Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 22: Có chó mới thích cô
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 22: Có chó mới thích cô

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Khánh Huy bị đụng chạm cũng vô thức co người, da thịt nhạy cảm đang an ổn được lớp vải quần bảo bọc tự nhiên lộ thiên trong gió điều hòa lành lạnh, anh theo phản xạ đưa tay muốn che đi đã bị Ái Liên cản lại, rồi nhẹ nhàng mang tay Khánh Huy đặt xuống giường, nhẹ nhất có thể không để anh phát giác ra. Mấy phút vừa rồi, Ái Liên tưởng như tim mình đã nhảy vọt ra khỏi lồng ngực rồi ấy chứ, đúng là muốn dọa chết người.

Cô run run nuốt khan khi Khánh Huy chưa tỉnh ngủ. Ái Liên luôn thắc mắc, cái thứ mắc dịch này lúc còn nhỏ rõ ràng bé bé xinh xinh trông đáng yêu là vậy, mà lớn lên một cái sao lại gân guốc gướm ghiếc như kia được? Đúng là tạo hóa biết trêu ngươi con người.

Trong cái đầu lúc này đã đen hơn than của Ái Liên, lại như vừa lóe ra tia sáng, cô phải dạy cho Khánh Huy một bài học, dù biết rằng giờ mà đánh thức anh chắc chắn bị người đàn ông này nện cho một trận nhừ tử và anh sẽ lại càng thêm khinh ghét cô hơn, mà anh vốn dĩ đã ghét cô sẵn rồi, thêm tí nữa cũng chẳng mất đi lạng thịt nào. Quan trọng Ái Liên vui là chính. Diễn đàn mTruyen.net

“Bố Ốc à, anh chết chắc rồi, nghe vợ cũ khen thằng em này của anh lắm, để tôi xem xem nó có thật sự cứng như vẻ bề ngoài sắt đá của anh không…”

Ái Liên đắc ý lẩm bẩm, ngón tay đã co lại, không thương tiếc mà búng một cái đánh bụp vào đầu thằng nhỏ, đến bản thân mình còn thấy đau mà vờ xuýt xoa một cái. Diễn đàn mTruyen.net

Ngay sau đó là tiếng gầm đau đớn phát ra từ cuống họng Khánh Huy,

“Au… cái quái gì vậy?”

Anh vừa nhổm người bật dậy, hai mắt vẫn dim lại chưa thật sự tỉnh nên chẳng hiểu chuyện quái gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy nơi đó phát đau mà đưa tay muốn ôm lấy để xoa dịu thì phía trước ngực đã bị cái gì đó chặn lại, bàn tay to lớn cũng bị gạt ra. Ái Liên là người chủ động lại có sự chuẩn bị nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều, thân thủ của Khánh Huy có tốt thì cũng chỉ là người ở thế bị động, huống gì còn đang trong trạng thái vô thức thế này.

“Ái Liên?”

“Chào!”

Ái Liên nhoẻn miệng cười đáp lại sự kinh ngạc của Khánh Huy, đôi mắt long lanh hạ thấp tầm nhìn thả vào bàn chân trắng hồng đang chặn cứng trước ngực anh cố ghìm không cho Khánh Huy ngồi thẳng dậy, còn tinh nghịch nháy mắt với anh một cái.

Khánh Huy chán ghét ngoảnh mặt không thèm nhìn, nhưng chưa đầy hai giây đã phải đưa mắt trở lại vì hạ thân bị người ta siết chặt lấy.

“Ái Liên! Cô bỏ tay ra.”

“Không bỏ, không ngờ chỗ này của anh lớn như vậy. Tưởng chân dài thì thôi đi, không ngờ…”

“Đê tiện, cô không biết xấu hổ à?”

Ái Lên lắc đầu lè lưỡi trêu ngươi:

“Không! Anh nói tôi mới biết.”

“Buông tay.”

“Không buông, anh giỏi thì cứ đánh tôi đi, tôi bẻ gãy luôn thằng em của anh, thử xem chúng ta ai thiệt hại.” Diễn đàn mTruyen.net

Ái Liên không vừa nhí nhảnh trả treo, lại còn nhướn mày khiêu khích như muốn kích động giới hạn của Khánh Huy, một tay cô giữ chặt thằng nhỏ ở dưới gốc, một tay cố ý tuốt lên lại trượt xuống một cách nhịp nhàng khiến anh không tự chủ mà buột miệng phát ra tiếng:

“Ha…”

Ái Liên bị âm thanh có phần quyến rũ ấy làm cho đỏ mặt nhưng vẫn tỏ ra cứng rắn, ánh nhìn vừa cố ý né đi liền gai góc trở lại, quắc mắt hất hàm trêu ngươi:

“Thế nào, thích không?”

