Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 21: Đừng đi
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 21: Đừng đi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ái Liên lè nhè tụt xuống khỏi ghế, cả người ngất ngưởng nhào về phía họ. Khánh Huy theo phản xạ đẩy Tuấn Đức ngã nháo nhào vào đám bạn ở phía sau lưng gã rồi vươn người ra để cho Ái Liên ngả vào. Ái Liên bám chặt lấy cánh tay anh làm điểm tựa, ngước mắt mơ màng nhìn Khánh Huy, vừa cười hềnh hệch vừa lẩm bẩm:

“Bố Ốc… sao anh… anh… Ực… ở đây thế?”

“Tôi hỏi… hỏi… sao anh… ở đây…”

Thấy Khánh Huy có vẻ phớt lờ không thèm để ý đến câu hỏi của mình, Ái Liên cảm thấy khó chịu thì cáu kỉnh mạnh tay quơ lấy cổ áo phông thành một nắm, kéo ghì Khánh Huy xuống cho bằng được. Bị lôi xuống một cách bất thình lình khiến Khánh Huy khó chịu, gương mặt điển trai đã nhăn nhó hết cả lại. Lại bị hơi men nồng nặc từ cô gái ở đang nép trong ngực mình phả vào mặt khiến anh khó chịu, vội đưa tay lên khịt mũi. Ái Liên vẫn kiên quyết không buông, mắt lim dim nặng trĩu, miệng không thôi lè nhè: Diễn đàn mTruyen.net

“Bình thường cái mặt đen nhẻm nhà anh… đã âm hiểm… khó nhìn rồi… giờ… lại cau có méo mó… nó càng đáng ghét… Tôi… ực… có phải tội phạm đâu… cũng chẳng… chẳng… chẳng ăn của anh miếng thịt nào… Sao…” Diễn đàn mTruyen.net

“Sao cứ… phải mặt nặng… mày nhẹ thế…”

“Bỏ tay ra, Ái Liên!”

Thấy Khánh Huy gọi tên cô gái kia, mấy người anh em biết là họ có quen biết thì đá mắt nhìn nhau cười cười, mặt kẻ nào cũng bày ra một vẻ tôi biết ngay mà. Một người trong số họ bước đến rỉ tai Khánh Huy:

“Thôi hôm nay anh đừng uống nữa, lần sau anh về bọn em mời anh một chầu. Em gửi số tài khoản, anh chuyển tiền rượu vào cho bọn em là được. Người ta say rồi, anh chăm sóc một chút đi ạ! Em thấy chị ấy đứng không nổi nữa rồi.”

Khánh Huy còn chưa kịp cáu thì một người khác lại hùa vào:

“Anh không cần ngại, anh em mình hôm nay không uống, còn dịp khác. Chứ Ốc nhà anh cũng mới bốn tuổi thôi, có mẹ mới cũng tốt. Lấy vợ phải lấy liền tay anh ạ!”

Anh ta vừa dứt lời, ba bốn người đàn ông đã bật cười hỉ hả, rồi khoát tay nhau lần lượt rời đi, bỏ mặc Khánh Huy ở lại chịu trận. Ái Liên thì cứ nhất chết bấu víu lấy anh không chịu buông, tạo thành tư thế mờ ám thế này bảo sao người khác chẳng hiểu lầm. Chưa kể đám người vừa gây sự với cô ấy vẫn hậm hực ở một góc, không ngừng nhìn về phía hai người. Khánh Huy khẽ thở hắt ra, anh rất không thích cô gái này nếu không muốn nói là ác cảm, tại sao phải ra tay cứu giúp?

Đúng là bệnh nghề nghiệp, đôi khi lại tự ôm một cục nợ to đùng vào thân. Diễn đàn mTruyen.net

Khánh Huy bất lực định mang người đi thì nhân viên đã gọi với:

“Này anh ơi, phải thanh toán tiền rượu ạ!”

“Bao nhiêu?”

“Một triệu rưỡi ạ!”

