Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 3: Sai lầm của anh
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 3: Sai lầm của anh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Hoàng Bách đưa tay vén tóc ướt nhẹp của Nam My qua mang tai, hai tay bưng lấy gương mặt ửng hồng của cô, đôi mắt như màn đêm không trăng đen hun hút cứ nhìn chằm chằm không hề chớp, rõ ràng anh lúc này không dùng đến lý trí mà để rượu và bản năng điều khiển dẫn lối. Hơi thở nồng đậm hơi men phả vào má Nam My khiến cả người cô muốn sốt theo.

“Sao em lại khóc? Đừng khóc mà… Anh không muốn… không muốn… em khóc.”

Nam My chỉ im lặng không đáp lại, gương mặt bày ra vẻ mệt mỏi, đầu hơi gục xuống, lại bị Hoàng Bách vô thức nâng lên ép đối diện với mình. Hai người bốn mắt nhìn nhau nhưng kỳ thật trong đáy mắt đối phương chỉ toàn một màu u tối. Nam My bạo dạn đưa tay vuốt ve lại gương mặt người đàn ông mà cô thầm yêu gần trong gang tấc, bàn tay mềm mại men theo quai hàm tinh tế, trượt xuống chạm vào yết hầu đang lên xuống theo từng nhịp nuốt khan của anh, thấp hơn xuống xương quai xanh mơn man đùa nghịch rồi run rẩy chạm vào cúc áo sơ mi, từng cái, từng cái dần bung mở để lộ ra vòm ngực đỏ rực vì men say. Cô cứ thế áp tay lên lồng ngực anh, nơi trái tim run rẩy đập liên hồi không biết là vì rượu hay thổn thức vì sự động chạm ấy. Diễn đàn mTruyen.net

Nam My môi khô miệng đắng cũng vì bị men rượu điều khiển mà không ý thức được hành động càn rỡ của bản thân lúc này sẽ để lại hậu quả ra sao mà cứ thích thú đùa nghịch trên da thịt nóng bỏng của người đàn ông trước mặt. Ngón tay trỏ thản nhiên chọc chọc vào những múi cơ nổi lên do Hoàng Bách vô thức gồng người để giảm bớt sự nhộn nhạo trên da thịt mà cô mang lại. Bình thường anh Hoàng Bách của cô rất giữ mình, rõ ràng chăm chỉ luyện tập nhưng toàn khư khư giấu diếm không cho Nam My chạm vào.

Hôm nay lại ngoan ngoãn khiến cô lấy làm thích thú mà nghịch tợn hơn, Hoàng Bách định tóm lấy tay cô thì Nam My đã chạm tới vết sẹo mổ bên sườn phải của anh rồi bất ngờ khom người, ghé môi hôn lên ấy thật nhẹ, miệng vô thức mấp máy. “Gan của anh không khỏe… thuốc… thuốc của anh. Hoàng Bách anh phải uống thuốc… uống thuốc. Thuốc của anh đâu rồi?”

“Không uống.. em đi đâu?”

Trong lúc Nam My mê man định đi tìm thuốc thì bị Hoàng Bách kéo thật mạnh lại, một lần nữa bị anh ghì chặt dưới thân, cô ú ớ cất lời:

“Nhưng mà… phải uống… ư…”

Lần này đến lượt Hoàng Bách chủ động lưu lại từng dấu vết trên người Nam My. Nơi nào môi lưỡi đi qua đều như phải bỏng khiến cô khó chịu mà oằn người nửa như né tránh nửa lại muốn hưởng ứng anh. Hoàng Bách mơ hồ lần tìm khuy áo nhỏ, chẳng mấy khó khăn cởi bỏ nó ra một cách dễ dàng, mọi rào cản trên ở thể mềm mại kia dẫn bị trút bỏ hết, cả người Nam My như được phóng thích, nhẹ bẫng cả đi thì cảm thấy thoải mái vô cùng. Áo sơ mi trên người Hoàng Bách cũng bị cởi ra khỏi người, để lộ ra toàn bộ thân trên bị lửa tình hun đốt, săn rắn hồng hào. Cả anh và cô lúc này đều giống như những đứa trẻ háo hức bởi lần đầu được chạm vào trái cấm và tò mò về cơ thể của đối phương. Diễn đàn mTruyen.net

Đối với Hoàng Bách, cơ thể phụ nữ không có gì xa lạ, nhưng tất cả đều chỉ là trên lý thuyết, am hiểu những vị trí nhạy cảm của họ, nhưng chỉ là trong sách vở và qua từng bài giảng của giáo sư. Hôm nay mới thật sự được tự mình động chạm, khai phá nên cứ lóng ngóng vụng về, nhưng cũng đủ khiến Nam My đê mê ngây ngất mà không ngừng mang da thịt áp sát lấy anh để được tận hưởng sự động chạm đầy khoái lạc mà Hoàng Bách mang tới.