“Cô… Ái Liên! Buông tay, đừng ép tôi ra tay với cô.”

Khánh Huy cáu tiết buông lời đe dọa, cơ bụng săn chắc gồng lên nhín nhịn, đứa con gái chết tiệt không biết xấu hổ này muốn bức anh phát điên lên mới chịu đây mà. Mẹ kiếp đúng là đêm qua anh nên quẳng cô ở ngoài đường mới phải. Nhìn ánh mắt đục ngầu, lại thăm thẳm đầy khinh ghét kia của Khánh Huy đặt lên mình, Ái Liên khẽ cười khẩy mà lòng thoáng chua xót, cô cũng chẳng cần giữ ý với anh ta. Khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp lại vểnh lên thách thức:

“Anh làm gì được tôi, nếu không sợ… á…”

“Để xem tôi làm gì được cô.”

Chỉ một cái gạt tay, cái chân thon dài của Ái Liên đã bị hất sang một bên khiến eo cô theo đó cũng bị vặn theo, nhưng đôi bàn tay thon mềm kia càng siết chặt, nhất chết giữ cứng lấy thằng nhỏ của Khánh Huy, bởi Ái Liên biết giờ mà bỏ ra thì cô chết chắc.

Tình thế thay đổi, chẳng mấy chốc Ái Liên đã bị ghìm ở dưới thân Khánh Huy, anh cáu tiết ghì chặt vai gầy của người ở dưới, lực đạo dồn xuống cũng mạnh hơn bình thường như muốn bóp vỡ xương bả vai của cô khiến Ái Liên phát đau mà nhăn mặt lại.

Áo phông Ái Liên đang mặc là của Khánh Huy, nên phần cổ hơi rộng, khi bị quật ngã bất ngờ thì cũng xô lệch sang một bên rồi tuột hẳn xuống bắp tay, để hở một mảng trắng ngần quyến rũ từ mỏm vai xuống thấp trên bờ ngực, đáy mắt sâu thẳm chứa đầy sự bực bội của Khánh Huy vừa rơi trúng chỗ ấy liền xấu hổ đánh đi hướng khác. Diễn đàn mTruyen.net

Dù ở thế bị động thì Ái Liên cũng vẫn giữ đằng chuôi, thử xem Khánh Huy sẽ làm gì được cô, có chết cũng không buông tay. Bàn tay đang nắm giữ thứ nóng bỏng, căng cứng đến bất thường của anh bỗng nhẹ nhàng di chuyển, tiết tấu mỗi lúc một nhanh, khi cơ bụng người ở trên vừa co thắt kịch liệt thì động tác của người ở dưới lại trở nên chậm rãi thờ ơ, đây thật sự là cách giết người không cần hung khí.

“Ái Liên!”

Khánh Huy cáu tiết nghiến răng, đè thấp tên cô xuống, Ái Liên không vừa tuốt mạnh một cái, đánh gục người ở trên. Khánh Huy bất lực gục mặt vào hõm cổ cô thở dốc, “Ha… Ái Liên…”

hơi thở mang mùi vị của dục tình nóng bỏng phả rát da cổ mẫn cảm của Ái Liên khiến cô bất giác rùng mình, nhưng vẫn có kìm nén. Thề là giọng nói khàn khàn xen lẫn dục vọng của Khánh Huy vừa mới gọi tên cô cực kỳ quyến rũ và hấp dẫn Ái Liên. Cô cố nén cảm giác nóng bức và ngứa ngáy trong người xuống rồi tỉnh bơ bật cười trêu chọc, tay vẫn không ngừng vận động chăm sóc thứ ở trong tay mình, nhưng thế quá nào nó càng lúc càng lớn hơn thì phải.

“Anh cũng chỉ là một thằng đàn ông với ham muốn thể xác cao mà thôi, đừng tỏ ra cao ngạo với tôi.”

“Nhẹ thôi… đau…”

Ái Liên phớt lờ lời thỉnh cầu của Khánh Huy, lại ác ý lên xuống, nhịp tay thêm vài cái khiến thằng nhỏ hưng phấn đến phát khóc trong tay cô. Ái Liên lại tỏ ra từ tế dùng ngón cái xoa dịu, mang nước mắt vừa rỉ ra xoa đầy đầu thằng bé, khiến thằng anh hưng phấn như muốn chết theo.

