Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)
  3. Chương 37: Thải ghép mạn tính
Trước /43 Sau

Có Chắc Là Yêu - Bodhi Bodhi (Bo)

Chương 37: Thải ghép mạn tính

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tối hôm ấy sau bữa cơm, bà Hoàng Nguyên mang theo một cốc sữa ấm đi lên phòng con trai, lúc tối bà thấy anh ăn khá ít, lại nhiều lần thấy Hoàng Bách ôm bụng nhăn nhó.

Nhưng con trai vừa thông báo chuyện cầu hôn Nam My thành công, lại đặt vấn đề muốn làm đám cưới và có bà nội anh nên không dám hỏi thăm trước mặt sợ bà cụ lại lo lắng.

Hoàng Bách vừa tắm rửa xong đi ra thì thấy mẹ đã đứng trước bàn làm việc của mình, bà Hoàng Nguyên cầm tấm ảnh anh chụp cùng mấy cô gái, người nào cũng tươi cười rạng rỡ thì bất giác cười theo.

“Mẹ ạ!”

“Ừ, tắm à?”

“Vâng, mẹ pha sữa cho con ạ?”

“Ừ, mấy hôm nay mẹ thấy con chán ăn hay sao? Nhìn con dạo này xanh quá. Có chuyện gì à?”

Bà Hoàng Nguyên vừa ôm lấy mặt con trai vừa dịu dàng nhìn Hoàng Bách, trong mắt bà thì hai anh em họ vẫn luôn là những đứa trẻ. Hoàng Bách nắm lấy tay mẹ, nhẹ xoa lên mu bàn tay bà trấn an, “Con không sao ạ, nhiều việc cùng một lúc nên có chút căng thẳng.”

“Thật không? À, cuối tuần giỗ cụ ngoại vào thứ sáu con có sắp xếp được công việc không?”

“Được ạ!”

“Vậy con hỏi Ami có sắp xếp được không thì bảo con bé lên nhà thắp hương cho cụ, tiện đến bệnh viện cậu khám định kỳ đi. Một năm không khám rồi, mẹ cứ lo lo.” Diễn đàn mTruyen.net

“Vâng, con khỏe mà mẹ. Con uống hết cốc sữa này cho mẹ xem.”

Hoàng Bách cười híp cả mắt, tay đã nhón lấy ly sữa đưa lên tu một mạch hết sạch, rồi dơ ra trước mặt mẹ. Bà Hoàng Nguyên hiền hậu gật đầu, dù con trai nói vậy nhưng bà vẫn có chút bất an. Hơn hai mươi năm trước anh bị bệnh phải nằm viện mất một thời gian, cũng trải qua một cuộc phẫu thuật lớn mới khỏe mạnh được như bây giờ. Bà chỉ sợ… Nghĩ đến đó, lòng người làm mẹ tự nhiên co thắt đến nghẹt thở.

Hơn chín giờ sáng ngày thứ sáu ba mẹ con Hoàng Bách đã lên tới Hà Nội, còn sớm nên họ đến bệnh viện đa khoa của Quân đội để kiểm tra sức khỏe của anh theo chủ ý của bà Hoàng Nguyên, cậu Tuấn báo sẽ lấy kết quả giúp nên sau khi khám xong anh cùng mẹ và Nam My trở về nhà ông bà ngoại để làm giỗ cho cụ.

Gặp được cháu ngoại vợ chồng bà Hiền mừng lắm, bà nhìn Nam My với cái bụng bầu lùm lùm thì cứ tủm tỉm cười suốt. Hoàng Bách thấy bà cứ ngắm vuốt mãi thì trêu chọc:

“Bà thấy cháu giỏi không?”

“Giỏi, con hơn cha là nhà có phúc, thế lúc nào thì cưới?”

“Mẹ em bé quyết định ạ.”

Bị chuyền bóng sang mình, Nam My ngớ người ra đấy vì không biết phải trả lời thế nào, bà Hiền chăm chú nhìn cô, “Thế nào cháu?”