Trong căn phòng khép kín thoang thoảng hương bạc hà mát lạnh đã thấm đẫm hương vị dục tình hoang hoải và những tiếng ngâm nga ướt át mà chỉ hai người trong cơn say rượu, say cả tình kia biết được.

Cả hai cứ như vậy để mặc dục vọng nguyên thủy đơn thuần nhất điều khiển cuộc chơi, tự do thỏa mãn lẫn nhau. Từng cái vuốt ve động chạm tuy vụng về bản năng nhưng vẫn mang đến sự thỏa mãn trong tâm hồn vụng dại, trong ánh đèn vàng mờ nhạt, từng động tác áp sát, tách rời, mơn man quấn quýt của hai thân thể trong hình thái nguyên thủy cứ đập dờn in bóng lên bờ tường rõ ràng sắc nét. Trên chiếc giường rộng rãi, chăn ga nhăn nhúm, hai chiếc gối một rơi xuống đất một chênh vênh nơi mép giường chỉ chực chờ một lần vận động nhẹ nữa là có thể rớt ngay lập tức.

Hoàng Bách loay hoay mãi muốn vào nhưng thế nào toàn trượt, rõ ràng biết rõ vị trí nơi thiêng liêng đó ở đâu vậy mà nhắm vẫn không chuẩn, sự động chạm cọ sát bên ngoài ấy vô tình khiến Nam My càng bứt dứt khó chịu theo mà bám chặt lấy tay anh hổn hển:

“Anh… anh… làm gì đấy… khó chịu lắm.”

“Đợi anh một tí… đây rồi…”

“A… anh… anh…”

“Thả lỏng một chút… anh không vào được…”

Hoàng Bách tìm được đúng vị trí để vào thì nơi ướt át ấy lại chật chội đến bất ngờ, Nam My nhăn nhó nỉ non, tay đã đặt ở bụng dưới của anh cổ đẩy ra, nhưng lúc này không còn kịp nữa. Cả người cô run rẩy, lời nói ngắt quãng hổn hển như người sắp hết hơi. Diễn đàn mTruyen.net

“Anh là… bác sĩ cơ mà… Đau…”

Hoàng Bách bất lực không đáp được câu hỏi của Nam My, mồ hôi đầm đìa đầy trán, thân dưới vừa căng tức vừa đau như sắp phát nổ đến nơi, muốn được giải tỏa nhưng Nam My cũng không hề kém cạnh, cô càng khó chịu thì nơi đó càng co thắt như muốn đẩy anh ra. Miệng không thôi mắng chửi nói anh là bác sĩ, nhưng sao không giúp cô bớt đau rồi bật khóc ngon lành.

Bình thường lúc xâm lấn để hỗ trợ việc kiểm tra khám chữa cho bệnh nhân đều sử dụng mấy loại dụng cụ, kẹp, mỏ vịt, banh một cái là mở ra luôn đâu phải tự bản thân chật vật như thế này.

Và khi ấy cũng không mang cảm giác ham muốn mãnh liệt đến mất lý trí như thế này.

“Đau lắm… Hoàn Bách anh ra ngoài đi… Anh không thương em…”

“Xin lỗi.. anh xin lỗi… phải thả lỏng ra… Em như thế này anh… anh không ra được.”

Nam My không nghe lời nhắm mắt nhắm mũi cả người gồng cứng lên, tay siết thành quyền cứ đấm thùm thụp vào ngực Hoàng Bách, mà càng như thế thì càng khiến nơi giao nhau giữa hai người thắt chặt, cô cứ nấc cụt nỉ non:

“Làm sao mà đứa trẻ to như vậy lại chui được vào… rồi chui ra… mà… mà cái này của anh…”

Hai hàng nước mắt từ khóe mi đang nhắm nghiền chịu đựng của Nam My chảy dài qua huyệt thái dương, trượt xuống ướt làm đẫm một khoảng tóc.