“Ái Liên! Ha…”

“Đừng hưng phấn lại gọi tên tôi thế chứ?” Diễn đàn mTruyen.net

“Chết tiệt cô có buông tay… a…”

Cứ mỗi lần Khánh Huy rít lên muốn đe nẹt mình, Ái Liên lại nghịch ngợm mạnh tay nhịp nhanh hơn, lấy tiếng thở dốc và sự căng cứng nín nhịn của Khánh Huy làm thú tiêu khiển, cho đến khi thứ căng cứng trong tay mình giật giật gần như muốn phóng thích đến nơi liền bình thản buông thả hai tay.

“Hưm, tôi chán rồi.”

Khánh Huy gần tới cao trào tự nhiên bị hẫng, hơi thở nặng nề ứ lại, cả cơ thể to lớn nặng như phiến đá ngự trên người Ái Liên khiến cô khó thở thì bất thình lình chống tay lên ngực anh, đẩy thật mạnh, Khánh Huy đang lúc hụt hẫng không kịp phản ứng, bị đẩy ngã xuống giường. Mặt đỏ phừng phừng trừng mắt lườm cô.

Ái Liên đã thành công khiêu khiêu khích Khánh Huy và giờ thì bỏ mặc anh chưng hửng ở đó. Thần trí trở về, anh vô thức đưa mắt nhìn vào thằng em tội nghiệp bị người ta vần vò muốn bật khóc đến nơi rồi lại bị ghẻ lạnh không thương tiếc đang cương tức ở kia.

Anh khó nhọc muốn kéo quần lên thì Ái Liên đã lấy được áo tối qua Khánh Huy hong dưới điều hòa cho cô mà lững thững đi lại gần giường, quay lưng lại, tay vừa cầm áo của mình vừa vén áo đang mặc trên người tính lột ra để thay khiến mọi động tác của Khánh Huy chợt khựng lại, anh phát hoảng rít lên:

“Ái Liên, cút vào nhà tắm thay đồ.”

Ái Liên thản nhiên ngoảnh mặt bĩu môi, rồi lè lưỡi trêu ngươi Khánh Huy, còn cố tình vén cao áo đang mặc lên một chút để anh nhìn thấy chân ngực mịn màng thoắt ẩn thoát hiện, thấy Khánh Huy siết chặt tay định tóm gối ném mình thì ba chân bốn cẳng chạy vào trong nhà tắm rồi đóng sập cửa lại để thay đồ. Vừa nãy là cố ý trêu ngươi anh chứ bố bảo cô cùng không dám lột đồ trước mặt một người đàn ông đang trong trạng thái muốn được giải tỏa sinh lý như hổ đói thế kia. Diễn đàn mTruyen.net

“Chết tiệt, con ranh này.” Khánh Huy nghiến răng rít lên, cố đè nén dục vọng bị con bé kia đốt lên rồi bỏ mặc, cả thân người vạm vỡ vì gồng lên để áp chế con thú hoang càng trở nên săn chắc, vầng trán anh lấm tấm mồ hôi, làn da màu nắng càng trở nên đỏ ửng, nóng bừng bừng. Khánh Huy thật sự đã bị Ái Liên đánh bại hoàn toàn, bao nhiêu tôn nghiêm bị con bé kia lột sạch sẽ.

Gần hai năm nay kể từ khi ly hôn, Khánh Huy không gần phụ nữ, anh cứ tưởng mình trở thành hòa thượng rồi cơ đấy, vậy mà…

Nhìn vẻ mặt tức tối xen lẫy mấy phần khinh ghét ra mặt của Khánh Huy, Ái Liên nhếch nhếch môi cười nhạt:

“Hòa nhé, tối qua anh lột đồ của tôi, hôm nay tôi làm lại, không ai nợ ai… Này đừng có mà chửi, tôi chả rảnh để quan tâm hay suy nghĩ gì đâu. Anh có ghét tôi thêm nữa cũng chẳng làm tôi gầy đi lạng thịt nào đâu, à mà anh phải cảm ơn tôi đấy.”

Khánh Huy ghét đến độ không thèm chửi Ái Liên nữa lại bị cô bồi thêm một câu:

“Đừng có mà thích quá lại nhớ nhung tôi nhé! Cũng đừng thích tôi mà đeo bám đấy nha.”

“Có chó mới thích cô.”

“Nhạt nhẽo.”