Nam My lúng túng nhéo một cái rõ đau vào eo Hoàng Bách, anh đau muốn khóc mà phải cắn răng nhịn, lại hềnh hệch cười thu hút sự chú ý của bà ngoại, “Cháu đang tính sinh xong rồi cưới ạ, chứ Ami nặng nề lắm rồi mà còn phải lo chuyện đám cưới nữa thì mệt lắm với cả cháu cầu hôn rồi, vợ là của cháu rồi.”

“Ơ thằng này nghĩ phải quá, biết thương vợ thế thì tốt.”

Được Hoàng Bách cứu cánh, Nam My tạm hài lòng thì nhẹ tay xoa xoa chỗ vừa nhéo anh tỏ vẻ khen ngợi.

Hoàng Bách kéo tay cô xuống rồi đan lại trong tay mình, tay còn lại vân vê chiếc nhẫn sáng lấp lánh đang được đeo trên ngón áp út của cô.

Sau bữa tối, lựa lúc Hoàng Bách đang trò chuyện cùng ông bà và vợ mình, cậu Tuấn mới nhấm nháy gọi mẹ anh lên phòng nói chuyện. Diễn đàn mTruyen.net

Vừa lên khuất khỏi cầu thang bà Hoàng Nguyên đã hỏi dồn:

“Sao thế?”

“Chị vào phòng em có chuyện muốn nói.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của em trai, bà Hoàng Nguyên như nhận ra vấn đề có chút nghiêm trọng thì rảo bước theo cậu Tuấn vào phòng. Cậu đưa cho bà một tập phiếu kết quả, nhìn vào đấy tim bà Hoàng Nguyên như hẫng đi một nhịp. Còn nhớ hơn hai chục năm trước bác Quang cũng đưa cho bà một tờ phiếu kết quả xét nghiệm ung thư gan nguyên bào của Hoàng Bách. Người làm mẹ run rẩy nắm chắc mấy tờ giấy trong tay, hai mắt hoen đỏ ngước lên nhìn người em trai trước mặt.

“Thế này là thế nào?”

“Men gan tăng cao đột biến, gấp gần ba lần so với người bình thường, dù không muốn nói nhưng nguyên nhân là do thải ghép mạn tính.”

Bà Hoàng Nguyên như chết lặng đi trước cái tin còn hơn sét đánh bên tai này, cậu Tuấn nhìn chị gái như người mất hồn thì dấy lên niềm thương cảm. Bà run run bám tay em trai gặng hỏi:

“Liệu pháp điều trị tốt nhất là gì?”

“Tái ghép gan, cũng may là mẹ đẻ Hoàng Bách có thể cho gan được.”

Bà Hoàng Nguyên bất lực lắc đầu, “Không, Thanh Nga đang điều trị ung thư cổ tử cung giai đoạn 3. Không thể cho gan được.”

“Còn cháu thì sao ạ?”

Tiếng nói từ cửa vọng vào khiến cả hai như chết sững, bà Hoàng Nguyên mắt hoen đỏ nhìn Nam My sốt ruột bước lại gần, cậu Tuấn nhìn cô một cái, quan ngại lắc đầu:

“Cháu đang mang thai.”

“Sinh xong thì sao hả cậu?”

“Càng ngày các đợt thải ghép sẽ tăng lên với tần suất liên tục hơn ảnh hưởng xấu đến chức năng của các cơ quan nội tạng khác. Cậu không biết tình trạng của Hoàng Bách sẽ diễn biến theo chiều hướng nào và thời gian sớm hay muộn.” Diễn đàn mTruyen.net

“Vậy phải làm sao ạ?”

Lời cậu Tuấn nói như nhát dao chí mạng đâm thật mạnh vào tim Nam My và bà Hoàng Nguyên, cô run rẩy bám lấy tay cậu, chăm chăm nhìn vào người đàn ông trước mặt như cầu một câu trả lời mang tính tích cực. Cậu Tuấn không chắc chắn lắm thì nói nước đôi:

“Trước tiên là đảm bảo sức khỏe của Hoàng Bách ổn định, có gan phù hợp sẽ tiến hành làm phẫu thuật.”

“Nhưng làm sao đảm bảo được sức khỏe của Hoàng Bách không tệ đi hả cậu? Có thuốc đặc trị không ạ?”

“Chỉ có thuốc hỗ trợ giảm men gan và chống thải ghép tạm thời. Không có thuốc đặc trị.”