Khánh Huy cau mày nhìn vào chai rượu đã cạn gần đến đáy trên bàn, ngờ vực hỏi lại:

“Một mình cô ta uống hết chai ấy hử?”

“Vâng, một chai nguyên tự chị ấy yêu cầu khui ạ!”

Khánh Huy lườm người đang ngất ngưởng trong lòng mình rồi lần tay ra sau móc ví, cùng lúc đó lại có người đánh ngón tay cái tách, thu hút sự chú ý của nhân viên. Anh ta chỉ vào Khánh Huy rồi chỉ vào mình ý muốn bảo để bản thân thanh toán giúp. Khánh Huy cau mày nhìn sang, vừa nhận ra là người quen thì nở một nụ cười tỏ ý chào hỏi. Anh không để ý thấy Hoàng Vũ ngồi đó từ lúc nào.

“Cảm ơn! Lần sau mời cậu uống.”

Người kia không đáp, chỉ phất tay ý bảo anh đưa người đi. Mấy người anh em đi cùng Khánh Huy nhìn thấy anh ta thì nhìn nhau cười cười rồi đi về phía ấy, một người hớn hở chào hỏi:

“Anh Vũ! Hôm nay anh cũng uống ạ!”

“Tôi có được ai mời đâu mà chả tự đi uống.”

“Hì, lâu ngày anh Huy mới về, bọn em rủ mãi anh ấy mới chịu đi ạ! Nhưng anh xem…”

Họ đưa mắt cũng nhìn bóng Khánh Huy vừa ra khỏi cửa quán, Hoàng Vũ khẽ nhún vai, cô gái ngồi bên cạnh rướn người nép vào ngực anh ta hỏi han:

“Ai mà anh lại trả tiền rượu thế?”

“Đồng nghiệp!”

Hoàng Vũ bình thản đáp, đám người kia lúc này mới để ý là bên cạnh anh ta còn một cô gái thì gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, lại tò mò hỏi thăm:

“Anh đi với bạn gái ạ?”

Hoàng Vũ không đáp, chỉ hỏi họ có ngồi cùng không? Nhưng nhìn sắc mặt cô gái kia không mấy hào hứng thì từ chối rồi tự kiếm chỗ ngồi. Diễn đàn mTruyen.net

Vừa đặt mông xuống đã liếc nhìn về phía Hoàng Vũ bàn tán:

“Cô này chắc là người tình, chứ ông Vũ có không biết bao nhiêu tay vịn. Có tiền thích thật.”

“Sao ông ấy không về nhà làm giám đốc đi nhỉ, làm cảnh sát làm quái gì, lương lậu được mấy đồng đâu mà cực thân bỏ mẹ ra. Như anh em mình đây này.”

“Đi làm vì đam mê là có thật. Ông này ngoài cái tật gái gú ra thì chưa thấy có tai tiếng gì trong ngành cả, cũng may mà cơ to với nhiều thành tích chứ không đời tư bê bối thế, như người khác e là không thọ. Đúng là không hổ cái danh Vũ “tệ nạn”.

Người kia vừa dứt lời, cả đám lại bật cười sảng khoái. Người họ vừa nhắc tới là Lê Hoàng Vũ, hiện tại đang làm ở phòng Cảnh sát hình sự của công an thành phố, cái biệt danh Vũ “tệ nạn” vừa đúng theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Trước đây Hoàng Vũ từng công tác tại Cục phòng chống tệ nạn xã hội hơn một năm trước khi chuyển ngành, lại có đời tư bất hảo, không biết ai là người yêu thật sự của người đàn ông tài năng xuất chúng và đào hoa hơn người này, bởi vậy mới có cái biệt danh rất ra gì và này nọ kia.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi #Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Ái Liên lúc này mới ngấm rượu thì cả người mềm nhũn như cá không xương, cả người áp rạp vào Khánh Huy để kệ anh mang đi. Khánh Huy không đi xe nên đành gọi taxi, đứng bên vệ đường, người ngả ngớn, kẻ chống đỡ tạo ra tư thế khiến người khác muốn tò mò. Khánh Huy liên tục vỗ má Ái Liên, gọi cô: Diễn đàn mTruyen.net

“Ái Liên, Ái Liên, địa chỉ nhà cô ở đâu thế?”