Nam My đau như vậy khiến Hoàng Bách không dám động đậy, vòng tay rắn chắc ôm siết lấy cơ thể cô, mặc cho Nam My cứ lảm nhảm chuyện tại sao đứa trẻ có thể ra vào trong bụng mẹ một cách dễ dàng thế, rồi càng khóc tợn hơn khiến anh cũng trở nên bấn loạn theo, ra không được, ở lại cũng chẳng xong. Diễn đàn mTruyen.net

Hoàng Bách rướn người lần tìm làn môi đang nức nở kia chầm chậm phủ xuống một nụ hôn sâu, giữ lấy từng tiếng nỉ non ủy khuất của Nam My. Trong thâm tâm anh lúc này thứ lý trí duy nhất còn sót lại, đó là phải dỗ dành cô bé này, mà chẳng mảy may để tâm đến việc hai người đang làm với nhau nó đặc biệt nghiêm trọng và vượt ra ngoài vòng kiểm soát như thế nào.

“Em có biết một đứa trẻ được hình thành như thế nào không?”

Nam My vừa hổn hển vừa đáp:

“Không!”

Hoàng Bách hôn nhẹ lên mắt Nam Mi, nhẹ giọng dỗ dành cô, “Ngoan… nín anh nói cho nghe…”

Như chạm đúng mạch chuyên môn, Hoàng Bách vừa nhẹ nhàng xoa lưng Nam My vừa giảng giải, chẳng hiểu là bị cái gì điều khiển là rượu hay đang tỉnh táo thật sự nữa.

“Quá trình sinh sản của con người diễn ra tự nhiên với sự thụ tinh bên trong bằng cách…”

“Tinh trùng di chuyển qua âm đạo và cổ tử cung vào tử cung hoặc ống dẫn trứng… chỉ một trên mười bốn triệu con sẽ đến được ống Fallop…”

Nhưng cứ mỗi lần nhắc đến một quá trình, anh lại vô thức nhích người tiến vào một chút, cứ như vậy từng chút đánh lạc hướng để phá bỏ rào cản ngăn cách sự hòa hợp của cả hai. Đau đớn qua đi theo từng lời giảng giải mơ hồ đứt quãng của Hoàng Bách, thay vào đó là cảm giác lâng lâng dập dìu hòa quyện lẫn nhau.

Sáng sớm, nhiệt độ trên Đông đảo thường xuống khá thấp, tiếng chuông báo thức reo inh ỏi ở đám nào đó vô tình đánh thức người đang say ngủ trên giường. Hoàng Bách mơ màng quờ quạng tìm thứ phá đám ấy rồi gạt đại đi, phải mấy lần liền mới tắt được. Vừa định ngủ tiếp thì anh chợt giật mình sực tỉnh, hai mắt láo liên đảo quanh căn phòng yên ắng, tay đưa lên đỡ lấy đầu còn váng vất bởi rượu hành. Diễn đàn mTruyen.net

Anh vừa định lật chăn xuống giường thì người bên cạnh bỗng cựa quậy, Hoàng Bách bàng hoàng đến kinh ngạc nhìn sang. Nam My vô thức kéo cao tấm chăn lên che kín cả cổ chỉ thò ra gương mặt an yên say ngủ, nhưng lại khiến Hoàng Bách chấn động vô cùng.

Anh vội nhìn xuống người mình, rồi đảo mắt một lần nữa, quần áo vương vãi trên bàn, trên sàn nhà. Chẳng hiểu gió từ đâu thổi đến chạm vào da thịt lành lạnh khiến Hoàng Bách bất giác rùng mình, anh đã làm cái gì thế này?

Sự hổ thẹn và tội lỗi cứ thế dâng lên, bàn tay run rẩy muốn chạm vào Nam My chợt khựng lại, rồi đây khi mở mắt ra cô sẽ phản ứng thế nào nếu biết đêm qua hai người đã vượt qua giới hạn?

Ngược lại với sự lo lắng của Hoàng Bách, Nam My cũng có chút thảng thốt khi thấy cảnh tượng đang phơi bày trước mặt, nhưng rất nhanh đã nghiêm mặt nuốt khan xuống, cố đè nén sự ngượng ngùng xấu hổ mà giữ chặt tấm chăn che đi thân thể không mảnh vải của mình rồi đẩy người muốn ngồi lên. Nhưng mới chỉ nhích hông một chút cả thân dưới đã truyền lên cảm giác đau buốt và xót vô cùng.