“Cậu có thể tạm thời đừng để Hoàng Bách biết chuyện này được không ạ? Cậu đưa thuốc của anh ấy cho cháu, cháu sẽ canh Hoàng Bách uống đúng giờ.”

Cậu Tuấn khó xử đưa mắt nhìn chị gái, bà Hoàng Nguyên sau giây phút bàng hoàng thì lặng lẽ gật đầu.

Sau khi rời khỏi phòng cậu Tuấn, Nam My lấy lại vẻ bình tĩnh đi xuống dưới nhà tiếp tục trò chuyện cùng ông bà ngoại Hoàng Bách và mợ anh. Hoàng Bách thấy cô đi lâu quá mãi mới quay lại thì quay sang thì thầm hỏi:

“Em đi đâu nãy giờ thế, không tìm được nhà vệ sinh à?”

“Em tiện lấy thuốc cho anh, uống đi đã. Họ chu đáo thật chia ra theo ngày luôn, đây để em lấy cho anh.”

“Cậu có đưa kết quả cho em không?”

“Cậu bảo men gan của anh hơi tăng một chút, ngoan ngoãn uống hết chỗ thuốc này sẽ ổn định lại ngay, với cả phải nghỉ ngơi sinh hoạt điều độ, hạn chế thức khuya, rượu bia quá độ.” Diễn đàn mTruyen.net

Nam My vừa căn dặn vừa thản nhiên đổ thuốc từ trong túi zip nhỏ vào lòng bàn tay rồi đưa ra trước mặt giục Hàng Bách uống bằng được, anh chẳng nghi ngờ gì mà vui vẻ uống liền một lúc ba bốn viên thuốc một lần.

Nam My nhoẻn miệng cười, đón lấy cốc không từ tay anh, siết chặt trong tay mình mà lòng ngổn ngang chồng chất ưu tư. Lúc nhận thuốc từ tay cậu Tuấn chính cô đã cắt nhỏ từng viên một khỏi vỉ và chia ra từng túi, còn nhờ cậu viết rõ cách sử dụng trên ấy rồi vứt bỏ hết vỏ hộp đi.

Nam My và Hoàng Bách ngồi nói chuyện với ông bà đến tận mười giờ hơn mới đi lên phòng nghỉ ngơi. Ngồi lâu quá lưng cô có chút mỏi thì cứ vặn vẹo mãi, Hoàng Bách thay đồ ngủ xong đi ra thấy thế liền ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng xoa bóp cho cô.

“Bảo em lên nghỉ sớm thì không nghe cơ.”

“Bà ngoại đang nói chuyện làm sao mà bỏ đi được. Hoàng Bách.”

“Hả?”

“Ngày mai em muốn đi dạo phố.”

“Được anh đưa em đi, em còn muốn đi đâu nữa không?”

“Muốn đi ăn kem ở Hồ Tây, đi dạo ở phố đi bộ.”

“Được, chiều hai mẹ con. Đỡ mỏi chưa?”

Nam My ngoảnh mặt về phía sau gật gật đầu, Hoàng Bách đỡ cô nằm xuống rồi với tay tắt điện sáng đi, đồng thời cũng bật đèn ngủ lên.

Anh luồn tay xuống gáy Nam My để cho cô gối lên tay mình rồi lấy chiếc gối mà cô vừa nằm đặt ngang sang bên cạnh để Nam My gác chân khi trở mình cho dễ ngủ. Thai lớn cô nằm ngửa rất khó chịu, vừa không tốt cho mình lẫn đứa trẻ trong bụng.

Nam My chưa muốn ngủ thì đẩy người ngồi dậy, Hoàng Bách cũng bật dậy theo, để Nam My tựa vào ngực mình, nhè nhẹ chạm vào bụng bầu của cô, “Sao thế?”

“Em chưa buồn ngủ.”

“Thế vận động tí cho dễ ngủ nhé.”

“Anh chỉ được cái thế là giỏi thôi.”

Nam My lườm nguýt Hoàng Bách, anh lại bật cười ôm lấy cô, nghiêng đầu tựa lên đỉnh đầu cô. Diễn đàn mTruyen.net

“Anh, có phải mợ Thảo không ăn hải sản không mà em thấy mợ không động đũa tới mấy món ấy.”

