nóng dần dần như phải bỏng, tim trong lồng ngực cũng bất giác đập rộn ràng. Diễn đàn mTruyen.net

Ái Liên sát trùng vết thương cho Ốc trước, vết thương hở gặp cồn hơn xót, khiến nó nhăn nhó mặt mày kêu đau. Mỗi lần như vậy Ái Liên lại ghé miệng thổi vào một cái, ngước mắt nhìn âu yếm hỏi han:

“Hết đau chưa?”

Ốc ngoan ngoãn gật đầu, Khánh Huy ở bên cạnh hết chống nạnh lại xoa cằm, thu vào mắt một màn diễn biến cảm xúc của hai cô cháu thì lấy làm thắc mắc lắm. Thế quái nào thằng con anh lại ngoan ngoan nghe lời cô bác sĩ nhây nhớt kia như vậy nhỉ? Cô ta cũng đối xử với nó khác hẳn với anh, giống như một người mà hai nhân cách vậy.

“Đẹp không Ốc?”

“Đẹp, cô Ái Liên dán cho Ốc à?”

“Ừ, vết thương sát trùng và bôi thuốc rồi, giờ cô dán cái này cho Ốc để cho bụi nó đỡ bay vào nhé! Hình quả bơ luôn nha.”

Ái Liên cười híp mắt, nhanh tay dán miếng băng vết thương cá nhân in hình trái bơ màu xanh bắt mắt cho Ốc, làm nó thích thú vô cùng.

“Cô Ái Liên có cho Ốc thêm cái nữa không?”

“Có, cho thêm hai cái liền, nhưng mà mai không cần dán nữa nhé! Chỉ dán hôm nay thôi.”

Ốc tỏ ra hiểu chuyện gật đầu cái rụp rồi nắm chắc hai miếng dán vết thương mà Ái Liên đưa cho trong bàn tay. Diễn đàn mTruyen.net

Trưởng khoa sản nghe nhân viên y tế trong bệnh viện nói con gái bị xe tông thì vội vội vàng vàng chạy tới phòng làm việc tìm cô, vừa vào phòng đã sốt sắng hỏi han:

“Con bị xe tông à? Thế nào có sao không?”

“Con không sao, hơi đau một tí, lát con chườm lạnh.”

Trưởng khoa cau mày, Ái Liên vừa nói vừa khom người muốn bế Ốc xuống nhưng lại đau quá mà nhăn mặt lại. Khánh Huy ở bên cạnh đưa tay làm thay:

“Để tôi, kiểm tra vết thương đi đã. Có vẻ đau?” Diễn đàn mTruyen.net

“Không sao đâu. Vết thương của Ốc nhỏ thôi, không cần quá nghiêm trọng cứ vệ sinh bình thường, bôi nghệ hoặc thuốc trị sẹo thêm nhé! Đợi tôi kê thêm ít thuốc sát trùng.”

“Ừm, cảm ơn.”

Đợi Khánh Huy bế con đi về phía mẹ anh đang ngồi đợi ở trong phòng, Trưởng khoa mới kéo con gái lại khi cô định đi tới bàn làm việc kê thêm ít thuốc sát trùng cho thằng bé.

“Đưa đây bố xem nào.”

“Thôi bố, đau một tí thôi. Con đang có bệnh nhân.”

Ái Liên ngại với gia đình Khánh Huy thì đưa mắt nhìn về phía họ, cũng là đánh động cho bố thấy. Ông cũng ngoảnh mặt nhìn sang, ánh mắt hờ hững lướt qua người đàn ông cao lớn một cái rồi quay sang con gái.

Mẹ Khánh Huy vội lên tiếng:

“Không sao đâu, bác cứ xem cho cháu nó đi ạ! Vừa nãy cả cái bánh xe to đùng đâm vào con bé.”

Trường khoa nghe bà nói vậy thì mặt đã bày ra vẻ nghiêm trọng vô cùng, Ái Liên nhăn nhó ghé tai ông: Diễn đàn mTruyen.net

“Ở đây có người lạ.”