“Ở… đâu? Cái gì… ở đâu?”

“Nhà cô?”

Ái Liên khó nhọc lắc đầu, nhà là cái gì? Cô không biết.

“Ái Liên, này, đừng ngủ, này…”

Ái Liên tụt người buông phịch xuống đất, thật sự chỉ muốn lăn đùng ra đây mà ngủ một giấc, nhìn cô lúc này chẳng còn ra dáng một nữ bác sĩ kiêu ngạo luôn ngẩng cao đầu nữa. Một con ma men say sỉn với đầu óc tóc tai rũ rượi thì đúng hơn.

Taxi đỗ trước mặt hai người, Khánh Huy miễn cưỡng ôm Ái Liên đặt vào trong xe, rồi đứng chống hông, mặt mày hằm hằm cau có trông vào. Chờ anh hồi lâu, người lái xe sốt ruột ngoảnh xuống thúc giục:

“Anh không vào đi đứng đực ra đó làm cái gì vậy?”

“Anh đưa cô ấy đi đi.”

“Đưa đi đâu mới được chứ?”

Khánh Huy nheo mắt nhìn phía trước, cả một đoạn đường sáng trưng bởi ánh đèn cao áp màu vàng nhạt, gió từ biển thổi vào mát rượi.

“Tôi không biết, cứ chạy vòng vòng quanh đường bao biển đi, đợi cô ta tỉnh rượu rồi hỏi địa chỉ đi.”

Dứt lời Khánh Huy đóng sập cửa lại định quay trở lại quán, nhưng chưa đầy một phút người lái xe đã cáu kỉnh bước ra, sẵng giọng mắng:

“Anh bị thần kinh à? Lát cô ta dậy lại bù lu bù loa lên bảo tôi bắt cóc thì làm sao? Anh tự đi mà mang đi.”

Thấy anh ta hùng hổ mở cửa xe muốn kéo Ái Liên xuống đường, Khánh Huy liền chặn lại:

“Tôi là cảnh sát, tôi đã chụp biển số xe của anh rồi, có vấn đề gì tôi đứng ra làm chứng cho anh.” Diễn đàn mTruyen.net

Người kia cau mày kéo cao tay áo đồng phục của hãng lên vai, hập hực lườm Khánh Huy, tưởng anh ta không tin lời mình nói, anh móc thẻ ngành dơ ra làm bằng chứng. Nhưng ngược lại càng khiến người kia nổi điên:

“Thì kệ cụ nhà anh, công an cảnh sát gì thì mang người về đồn mà để. Tưởng được cuốc khách ngon lành, mất thời gian. Thần kinh!”

Đúng là đôi lúc cái thẻ ngành cũng không có tác dụng, Khánh Huy bất lực đành leo lên xe, bảo anh ta đưa hai người tới nhà nghỉ hoặc khách sạn gần nhất. Yêu cầu không cần gì nhiều, một nơi sạch sẽ, an toàn có thể ngủ qua đêm. Ý định của anh rất rõ ràng, vứt người ở lại rồi chuồn êm. Thật sự chỉ có mấy chục phút đồng hồ ở bên cạnh con ma men đáng ghét này, đã thách thức sự kiên nhẫn của người đàn ông này đến cực hạn.

Khánh Huy khó chịu ném Ái Liên lên giường, cô nằm sõng soài giữa giường đệm, tóc xõa che gần hết gương mặt nhỏ nhắn, nằm im không động cựa, không khác cái xác chết là mấy.