“Ừ, mợ Thảo bị dị ứng hải sản, giống em dị ứng xà phòng tắm ấy. Em thơm quá!”

Hoàng Bách hạ thấp người rúc mặt vào cổ Nam My hít hà hương thơm của xà phòng tắm gạo còn vương trên da thịt cô. Nam My bị cọ hơi buồn thì rụt cổ lại, hai tay vội ôm lấy mặt Hoàng Bách, chăm chú nhìn anh, cười ngọt ngào khen ngợi:

“May mà anh nhớ mang theo xà phòng tắm cho em, không thì có mà toàn mùi nem rán với mực xào.”

“Vẫn thơm ngon như thường.”

“Anh lưu manh thật đấy.”

Nam My nắm hai tai Hoàng Bách mà lắc qua lắc lại, anh không vừa cũng ôm lấy mặt cô kéo lại gần rồi đặt một nụ hôn lên môi Nam My, tay ghì lấy mặt cô vẫn nhất định không chịu buông.

Nụ hôn ban đầu chỉ là đặt lên môi rồi để đấy, cho đến khi cánh môi mềm mại vốn bị động lại động đậy hé ra, mơn man ngậm lấy môi Hoàng Bách, chủ động hôn anh. Nụ hôn dần gấp gáp như muốn mang hết tư vị ngọt ngào trong khoang miệng vương vấn vị sữa bầu đẩy sang cho Hoàng Bách.

Nam My chủ động như vậy khiến Hoàng Bách cực kỳ hứng thú, anh nhiệt tình hưởng ứng cô. Tất cả rào cản ngăn cách ham muốn hòa hợp của cả hai đều nhanh chóng được cởi bỏ, mọi thao tác đều nhanh nhẹn và điêu luyện yêu chiều cơ thể quen thuộc của đối phương. Chẳng mấy chốc cả căn phòng nhỏ chỉ còn tiếng ngâm nga thỏa mãn và thang âm trầm thấp của dục vọng được lấp đầy, Nam My và Hoàng Bách cứ như vậy hòa vào nhau một tấc không muốn tách rời.

*Bạn đang đọc truyện được viết bởi Bodhi, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!

Hoàng Bách khẽ khàng lau đi nước mắt còn vương trên đôi mi hoen ướt của Nam My, suốt cả cuộc yêu anh anh đều rất nhẹ nhàng nhưng chẳng hiểu sao cô lại khóc. Diễn đàn mTruyen.net

Từ lúc thay rửa xong, Nam My vẫn ôm khư khư lấy Hoàng Bách không chịu buông, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, ngón trỏ cuốn lấy một lọn tóc mềm mân mê nghịch ngợm.

“Tóc em dài rồi này.”

“Sinh xong em mới cắt. Anh gầy đi rồi, em ứ thích đâu.”

Nam My ngọ nguậy ngón tay, chọc chọc vào mạn sườn Hoàng Bách, rồi vuốt ve nơi hạ sườn phải ngay chỗ vết sẹo mổ ghép gan mờ mờ trên da thịt anh. Cô bất thình lình cúi xuống đặt lên chỗ vết sẹo một nụ hôn, còn cứ để im đấy không chịu rời đi khiến Hoàng Bách giật mình nhìn xuống, khóe môi chợt đẩy lên vẽ ra nụ cười hiền hậu.

“Em sao thế, lại muốn nữa à? Au, đau anh. Trêu tí mà cũng cáu.”

Nam My sau khi cắn cho anh một cái thì ngước mặt đăm đắm nhìn anh không rời, “Anh đau à?”

Giọng cô ướt sũng làm mềm tim anh, Hoàng Bách không đáp chỉ lắc lắc đầu, tay vuốt ve môi mềm, đặt lên cô ánh nhìn tràn đầy sự yêu chiều ấm áp.

Hôm nay Nam My khác lắm, bình thường cô không thích chủ động âu yếm anh như thế này, luôn là Hoàng Bách gợi ý và đòi hỏi trước nên Hoàng Bách cứ thấy lạ lẫm thế nào, nhưng cũng hừng hừng phấn khích.