“Không sao, anh ta không nhìn thấy được.”

“Thôi để con tiễn khách đã.”

Ái Liên đưa đơn thuốc cho Khánh Huy, rồi mở cửa tiễn họ. Ốc còn líu ríu nói chào cô đến mấy lần.

Họ đi rồi, cô mới miễn cưỡng cởi áo blouse khoác bên ngoài rồi vén áo phông mặc bên trong lên, nhìn một mảng phía sau sườn trái của con gái xung huyết tím bầm nổi trên nền da trắng ngần.Trưởng khoa xót con thì kêu lên đầy lo lắng:

“Ôi trời, sao mà tím bầm đi như thế này? Đến phòng X quang kiểm tra ngay cho bố.”

“Bố nhỏ tiếng chút, con không sao mà, bị thương phần mềm thôi, con chườm lạnh là nó tan ấy mà.”

Con gái ương ngạnh, Trưởng khoa không nói được, nét mặt đầy lo lắng hơi nhăn lại. Ái Liên biết điều thì bám tay ông làm nũng: Diễn đàn mTruyen.net

“Thề với bố là con không sao, lỡ mà gãy xương là con la làng lên rồi ấy chứ, làm gì còn ở đây mà khám bệnh cho người ta được nữa. Bố cứ về làm việc đi ạ!”

Trưởng khoa nhìn con gái một cái, Ái Liên nhoẻn miệng cười, thật sự chưa bao giờ khiến ông hết lo lắng.

Trưởng khoa định bảo con gái hay là chuyển về nhà sống, thì điện thoại của cô có cuộc gọi tới, là dãy số lạ. Ái Liên liền nhấn nút nghe, giọng nói trầm ấm có lực khiến cô giật bắn mình, phải đến vài giây mới hoàn hồn đáp lại. Khánh Huy hỏi cô có nhìn thấy dép của Ốc ở phòng khám không? Ái Liên đảo mắt nhìn quanh, ở bên dưới chân giường dành cho bệnh nhi nằm đúng là có thật.

Cô bảo anh không cần quay lại, để mình mang ra cho. Khánh Huy đặt con trai vào trong xe cùng với mẹ rồi đi vào sảnh đợi Ái Liên.

Ái Liên tiễn bố đến khoa sản vừa định đi xuống sảnh bệnh viện thì Hoàng Bách đi tới. Vừa thấy anh cô đã liền vui vẻ, nhưng nhận được vẻ thờ ơ khó chịu của Hoàng Bách thì thu cánh môi lại.

Hoàng Bách chủ động rảo bước đến trước mặt Ái Liên, vừa hay anh đang muốn đến gặp cô để nói chuyện. Ái Liên chưa kịp lên tiếng chào hỏi, Hoàng Bách đã lên tiếng trước:

“Ái Liên, sao em làm ngã Nam My?” Diễn đàn mTruyen.net

“Nó khoe với anh à? Hớt lẻo. Anh tìm em chỉ để hỏi chuyện đó thôi hả?”

“Anh đang hỏi em đấy. Em có biết là Nam My đang mang thai không?”

“Lúc ấy em…”

“Sao em quá đáng vậy? Nếu xảy ra chuyện gì với mẹ con em ấy thì làm sao? Em là bác sĩ cơ mà, sao lại có thể quá quắt như vậy?” Diễn đàn mTruyen.net

Gương mặt Ái Liên chợt đanh lại bởi câu hỏi có chút bất ngờ của Hoàng Bách, vốn định giải thích nhưng lại chọn cách bất cần chất vấn ngược lại anh:

“Em quá đáng thế đấy, thì làm sao? Dù em có tốt đẹp anh cũng có thích lại em đâu đúng không?”