Ái Liên khinh khỉnh thẳng tay ném áo phông vào mặt Khánh Huy, nhưng anh nhanh tay bắt được thì siết chặt lấy, gườm gườm lườm cô gái đã ăn vận chỉnh tề trước mặt. Xem ra thì Ái Liên lúc say và lúc tỉnh táo hoàn toàn là hai con người khác nhau, một con mèo con và một con cáo tinh quái. Mà con nào thì cũng đều đánh bại được người đàn ông đang ngồi ôm cục tức trong lòng mà chẳng thể làm gì được kia.

“Ê! Anh nên cảm ơn tôi chứ nhỉ?”

Ái Liên tinh quái liếc vào thân dưới Khánh Huy một cái, lại dơ bàn tay mình lên làm ra hành động xòe ra nắm vào như muốn chọc tức anh. Vừa thấy Khánh Huy động đậy liền ba chân bốn cẳng chạy biến về phía cửa phòng rồi đóng sập lại.

Tấm lưng mảnh mai tựa vào cửa mà tim Ái Liên vẫn đập uỳnh uỳnh, Ái Liên tự hỏi, anh ta là cảnh sát liệu có kiện cô vì tội quấy rối không nhỉ? Nhưng nghĩ lại thì không có lửa làm sao có khói, là Khánh Huy chửi cô trước. Dám bảo cô mặt dày trơ trẽn, so với vợ cũ của anh ta, thì cô còn tử tế hơn nhiều. Diễn đàn mTruyen.net

Ái Liên thiểu não, đưa tay lên đập thật mạnh vào trán, lúc này cô mới ý thức được việc mình làm đáng xấu hổ đến thế nào. Trời ơi! Cô vừa dùng bàn tay mềm mại chỉ để xoa đầu, an ủi đám trẻ con để động chạm vào thứ gớm ghiếc kia, gương mặt xinh đẹp bất giác đỏ lên dần dần.

“Mày điên rồi, mày điên thật rồi Ái Liên ơi là Ái Liên. Mày vừa làm cái chuyện ngu ngục gì vậy? Rồi mang cái mặt này giấu vào đâu đây? Đời này đừng bao giờ gặp lại anh ta nữa thì hơn…”

Cùng lúc đó, ở trong phòng, trên chiếc giường lộn xộn chăn ga, Khánh Huy vuốt mặt thật mạnh, cũng tự chửi rủa bản thân, “Mày điên rồi, điên thật rồi. Huy ơi là Huy, mày vừa hưởng thụ cái gì vậy???”

Anh vậy mà cũng có lúc buông thả thế này ư? Đáng ra phải đập cho Ái Liên một trận trước khi để cô được đà lấn tới mới đúng, đằng này lại để con cáo con ấy mang thằng em của mình ra làm đồ chơi.

Anh khẽ thở hắt ra, đưa mắt đầy thiểu não nhìn thằng em chưa hết căng tức mà phải nhẫn nhịn chịu sự áp bức dưới lớp vải quần. Con nhóc kia thật biết cách khiến người ta phát điên mà, khốn nạn nhất chính là cái kiểu châm lửa đốt nhà người ta rồi bỏ chạy như thế này. Khánh Huy thề, đời này nhất định sẽ không bao giờ gặp lại Ái Liên, dù chỉ một lần.

Nhưng đời mà, người ta bảo cái gì nói trước chắc chắn bước không qua. Khánh Huy vừa trở về nhà đã thấy con trai đứng ở cửa chờ mình. Đêm qua anh quên không báo mẹ sẽ không về nhà, bởi vốn dĩ đâu có ý định ở lại nhà nghỉ đâu, cũng tại cô gái kia tự nhiên môn mửa làm anh phải nhường áo cho mặc, cuối cùng lại bị mang ra làm trò đùa cho cô ta. Nghĩ lại nóng máu.

Đã thế Ốc vừa thấy mặt bố đã hớn hớn nói với anh, bảo bố đưa nó tới bệnh viện gặp cô Ái Liên của nó. Vừa nghe con trai nhắc tới tên cô, anh đã nổi nóng:

“Không đi, từ nay mẹ đừng cho Ốc đến bệnh viện đó nữa. Cũng không tiếp xúc với bác sĩ đó nữa.”

“Sao thế con, bác sĩ Ái Liên có vấn đề gì à?”

“Mẹ cứ biết thế là được rồi ạ! Ốc đi vào kia ngồi với bà, bố đi tắm.”