“Anh kể cho em nghe về tình yêu của cậu Tuấn với mợ Thảo đi.”

“Anh không nhớ rõ lắm, hồi ấy anh mới có mười một, mười hai tuổi.”

“Không nhớ chút nào sao?”

“Một chút, mợ Thảo làm nhiệm vụ gìn giữ hòa bình ở Trung Phi, cậu Tuấn tham gia tổ chức bác sĩ không biên giới. Hình như cậu từng bị quân nổi dậy bắt làm con tin thì phải, là mợ Thảo bất chấp nguy hiểm cứu cậu, nhưng cũng suýt mất mạng. Là cậu cứu ngược lại mợ, nói chung là hai người họ sống chết có nhau, vừa sát vai chiến đấu vì nhiệm vụ chung vừa vun đắp tình cảm.”

“Vậy còn chúng ta thì sao?”

Nhìn bóng nước dâng lên trên đôi mắt tròn xoe đen láy của Nam My, Hoàng Bách tự nhiên nhói lòng, bàn tay lớn ôm lấy mặt cô, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve gò má trắng hồng, trầm giọng khẳng định:

“Anh không bỏ rơi em đâu, đừng khóc.”

“Anh nhớ đấy, dù có thế nào cũng không được rời xa em, có bất kỳ chuyện gì cũng đừng giấu em được không?”

“Ừ, không giấu em, không rời xa em.”

Hoàng Bách vừa ôm Nam My vừa thủ thỉ trên đầu cô. Nam My nén từng tiếng nức nở vùi mặt vào ngực anh. Chỉ cần nghĩ tới những gì cậu Tuấn nói hôm nay cô lại không ghìm được lo sợ, mặc dù đã rất cố gắng tự chấn an bản thân mình. Diễn đàn mTruyen.net

Những ngày sau đó Nam My đều đúng giờ hai cữ sau bữa trưa và sau bữa tối nhắc nhở Hoàng Bách uống thuốc, lần nào cũng nhất định bắt anh gọi video rồi uống trước mặt mình mới chịu. Thời gian mang bầu cô chỉ làm công việc bàn giấy tại cơ quan, nên có khá nhiều thời gian rảnh, cứ rời việc một cái là lên mạng tra các thông tin về bệnh của anh và những loại thực phẩm tốt cho quá trình điều trị của Hoàng Bách. Theo đó Nam My cũng bàng hoàng biết thêm một tin chẳng hề tốt rằng việc thải gan mãn tính mạnh sẽ ảnh hưởng cực kỳ lớn đến chức năng của các cơ quan khác trong cơ thể, việc sử dụng thuốc vốn chỉ là liệu pháp tạm thời.

Không biết lần kiểm tra tiếp theo sẽ phải lấy cớ gì để nói dối Hoàng Bách, Nam My rất sợ khi Hoàng Bách biết sự thật về bệnh tình của mình sẽ trở nên bi quan và tìm cách rời xa để không liên lụy đến cô. Chỉ cần nghĩ đến chuyện anh sẽ rời bỏ cô, trốn tránh cô rồi tự mình âm thầm chịu đựng nỗi đau vì bệnh tật dày vò, là tim Nam My lại đau thắt đến không thở được.

Tối hôm ấy sau bữa ăn, Nam My đến phòng gặp bố để nói chuyện. Ông Chiến đang xem hồ sơ nên không để ý thấy con gái vào lúc nào, chỉ đến khi cô khom người vòng tay ôm lấy cổ bố từ phía sau ông mới giật mình ngoảnh lại.

“Ami đấy à?”

“Vâng bố, bố đang làm việc ạ?”

“Ừ, xem hồ sơ một chút. Sao thế con?”

Nam My khẽ lắc lắc đầu, vẫn không chịu buông tay, gương mặt nhỏ nhắn cố tạo ra nét vui tươi nhất. Khẽ hít một hơi không khí thật sâu, cô lấy hết can đảm dơ tay trái ra trước mặt bố, cố ý đẩy ngón áp út lên như muốn khoe chiếc nhẫn sáng lấp lánh mà Hoàng Bách đeo lên cho mình.

“Bố! Bố nhìn này.”