“Em…”

Hoàng Bách cứng họng vì sự thành thực có chút thô ráp của Ái Liên, thấy anh trầm tư, cô liền đưa tay ra muốn chạm vào, “Hoàng Bách, sao không thể là em?”

Hoàng Bách cau mày nhìn vào bàn tay thon mềm mới nắm lấy tay mình, lại nhìn vào ánh mắt đang khẩn thiết nhìn mình liền ngoảnh mặt quay đi. Anh không có thứ cảm xúc ấy với cô gái này, thật sự lúc đến đây chỉ muốn ba mặt một lời nói với cô đừng vọng tưởng đặt niềm tin vào mình, cũng đừng động tới Nam My, hay ai khác liên quan đến anh.

“Hoàng Bách!”

“Anh không có cảm xúc đó với em, đừng đặt hy vọng vào anh.”

“Không phải trước đây anh yêu Hà My à? Sao nó mới cưới anh lại chọn Nam My ngay vậy? Cũng chỉ là tìm đại một người thay thế. Nếu không phải Hà My thì là ai cũng được không phải sao?”

Lại một lần nữa, Hoàng Bách bị Ái Liên làm cho cứng họng, cô mím môi chằm chằm nhìn anh, như đang chờ đợi một câu trả lời. Tim Hoàng Bách cứ như đang đánh trống dồn trong lồng ngực, Nam My không phải là ai cũng được giống như Ái Liên vừa nói, anh cũng không cần người thay thế, thâm tâm anh hiểu quá rõ điều ấy. Diễn đàn mTruyen.net

“Không, em đừng mang mình ra so sánh với Nam My, cô ấy là mẹ của con anh. Đừng đặt hy vọng gì vào anh nữa, xin lỗi em. Cũng đừng động đến vợ con anh. Hi vọng sẽ không phải nhắc lại em chuyện này thêm một lần nào nữa.”

Dứt lời, Hoàng Bách liền dứt khoát thu tay về khiến Ái Liên hụt hẫng, cứ đứng như trời trồng không chịu nhích sang nhường đường, đến khi bị Hoàng Bách va vào người, cảm giác đau tức ở mạn sườn bị thương lúc nãy truyền đến thần kinh não bộ mới giật mình đưa mắt nhìn theo thân ảnh cao lớn, từng bước lạnh lùng bỏ đi mà không hề quay đầu lại.

Ái Liên nhăn mặt, lần tay ra sau ôm lấy chỗ bị đau, rõ ràng muốn khóc lại không thể rơi nước mắt. Gương mặt vốn xinh đẹp tự nhiên chẳng cần quá cầu kỳ điểm trang cứ như vậy trở nên nhăn nhó, trông mới khổ sở làm sao. Diễn đàn mTruyen.net

Khánh Huy đứng ở góc khuất đã kịp trông thấy và nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.

Thái độ dứt khoát của Hoàng Bách quá vô tình nhưng hợp lý. Còn cô gái kia, nhìn dáng vẻ thảm hại của Ái Liên, anh lại có chút xót thương, mặc dù vẫn rất giận vì Ái Liên quá mù quáng, cứ nhất chết đeo bám một người không yêu mình và hành động xấu xa sáng nay cô làm với mình.

Ái Liên lầm lũi lê bước quay về phòng làm việc mà quên luôn cả việc phải mang dép ra trả cho Ốc. Khánh Huy nhìn theo Ái Liên thêm một lần nữa rồi cũng lẳng lặng quay người bỏ đi.

Hoàng Bách làm đúng rồi, mọi lời cự tuyệt đều vô cùng dứt khoát và nặng nề khiến đối phương muốn chết tâm ngay lập tức, nhưng sự lưỡng lự của anh khi trả lời câu hỏi cuối cùng của Ái Liên lại vô tình khiến người khác cũng chết tâm theo.