Khánh Huy bỏ ra đến cửa, nhưng tự nhiên cái đống trên giường kia co người, phát ra tiếng sột soạt trên giường thì giật mình quay lại, hình như hơi lạnh, anh điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên 27 độ rồi kéo chăn mỏng đắp ngang người Ái Liên. Nhìn cô gái say đến không biết gì trước mặt, Khánh Huy khẽ lắc đầu ngao ngán, lại cảm thán một câu:

“Không biết là đã uống bao nhiêu rồi nữa. Nào nằm lên gối.” Diễn đàn mTruyen.net

Chỉnh xong thế ngủ để Ái Liên thoải mái một chút, Khánh Huy định bụng sẽ đi thật thì lại bị níu lấy, khiến khuỷu tay anh chống hẳn xuống đệm, Ái Liên vô thức lẩm bẩm:

“Đừng đi mà…”

Khánh Huy sửng sốt nhìn xuống cánh tay đang bị níu lấy, Ái Liên lại mơ hồ mang cả cái đầu rũ rưỡi tóc đặt vào bàn tay anh dụi dụi mấy cái như con mèo con tìm hơi ấm, có vẻ an tâm thì nằm im. Ái Liên như người bị ngạt mũi, hé miệng thở phì phò, phả hơi nóng vào cổ tay Khánh Huy, buồn buồn ngứa ngứa. Anh muốn thu tay lại, nhưng càng bị người ta níu chặt lấy, hơi thở Ái Liên có chút loạn, nước mắt ở đâu tự nhiên ứa thành dòng, thấm ướt tay Khánh Huy, còn không thôi lẩm bẩm:

“Mẹ ơi! Đừng đi mà… mẹ ơi! Ái Liên rất ngoan… Sao mẹ không về… cứ đi mãi… không về…”

Hành động và lời nói sảng của Ái Liên như chạm tới lòng trắc ẩn của Khánh Huy, anh vô thức đưa tay vén mớ tóc dính nước mắt ươn ướt của cô sang mang tai rồi nhẹ nhàng xoa đầu mấy cái dỗ dành:

“Không đi, không đi là được chứ gì? Lúc cãi tôi cô có khóc như thế này đâu?”

Ái Liên được dỗ dành thì ngoan hơn hẳn, Khánh Huy lấy làm hài lòng còn định khen cô vậy mà chỉ chưa đầy một phút anh đã bắt đầu hối hận. Ái Liên trở mình nấc hai cái đã nôn ọe, Khánh Huy tránh được nhưng cô thì nôn đầy áo mình. Anh nhanh tay hất hết chăn gối tránh khỏi gần Ái Liên, rồi bất lực nhìn cái con người bê tha bệ rạc kia, nắm tay đã siết chặt thành quyền. Thật sự muốn đánh lắm, nhưng cô lại không phải lính của anh, lại là phụ nữ.

Khánh Huy mím môi, lắc đầu đầy thiểu não, lúc này là mười một giờ hơn, anh buộc lòng phải thay áo và lau người cho Ái Liên. Cuộc đời này ấy mà, mỡ dâng đến miệng mèo con nào chẳng muốn húp, nhưng trong tình thế hiện tại, Khánh Huy chính là muốn ngay lập tức biến mình thành con mèo bị cắt râu cộng thêm mù lòa đui điếc. Nhìn thân thể cân đối, da thịt trắng trẻo mịn màng đang phô bày trước mắ,t anh khẽ nuốt khan rồi lặng lẽ xoay người đi vào nhà tắm lấy nước ấm lau qua người cho Ái Liên. Mỗi lần lau đến vị trí nhạy cảm nào, Khánh Huy chỉ dám liếc nhìn thật nhanh để không động nhầm vào chỗ không nên động rồi vội vàng quay đi.

Nhưng nghĩ lại, anh sợ cái quái gì nhỉ? Dù sao thì cô gái này cũng say bí tỉ biết cái quái gì đâu, cứ nhìn đại đi, lau nhanh cho xong là được. Diễn đàn mTruyen.net

Nhưng Khánh Huy vừa quay lại, Ái Liên lại vô thức xoay người nằm ngửa, hai tay dang rộng xuống nệm, mang khuôn ngực căng tràn đang phập phồng lên xuống, lấp ló dưới áo nhỏ pha ren đen đầy quyến rũ kia dán vào mắt Khánh Huy khiến anh sửng sốt vô cùng thì cư ngơ ra đấy, không biết nên nhắm hay mở mắt nữa.