“Không, không chịu đâu, Ốc chỉ thích cô Ái Liên thôi.” Diễn đàn mTruyen.net

“Con cãi bố hử?”

Anh trừng mắt nhìn con, Ốc không vừa vểnh mặt giận dỗi, hai hàng nước mắt đã rịn ra như trực chờ đủ nhiều để rơi xuống, Khánh Huy xuống nước dỗ dành:

“Thôi, mình không tới bệnh viện đó nữa, cô bác sĩ ấy có cái gì tốt đẹp đâu. Bố tìm bác sĩ khác giỏi hơn, sau này Ốc không bao giờ bị ốm nữa nhé!”

“Không thích, Ốc chỉ thích cô Ái Liên.”

“Sao con lại thích cô ấy?”

“Cô Ái Liên thơm, không có "mùi hôi" như mẹ. Cô Ái Liên không vứt kẹo của Ốc cho vào thùng rác, cô Ái Liên ru Ốc ngủ, cô Ái Liên dỗ Ốc nín khóc. Cô Ái Liên không mắng bố chỉ suốt ngày công việc, công việc, như mẹ. Cô Ái Liên bảo nếu bố không về thì lúc Ốc khỏi ốm có thể lên thăm bố. Cô Ái Liên bảo ngày xưa cô ấy cũng phải ở nhà một mình với bà giống Ốc. Mẹ cô Ái Liên chết rồi bố ạ! Cô ấy bảo, lúc ấy cô ấy khóc nhiều lắm, nhưng mẹ không về…”

Thấy bố im lặng, Ốc lại nói:

“Ốc không thích mẹ, Ốc thích cô Ái Liên cơ, không thích bác sĩ khác đâu.”

“Hôm nay cô Ái Liên hẹn tới lấy thêm thực phẩm chức năng mới về, hôm trước con lấy còn thiếu hai hộp, con đi lấy đi nhé! Không mai đi rồi mẹ lại phải tự đi lấy.”

“Mẹ từ giờ không được đưa Ốc đến bệnh viện đó nữa. Có vấn đề gì thì đến bệnh viện khác, không thì mời bác sĩ đến nhà.”

“Ơ bệnh viện ấy là tốt lắm rồi, đắt một tí nhưng bác sĩ ân cần lại còn tốt bụng. Cô Ái Liên khám dinh dưỡng cho Ốc có lấy tiền đâu, còn nhờ người quen ở nước ngoài mua thuốc tốt cho nó nữa. Mẹ nhờ người tra rồi, trên mạng người ta bán hàng xách tay đắt gấp đôi mà có khi còn là hàng giả đấy."

“Nhưng mà…”

Khánh Huy định phản bác, nhưng lại bị bốn con mắt mang hình viên đạn cứ chằm chằm nhìn mình, anh liền im bặt, chẳng hiểu mẹ và con trai ăn phải bùa mê thuốc lú gì của cái con cáo con kia mà cứ nhất định phải là cô Ái Liên mới chịu. Nghĩ lại mấy tiếng cực hình ở bên cạnh Ái Liên, đúng là phong ba bão táp cuộc đời mà lần đầu tiên Khánh Huy gặp phải, bọn tội phạm còn dễ xử lý hơn cô gái này. Diễn đàn mTruyen.net

Cuối cùng không làm gì được hai bà cháu Ốc, Khánh Huy đành chịu thua, ngậm ngùi chở mẹ cùng con trai đến trước cổng bệnh viện. Anh để họ tự dắt nhau vào gặp bác sĩ lấy đồ còn mình thì đậu xe ở bên ngoài đợi.

Phía trước cửa bệnh viện xe cứu thương xếp hàng dài nên anh đành đỗ xe bên đường. Lúc hai bà cháu trở ra, khi băng qua đường, món đồ chơi Ốc đang cầm trên tay bị rơi xuống, bà nội lại không để ý cứ thế kéo cháu đi, thằng bé chợt giằng tay ra khỏi tay bà quay lại nhặt, bà thất kinh đứng bất động, một chiếc xe đạp điện lao tới, nhưng không kịp phanh cứ theo đà lao thẳng vào cháu trai đang nhấp nhổm giữa đường.

“Á!!!”

"Ốc!" Tiếng bà nội hét lên, kèm theo tiếng va chạm khiến Khánh Huy ở bên này giật mình nhìn sang, thấy mẹ run rẩy ở giữa đường anh vội vàng tháo dây an toàn chạy sang.

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Mạc Phụ Hàn Hạ

Copyright © 2022 - MTruyện.net