Nam My xoay người dựa lưng nép vào tường thở dốc, mấy phút vừa rồi cô đã gần như muốn ngừng thở. Siết chặt gấu áo trong tay đến nhăn nhúm hết cả đi, gương mặt gầy xanh thoáng tuyệt vọng, Nam My khẽ chớp chớp hàng mi dày xua đi sự cay xè nơi khóe mắt. Cô biết rõ, Hoàng Bách không yêu mình, vậy mà khi nghe anh xác nhận bản thân chỉ là mẹ của con anh, sao lại đau lòng đến như vậy? Hóa ra âm thầm yêu một người nhưng không được đáp trả lại đau khổ đến như vậy, trước đây cô đã từng nghĩ có thể cứ mãi ở phía sau dõi theo anh là được, chỉ cần Hoàng Bách hạnh phúc, bản thân cũng hạnh phúc theo. Nhưng thực tế không phải như vậy. Thế thân, hóa ra chỉ là một người thế thân…

Trong mắt người khác, Nam My luôn là cô gái giỏi giang xuất sắc, kể cả trước những người đồng nghiệp kỳ cựu trong cơ quan cũng chưa từng thua kém, vậy mà khi đứng bên cạnh Hoàng Bách lại luôn tự ti. Anh giống như mặt trời, còn Nam My chỉ là hạt sương bé nhỏ, muốn đến bên cạnh để cùng tỏa sáng, nhưng lại sợ bị mặt trời làm cho bốc hơi, biến mất không dấu tích. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My lặng lẽ quay người rời khỏi bệnh viện, những hành động và sự ân cần của Hoàng Bách suốt những ngày qua đã khiến cô vô tình quên mất, trong lòng anh có một cái bóng rất lớn còn bản thân mình lại chỉ là “ai cũng được” như Ái Liên nói mà thôi.

Khi nãy Nam My đến phòng làm việc tìm Hoàng Bách để đưa thuốc anh bỏ quên ở nhà cô tối qua, chị điều dưỡng tò mò hỏi chuyện của hai người, còn hớn hở bảo không phải ngại, đồng nghiệp trong khoa biết hết rồi.

Hoàng Bách chả giấu diếm chuyện sắp có con, lại còn hỏi chị chỗ mua gối bầu cho cô, luôn miệng nói vợ em bị nghén mùi người em, không có em sẽ không ngủ được này kia khiến Nam My nghe được cảm thấy rất vui lại xem mấy phần hạnh phúc, còn mơ tưởng tình cảm của Hoàng Bách đã dần hướng về phía mình. Nhưng nghĩ lại có khi là anh cảm thấy phiền khi phải qua lại làm gối ôm cho cô ngủ nên mới quan tâm chuyện mua gối cho mình cũng nên thì sự thất vọng và tủi thân lại dâng lên đến nghẹn lòng. Diễn đàn mTruyen.net

Lúc Hoàng Bách trở về phòng, chị điều dưỡng đã hớn hở hỏi han:

“Gặp nhau chưa?”

“Dạ, gặp ai cơ chị?”

“Vợ em.”

“Ami á chị?”

“Ừ, con bé mang thuốc cho em, để trên bàn kia kìa. Bảo nhắn tin cho em mà không thấy nhắn lại, nó sợ tối em quên lại không có thuốc uống.”

“Thế ạ, nhưng em ấy đâu rồi ạ?”

“Nó bảo đi tìm em mà, chị bảo em sang khoa nhi nên con bé bảo tự đi tìm. Thế không thấy à? Hay là có việc gì nên đi rồi?”

Hoàng Bách lắc đầu, lại vội lôi điện thoại trong ngăn kéo ra xem, lúc đi sang khoa nhi tìm Ái Liên nói chuyện anh cắm sạc nên không mang theo. Nam My nhắn cho anh từ hơn nửa tiếng trước, Hoàng Bách định soạn tin nhắn gửi đi nhưng nghĩ lại thôi liền gọi điện.

Từng hồi chuông vang lên trong chờ đợi, nhưng không có ai bắt máy. Anh khẽ thở dài một hơi, cố gọi thêm một lần nữa nhưng Nam My vẫn không nghe, nên đành cất điện thoại đi.