“Mày điên rồi Huy ơi, mày rất, rất ghét con bé này. Ok!”

Khánh Huy tự trấn an bản thân rồi tặc lưỡi cố lau cho xong, anh định cứ để vậy rồi kéo chăn đắp lên, nhưng nghĩ sao lại cởi áo phông của mình mặc vào cho Ái Liên rồi mang áo của cô vào nhà tắm, giặt sạch sẽ phơi lên gần điều hòa với hy vọng sáng mai sẽ khô.

Sáng hôm sau, Ái Liên uể oải lật chăn thò đầu ra, ngay lập tức bị ánh sáng từ khe rèn chiếu vào liền nhắm tịt mắt lại. Sau vài giây điều chỉnh tầm nhìn cô mới lết người ngồi tựa vào thành giường, đầu hơi nhức, cuống họng cũng khô rát, muốn tìm nước uống thì thảng thốt nhận ra, bình nước thường ngày vẫn để ở đầu giường không thấy đâu và nơi này cũng không giống phòng của cô. Ái Liên đảo mắt nhìn quanh, tự hỏi.

“Ủa mình đang ở nơi quái quỷ nào đây? Phòng gì nhìn lạ quá vậy? Đây đâu phải phòng mình nhỉ?” Diễn đàn mTruyen.net

Ái Liên khó nhọc nuốt khan, cố nhấp ướt họng, tay lật chăn, mắt đảo nhìn xuống người, cái áo đang mặc cũng chẳng phải của cô nốt. Ái Liên khó hiểu kéo áo lên khịt khịt mũi ngửi thử, mùi nước xả vải này thật dễ chịu.

Nhưng khi nhìn sang bên cạnh, đập vào mắt là một đôi chân dài loằng ngoằng ẩn dưới lớp quần ca kaki màu nâu nhạt, lên cao một chút, bỏ qua trung khu nổi cộm ở giữa kia là cơ bụng, một, hai, ba,... sáu múi nổi lên rõ ràng, cùng vòm ngực săn chắc đang phập phồng lên xuống theo từng nhịp thở đều đặn. Lên cao một chút là gương mặt đàn ông, với từng đường nét hoài hòa đang an yên say ngủ, vậy mà lại khiến Ái Liên kinh hãi, thảng thốt trợn ngược đôi con ngươi đen láy như vừa nhìn phải quỷ.

“Bố Ốc???”

Ái Liên vội bịt miệng, đè nén tiếng gầm của mình rồi co người kéo cao chăn lên, nhưng chỉ hai giây cô liền lấy lại bình tĩnh, xét tình hình hiện tại thì áo này chắc chắn là của người kia, vì anh ta đang ở trần. Ái Liên cắn nhẹ môi dưới, thử cựa quậy vài cái, thân dưới hoàn toàn bình thường không đau đớn khó chịu, ngược lại qua một đêm ngủ ngon như cún con say sữa, rượu tan, đầu óc tuy hơi nhức nhưng thần trí hoàn toàn minh mẫn tỉnh táo vô cùng.

Xét thân thể mình không có dấu hiệu gì bất thường, Ái Liên mới tạm yên tâm rằng mình và người kia đêm qua không xảy ra chuyện đáng tiếc nào. Xem ra thì tên này cũng quân tử lắm.

Ái Liên chợt nhoẻn miệng cười, an tâm đưa mắt chiêm ngưỡng thân hình rắn rỏi chuẩn mực của người đàn ông kia. Cô bất chợt đưa tay đặt ngang cằm Khánh Huy, cố ý che đi gương mặt của anh, hài lòng lẩm bẩm:

“Nếu mà giấu cái bản mặt suốt ngày cau có khó chịu kia đi thì đúng là không chê vào đâu được, người gì mà chắc chắn quá vậy?” Diễn đàn mTruyen.net