“Au!”

“Cẩn thận!”

Hoàng Bách giật mình quay sang đỡ Nam My, cô bám chắc tay anh cố dịch người ngồi tựa vào thành giường, lại đảo mắt một vòng đến khi bắt gặp tấm áo sơ mi đen đang phủ trên bó hoa cưới thì mím môi nhoài người giật lấy, bình thản mặc vào.

“Amy… anh… chúng ta, đêm qua.”

Biết anh định nói gì, Nam My liền lên tiếng chặn trước, “Em tắm trước, người em hôi lắm, toàn mùi rượu.”

Cô gài nhanh cúc áo rồi lật chăn chầm chậm đặt chân xuống sàn nhà lạnh buốt. Cảm giác đau đớn vẫn chưa hề giảm bớt đi, lại bị Hoàng Bách níu lại, anh nói nhanh như sợ bị cướp lời mất:

“Anh xin lỗi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.”

“Vì?”

Hoàng Bách liếc nhanh vào vết máu đỏ thẫm đã khô trên ga giường, Nam My khẽ nuốt khan rồi ngoảnh mặt đi. Nhìn cái vẻ mặt cam chịu đó của anh khiến cô bức bối khó chịu vô cùng thì muốn bỏ đi, Hoàng Bách lại sốt sắng khẽ gọi: Diễn đàn mTruyen.net

“Ami!”

“Anh đã hỏi xem em có cho phép mình chịu trách nhiệm hay chưa không mà nói sẽ chịu trách nhiệm?”

“Anh!”

“Chúng ta cũng chẳng phải lần đầu ngủ cùng trên một chiếc giường.”

“Lúc ấy khác, bây giờ khác. Em nghe anh…”

“Anh định chịu trách nhiệm thế nào?”

“Tùy em quyết định, nếu em muốn anh sẽ cưới em.”

“Anh yêu em à?”

Nam My chẳng hề ngại ngùng mà nhìn thẳng vào mắt Hoàng Bách, khuôn mặt cô bỗng trở nên nghiêm túc vô cùng, chỉ một câu hỏi đơn thuần lại khiến anh nhất thời không trả lời được. Nhìn ánh mắt bối rối của Hoàng Bách, Nam My khẽ nhếch nhẹ khóe miệng, chua xót quay đầu, khom người nhặt từng mảnh quần áo ôm vào trong lòng, nhưng hình như vẫn còn thiếu, đến lúc đưa mắt nhìn lại thì mảnh quần nhỏ đã nằm trên tay Hoàng Bách. Khi nãy nó ở bên phía của anh, thấy cô tìm quần áo nên lấy giúp, Nam My xấu hổ giật mạnh lấy rồi quay ngoắt đi. Hoàng Bách không buông tha mà vội vàng tóm lấy vạt áo sơ mi cô đang mặc, nghiêm túc nói:

“Anh nói thật đấy.”

Lại một lần nữa, Nam My cảm thấy sự tự tôn của mình bị người đàn ông ở phía sau động chạm tới, cô đâu phải loại người lừa anh lên giường để nhận lấy sự chịu trách nhiệm một cách thương hại như thế này. Nam My ôm siết lấy quần áo trong tay, không quay lại mà nhấn mạnh:

“Anh tưởng muốn chịu trách nhiệm thì em sẽ cho phép à? Em không cổ hủ đến nỗi chỉ vì mất đi lần đầu mà phải lăn đùng ra sống chết ăn vạ, để được chịu trách nhiệm. Chuyện đêm qua, chúng ta không ai cưỡng ép ai. Chỉ là sự cố. Em càng không phải loại thích tự ngược đãi bản thân mà đi lấy một người không yêu mình. Mà sao anh không nghĩ đơn giản đó chỉ là máu kinh nguyệt nhỉ?” Diễn đàn mTruyen.net

“Nam My…”

“Thôi đừng nói nữa.”

Hoàng Bách định nói gì đó, nhưng Nam My dứt khoát dơ tay ngăn cản rồi cứ thế ôm quần áo đi thẳng vào phòng tắm, để mặc Hoàng Bách bày ra vẻ mặt khổ sở tội lỗi cứ đăm đăm nhìn theo từng bước chân khó nhọc vì đau của cô cho đến khi tiếng cửa phòng tắm đóng sập lại.