Ông Chiến nhìn theo phản xạ, nhưng lại im lặng không nói gì, không phải ông không biết đến sự xuất hiện của nó, mấy ngày nay mẹ con cô thậm thụt to nhỏ với nhau chuyện con gái được cầu hôn ông đều biết hết. Diễn đàn mTruyen.net

“Hoàng Bách cầu hôn con rồi bố ạ.”

“Ừm”

“Bố không vui ạ?”

“Con có hạnh phúc không?”

Nghe câu hỏi của bố, chẳng hiểu thế nào mà nước mắt Nam My cứ ứa ra dòng dòng không sao ngừng lại được. Thấy con gái im lặng ông có chút sốt ruột thì hơi ngoảnh mặt ra sau. My My nghẹn giọng đáp:

“Hoàng Bách thật sự yêu con rồi bố ạ!”

“Ừ.”

“Bố ơi!”

“...”

“Con hạnh phúc, nhưng mà…”

Câu nói chưa hết bị mắc lại ở cuống họng, Nam My chớp chớp mắt xua đi cảm giác mờ đục cay xè bởi nước mắt, cố đè nén không cho tiếng nấc bật ra mà nhất thời không nói được tiếp.

Phải tới một lúc, khi đã định thần lại, cô mới chịu buông tay, đứng thẳng người đi đến bên cạnh bố. Ông Chiến quay sang ngước mắt nhìn con gái ở trước mặt, hai mắt cô đã hoen đỏ hết cả lên. Ông chưa kịp hỏi han thì Nam My đã lên tiếng trước:

“Thời gian này bố cho con ở bên nhà Hoàng Bách được không bố?”

Ông không đáp lời chỉ im lặng.

“Bố!”

Nam My tưởng bố giận thì thảng thốt gọi ông, tiếng nấc nghẹn ngào bật khỏi miệng cô, cả người cứ thế rung lên theo. Diễn đàn mTruyen.net

“Sao thế?”

“Hoàng Bách anh ấy…”

“Ami bình tĩnh, từ từ nói bố nghe.”

Từng tiếng nấc cụt và đôi mắt ngậm nước sưng đỏ của con gái tự nhiên khiến ông Chiến đau lòng, ông nắm chặt đôi bàn tay cô, ôn tồn gặng hỏi:

“Hoàng Bách nó làm gì con? Nó ép con làm gì à?”

Nam My chưa khỏi nấc, cứ mím chặt môi lắc đầu, mãi một lúc sau mới ngừng khóc được.

“Bệnh gan của Hoàng Bách… Cậu Tuấn bảo, bảo gan ghép ngày xưa đang dần thải ghép rồi, cậu bảo… bảo… phải tái ghép gan khác. Con… con không làm gì được cho anh ấy cả. Cậu Tuấn bảo con đang mang thai, bác Nga là người có gan tương thích nhất thì đang điều trị ung thư.”

“Sao lại đến cơ sự này?”

“Con không biết, phải làm sao bây giờ hả bố?”

Lời con gái khiến Ông Chiến nghẹn họng nhất thời không biết nói gì, nghe được tin này ông cũng sốc vô cùng, thật không ngờ Hoàng Bách bao năm yên bình sống khỏe mạnh vậy mà đùng một cái lại thành ra thế này. Ông thương anh nhưng lại càng thương con gái mình nhiều hơn. Ông Chiến vừa vỗ về con gái, vừa tự vấn bản thân, nên quyết định thế nào với lời cầu xin của cô mới thỏa đáng?

“Bố, thời gian này con muốn ở bên Hoàng Bách, cùng anh ấy vượt qua, được không bố?”

Nhìn vào ánh mắt tràn đầy hy vọng của con gái đặt lên mình, ông Chiến không cất lời từ chối được chỉ lặng lẽ gật đầu. Nam My nhoẻn miệng cười, vội vàng lau nước mắt, cô biết bố sẽ không từ chối đâu mà, bố thương cô cũng thương Hoàng Bách, nhưng lại không biết lòng ông lúc này cũng ngổn ngang trăm mối ưu tư.

Quảng cáo
Trước /43 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tam Quốc: Ngã Hữu Tiến Độ Điều - :

Copyright © 2022 - MTruyện.net