Ái Liên tiếc nuối tặc lưỡi, ở trước một body chuẩn mực thế này mà không thử sờ lần sờ mò một cái thì có mà phí của giời. Cô chầm chậm lật chăn, nhích người xuống thấp một chú, ngồi ngay ngang eo Khánh Huy, tinh nghịch chọc chọc ngón trỏ vào cơ bụng của anh, rồi nhịp từng đầu ngón tay như người ta đánh đàn piano lướt thật nhẹ lên vòm ngực săn rắn lên đến xương quai xanh liền thảng thốt thu tay về, lại liếc nhanh mắt nhìn xem người kia có động tĩnh gì không, nhưng xem ra Khánh Huy vẫn chưa phát giác ra việc mình đang bị người ta thả dê trên người, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

Ái Liên bụm miệng che giấu tiếng cười đắc ý, lần này chẳng ngại ngùng mà tiếp tục lướt nhẹ từ xương quai xanh, một lần nữa thấp xuống vòm ngực săn chắc, bỏ qua hạt đậu sẫm màu rồi đi thẳng xuống cơ bụng sáu múi rõ ràng, bàn tay thon mềm trắng trẻo tương phản nhấp nhô trên nền da thịt màu nắng của Khánh Huy.

Ánh nhìn có chút tà ý đặt vào khu vực dưới lưng quần đang gồ lên một mảng như khiêu khích người nhìn kia. Ái Liên yêu nghiệt cắn môi, lại liếc nhìn người đang say ngủ kia một cái, anh bảo cô là đồ mặt dày trơ trẽn à? Có tiếng thì phải làm cho có miếng, để cô cho anh biết thế nào là trơ trẽn, thế nào là mặt dày.

Ái Liên khẽ nuốt khan, tay run run mở cúc quần ngoài của Khánh Huy, vừa liếc mắt canh chừng động tĩnh của anh. Cô nghe nói, đám đàn ông chỗ nó rất nhạy cảm, đặc biệt sẽ vô thức “chào cờ” vào buổi sáng. Để cô xem xem, đồ đáng ghét, thô lỗ này quân tử được bao lâu.

“Để tôi xem xem, cái bản mặt anh lúc bị quấy rối như thế nào? Chưa ai làm gì mà đã muốn ngóc đầu lên như thế này rồi, đồ biến thái.” Diễn đàn mTruyen.net

Ái Liên lẩm bẩm mắng Khánh Huy mà không để tâm xem, kẻ nào mới là biến thái. Nhưng dù sao thì Ái Liên cũng chỉ là một cô gái, lại chưa từng chạm vào thứ đó của đàn ông nên sau khi hoàn toàn tháo bỏ cúc và kéo được khóa quần Khánh Huy xuống, lại đờ đẫn trông vào thứ đang ẩn nhẫn dưới lớp vải kia mà chưa dám thực hiện hành vi quấy rối tiếp theo.

Hai vành tai Ái Liên chợt nóng ran rồi đỏ bừng bừng, khi nãy khí thế là vậy, mà giờ lại run tay. Lần trước ở trước mặt Nam My cao giọng vênh váo dạy bảo cô là thế, chẳng qua ý muốn nói là mình có kinh nghiệm và biết vun vén chăm lo cho gia đình sau khi kết hôn. Nhưng lại bị Nam My hiểu nhầm về phương diện kia, Ái Liên lại không muốn bị cô coi thường vì đã ba mươi tuổi vẫn chưa trải đời nên mới tinh vi thuận đà hùa theo, chứ bản thân còn là xử nữ đây này.

Nhưng đâm lao thì phải theo lao, cô phải làm Khánh Huy bẽ mặt, ai bảo anh động một tí là mở mồm nói cô trơ trẽn, mặt dày.

Lấy hết can đảm, Ái Liên mạnh tay tuột luôn hai lớp quần cả trong lẫn ngoài của Khánh Huy xuống, được giải thoát, thứ tồng ngồng căng cứng bật ra khỏi nơi ẩn náu, đung đưa nhè nhẹ trước mắt Ái Liên, khiến cô nhất thời kinh hãi vội vàng nghiến chặt răng để không kêu lên thành tiếng, cùng lúc nhắm tịt hai mắt lại.

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cái Thế Ma Đồ

Copyright © 2022 - MTruyện.net