Hoàng Bách lặng lẽ nhìn vào vết đỏ thẫm trên ga giường trắng tinh đã nhăn nhúm vì trận cuồng nhiệt đêm qua. Anh đủ tinh ý và kiến thức để biết đó là máu gì.

Những chuyện đã xảy ra đêm qua tuy là mơ hồ do rượu điều khiển nhưng cũng không phải đã hoàn toàn quên sạch, cảm giác chặt chẽ khăng khít mất hồn lúc hai người hòa quyện vào nhau vẫn còn hiện hữu một cách rõ ràng, anh muốn chịu trách nhiệm với Nam My. Nhưng đúng như cô nói, anh hoàn toàn tự nguyện nhưng không xuất phát từ tình yêu.

Đối với Hoàng Bách, từ trước đến giờ anh chỉ coi Nam My như em gái mà thôi, chưa từng có ý nghĩ sẽ vượt qua ranh giới ấy, vậy mà. Anh mới làm ra cái gì vậy? Hoàng Bách tự chửi mình đúng là thằng đàn ông đốn mạt, tồi tệ khi có thể làm chuyện đó với em gái của mình.

Trong đầu anh lúc này, chỉ toàn là cảm giác tội lỗi xen lẫn bất lực. Hoàng Bách đưa tay vuốt mặt thật mạnh. Cứ nhắm mặt lại là có thể mường tượng ra từng hành động, từng lời nói đáng xấu hổ của chính bản thân mình.

Cái gì cái gì mà sinh sản, mà sự hình thành của một đứa trẻ, thế quái nào anh có thể giảng giải cho Nam My cái điều ấy một cách trơn chu khi đang làm tình như vậy chứ? Đúng là trò hề mà.

Ôi rượu, nó đã biến anh thành loại người gì thế này?

Đứng trước tấm gương trong phòng tắm, Nam My phát hoảng với những dấu vết mà Hoàng Bách để lại trên người cô, đặc biệt là vùng ngực và cổ, đầy những dấu hôn đỏ ửng. Cô nhăn nhó thầm than:

“Hoàng Bách, anh là con cún chắc mà gặm được lắm nốt thế này?”

Quả này mà vác cái cổ đầy vết đỏ này về sẽ bị bà Hoa mẹ cô giết sống mất. Nam My đau khổ đưa mắt nhìn vào cái giỏ mây hình chữ nhật đựng dụng cụ vệ sinh cá nhân, khẽ nuốt khan xuống rồi lấy một gói xà phòng tắm nhỏ, xé nó ra cứ thế nhắm mắt nhắm mũi chà cật lực lên người mình. Diễn đàn mTruyen.net

Hoàng Bách thấy Nam My bước ra khỏi nhà tắm thì vội ngước mắt nhìn theo, cô ném áo sơ mi xuống giường cho anh rồi vội vàng gãi cổ, cả thân người cứ ngứa ngáy râm ran, gãi được chỗ này thì chỗ kia lại dần dần khó chịu. Hoàng Bách không mặc áo mà phản xạ đầu tiên là sáp lại gần Nam My rồi đưa mũi lại gần khịt khịt mấy cái, đầu mày theo đó nhíu chặt lại với nhau, lo lắng hỏi:

“Em dùng xà phòng tắm đấy à?”

Nam My không đáp lời, vừa gãi người xoành xoạch vừa lườm anh một cái rồi thả phịch người xuống giường. Hoàng Bách lại sốt sắng tra hỏi:

“Em biết bản thân bị dị ứng với loại ấy sao còn dùng?”

“Anh nhìn cái đống mà mình để lại đi, giờ về em bảo với cô Hoa của anh thế nào? Là muỗi đốt hay là dấu hôn mà cháu ngoan của cô ấy để lại? Anh có muốn mẹ em bù lu bù loa lên bắt đền anh không?”

“Em cũng đâu nhất thiết phải tự làm tổn thương mình như vậy, sai lầm anh gây ra anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm cơ mà, sao phải đến mức này.”

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Giáng Lâm Hải Đảo Cầu Sinh Đích Ngã Năng Khán Đáo Đề Kỳ

Copyright © 2022 - MTruyện.net