Nam My về tới nhà đã thấy có người nhốn nháo ở góc sân, Khải Nam cũng lò dò chạy từ trong nhà đi ra, thấy chị gái về thì chạy tới. Nam My nhìn hai người đang cầm cưa máy trong tay thì nghiêng đầu nhìn thằng bé thắc mắc:

“Có chuyện gì thế, ai đây?”

“Em không biết.”

“Con về rồi à?”

Bà Hoa đang chỉ chỉ trỏ trỏ cho hai người kia, thấy con gái thì hớn hở đi lại gần. Diễn đàn mTruyen.net

“Họ đến nhà mình làm gì thế ạ?”

“À bố con gọi người đến cưa bớt cành ngọc lan đi, bảo rậm rạp quá nhiều kiến, lại cọ vào tường, tróc hết sơn. Lại bắt đầu mùa bão sợ cành cây gãy va vào kính cửa sổ.”

Khải Nam nghe thấy mẹ bảo chặt cành ngọc lại thì bất giác phì cười, lại len lén nhìn chị gái. Nam My không có tâm trạng, nhưng nhớ chuyện hai ngày nay Hoàng Bách đều leo qua cành ngọc lan để vào phòng mình cũng tủm tỉm cười theo. Bà Hoa không hiểu gì cứ chăm chăm nhìn hai đứa con, đến khi người ở trên cây hỏi bà muốn cắt đến đâu thì mới rời mắt đi.

Khải Nam ghé tai chị gái rủ rỉ:

“Phen này anh Bách chắc phải mua thang dây, hoặc chị phải nuôi tóc dài như Rapunzel (1) đấy.”

“Thằng hâm này, không có đâu. Từ giờ không cần như vậy nữa, mùa bão rồi chặt đi cũng được.”

Nam My nói xong thì đi thẳng vào nhà, Khải Nam cứ cảm thấy chị gái có cái gì đó lạ lạ thì khó hiểu nhìn theo. Nó cứ thắc mắc, mất cái thang rồi thì Hoàng Bách sẽ leo vào nhà bằng cách nào đây? Thế mà chị nó lại chẳng có biểu cảm gì thế kia là làm sao?

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Chiều tối muộn Hoàng Bách mới trở về nhà, lại khệ nệ ôm theo cả gối chữ u và một con gấu bông để xẹp lép trong túi hút chân không. Cả nhà thấy anh thì cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn theo. Hoàng An đang dọn bát đũa chuẩn bị bữa tối tò mò chạy ra đón anh trai trước khi Hoàng Bách đi lên phòng. Diễn đàn mTruyen.net

“Uầy anh mua cái gì đấy?”

“Mua gối bầu cho Ami hả con?”

“Vâng mẹ!”

Hoàng Bách hớn hở đáp, Hoàng An lại reo lên:

“Thế con gấu này anh mua cho con anh à? Sao mà mua sớm thế?”

“Không mua cho Ami hết.”

Hoàng Bách vừa đi lên phòng vừa đáp, Hoàng An vẫn lẽo đẽo đi theo, cô cũng muốn ôm thử con gấu này một cái, trông nó có vẻ mềm. Hoàng Bách vứt cặp lên bàn rồi mở túi đựng gấu ra, con gấu phồng lên to đùng, cỡ phải dài đến một mét. Diễn đàn mTruyen.net

“Thế sao phải tháo ra, anh không để luôn trong túi bóng mà mang sang ấy đi cho gọn.”

“Ami bị nghén mùi của anh, anh để ở nhà ôm vài bữa cho ám mùi rồi mang sang đấy.”

Chú thích:

Rapunzel (1): à một nhân vật hư cấu xuất hiện trong bộ phim hoạt hình thứ 50 của Walt Disney Pictures, Người đẹp tóc mây.

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nơi Nào Cũng Là Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net